Chương 27: Đình chỉ
Thư Ume HinHin
29/03/2023
Tống Á Hiên từ phòng giáo viên đi đến phòng họp hội đồng của trường để giải quyết vụ việc.
Ba mẹ cũng đã đến ,họ ngồi ngay cạnh Á Hiên hết mực trấn an cậu.
- Không sao đâu con ,mẹ nghĩ Á Hiên không làm sai nên sẽ không bị phạt nặng đâu.
- Vụ việc này mà đi quá giới hạn thì ba sẽ gửi đơn kiện để làm rõ cho con.
Tống Á Hiên mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu sau đó dựa vào vai mẹ ,mẹ xoa xoa má cậu xem như trấn an và cũng xem như để thể hiện tình cảm.
Lưu Diệu Văn đứng ngoài cửa ,hắn nhìn vào cái ô vuông trong suốt ,xuyên qua lớp kính nhỏ ,Diệu Văn có thể thấy được Tống Á Hiên và gia đình đang ngồi bên trong.
Diệu Văn có chút bâng khuâng nho nhỏ ,vụ việc Tống Á Hiên bị đổ thừa là ăn cắp hắn không phải không biết cậu vô tội.
Lưu Diệu Văn biết rõ là đằng khác bởi vì.....chính hắn là người cấu kết cùng bọn kia thực hiện kế hoạch.
Gia đình Diệu Văn khá nghiêm khắc ,hắn có thể ăn chơi ,có thể phá phách ,có thể bỏ học nhưng tuyệt đối không thể làm mất mặt gia đình.
Ba Lưu Diệu Văn mà biết thì hắn chắc chắn sẽ bị tống cứ đi ra khỏi nhà.
Nghiêm Hạo Tường từ xa đi lại trên tay cầm hai lon nước lạnh ,hắn chính là mua cho hắn và Tống Á Hiên.
Hạo Tường không vui khi thấy Diệu Văn ,chắc có lẽ vì chuyện vừa rồi chăng ?
- Mày đứng ở đây làm gì ?
- Tao cần mà hỏi à ?
- Mày còn muốn gây chiến với nó tiếp ? Mày để nó yên giùm tao đi.
- Sao mày nghĩ tao đứng đây là vì việc đó ?
- Chứ mày còn việc khác để nói với nó hay sao ?
- Vậy còn mày ? Mày ở đây làm gì trong khi con bồ mày còn ở lớp kia kìa ,lo về chăm sóc bồ mày đi.
Lưu Diệu Văn tỏ vẻ khinh thường ,hắn bỏ hai tay vào túi quần thảnh thơi đi lại hất mạnh vai Nghiêm Hạo Tường rồi bỏ đi .
Dường như hai tên ngạo mạn như Diệu Văn và Hạo Tường không bao giờ để bản thân chịu thua đối phương.
Nghiêm Hạo Tường ngồi đó chờ Tống Á Hiên rất lâu ,hắn muốn chờ Á Hiên để giải thích chứ để cậu nữa tin nữa ngờ như vậy Hạo Tường rất bức bối trong lòng.
Tống Á Hiên rất lâu sau cùng ba mẹ bước ra khỏi phòng hội đồng của trường ,Nghiêm Hạo Tường thấy vậy thì đứng dậy hỏi thăm.
- Sao rồi ? Bị đuổi học chưa ?
- Nè cái cậu kia ! Cậu ăn nói như thế mà coi được sao !!
Mẹ bắt đầu la mắng Nghiêm Hạo Tường khiến hắn có chút không vui ,bản tính từ nhỏ đến lớn ngạo nghễ ,không xem ai ra gì giờ đây lại bị gia đình của đứa mình ghét mắng .
Hắn thật sự rất không vừa lòng.
- Tống Á Hiên chúng ta về thôi đừng bao giờ tiếp xúc với loại người thế này.
Ba liếc Hạo Tường ,Á Hiên gật đầu cùng ba mẹ rời đi bỏ lại một mình hắn đứng đó.
- Loại người như Nghiêm Hạo Tường là loại người thế nào ?
Tay cầm hai lon nước bắt đầu nắm chặt ,hắn cắn môi ,gương mặt không vui thấy rõ ,hắn đi lại cái sọt rác nhỏ mà mạnh tay vứt hết hai lon nước.
- Loại như tôi là loại ra làm sao !! Chết tiệt !!
Tống Á Hiên cùng ba mẹ đi ăn một bữa ,bữa ăn xem như là dành thay cho lời an ủi cậu.
Á Hiên đã lâu lắm không ngồi ăn cơm chung cùng ba mẹ nên hiện tại cậu rất gượng gạo ,nuốt thức ăn ngon cũng nuốt không trôi ,Á Hiên thật sự quá uổng phí bữa ăn ngon lành này rồi.
Như nhận ra được điểm bất thường từ cậu ba cũng im lặng không nói gì ,ông chỉ lặng lẽ gắp một chút thức ăn cho vào chén xong lại để y nguyên đó.
Mẹ hình như cũng vậy ,bà rất không thoải mái khi ở cạnh ba ,mẹ chỉ ăn được một hai đũa sau đó lại tìm cớ rót nước ,gắp thức ăn ,bóc vỏ tôm cho cậu.
- Á Hiên con ăn tôm đi ,ngon lắm đấy.
- Dạ.
- Con khát nước không ? Mẹ rót cho con nhé.
- Vâng.
- Á Hiên con ăn miếng lẩu đi ,đưa chén mẹ múc cho.
-.....mẹ....con không thoải mái với cách hành xử này của hai người.
Tống Á Hiên thẳng thắn nói ra ,ba mẹ khựng lại một chút rồi bắt đầu quay mặt sang chỗ khác lảng tránh.
- Con biết cả hai rất ngại khi gặp nhau ,con cũng rất ngại.....con về trước đây.
- Á Hiên khoang ! Con chưa ăn xong mà ?
- Con không đói ,con đi đây thưa ba mẹ.
Á Hiên bỏ đi ,bỏ đi một cách dứt khoát ,cậu thậm chí không thèm quay lại nhìn thử xem phản ứng của cả hai ra sao .Tống Á Hiên rất dứt khoát.
Tống Á Hiên trở về nhà ,trước thềm nhà của cậu là Lưu Diệu Văn ,hắn đang ngồi ngay đó.
Á Hiên thắc mắc không hề nhỏ về việc này .
Cậu làm gì đắc tội với Lưu Diệu Văn mà khiến hắn tìm đến tận nhà thế này ?
Lưu Diệu Văn ngước lên nhìn ,hắn thấy Á Hiên đang đứng đó nhìn mình ,Diệu Văn quay sang chỗ khác gãi đầu ,hắn cũng rất ngại khi ngồi ở đây.
- Anh đến tìm tôi sao ? Có chuyện gì ?
- Mày bị đuổi học chưa ?
-....anh hết chuyện để nói à ?
- Tao chỉ hỏi thôi.
- Bị đình chỉ một tuần ,hài lòng anh chưa ?
-......
- Tôi cảnh cáo cho anh biết đừng động chạm vào tôi nữa ,sắp tới tôi sẽ không thể đi học nên chắc chắn không làm ngứa mắt mấy người đâu.
- Tao muốn vào nhà mày nói chuyện.
- Nói ở đây đi ,nói ở đâu chả được.
- Tao muốn vào nhà nói chuyện ,nếu không cho tao đành ngồi lì ở đây vậy.
Ba mẹ cũng đã đến ,họ ngồi ngay cạnh Á Hiên hết mực trấn an cậu.
- Không sao đâu con ,mẹ nghĩ Á Hiên không làm sai nên sẽ không bị phạt nặng đâu.
- Vụ việc này mà đi quá giới hạn thì ba sẽ gửi đơn kiện để làm rõ cho con.
Tống Á Hiên mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu sau đó dựa vào vai mẹ ,mẹ xoa xoa má cậu xem như trấn an và cũng xem như để thể hiện tình cảm.
Lưu Diệu Văn đứng ngoài cửa ,hắn nhìn vào cái ô vuông trong suốt ,xuyên qua lớp kính nhỏ ,Diệu Văn có thể thấy được Tống Á Hiên và gia đình đang ngồi bên trong.
Diệu Văn có chút bâng khuâng nho nhỏ ,vụ việc Tống Á Hiên bị đổ thừa là ăn cắp hắn không phải không biết cậu vô tội.
Lưu Diệu Văn biết rõ là đằng khác bởi vì.....chính hắn là người cấu kết cùng bọn kia thực hiện kế hoạch.
Gia đình Diệu Văn khá nghiêm khắc ,hắn có thể ăn chơi ,có thể phá phách ,có thể bỏ học nhưng tuyệt đối không thể làm mất mặt gia đình.
Ba Lưu Diệu Văn mà biết thì hắn chắc chắn sẽ bị tống cứ đi ra khỏi nhà.
Nghiêm Hạo Tường từ xa đi lại trên tay cầm hai lon nước lạnh ,hắn chính là mua cho hắn và Tống Á Hiên.
Hạo Tường không vui khi thấy Diệu Văn ,chắc có lẽ vì chuyện vừa rồi chăng ?
- Mày đứng ở đây làm gì ?
- Tao cần mà hỏi à ?
- Mày còn muốn gây chiến với nó tiếp ? Mày để nó yên giùm tao đi.
- Sao mày nghĩ tao đứng đây là vì việc đó ?
- Chứ mày còn việc khác để nói với nó hay sao ?
- Vậy còn mày ? Mày ở đây làm gì trong khi con bồ mày còn ở lớp kia kìa ,lo về chăm sóc bồ mày đi.
Lưu Diệu Văn tỏ vẻ khinh thường ,hắn bỏ hai tay vào túi quần thảnh thơi đi lại hất mạnh vai Nghiêm Hạo Tường rồi bỏ đi .
Dường như hai tên ngạo mạn như Diệu Văn và Hạo Tường không bao giờ để bản thân chịu thua đối phương.
Nghiêm Hạo Tường ngồi đó chờ Tống Á Hiên rất lâu ,hắn muốn chờ Á Hiên để giải thích chứ để cậu nữa tin nữa ngờ như vậy Hạo Tường rất bức bối trong lòng.
Tống Á Hiên rất lâu sau cùng ba mẹ bước ra khỏi phòng hội đồng của trường ,Nghiêm Hạo Tường thấy vậy thì đứng dậy hỏi thăm.
- Sao rồi ? Bị đuổi học chưa ?
- Nè cái cậu kia ! Cậu ăn nói như thế mà coi được sao !!
Mẹ bắt đầu la mắng Nghiêm Hạo Tường khiến hắn có chút không vui ,bản tính từ nhỏ đến lớn ngạo nghễ ,không xem ai ra gì giờ đây lại bị gia đình của đứa mình ghét mắng .
Hắn thật sự rất không vừa lòng.
- Tống Á Hiên chúng ta về thôi đừng bao giờ tiếp xúc với loại người thế này.
Ba liếc Hạo Tường ,Á Hiên gật đầu cùng ba mẹ rời đi bỏ lại một mình hắn đứng đó.
- Loại người như Nghiêm Hạo Tường là loại người thế nào ?
Tay cầm hai lon nước bắt đầu nắm chặt ,hắn cắn môi ,gương mặt không vui thấy rõ ,hắn đi lại cái sọt rác nhỏ mà mạnh tay vứt hết hai lon nước.
- Loại như tôi là loại ra làm sao !! Chết tiệt !!
Tống Á Hiên cùng ba mẹ đi ăn một bữa ,bữa ăn xem như là dành thay cho lời an ủi cậu.
Á Hiên đã lâu lắm không ngồi ăn cơm chung cùng ba mẹ nên hiện tại cậu rất gượng gạo ,nuốt thức ăn ngon cũng nuốt không trôi ,Á Hiên thật sự quá uổng phí bữa ăn ngon lành này rồi.
Như nhận ra được điểm bất thường từ cậu ba cũng im lặng không nói gì ,ông chỉ lặng lẽ gắp một chút thức ăn cho vào chén xong lại để y nguyên đó.
Mẹ hình như cũng vậy ,bà rất không thoải mái khi ở cạnh ba ,mẹ chỉ ăn được một hai đũa sau đó lại tìm cớ rót nước ,gắp thức ăn ,bóc vỏ tôm cho cậu.
- Á Hiên con ăn tôm đi ,ngon lắm đấy.
- Dạ.
- Con khát nước không ? Mẹ rót cho con nhé.
- Vâng.
- Á Hiên con ăn miếng lẩu đi ,đưa chén mẹ múc cho.
-.....mẹ....con không thoải mái với cách hành xử này của hai người.
Tống Á Hiên thẳng thắn nói ra ,ba mẹ khựng lại một chút rồi bắt đầu quay mặt sang chỗ khác lảng tránh.
- Con biết cả hai rất ngại khi gặp nhau ,con cũng rất ngại.....con về trước đây.
- Á Hiên khoang ! Con chưa ăn xong mà ?
- Con không đói ,con đi đây thưa ba mẹ.
Á Hiên bỏ đi ,bỏ đi một cách dứt khoát ,cậu thậm chí không thèm quay lại nhìn thử xem phản ứng của cả hai ra sao .Tống Á Hiên rất dứt khoát.
Tống Á Hiên trở về nhà ,trước thềm nhà của cậu là Lưu Diệu Văn ,hắn đang ngồi ngay đó.
Á Hiên thắc mắc không hề nhỏ về việc này .
Cậu làm gì đắc tội với Lưu Diệu Văn mà khiến hắn tìm đến tận nhà thế này ?
Lưu Diệu Văn ngước lên nhìn ,hắn thấy Á Hiên đang đứng đó nhìn mình ,Diệu Văn quay sang chỗ khác gãi đầu ,hắn cũng rất ngại khi ngồi ở đây.
- Anh đến tìm tôi sao ? Có chuyện gì ?
- Mày bị đuổi học chưa ?
-....anh hết chuyện để nói à ?
- Tao chỉ hỏi thôi.
- Bị đình chỉ một tuần ,hài lòng anh chưa ?
-......
- Tôi cảnh cáo cho anh biết đừng động chạm vào tôi nữa ,sắp tới tôi sẽ không thể đi học nên chắc chắn không làm ngứa mắt mấy người đâu.
- Tao muốn vào nhà mày nói chuyện.
- Nói ở đây đi ,nói ở đâu chả được.
- Tao muốn vào nhà nói chuyện ,nếu không cho tao đành ngồi lì ở đây vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.