Khinh Vũ Phất Lâu

Chương 19:

Nhất Chỉ Điềm Bính

22/10/2021

Sau khi đi học lại, cao tam đã bước vào giai đoạn khẩn trương.

Lúc tan học, ở ngoài hành lang sẽ không thể nhìn thấy những bóng dáng nhàn nhã lững thững đi lại.

Sau khi kết thúc học kì 1, Trần Phi liền giao lại chức đội trưởng đội bóng rổ của trường cho La Quân.

Khi cách kì thi đại học 100 ngày, các học sinh cao tam tổ chức lễ tuyên thệ, toàn thể học sinh cao tam đứng nghiêm trang ở sân thể dục, bọn họ ngước nhìn lên huy hiệu của trường.

Từ khi đi học lại, Kim Vũ đã cố gắng thu liễm rất nhiều thói quen cũ, tan học cô không hề cùng La Quân, Lâu Sâm cãi nhau ầm ĩ, lúc đi học cũng không ăn vụng đồ ăn vặt hay nói chuyện riêng trong giờ học cùng Lâm Nhạc. Mà là vò đầu bứt tai nghe giảng cùng với siêng năng chép bài.

Bởi vì Kim Vũ đột nhiên chăm chỉ học tập đã khiến cho ba người còn lại ngạc nhiên đến nỗi muốn rớt cả hàm.

Vì vậy mà một cuộc họp nho nhỏ chỉ có ba người lại diễn ra.

Lâm Nhạc: “Tiểu Vũ Mao quá là không bình thường!”

Lâu Sâm: “Trừ việc cậu ấy vẫn ăn uống rất nhiều!!!”

La Quân đã sớm phát hiện cô không bình thường. Năm trước hai người Lâu Sâm hỏi cậu ta đã tỏ tình chưa, cậu ta chỉ nói đang cao trung không nên yêu đương, đợi đến khi lên đại học rồi tính.

Một người hai người đều nói bọn họ đúng là người có thể nhẫn nhịn, cho dù bị đánh chết cũng không chịu nói thật lòng với đối phương.

Nhưng chỉ có La Quân mới biết được, người mà Kim Vũ thích chắc chắn không phải cậu ta.

La Quân: “ Được rồi, chăm chỉ học tập là rất tốt bởi vì

đó là nhiệm vụ của học sinh chúng ta.”

Lâu Sâm: “Cậu cứ bao che cho cậu ấy đi, gần đây câyn ấy cũng không chơi cùng chúng ta, nhưng mà mỗi ngày lại cần mẫn tới nhà tôi từ sáng sớm, chỉ cần tôi vừa mở cửa liền nhìn thấy cậu ấy…”

Lâm Nhạc lo lắng sốt ruột: “Haizzz! Tôi cảm thấy chúng ta cũng không nên chơi nhiều, sang năm chúng ta cũng phải thi đại học. Ngày hôm qua sau khi

cao tam tuyên thệ, tôi nghe nói không một ai ra ngoài để đi WC, mà đều ở trong lớp đọc sách.”

Lâu Sâm: “Thành tích của cậu còn cao hơn của tụi tôi, cậu sợ cái gì chứ??”

Lâm Nhạc: “Các cậu có suy nghĩ muốn thi trường nào chưa? ”

La Quân cùng Lâu Sâm nhìn nhau không nói gì, bọn họ đều chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này.

Kim Vũ ôm hai chai hồng sâm trở về, cô uống một chai, còn một chai thì cất vào trong balo.

Bọn Lâm Nhạc lập tức im lặng, cô vỗ vỗ vai Kim Vũ hỏi :" Tiểu Vũ Mao, cậu muốn thi vào trường đại học nào?"

Ánh mắt của Kim Vũ tràn đầy kiên định giống như đã có tính toán từ trước, cô dứt khoát trả lời :" Tôi thi Vận Thành! "

Lâu Sâm :" Vận Thành lấy điểm đầu vào rất cao! Yến Thành cũng khá tốt mà, là thành phố loại hai, cái gì cũng có."

Kim Vũ nhìn ba người, cô lắc đầu: " Dù có tốt tôi cũng không muốn, tôi chỉ muốn đi Vận Thành!"

Nói rồi quay lại tiếp tục làm bài, để cho ba người còn lại lâm vào tự hỏi.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, về đến nhà Lâu Sâm uể oải ỉu xìu, đến việc đi tắm cậu ta cũng không còn sức lực để đi. Vừa xuống lầu, Lâu Sâm liền gặp Lâu Khôn mới đi học về, trong tay anh đam cầm một chai hồng sâm.

Cậu ta cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra, nên vừa ngáp vừa đi lên phòng.

Trước khi đi ngủ, Lâu Khôn dựa vào đầu giường gửi tin nhắn cho Kim Vũ.

" Bài kiểm tra anh đã giúp em sửa lại rồi, so với mấy bài trước đã có tiến bộ rất nhiều. Nhưng mà cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, em vẫn phải tiếp tục cố gắng nha."

Kim Vũ đọc được tin nhắn của Lâu Khôn thì vui muốn xỉu, cô nằm ở trên giường lăn lộn.

" Em muốn được thưởng!"

" Em muốn thưởng cái gì?"

" Chỉ cần cuối tuần anh cho em chơi game 2 tiếng thôi là được rồi, năn nỉ anh đó~~"

“OK.”

Cuối tuần, Kim Vũ cầm balo ném ra khỏi phòng, bởi vì mắt không thấy tâm không phiền , cô có thể thoải mái chơi game.

Ba và mẹ đều đã ngủ trưa, chỉ có Kim Luân không ngủ được, cậu nhóc trộm bò dậy, trong miệng ăn bánh mì, lắc lư qua lại ở trong nhà.

Kim Luân thấy balo cửa Kim Vũ, cậu nhóc chạy tới đá đá mấy cái. Bỗng có cái gì rơi ra từ balo, nó vuông vức lại còn nhiều màu sắc khiến cậu nhóc chú ý.

Kim Luân không biết đây là cái gì, cậu nhóc niết ở trên tay nhìn, thấy có mặt của Kim Vũ, còn có cả mặt của anh Lâu Khôn ở cách vách. Hai người họ mặt ghé sát vào nhau, ai cũng cười rất tươi.

Kim Luân mới chỉ thấy tỷ tỷ của nhóc cười tươi như vậy một lần, chính là lúc ba ba mua điện thoại cho. Khi đó tỷ tỷ chỉ hận không thể thơm ba không ngừng.

Vậy tỷ tỷ cũng sẽ thơm anh Lâu Khôn sao???

Nhưng mà với cái đầu nhỏ của nhóc thì không thể nghĩ ra được, nên nhóc chuẩn bị đi hỏi tỷ tỷ một chút.

Vừa mới tới cửa phòng của Kim Vũ, Kim Luân liền thấy bộ dáng của tỷ tỷ cực kỳ tức giận, tay tỷ tỷ cầm con chuột di qua đi lại, một tay khác thì đánh bàn phím, cũng may tỷ tỷ mang tai nghe nên không nghe thấy tiếng nhóc mở cửa.

" Lão Vương ở cửa thôn cậu là sao quả tạ đấy à ?"

" Mắt có mù không vậy, sao lại di chuyển tại chỗ, còn không nhanh chạy đi!"



"Tức chết mất, chơi game mà tức như vậy thì biết thế ngồi học còn hơn!!"

Kim Luân nghe tỷ tỷ nói liền bị nghẹn bánh mì ở cổ họng, cậu nhóc không dám chọc vào, nên chỉ đành siết chặt nắm tay chạy nhanh đóng cửa lại đi ra ngoài, còn cái sticker bị cậu nhét lại vào trong balo.

Thời tiết tuy là đã vào mùa xuân, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất cao, Cao Nhiễm từ Vận Thành về cũng không quên mua quần áo cho Lâu Khôn và Lâu Sâm.

Bởi vì là cuối tuần nên Cao Nhiễm xuống bếp làm một bữa cơm, cả nhà ba thế hệ cùng ngồi ở bàn ăn cơm.

" Khôn Khôn, lần trước mẹ ở ngoài công tác, có gặp được giáo viên vật lý trước kia của con." Cao Nhiễm gắp một miếng thịt vào chén cho Lâu Khôn, nói.

" Thầy Trương có khoẻ không mẹ ?" Lâu Khôn đang ăn cơm, bỗng có âm báo của điện thoại.

" Ông ấy cũng phải lớn hơn ba mẹ mấy tuổi, nhưng sức khoẻ có vẻ rất tốt, ông ấy còn không quên mà hỏi thăm con đó."

Lâu Khôn đang nhìn điện thoại, Kim Vũ gửi tin nhắn cho anh, cô nói rằng sticker của bọn họ bị hỏng rồi, ở tin nhắn còn gửi kèm icon khóc lóc, nên đã chọc cười anh.

" Con xem cái gì thú vị mà lại cười vui như vậy ?" Cao Nhiễm dừng đũa hỏi.

" Con xem tin trong group lớp."

" Con cũng sắp thi đại học rồi, có nhớ lời mẹ nói lúc trước không ?"

Cao Nhiễm đã định sẵn kế hoạch cho Lâu Khôn là anh phải thi đậu Bắc Đại, anh chỉ cần học hai năm đầu ở trong nước, sau đó sẽ qua Mỹ để đào tạo chuyên sâu.

Lâu Khôn vẫn luôn biết, mặt anh không có biểu tình gì ăn hết miếng cơm cuối rồi dừng lại nói

“Con đã có kế hoạch.”

Lâu Dương ngơ ngẩn, ông nhìn Cao Nhiễm thấy bà đã nhăn chặt mày, đồng thời bà cũng buông chén đũa.

" Từ khi con học sơ trung mẹ đã luôn nói con cần phải thi vào Bắc Đại, mà bây giờ con nói với mẹ là con đã có kế hoạch?"

Lâu Sâm đang lùa cơm liền ngừng lại hỏi: " Anh, vậy kế hoạch của anh là gì?"

" Vật lý không phải là chuyên ngành mà con muốn học, con muốn học IT."

Cao Nhiễm nghe vậy liền đập tay xuống bàn : " Không được!! Internet là vũng nước sâu, nếu không may học xong đi ra ngoài chỉ có thể sửa máy tính! Trong khi con học vật lý giỏi như vậy, cũng được rất nhiều giải thưởng vậy vì sao không tiếp tục học vật lý mà lại muốn học cái khác cơ chứ!!"

" Công nghệ thông tin là phương hướng phát triển trong tương lai, cho dù mai sau con có đi là cho công ty hay tự gây dựng sự nghiệp thì đều có lợi thế phát triển. Và quan trọng nhất là con thích ." Lâu Khôn kiên định nhìn mẹ, nói xong anh đứng dậy đi lên lầu.

Cao Nhiễm không hề biết Lâu Khôn có ý định này, bà cho rằng lâu nay con trai vẫn luôn sống bên cạnh bà, sẽ nghe theo sự sắp xếp của mẹ, cũng giống như trước kia.

Nhưng mà hiện tại đã khác, Lâu Khôn đã đi lệch khỏi quỹ đạo mà bà đã vẽ ra .

Lâu Dương buông chiếc đũa, ông nhìn bóng lưng Lâu Khôn rời đi.

" Con trai đã nói nó thích, thì em cũng nên để cho nó làm theo ý mình đi. Dù xấu hay tốt thì đó cũng là lựa chọn của Lâu Khôn, tương lai sau này chúng ta cũng không thể quyết định thay nó được, hà tất gì phải ép nó học vật lý."

Lâu Dương từ tốn nói lại chọc giận Cao Nhiễm, nhưng bởi vì ngồi đối diện bà là bố chồng nên bà chỉ hung hăng nhìn chồng một cái.

“Ba, ba ăn từ từ, con ăn xong rồi, con lên lầu trước.” Nói xong Cao Nhiễm liền đứng lên.

Chỉ một lát Lâu Dương cũng đi lên lầu, hai vợ chồng lại cãi nhau.

" Lâu Khôn chỉ nói thích, ông liền đồng ý để con đi học, vậy còn tôi thì sao?"

" Em ép Lâu Khôn cũng vô dụng, nó không thích học vật lý mà em cố ép như vậy rồi tương lai sẽ phải hối hận."

“ Không có ai trời sinh liền thích học tập, tất cả đều là bị ép buộc, vì vậy đằng nào cũng học nên phải học cái mình tốt nhất thì chắc chắn không hối hận."

" Lâu Khôn cũng lớn rồi, nó tự có ý nghĩ của chính mình, chúng ta là cha là mẹ đãng ra phải vì vậy mà vui mừng. Con cái có chủ kiến, có suy nghĩ quy hoạch cho tương lai của bản thân, mai này chúng sẽ không phải hối hận, tiếc nuối."

" Ông chỉ biết nói, ông có nghĩ cho tôi không? Vì cái gì mà tôi phải ở vận thành

một mình lao đầu làm việc? Là vì tôi muốn cho Lâu Khôn đi du học, nghiên cứu chuyên sâu vật lý, bây giờ ông lại nói để tùy ý con, vậy tại sao ngay từ đầu nó không nói. Tôi ở bên ngoài vất vả nhiều năm như vậy, sao ông không thể đứng về phía tôi, trước giờ ông đều không hề nghĩ cho tôi !!!" Cao Nhiễm dơ tay chỉ vào chồng, tức giận nói.

Lâu Dương kinh ngạc nghe vợ chỉ trích, vòng tới vòng lui vấn đề lại về tới trên người bọn họ.

" Anh đã nói rất nhiều lần rồi, bảo em nên bỏ công việc ở Vận Thành để về nhà, về vì con cái cũng được, vì anh cũng được, nhưng em có chịu không?" Lâu Dương bất đắc dĩ, ông rũ đầu xuống, một tay vuốt mặt nói với vợ.

" Lâu Dương, tôi sắp chịu không nổi khi sống cùng ông nữa rồi ."

" Em cũng không sống ở cái nhà này nhiều lắm."

Khoé mắt Cao Nhiễm rướm nước mắt, bà không ngừng gật đầu : " Được rồi, đợi sau khi hai đứa đều thi đại học xong chúng ta ly hôn đi Lâu Dương."

Một câu ly hôn này, năm năm qua không ai dám nói ra. Bọn họ đều cố gắng gìn giữ đoạn hôn nhân này. Nhưng mà chung quy là không thể trốn tránh được hiện thực.

"Được"

Ngày hôm sau, sau khi nhìn thấy bảng điểm của Lâu Sâm, Cao Nhiễm liền tức giận nên bà bỏ đi Vận Thành ngay trong ngày.

Còn bảng điểm của Kim Vũ từ hạng 30 lên được hạng 20. Khi thầy Vương báo thành tích còn đặc biệt nhìn chằm chằm Kim Vũ nói :" Tiếp tục cố gắng, bảo trì thành tích."

Vì vậy, nguyên ngày hôm đó Kim Vũ cười đến không khép được miệng.

Buổi tối về nhà, Kim Vũ mặc áo ngủ đứng ở ngõ nhỏ chờ Lâu Khôn. Bây giờ đã là tháng tư, thời tiết cũng thay đổi, ban đêm cũng không lạnh .

Đứng đợi Lâu Khôn dài cổ mà vẫn không thấy anh đâu, Kim Vũ chán chết mà đá đá mấy viên sỏi dưới chân. Ở đầu hẻm có mèo hoang, là chú mèo vàng hay leo lên cửa sổ nhà Lâu Khôn, hình như đang là mùa giao phối của nó nên nó kêu không ngừng .



Kim Vũ không dám chọc nó, cô nghe nói mèo động dục rất hung dữ, nhưng mà giờ không phải là nghe nói nữa mà là sự thật rồi, bởi vì nó đang đuổi theo cô.

" Mày đừng đi theo tao, tao không phải là mèo, cùng lắm thì chỉ là cùng giới tính thôi."

Bỗng con mèo dơ vuốt ra cào Kim Vũ, cô không kịp né, nhưng cũng may quần ngủ của cô dày nên không bị thương. Con mèo nãy còn dơ vuốt nhưng giờ lại giá vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nó vẫy vẫy đuôi, còn ghé vào bên chân Kim Vũ dụi dụi, vừa dụi vừa kêu không ngừng.

Kim Vũ bất đắc dĩ, cô đành đứng im tại chỗ, lưng dựa vào cây cột đá bên cạnh. Trong lúc buồn bực thì đầu hẻm xuất hiện bóng người, Kim Vũ vội chạy tới, do cô không để ý nên đụng trúng mèo vàng ở dưới chân khiến nó lại nổi điên vừa đuổi theo Kim Vũ vừa kêu.

Lâu Khôn nghe thấy tiếng kêu, không bao lâu đã thấy một nữ sinh thả tóc chạy tới chỗ anh. Không biết là do linh cảm hay là muốn làm như vậy mà Lâu Khôn khom lưng, anh dang tay ôm lấy người đang chạy tới vào trong ngực.

“Meo~~~~meo~~~oooo~”

Kim Vũ vỗ vỗ ngực, tóc dài tán loạn ở trên mặt: “ Con mèo này thật phiền! Nó đuổi theo em, còn cào em nữa! Anh đuổi nó đi đi ~!!"

Lâu Khôn ôm cô, anh không cảm nhận được một chút trọng lượng, dưới bóng đêm nơi này thế nhưng chỉ có hai bọn họ cùng một con mèo.

Lâu Khôn không lưu tình cười Kim Vũ :

" Trước kia, không ít lần em khi dễ no bây giờ nó chỉ là tới trả thù thôi."

Kim Vũ bĩu môi, tay cô nắm lấy cổ áo đồng phục của anh :" A thì ra anh thích mèo hơn em ."

" Em đừng giả vờ."

Kim Vũ hừ một tiếng, cô buông cổ áo của anh ra, rồi lại cúi đầu nhìn con mèo đang đi vòng quanh bọn bọ.

" Hình như nó đang ở kỳ động dục, có phải nó đang rất khó chịu không anh?" Kim Vũ hỏi

"Ừm, giai đoạn này nó có chút cuồng táo."

" Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng nó một năm động dục mấy lần vậy anh? Em thấy nó có vẻ khó chịu, sao mới có thể giúp nó ?"

Lâu Khôn cúi đầu nhìn cô mấp máy môi hồng, đột nhiên anh cảm thấy khát nước, miệng khô khốc.

" Hình như là một hai lần, chủ yếu là vào mùa xuân và mùa thu ." Lâu Khôn ôm Kim Vũ, hai người đi chậm dưới màn đêm.

" Không có biện pháp giải quyết sao ? Sao nó vẫn luôn đi theo em vậy anh !" Kim Vũ vừa nhìn, vừa nói, giọng nói còn có chút nóng nảy.

Lâu Khôn bị bộ dáng ngốc nghếch của Kim Vũ chọc cười :" Em sợ cái gì chứ, nó cũng không làm cái gì với em được, à có phương pháp có thể giúp nó."

Kim Vũ ôm cổ Lâu Khôn, người cô dựa gần anh, nên anh có thể cảm nhận được thân hình lả lướt của cô. Trong lòng Lâu Khôn như có lửa đốt, anh bỗng nhận ra thứ mềm mại ở bên hông là cái gì, hô hấp cũng liền không thể khắc chế mà dồn dập hơn.

"Biện pháp gì ạ?" Kim Vũ vẫn nhìn chằm chằm con mèo, giống như sợ nó sẽ nhảy lên người cô.

" Khụ...cắt trứng."

Lời Lâu Khôn nói giống như một trận gió rót vào tai của người nào đó.

Kim Vũ sau khi nghe được, thân mình liền cứng đờ, cô cũng đã 17 tuổi, đã được học về giáo dục giới tính.

Mặt cô lập tức đỏ, không nhìn mèo nữa :

"Hay là thôi vậy, em không giúp được nó." Cô không dám nhìn Lâu Khôn mà cúi đầu nói chuyện.

" Em muốn giúp nó sao?" Lâu Khôn cúi đầu cố nhìn vào mắt cô.

Kim Vũ không trốn được, cô đỏ mặt gật đầu với anh :" Lần này nó như vậy, em sợ đến mùa thu nó cũng sẽ quấn lấy em."

" Ừm, vậy để anh giúp nó."

" Anh giúp nó bằng cách nào?"

"Cuối tuần chúng ta mang nó tới thú y, tiện thể đi chụp hình lại luôn."

Kim Vũ vẫn còn nhớ tiếc tấm sticker kia, đấy là tấm cô thích nhất, không biết ai làm nó nhăn dúm dó, mặt của anh bị niết méo mó, còn mắt cô cũng bị tróc, nhìn xấu xí muốn chết.

"Dạ !!" Kim Vũ vui vẻ quơ tay múa chân, mặt cô dán sát vào ngực Lâu Khôn.

Tới trước cửa nhà Kim Vũ, Lâu Khôn nương ánh trăng nhìn cô, khuôn mặt cô mượt mà trắng xinh.

“ Tới nhà em rồi.” Kim Vũ ngẩng đầu nhìn anh nói.

Lâu Khôn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Đây là lần đầu tiên Lâu Khôn hôn Kim Vũ , từ hôm xác định quan hệ đến nay, bọn họ mới chỉ nắm tay hoặc ôm thôi.

Lâu Khôn chậm rãi thả Kim Vũ ra, anh nhìn cô lấy tay che lại trán, một tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô .

“ Em mắc cỡ ??” Lâu Khôn cố ý ghẹo Kim Vũ

Rõ ràng năm trước cô còn mặt dày mày dạn xem người khác hôn môi ở trong rạp chiếu phim.

Kim Vũ gậy đầu rồi lại lắc đầu, cô không nghĩ rằng bản thân sẽ e lệ như vậy khi Lâu Khôn hôn cô.

“ Em tới nhà rồi, anh cũng mau về nhà đi.” Nói xong, Kim Vũ không dám nhìn Lâu Khôn, cô nắm chặt cổ áo ngủ chạy vội vào nhà.

Kim Vũ thật sự hưng phấn, cô sợ chỉ cần cô quay đầu nhìn lại miệng sẽ không nhịn được mà cười lớn.

Nhưng mà, vừa vào đến cửa nhà, Kim Vũ liền muốn hét lớn, cô trốn vào trong phòng ngủ ôm gấu bông lan lộn ở trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khinh Vũ Phất Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook