Khinh Cuồng

Chương 10: Tuyết Lý Khai nở hoa

Cực Mộ

27/05/2021

Editor: Ngonhinlalien

Beta Jenny Thảo

Đúng là có gì đó thay đổi.

Không biết Hoa ma ma uống lộn thuốc gì, phái người tặng Phùng Ương vài bộ quần áo hoa lệ, còn thêm mấy hộp đựng trang sức lộng lẫy. Thậm chí còn để nàng dọn ra gian nhà ở đơn sơ bên phòng chất củi.

"Ôi chao, bà cô của ta, ngươi còn ở nơi này làm gì?" Hoa ma ma vẫy vẫy tay, theo sau liền có người lấy đi rìu trong tay nàng, một đường săn sóc đưa nàng tới một căn phòng lớn.

Tràn ngập cả phòng đều là mùi đàn hương nhàn nhạt, yên tĩnh tốt đẹp. Những tia nắng mặt trời màu vàng từ bên ngoài cửa sổ khắc hoa chiếu vào phía trên màn giường màu hồng, tạo nên mấy đốm nhỏ li ti, những tua rua trang trí nhẹ lay động trong gió. Chăn gấm với hoa văn phức tạp lộng lẫy được phủ lên trên giường, mỏng nhưng mềm mại nhẹ nhàng. Bên cạnh cửa sổ được đặt một cái bàn bằng đá cẩm thạch lê hoa. Trên bàn là các loại trang sức tinh tế và quần áo chồng chất như núi, trên ghế còn để một cây đàn tỳ bà. Nhìn thế nào cũng nghĩ đây là phòng của tiểu thư khuê các nhà ai.

"Hoa mụ mụ, ta còn chưa chặt gỗ xong." Phùng Ương không hiểu ra sao, làm bộ chuẩn bị phải xuống lầu.

"Tiểu tổ tông của ta, đừng đừng đừng..." Hoa ma ma thân thiết nắm lấy tay Phùng Ương, nhiệt tình bắn ra bốn phía, kéo nàng ấn xuống ghế:

"Ngươi xem những ban thưởng này, tất cả đều là tướng quân thưởng cho ngươi. Ngươi xem đây là gấm Vân Nam tốt nhất! Còn có dạ minh châu này, chậc chậc chậc, so với trứng bồ câu còn to hơn! Có thể được tướng quân coi trọng, kiếp trước đã tu luyện được bao nhiêu phúc khí!"

Sắc mặt Phùng Ương trắng bệch, đôi tay nắm chặt lấy áo vải thô của mình, miễn cưỡng cười vui, hỏi: "Ma ma, đây là đang trêu ghẹo ta sao? Tướng quân đại nhân đối với Phất Phong cô nương yêu mến có thừa, ta làm sao có phúc khí như vậy?"

Tươi cười trên mặt Hoa ma ma cứng lại, sau đó vẫn tiếp tục cười như đóa hoa: "Phùng Ương, cũng không thể nói như vậy... "

"Mệt cho ngươi tự mình hiểu lấy!" Ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng gầm lên quen thuộc.

Phùng Ương vừa nhấc đầu, ánh vào mi mắt nàng là khuôn mặt lạnh như băng của Phất Phong.

"Ngươi cũng không nhìn xem bản thân có mấy cân mấy lượng, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga? Ma ma, ngươi còn nói nhiều với nàng ta làm gì? Gỗ trong sân đã chặt xong rồi sao?" Khuôn mặt Phất Phong tức giận đến vặn vẹo, ập đến chính là những lời khiển trách.

Hoa ma ma cười, nói: "Cái này ma ma không làm chủ được, tất cả đều làm theo ý của tướng quân. Tất cả ban thưởng đều là đại nhân phái người đưa sang cho Phùng Ương. Nghe nói, Binh Bộ Thượng Thư đại nhân đã nhiều ngày chưa hồi kinh. Sở tướng quân mời Thượng Thư đại nhân đến chỗ nhỏ bé của chúng ta uống chút rượu, còn nói rõ, muốn Phùng Ương tiếp khách đêm nay."

Phùng Ương chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy một trận gió thơm ập đến. Theo bản năng, nàng lui về phía sau trốn đi, một bạt tai của Phất Phong liền dừng ở trên cổ của nàng, trên cổ của nàng nhanh chóng hiện lên một vệt đỏ nhìn ghê người.

Phùng Ương che lại cổ, trợn mắt phẫn nộ cùng Phất Phong nhìn nhau. Một lúc lâu sau, nàng thở dài: "Ma ma, ta đi."

"Quý phủ Binh Bộ Thượng Thư Băng... Không... Không được đi." Phất Phong nuốt nước mắt, kiên định nói: "Ta không cho ngươi đi." Chỉ một câu, lặp đi lặp lại nhiều lần, mang theo ý muốn khẩn cầu.

Nhìn bộ dáng mảnh mai, yếu ớt thấy mà thương của nàng ấy. Trong lòng Phùng Ương không biết từ lúc nào đã sinh ra tâm lý vui sướng khi được trả thù: "Phần lớn những kẻ lấy tư sắc thờ người, sắc trôi thì tình mỏng, tình yêu không thể duy trì. Phất Phong, ngươi đi tìm gương, nhìn cho kĩ bộ dáng của mình hiện tại!"

Đời người có ba chuyện buồn: Mỹ nhân tuổi già, anh hùng cùng đường mạt lộ, hết thời.

Sắc đẹp của mỹ nhân tàn phai như đèn cạn dầu, chọc cho vô số người hoài niệm xúc động nhớ hào quang ngày đó. Năm tháng trôi nhanh, trưởng thành là không thể chối từ.

Rửa mặt chải đầu xong, Phùng Ương đẩy gã sai vặt đi báo tin cho Hoa ma ma, nàng thì mở cửa sổ nhỏ ra cho thoáng khí.

Trăng sáng sao thưa, cả người mặc quần áo màu xanh.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Ngày thường tướng mạo người này vốn thanh tú nhưng lại không chú ý ăn mặc, ngày hôm nay lại giống như tiên nhân trong truyền thuyết cầm một thanh trường kiếm, đứng ở giữa không trung.

Mặt mày rõ ràng, hai mắt vẫn như trước, như một dải lụa màu đen che đi tất cả thần thái, nhưng vẫn không thể che đi được khí chất xuất trần của người nọ.

Gió nhẹ thổi qua, vạt áo bay, hắn vươn tay, dịu dàng nói: "Phùng Ương, chúng ta đi thôi."

"Hóa ra ngươi là thần tiên." Phùng Ương tựa ở trước cửa sổ, chống cằm, nhẹ nhàng nói: "Trong mắt của ngươi, ta cũng chỉ là một trong muôn nghìn chúng sinh cùng nhau sống tạm, đợi rồi mong chờ thần tiên các ngươi tới cứu rỗi, đúng không?"

Đạo trưởng mắt mù không biết nói gì mới tốt, hắn chỉ nhìn nàng, tuy rằng hắn đã mất đi hai mắt. Một lúc sau, hắn mới thốt ra một câu: "Phùng Ương, ta tên là Ôn Vô, Ôn trong ấm áp, Vô trong hư vô. "

Vốn là người ở nhân thế sống đầu đường xó chợ, mặc người xâu xé, tham sống sợ chết. Đạo trưởng mắt mù không thể ngờ, thần tiên xuất hiện trong cuộc sống của Phùng Ương, chẳng qua là càng làm nàng thêm khó chịu... Chỉ có vậy.

"Ôn... Vô? Ta biết, ta đã nhìn thấy ở cổ tay áo của ngươi." Phùng Ương duỗi tay ôm mặt của hắn, hơi thở như lan: "Nhìn mặt của ngươi xem, ngươi đang khổ sở sao? Có phải ta nên giống như bọn họ, cầm tay ngươi khi ngươi đưa tới, mới không làm bẩn thân phận thần tiên cao quý của ngươi không?"



Ôn Vô nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau, hắn gằn từng chữ: "Tuyết Lý Khai đã nở."

"Ngươi... nói gì cơ?"

"Phùng Ương, Tuyết Lý Khai sắp nở hoa rồi."

Trong mắt Phùng Ương mơ hồ dâng lên nước mắt, nàng che lại mặt mình, buồn bã cười: "Ngươi là kẻ lừa đảo! Bông hoa đó đã chết từ lâu rồi! Đều gạt ta! Trước khi mẹ ta chết, bà ấy nói nếu Tuyết Lý Khai nở hoa thì cũng là lúc cha ta trở về đón ta. Đã qua nhiều năm như vậy, người đâu! Người đàn bà đáng thương kia, đáng buồn là bà ấy chỉ nói dối ta, muốn ta sống sót thôi!"

"Phùng Ương, ta biết, ta đều biết..." Ôn Vô vội vàng giải thích, chân tay hắn luống cuống: "Ta biết ngươi chịu rất nhiều khổ. Mặc dù không phải ta mong muốn, nhưng lại do ta dựng lên, ta sẽ mang ngươi đi, ngươi nói cái gì ta đều bằng lòng, bất kể là cái gì."

Phùng Ương nghe, trên mặt lại không có biểu tình, bình tĩnh đến đáng sợ. Tựa như hắn nói cái gì đều không liên quan đến nàng.

Nàng chớp chớp mắt, chậm rãi hỏi ngược lại: "Cái gì cũng được?"

"Ừ."

"Vậy ngươi đi đi." Phùng Ương tinh tế nhìn chằm chằm hắn, muốn đem dáng vẻ của hắn khắc sâu vào đầu, ánh mắt đặc biệt dịu dàng: "Ta tin ngươi. Ta không biết ngươi và ta trong quá khứ có nút thắt gì đó, nhưng ta tin ngươi là thần tiên, cũng tin lời hứa hẹn của ngươi. Nhưng mẫu thân ta đã qua đời, phụ thân ta không rõ tung tích, bỏ mặc ta một mình lẻ loi ở Bách Hoa Lâu, ngươi biết lẻ loi một mình là có ý gì không? Đói bụng không ai hỏi, bị bệnh không ai lo, dù có chết cũng không người quan tâm. Mỗi ngày nhìn người đến người đi, nhận hết mọi khinh nhục và xem thường từ đàn ông đến đàn bà."

Vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng cười, cười đến trong lòng Ôn Vô trầm xuống: "Khi đưa bông hoa kia cho ngươi, ta đã không còn ôm bao nhiêu hi vọng gì. Ôn Vô, hi vọng là... quá nặng."

Rõ ràng chỉ là lời bình tĩnh tự thuật, nhưng trong lòng Ôn Vô lại như có chút nghẹn ngào, hắn không thể ngăn được, tràn lên khổ sở.

Nàng sẽ vĩnh viễn không quên, năm đó rời khỏi Bách Hoa Lâu, tìm được ngoài hẻm, đôi mắt kia chứa đầy tham lam và điên cuồng. Trong không trung tràn ngập mùi rượu lan tỏa ra xung quanh, mồ hôi của đàn ông và rượu pha trộn lại với nhau, khiến người buồn nôn.

"Đại thần tiên." Phùng Ương thở dài: "Ngươi đến trễ, muộn tới năm năm."

Nếu đã đến muộn, vậy liền bỏ qua thôi.

Khi Phùng Ương bị gió đêm thổi đến không chịu được run lên cầm cập. Nàng mới bừng tỉnh phát hiện, bên cửa sổ đã không còn bóng người, không biết Ôn Vô đã rời đi từ lúc nào.

Chúng ta vốn không cùng một đường, đi rồi cũng tốt.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có những lúc ta nhớ đến nửa miếng bánh hoa quế tràn ngập hơi thở đầy thiện ý của người nọ, dính mềm, thơm ngọt.

Chỉ sợ không biết ký ức bị phong ấn đó sẽ nằm sâu trong lòng trong bao lâu.

"Bộp bộp bộp..." Ngoài cửa, có một bóng đen lướt qua, ngay sau đó từng tiếng gõ cửa vang lên.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Ai?"

Phùng Ương vừa dứt lời thì chợt thấy một cái đầu tóc tai bù xù, kéo theo cái váy hồng đang lắc lư nghiêng ngả lảo đảo chạy tới trước mặt nàng làm cho nàng sợ tới mức lùi ra phía sau hai bước.

...Là Phất Phong.

Nàng ấy luôn luôn nhu nhược mỹ miền, nhưng hiện giờ đầu tóc bù xù, trạng thái điên cuồng. Nếu không lên tiếng, thật sự không nhận ra.

Hoa khôi gắt gao túm hai vai nàng, sức lực lớn đến dọa người, trong miệng thì lẩm bẩm: "Phùng Ương, không phải sợ! Phùng Ương, không phải sợ! Phùng Ương, Phùng Ương... "

Trên người của Phất Phong luôn ngửi thấy mùi huân hương, nhưng hiện giờ lại xen lẫn chút hơi thở khác thường. Phùng Ương nhăn mi, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, nhẹ nhàng hỏi: "Phất Phong, ngươi làm sao vậy?"

Phất Phong giống như bị cái gì kích thích, lẩm bẩm nói: "Phùng Ương, ngươi đừng sợ, ta đã giết tên bạc tình kia... Ngươi không phải sợ, cứ đứng ở sau ta... Ta sẽ bảo vệ ngươi..."

Một người, hai người đều nói muốn bảo vệ nàng, ngay cả như thế đối với nàng cũng đã muộn rồi.

Phùng Ương không khỏi đưa tay sửa sang lại những sợi tóc rối bù xù của Phất Phong. Bấy giờ nàng mới biết, trên khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn kia toàn máu... Là máu tươi.

Khi mặt trời ló rạng, phủ Kinh Triệu Doãn sớm đã nghe ngóng tin tức, phái không ít người tới đây.



Mà Phùng Ương vẫn đứng ngơ ngác cạnh cửa, đôi mắt mỹ lệ mở to vô thần.

Hoa ma ma sầu não lau đi khuôn mặt già: "Năm nay thật xui xẻo, xảy ra mạng người, nên làm sao bây giờ?"

Đầu hè cuối tháng tư, Binh Bộ Thượng Thư Quý Phù Băng chết ở Bách Hoa Lâu.

Trong lúc nhất thời, cả Nghiệp Thành sôi trào, khắp phố lớn ngõ nhỏ, tiếng nghị luận ầm ĩ, xôn xao, lại dẫn tới không biết bao nhiêu chuyện tình bí mật năm xưa được hé lộ từ con hát.

Chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện xưa bình thường để người tán dương, lưu truyền.

Mười mấy năm trước, Binh Bộ Thượng Thư làm người thanh liêm, ghét a dua nịnh hót. Khi trên đường đói khổ lạnh lẽo đi thi đỗ công danh đã từng kết bạn với một nữ tử thanh lâu. Hai người sớm chiều bên nhau, tình chàng ý thiếp, tự định chung thân, bàn chuyện cưới hỏi. Ai ngờ ngày tên đề bảng vàng, người đàn ông kia quên đi ngày xưa thề non hẹn biển, vứt bỏ người xưa mà cưới người khác... Chẳng sợ nữ tử thanh lâu kia đã có thai ba tháng.

Phất Phong bị người áp giải xuống dưới lầu là lúc đã hồi phục lại tinh thần. Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cứ thế mà mất đi ánh hào quang ngày xưa, vẫn xinh đẹp như thế. Suốt toàn bộ hành trình, nàng ấy không nói một lời, coi như là nhận tội, chỉ là khi đi ngang qua Phùng Ương, khuôn mặt bình tĩnh mới nứt ra một khe hở.

"Phùng Ương..." Phất Phong cắn môi dưới, trong con ngươi nổi lên ba quang: "Ta..." Môi nàng nhẹ cử động một lúc, nhưng vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Phùng Ương cũng không nói, vẫn luôn lẳng lặng chờ.

"Kinh Triệu Doãn đại nhân, thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ, mẹ con bọn họ có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi nên châm chước một chút." Những lời này từ một người mặc thường phục, ở một bên híp mắt uống rượu, Sở Từ.

"Không cần!" Phùng Ương lạnh lùng liếc mắt, hung hăng nói: "Phùng Ương từ nhỏ cô đơn, không nơi nương tựa, không cha không mẹ, trước kia không có, về sau cũng sẽ không. "

Nàng hận, hận nàng ta sinh ra mình, hận nàng ta ném mình sang một bên chẳng quan tâm, thậm chí còn làm bộ người xa lạ mà đối với nàng động một chút là trách cứ, mắng chửi. Mà người cha đã qua đời kia, đối với nàng tới nói, cũng chẳng có bao nhiêu hận. Chắc do người đối với người mình không biết, xa lạ đều không có tình cảm dư thừa linh tinh.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Phất Phong khóc như lê hoa đái vũ(*), nàng nhấc lên ấm trà, nội lực run rẩy cầm lên, lại dốc trên mặt đất. Nàng đã làm rất nhiều lần, cuối cùng mới pha được một chén trà nhỏ, ngập ngừng nói: "Phùng Ương, mẹ... Mẹ không mong con tha thứ, uống xong ly trà cuối cùng này, giữa chúng ta đều hết duyên nợ."

(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Phùng Ương không chút do dự, nâng lên ly trà uống một hơi cạn sạch, "Cộp" một tiếng, bởi vì dùng sức quá mạnh, đập vào trên bàn gỗ, phát ra một tiếng giòn vang.

Sở Từ nhẹ nhàng bước tới, đôi mắt đào hoa híp lại, rất có hứng thú đánh giá nàng. Một lát sau, hắn dùng một tay khảy lên một sợi tóc trên vai Phùng Ương, đùa bỡn tựa như tình nhân bám vào người thầm thì, đầy tình ý lưu luyến: "Đừng nhìn ta như vậy, Binh Bộ Thượng Thư chết có ý nghĩa."

"Sở tướng quân đang nói gì vậy, Phùng Ương không hiểu." Phùng Ương nghiến răng nghiến lợi đáp.

"Các ngươi bắt sai người... Quý đại nhân là ta giết." Một tiếng nói nhẹ nhàng đột ngột đánh vỡ giằng co giữa bọn họ.

Phùng Ương quay đầu, đôi tay khẩn trương nắm chặt quần áo của mình. Phía trên quần áo đính hạt kêu vang thanh thuý, tim tức khắc lỡ một nhịp: "Ôn Vô..."

Hắn... Không phải đã đi rồi sao?

"Ta sẽ không bỏ mặc nàng." Ôn Vô kiên định nói từng chữ một. Hắn cầm bội kiếm dơ lên cao rồi thong thả buông tay, tùy ý để bội kiếm rơi trên đất, tùy ý người khác trói hắn lại. Trên mặt hắn vẫn còn che vải, trước sau như một nhàn nhạt mỉm cười.

Không phải, nếu Ôn Vô muốn chạy, căn bản sẽ không ai có thể bắt hắn. Phùng Ương định tiến lên, nhưng lại bị Sở Từ kéo vào trong ngực, không thể động đậy.

Sở Từ thật không nghĩ ra, tới nửa đường thì nhảy ra một sát nhân. Nhưng hắn thực nhanh chóng bình tĩnh lại: "Vậy thì cùng đem đi đi."

"Không... Không được..." Phùng Ương chống đầu, cố gắng lấy lại sức lực, cả người không tự giác mà dựa vào trên thân mình cao lớn của Sở Từ, lẩm bẩm nói: "Ôn Vô..."

Trong chớp mắt, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, thì đạo nhân áo xanh đang bị áp giải kia đã tránh thoát khỏi dây thừng. Nháy mắt xuất hiện bên cạnh Phùng Ương.

"Phùng Ương, ta ở đây." Đạo nhân áo xanh cẩn thận ôm nàng vào lòng, một tay nắm chặt tay nàng, thấy miệng mũi nàng thất khiếu trực trào ra máu tươi. Sắc mặt hắn không nhịn được biến đổi, giọng nói vẫn luôn dịu dàng, ấm áp trở nên gấp gáp: "Phùng Ương, Phùng Ương, ngươi làm sao vậy? Ngươi trúng độc?"

"Phùng Ương, thế gian này không buông tha người, ta xuống dưới trước, mẹ nhất định sẽ đền bù cho ngươi." Không biết Phất Phong lấy sức mạnh từ đâu ra, tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích, chạy nhanh tới cây cột lớn và đâm mạnh đầu vào.

"Ôn..." Ôn Vô, ta không cam tâm. Phùng Ương muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi nàng vừa định mở miệng liền có máu tươi trào ra: "Đưa... Đưa ta đi... đi..."

Lưng Ôn Vô đeo trường kiếm, một tay cẩn thận nâng nàng đặt trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Được, Phùng Ương, chúng ta đi. Ta đưa nàng đi ăn bánh hoa quế, đi ngắm khắp núi đồi đầy Tuyết Hoa, trứng muối ủ rượu, uống trà Xuân Thủy. Nàng chờ ta một lúc, một lúc thì tốt rồi."

Vừa nói, hắn vừa bỏ khăn bịt mặt sau đầu ra, lộ ra đôi mắt có hai tròng.

Hai tròng mắt kia đã đỏ tươi một mảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khinh Cuồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook