Chương 68: Hội đèn lồng ở Nghiệp Thành
Cực Mộ
23/07/2021
Editor: Thiên Sứ
Beta: Mika
Trên đường cái, người đến người đi như nước chảy, âm thanh rao hàng hét to hết đợt này đến đợt khác.
Chỉ thấy một người nam tử trên người mặc hồng y, anh tuấn tiêu sái đứng lặng trước một tòa nhà, sững sờ mà nhìn cánh cửa màu đỏ thắm mạ vàng.
Bên cạnh cửa có hai vị hộ viện đứng canh, bọn họ thấy người tới lưng đeo trường kiếm, khí độ bất phàm, ánh mắt không khỏi nhìn vài lần lưu ý chút. Nhưng mà qua hồi lâu cũng không nhìn thấy hắn có gì dị thường, hai vị hộ viện trao đổi ánh mắt một chút sau đó cũng liền mặc kệ hắn. Muốn xem liền xem, xem một chút cũng không thiếu mất miếng thịt.
Người không giống, vật cũng không giống.
Trước cửa vốn là có hai vị sư tử đá màu trắng oai phong hùng vĩ, giờ đã bị chủ nhân hiện tại đổi thành ngọc bích, cây cối xanh biếc. Chắc hẳn chủ nhân hiện tại của tòa nhà này là người xuất thân dòng dõi thư hương phong nhã.
Tạ Yến thở dài, chỉ chớp mắt nhìn lại đầu ngõ thấy được hai thân ảnh quen thuộc.
Lam Ẩn trong tay cầm kẹo hồ lô đỏ tươi ướt át, yên lặng mà đứng cạnh bên người Giản Tố Ngu. Mà Giản Tố Ngu lẳng lặng mà đứng ở trong biển người, một đôi con ngươi đen bóng cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn chằm chằm chính mình. Khoảng cách quá xa, Tạ Yến khó có thể nhận thấy được đáy mắt hắn thâm trầm như đầm sâu, cũng không nhìn thấy cảm xúc ảm đạm trong ánh mắt hắn.
Giống như chỉ cần hắn vừa xuất hiện, chẳng sợ ở trong đám người đông như thế nào, Tạ Yến cũng chỉ cần chớp mắt liền có thể tìm thấy. Trước kia Lam Nguyệt Thời nói qua, đại sư huynh khí chất quá mức xuất trần, người sáng suốt chỉ cần mắt không có vấn đề đều có thể liếc mắt một cái liền chú ý tới hắn.
Chính là nhiều năm trước vị "Tiên sư đoán mệnh" nữ giả nam trang đã từng tức giận mà nhắc qua: "Hắn ở trong đám người, nhìn chằm chằm ngươi đã nửa ngày!" Lại nói tiếp, lúc trước tựa hồ mỗi lần Tạ Yến đi đâu, Giản Tố Ngu tầm mắt chưa từng dừng lại ở địa phương khác, đều là dừng lại trên người ở chính mình... nếu không phải đã biết, Tạ Yến sẽ cho rằng hắn yên lặng chú ý tới chính mình.
Hắn còn lâu mới thích ta... Tạ Yến trong lòng nói thầm một câu, giống như ngày ấy chém đinh chặt sắt mà phản bác Ôn Vô. Năm đó bị Tiêu Luyện xuyên tim đau nhức, hiện tại mỗi lần nhớ tới đều nhịn được cảm thấy phía sau lưng phát lạnh. Nhưng là khi nhớ tới thời điểm hội ngộ, hắn thất thố mà nhìn chằm chằm chính mình, trên tay nắm Toái Băng: "Ngươi là thật sao..." Tạ Yến bỗng nhiên lại không muốn nghiên cứu kỹ.
Người luôn là như vậy, luôn bàng quan đứng ngoài quan sát chuyện của người khác, luôn là người nói được đạo lý rõ ràng. Đến khi chính mình gặp chuyện, lại rụt đầu không muốn đối mặt.
Trong lúc suy nghĩ, Lam Ẩn đã quơ quơ một tay đang cầm xiên đường hồ lô thiếu mất một viên, một tay kia túm lấy góc áo sư tôn hắn, xuyên qua biển người nhích lại gần.
"Các ngươi như thế nào lại đến nơi đây?" Tạ Yến duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Lam Ẩn trên mặt thần sắc mang vài phần ôn nhu. Lại nói cũng không biết Lam Ẩn có biết hay không nơi này là nhà mẹ của hắn...
"Là ta nháo muốn đi chơi." Lam Ẩn trộm liếc mắt nhìn sư tôn nhà mình một cái, thấy trên mặt hắn không có biểu cảm không vui, liền đánh bạo nửa là oán giận nửa là oán trách nói, "Trước kia tại phái Huyền Âm, sư tôn luôn là ru rú ở trong hồ hàn băng sau nhà gỗ nhỏ để tu luôn. Hiện tại đã xuống núi, hắn vẫn luôn chỉ ở trong phòng, cho nên ta liền nghĩ lôi kéo hắn ra ngoài tùy tiện đi dạo chút, tìm chút việc vui nha. Tiền bối, ngươi như thế nào cũng ở chỗ này vậy?"
Giản Tố Ngu chưa từng mở miệng, cũng coi như là cam chịu mà không nói gì, chỉ là tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở trên mặt Tạ Yến, như là sợ hãi nháy mắt thì người trước mặt sẽ biến mất không còn nhìn thấy.
Xung quanh địa chỉ của Tạ phủ cũ cũng không có phong cảnh hoặc là thức ăn nổi tiếng xa gần gì, nếu là tùy tiện đi dạo thì đi đến nơi này cũng là không dễ dàng. Đối với ánh mắt quá mức lộ liễu này, Tạ Yến làm như chưa phát hiện cũng không chọc phá lời nói dối mỏng như cánh ve này, chỉ là cười cười: "Thời gian này cũng không có việc gì vui. Nếu ta nhớ không lầm, tháng sáu mỗi năm Thành Nghiệp đều sẽ tổ chức một lễ hội đèn lồng long trọng liên tục suốt một tháng. Trước kia ta cùng Lam... người khác đã từng cùng nhau trộm bò lên trên tháp tế thiên cao nhất Thành Nghiệp, khi đó ở trên cao nhìn xuống cả tòa thành đều bao phủ bởi năm màu sắc hoa đăng loá mắt, có thể so sánh với với dải ngân hà trên bầu trời đêm."
Lam Ẩn nghe được mùi ngon, trong hai mắt cũng lóe lên tia kích động muốn thử, luôn miệng không ngớt hỏi: "Tháng sáu? Còn không phải là hiện tại sao? Có phải cần chờ đến trời tối hay không? Tiền bối, có thể mang ta cùng sư tôn cùng đi tới tế thiên tháp không?"
"Tế thiên tháp của Thành Nghiệp, chính là toà nhà hình tháp dùng để tế thiên của hoàng đô. Từ xưa đến nay, chỉ có quốc sư cùng với gia quyến mới được cho phép tiến vào, những người khác đều không thể đi lên." Giản Tố Ngu một câu liền đánh vỡ mơ ước của thiếu niên.
Tạ Yến lộ ra vẻ mặt sủng nịch tươi cười nói: "Ở trong đám người nhìn xem cũng không kém, hội đèn lồng đại khái là giờ Dậu bắt đầu, chờ cơm chiều qua đi, cũng sắp đến thời gian. Cái khác không nói, nói đến náo nhiệt khẳng định là rất náo nhiệt, việc vui khẳng định cũng không phải ít."
Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng tóm lại vẫn là trẻ con. Vừa nghe đến có thể đi chơi, Lam Ẩn thay biểu cảm uể oải trên mặt, hứng thú bừng bừng mà lôi kéo góc áo Giản Tố Ngu, năn nỉ sư tôn mong muốn buổi tối nhất định phải dẫn hắn tới.
Không thể lay chuyển được khẩn cầu của thiếu niên, Giản Tố Ngu yên lặng gật gật đầu. Câu "Đám đông chen chúc quá mức nguy hiểm" ở bên miệng vòng vài vòng vẫn là không có nói ra.
Giống như Tạ Yến nói, vừa đến giờ Dậu, cả tòa thành yên lặng một ngày đều như là sống lại.
"Trăng lên đầu cành liễu, chợ hoa đèn sáng như ban ngày." Tạ Yến túm lấy Lam Ẩn đang muốn lao ra ngoài cửa sau khi nghe thấy tiếng chiêng trống rung trời kia, quay đầu lại nhìn về phía mọi người trong khách điếm, "Hội đèn lồng mỗi năm một lần của Thành Nghiệp nổi danh rầm rộ, nghe nói các hoàng tử các công chúa trong hoàng cung đều không nhịn được mà chuồn tới xem náo nhiệt, các ngươi thật sự không muốn tới xem sao?"
"Tiền bối, là ' trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn '..." Liễu Phùng Cửu khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng mà sửa đúng lại.
Tạ Yến không sao cả mà nhún nhún vai: "Không có việc gì, đều cùng là ý đấy."
Dân gian có câu chuyện, hội đèn lồng mang ý nghĩa là để trừ tà, rời xa ác quỷ. Thế nhưng Bồ Tân Tửu không hề sợ hãi, chỉ là hoa văn trên những hoa đăng đó thật sự có chút lóa mắt. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Minh Hồng đang ngồi ngay ngắn ở một bên xem truyền tin của Thiên Đô Vân Hải, sườn mặt hơi lộ ra một chút chờ mong, nhịn không được gật gật đầu: "Các ngươi đi trước đi, ta cùng Phùng Cửu đợi Minh Hồng xử lý tốt việc vặt trong môn phái, chút nữa sẽ cùng các ngươi gặp mặt."
Ban đêm, gió đêm thổi qua các tán cây cùng lồng đèn, càng thổi càng giống như mưa sao rơi xuống. Mười dặm phố như một dải đèn đuốc rực rỡ. Từng nhà giăng đèn kết hoa, đủ loại kiểu dáng, hình bóng chồng lên nhau lay động, sắc thái tươi đẹp, lưu loát. Theo dòng người từ ngõ nhỏ đi đến bên kia, âm thanh chiêng trống rung trời, thanh âm rao hàng hết đợt này đến đợt khác, ào ào như lũ.
Đêm trăng cảnh đẹp, hoa đăng không tắt.
"Oa!" Một vòng dạo xuống dưới, vốn dĩ tay trái Lam Ẩn nắm Tạ Yến tay phải lôi kéo Giản Tố Ngu lại không thể không vòng phố xá sầm uất tìm thức ăn ngon cùng các món đồ chơi. Cậu mới lạ mà nhìn chằm chằm các vũ sư ở ven đường, muốn vỗ tay lại không tay nào tiện, chỉ có thể cùng mọi người phát ra một tiếng lại một tiếng cảm thán kinh ngạc.
"Đám người rộn ràng nhốn nháo, mấy thứ này của ngươi cứ cầm như vậy sớm hay muộn sẽ bị rơi rớt, mau thu vào túi Càn Khôn đi." Tạ Yến kinh ngạc nhìn chằm chằm một đống đồ vậy trong lòng ngực hắn. Vậy mà thoáng cái đã mua nhiều đồ vật như vậy, Lam gia là cắt xén chi phí của hắn sao?
Lam Ẩn rất là ngượng ngùng mà cúi đầu, nhỏ giọng mà lẩm bẩm mấy chữ, Tạ Yến không nghe rõ, Giản Tố Ngu thật ra nghe rõ. Vì thế hắn một phen lấy hết đồ vật trong lồng ngực thiếu niên, thu vào túi Càn Khôn chính mình, nhàn nhạt mà nói một câu: "Ngươi túi Càn Khôn đã đầy, nói lên việc ngươi đã mua không ít đi."
Thiếu niên nghe vậy than nhẹ một tiếng. Sư tôn là đang nhắc nhở cậu không nên lại chạy loạn mua đồ, nhưng cậu còn muốn mua vài thứ để mang về cho các sư đệ sư muội trong môn phái, nhưng lại không dám làm trái ý sư tôn nhà mình.
"Còn không phải là muốn mua vài món đồ vật nữa sao?" Tạ Yến cảm thấy chính mình có lẽ không thích hợp làm trưởng bối, mỗi khi nhìn thấy biểu cảm ủy khuất lộ ra trên mặt hậu bối, liền nhịn không được mềm lòng. Tạ đại thiếu hào sảng giương lên tay: "Mua! Thích cái gì liền mua cái đó, tiền không đủ ta cho ngươi!"
Được cho phép Lam Ẩn trộm liếc mắt xem xét hắn một cái, bỗng nhiên cười ra tiếng nói: "Ta phát hiện hai người các ngươi hiện tại thật ra giống như là một đôi nghiêm phụ từ mẫu...ai bên kia có bán bánh đường!" Vừa dứt lời, thiếu niên tiến vào trong đám người, nhanh đến mức không thấy thân ảnh.
"Này! Nói cái gì thế? Tiểu tử thúi..." Tạ Yến mặt đỏ tai hồng mà quay đầu lại, thấy người này thế nhưng không có chút nào phản bác, càng thêm xấu hổ. Hắn muốn che dấu ngại ngùng mà tiến đến sạp bán mặt nạ, làm bộ cẩn thận chọn lựa mặt nạ rực rỡ muôn màu, dưới ánh mắt ân cần của ông chủ sạp mặt nạ, nhặt lên một cái mặt nạ hình thú màu đỏ đậm đeo lên thử. Xuyên thấu qua mặt nạ, Tạ Yến có thể trông thấy người trước mắt có khuôn mặt mỹ lệ trắng nõn bị hoa đăng ngũ sắc rực rỡ chiếu đến phấn hồng, vô cớ làm tim người ta đập nhanh một nhịp. Tạ Yến vừa nhấc mắt, đúng lúc bốn mắt giao nhau, hắn nhịn không được mặt đỏ lên, trong lòng cảm thán may mắn có mặt nạ che lấp.
Trong lúc hoảng, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một đạo ánh mắt như có như không đang nhìn về phía này từ sau lưng Giản Tố Ngu, khi hắn dùng ánh mắt truy tìm lại biến mất. Trong bóng dáng lắc lư của người đi đường xung quanh, một nam tử mặc áo xanh bỗng nhiên xoay người lại, ngũ quan quen thuộc chiếu vào đôi mắt Tạ Yến, dung nhan đó dường như chìm vào trong lớp da dần dần biến thành trống rỗng (*), làm lông tóc người ta dựng đứng.
(*) không có ngũ quan (như vô diện ý [p/s: k phải vô diện trong anime nha haha])
"Cữu cữu!" Tạ Yến bỗng nhiên kéo mặt nạ xuống nhét vào trong tay Giản Tố Ngu, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực dường như muốn nhảy lên cổ họng, cất bước đuổi theo hướng người nọ, "Cữu cữu!"
Giản Tố Ngu trước kia có nghe sư tôn nói qua, cữu cữu trong miệng Tạ Yến... cũng chính là Tạ quốc sư, vợ chồng bọn họ thời trẻ vì để giữ được một mạng của Tạ Yến mà đã tự sát. Trực giác của hắn cho biết việc này có gì đó quỷ dị, còn chưa kịp nhắc nhở, người trước mắt đã chạy mất. Giản Tố Ngu nhất thời cũng không thể giữ chặt, hắn cân nhắc chốc lát liền quyết định trước tiên đem Lam Ẩn tìm trở về.
Bên kia, Tạ Yến mang một chút hy vọng mong manh, đẩy những người vây quanh trước mặt chính mình ra, thẳng tắp mà hướng về phía đạo thân ảnh kia đuổi theo.
Hắn đều có thể sống lại làm người, cữu cữu cùng mợ bọn họ vì cái gì mà không thể chứ? Đúng vậy, còn có Nguyệt Thời, còn có Hoàng Mẫn, còn có Vân Hạc......
Nhưng mà thẳng đến khi tầm nhìn trống trải, Tạ Yến cũng không đuổi theo kịp cái thân ảnh kia. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, mấy cái lồng đèn thất linh bát lạc đỏ đậm được thả trên mặt sông trôi lơ lửng. Truyền thuyết kể rằng thả đèn này giống trường minh đăng đều có thể đi tới Minh Phủ, có thể vì các thân nhân của chính mình ở Diêm La Địa Phủ được an bài một kiếp sau tốt đẹp.
Thời điểm Giản Tố Ngu mang theo Lam Ẩn đến, liếc mắt một cái liền trông thấy Tạ Yến ngồi xổm ở bờ sông lẳng lặng nhìn các ngọn đèn trên mặt sông. Mặt sông lấp loáng phản chiếu gương mặt mang tia hoài niệm cũng nhu hòa kia của hắn.
Có lẽ là tầm mắt quá mức nóng bỏng, Tạ Yến bỗng nhiên quay đầu hướng về phía bọn họ khẽ cười một chút. Rõ ràng chỉ là một nụ cười tùy ý nhưng Giản Tố Ngu lại nhìn ra một chút chế giễu cùng với sự thương tâm mà hắn cất giấu ở chỗ sâu trong lòng.
Tạ Yến vốc lên một vốc nước sông rửa qua đôi tay, đang định đứng dậy lại phát hiện đôi tay chính mình bị nhiễm đỏ.
Không phải bị ánh sáng hoa đăng chiếu rọi, mà là thật sự đỏ.
Sông này đã bị cái gì đó nhuộm đỏ.
Beta: Mika
Trên đường cái, người đến người đi như nước chảy, âm thanh rao hàng hét to hết đợt này đến đợt khác.
Chỉ thấy một người nam tử trên người mặc hồng y, anh tuấn tiêu sái đứng lặng trước một tòa nhà, sững sờ mà nhìn cánh cửa màu đỏ thắm mạ vàng.
Bên cạnh cửa có hai vị hộ viện đứng canh, bọn họ thấy người tới lưng đeo trường kiếm, khí độ bất phàm, ánh mắt không khỏi nhìn vài lần lưu ý chút. Nhưng mà qua hồi lâu cũng không nhìn thấy hắn có gì dị thường, hai vị hộ viện trao đổi ánh mắt một chút sau đó cũng liền mặc kệ hắn. Muốn xem liền xem, xem một chút cũng không thiếu mất miếng thịt.
Người không giống, vật cũng không giống.
Trước cửa vốn là có hai vị sư tử đá màu trắng oai phong hùng vĩ, giờ đã bị chủ nhân hiện tại đổi thành ngọc bích, cây cối xanh biếc. Chắc hẳn chủ nhân hiện tại của tòa nhà này là người xuất thân dòng dõi thư hương phong nhã.
Tạ Yến thở dài, chỉ chớp mắt nhìn lại đầu ngõ thấy được hai thân ảnh quen thuộc.
Lam Ẩn trong tay cầm kẹo hồ lô đỏ tươi ướt át, yên lặng mà đứng cạnh bên người Giản Tố Ngu. Mà Giản Tố Ngu lẳng lặng mà đứng ở trong biển người, một đôi con ngươi đen bóng cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn chằm chằm chính mình. Khoảng cách quá xa, Tạ Yến khó có thể nhận thấy được đáy mắt hắn thâm trầm như đầm sâu, cũng không nhìn thấy cảm xúc ảm đạm trong ánh mắt hắn.
Giống như chỉ cần hắn vừa xuất hiện, chẳng sợ ở trong đám người đông như thế nào, Tạ Yến cũng chỉ cần chớp mắt liền có thể tìm thấy. Trước kia Lam Nguyệt Thời nói qua, đại sư huynh khí chất quá mức xuất trần, người sáng suốt chỉ cần mắt không có vấn đề đều có thể liếc mắt một cái liền chú ý tới hắn.
Chính là nhiều năm trước vị "Tiên sư đoán mệnh" nữ giả nam trang đã từng tức giận mà nhắc qua: "Hắn ở trong đám người, nhìn chằm chằm ngươi đã nửa ngày!" Lại nói tiếp, lúc trước tựa hồ mỗi lần Tạ Yến đi đâu, Giản Tố Ngu tầm mắt chưa từng dừng lại ở địa phương khác, đều là dừng lại trên người ở chính mình... nếu không phải đã biết, Tạ Yến sẽ cho rằng hắn yên lặng chú ý tới chính mình.
Hắn còn lâu mới thích ta... Tạ Yến trong lòng nói thầm một câu, giống như ngày ấy chém đinh chặt sắt mà phản bác Ôn Vô. Năm đó bị Tiêu Luyện xuyên tim đau nhức, hiện tại mỗi lần nhớ tới đều nhịn được cảm thấy phía sau lưng phát lạnh. Nhưng là khi nhớ tới thời điểm hội ngộ, hắn thất thố mà nhìn chằm chằm chính mình, trên tay nắm Toái Băng: "Ngươi là thật sao..." Tạ Yến bỗng nhiên lại không muốn nghiên cứu kỹ.
Người luôn là như vậy, luôn bàng quan đứng ngoài quan sát chuyện của người khác, luôn là người nói được đạo lý rõ ràng. Đến khi chính mình gặp chuyện, lại rụt đầu không muốn đối mặt.
Trong lúc suy nghĩ, Lam Ẩn đã quơ quơ một tay đang cầm xiên đường hồ lô thiếu mất một viên, một tay kia túm lấy góc áo sư tôn hắn, xuyên qua biển người nhích lại gần.
"Các ngươi như thế nào lại đến nơi đây?" Tạ Yến duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Lam Ẩn trên mặt thần sắc mang vài phần ôn nhu. Lại nói cũng không biết Lam Ẩn có biết hay không nơi này là nhà mẹ của hắn...
"Là ta nháo muốn đi chơi." Lam Ẩn trộm liếc mắt nhìn sư tôn nhà mình một cái, thấy trên mặt hắn không có biểu cảm không vui, liền đánh bạo nửa là oán giận nửa là oán trách nói, "Trước kia tại phái Huyền Âm, sư tôn luôn là ru rú ở trong hồ hàn băng sau nhà gỗ nhỏ để tu luôn. Hiện tại đã xuống núi, hắn vẫn luôn chỉ ở trong phòng, cho nên ta liền nghĩ lôi kéo hắn ra ngoài tùy tiện đi dạo chút, tìm chút việc vui nha. Tiền bối, ngươi như thế nào cũng ở chỗ này vậy?"
Giản Tố Ngu chưa từng mở miệng, cũng coi như là cam chịu mà không nói gì, chỉ là tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở trên mặt Tạ Yến, như là sợ hãi nháy mắt thì người trước mặt sẽ biến mất không còn nhìn thấy.
Xung quanh địa chỉ của Tạ phủ cũ cũng không có phong cảnh hoặc là thức ăn nổi tiếng xa gần gì, nếu là tùy tiện đi dạo thì đi đến nơi này cũng là không dễ dàng. Đối với ánh mắt quá mức lộ liễu này, Tạ Yến làm như chưa phát hiện cũng không chọc phá lời nói dối mỏng như cánh ve này, chỉ là cười cười: "Thời gian này cũng không có việc gì vui. Nếu ta nhớ không lầm, tháng sáu mỗi năm Thành Nghiệp đều sẽ tổ chức một lễ hội đèn lồng long trọng liên tục suốt một tháng. Trước kia ta cùng Lam... người khác đã từng cùng nhau trộm bò lên trên tháp tế thiên cao nhất Thành Nghiệp, khi đó ở trên cao nhìn xuống cả tòa thành đều bao phủ bởi năm màu sắc hoa đăng loá mắt, có thể so sánh với với dải ngân hà trên bầu trời đêm."
Lam Ẩn nghe được mùi ngon, trong hai mắt cũng lóe lên tia kích động muốn thử, luôn miệng không ngớt hỏi: "Tháng sáu? Còn không phải là hiện tại sao? Có phải cần chờ đến trời tối hay không? Tiền bối, có thể mang ta cùng sư tôn cùng đi tới tế thiên tháp không?"
"Tế thiên tháp của Thành Nghiệp, chính là toà nhà hình tháp dùng để tế thiên của hoàng đô. Từ xưa đến nay, chỉ có quốc sư cùng với gia quyến mới được cho phép tiến vào, những người khác đều không thể đi lên." Giản Tố Ngu một câu liền đánh vỡ mơ ước của thiếu niên.
Tạ Yến lộ ra vẻ mặt sủng nịch tươi cười nói: "Ở trong đám người nhìn xem cũng không kém, hội đèn lồng đại khái là giờ Dậu bắt đầu, chờ cơm chiều qua đi, cũng sắp đến thời gian. Cái khác không nói, nói đến náo nhiệt khẳng định là rất náo nhiệt, việc vui khẳng định cũng không phải ít."
Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng tóm lại vẫn là trẻ con. Vừa nghe đến có thể đi chơi, Lam Ẩn thay biểu cảm uể oải trên mặt, hứng thú bừng bừng mà lôi kéo góc áo Giản Tố Ngu, năn nỉ sư tôn mong muốn buổi tối nhất định phải dẫn hắn tới.
Không thể lay chuyển được khẩn cầu của thiếu niên, Giản Tố Ngu yên lặng gật gật đầu. Câu "Đám đông chen chúc quá mức nguy hiểm" ở bên miệng vòng vài vòng vẫn là không có nói ra.
Giống như Tạ Yến nói, vừa đến giờ Dậu, cả tòa thành yên lặng một ngày đều như là sống lại.
"Trăng lên đầu cành liễu, chợ hoa đèn sáng như ban ngày." Tạ Yến túm lấy Lam Ẩn đang muốn lao ra ngoài cửa sau khi nghe thấy tiếng chiêng trống rung trời kia, quay đầu lại nhìn về phía mọi người trong khách điếm, "Hội đèn lồng mỗi năm một lần của Thành Nghiệp nổi danh rầm rộ, nghe nói các hoàng tử các công chúa trong hoàng cung đều không nhịn được mà chuồn tới xem náo nhiệt, các ngươi thật sự không muốn tới xem sao?"
"Tiền bối, là ' trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn '..." Liễu Phùng Cửu khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng mà sửa đúng lại.
Tạ Yến không sao cả mà nhún nhún vai: "Không có việc gì, đều cùng là ý đấy."
Dân gian có câu chuyện, hội đèn lồng mang ý nghĩa là để trừ tà, rời xa ác quỷ. Thế nhưng Bồ Tân Tửu không hề sợ hãi, chỉ là hoa văn trên những hoa đăng đó thật sự có chút lóa mắt. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Minh Hồng đang ngồi ngay ngắn ở một bên xem truyền tin của Thiên Đô Vân Hải, sườn mặt hơi lộ ra một chút chờ mong, nhịn không được gật gật đầu: "Các ngươi đi trước đi, ta cùng Phùng Cửu đợi Minh Hồng xử lý tốt việc vặt trong môn phái, chút nữa sẽ cùng các ngươi gặp mặt."
Ban đêm, gió đêm thổi qua các tán cây cùng lồng đèn, càng thổi càng giống như mưa sao rơi xuống. Mười dặm phố như một dải đèn đuốc rực rỡ. Từng nhà giăng đèn kết hoa, đủ loại kiểu dáng, hình bóng chồng lên nhau lay động, sắc thái tươi đẹp, lưu loát. Theo dòng người từ ngõ nhỏ đi đến bên kia, âm thanh chiêng trống rung trời, thanh âm rao hàng hết đợt này đến đợt khác, ào ào như lũ.
Đêm trăng cảnh đẹp, hoa đăng không tắt.
"Oa!" Một vòng dạo xuống dưới, vốn dĩ tay trái Lam Ẩn nắm Tạ Yến tay phải lôi kéo Giản Tố Ngu lại không thể không vòng phố xá sầm uất tìm thức ăn ngon cùng các món đồ chơi. Cậu mới lạ mà nhìn chằm chằm các vũ sư ở ven đường, muốn vỗ tay lại không tay nào tiện, chỉ có thể cùng mọi người phát ra một tiếng lại một tiếng cảm thán kinh ngạc.
"Đám người rộn ràng nhốn nháo, mấy thứ này của ngươi cứ cầm như vậy sớm hay muộn sẽ bị rơi rớt, mau thu vào túi Càn Khôn đi." Tạ Yến kinh ngạc nhìn chằm chằm một đống đồ vậy trong lòng ngực hắn. Vậy mà thoáng cái đã mua nhiều đồ vật như vậy, Lam gia là cắt xén chi phí của hắn sao?
Lam Ẩn rất là ngượng ngùng mà cúi đầu, nhỏ giọng mà lẩm bẩm mấy chữ, Tạ Yến không nghe rõ, Giản Tố Ngu thật ra nghe rõ. Vì thế hắn một phen lấy hết đồ vật trong lồng ngực thiếu niên, thu vào túi Càn Khôn chính mình, nhàn nhạt mà nói một câu: "Ngươi túi Càn Khôn đã đầy, nói lên việc ngươi đã mua không ít đi."
Thiếu niên nghe vậy than nhẹ một tiếng. Sư tôn là đang nhắc nhở cậu không nên lại chạy loạn mua đồ, nhưng cậu còn muốn mua vài thứ để mang về cho các sư đệ sư muội trong môn phái, nhưng lại không dám làm trái ý sư tôn nhà mình.
"Còn không phải là muốn mua vài món đồ vật nữa sao?" Tạ Yến cảm thấy chính mình có lẽ không thích hợp làm trưởng bối, mỗi khi nhìn thấy biểu cảm ủy khuất lộ ra trên mặt hậu bối, liền nhịn không được mềm lòng. Tạ đại thiếu hào sảng giương lên tay: "Mua! Thích cái gì liền mua cái đó, tiền không đủ ta cho ngươi!"
Được cho phép Lam Ẩn trộm liếc mắt xem xét hắn một cái, bỗng nhiên cười ra tiếng nói: "Ta phát hiện hai người các ngươi hiện tại thật ra giống như là một đôi nghiêm phụ từ mẫu...ai bên kia có bán bánh đường!" Vừa dứt lời, thiếu niên tiến vào trong đám người, nhanh đến mức không thấy thân ảnh.
"Này! Nói cái gì thế? Tiểu tử thúi..." Tạ Yến mặt đỏ tai hồng mà quay đầu lại, thấy người này thế nhưng không có chút nào phản bác, càng thêm xấu hổ. Hắn muốn che dấu ngại ngùng mà tiến đến sạp bán mặt nạ, làm bộ cẩn thận chọn lựa mặt nạ rực rỡ muôn màu, dưới ánh mắt ân cần của ông chủ sạp mặt nạ, nhặt lên một cái mặt nạ hình thú màu đỏ đậm đeo lên thử. Xuyên thấu qua mặt nạ, Tạ Yến có thể trông thấy người trước mắt có khuôn mặt mỹ lệ trắng nõn bị hoa đăng ngũ sắc rực rỡ chiếu đến phấn hồng, vô cớ làm tim người ta đập nhanh một nhịp. Tạ Yến vừa nhấc mắt, đúng lúc bốn mắt giao nhau, hắn nhịn không được mặt đỏ lên, trong lòng cảm thán may mắn có mặt nạ che lấp.
Trong lúc hoảng, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một đạo ánh mắt như có như không đang nhìn về phía này từ sau lưng Giản Tố Ngu, khi hắn dùng ánh mắt truy tìm lại biến mất. Trong bóng dáng lắc lư của người đi đường xung quanh, một nam tử mặc áo xanh bỗng nhiên xoay người lại, ngũ quan quen thuộc chiếu vào đôi mắt Tạ Yến, dung nhan đó dường như chìm vào trong lớp da dần dần biến thành trống rỗng (*), làm lông tóc người ta dựng đứng.
(*) không có ngũ quan (như vô diện ý [p/s: k phải vô diện trong anime nha haha])
"Cữu cữu!" Tạ Yến bỗng nhiên kéo mặt nạ xuống nhét vào trong tay Giản Tố Ngu, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực dường như muốn nhảy lên cổ họng, cất bước đuổi theo hướng người nọ, "Cữu cữu!"
Giản Tố Ngu trước kia có nghe sư tôn nói qua, cữu cữu trong miệng Tạ Yến... cũng chính là Tạ quốc sư, vợ chồng bọn họ thời trẻ vì để giữ được một mạng của Tạ Yến mà đã tự sát. Trực giác của hắn cho biết việc này có gì đó quỷ dị, còn chưa kịp nhắc nhở, người trước mắt đã chạy mất. Giản Tố Ngu nhất thời cũng không thể giữ chặt, hắn cân nhắc chốc lát liền quyết định trước tiên đem Lam Ẩn tìm trở về.
Bên kia, Tạ Yến mang một chút hy vọng mong manh, đẩy những người vây quanh trước mặt chính mình ra, thẳng tắp mà hướng về phía đạo thân ảnh kia đuổi theo.
Hắn đều có thể sống lại làm người, cữu cữu cùng mợ bọn họ vì cái gì mà không thể chứ? Đúng vậy, còn có Nguyệt Thời, còn có Hoàng Mẫn, còn có Vân Hạc......
Nhưng mà thẳng đến khi tầm nhìn trống trải, Tạ Yến cũng không đuổi theo kịp cái thân ảnh kia. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, mấy cái lồng đèn thất linh bát lạc đỏ đậm được thả trên mặt sông trôi lơ lửng. Truyền thuyết kể rằng thả đèn này giống trường minh đăng đều có thể đi tới Minh Phủ, có thể vì các thân nhân của chính mình ở Diêm La Địa Phủ được an bài một kiếp sau tốt đẹp.
Thời điểm Giản Tố Ngu mang theo Lam Ẩn đến, liếc mắt một cái liền trông thấy Tạ Yến ngồi xổm ở bờ sông lẳng lặng nhìn các ngọn đèn trên mặt sông. Mặt sông lấp loáng phản chiếu gương mặt mang tia hoài niệm cũng nhu hòa kia của hắn.
Có lẽ là tầm mắt quá mức nóng bỏng, Tạ Yến bỗng nhiên quay đầu hướng về phía bọn họ khẽ cười một chút. Rõ ràng chỉ là một nụ cười tùy ý nhưng Giản Tố Ngu lại nhìn ra một chút chế giễu cùng với sự thương tâm mà hắn cất giấu ở chỗ sâu trong lòng.
Tạ Yến vốc lên một vốc nước sông rửa qua đôi tay, đang định đứng dậy lại phát hiện đôi tay chính mình bị nhiễm đỏ.
Không phải bị ánh sáng hoa đăng chiếu rọi, mà là thật sự đỏ.
Sông này đã bị cái gì đó nhuộm đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.