Chương 17: Chuyển nhà
Thư Ume HinHin
29/03/2023
Tống Á Hiên tối đó đã gọi cho mẹ ,đúng như lời nói sáng sớm hôm sau mẹ liền có mặt tại nhà để chở chị gái đi.
Nguyên một đêm qua Á Hiên chỉ dành thời gian để nằm khóc ,sáng ra gương mặt cũng vì thế mà thiếu sức sống rõ rệt.
- Mẹ nhớ chăm sóc cho chị hai.
- Chị hai vẫn học cùng trường với con mà ,con dặn gì kĩ thế ?
- Tống Hiền sắp tới sẽ ở với mẹ nên mẹ hãy chăm sóc chị con thật tốt ,đừng để ai bắt nạt chị và mẹ hãy khuyên nhủ chị giúp con.
- Được được ,con nhìn y hệt ông cụ non vậy.
Mẹ mỉm cười xoa đầu cậu ,Á Hiên cúi đầu nhìn thẳng xuống đất ,mũi khịt khịt vài ba cái ,cậu chính là sắp khóc tới nơi.
Tống Hiền từ trong phòng đi ra ,phía sau còn kéo theo một cái vali và một cái giỏ đồ to đùng.
Cô nhìn cậu ,Á Hiên nhìn chị gái ,cả hai không nói một lời nào với nhau ,cậu nhìn vào mắt chị gái ,hình như Tống Hiền đang cảm thấy áy náy thì phải.
- Á Hiên.....
- Chị đi đi.
Tống Á Hiên quay mặt đi chỗ khác ,miệng phũ phàng buông lời ,Á Hiên chẳng còn lí do gì để đối mặt với chị gái nữa.
- Chị....đi đây....
Tống Hiền ấp úng nói ,Á Hiên vẫn không quay lại ,Tống Hiền cuối cùng chỉ còn cách kéo vali cùng mẹ ra xe trở về nơi bản thân không thuộc về.
Xe đã chạy đi được một đoạn lúc này cậu mới chịu đi ra ,Tống Á Hiên nhìn chiếc xe đang dần chạy đi thật xa ,trong lòng liền có chút mất mát ,đau buồn.
- Ê !!
Á Hiên nheo mắt quay về phía phát ra tiếng gọi ,Mã Gia Kỳ một tay bỏ vào túi ,một tay giơ lên chào cậu ,mặt hắn vẫn vậy ,vẫn khó ưa như ngày nào.
Hôm nay Mã Gia Kỳ đi một mình chứ không đi theo bọn với những người còn lại ,điều này có chút lạ.
Bây giờ là năm giờ mấy sáng ,Tống Á Hiên có chút thắc mắc khi thấy hắn đi bộ đến đây.
Cậu không quan tâm hắn ,Tống Hiền đi rồi cậu giờ đây chẳng còn thứ gì để bận tâm .
Á Hiên đi vào đóng cửa nhưng chưa kịp đóng đã bị Mã Gia Kỳ vô duyên vô cớ chặng cửa không cho đóng.
- Này ! Ai cho đóng !
Mã Gia Kỳ đẩy mạnh cửa ,Á Hiên lùi lại phía sau ,cánh cửa bị đẩy mạnh nên nó liền va vào tường khiến một tiếng động lớn vang lên.
Gia Kỳ nhăn nhăn nhăn nhó nhó ,hắn thể hiện rõ sự không vui ở lời nói ,trạng thái và ngay cả hành động.
Á Hiên im lặng bỏ đi vào trong ,cậu thật sự không muốn quan tâm mấy con người này nữa.
- Nè ! Sao không trả lời ! Thật vô phép tắc !!
-......
- Cái thằng láo toét này !!!
Mã Gia Kỳ bước vào nhà mà không bỏ giày ,hắn tùy tiện bước vào khi không có sự cho phép của chủ nhà.
Đây là lần đầu Gia Kỳ bước vào đây ,căn nhà chỉ có vỏn vẹn hai hai phòng ngủ ,nhà bếp và phòng khách.
Mã Gia Kỳ để ý thấy ngay sofa để rất nhiều bức ảnh được đóng khung kĩ càng ,hắn ngừng mắng mỏ Tống Á Hiên ,Gia Kỳ rón rén nhìn qua nhìn lại cuối cùng là tự ý cầm lên xem.
Những bức ảnh được đóng khung kĩ càng toàn là hình của cậu và chị hai ,Tống Á Hiên trong ảnh rất tươi sáng, rất vui vẻ không giống như dáng vẻ lạnh nhạt ,buồn bã lúc này.
- Sao tháo xuống làm gì ?
Mã Gia Kỳ đi vào phòng nơi cánh cửa đã được mở ,hắn hoàn toàn chắc chắn đây là phòng của Á Hiên.
- Cất chứ làm gì ?
Cậu ung dung nói ,Á Hiên nhìn hắn bằng một con mắt không mấy thiện cảm ,giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt y như thể cậu đang mặc nợ và cục nợ đó là hắn vậy.
- Tao thấy treo nó đẹp mà.
-......
- Trả lời giùm cái ,miệng mồm đâu mà người ta hỏi không trả lời !
- Không thích.
- Không thích ? Biết thể thì hồi đó đẻ mày ra mẹ mày nên may cái miệng mày lại cho rồi.
Mã Gia Kỳ nói có phần hơi nặng lời ,hắn không hề biết bản thân đã nói ra những câu khiến Tống Á Hiên vô cùng tổn thương.
Cậu bắt đầu rưng rưng nước mắt ,tay vừa tháo mấy cái khung ảnh trên đầu giường xuống vừa lau lau nước mắt.
Mã Gia Kỳ ngắm nghía từng bức ảnh ,thấy có hai bức ảnh giống nhau ,hắn không biết vì sao lại trộm đi một tấm.
- Aizzz ! Tao chẳng.....mày là con trai mà hở ra cái gì cũng khóc ! Mày có đúng là đấng nam nhi không thế !
Mã Gia Kỳ phát hiện Tống Á Hiên đang khóc ,miệng liền giở thói buông lời trêu chọc.
Cảm thấy bị khinh thường ,cậu cố nén nước mắt không khóc nữa.
- Về giùm tôi đi.
- Tại sao phải về ?
- Không tại sao cả.....
- Mau mau đến trường đi ,tao có trò vui muốn cho mày xem.
-.....
- Cho dù mày không muốn thì tao vẫn sẽ lôi mày đi ,vẫn sẽ kéo mày đi ,bằng mọi giá điều tao muốn thì mày không bao giờ được làm trái.
- Anh lấy cái quyền gì ? Vụ của chị hai tôi còn chưa tính sổ với mấy người lấy đâu ra cái quyền mà bắt ép tôi phục tùng ?
- Mày.....
- Tống Á Hiên không phải một con chó để mấy người sai khiến ! Tôi là Tống Á Hiên và Tống Á Hiên sẽ không bao giờ phục tùng mệnh lệnh của người khác !!
Tống Á Hiên trừng mắt ,tay chỉ thẳng vào ngực của Gia Kỳ ,hắn cười lớn ,cảm giác khi bị thách thức như thế thật khiến cho Mã Gia Kỳ cảm thấy hưng phấn.
- Còn tao là Mã Gia Kỳ và Mã Gia Kỳ sẽ luôn luôn có được bất cứ thứ gì mà bản thân muốn !!
Nguyên một đêm qua Á Hiên chỉ dành thời gian để nằm khóc ,sáng ra gương mặt cũng vì thế mà thiếu sức sống rõ rệt.
- Mẹ nhớ chăm sóc cho chị hai.
- Chị hai vẫn học cùng trường với con mà ,con dặn gì kĩ thế ?
- Tống Hiền sắp tới sẽ ở với mẹ nên mẹ hãy chăm sóc chị con thật tốt ,đừng để ai bắt nạt chị và mẹ hãy khuyên nhủ chị giúp con.
- Được được ,con nhìn y hệt ông cụ non vậy.
Mẹ mỉm cười xoa đầu cậu ,Á Hiên cúi đầu nhìn thẳng xuống đất ,mũi khịt khịt vài ba cái ,cậu chính là sắp khóc tới nơi.
Tống Hiền từ trong phòng đi ra ,phía sau còn kéo theo một cái vali và một cái giỏ đồ to đùng.
Cô nhìn cậu ,Á Hiên nhìn chị gái ,cả hai không nói một lời nào với nhau ,cậu nhìn vào mắt chị gái ,hình như Tống Hiền đang cảm thấy áy náy thì phải.
- Á Hiên.....
- Chị đi đi.
Tống Á Hiên quay mặt đi chỗ khác ,miệng phũ phàng buông lời ,Á Hiên chẳng còn lí do gì để đối mặt với chị gái nữa.
- Chị....đi đây....
Tống Hiền ấp úng nói ,Á Hiên vẫn không quay lại ,Tống Hiền cuối cùng chỉ còn cách kéo vali cùng mẹ ra xe trở về nơi bản thân không thuộc về.
Xe đã chạy đi được một đoạn lúc này cậu mới chịu đi ra ,Tống Á Hiên nhìn chiếc xe đang dần chạy đi thật xa ,trong lòng liền có chút mất mát ,đau buồn.
- Ê !!
Á Hiên nheo mắt quay về phía phát ra tiếng gọi ,Mã Gia Kỳ một tay bỏ vào túi ,một tay giơ lên chào cậu ,mặt hắn vẫn vậy ,vẫn khó ưa như ngày nào.
Hôm nay Mã Gia Kỳ đi một mình chứ không đi theo bọn với những người còn lại ,điều này có chút lạ.
Bây giờ là năm giờ mấy sáng ,Tống Á Hiên có chút thắc mắc khi thấy hắn đi bộ đến đây.
Cậu không quan tâm hắn ,Tống Hiền đi rồi cậu giờ đây chẳng còn thứ gì để bận tâm .
Á Hiên đi vào đóng cửa nhưng chưa kịp đóng đã bị Mã Gia Kỳ vô duyên vô cớ chặng cửa không cho đóng.
- Này ! Ai cho đóng !
Mã Gia Kỳ đẩy mạnh cửa ,Á Hiên lùi lại phía sau ,cánh cửa bị đẩy mạnh nên nó liền va vào tường khiến một tiếng động lớn vang lên.
Gia Kỳ nhăn nhăn nhăn nhó nhó ,hắn thể hiện rõ sự không vui ở lời nói ,trạng thái và ngay cả hành động.
Á Hiên im lặng bỏ đi vào trong ,cậu thật sự không muốn quan tâm mấy con người này nữa.
- Nè ! Sao không trả lời ! Thật vô phép tắc !!
-......
- Cái thằng láo toét này !!!
Mã Gia Kỳ bước vào nhà mà không bỏ giày ,hắn tùy tiện bước vào khi không có sự cho phép của chủ nhà.
Đây là lần đầu Gia Kỳ bước vào đây ,căn nhà chỉ có vỏn vẹn hai hai phòng ngủ ,nhà bếp và phòng khách.
Mã Gia Kỳ để ý thấy ngay sofa để rất nhiều bức ảnh được đóng khung kĩ càng ,hắn ngừng mắng mỏ Tống Á Hiên ,Gia Kỳ rón rén nhìn qua nhìn lại cuối cùng là tự ý cầm lên xem.
Những bức ảnh được đóng khung kĩ càng toàn là hình của cậu và chị hai ,Tống Á Hiên trong ảnh rất tươi sáng, rất vui vẻ không giống như dáng vẻ lạnh nhạt ,buồn bã lúc này.
- Sao tháo xuống làm gì ?
Mã Gia Kỳ đi vào phòng nơi cánh cửa đã được mở ,hắn hoàn toàn chắc chắn đây là phòng của Á Hiên.
- Cất chứ làm gì ?
Cậu ung dung nói ,Á Hiên nhìn hắn bằng một con mắt không mấy thiện cảm ,giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt y như thể cậu đang mặc nợ và cục nợ đó là hắn vậy.
- Tao thấy treo nó đẹp mà.
-......
- Trả lời giùm cái ,miệng mồm đâu mà người ta hỏi không trả lời !
- Không thích.
- Không thích ? Biết thể thì hồi đó đẻ mày ra mẹ mày nên may cái miệng mày lại cho rồi.
Mã Gia Kỳ nói có phần hơi nặng lời ,hắn không hề biết bản thân đã nói ra những câu khiến Tống Á Hiên vô cùng tổn thương.
Cậu bắt đầu rưng rưng nước mắt ,tay vừa tháo mấy cái khung ảnh trên đầu giường xuống vừa lau lau nước mắt.
Mã Gia Kỳ ngắm nghía từng bức ảnh ,thấy có hai bức ảnh giống nhau ,hắn không biết vì sao lại trộm đi một tấm.
- Aizzz ! Tao chẳng.....mày là con trai mà hở ra cái gì cũng khóc ! Mày có đúng là đấng nam nhi không thế !
Mã Gia Kỳ phát hiện Tống Á Hiên đang khóc ,miệng liền giở thói buông lời trêu chọc.
Cảm thấy bị khinh thường ,cậu cố nén nước mắt không khóc nữa.
- Về giùm tôi đi.
- Tại sao phải về ?
- Không tại sao cả.....
- Mau mau đến trường đi ,tao có trò vui muốn cho mày xem.
-.....
- Cho dù mày không muốn thì tao vẫn sẽ lôi mày đi ,vẫn sẽ kéo mày đi ,bằng mọi giá điều tao muốn thì mày không bao giờ được làm trái.
- Anh lấy cái quyền gì ? Vụ của chị hai tôi còn chưa tính sổ với mấy người lấy đâu ra cái quyền mà bắt ép tôi phục tùng ?
- Mày.....
- Tống Á Hiên không phải một con chó để mấy người sai khiến ! Tôi là Tống Á Hiên và Tống Á Hiên sẽ không bao giờ phục tùng mệnh lệnh của người khác !!
Tống Á Hiên trừng mắt ,tay chỉ thẳng vào ngực của Gia Kỳ ,hắn cười lớn ,cảm giác khi bị thách thức như thế thật khiến cho Mã Gia Kỳ cảm thấy hưng phấn.
- Còn tao là Mã Gia Kỳ và Mã Gia Kỳ sẽ luôn luôn có được bất cứ thứ gì mà bản thân muốn !!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.