Chương 40: Vây xem thổ lộ
Cực Mộ
25/06/2021
Editor: Tô Lục
Beta: Jenny Thảo
Tạ Yến đang rối rắm với chuyện vẫn còn canh cánh trong lòng, không thèm để ý tới Liễu Cô Đăng.
Cuối cùng Liễu Cô Đăng chịu hết nổi, chạy tới nhận lỗi với Tạ Yến. Lại nghe nói lão nhân nhà mình cũng muốn đặt cược còn chạy tới hỏi tình huống, người ở đó không ngăn được cười ầm lên. Thở đủ rồi, thấy sắc mặt Tạ Yến hồng trắng đan xen, Liễu Cô Đăng bày ra bộ mặt tươi cười mời bọn họ tới tham quan nơi cao nhất của Thiên Đô Vân Hải, một kỳ quan lớn... biển mây.
Kiếm Sơn là phó phong cao nhất ở Thiên Đô Vân Hải, là nơi môn hạ đệ tử vừa Trúc Cơ cần đi nhất... bởi nếu không có chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ tới đó để chọn cho mình thanh kiếm sẽ theo bản thân đến hết đời. Tổ tiên của Thiên Đô Vân Hải am hiểu đúc kiếm, thượng kiếm trải qua sự rèn luyện của biển lửa tự nhiên trên núi có khả năng lớn sẽ sinh ra kiếm linh. Loại kiếm này tùy tiện đem ra trên giang hồ cũng là bảo vật vô giá, lại thêm mấy trăm năm tĩnh trí trong Đao Sơn, yên lặng chờ đợi chủ nhân của mình. Tích lũy dần theo thời gian, kiếm trong núi có không ít là thần khí, người khác đi ngang qua cũng có thể cảm nhận kiếm ý lạnh thấu xương trong không trung.
"Cao thật." Tạ Yến khó nhịn cảm khái một câu.
Sắc trời mờ ảo, bị bao phủ bởi một lớp mây mù ánh vàng không ngừng cuồn cuộn theo cao phong, xuyên qua gió cao vần vũ giữa dãy núi, màu xanh trong núi như có như không. Từng ngọn núi xanh giữa biển mây lộ ra một cái đỉnh, tựa như những chiếc thuyền nhẹ đang lẳng lặng lơ lửng trôi giữa biển. Đoàn người bọn họ đặt mình vào đó, có cảm giác như bừng tỉnh phi thăng thành tiên. Mắt thấy tựa quấn quanh đầu ngón tay lại tựa biến mất không có tăm hơi, Nguyệt Hoàng Mẫn trầm ngâm nói: "Phi lưu trực há tam thiên xích, nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên*."
*Trích từ bài Vọng Lư sơn bộc bố (Xa ngắm thác núi Lư) của Lí Bạch. Dịch thơ: "Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây."
Bỗng quay đầu, chỉ thấy Giản Tố Ngu một thân trường bào trắng, giống bên trong mây mù, lưng đeo Tiêu Luyện, mặt mày yên tĩnh, hời hợt, khí chất xuất trần, phảng phất như muốn tùy lúc đạp gió thành tiên.
Tạ Yến nhịn không được duỗi tay làm một cái hỏa quyết, cưỡng chế di chuyển đống mây mù quanh thân hắn.
"Ta không lừa các ngươi nhỉ?" Liễu Cô Đăng ngồi trên mặt đất, vẻ mặt tự hào nhìn về cỏ cây hoa đá nơi ngọn núi xa xa, giải thích: "Đây chính là nơi cao nhất của Thiên Đô Vân Hải hiện nay. Nghe lão nhân nhà ta nói, Đao Sơn trước kia còn cao hơn nữa, chẳng qua bị thiên lôi đánh trúng nên mới thành độ cao bây giờ." . ngôn tình hài
"Độ cao này mà còn từng bị thiên lôi đánh trúng sao?" Nguyệt Hoàng Mẫn kinh ngạc cảm thán. Hắn sống ở vùng thơ họa Giang Nam U Hoàng, từ nhỏ chỉ thấy được những người ôn nhuận như ngọc, hiền hòa như nước chảy. Chưa từng thấy được ngọn núi nào nguy nga, hùng vĩ, bao la, chót vót thế này, lại nghe Liễu Cô Đăng nói hiện tại không phải là lúc nó cao nhất.
"Đúng vậy. Ở nội môn bọn ta, chuyện này đứa trẻ ba, bốn tuổi cũng biết." Liễu Cô Đăng nói.
Tựa như truyền thừa của tổ sư vậy "Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu*." Tổ sư của Thiên Đô Vân Hải giống như có chấp niệm cực lớn đối với núi cao vậy. Bọn họ thích lập phái trên núi cao nguy nga, lại còn từ năm này qua tháng nọ tìm cách làm cho núi cao thêm, thường thấy nhất là điền thổ tạo sơn, bao năm qua vẫn là như thế.
*Trích từ bài "Vọng Nhạc (Đại Tông phù như hà)" [Trông Núi (Thái Sơn trông thế nào)] của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé. Dịch thơ: Dịp nào lên tận đỉnh kia, ngó quanh non chúng tiện ti nhỏ hèn.
Như vậy có thể liên tục tiến gần đến trời cao, như người không ngừng tu hành phi thăng thành tiên vậy.
"Kết quả tới đời chưởng môn trước lại xảy ra chuyện." Liễu Cô Đăng bất đắc dĩ duỗi tay, cố gắng nhớ lại chút chuyện trưởng bối trong tộc rất ít nhắc tới: "Một đạo thiên lôi chém ngang đỉnh núi cao nhất của Thiên Đô Vân Hải, hộ sơn đại trận bị đâm thủng một lỗ to, biển lửa trên núi trào ra xém chút nữa làm hỏng nguyên núi thần binh."
"Vậy thì sao lại muốn tạo núi cao thế chứ? Tổ sư của các ngươi thích trèo cao nhìn xa sao?" Tạ Yến cười nói.
"Không biết, dù sao ta cũng nghĩ không ra... chỉ là sau này có người không biết dùng cách gì lấp vào lỗ hổng." Liễu Cô Đăng hít một hơi, nói tiếp: "À phải, việc này đối với một phái là một công rất lớn. Nên biết, nơi bị trời cao phá hư, nếu nhỏ thì còn dễ chữa... sau đó người sửa chữa lỗ hổng đó thuận lý thành chương* nhận được vị trí trở thành chưởng môn đời trước."
*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành
Chưởng môn đời trước? Tạ Yến chống cằm, trong đầu suy tư kỹ lưỡng, nhớ mang máng đã từng nghe ai nói rồi.
Nguyệt Hoàng Mẫn nói: "Đó không phải là phụ thân của tiểu sư muội ngươi sao?"
"A? Các ngươi biết hết rồi sao, đúng vậy, là phụ thân của tiểu sư muội... phụ thân của nàng cũng là một người rất vi diệu."
"Chưởng môn đời trước chưa từng cưới, nhưng có một ngày đột nhiên đem về từ bên ngoài một đứa trẻ, cũng công bố đó là con gái của y. Nhưng sau lần đó, chính hắn lại mặc kệ không hỏi, hoàn toàn lạnh nhạt với con gái. Đến tận lúc qua đời, cha con bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau được mấy lần."
"Tiểu sư muội đáng thương, có lẽ phụ thân của nàng cũng chỉ để lại cho nàng thiên phú suy đoán kinh người cùng cái tên."
"Nàng... các ngươi tốt nhất nên cách xa nàng một chút." Nghe thấy có quan hệ với thân thế của Liễu Như Mi, Giản Tố Ngu lạnh nhạt đảo mắt qua vài người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Yến, nhàn nhạt nói: "Che giấu rất khá, nhưng giữa mày nàng quả thật có yêu khí rất đậm đặc."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vừa nói ra, đoàn người lập tức kinh ngạc vạn phần.
"Không thể nào." Liễu Cô Đăng gần như nhảy dựng lên phản bác, khó tin: "Nhiều năm như vậy rồi, tiểu sư muội vẫn luôn ở nội quan, sao có thể là yêu quái được?"
"Nàng thông qua nghiệm chứng của đá thí luyện sao?" Nguyệt Hoàng Mẫn hỏi.
"Cái này..." Liễu Cô Đăng chần chừ. Lúc trước, tiền chưởng môn trực tiếp ôm đứa trẻ trong tã lót về công bố là con gái mình, sau nhiều năm như vậy, ai lại đi quan tâm trên người nàng có gì không đúng đâu?
Sư huynh nhà mình không giống loại người sẽ dùng lời lẽ chính đáng để chỉ chứng người khác. Nếu hắn nói như vậy, hơn phân nửa là thật. Tạ Yến nhìn ba người đang suy tư: "Có vấn đề gì hay không thì về đem người tới chỗ đá thí luyện, thử một lần là biết thôi."
Nhưng mà lấy danh nghĩa của ai đem người tới đó?
Nguyệt Hoàng Mẫn nói: "Ta với nàng nói chuyện cũng chưa hơn một câu mà, lấy danh nghĩa của ta thì kỳ quá đi!"
"Ta nhất định không được, nàng đối với ta hoàn toàn không thích, vừa thấy ta liền xoay người đi." Chưa nói, Tạ Yến vừa mới trêu người ta, nếu Liễu Như Mi thấy hắn có lẽ sẽ muốn đánh, muốn giết. Vì thế hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối.
Giản Tố Ngu... ầy, không nằm trong phạm vi suy xét.
Cuối cùng thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Liễu Cô Đăng vẻ mặt đau khổ xua tay, từ chối nói: "Các ngươi đừng nhìn ta mà! Nếu truyền tới tai lão nhân nhà ta, hắn lại nghĩ nhiều. Các ngươi cũng không phải không biết người của Thiên Bạch Hải Vân rất thích hóng chuyện bát quái linh tinh!"
Cuối cùng bị giao phó trọng trách chính là Liễu Thời Tân.
"Không được không được! Đại sư huynh ngươi buông tha ta đi! Này này này... trai đơn gái chiếc, trăng treo đầu cành liễu, ta ta ta ta sao ta có thể đi được?" Liễu Thời Tân đỏ mặt, xua tay liên tục.
Liễu Cô Đăng vừa đe dọa, vừa dụ dỗ khuyên can, thậm chí còn lấy chức đại sư huynh của môn phái ra làm giá, mỏi cả miệng, cuối cùng chốt một câu: "Nếu ngươi từ chối ta sẽ kể cho tiểu sư muội nghe chuyện ngươi lén núp trong phòng vẽ nàng!"
"Cái này mà huynh cũng biết? Ta chỉ vẽ có một bức thôi mà!" Liễu Thời Tân kinh ngạc, ồn ào vài chữ, rốt cuộc căng da đầu đồng ý.
Cây cổ tùng ngàn năm, kế bên là đá thí luyện của môn phái. Tối nay không có gió, trăng sáng ít sao. Trong núi trầm lặng, thanh tĩnh đôi lúc truyền đến một tiếng chim hót thanh thúy.
Một nam một nữ mặc áo bào của Thiên Bạch Hải Vân đứng trong rừng, quả thật là cảnh đẹp ý vui. Nhưng lúc này trong bụi cỏ lại có mấy người lén la lén lút, phá cảnh đẹp thật sự.
"Bọn họ đang nói cái gì vậy? Sao ta chẳng nghe được chút gì thế? Chắc không phải là bị Thanh Trạc cách âm rồi đi." Tạ Yến điều chỉnh tư thế bung ô, la lên.
Thanh Trạc là ô linh Tạ quốc sư phu nhân tặng hắn lúc cập quan. Dù chia ra thành hai mặt, một mặt đen nhánh như mực đen dùng để chống đỡ công kích linh lực lớn, mặt khác trong xanh như nước chảy có thể hòa vào làm một với cảnh vật xung quanh, dùng để ngụy trang bản thân, không thế tốt hơn. Nhưng đối với Tạ đại thiếu ăn chơi trác táng mà nói thì Thanh Trạc cũng chỉ là cái ô mà thôi.
Chỉ là hiện giờ hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được chút tác dụng của ô linh... ừm, ngụy trang trong bụi cỏ nghe người ta nói nhỏ.
"Ngươi có nắm được trọng điểm không vậy?" Nguyệt Hoàng Mẫn đưa tay ra, nhịn không được gõ trán Tạ Yến, rồi nhìn qua Giản Tố Ngu bên cạnh hắn.
Mà Giản Tố Ngu vẫn y vẻ mặt đờ đẫn: Sao ta lại ở đây...
"Mau xem, mau xem! Ra tay rồi?" Nhìn xa xa, Liễu Thời Tân bắt lấy tay Liễu Như Mi, mặt sưng đến đỏ bừng. Liễu Cô Đăng bỗng nhiên hưng phấn thấp giọng quát, nếu không phải cố kỵ hoàn cảnh hiện tại, chỉ sợ hắn muốn quơ chân múa tay lên hết.
Nguyệt Hoàng Mẫn: "..." Có ai còn nhớ bọn họ tới để làm gì không?
Liễu Như Mi vẻ mặt không kiên nhẫn, bất động thanh sắc hất tay ra, chống eo, hỏi: "Sư huynh, ngươi muốn nói cái gì? Nếu không đúng sự thật, ta đi về trước đây."
"Tiểu sư muội ta ta ta ta..." Liễu Thời Tân ấp úng nói không nên lời, khẩn trương tới mức quên từ, hắn bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện Liễu Cô Đăng nói cho hắn, mở miệng nói: "Ha! Sao nhiều năm thời tiết tốt... ấy không, ý ta là hôm nay thời tiết đẹp quá, trăng cũng lớn ghê... còn có, không biết linh căn của sư muội như thế nào?"
Liễu Như Mi nghe vậy sắc mặt hơi đổi, tay chống eo nhéo nhéo đai lưng của bản thân, khóe mắt khẽ liếc qua đá thí luyện, chần chờ nói: "Không... nửa vời thôi... Nếu sư huynh không có việc gì lớn nữa thì ta đi trước nhé."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Có có có!" Liễu Thời Tân bỗng nhiên giữ chặt nàng, sắc mặt đỏ như máu: "Ta có việc! Mỗi ngày bói cho ta một lần có được không?"
Ha? Buổi tối gọi mình tới là vì cái này sao?
"Được... Huynh muốn hỏi gì?" Liễu Như Mi đang định thò tay vào túi càn khôn lấy tính trù, lại bị một bàn tay giữ lại.
"Tiểu sư muội, ta muốn hỏi ngươi một chút về nhân duyên, ngươi, khi nào mới chịu nhìn ta nhiều hơn vậy?" Liễu Thời Tân gãi đầu, ngượng ngùng quay mặt ra chỗ khác.
"Oa! Bắt lấy thời cơ đi!" Tạ Yến cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn cười to.
Nguyệt Hoàng Mẫn phản ứng chậm một phách đưa đầu ra, tiện thể tiếp một câu: "Định ấn người lên đá thí luyện sao?"
"Ấn cái gì? Tiểu tử đó đang thổ lộ đấy." Liễu Cô Đăng thổn thức.
"Nhìn không ra luôn mà..."
"..." Được, trong lòng niệm chính sự, Nguyệt Hoàng Mẫn khó nhịn nói thầm: "Hậu bối bất ngờ khoe ân ái, chói mù mắt ta rồi."
"Đâu nào, đâu nào." Liễu Thời Tân được khen như vậy, Liễu Cô Đăng lại khiêm tốn xua tay.
Cũng không biết Liễu Như Mi nhẹ giọng nói cái gì, rồi xoay người chạy đi, mấy người trong bụi cỏ đã sớm kìm không nổi đi ra ngoài.
"Lúc trước ta tùy ý tính nhân duyên cho Liễu Như Mi, tính ra là một nam tử có thọ mệnh rất dài..." Chẳng lẽ là Liễu Thời Tân? Tạ Yến buông ô, một chương đặt lên vai Liễu Thời Tân còn đang ngây ngốc, liếc mắt: "Còn không mau đuổi theo?"
Liễu Thời Tân hoàn toàn không nghĩ đám người này vậy mà lại không biết xấu hổ ở chỗ tối xem lén, vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng bây giờ không rảnh để ý, vội cất bước đuổi theo.
Nhìn bóng dáng Liễu Thời Tân cùng tay cùng chân, đám người đứng cười cợt một hồi. Thân phận phận của Liễu Như Mi có thể chậm rãi tra, bỏ lỡ trò hay không phải ngày nào cũng có, tương lai còn dài mà nhỉ? vì thế trong lòng mỗi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, trở về phòng của mình.
Lúc đang đi trên đường, Tạ Yến bỗng nhìn đôi tay trống rỗng của mình mới nhớ chỗ nào không đúng chỉ có thể chạy ngược về.
- ---------
Beta: Jenny Thảo
Tạ Yến đang rối rắm với chuyện vẫn còn canh cánh trong lòng, không thèm để ý tới Liễu Cô Đăng.
Cuối cùng Liễu Cô Đăng chịu hết nổi, chạy tới nhận lỗi với Tạ Yến. Lại nghe nói lão nhân nhà mình cũng muốn đặt cược còn chạy tới hỏi tình huống, người ở đó không ngăn được cười ầm lên. Thở đủ rồi, thấy sắc mặt Tạ Yến hồng trắng đan xen, Liễu Cô Đăng bày ra bộ mặt tươi cười mời bọn họ tới tham quan nơi cao nhất của Thiên Đô Vân Hải, một kỳ quan lớn... biển mây.
Kiếm Sơn là phó phong cao nhất ở Thiên Đô Vân Hải, là nơi môn hạ đệ tử vừa Trúc Cơ cần đi nhất... bởi nếu không có chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ tới đó để chọn cho mình thanh kiếm sẽ theo bản thân đến hết đời. Tổ tiên của Thiên Đô Vân Hải am hiểu đúc kiếm, thượng kiếm trải qua sự rèn luyện của biển lửa tự nhiên trên núi có khả năng lớn sẽ sinh ra kiếm linh. Loại kiếm này tùy tiện đem ra trên giang hồ cũng là bảo vật vô giá, lại thêm mấy trăm năm tĩnh trí trong Đao Sơn, yên lặng chờ đợi chủ nhân của mình. Tích lũy dần theo thời gian, kiếm trong núi có không ít là thần khí, người khác đi ngang qua cũng có thể cảm nhận kiếm ý lạnh thấu xương trong không trung.
"Cao thật." Tạ Yến khó nhịn cảm khái một câu.
Sắc trời mờ ảo, bị bao phủ bởi một lớp mây mù ánh vàng không ngừng cuồn cuộn theo cao phong, xuyên qua gió cao vần vũ giữa dãy núi, màu xanh trong núi như có như không. Từng ngọn núi xanh giữa biển mây lộ ra một cái đỉnh, tựa như những chiếc thuyền nhẹ đang lẳng lặng lơ lửng trôi giữa biển. Đoàn người bọn họ đặt mình vào đó, có cảm giác như bừng tỉnh phi thăng thành tiên. Mắt thấy tựa quấn quanh đầu ngón tay lại tựa biến mất không có tăm hơi, Nguyệt Hoàng Mẫn trầm ngâm nói: "Phi lưu trực há tam thiên xích, nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên*."
*Trích từ bài Vọng Lư sơn bộc bố (Xa ngắm thác núi Lư) của Lí Bạch. Dịch thơ: "Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây."
Bỗng quay đầu, chỉ thấy Giản Tố Ngu một thân trường bào trắng, giống bên trong mây mù, lưng đeo Tiêu Luyện, mặt mày yên tĩnh, hời hợt, khí chất xuất trần, phảng phất như muốn tùy lúc đạp gió thành tiên.
Tạ Yến nhịn không được duỗi tay làm một cái hỏa quyết, cưỡng chế di chuyển đống mây mù quanh thân hắn.
"Ta không lừa các ngươi nhỉ?" Liễu Cô Đăng ngồi trên mặt đất, vẻ mặt tự hào nhìn về cỏ cây hoa đá nơi ngọn núi xa xa, giải thích: "Đây chính là nơi cao nhất của Thiên Đô Vân Hải hiện nay. Nghe lão nhân nhà ta nói, Đao Sơn trước kia còn cao hơn nữa, chẳng qua bị thiên lôi đánh trúng nên mới thành độ cao bây giờ." . ngôn tình hài
"Độ cao này mà còn từng bị thiên lôi đánh trúng sao?" Nguyệt Hoàng Mẫn kinh ngạc cảm thán. Hắn sống ở vùng thơ họa Giang Nam U Hoàng, từ nhỏ chỉ thấy được những người ôn nhuận như ngọc, hiền hòa như nước chảy. Chưa từng thấy được ngọn núi nào nguy nga, hùng vĩ, bao la, chót vót thế này, lại nghe Liễu Cô Đăng nói hiện tại không phải là lúc nó cao nhất.
"Đúng vậy. Ở nội môn bọn ta, chuyện này đứa trẻ ba, bốn tuổi cũng biết." Liễu Cô Đăng nói.
Tựa như truyền thừa của tổ sư vậy "Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu*." Tổ sư của Thiên Đô Vân Hải giống như có chấp niệm cực lớn đối với núi cao vậy. Bọn họ thích lập phái trên núi cao nguy nga, lại còn từ năm này qua tháng nọ tìm cách làm cho núi cao thêm, thường thấy nhất là điền thổ tạo sơn, bao năm qua vẫn là như thế.
*Trích từ bài "Vọng Nhạc (Đại Tông phù như hà)" [Trông Núi (Thái Sơn trông thế nào)] của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé. Dịch thơ: Dịp nào lên tận đỉnh kia, ngó quanh non chúng tiện ti nhỏ hèn.
Như vậy có thể liên tục tiến gần đến trời cao, như người không ngừng tu hành phi thăng thành tiên vậy.
"Kết quả tới đời chưởng môn trước lại xảy ra chuyện." Liễu Cô Đăng bất đắc dĩ duỗi tay, cố gắng nhớ lại chút chuyện trưởng bối trong tộc rất ít nhắc tới: "Một đạo thiên lôi chém ngang đỉnh núi cao nhất của Thiên Đô Vân Hải, hộ sơn đại trận bị đâm thủng một lỗ to, biển lửa trên núi trào ra xém chút nữa làm hỏng nguyên núi thần binh."
"Vậy thì sao lại muốn tạo núi cao thế chứ? Tổ sư của các ngươi thích trèo cao nhìn xa sao?" Tạ Yến cười nói.
"Không biết, dù sao ta cũng nghĩ không ra... chỉ là sau này có người không biết dùng cách gì lấp vào lỗ hổng." Liễu Cô Đăng hít một hơi, nói tiếp: "À phải, việc này đối với một phái là một công rất lớn. Nên biết, nơi bị trời cao phá hư, nếu nhỏ thì còn dễ chữa... sau đó người sửa chữa lỗ hổng đó thuận lý thành chương* nhận được vị trí trở thành chưởng môn đời trước."
*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành
Chưởng môn đời trước? Tạ Yến chống cằm, trong đầu suy tư kỹ lưỡng, nhớ mang máng đã từng nghe ai nói rồi.
Nguyệt Hoàng Mẫn nói: "Đó không phải là phụ thân của tiểu sư muội ngươi sao?"
"A? Các ngươi biết hết rồi sao, đúng vậy, là phụ thân của tiểu sư muội... phụ thân của nàng cũng là một người rất vi diệu."
"Chưởng môn đời trước chưa từng cưới, nhưng có một ngày đột nhiên đem về từ bên ngoài một đứa trẻ, cũng công bố đó là con gái của y. Nhưng sau lần đó, chính hắn lại mặc kệ không hỏi, hoàn toàn lạnh nhạt với con gái. Đến tận lúc qua đời, cha con bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau được mấy lần."
"Tiểu sư muội đáng thương, có lẽ phụ thân của nàng cũng chỉ để lại cho nàng thiên phú suy đoán kinh người cùng cái tên."
"Nàng... các ngươi tốt nhất nên cách xa nàng một chút." Nghe thấy có quan hệ với thân thế của Liễu Như Mi, Giản Tố Ngu lạnh nhạt đảo mắt qua vài người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Yến, nhàn nhạt nói: "Che giấu rất khá, nhưng giữa mày nàng quả thật có yêu khí rất đậm đặc."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vừa nói ra, đoàn người lập tức kinh ngạc vạn phần.
"Không thể nào." Liễu Cô Đăng gần như nhảy dựng lên phản bác, khó tin: "Nhiều năm như vậy rồi, tiểu sư muội vẫn luôn ở nội quan, sao có thể là yêu quái được?"
"Nàng thông qua nghiệm chứng của đá thí luyện sao?" Nguyệt Hoàng Mẫn hỏi.
"Cái này..." Liễu Cô Đăng chần chừ. Lúc trước, tiền chưởng môn trực tiếp ôm đứa trẻ trong tã lót về công bố là con gái mình, sau nhiều năm như vậy, ai lại đi quan tâm trên người nàng có gì không đúng đâu?
Sư huynh nhà mình không giống loại người sẽ dùng lời lẽ chính đáng để chỉ chứng người khác. Nếu hắn nói như vậy, hơn phân nửa là thật. Tạ Yến nhìn ba người đang suy tư: "Có vấn đề gì hay không thì về đem người tới chỗ đá thí luyện, thử một lần là biết thôi."
Nhưng mà lấy danh nghĩa của ai đem người tới đó?
Nguyệt Hoàng Mẫn nói: "Ta với nàng nói chuyện cũng chưa hơn một câu mà, lấy danh nghĩa của ta thì kỳ quá đi!"
"Ta nhất định không được, nàng đối với ta hoàn toàn không thích, vừa thấy ta liền xoay người đi." Chưa nói, Tạ Yến vừa mới trêu người ta, nếu Liễu Như Mi thấy hắn có lẽ sẽ muốn đánh, muốn giết. Vì thế hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối.
Giản Tố Ngu... ầy, không nằm trong phạm vi suy xét.
Cuối cùng thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Liễu Cô Đăng vẻ mặt đau khổ xua tay, từ chối nói: "Các ngươi đừng nhìn ta mà! Nếu truyền tới tai lão nhân nhà ta, hắn lại nghĩ nhiều. Các ngươi cũng không phải không biết người của Thiên Bạch Hải Vân rất thích hóng chuyện bát quái linh tinh!"
Cuối cùng bị giao phó trọng trách chính là Liễu Thời Tân.
"Không được không được! Đại sư huynh ngươi buông tha ta đi! Này này này... trai đơn gái chiếc, trăng treo đầu cành liễu, ta ta ta ta sao ta có thể đi được?" Liễu Thời Tân đỏ mặt, xua tay liên tục.
Liễu Cô Đăng vừa đe dọa, vừa dụ dỗ khuyên can, thậm chí còn lấy chức đại sư huynh của môn phái ra làm giá, mỏi cả miệng, cuối cùng chốt một câu: "Nếu ngươi từ chối ta sẽ kể cho tiểu sư muội nghe chuyện ngươi lén núp trong phòng vẽ nàng!"
"Cái này mà huynh cũng biết? Ta chỉ vẽ có một bức thôi mà!" Liễu Thời Tân kinh ngạc, ồn ào vài chữ, rốt cuộc căng da đầu đồng ý.
Cây cổ tùng ngàn năm, kế bên là đá thí luyện của môn phái. Tối nay không có gió, trăng sáng ít sao. Trong núi trầm lặng, thanh tĩnh đôi lúc truyền đến một tiếng chim hót thanh thúy.
Một nam một nữ mặc áo bào của Thiên Bạch Hải Vân đứng trong rừng, quả thật là cảnh đẹp ý vui. Nhưng lúc này trong bụi cỏ lại có mấy người lén la lén lút, phá cảnh đẹp thật sự.
"Bọn họ đang nói cái gì vậy? Sao ta chẳng nghe được chút gì thế? Chắc không phải là bị Thanh Trạc cách âm rồi đi." Tạ Yến điều chỉnh tư thế bung ô, la lên.
Thanh Trạc là ô linh Tạ quốc sư phu nhân tặng hắn lúc cập quan. Dù chia ra thành hai mặt, một mặt đen nhánh như mực đen dùng để chống đỡ công kích linh lực lớn, mặt khác trong xanh như nước chảy có thể hòa vào làm một với cảnh vật xung quanh, dùng để ngụy trang bản thân, không thế tốt hơn. Nhưng đối với Tạ đại thiếu ăn chơi trác táng mà nói thì Thanh Trạc cũng chỉ là cái ô mà thôi.
Chỉ là hiện giờ hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được chút tác dụng của ô linh... ừm, ngụy trang trong bụi cỏ nghe người ta nói nhỏ.
"Ngươi có nắm được trọng điểm không vậy?" Nguyệt Hoàng Mẫn đưa tay ra, nhịn không được gõ trán Tạ Yến, rồi nhìn qua Giản Tố Ngu bên cạnh hắn.
Mà Giản Tố Ngu vẫn y vẻ mặt đờ đẫn: Sao ta lại ở đây...
"Mau xem, mau xem! Ra tay rồi?" Nhìn xa xa, Liễu Thời Tân bắt lấy tay Liễu Như Mi, mặt sưng đến đỏ bừng. Liễu Cô Đăng bỗng nhiên hưng phấn thấp giọng quát, nếu không phải cố kỵ hoàn cảnh hiện tại, chỉ sợ hắn muốn quơ chân múa tay lên hết.
Nguyệt Hoàng Mẫn: "..." Có ai còn nhớ bọn họ tới để làm gì không?
Liễu Như Mi vẻ mặt không kiên nhẫn, bất động thanh sắc hất tay ra, chống eo, hỏi: "Sư huynh, ngươi muốn nói cái gì? Nếu không đúng sự thật, ta đi về trước đây."
"Tiểu sư muội ta ta ta ta..." Liễu Thời Tân ấp úng nói không nên lời, khẩn trương tới mức quên từ, hắn bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện Liễu Cô Đăng nói cho hắn, mở miệng nói: "Ha! Sao nhiều năm thời tiết tốt... ấy không, ý ta là hôm nay thời tiết đẹp quá, trăng cũng lớn ghê... còn có, không biết linh căn của sư muội như thế nào?"
Liễu Như Mi nghe vậy sắc mặt hơi đổi, tay chống eo nhéo nhéo đai lưng của bản thân, khóe mắt khẽ liếc qua đá thí luyện, chần chờ nói: "Không... nửa vời thôi... Nếu sư huynh không có việc gì lớn nữa thì ta đi trước nhé."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Có có có!" Liễu Thời Tân bỗng nhiên giữ chặt nàng, sắc mặt đỏ như máu: "Ta có việc! Mỗi ngày bói cho ta một lần có được không?"
Ha? Buổi tối gọi mình tới là vì cái này sao?
"Được... Huynh muốn hỏi gì?" Liễu Như Mi đang định thò tay vào túi càn khôn lấy tính trù, lại bị một bàn tay giữ lại.
"Tiểu sư muội, ta muốn hỏi ngươi một chút về nhân duyên, ngươi, khi nào mới chịu nhìn ta nhiều hơn vậy?" Liễu Thời Tân gãi đầu, ngượng ngùng quay mặt ra chỗ khác.
"Oa! Bắt lấy thời cơ đi!" Tạ Yến cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn cười to.
Nguyệt Hoàng Mẫn phản ứng chậm một phách đưa đầu ra, tiện thể tiếp một câu: "Định ấn người lên đá thí luyện sao?"
"Ấn cái gì? Tiểu tử đó đang thổ lộ đấy." Liễu Cô Đăng thổn thức.
"Nhìn không ra luôn mà..."
"..." Được, trong lòng niệm chính sự, Nguyệt Hoàng Mẫn khó nhịn nói thầm: "Hậu bối bất ngờ khoe ân ái, chói mù mắt ta rồi."
"Đâu nào, đâu nào." Liễu Thời Tân được khen như vậy, Liễu Cô Đăng lại khiêm tốn xua tay.
Cũng không biết Liễu Như Mi nhẹ giọng nói cái gì, rồi xoay người chạy đi, mấy người trong bụi cỏ đã sớm kìm không nổi đi ra ngoài.
"Lúc trước ta tùy ý tính nhân duyên cho Liễu Như Mi, tính ra là một nam tử có thọ mệnh rất dài..." Chẳng lẽ là Liễu Thời Tân? Tạ Yến buông ô, một chương đặt lên vai Liễu Thời Tân còn đang ngây ngốc, liếc mắt: "Còn không mau đuổi theo?"
Liễu Thời Tân hoàn toàn không nghĩ đám người này vậy mà lại không biết xấu hổ ở chỗ tối xem lén, vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng bây giờ không rảnh để ý, vội cất bước đuổi theo.
Nhìn bóng dáng Liễu Thời Tân cùng tay cùng chân, đám người đứng cười cợt một hồi. Thân phận phận của Liễu Như Mi có thể chậm rãi tra, bỏ lỡ trò hay không phải ngày nào cũng có, tương lai còn dài mà nhỉ? vì thế trong lòng mỗi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, trở về phòng của mình.
Lúc đang đi trên đường, Tạ Yến bỗng nhìn đôi tay trống rỗng của mình mới nhớ chỗ nào không đúng chỉ có thể chạy ngược về.
- ---------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.