Chương 36: Hộp cơm
Thư Ume HinHin
29/03/2023
Qua ngày hôm sau Tống Á Hiên đi làm từ sớm.
Ông chủ đã biết chuyện ,dù có là người rộng lượng hay tốt bụng đến mấy thì khi nhân viên làm sai đều phải bị trừ lương.
Khuyết Khuyết bị trừ một phần lương do đã tự ý đóng cửa mà chưa có sự cho phép.
Tống Á Hiên thì bị phạt nặng hơn ,cậu bị trừ một nữa tiền lương và cộng thêm tiền những đồ vật bị bể trong cửa hàng.
Có lẽ trong thời gian tới cậu sẽ phải rất vất vả khi lo tiền sinh hoạt.
- Hôm nay mày vẫn còn sống để đến đây làm à !!
Người mẹ kế bước vào với giọng nói đầy sự mỉa mai ,Tống Á Hiên nắm chặt tay cố kiềm nén sự tức giận trong người.
Bà ta đi lại quầy ,đắc chí lấy từ trong tay một sấp ảnh ra rồi để cho Tống Á Hiên em.
- Mày nhìn xem.
Á Hiên tò mò cầm lên nhìn thử ,Tống Á Hiên trố mắt lên nhìn ,đây chẳng phải là giấy khám thai sao ?
- Cái này.....
- Phải ,sau bao nhiêu lần thì tao và ba mày cũng có con rồi nên mày biết điều mà tránh xa ba mày ra một chút !!
-......
- Nếu không thì sao ? Dì có quyền cấm tôi à ? Dì có con thì đã sao chứ ??
- Đứa nhỏ này khi sinh ra đời sẽ nối nghiệp ba mày nên mày đừng hòng mà đòi phân chia tài sản ,thứ cha bỏ mẹ chê như mày thì có đủ tư cách nối nghiệp à ?
- DÌ CÂM MIỆNG !!!
- Tao nói sai hay sao ? Chắc con mẹ mày không cho mày ăn học nên bây giờ đâm ra cái tính hỗn láo ,bạo lực.
- IM MIỆNG !!!
Tống Á Hiên tức giận tát mạnh vào má người mẹ kế ,bao nhiêu tức giận ,sự chịu đựng bấy lâu đều dồn hết vào cú tát.
Do Tống Á Hiên dùng lực ,người đàn bà trước mặt liền choáng váng ngã xuống đất ,có vẻ như bà ta thật sự rất choáng.
- NÓI GÌ THÌ NÓI NHƯNG ĐỘNG TỚI MẸ TÔI THÌ BÀ KHÔNG YÊN ĐÂU !!!
Tống Á Hiên đi ra khỏi quầy ,cậu cúi xuống nắm cổ áo bà ta ,tay chỉ thẳng mặt hòng cảnh cáo.
- Mày....điên à.....
- TÔI CHÍNH LÀ KẺ ĐIÊN ! TỐT NHẤT ĐỪNG ĐỂ TÔI ĐIÊN THÊM NỮA VÌ TÔI SẼ HỦY HOẠI BÀ VÀ ĐỨA NHỎ TRONG BỤNG BÀ ĐẤY !!!
- Mày.....
Người mẹ kế hoảng sợ đánh mạnh tay Á Hiên ,chân bà ta liên tục đá vào chân cậu hòng muốn Tống Á Hiên tránh khỏi.
- Nhớ cho rõ ! Tôi họ Tống tên Tống Á Hiên ! Và một kẻ bạo lực như Tống Á Hiên đã nói là làm ! Đừng để tôi tức giận !!
Á Hiên vứt mạnh cổ áo bà ta ra ,người đàn bà với tâm địa độc ác trở nên sợ hãi ,bà ta hấp tấp đứng dậy cầm lấy tờ giấy khám thai rồi chạy ra khỏi cửa hàng.
Tống Á Hiên nhìn theo ,cậu không nghĩ là bà ta sẽ sợ cậu đâu ,nhất thời chỉ sợ trong tình huống này thôi chứ qua ngày hôm sau tính nết vẫn sẽ độc ác như cũ.
Do Á Hiên đã nhờ làm thay ca quá nhiều nên hôm nay cậu quyết xung phong làm nguyên ngày để bù đắp.
Niềm nở tính tiền cho khách ,Á Hiên nhìn đồng hồ treo tường ,đã quá mười giờ trưa rồi.
Tống Á Hiên quyết tâm không ăn trưa ,dù gì để buổi tối ăn bù thì cũng chẳng sao.
- Cảm ơn quý khách ạ.
Cậu cúi đầu chào ,nhận thấy trông cửa hàng không còn ai Tống Á Hiên liền đi lại chỗ bàn ăn ngay cửa kính.
Á Hiên chồng cằm nhìn ra bên ngoài ,cảnh vật hôm nay thật đẹp ,nó thật khiến cậu thoải mái khi ngắm nhìn.
- HÚ !!!
- Aizzz !
Không cần nhìn xem đó là ai ,Tống Á Hiên như biết trước mà mở miệng than thở một tiếng.
Lưu Diệu Văn cầm hộp cơm đi lại ,Diệu Văn đẩy lưng cậu một cái khiến Á Hiên ngã về phía trước.
Diệu Văn định cốc vào đầu Tống Á Hiên một cái để cậu chừa cái tật thấy khách đến mà mở miệng than phiền nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là có chút lo cho cậu.
- Làm gì thấy tao đến mày lại không vui ?
- Gặp mấy người là thấy ghét rồi chứ vui cái nỗi gì ?
Tống Á Hiên khinh thường nhếch mép ,Lưu Diệu Văn đẩy cậu xuýt chút nữa té ghế ,chắc có lẽ hắn đang bực bội.
- Vẫn là cái dáng vẻ thiếu đòn như ngày nào.
Hạ Tuấn Lâm trông có vẻ ngao ngán ,hắn bẻ khớp tay vài ba cái khiến nó kêu thành tiếng rồi vứt mấy hộp cơm màu trắng xuống bàn.
- Tôi vẫn là tôi thôi.
Thản nhiên trả lời ,Á Hiên đứng dậy bỏ đi về quầy mà không thèm ngồi ăn cùng bọn hắn.
- Ăn đi ,đi đâu thế ?
Mã Gia Kỳ nhíu mày nhìn ,hắn cứ đợi mãi câu trả lời nhưng Á Hiên hoàn toàn không đáp trả ,điều này càng khiến Gia Kỳ cảm thấy bản thân không được xem trọng hơn.
- MAU TRẢ LỜI ĐI !!!
- Tôi việc gì phải trả lời anh chứ Mã Gia Kỳ ?
- TAO HỎI MÀY CÓ ĂN HAY KHÔNG !!
- Không ăn ,tôi nói rồi ,đời tôi chẳng cần mấy người bố thí cơm cho ăn đâu.
Vừa dứt lời tiếng của thứ gì bị vứt mạnh xuống sàn vang lên ,Hạ Tuấn Lâm tức giận ném cái bịch lớn đựng bảy hộp cơm bên một cách dứt khoát.
Nãy giờ hắn đứng im nghe tất cả nói chuyện ,thái độ của bọn hắn ai ai cũng đã có chút thay đổi nhưng chỉ riêng cậu thì không.
Tống Á Hiên ngoan cố ! Tống Á Hiên cố chấp ! Tống Á Hiên cứng đầu ! Tống Á Hiên chẳng biết đúng sai ! Thật sự cậu trông rất ngu ngốc.
- TAO Ứ CHỊU NỔI KHI NÓI CHUYỆN VỚI NÓ NỮA RỒI !
Hạ Tuấn Lâm bỏ đi ra ngoài ,mấy cái hộp cơm này lúc nãy là còn do hắn bày đầu rủ rê để mua cùng đến đây ăn.
Thật tồi tệ khi mọi thứ đã không đi theo ý muốn của Hạ Tuấn Lâm.
Ông chủ đã biết chuyện ,dù có là người rộng lượng hay tốt bụng đến mấy thì khi nhân viên làm sai đều phải bị trừ lương.
Khuyết Khuyết bị trừ một phần lương do đã tự ý đóng cửa mà chưa có sự cho phép.
Tống Á Hiên thì bị phạt nặng hơn ,cậu bị trừ một nữa tiền lương và cộng thêm tiền những đồ vật bị bể trong cửa hàng.
Có lẽ trong thời gian tới cậu sẽ phải rất vất vả khi lo tiền sinh hoạt.
- Hôm nay mày vẫn còn sống để đến đây làm à !!
Người mẹ kế bước vào với giọng nói đầy sự mỉa mai ,Tống Á Hiên nắm chặt tay cố kiềm nén sự tức giận trong người.
Bà ta đi lại quầy ,đắc chí lấy từ trong tay một sấp ảnh ra rồi để cho Tống Á Hiên em.
- Mày nhìn xem.
Á Hiên tò mò cầm lên nhìn thử ,Tống Á Hiên trố mắt lên nhìn ,đây chẳng phải là giấy khám thai sao ?
- Cái này.....
- Phải ,sau bao nhiêu lần thì tao và ba mày cũng có con rồi nên mày biết điều mà tránh xa ba mày ra một chút !!
-......
- Nếu không thì sao ? Dì có quyền cấm tôi à ? Dì có con thì đã sao chứ ??
- Đứa nhỏ này khi sinh ra đời sẽ nối nghiệp ba mày nên mày đừng hòng mà đòi phân chia tài sản ,thứ cha bỏ mẹ chê như mày thì có đủ tư cách nối nghiệp à ?
- DÌ CÂM MIỆNG !!!
- Tao nói sai hay sao ? Chắc con mẹ mày không cho mày ăn học nên bây giờ đâm ra cái tính hỗn láo ,bạo lực.
- IM MIỆNG !!!
Tống Á Hiên tức giận tát mạnh vào má người mẹ kế ,bao nhiêu tức giận ,sự chịu đựng bấy lâu đều dồn hết vào cú tát.
Do Tống Á Hiên dùng lực ,người đàn bà trước mặt liền choáng váng ngã xuống đất ,có vẻ như bà ta thật sự rất choáng.
- NÓI GÌ THÌ NÓI NHƯNG ĐỘNG TỚI MẸ TÔI THÌ BÀ KHÔNG YÊN ĐÂU !!!
Tống Á Hiên đi ra khỏi quầy ,cậu cúi xuống nắm cổ áo bà ta ,tay chỉ thẳng mặt hòng cảnh cáo.
- Mày....điên à.....
- TÔI CHÍNH LÀ KẺ ĐIÊN ! TỐT NHẤT ĐỪNG ĐỂ TÔI ĐIÊN THÊM NỮA VÌ TÔI SẼ HỦY HOẠI BÀ VÀ ĐỨA NHỎ TRONG BỤNG BÀ ĐẤY !!!
- Mày.....
Người mẹ kế hoảng sợ đánh mạnh tay Á Hiên ,chân bà ta liên tục đá vào chân cậu hòng muốn Tống Á Hiên tránh khỏi.
- Nhớ cho rõ ! Tôi họ Tống tên Tống Á Hiên ! Và một kẻ bạo lực như Tống Á Hiên đã nói là làm ! Đừng để tôi tức giận !!
Á Hiên vứt mạnh cổ áo bà ta ra ,người đàn bà với tâm địa độc ác trở nên sợ hãi ,bà ta hấp tấp đứng dậy cầm lấy tờ giấy khám thai rồi chạy ra khỏi cửa hàng.
Tống Á Hiên nhìn theo ,cậu không nghĩ là bà ta sẽ sợ cậu đâu ,nhất thời chỉ sợ trong tình huống này thôi chứ qua ngày hôm sau tính nết vẫn sẽ độc ác như cũ.
Do Á Hiên đã nhờ làm thay ca quá nhiều nên hôm nay cậu quyết xung phong làm nguyên ngày để bù đắp.
Niềm nở tính tiền cho khách ,Á Hiên nhìn đồng hồ treo tường ,đã quá mười giờ trưa rồi.
Tống Á Hiên quyết tâm không ăn trưa ,dù gì để buổi tối ăn bù thì cũng chẳng sao.
- Cảm ơn quý khách ạ.
Cậu cúi đầu chào ,nhận thấy trông cửa hàng không còn ai Tống Á Hiên liền đi lại chỗ bàn ăn ngay cửa kính.
Á Hiên chồng cằm nhìn ra bên ngoài ,cảnh vật hôm nay thật đẹp ,nó thật khiến cậu thoải mái khi ngắm nhìn.
- HÚ !!!
- Aizzz !
Không cần nhìn xem đó là ai ,Tống Á Hiên như biết trước mà mở miệng than thở một tiếng.
Lưu Diệu Văn cầm hộp cơm đi lại ,Diệu Văn đẩy lưng cậu một cái khiến Á Hiên ngã về phía trước.
Diệu Văn định cốc vào đầu Tống Á Hiên một cái để cậu chừa cái tật thấy khách đến mà mở miệng than phiền nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là có chút lo cho cậu.
- Làm gì thấy tao đến mày lại không vui ?
- Gặp mấy người là thấy ghét rồi chứ vui cái nỗi gì ?
Tống Á Hiên khinh thường nhếch mép ,Lưu Diệu Văn đẩy cậu xuýt chút nữa té ghế ,chắc có lẽ hắn đang bực bội.
- Vẫn là cái dáng vẻ thiếu đòn như ngày nào.
Hạ Tuấn Lâm trông có vẻ ngao ngán ,hắn bẻ khớp tay vài ba cái khiến nó kêu thành tiếng rồi vứt mấy hộp cơm màu trắng xuống bàn.
- Tôi vẫn là tôi thôi.
Thản nhiên trả lời ,Á Hiên đứng dậy bỏ đi về quầy mà không thèm ngồi ăn cùng bọn hắn.
- Ăn đi ,đi đâu thế ?
Mã Gia Kỳ nhíu mày nhìn ,hắn cứ đợi mãi câu trả lời nhưng Á Hiên hoàn toàn không đáp trả ,điều này càng khiến Gia Kỳ cảm thấy bản thân không được xem trọng hơn.
- MAU TRẢ LỜI ĐI !!!
- Tôi việc gì phải trả lời anh chứ Mã Gia Kỳ ?
- TAO HỎI MÀY CÓ ĂN HAY KHÔNG !!
- Không ăn ,tôi nói rồi ,đời tôi chẳng cần mấy người bố thí cơm cho ăn đâu.
Vừa dứt lời tiếng của thứ gì bị vứt mạnh xuống sàn vang lên ,Hạ Tuấn Lâm tức giận ném cái bịch lớn đựng bảy hộp cơm bên một cách dứt khoát.
Nãy giờ hắn đứng im nghe tất cả nói chuyện ,thái độ của bọn hắn ai ai cũng đã có chút thay đổi nhưng chỉ riêng cậu thì không.
Tống Á Hiên ngoan cố ! Tống Á Hiên cố chấp ! Tống Á Hiên cứng đầu ! Tống Á Hiên chẳng biết đúng sai ! Thật sự cậu trông rất ngu ngốc.
- TAO Ứ CHỊU NỔI KHI NÓI CHUYỆN VỚI NÓ NỮA RỒI !
Hạ Tuấn Lâm bỏ đi ra ngoài ,mấy cái hộp cơm này lúc nãy là còn do hắn bày đầu rủ rê để mua cùng đến đây ăn.
Thật tồi tệ khi mọi thứ đã không đi theo ý muốn của Hạ Tuấn Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.