Chương 14:
Nhất Chỉ Điềm Bính
19/10/2021
Kim Vũ có cái tật xấu không thể chuyên tâm làm một việc này từ nhỏ. Cho nên không thể nói sửa liền sửa được. Nhưng cô nghe Lâu Khôn nói, nên cố gắng quyết tâm nghiêm túc một lần.
Một ngày trước khi nghỉ Quốc Khánh ruốt cuộc Kim Vũ cũng có thể kết thúc việc học thuộc thơ.
Ngày hôm sau là kỳ nghỉ, nên hôm nay trường học hủy tiết tự học buổi tối.Toàn bộ hành lang đều là tiếng nói chuyện ồn ào. Có hỏi nhau buổi tối muốn đi đâu chơi, ăn cái gì, .....
Trần Phi từ xa đã thấy Kim Vũ liền lớn tiếng gọi cô. Kim Vũ đang nhìn xung quanh, cô vừa ngẩng đầu liền thấy Lâu Khôn với Trần Phi.
" Em chịu phạt xong rồi?"
Trần Phi hỏi, Kim Vũ lại nhìn Lâu Khôn trả lời.
“ Đã xong!!” Cô cười cực kỳ vui vẻ .
Kim Vũ dáng vẻ đắc ý, tinh nghịch, Lâu Khôn nhìn cô như vậy thì cũng nhàn nhạt cười .
Trần Phi nói Kim Vũ một lát nữa đi phòng thiết bị kiểm tra, Kim Vũ liền đồng ý, cô đi theo hai người xuống lầu.
"Cậu cùng tôi chơi một trận bóng rổ đi, mai nghỉ rồi, thả lỏng một chút." Trần Phi nói với Lâu Khôn.
Kim Vũ nhảy nhót đi xuống lầu trước, lâu lâu cô lại quay đầu lại nhìn, cô nhìn chằm chằm tay chân của Lâu Khôn, nghĩ chân tay anh dài nhiều vậy không biết chơi bóng sẽ trông như thế nào.
Kim Vũ chạy vào lớp học lấy balo, Trần Phi còn giục cô kêu La Quân nhanh lên.
Lâu Sâm xin nghỉ đến hết Quốc Khánh, Lâm Nhạc ở lớp chờ Kim Vũ, đúng lúc La Quân trực nhật xong, ba người cùng đi sân bóng rổ.
Không biết vì sao mà sân bóng đột nhiên lại cực kỳ đông, La Quân thấy mình đến muộn liền vội vàng chạy nhanh qua.
Kim Vũ với Lâm Nhạc đi chậm rì rì tới phòng thiết bị, trên đường nghệ thấy có người vừa chạy vừa nói:" Nhanh tới sân bóng rổ chiếm chỗ, hôm nay có đội bóng chơi."
" Gấp cái gì, lại không phải chưa xem bao giờ!"
“Đương nhiên gấp, đại thần của cao tam cũng tới!”
“ Là người chân cực kỳ dài, lại còn rất soái?”
“ Còn ai vào đây!!!”
Lâm Nhạc cùng Kim Vũ hai mặt nhìn nhau, vội chạy tới phòng thiết bị.
Bên ngoài cửa sổ, sân bóng bị vây kín một vòng toàn là người. Kim Vũ đã kê đồ dưới chân nhưng cô cũng không thể nhìn thấy gì. Lâm Nhạc cầm xổ kiểm tra dối chiếu thiết bị, thấy Kim Vũ cố duỗi cổ nhìn thì hỏi:
" Cậu muốn xem La Quân chơi bóng rổ?"
" Xung quanh đứng nhiều người như vậy, chẳng thể nhìn thấy gì cả!!!" Kim Vũ không nhìn nữa, cô tiếp tục dọn đồ.
Lâm Nhạc thấy vậy, nghĩ Kim Vũ có vẻ luyến tiếc, cô quay đầu cười trộm.
Chỉ một lát, hai người đã làm xong việc, vội vàng chạy như bay tới xem bóng rổ.
Tuy nhiều người, nhưng Kim Vũ vẫn kéo Lâm Nhạc chen vào hàng đầu tiên. Hai người ngồi xổm ở góc sân nhìn mấy nam sinh chơi bóng rổ.
Chạng vạng, những đám mây nhỏ trên trời khảm màu hồng cam, từng cơn gió nhè nhẹ thổi, bóng cây từng mảng từng mảng lung lay trên mặt đất.
Lâu Khôn đã cởi đồng phục, anh mặc một chiếc T-shirts màu đen. Anh ở dưới ánh hoàng hôn nhảy lên ném bóng, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng dáng người lại mạnh mẽ chạy ở trên sân bóng.
Kim Vũ mơ hồ có thể thấy vài giọt mồ hôi lóng lánh trên trán Lâu Khôn, nhưng chúng bị anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi. Lâu Khôn vừa ném bóng vào rổ, liền có một trận vỗ tay reo hò. Nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh, chỉ có đôi mắt
của là nhìn vào một chỗ ở ngoài sân.
Chỉ một lát, Kim Vũ đứng hình, cô chạm mắt với Lâu Khôn khoảng hai giây. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã quay đi, tiếp tục chơi bóng.
Bên tai đều là tiếng khen ngợi, Lâm Nhạc nhịn không được chép miệng nói:" Không nghĩ tới anh Lâu Khôn chơi bóng rổ còn giỏi như vậy! Chân dài thật tốt aaa!!!"
Kim Vũ không thể phủ nhận gật đầu, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm trên sân bóng.
Nhóm cao nhị của La Quân đấu với nhóm cao tam của Trần Phi. Vì đều là nam sinh ngang tầm tuổi nhau, sức sống mười phần nên điểm số không phân cao thấp. Lâu Khôn với La Quân là át chủ bài của hai đội, khung rổ của mỗi đội vào bóng không ngừng.
Lâu Khôn nhìn La Quân đang đứng trước mặt, gần đây cậu ta cao lên không ít, đã không phải là tiểu gia hoả trước kia. Bóng vẫn luôn ở trong tay Lâu Khôn,La Quân nhìn chằm chằm để dành bóng. Lâu Khôn cúi người, anh cầm bóng xoay người qua bên cạnh La Quân, rồi lập tức ném chính xác bóng vào rổ.
Lâu Khôn đã quan sát cách chơi của La Quân nên anh chỉ cần nhìn là biết cậu ta suy nghĩ cái gì. Lâu Khôn chơi bóng rổ, cũng giống như làm bài tập, dựa vào không chỉ là thể lực cùng kỹ xảo,còn có đầu óc, anh sẽ tự hỏi suy nghĩ của người khác.
La Quân mệt bò, thở phì phò chạy lại : “Anh Lâu Khôn, anh quả thực đại thần a! Nêú anh tham gia đội bóng thì tốt biết mấy, vậy thì em có thể đi theo học hỏi không ít.”
Đại thần đang lau mồ hôi, trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Trần Phi cả trận phụ chuyền bóng, cậu ta mệt như cún, thở phì phò:
“Ai nói không phải, người rốt cuộc vẫn là lấy việc học làm chủ!”
Lâu Khôn không thèm nói lại cậu ta, anh lau mồ hôi, xoay người, đột nhiên thấy bên cạnh anh đứng vài nữ sinh.
Hình như là cao một, trong tay mấy nữ sinh đấy đều cầm một chai nước tăng lực.
“Học trưởng, anh chơi bóng rổ quá tuyệt vời, uống miếng nước đi.”
Còn có người đưa cho Trần Phi, cậu ta cười ha hả cảm ơn rồi nhận lấy tới uống.
Trần Phi còn ở một bên trêu ghẹo, ai mà không biết Lâu Khôn chưa bao giờ nhận nước uống của người khác đưa, cũng không biết anh đã cự tuyệt hết bao nhiêu là nữ sinh nữa.
“Lá gan còn rất lớn nha, không biết đại thần của chúng ta còn có ngoại hiệu là băng sơn giáo thảo sao?”
Lâu Khôn lạnh lùng liếc cậu ta, Trần Phi vội vàng chạy xa, còn lấy cớ đi cất đồ.
Nữ sinh vẫn còn giơ tay, cực kì chấp nhất
Bên kia, Kim Vũ cùng Lâm Nhạc cũng đi tới, Kim Vũ đưa cho La Quân một chai nước.
“ Có phải gần đây cậu lại cao lên không?” Kim Vũ tới gần, cô phát hiện chính mình đầu nâng đến càng ngày càng cao.
La Quân cầm chai nước uống, tay cậu ta lau mồ hôi: “Cao lên 3 centimet!”
Lâm Nhạc ngạc nhiên: “Nhiều như vậy!”
Nữ sinh kia đột nhiên cảm thấy xấu hổ, gọi Lâu Khôn một tiếng:" Học trưởng."
Kim Vũ, Lâm Nhạc cùng nhìn qua, trên tay nữ sinh kia cầm một chai nước, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.
Lâu Khôn nhìn thấy Kim Vũ đưa nước cho La Quân, hai tay cô trống trơn nhìn nơi này. Sắc trời càng ngày càng đen, sắc mặt anh trầm xuống, mắt lạnh nhìn Kim Vũ,anh liền duỗi tay nhận chai nước của nữ sinh kia
Lâu Khôn không hề có cảm tình nói : “Cảm ơn.”
Nữ sinh kia sợ ngây người rồi lại cực kỳ kích động. Trong khi Lâu Khôn đã sớm cất bước đi, anh đi tới cầm balo với đồng phục rồi biến mất ở trong bóng tối.
Bên cạnh mấy nữ sinh kia ríu rít kêu: “ Tôi nghe nói hình như học trưởng trước giờ không nhận nước của nữ sinh đưa !”
“ Cậu là người đầu tiên đó, thật hâm mộ cậu mà !”
Kim Vũ nghe nghe, yết hầu ngạnh động, một cảm xúc khó nói quấn quanh trong lòng cô, hai tay cô để ở trong túi áo gắt gao nắm chặt, rồi hướng góc sân đi tới.
La Quân cùng Lâm Nhạc đi sau Kim Vũ.
Kim Vũ nhặt balo ở trên mặt đất lên, cô quay đầu lại nhìn bên ngoài sân bóng rổ, khuôn mặt vừa rồi của anh vẫn luôn hiện lên trước mắt cô. Không giống với lúc ở cửa lớp, anh cười dịu dàng với cô .
Anh lại bị làm sao vậy?
Kim Vũ đeo balo lên, cô chào tạm biệt với hai người kia:" Tôi sực nhớ tới là ba tôi kêu tôi về nhà sớm, tôi về trước đây!"
“Không phải đã hẹn ăn cơm rồi sao!” Lâm Nhạc kêu.
Kim Vũ đã chạy như bay đi xa.
La Quân với Lâm Nhạc, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu rồi từng người giải tán.
Lâu Khôn vừa đi vừa thở phì phò, trong tay anh vẫn cầm chai nước kia, anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ cần anh nghe được Kim Vũ há miệng ngậm miệng nhắc đến La Quân, trong mắt cô chỉ nhìn La Quân, cô làm chuyện gì cũng nghĩ tới La Quân, anh liền cực kỳ bực bội.
Bóng dáng cao dài của Lâu Khôn bị đèn đường kéo càng thêm thon dài, cuối cùng Kim Vũ cũng đuổi theo tới phía sau Lâu Khôn, bước chân của cô dẫm vào cái bóng trên đường của anh.
Không biết vì sao, Kim Vũ cảm thấy Lâu Khôn đang tức giận. Cô không dám tới gần cũng không dám gọi anh.
Ven đường có tên lưu manh chạy xe máy, huýt sáo ngang qua, hắn càng đi càng chậm, nhìn nữ sinh đang đi một mình.
Kim Vũ càng lớn càng xinh, mặt mày cũng càng thêm thanh tú khả nhân, cho nên tên lưu manh tới trêu chọc.
“Em gái đi một mình à?”
Kim Vũ không thèm nhìn hắn, coi hắn ta như không khí.
Tên lưu manh nhai kẹo cao su duỗi người lại gần: “U a, tính tình còn không nhỏ, nhưng mà soái ca đây lại rất thích.”
Hắn vừa nói liền có một mùi hôi bay tới, cũng không biết mấy ngày rồi hắn ta không đánh răng, kẹo cao su cũng không thể lấn át được.
Kim Vũ bực mình: “ Miệng hôi như vậy mà còn đòi làm soái ca? Về nhà đánh răng trước đi rồi hãy nói!!!”
Kim Vũ không biết trời cao đất dày liền chọc giận tên lưu manh, hắn ta lập tức chạy xe chắn trước mặt cô.
“ Tao thao con mẹ mày!”
Kim Vũ không sao cả, vốn dĩ cô không có mẹ, cô quay người đi liền bị tên lưu manh túm cánh tay lại.
“ Buông tay tôi ra, anh là tên khốn !” Kim Vũ nói không lựa lời mắng hắn ta, rõ ràng là tóc tai vàng như lông gà, mũi thì như mũi lợn, cũng không biết lấy đâu ra tự tin nhận làm soái ca, ra đường trêu chọc nữ sinh.
" Tao thấy là không đánh mày một trận thì mày không biết xã hội hiểm ác thế nào!" Hắn ta dơ tay lên chuẩn bị đánh .
Kim Vũ người thấp, hoàn toàn bị hắn ta ngăn trở, cô thấy cái tay kia sắp đánh xuống liền vội nhắm mắt lại, nhưng mãi mà không thấy bị đánh. Kim Vũ vừa mở mắt liền nghe thấy tên lưu manh kêu thảm, còn có giọng nói của Lâu Khôn.
“Ai ô ô… mẹ nữa, mày từ đâu chui ra đây làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Tên lưu manh vừa quay đầu lại, trừng mắt thấy tay mình bị bẻ ngược ra sau.
Lâu Khôn so với hắn ta cao hơn một cái đầu, mắt lạnh liếc hắn, không chút nào nói giỡn: “Đừng con mẹ nó quản tao từ đâu ra, mày lại không buông tay, tao liền không khách khí.”
Nói rồi Lâu Khôn nhìn chằm chằm cái tay đang nắm ở trên cổ tay Kim Vũ. Không đợi tên lưu manh có phản ứng, Kim Vũ đạp mạnh hắn một cái, cô dùng sức rút tay ra.
Rồi cô chạy tới Lâu Khôn phía sau trốn.
“ Mày con mẹ nó, tê, đau đau đau!” Tên lưu manh khuỷu tay bị bẻ ngược lại một vòng, cái tay muốn gãy, hắn ta đau la oai oái.
Lâu Khôn buông lỏng tay đẩy hắn ta ra thật xa, nhìn chằm chằm hắn nói: “ Đồn công an chỉ cách có một con phố, nếu mày thích, tao dắt mày đi.”
Kia tên lưu manh đang nghĩ đến đánh một trận, nghe được Lâu Khôn nói, hắn không muốn chọc phiền phức, cũng thấy Lâu Khôn cao to nên chỉ có thể căm giận mà phỉ nhổ, chỉ chỉ trỏ trỏ: “ Đĩ mẹ, hai đứa mày, con mẹ nó cho lão tử chờ.” Chửi xong hắn ta liền chạy đi.
Kim Vũ khinh thường loại này bụi đời, đối với chạy trối chết bóng dáng mắng lẩm bẩm: “Ngốc bức! Lông còn chưa mọc đủ đâu, đi học người ra tới chọc ghẹo nữ sinh, lúc đi tiểu không biết xoi nước tiểu xem lại mặt mũi, xấu như cóc ghẻ vậy, nôn mửa!”
Kim Vũ nói xong còn làm động tác nôn mửa.
" Im miệng!”
Kim Vũ bị dọa nhảy dựng, cô vội vàng im miệng, nhưng lại cảm thấy ủy khuất, anh dựa vào cái gì quát cô?
Kim Vũ tức giận ngẩng đầu nhìn Lâu Khôn, hình như anh cũng rất giận, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Là hắn khi dễ em, anh quát em làm gì?”
“Ai cho em nói tục?” Trong tay Lâu Khôn đang cầm đồng phục, anh vung áo, vắt lên vai.
Khoá kéo đập trúng mặt Kim Vũ, cô hô đâu một tiếng:" Anh đánh em? Em càng muốn nói!"
Lâu Khôn là vô tình, thấy cô kích động như vậy, nội tâm anh rối loạn. Anh khom lưng muốn xem mặt Kim Vũ, cô liền quay mặt đi, trong lòng ủy khuất.
Cô chạy một đường mới đuổi theo anh được, thấy anh không vui vẻ, cũng không dám tiến lên quấy rầy, liền yên lặng đi theo sau. Ai biết đi theo còn ra họa, anh không giúp cô mắng tên vương bát dê con kia thì thôi, còn giáo huấn cô, không cho cô nói thô tục, dựa vào cái gì a?
“ Sao anh lại đánh em được.” Lâu Khôn nhẹ giọng nói
“ Là anh không cẩn thận.” câu sau còn nói nhẹ nhàng, ôn nhu hơn câu trước.
Kim Vũ trái tim bùm bùm nhảy, cô vuốt mặt quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, thiếu niên mày hơi nhăn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, chỗ bị thương trên mặt cô bỗng nóng rát đau.
Kim Vũ vội dời mắt, không để ý tới anh.
“Nữ sinh đừng nói thô tục.”
“Dựa vào cái gì? Không phải anh cũng nói sao?” Kim Vũ lại quay lại nhìn Lâu Khôn.
Lâu Khôn nhìn mặt cô quật cường, nghe cô chất vấn, nhất thời anh nghẹn lời.
Kim Vũ hoàn toàn khác với những nữ sinh mà anh đã gặp, cô lười biếng, ý đồ xấu nhiều, không thích học tập, lại thích chơi game, thích dỗi giáo viên, còn cùng nam sinh xưng huynh gọi đệ không có giới hạn, cô nói chuyện lớn tiếng, cũng không có chừng mực. Nhưng cô cũng sẽ thẹn thùng, nghe lời, nhận sai, chịu thua.
Nguyên nhân có lẽ vì như vậy, Lâu Khôn mới bị cô một lần lại một lần kinh ngạc, hấp dẫn đến.
“Còn đau không?”
Kim Vũ gật đầu, chính mình nhìn không thấy, Lâu Khôn lại cẩn thận nhìn nhìn, bị đỏ một đường.
Vừa rồi anh có chút tức giận, lúc ném áo hơi mạnh tay, bây giờ lại cực kỳ hối hận.
“ Tí nữa để anh mua thuốc cho em.” Lâu Khôn nhìn Kim Vũ.
Kim Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân rất giống tiểu nữ hài, nhưng cô lại thích cảm giác này, nên ngoan ngoãn gật đầu đi cạnh Lâu Khôn.
Có lẽ là sợ tình huống xấu giống vừa nãy, Lâu Khôn để cô đi ở bên trong.
Trên đường, bóng dáng một cao một thấp ở trong gió đêm lúc xa lúc gần dựa vào nhau.
Trên tay Lâu Khôn vẫn cầm chai nước kia, Kim Vũ nhìn mãi, cô lại nhớ tới lời nói
của mấy nữ sinh trên sân bóng, lòng cô nổi lên thắc mắc:
“Sao anh không uống?”
Lâu Khôn không thích uống, lại bởi vì cảm xúc nào đó mà nhận.
" Anh không uống cái này.”
Kim Vũ kéo balo, thật ra lúc ở phòng thiết bị, cô cho vào balo hai chai nước, nhưng cô lại không dám ở trước mặt nhiều người đưa cho anh.
Rốt cuộc là tâm tư cô suy nghĩ nhiều, hai người là hàng xóm, Lâu Khôn còn giúp cô học bù, đưa nước cho anh cũng không vấn đề gì.
Kim Vũ lấy chai nước khoáng trong balo ra đưa cho Lâu Khôn:
“Anh uống cái này đi.”
Bàn tay nhỏ duỗi ra, dưới ánh trăng Lâu Khôn có thể thấy được cả mạch máu nhỏ trên cánh tay cô.
Lâu Khôn cầm lấy, Kim Vũ thuận tay cầm giúp anh chai nước tăng lực kia, cô nhìn anh ngửa đầu uống nước, bỗng dưng tâm tình thấy vui lên.
Lâu Khôn thật sự rất khát, anh uống một hơi hơn nửa chai. Anh vừa cúi đầu nhìn Kim Vũ, cô cúi đầu không biết đang cười cái gì, đột nhiên anh duỗi tay xoa đầu cô.
Khiến Kim Vũ bị doạ, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Có cái gì trên đầu em.” anh nói dối mà không chớp mắt.
Kim Vũ tin thật, chính mình cúi đầu vỗ vỗ, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa ngốc. Lâu Khôn quay đầu nhìn một loạt hàng cây bên đường cong môi, trong lòng nổi lên cảm xúc lâng lâng.
Kim Tuế Sơn thấy Kim Vũ nhảy nhót trở về, trên mặt còn có cái vết đỏ, không biết con gái cười ngây ngô cái gì.
“Nha đầu này làm sao vậy?” Dì Tống cười hỏi
“Phỏng chừng ngày mai nghỉ, vui vẻ đi, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.” Hiểu con gái không ai bằng cha.
Kim Vũ tắm xong, lấy thuốc mỡ ra thoa mặt, thuốc mỡ là Lâu Khôn mua ở tiệm thuốc đầu hẻm, lúc đưa cho cô anh còn dặn kĩ một ngày thoa hai lần.
Ban đêm, Kim Vũ nằm ở trên giường chơi di động, Lâm Nhạc đang nói chuyện phiếm với cô, nữ sinh nói chuyện phiếm đơn giản chính là nói chút bát quái, giải trí tin tức, nếu không chính là tin tức ở trường học, còn nữa, còn có bí mật của chính mình.
Trò chuyện trò chuyện, Lâm Nhạc liền hỏi Kim Vũ
“ Cậu có thích ai không?”
Kim Vũ đột nhiên tim đập thình thịch.
“Sao cậu lại hỏi cái này?”
“Tò mò sao ~”
" Cậu thì sao?”
“ Tôi hỏi cậu trước!!!”
“ Tôi không biết…”
Lâm Nhạc ở đầu bên kia cười, nghĩ thầm, được a tiểu Vũ Mao, rốt cuộc luân hãm đến loại tình trạng này, còn không biết đâu, đó chính là thích trăm phần trăm rồi.
Cô lại gửi tin nhắn qua
“ Tôi chắc chắn trăm phần trăm cậu có người trong lòng.”
Bóng đêm thâm trầm, nằm ở trên cái giường nhỏ mềm mại của mình, Kim Vũ vẫn luôn mặc niệm câu ta không biết kia, cô thật sự không biết, cô không thích hơn người, căn bản là cô không biết thích là cảm giác gì.
“Thích là cảm giác gì?”
Lâm Nhạc lời nói và việc làm rất trưởng thành.
“Đại khái chính là, cậu sẽ không tự chủ được muốn đối tốt với người đó, sẽ muốn nhìn thấy người đó, chú ý, quan tâm người đó. Thấy nữ sinh khác đối tốt với người đó, cậu sẽ không vui, ghen! Ở trước mặt người đó, cũng sẽ càng ngày càng giống tiểu nữ hài. Chủ yếu, chính là tim sẽ đập thình thịch!”
Nhìn tin nhắn, Kim Vũ chui vào trong chăn trốn tránh, nhưng rõ ràng không ai có thể nhìn thấy mặt cô. Kim Vũ vuốt ngực, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt của Lâu Khôn.
Xong rồi, Kim Vũ nghĩ.
Một ngày trước khi nghỉ Quốc Khánh ruốt cuộc Kim Vũ cũng có thể kết thúc việc học thuộc thơ.
Ngày hôm sau là kỳ nghỉ, nên hôm nay trường học hủy tiết tự học buổi tối.Toàn bộ hành lang đều là tiếng nói chuyện ồn ào. Có hỏi nhau buổi tối muốn đi đâu chơi, ăn cái gì, .....
Trần Phi từ xa đã thấy Kim Vũ liền lớn tiếng gọi cô. Kim Vũ đang nhìn xung quanh, cô vừa ngẩng đầu liền thấy Lâu Khôn với Trần Phi.
" Em chịu phạt xong rồi?"
Trần Phi hỏi, Kim Vũ lại nhìn Lâu Khôn trả lời.
“ Đã xong!!” Cô cười cực kỳ vui vẻ .
Kim Vũ dáng vẻ đắc ý, tinh nghịch, Lâu Khôn nhìn cô như vậy thì cũng nhàn nhạt cười .
Trần Phi nói Kim Vũ một lát nữa đi phòng thiết bị kiểm tra, Kim Vũ liền đồng ý, cô đi theo hai người xuống lầu.
"Cậu cùng tôi chơi một trận bóng rổ đi, mai nghỉ rồi, thả lỏng một chút." Trần Phi nói với Lâu Khôn.
Kim Vũ nhảy nhót đi xuống lầu trước, lâu lâu cô lại quay đầu lại nhìn, cô nhìn chằm chằm tay chân của Lâu Khôn, nghĩ chân tay anh dài nhiều vậy không biết chơi bóng sẽ trông như thế nào.
Kim Vũ chạy vào lớp học lấy balo, Trần Phi còn giục cô kêu La Quân nhanh lên.
Lâu Sâm xin nghỉ đến hết Quốc Khánh, Lâm Nhạc ở lớp chờ Kim Vũ, đúng lúc La Quân trực nhật xong, ba người cùng đi sân bóng rổ.
Không biết vì sao mà sân bóng đột nhiên lại cực kỳ đông, La Quân thấy mình đến muộn liền vội vàng chạy nhanh qua.
Kim Vũ với Lâm Nhạc đi chậm rì rì tới phòng thiết bị, trên đường nghệ thấy có người vừa chạy vừa nói:" Nhanh tới sân bóng rổ chiếm chỗ, hôm nay có đội bóng chơi."
" Gấp cái gì, lại không phải chưa xem bao giờ!"
“Đương nhiên gấp, đại thần của cao tam cũng tới!”
“ Là người chân cực kỳ dài, lại còn rất soái?”
“ Còn ai vào đây!!!”
Lâm Nhạc cùng Kim Vũ hai mặt nhìn nhau, vội chạy tới phòng thiết bị.
Bên ngoài cửa sổ, sân bóng bị vây kín một vòng toàn là người. Kim Vũ đã kê đồ dưới chân nhưng cô cũng không thể nhìn thấy gì. Lâm Nhạc cầm xổ kiểm tra dối chiếu thiết bị, thấy Kim Vũ cố duỗi cổ nhìn thì hỏi:
" Cậu muốn xem La Quân chơi bóng rổ?"
" Xung quanh đứng nhiều người như vậy, chẳng thể nhìn thấy gì cả!!!" Kim Vũ không nhìn nữa, cô tiếp tục dọn đồ.
Lâm Nhạc thấy vậy, nghĩ Kim Vũ có vẻ luyến tiếc, cô quay đầu cười trộm.
Chỉ một lát, hai người đã làm xong việc, vội vàng chạy như bay tới xem bóng rổ.
Tuy nhiều người, nhưng Kim Vũ vẫn kéo Lâm Nhạc chen vào hàng đầu tiên. Hai người ngồi xổm ở góc sân nhìn mấy nam sinh chơi bóng rổ.
Chạng vạng, những đám mây nhỏ trên trời khảm màu hồng cam, từng cơn gió nhè nhẹ thổi, bóng cây từng mảng từng mảng lung lay trên mặt đất.
Lâu Khôn đã cởi đồng phục, anh mặc một chiếc T-shirts màu đen. Anh ở dưới ánh hoàng hôn nhảy lên ném bóng, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng dáng người lại mạnh mẽ chạy ở trên sân bóng.
Kim Vũ mơ hồ có thể thấy vài giọt mồ hôi lóng lánh trên trán Lâu Khôn, nhưng chúng bị anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi. Lâu Khôn vừa ném bóng vào rổ, liền có một trận vỗ tay reo hò. Nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh, chỉ có đôi mắt
của là nhìn vào một chỗ ở ngoài sân.
Chỉ một lát, Kim Vũ đứng hình, cô chạm mắt với Lâu Khôn khoảng hai giây. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã quay đi, tiếp tục chơi bóng.
Bên tai đều là tiếng khen ngợi, Lâm Nhạc nhịn không được chép miệng nói:" Không nghĩ tới anh Lâu Khôn chơi bóng rổ còn giỏi như vậy! Chân dài thật tốt aaa!!!"
Kim Vũ không thể phủ nhận gật đầu, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm trên sân bóng.
Nhóm cao nhị của La Quân đấu với nhóm cao tam của Trần Phi. Vì đều là nam sinh ngang tầm tuổi nhau, sức sống mười phần nên điểm số không phân cao thấp. Lâu Khôn với La Quân là át chủ bài của hai đội, khung rổ của mỗi đội vào bóng không ngừng.
Lâu Khôn nhìn La Quân đang đứng trước mặt, gần đây cậu ta cao lên không ít, đã không phải là tiểu gia hoả trước kia. Bóng vẫn luôn ở trong tay Lâu Khôn,La Quân nhìn chằm chằm để dành bóng. Lâu Khôn cúi người, anh cầm bóng xoay người qua bên cạnh La Quân, rồi lập tức ném chính xác bóng vào rổ.
Lâu Khôn đã quan sát cách chơi của La Quân nên anh chỉ cần nhìn là biết cậu ta suy nghĩ cái gì. Lâu Khôn chơi bóng rổ, cũng giống như làm bài tập, dựa vào không chỉ là thể lực cùng kỹ xảo,còn có đầu óc, anh sẽ tự hỏi suy nghĩ của người khác.
La Quân mệt bò, thở phì phò chạy lại : “Anh Lâu Khôn, anh quả thực đại thần a! Nêú anh tham gia đội bóng thì tốt biết mấy, vậy thì em có thể đi theo học hỏi không ít.”
Đại thần đang lau mồ hôi, trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Trần Phi cả trận phụ chuyền bóng, cậu ta mệt như cún, thở phì phò:
“Ai nói không phải, người rốt cuộc vẫn là lấy việc học làm chủ!”
Lâu Khôn không thèm nói lại cậu ta, anh lau mồ hôi, xoay người, đột nhiên thấy bên cạnh anh đứng vài nữ sinh.
Hình như là cao một, trong tay mấy nữ sinh đấy đều cầm một chai nước tăng lực.
“Học trưởng, anh chơi bóng rổ quá tuyệt vời, uống miếng nước đi.”
Còn có người đưa cho Trần Phi, cậu ta cười ha hả cảm ơn rồi nhận lấy tới uống.
Trần Phi còn ở một bên trêu ghẹo, ai mà không biết Lâu Khôn chưa bao giờ nhận nước uống của người khác đưa, cũng không biết anh đã cự tuyệt hết bao nhiêu là nữ sinh nữa.
“Lá gan còn rất lớn nha, không biết đại thần của chúng ta còn có ngoại hiệu là băng sơn giáo thảo sao?”
Lâu Khôn lạnh lùng liếc cậu ta, Trần Phi vội vàng chạy xa, còn lấy cớ đi cất đồ.
Nữ sinh vẫn còn giơ tay, cực kì chấp nhất
Bên kia, Kim Vũ cùng Lâm Nhạc cũng đi tới, Kim Vũ đưa cho La Quân một chai nước.
“ Có phải gần đây cậu lại cao lên không?” Kim Vũ tới gần, cô phát hiện chính mình đầu nâng đến càng ngày càng cao.
La Quân cầm chai nước uống, tay cậu ta lau mồ hôi: “Cao lên 3 centimet!”
Lâm Nhạc ngạc nhiên: “Nhiều như vậy!”
Nữ sinh kia đột nhiên cảm thấy xấu hổ, gọi Lâu Khôn một tiếng:" Học trưởng."
Kim Vũ, Lâm Nhạc cùng nhìn qua, trên tay nữ sinh kia cầm một chai nước, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.
Lâu Khôn nhìn thấy Kim Vũ đưa nước cho La Quân, hai tay cô trống trơn nhìn nơi này. Sắc trời càng ngày càng đen, sắc mặt anh trầm xuống, mắt lạnh nhìn Kim Vũ,anh liền duỗi tay nhận chai nước của nữ sinh kia
Lâu Khôn không hề có cảm tình nói : “Cảm ơn.”
Nữ sinh kia sợ ngây người rồi lại cực kỳ kích động. Trong khi Lâu Khôn đã sớm cất bước đi, anh đi tới cầm balo với đồng phục rồi biến mất ở trong bóng tối.
Bên cạnh mấy nữ sinh kia ríu rít kêu: “ Tôi nghe nói hình như học trưởng trước giờ không nhận nước của nữ sinh đưa !”
“ Cậu là người đầu tiên đó, thật hâm mộ cậu mà !”
Kim Vũ nghe nghe, yết hầu ngạnh động, một cảm xúc khó nói quấn quanh trong lòng cô, hai tay cô để ở trong túi áo gắt gao nắm chặt, rồi hướng góc sân đi tới.
La Quân cùng Lâm Nhạc đi sau Kim Vũ.
Kim Vũ nhặt balo ở trên mặt đất lên, cô quay đầu lại nhìn bên ngoài sân bóng rổ, khuôn mặt vừa rồi của anh vẫn luôn hiện lên trước mắt cô. Không giống với lúc ở cửa lớp, anh cười dịu dàng với cô .
Anh lại bị làm sao vậy?
Kim Vũ đeo balo lên, cô chào tạm biệt với hai người kia:" Tôi sực nhớ tới là ba tôi kêu tôi về nhà sớm, tôi về trước đây!"
“Không phải đã hẹn ăn cơm rồi sao!” Lâm Nhạc kêu.
Kim Vũ đã chạy như bay đi xa.
La Quân với Lâm Nhạc, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu rồi từng người giải tán.
Lâu Khôn vừa đi vừa thở phì phò, trong tay anh vẫn cầm chai nước kia, anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ cần anh nghe được Kim Vũ há miệng ngậm miệng nhắc đến La Quân, trong mắt cô chỉ nhìn La Quân, cô làm chuyện gì cũng nghĩ tới La Quân, anh liền cực kỳ bực bội.
Bóng dáng cao dài của Lâu Khôn bị đèn đường kéo càng thêm thon dài, cuối cùng Kim Vũ cũng đuổi theo tới phía sau Lâu Khôn, bước chân của cô dẫm vào cái bóng trên đường của anh.
Không biết vì sao, Kim Vũ cảm thấy Lâu Khôn đang tức giận. Cô không dám tới gần cũng không dám gọi anh.
Ven đường có tên lưu manh chạy xe máy, huýt sáo ngang qua, hắn càng đi càng chậm, nhìn nữ sinh đang đi một mình.
Kim Vũ càng lớn càng xinh, mặt mày cũng càng thêm thanh tú khả nhân, cho nên tên lưu manh tới trêu chọc.
“Em gái đi một mình à?”
Kim Vũ không thèm nhìn hắn, coi hắn ta như không khí.
Tên lưu manh nhai kẹo cao su duỗi người lại gần: “U a, tính tình còn không nhỏ, nhưng mà soái ca đây lại rất thích.”
Hắn vừa nói liền có một mùi hôi bay tới, cũng không biết mấy ngày rồi hắn ta không đánh răng, kẹo cao su cũng không thể lấn át được.
Kim Vũ bực mình: “ Miệng hôi như vậy mà còn đòi làm soái ca? Về nhà đánh răng trước đi rồi hãy nói!!!”
Kim Vũ không biết trời cao đất dày liền chọc giận tên lưu manh, hắn ta lập tức chạy xe chắn trước mặt cô.
“ Tao thao con mẹ mày!”
Kim Vũ không sao cả, vốn dĩ cô không có mẹ, cô quay người đi liền bị tên lưu manh túm cánh tay lại.
“ Buông tay tôi ra, anh là tên khốn !” Kim Vũ nói không lựa lời mắng hắn ta, rõ ràng là tóc tai vàng như lông gà, mũi thì như mũi lợn, cũng không biết lấy đâu ra tự tin nhận làm soái ca, ra đường trêu chọc nữ sinh.
" Tao thấy là không đánh mày một trận thì mày không biết xã hội hiểm ác thế nào!" Hắn ta dơ tay lên chuẩn bị đánh .
Kim Vũ người thấp, hoàn toàn bị hắn ta ngăn trở, cô thấy cái tay kia sắp đánh xuống liền vội nhắm mắt lại, nhưng mãi mà không thấy bị đánh. Kim Vũ vừa mở mắt liền nghe thấy tên lưu manh kêu thảm, còn có giọng nói của Lâu Khôn.
“Ai ô ô… mẹ nữa, mày từ đâu chui ra đây làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Tên lưu manh vừa quay đầu lại, trừng mắt thấy tay mình bị bẻ ngược ra sau.
Lâu Khôn so với hắn ta cao hơn một cái đầu, mắt lạnh liếc hắn, không chút nào nói giỡn: “Đừng con mẹ nó quản tao từ đâu ra, mày lại không buông tay, tao liền không khách khí.”
Nói rồi Lâu Khôn nhìn chằm chằm cái tay đang nắm ở trên cổ tay Kim Vũ. Không đợi tên lưu manh có phản ứng, Kim Vũ đạp mạnh hắn một cái, cô dùng sức rút tay ra.
Rồi cô chạy tới Lâu Khôn phía sau trốn.
“ Mày con mẹ nó, tê, đau đau đau!” Tên lưu manh khuỷu tay bị bẻ ngược lại một vòng, cái tay muốn gãy, hắn ta đau la oai oái.
Lâu Khôn buông lỏng tay đẩy hắn ta ra thật xa, nhìn chằm chằm hắn nói: “ Đồn công an chỉ cách có một con phố, nếu mày thích, tao dắt mày đi.”
Kia tên lưu manh đang nghĩ đến đánh một trận, nghe được Lâu Khôn nói, hắn không muốn chọc phiền phức, cũng thấy Lâu Khôn cao to nên chỉ có thể căm giận mà phỉ nhổ, chỉ chỉ trỏ trỏ: “ Đĩ mẹ, hai đứa mày, con mẹ nó cho lão tử chờ.” Chửi xong hắn ta liền chạy đi.
Kim Vũ khinh thường loại này bụi đời, đối với chạy trối chết bóng dáng mắng lẩm bẩm: “Ngốc bức! Lông còn chưa mọc đủ đâu, đi học người ra tới chọc ghẹo nữ sinh, lúc đi tiểu không biết xoi nước tiểu xem lại mặt mũi, xấu như cóc ghẻ vậy, nôn mửa!”
Kim Vũ nói xong còn làm động tác nôn mửa.
" Im miệng!”
Kim Vũ bị dọa nhảy dựng, cô vội vàng im miệng, nhưng lại cảm thấy ủy khuất, anh dựa vào cái gì quát cô?
Kim Vũ tức giận ngẩng đầu nhìn Lâu Khôn, hình như anh cũng rất giận, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Là hắn khi dễ em, anh quát em làm gì?”
“Ai cho em nói tục?” Trong tay Lâu Khôn đang cầm đồng phục, anh vung áo, vắt lên vai.
Khoá kéo đập trúng mặt Kim Vũ, cô hô đâu một tiếng:" Anh đánh em? Em càng muốn nói!"
Lâu Khôn là vô tình, thấy cô kích động như vậy, nội tâm anh rối loạn. Anh khom lưng muốn xem mặt Kim Vũ, cô liền quay mặt đi, trong lòng ủy khuất.
Cô chạy một đường mới đuổi theo anh được, thấy anh không vui vẻ, cũng không dám tiến lên quấy rầy, liền yên lặng đi theo sau. Ai biết đi theo còn ra họa, anh không giúp cô mắng tên vương bát dê con kia thì thôi, còn giáo huấn cô, không cho cô nói thô tục, dựa vào cái gì a?
“ Sao anh lại đánh em được.” Lâu Khôn nhẹ giọng nói
“ Là anh không cẩn thận.” câu sau còn nói nhẹ nhàng, ôn nhu hơn câu trước.
Kim Vũ trái tim bùm bùm nhảy, cô vuốt mặt quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, thiếu niên mày hơi nhăn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, chỗ bị thương trên mặt cô bỗng nóng rát đau.
Kim Vũ vội dời mắt, không để ý tới anh.
“Nữ sinh đừng nói thô tục.”
“Dựa vào cái gì? Không phải anh cũng nói sao?” Kim Vũ lại quay lại nhìn Lâu Khôn.
Lâu Khôn nhìn mặt cô quật cường, nghe cô chất vấn, nhất thời anh nghẹn lời.
Kim Vũ hoàn toàn khác với những nữ sinh mà anh đã gặp, cô lười biếng, ý đồ xấu nhiều, không thích học tập, lại thích chơi game, thích dỗi giáo viên, còn cùng nam sinh xưng huynh gọi đệ không có giới hạn, cô nói chuyện lớn tiếng, cũng không có chừng mực. Nhưng cô cũng sẽ thẹn thùng, nghe lời, nhận sai, chịu thua.
Nguyên nhân có lẽ vì như vậy, Lâu Khôn mới bị cô một lần lại một lần kinh ngạc, hấp dẫn đến.
“Còn đau không?”
Kim Vũ gật đầu, chính mình nhìn không thấy, Lâu Khôn lại cẩn thận nhìn nhìn, bị đỏ một đường.
Vừa rồi anh có chút tức giận, lúc ném áo hơi mạnh tay, bây giờ lại cực kỳ hối hận.
“ Tí nữa để anh mua thuốc cho em.” Lâu Khôn nhìn Kim Vũ.
Kim Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân rất giống tiểu nữ hài, nhưng cô lại thích cảm giác này, nên ngoan ngoãn gật đầu đi cạnh Lâu Khôn.
Có lẽ là sợ tình huống xấu giống vừa nãy, Lâu Khôn để cô đi ở bên trong.
Trên đường, bóng dáng một cao một thấp ở trong gió đêm lúc xa lúc gần dựa vào nhau.
Trên tay Lâu Khôn vẫn cầm chai nước kia, Kim Vũ nhìn mãi, cô lại nhớ tới lời nói
của mấy nữ sinh trên sân bóng, lòng cô nổi lên thắc mắc:
“Sao anh không uống?”
Lâu Khôn không thích uống, lại bởi vì cảm xúc nào đó mà nhận.
" Anh không uống cái này.”
Kim Vũ kéo balo, thật ra lúc ở phòng thiết bị, cô cho vào balo hai chai nước, nhưng cô lại không dám ở trước mặt nhiều người đưa cho anh.
Rốt cuộc là tâm tư cô suy nghĩ nhiều, hai người là hàng xóm, Lâu Khôn còn giúp cô học bù, đưa nước cho anh cũng không vấn đề gì.
Kim Vũ lấy chai nước khoáng trong balo ra đưa cho Lâu Khôn:
“Anh uống cái này đi.”
Bàn tay nhỏ duỗi ra, dưới ánh trăng Lâu Khôn có thể thấy được cả mạch máu nhỏ trên cánh tay cô.
Lâu Khôn cầm lấy, Kim Vũ thuận tay cầm giúp anh chai nước tăng lực kia, cô nhìn anh ngửa đầu uống nước, bỗng dưng tâm tình thấy vui lên.
Lâu Khôn thật sự rất khát, anh uống một hơi hơn nửa chai. Anh vừa cúi đầu nhìn Kim Vũ, cô cúi đầu không biết đang cười cái gì, đột nhiên anh duỗi tay xoa đầu cô.
Khiến Kim Vũ bị doạ, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Có cái gì trên đầu em.” anh nói dối mà không chớp mắt.
Kim Vũ tin thật, chính mình cúi đầu vỗ vỗ, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa ngốc. Lâu Khôn quay đầu nhìn một loạt hàng cây bên đường cong môi, trong lòng nổi lên cảm xúc lâng lâng.
Kim Tuế Sơn thấy Kim Vũ nhảy nhót trở về, trên mặt còn có cái vết đỏ, không biết con gái cười ngây ngô cái gì.
“Nha đầu này làm sao vậy?” Dì Tống cười hỏi
“Phỏng chừng ngày mai nghỉ, vui vẻ đi, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.” Hiểu con gái không ai bằng cha.
Kim Vũ tắm xong, lấy thuốc mỡ ra thoa mặt, thuốc mỡ là Lâu Khôn mua ở tiệm thuốc đầu hẻm, lúc đưa cho cô anh còn dặn kĩ một ngày thoa hai lần.
Ban đêm, Kim Vũ nằm ở trên giường chơi di động, Lâm Nhạc đang nói chuyện phiếm với cô, nữ sinh nói chuyện phiếm đơn giản chính là nói chút bát quái, giải trí tin tức, nếu không chính là tin tức ở trường học, còn nữa, còn có bí mật của chính mình.
Trò chuyện trò chuyện, Lâm Nhạc liền hỏi Kim Vũ
“ Cậu có thích ai không?”
Kim Vũ đột nhiên tim đập thình thịch.
“Sao cậu lại hỏi cái này?”
“Tò mò sao ~”
" Cậu thì sao?”
“ Tôi hỏi cậu trước!!!”
“ Tôi không biết…”
Lâm Nhạc ở đầu bên kia cười, nghĩ thầm, được a tiểu Vũ Mao, rốt cuộc luân hãm đến loại tình trạng này, còn không biết đâu, đó chính là thích trăm phần trăm rồi.
Cô lại gửi tin nhắn qua
“ Tôi chắc chắn trăm phần trăm cậu có người trong lòng.”
Bóng đêm thâm trầm, nằm ở trên cái giường nhỏ mềm mại của mình, Kim Vũ vẫn luôn mặc niệm câu ta không biết kia, cô thật sự không biết, cô không thích hơn người, căn bản là cô không biết thích là cảm giác gì.
“Thích là cảm giác gì?”
Lâm Nhạc lời nói và việc làm rất trưởng thành.
“Đại khái chính là, cậu sẽ không tự chủ được muốn đối tốt với người đó, sẽ muốn nhìn thấy người đó, chú ý, quan tâm người đó. Thấy nữ sinh khác đối tốt với người đó, cậu sẽ không vui, ghen! Ở trước mặt người đó, cũng sẽ càng ngày càng giống tiểu nữ hài. Chủ yếu, chính là tim sẽ đập thình thịch!”
Nhìn tin nhắn, Kim Vũ chui vào trong chăn trốn tránh, nhưng rõ ràng không ai có thể nhìn thấy mặt cô. Kim Vũ vuốt ngực, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt của Lâu Khôn.
Xong rồi, Kim Vũ nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.