Chương 17:
Nhất Chỉ Điềm Bính
22/10/2021
Năm 2011 đã đến.
Kim Tuế Sơn ngày hôm qua trực đêm, dì Tống mang Kim Luân về nhà ngoại chưa về, buổi sáng Kim Vũ thức dậy liền không muốn ăn sáng.
Nhưng không ăn sao thì sao có tâm trạng tốt được. Vì vậy Kim Vũ mua cháo quẩy bánh giò ở đầu hẻm, cô vừa ăn vừa chờ Lâu Sâm.
Lúc Lâu Sâm ra tới, cậu ta vừa đi vừa ngáp, Kim Vũ nhìn Lâu Khôn đi ở phía sau, anh mặc áo lông màu đen cao cổ, mặt mày tuấn tú.
Kim Vũ chỉ liếc mắt một cái liền dời đi, cô cúi đầu ăn nốt một miếng to cháo quẩy khiến Lâu Sâm sợ ngây người.
" Miệng cậu lại lớn hơn rồi, đây có phải là hố đen vũ trụ không?" Lâu Sâm trêu chọc hỏi.
Bởi vì đầy miệng là bánh giò nên Kim Vũ không nói được gì, cô nhìn xung quanh tìm kiếm thùng rác nhưng không thấy liền tiện tay nhét bọc rác vào túi áo. Kim Vũ quay đầu nhìn Lâu Sâm, miệng cô không ngừng cố gắng nuốt bánh giò xuống, nhưng bỗng dưng dừng lại. Bởi vì Lâu Khôn đang nhíu mày nhìn cô. Kim Vũ không biết là Lâu Khôn không chấp nhận được hành vi nào của cô, nhưng mà anh cau mày như vậy khiến cô cảm thấy rất đáng ghét.
Cho nên trên đường đi học Kim Vũ không thèm nói với Lâu Khôn một cậu nào.
Vừa đi tới cổng trường, Kim Vũ nhận được cuộc gọi của ba. Ông hỏi cô đã ăn sáng chưa, còn dặn dò cô không nên bỏ bữa sáng.
" Con ăn rồi, con ăn rồi, con ăn bánh giò cháo quẩy." Kim Vũ cầm điện thoại trả lời, cô quay đầu, thấy Lâu Khôn đang nhìn cô chăm chú.
Mặt Lâu Khôn trở nên lạnh lùng, vài giây sau anh nhấc chân rời đi.
Nguyên một ngày hôm đó, cả hai người họ ở trên lớp học đều thất thần không thể tập trung nghe giảng.
Phùng Trình Trình sao lại biết được tâm tư của Lâu Khôn?
Chính là bởi vì sau hôm Giáng Sinh, Phùng Trình Trình thấy được móc treo hình Hoa Doanh ở trên điện thoại của Kim Vũ. Mỗi khi Kim Vũ gọi điện hay chơi game cô ấy đều nhìn móc treo mà cười ngốc.
Hôm Lâu Khôn đi mua, trùng hợp là Phùng Trình Trình cũng đang ở trong tiệm, cô đang ngồi xổm ở một góc lựa đồ, thì vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâu Khôn đang đứng ở trước kệ đồ của nữ sinh.
Ngay lúc đó, tâm tình của Phùng Trình Trình giống như là rớt xuống vực vậy. Mới ngày hôm trước Lâu Khôn mới từ chối nhận quả bình an cô tặng, nên không thể nào sẽ mua đồ tặng cho cô được.
Ngày hôm sau cô nhìn thấy Kim Vũ , thì trong lòng liền rõ ràng.
Trên diễn đàn có đăng một đoạn video Kim Vũ hát hôm Giáng Sinh. Phùng Trình Trình được bạn học cho xem, trên màn hình điện thoại là một nữ sinh mặc váy trắng, gương mặt cô thanh tú.
Bài hát này, năm ngoái lúc tết Nguyên Đán Phùng Trình Trình có hát, lúc đấy cô tưởng đó là bài hát yêu thích của Lâu Khôn nên cô mới hát.
Năm trước, có một hôm cô ngẫu nhiên đi ngang qua Lâu Khôn, cô thoáng nhìn thấy ở điện thoại của anh có duy nhất một bài hát. Chính là bài " một ngàn năm sau".
Mà trước giờ Lâu Khôn không có nghe nhạc .
Phùng Trình Trình bỗng cảm thấy bản thân ngốc nghếch, Lâu Khôn rất giỏi che giấu cảm xúc, nên ngay từ đầu cô không thể hiểu được nội tâm của anh. Nêú cô cẩn thận quan sát một chút những hành động nhỏ của anh thì sẽ hiểu được sớm hơn.
Vì vậy Phùng Trình Trình mua một cái móc treo điện thoại giống y chang của Kim Vũ, mà việc làm này xuất phát vì mục đích gì cũng không rõ, có lẽ là muốn cân bằng lại một chút cảm xúc.
Lâm Nhạc thấy Kim Vũ mới sáng sớm đã uể oải ỉu xìu, không vui vẻ hoạt bát giống mấy ngày trước.
Bỗng có một nữ sinh học cao một tới cửa lớp tìm La Quân, cô không thấy La Quân, liền hỏi hai học tỷ ngồi gần cửa sổ.
" Học tỷ, em nhờ một chút được không ạ?"
Lâm Nhạc nhìn qua, hỏi :
" Chuyện gì vậy?"
" Gọi La Quân giùm em với ạ."
Lâm Nhạc nhìn Kim Vũ, thấy cô vẫn uể oải.
“La Quân, có người tìm.” Lâm Nhạc gọi to.
Tiểu cô nương này đã đưa nước cho cậu ta mấy lần, dù nhiều lần từ chối nhưng nữ sinh này vẫn rất kiên trì. Vả lại tính cách La Quân khá rộng rãi, hoạt bát nên cũng không nhẫn tâm cự tuyệt nữ sinh.
Vì thế mà nữ sinh ấy đã đến tận cửa lớp tìm gặp
" La Quân, ngày mai anh có rảnh không?"
"Không rảnh."
" Được nghỉ cũng không rảnh?”
" Ở nhà ngủ."
"Hôm nay đi ngủ sớm một chút là được màaaa..."
Bên tai loáng thoáng tiếng ve vãn đánh yêu, khiến Kim Vũ cảm thấy phiền muốn chết, cô vỗ bàn đứng dậy đóng cửa sổ.
Lâm Nhạc vuốt cằm, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
La Quân nghe động tĩnh, bỗng tinh thần hăng hái hơn, nên cậu ta dứt khoát cự tuyệt nữ sinh đang đứng trước mặt.
" Xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”
Nữ sinh kinh ngạc ngây người, đôi mắt hồng hồng chất vấn La Quân vì sao lại nhận nước của cô, khiến cô cảm thấy bản thân có cơ hội, nữ sinh mắng cậu ta hai câu liền chạy đi.
Trong đầu Kim Vũ tất cả đều là Lâu Khôn cùng Phùng Trình Trình, ảnh chụp và danh sách đi thi đấu vật lý của hai người họ vẫn đang treo ở bảng tin trường. Trên ảnh chụp,bên trái là Lâu Khôn, bên phải là Phùng Trình Trình, một người thì ít khi nói cười, một người thì mặt mày hớn hở. Rất nhiều người đi ngang qua nhìn thấy bức ảnh đấy đều cảm thán một câu ' Tài tử xứng giai nhân'.
Bởi vì nghe nhiều người nói, Kim Vũ liền để ý, trước kia vô tâm không phổi là bởi vì còn chưa có thích Lâu Khôn. Mà hiện tại cô đào tìm đào phổi, trong ngoài đều nhớ đến anh.
Kim Vũ càng khó chịu, Lâm Nhạc liền càng cảm thấy cô có vấn đề.
Vì thế đến buổi chiều, tuy là nhóm bốn người nhưng chỉ có ba người mở họp.
Lâm Nhạc: “Gần đây tiểu Vũ Mao cứ kỳ kỳ quái quái, tâm tình không tốt lắm.”
Lâu Sâm: “Phải không? Tôi thấy sáng nay cậu ấy còn ăn một cái bánh to hơn cả khuôn mặt, nếu tâm tình không tốt sao có thể ăn nhiều như vậy?"
Hai người kia “……”
La Quân: “ Đã mấy ngày rồi, tôi hỏi cậu ấy cũng không nói, còn ngại tôi phiền.”
Lâm Nhạc: “Hôm nay có nữ sinh đến gặp cậu, mặt cậu ấy cực kỳ khó chịu, lại còn đóng cửa sổ rất mạnh tay nữa, cậu nhớ không?”
La Quân: “… Nhớ ....”
Lâu Sâm: " Vậy thì sao?”
Lâm Nhạc: “Lâu Sâm cậu thật ngu ngốc, cậu đừng nói chuyện với bọn tôi nữa, bởi vì sẽ kéo thấp IQ của tụi tôi xuống!”
Lâu Sâm: “ tôi không hiểu mới hỏi, mà cậu đã đả kích bạn bè như vậy rồi."
Lâm Nhạc: “La Quân, tôi cảm thấy tiểu Vũ Mao, cậu ấy… Thích cậu...”
Lâu Sâm bừng tỉnh : “Trăm phần trăm!”
La Quân mặt đỏ, tim cậu ta đập nhanh hơn : “Phải không? Không phải là cậu ấy vẫn luôn đối xử với tôi như vậy à, lúc đánh lúc mắng."
Lâm Nhạc :" Sao lại không đúng được? Lần trước tôi có hour cậu ấy có thích ai hay không, cậu ấy nói có. Mấy ngày nay ngày nào cậu cũng nhận nước từ nữ sinh khác nên mấy ngày nay Kim Vũ cũng không vui. Có người tới tìm cậu, thì cậu ấy đùng một phát đóng cửa sổ. Đấy không phải ghen thì là gì?"
Lâu Sâm :"Hay, quá hay. Cậu còn hơn cả Connan!!!"
La Quân nửa tin nửa ngờ, cậu ta gãi gãi đầu : " vậy tôi có nên...…”
Lâm Nhạc với Lâu Sâm đồng thanh :
" tỏ tình!!!!”
La Quân có chút do dự, cậu ta không rõ tâm tư của Kim Vũ, có thể là do cô trưởng thành hơn trước kia.
Dây dưa dây cà mấy ngày, chờ đến khi tâm tình của Kim Vũ rốt cuộc đẩy ra mây mù để thấy ánh mặt trời, La Quân mới có dũng khí.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, sau khi tan học, Lâu Sâm cùng Lâm Nhạc lấy cớ chạy về trước, để lại không gian riêng cho hai người.
Kim Vũ làm vệ sinh lớp học xong, tay cũng không rửa, cô đeo balô ra khóa cửa lớp học, La Quân đang đứng cạnh cửa nhìn cô.
“Trời mưa rồi.” La Quân nhìn ngoài trời nói.
“ Tôi có mang ô.” Kim Vũ lấy ô ra từ balo.
Trời tối, mưa nhỏ rơi xuống, hai người đi ở trên đường, cùng che một chiếc ô, xung quanh có rất ít học sinh đi về.
La Quân tâm điếu cổ họng, cậu ta không biết mở lời như thế nào.
Kim Vũ yên lặng đi, cô lấy tay lau nước mưa dính ở trên mặt: " Cậu nói tôi nghe thử đi, tại sao nam sinh các cậu trời mưa lại không mang theo ô, không phải đã nghe dự báo thời tiết rồi sao ??"
Bao nhiêu suy nghĩ nãy giờ của La Quân đều bởi vì Kim Vũ nói mà rối loạn:
" không phải là mưa nhỏ sao?? Mang ô làm gì cho phiền phức."
" Không nhớ thì nói , không phải lấy cớ!"
Kim Vũ tức giận nói, cô lại lau mặt một lần nữa.
Kim Vũ vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy có người cũng đãng trí. Trong lòng cô thầm than một tiếng, đã mấy ngày rồi cô không nói chuyện với anh.
La Quân cúi đầu nhìn tay Kim Vũ, đã rất lâu rồi, cậu ta rất muốn được nắm lấy đôi tay này. Nhưng cậu ta lại không dám đâm thủng tầng quan hệ này để tiến xa hơn, bởi vì cậu ta sợ nếu Kim Vũ từ chối, sẽ khiến hai người đều xấu hổ, có khả năng không thể tiếp tục làm bạn. Cũng vì vậy, mà hiện tại cậu ta mới ấp úng mở miệng.
“Tiểu.. Vũ Mao......uhm..…”
“La Quân!”
Hai người cùng lúc mở miệng, nhưng Kim Vũ vẫn tiếp tục nói: " Nếu một nam sinh lúc thì đối xử rất tốt, rất ôn nhu, lúc thì lại rất lạnh lùng với cậu, thì là có ý gì vậy?"
La Quân bị hỏi ngây người, những lời cậu ta muốn nói đều nghẹn ở hầu, cậu ta không thể nói nên lời.
“Ai đối với cậu như vậy?” Mất một lúc cố gắng La Quân mới hỏi ra tiếng.
Hai người vẫn đang đi, cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, Kim Vũ không tự giác ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng dáng của ai kia.
" Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, không phải cậu cũng là nam sinh sao, có lẽ là sẽ hiểu được."
" Cậu ta không thích cậu." La Quân cơ hồ là buột miệng thốt ra.
Ngay từ đầu Kim Vũ cũng đã đoán như vậy, nên nghe La Quân nói cô cũng không đau lòng lắm, dù sao thì mấy ngày nay cô cũng đã nghĩ thông suốt.
" Nếu thích cậu thì cậu ta sẽ không đối xử với cậu lúc nóng lúc lạnh, mà chỉ ước gì mỗi ngày được ở gần cậu, khiến cậu vui vẻ, cậu có hiểu không?" La Quân nhìn Kim Vũ, kiên định nói .
Mặc dù Kim Vũ chưa trải qua bao giờ, nhưng mà có lẽ là cô bị lời nói của La Quân thức tỉnh, cô ngửa mặt lên trời thở dài :" Haizzz, chơi game vẫn là tốt nhất!!"
Hai người đi tới ngã tư, Kim Vũ nhìn La Quân hỏi :" Cậu về nhà bằng cách nào?"
Chỉ cần chạy một lát liền về đến nhà, vả lại tâm tình hiện giờ của La Quân không tốt lắm, cậu ta vỗ vỗ đầu Kim Vũ liền chạy ra khỏi ô.
" Vốn dĩ tôi đã không cao rồi, cậu có phiền hay không?"
" Cậu về đi, trên đường nhớ cẩn thận!" La Quân hướng Kim Vũ cười, liền xoay người đi .
Kim Vũ sờ sờ đầu, cô đi về phía trạm xe buýt.
Bởi vì mưa lớn hơn, nên lúc Lâu Khôn đi tới trạm xe tóc anh bị ướt một nửa, anh thoáng nhìn bóng dáng đang cầm chiếc ô màu đỏ đứng cách đó 1-2m, cô đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Bên ngoài trạm xe mưa tí tách rơi, mưa rơi như bắn vào nhân tâm.
Mấy ngày hôm trước Lâu Sâm ở nhà gọi điện thoại mà không đóng cửa phòng, nên cậu ta nói gì Lâu Khôn đều nghe thấy. Cho nên hôm nay khi nhìn thấy Kim Vũ với La Quân cùng che một chiếc ô, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Có lẽ vì vậy cô mới có thể hôm trước còn nói rất thích đồ anh tặng, hôm sau đã ném nó đi không thấy bóng dáng đâu.
Hiện tại anh đang là học sinh cao tam, đãng lẽ không nên có tâm tư như vậy, nhưng mà lại không thể ngăn cản được con tim .
Kim Vũ đang nghịch điện thoại, bỗng nhiên cô cảm thấy bên người có ánh mắt không thiện cảm ,cô quay đầu đi xem, vừa thấy ngũ tạng lục phủ đều muốn nổ tung.
Quốc khánh năm ngoái, tên lưu manh Kim Vũ gặp phải lại xuất hiện. Hôm nay bên cạnh hắn còn có một tên béo, một tên gầy.
" Tụi tao ở đây rất lâu mới gặp được mày, hôm nay mày chạy không thoát đâu con nhãi !!" Tên lưu manh vẫn là một miệng răng vàng giống năm ngoái.
Kim Vũ nhìn hắn thì cảm thấy ghê tởm, cô cất điện thoại , lùi về sau :" đều là chuyện năm trước, người không nên quay đầu lại nhìn mà muốn tiến về phía trước.”
“Ta phi, lão tử liền thích hiện tại tính nợ cũ!”
Lâu Khôn nhìn, đánh giá ba tên lưu manh, cảm thấy bọn hắn cũng không lớn hơn anh nhiều tuổi lắm.
Kim Vũ nhìn xem chung quanh, tuy rằng trời mưa người không nhiều lắm, nhưng cũng là nơi công cộng, cô có tự tin hỏi :
“ Thế anh muốn sao?”
Năm nay Kim Vũ trổ mã càng thêm thủy linh, tên lưu manh nhìn cô với ánh mắt thèm muốn.
Hắn đột nhiên chỉ vào Lâu Khôn hỏi:
" Thằng nhóc này là bạn trai của em gái?”
Hai người nhìn nhau, Kim Vũ nuốt nước miếng, còn Lâu Khôn vẫn bình tĩnh.
“ Không liên quan đến anh." Kim Vũ đáp.
“ Em gái chia tay thằng nhóc này, rồi quen lão tử!” Hắn tự tin tràn đầy nói, bên cạnh hắn còn đứng hai đàn em, làm như bản thân thật sự là bá đạo tổng tài vậy.
Kim Vũ cũng từng có người theo đuổi, nhưng mà cô chưa từng bị loại ngyowif như hắn theo đuổi bao giờ. Biểu cảm gương mặt cô giống như đang nói : 'Chẳng lẽ mắt tôi bị mù ??'
Kim Vũ cười lạnh châm chọc hắn : " Tôi không thích trẻ trâu !"
Hai tên lưu manh đứng bên cạnh nghe Kim Vũ nói thì che miệng lại cười.
" Lão tử tuy không đẹp trai bằng thằng nhóc này, nhưng lão tử lại thật lòng thích em gái. Đẹp trai có thể mài ra ăn sao ? Còn có đẹp trai như vậy không biết là có bao nhiêu em gái nhớ thương nữa. Lão tử thấy em gái còn trẻ người non dạ nên không biết người như lão tử mới là đáng tin nhất, mới không lừa em gái ." Hắn cực kỳ có tự tin nhưng không có tự chủ mà nói.
"Tôi không thích xấu nhưng đáng tin, tôi cứ thích đẹp đến kinh thiên động địa." Kim Vũ nói mà không thèm nhìn sắc mặt tên lưu manh.
Lâu Khôn đứng bên cạnh , anh nghe cô nói không nhịn được mà cong môi cười.
" Đại ca, nói cũng vô dụng, chúng ta nên trực tiếp giáo huấn con nhóc này một chút ." Tên gầy đưa ra chủ ý.
Tên mập còn lại : “ 'chơi' nó.”
Tên lưu manh nghe đàn em nói xong, hắn đang muốn dơ tay túm lấy Kim Vũ thì đã không kịp. Bởi vì Lâu Khôn đã nhanh tay kéo cô lại ôm ở trong ngực anh.
Kim Vũ dựa vào Lâu Khôn, trên vai cô là cánh tay rắn chắc của anh, quần áo của anh ướt ướt nên có cảm giác hơi lạnh, nhưng mà trong tim cô lại cảm thấy ấm áp.
" Ai daa, lão tử nói cho mày biết, hôm nay tao nhất định phải cùng mày đoạt người."
Tên lưu manh nói với Lâu Khôn, hắn phủi phủi quần áo chuẩn bị kéo lấy Kim Vũ.
Kim Vũ vội dựa gần Lâu Khôn hơn, cô mắng hắn: “Đoạt em gái anh !”
Lâu Khôn cúi đầu liếc Kim Vũ, khiến cô sợ tới mức vội vàng lấy tay che miệng.
Đúng lúc này, xe buýt tới.
“Đi lên đi, em về nhà trước đi.” Lâu Khôn ôm Kim Vũ, anh đẩy cô lên xe, còn chính mình lại đứng ở tại chỗ.
“Lâu Khôn ca, anh cũng lên xe đi!” Kim Vũ không chịu đi.
Lâu Khôn đứng ở trong mưa, anh lấy balo trên vai đưa cho Kim Vũ, nói : " Về nhà chờ anh. "
Tên lưu manh muốn lên xe bắt Kim Vũ nhưng bị Lâu Khôn chặn lại. Xe càng lúc càng xa, Kim Vũ thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn Lâu Khôn.
Cô thấy mấy tên lưu manh và Lâu Khôn đi về một hướng, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng của ai cả.
Kim Tuế Sơn ngày hôm qua trực đêm, dì Tống mang Kim Luân về nhà ngoại chưa về, buổi sáng Kim Vũ thức dậy liền không muốn ăn sáng.
Nhưng không ăn sao thì sao có tâm trạng tốt được. Vì vậy Kim Vũ mua cháo quẩy bánh giò ở đầu hẻm, cô vừa ăn vừa chờ Lâu Sâm.
Lúc Lâu Sâm ra tới, cậu ta vừa đi vừa ngáp, Kim Vũ nhìn Lâu Khôn đi ở phía sau, anh mặc áo lông màu đen cao cổ, mặt mày tuấn tú.
Kim Vũ chỉ liếc mắt một cái liền dời đi, cô cúi đầu ăn nốt một miếng to cháo quẩy khiến Lâu Sâm sợ ngây người.
" Miệng cậu lại lớn hơn rồi, đây có phải là hố đen vũ trụ không?" Lâu Sâm trêu chọc hỏi.
Bởi vì đầy miệng là bánh giò nên Kim Vũ không nói được gì, cô nhìn xung quanh tìm kiếm thùng rác nhưng không thấy liền tiện tay nhét bọc rác vào túi áo. Kim Vũ quay đầu nhìn Lâu Sâm, miệng cô không ngừng cố gắng nuốt bánh giò xuống, nhưng bỗng dưng dừng lại. Bởi vì Lâu Khôn đang nhíu mày nhìn cô. Kim Vũ không biết là Lâu Khôn không chấp nhận được hành vi nào của cô, nhưng mà anh cau mày như vậy khiến cô cảm thấy rất đáng ghét.
Cho nên trên đường đi học Kim Vũ không thèm nói với Lâu Khôn một cậu nào.
Vừa đi tới cổng trường, Kim Vũ nhận được cuộc gọi của ba. Ông hỏi cô đã ăn sáng chưa, còn dặn dò cô không nên bỏ bữa sáng.
" Con ăn rồi, con ăn rồi, con ăn bánh giò cháo quẩy." Kim Vũ cầm điện thoại trả lời, cô quay đầu, thấy Lâu Khôn đang nhìn cô chăm chú.
Mặt Lâu Khôn trở nên lạnh lùng, vài giây sau anh nhấc chân rời đi.
Nguyên một ngày hôm đó, cả hai người họ ở trên lớp học đều thất thần không thể tập trung nghe giảng.
Phùng Trình Trình sao lại biết được tâm tư của Lâu Khôn?
Chính là bởi vì sau hôm Giáng Sinh, Phùng Trình Trình thấy được móc treo hình Hoa Doanh ở trên điện thoại của Kim Vũ. Mỗi khi Kim Vũ gọi điện hay chơi game cô ấy đều nhìn móc treo mà cười ngốc.
Hôm Lâu Khôn đi mua, trùng hợp là Phùng Trình Trình cũng đang ở trong tiệm, cô đang ngồi xổm ở một góc lựa đồ, thì vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâu Khôn đang đứng ở trước kệ đồ của nữ sinh.
Ngay lúc đó, tâm tình của Phùng Trình Trình giống như là rớt xuống vực vậy. Mới ngày hôm trước Lâu Khôn mới từ chối nhận quả bình an cô tặng, nên không thể nào sẽ mua đồ tặng cho cô được.
Ngày hôm sau cô nhìn thấy Kim Vũ , thì trong lòng liền rõ ràng.
Trên diễn đàn có đăng một đoạn video Kim Vũ hát hôm Giáng Sinh. Phùng Trình Trình được bạn học cho xem, trên màn hình điện thoại là một nữ sinh mặc váy trắng, gương mặt cô thanh tú.
Bài hát này, năm ngoái lúc tết Nguyên Đán Phùng Trình Trình có hát, lúc đấy cô tưởng đó là bài hát yêu thích của Lâu Khôn nên cô mới hát.
Năm trước, có một hôm cô ngẫu nhiên đi ngang qua Lâu Khôn, cô thoáng nhìn thấy ở điện thoại của anh có duy nhất một bài hát. Chính là bài " một ngàn năm sau".
Mà trước giờ Lâu Khôn không có nghe nhạc .
Phùng Trình Trình bỗng cảm thấy bản thân ngốc nghếch, Lâu Khôn rất giỏi che giấu cảm xúc, nên ngay từ đầu cô không thể hiểu được nội tâm của anh. Nêú cô cẩn thận quan sát một chút những hành động nhỏ của anh thì sẽ hiểu được sớm hơn.
Vì vậy Phùng Trình Trình mua một cái móc treo điện thoại giống y chang của Kim Vũ, mà việc làm này xuất phát vì mục đích gì cũng không rõ, có lẽ là muốn cân bằng lại một chút cảm xúc.
Lâm Nhạc thấy Kim Vũ mới sáng sớm đã uể oải ỉu xìu, không vui vẻ hoạt bát giống mấy ngày trước.
Bỗng có một nữ sinh học cao một tới cửa lớp tìm La Quân, cô không thấy La Quân, liền hỏi hai học tỷ ngồi gần cửa sổ.
" Học tỷ, em nhờ một chút được không ạ?"
Lâm Nhạc nhìn qua, hỏi :
" Chuyện gì vậy?"
" Gọi La Quân giùm em với ạ."
Lâm Nhạc nhìn Kim Vũ, thấy cô vẫn uể oải.
“La Quân, có người tìm.” Lâm Nhạc gọi to.
Tiểu cô nương này đã đưa nước cho cậu ta mấy lần, dù nhiều lần từ chối nhưng nữ sinh này vẫn rất kiên trì. Vả lại tính cách La Quân khá rộng rãi, hoạt bát nên cũng không nhẫn tâm cự tuyệt nữ sinh.
Vì thế mà nữ sinh ấy đã đến tận cửa lớp tìm gặp
" La Quân, ngày mai anh có rảnh không?"
"Không rảnh."
" Được nghỉ cũng không rảnh?”
" Ở nhà ngủ."
"Hôm nay đi ngủ sớm một chút là được màaaa..."
Bên tai loáng thoáng tiếng ve vãn đánh yêu, khiến Kim Vũ cảm thấy phiền muốn chết, cô vỗ bàn đứng dậy đóng cửa sổ.
Lâm Nhạc vuốt cằm, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
La Quân nghe động tĩnh, bỗng tinh thần hăng hái hơn, nên cậu ta dứt khoát cự tuyệt nữ sinh đang đứng trước mặt.
" Xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”
Nữ sinh kinh ngạc ngây người, đôi mắt hồng hồng chất vấn La Quân vì sao lại nhận nước của cô, khiến cô cảm thấy bản thân có cơ hội, nữ sinh mắng cậu ta hai câu liền chạy đi.
Trong đầu Kim Vũ tất cả đều là Lâu Khôn cùng Phùng Trình Trình, ảnh chụp và danh sách đi thi đấu vật lý của hai người họ vẫn đang treo ở bảng tin trường. Trên ảnh chụp,bên trái là Lâu Khôn, bên phải là Phùng Trình Trình, một người thì ít khi nói cười, một người thì mặt mày hớn hở. Rất nhiều người đi ngang qua nhìn thấy bức ảnh đấy đều cảm thán một câu ' Tài tử xứng giai nhân'.
Bởi vì nghe nhiều người nói, Kim Vũ liền để ý, trước kia vô tâm không phổi là bởi vì còn chưa có thích Lâu Khôn. Mà hiện tại cô đào tìm đào phổi, trong ngoài đều nhớ đến anh.
Kim Vũ càng khó chịu, Lâm Nhạc liền càng cảm thấy cô có vấn đề.
Vì thế đến buổi chiều, tuy là nhóm bốn người nhưng chỉ có ba người mở họp.
Lâm Nhạc: “Gần đây tiểu Vũ Mao cứ kỳ kỳ quái quái, tâm tình không tốt lắm.”
Lâu Sâm: “Phải không? Tôi thấy sáng nay cậu ấy còn ăn một cái bánh to hơn cả khuôn mặt, nếu tâm tình không tốt sao có thể ăn nhiều như vậy?"
Hai người kia “……”
La Quân: “ Đã mấy ngày rồi, tôi hỏi cậu ấy cũng không nói, còn ngại tôi phiền.”
Lâm Nhạc: “Hôm nay có nữ sinh đến gặp cậu, mặt cậu ấy cực kỳ khó chịu, lại còn đóng cửa sổ rất mạnh tay nữa, cậu nhớ không?”
La Quân: “… Nhớ ....”
Lâu Sâm: " Vậy thì sao?”
Lâm Nhạc: “Lâu Sâm cậu thật ngu ngốc, cậu đừng nói chuyện với bọn tôi nữa, bởi vì sẽ kéo thấp IQ của tụi tôi xuống!”
Lâu Sâm: “ tôi không hiểu mới hỏi, mà cậu đã đả kích bạn bè như vậy rồi."
Lâm Nhạc: “La Quân, tôi cảm thấy tiểu Vũ Mao, cậu ấy… Thích cậu...”
Lâu Sâm bừng tỉnh : “Trăm phần trăm!”
La Quân mặt đỏ, tim cậu ta đập nhanh hơn : “Phải không? Không phải là cậu ấy vẫn luôn đối xử với tôi như vậy à, lúc đánh lúc mắng."
Lâm Nhạc :" Sao lại không đúng được? Lần trước tôi có hour cậu ấy có thích ai hay không, cậu ấy nói có. Mấy ngày nay ngày nào cậu cũng nhận nước từ nữ sinh khác nên mấy ngày nay Kim Vũ cũng không vui. Có người tới tìm cậu, thì cậu ấy đùng một phát đóng cửa sổ. Đấy không phải ghen thì là gì?"
Lâu Sâm :"Hay, quá hay. Cậu còn hơn cả Connan!!!"
La Quân nửa tin nửa ngờ, cậu ta gãi gãi đầu : " vậy tôi có nên...…”
Lâm Nhạc với Lâu Sâm đồng thanh :
" tỏ tình!!!!”
La Quân có chút do dự, cậu ta không rõ tâm tư của Kim Vũ, có thể là do cô trưởng thành hơn trước kia.
Dây dưa dây cà mấy ngày, chờ đến khi tâm tình của Kim Vũ rốt cuộc đẩy ra mây mù để thấy ánh mặt trời, La Quân mới có dũng khí.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, sau khi tan học, Lâu Sâm cùng Lâm Nhạc lấy cớ chạy về trước, để lại không gian riêng cho hai người.
Kim Vũ làm vệ sinh lớp học xong, tay cũng không rửa, cô đeo balô ra khóa cửa lớp học, La Quân đang đứng cạnh cửa nhìn cô.
“Trời mưa rồi.” La Quân nhìn ngoài trời nói.
“ Tôi có mang ô.” Kim Vũ lấy ô ra từ balo.
Trời tối, mưa nhỏ rơi xuống, hai người đi ở trên đường, cùng che một chiếc ô, xung quanh có rất ít học sinh đi về.
La Quân tâm điếu cổ họng, cậu ta không biết mở lời như thế nào.
Kim Vũ yên lặng đi, cô lấy tay lau nước mưa dính ở trên mặt: " Cậu nói tôi nghe thử đi, tại sao nam sinh các cậu trời mưa lại không mang theo ô, không phải đã nghe dự báo thời tiết rồi sao ??"
Bao nhiêu suy nghĩ nãy giờ của La Quân đều bởi vì Kim Vũ nói mà rối loạn:
" không phải là mưa nhỏ sao?? Mang ô làm gì cho phiền phức."
" Không nhớ thì nói , không phải lấy cớ!"
Kim Vũ tức giận nói, cô lại lau mặt một lần nữa.
Kim Vũ vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy có người cũng đãng trí. Trong lòng cô thầm than một tiếng, đã mấy ngày rồi cô không nói chuyện với anh.
La Quân cúi đầu nhìn tay Kim Vũ, đã rất lâu rồi, cậu ta rất muốn được nắm lấy đôi tay này. Nhưng cậu ta lại không dám đâm thủng tầng quan hệ này để tiến xa hơn, bởi vì cậu ta sợ nếu Kim Vũ từ chối, sẽ khiến hai người đều xấu hổ, có khả năng không thể tiếp tục làm bạn. Cũng vì vậy, mà hiện tại cậu ta mới ấp úng mở miệng.
“Tiểu.. Vũ Mao......uhm..…”
“La Quân!”
Hai người cùng lúc mở miệng, nhưng Kim Vũ vẫn tiếp tục nói: " Nếu một nam sinh lúc thì đối xử rất tốt, rất ôn nhu, lúc thì lại rất lạnh lùng với cậu, thì là có ý gì vậy?"
La Quân bị hỏi ngây người, những lời cậu ta muốn nói đều nghẹn ở hầu, cậu ta không thể nói nên lời.
“Ai đối với cậu như vậy?” Mất một lúc cố gắng La Quân mới hỏi ra tiếng.
Hai người vẫn đang đi, cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, Kim Vũ không tự giác ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng dáng của ai kia.
" Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, không phải cậu cũng là nam sinh sao, có lẽ là sẽ hiểu được."
" Cậu ta không thích cậu." La Quân cơ hồ là buột miệng thốt ra.
Ngay từ đầu Kim Vũ cũng đã đoán như vậy, nên nghe La Quân nói cô cũng không đau lòng lắm, dù sao thì mấy ngày nay cô cũng đã nghĩ thông suốt.
" Nếu thích cậu thì cậu ta sẽ không đối xử với cậu lúc nóng lúc lạnh, mà chỉ ước gì mỗi ngày được ở gần cậu, khiến cậu vui vẻ, cậu có hiểu không?" La Quân nhìn Kim Vũ, kiên định nói .
Mặc dù Kim Vũ chưa trải qua bao giờ, nhưng mà có lẽ là cô bị lời nói của La Quân thức tỉnh, cô ngửa mặt lên trời thở dài :" Haizzz, chơi game vẫn là tốt nhất!!"
Hai người đi tới ngã tư, Kim Vũ nhìn La Quân hỏi :" Cậu về nhà bằng cách nào?"
Chỉ cần chạy một lát liền về đến nhà, vả lại tâm tình hiện giờ của La Quân không tốt lắm, cậu ta vỗ vỗ đầu Kim Vũ liền chạy ra khỏi ô.
" Vốn dĩ tôi đã không cao rồi, cậu có phiền hay không?"
" Cậu về đi, trên đường nhớ cẩn thận!" La Quân hướng Kim Vũ cười, liền xoay người đi .
Kim Vũ sờ sờ đầu, cô đi về phía trạm xe buýt.
Bởi vì mưa lớn hơn, nên lúc Lâu Khôn đi tới trạm xe tóc anh bị ướt một nửa, anh thoáng nhìn bóng dáng đang cầm chiếc ô màu đỏ đứng cách đó 1-2m, cô đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Bên ngoài trạm xe mưa tí tách rơi, mưa rơi như bắn vào nhân tâm.
Mấy ngày hôm trước Lâu Sâm ở nhà gọi điện thoại mà không đóng cửa phòng, nên cậu ta nói gì Lâu Khôn đều nghe thấy. Cho nên hôm nay khi nhìn thấy Kim Vũ với La Quân cùng che một chiếc ô, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Có lẽ vì vậy cô mới có thể hôm trước còn nói rất thích đồ anh tặng, hôm sau đã ném nó đi không thấy bóng dáng đâu.
Hiện tại anh đang là học sinh cao tam, đãng lẽ không nên có tâm tư như vậy, nhưng mà lại không thể ngăn cản được con tim .
Kim Vũ đang nghịch điện thoại, bỗng nhiên cô cảm thấy bên người có ánh mắt không thiện cảm ,cô quay đầu đi xem, vừa thấy ngũ tạng lục phủ đều muốn nổ tung.
Quốc khánh năm ngoái, tên lưu manh Kim Vũ gặp phải lại xuất hiện. Hôm nay bên cạnh hắn còn có một tên béo, một tên gầy.
" Tụi tao ở đây rất lâu mới gặp được mày, hôm nay mày chạy không thoát đâu con nhãi !!" Tên lưu manh vẫn là một miệng răng vàng giống năm ngoái.
Kim Vũ nhìn hắn thì cảm thấy ghê tởm, cô cất điện thoại , lùi về sau :" đều là chuyện năm trước, người không nên quay đầu lại nhìn mà muốn tiến về phía trước.”
“Ta phi, lão tử liền thích hiện tại tính nợ cũ!”
Lâu Khôn nhìn, đánh giá ba tên lưu manh, cảm thấy bọn hắn cũng không lớn hơn anh nhiều tuổi lắm.
Kim Vũ nhìn xem chung quanh, tuy rằng trời mưa người không nhiều lắm, nhưng cũng là nơi công cộng, cô có tự tin hỏi :
“ Thế anh muốn sao?”
Năm nay Kim Vũ trổ mã càng thêm thủy linh, tên lưu manh nhìn cô với ánh mắt thèm muốn.
Hắn đột nhiên chỉ vào Lâu Khôn hỏi:
" Thằng nhóc này là bạn trai của em gái?”
Hai người nhìn nhau, Kim Vũ nuốt nước miếng, còn Lâu Khôn vẫn bình tĩnh.
“ Không liên quan đến anh." Kim Vũ đáp.
“ Em gái chia tay thằng nhóc này, rồi quen lão tử!” Hắn tự tin tràn đầy nói, bên cạnh hắn còn đứng hai đàn em, làm như bản thân thật sự là bá đạo tổng tài vậy.
Kim Vũ cũng từng có người theo đuổi, nhưng mà cô chưa từng bị loại ngyowif như hắn theo đuổi bao giờ. Biểu cảm gương mặt cô giống như đang nói : 'Chẳng lẽ mắt tôi bị mù ??'
Kim Vũ cười lạnh châm chọc hắn : " Tôi không thích trẻ trâu !"
Hai tên lưu manh đứng bên cạnh nghe Kim Vũ nói thì che miệng lại cười.
" Lão tử tuy không đẹp trai bằng thằng nhóc này, nhưng lão tử lại thật lòng thích em gái. Đẹp trai có thể mài ra ăn sao ? Còn có đẹp trai như vậy không biết là có bao nhiêu em gái nhớ thương nữa. Lão tử thấy em gái còn trẻ người non dạ nên không biết người như lão tử mới là đáng tin nhất, mới không lừa em gái ." Hắn cực kỳ có tự tin nhưng không có tự chủ mà nói.
"Tôi không thích xấu nhưng đáng tin, tôi cứ thích đẹp đến kinh thiên động địa." Kim Vũ nói mà không thèm nhìn sắc mặt tên lưu manh.
Lâu Khôn đứng bên cạnh , anh nghe cô nói không nhịn được mà cong môi cười.
" Đại ca, nói cũng vô dụng, chúng ta nên trực tiếp giáo huấn con nhóc này một chút ." Tên gầy đưa ra chủ ý.
Tên mập còn lại : “ 'chơi' nó.”
Tên lưu manh nghe đàn em nói xong, hắn đang muốn dơ tay túm lấy Kim Vũ thì đã không kịp. Bởi vì Lâu Khôn đã nhanh tay kéo cô lại ôm ở trong ngực anh.
Kim Vũ dựa vào Lâu Khôn, trên vai cô là cánh tay rắn chắc của anh, quần áo của anh ướt ướt nên có cảm giác hơi lạnh, nhưng mà trong tim cô lại cảm thấy ấm áp.
" Ai daa, lão tử nói cho mày biết, hôm nay tao nhất định phải cùng mày đoạt người."
Tên lưu manh nói với Lâu Khôn, hắn phủi phủi quần áo chuẩn bị kéo lấy Kim Vũ.
Kim Vũ vội dựa gần Lâu Khôn hơn, cô mắng hắn: “Đoạt em gái anh !”
Lâu Khôn cúi đầu liếc Kim Vũ, khiến cô sợ tới mức vội vàng lấy tay che miệng.
Đúng lúc này, xe buýt tới.
“Đi lên đi, em về nhà trước đi.” Lâu Khôn ôm Kim Vũ, anh đẩy cô lên xe, còn chính mình lại đứng ở tại chỗ.
“Lâu Khôn ca, anh cũng lên xe đi!” Kim Vũ không chịu đi.
Lâu Khôn đứng ở trong mưa, anh lấy balo trên vai đưa cho Kim Vũ, nói : " Về nhà chờ anh. "
Tên lưu manh muốn lên xe bắt Kim Vũ nhưng bị Lâu Khôn chặn lại. Xe càng lúc càng xa, Kim Vũ thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn Lâu Khôn.
Cô thấy mấy tên lưu manh và Lâu Khôn đi về một hướng, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng của ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.