Chương 3
Sư Tiểu Trát
30/10/2014
Trước khi chính thức ra mắt người lớn của hai nhà, Mục Táp và Tống
Vực quyết định hẹn hò một bữa. Hai người đi đến đường Nam Sơn dùng bữa
ăn Nhật. Lúc ăn xong, Tống Vực thuận tiện hỏi Mục Táp có muốn đi xem
phim không. Cô ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
Vì thế, bọn họ đi đến một rạp chiếu phim đã khá cũ ở gần đó, lựa chọn xem một bộ phim kinh điển.
Mục Táp vừa ngồi xuống, Tống Vực liền đem ly trà sữa lúc nãy anh ta mới mua ở đại sảnh đưa cho cô. Cô lập tức tháo đôi bao tay bằng nhung ra, nhận lấy ly trà, tay kia xoa khẽ hai bên thái dương rồi bắt đầu xem phim.
Uống quá nửa ly trà, Mục Táp nghiêng đầu, phát hiện Tống Vực không hề chú ý đến nội dung phim, mà cúi đầu tập trung gửi tin nhắn. Nội dung tin nhắn bao gồm hàng loạt các số liệu, mật mã mà cả đời cô xem cũng chẳng hiểu. Anh ta gửi đi hàng loạt mật mã ngoằn ngòeo liên tiếp nhau, tác phong rất chuyên nghiệp.
Không hổ danh thiên tài đã đỗ đại học danh tiếng khi vừa tròn mười lăm tuổi. Cô lặng thinh ngẫm nghĩ, nhớ đến bản thân lúc mười lăm tuổi đang làm những việc gì? Đáp án đương nhiên rất tầm thường, lúc ấy cô mê mẩn shoujo Nhật*, mười móng tay thì tô tô vẽ vẽ đủ các loại màu, còn điệu đà tập tành thoa son bóng.
*shoujo Nhật: truyện tranh dành cho các thiếu nữ
Xem ra, sự chênh lệch giữa cô và anh ta không hề nhỏ.
Ánh sáng màu xanh lam trên màn hình hắt xuống chỗ bọn họ, Mục Táp nheo nheo đôi mắt, đem ly trà sữa đặt cạnh ghế ngồi.
“Phim xem không hay?” Anh ta vừa hỏi vừa gửi đi dãy số liệu, mật mã cuối cùng.
“Không phải không hay.” Cô đáp,“Chỉ là đã quá quen thuộc.”
Đúng lúc này, màn hình phát ra lời tự sự kinh điển của nhân vật:“Ta trước kia từng nghe nói, nếu như bị đao chém, thì tiếng máu phun trào từ miệng vết thương sẽ giống như âm thanh của làn gió thổi, nghe rất êm tai. Nhưng không thể tưởng tưởng được, lần đầu tiên trải nghiệm lại chính là tiếng máu chảy của bản thân mình.”
Tống Vực nhét di động vô túi, tay vỗ vỗ trán, tầm mắt di chuyển đến màn hình lớn, song vẻ mặt lại vô cùng miễn cưỡng.
Cô thoáng xê dịch cơ thể, khuỷu tay không cẩn thận chạm phải cánh tay anh ta. Chỗ ngồi dành cho tình nhân có không gian tương đối nhỏ hẹp, nên hơi ngột ngạt. Điều đó khiến cô bồn chồn bất an, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn đặt tay trên đầu gối, trưng ra bộ dáng của cô học trò ngoan, ngồi nghiêm túc không hề động đậy.
Trên màn hình đang chiếu hình ảnh Trương Mạn Ngọc* ngồi trước cửa sổ, u oán trông về nơi xa.
* Trương Mạn Ngọc: nữ diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc
Mục Táp thấp thoáng thấy được hình ảnh của cô qua đoạn phim ấy. Bỗng nhiên trên mu bàn tay truyền đến làn hơi ấm, cô cúi xuống nhìn, thấy tay anh ta đang đè trên tay cô.
“Tay em lạnh quá.” Dứt lời, anh ta kéo tay cô, nhét vào túi áo, nhằm sưởi ấm cho nó.
Anh ta hành động rất tự nhiên, thế nên cô cũng thản nhiên tiếp nhận.
“Anh bình thường thích xem phim điện ảnh à?” Cô hỏi.
“Không thích lắm.”
“…… Vậy sao anh rủ em đi xem phim?”
“Anh nghĩ quá trình hẹn hò đều diễn ra như thế thôi, ăn cơm, đi dạo, rồi xem phim.” Tống Vực rũ thấp mí mắt, giọng nói chầm chậm “Hình như đa số phụ nữ đều thích vậy.”
“Anh xem bộ phim này chưa?”
“Chưa xem.”
Mục Táp suông sẻ mò được đề tài trò chuyện, nên bắt đầu kể liên miên về nội dung bộ phim, tay cô phụ hoạ chỉ về hình ảnh Trương Quốc Vinh*:“Đây là Âu Dương Phong, tuổi trẻ mang theo chí khí cao ngút trời, háo hức ra giang hồ gầy dựng nghiệp lớn, bỏ lại vị hôn thê nơi quê nhà. Khi ông trở về, vị hôn thê đã trở thành chị dâu của ông. Rồi ông dần nghiệm ra chân lí sống ở đời, thứ gì mới quan trọng, cái gì chỉ là phù phiếm. Do đó ông rời khỏi núi Bạch Đà, đến nơi sa mạc, dựng tửu quán và trở thành kẻ môi giới chuyên giải quyết mọi vấn đề rắc rối của người khác……”
*Trương Quốc Vinh: nam diễn viên nổi tiếng TQ. Ông đã qua đời.
Lúc cô nói chuyện, Tống Vực lẳng lặng lắng nghe. Trong túi áo, bàn tay hai người đan xen vào nhau, anh ta bất giác tăng thêm lực nắm. Mãi đến khi bàn tay xuất hiện cơn đau nhói, cô bèn tạm dừng kể và hỏi:“Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Có vẻ anh ta vừa tò mò với vài đoạn phim, vừa buồn chán trước những cảnh dư thừa, nên qua quýt lắc đầu, trả lời chiếu lệ. Sau, anh ta chau mày, chỉ vào màn hình:“Đây là nhân vật nào?”
Cô ngó hình ảnh Lưu Gia Linh* đang ngồi trên lưng ngựa, đáp:“Người đó được gọi là hoa đào, thê tử của kiếm khách mù, cùng tên với chị dâu của Âu Dương Phong. Cô ta lại yêu bằng hữu của tướng công mình – Hoàng Dược Sư……”
*Lưu Gia Linh: Nữ diễn viên nổi tiếng TQ, là vợ của nam diễn viên Lương Triều Vỹ.
Mục Táp vẫn kể nội dung cho đến khi bộ phim kết thúc. Khi nhạc phim vang lên, cô rốt cuộc hỏi một câu:“Anh thích chuyện phim này không?”
“Cũng không tệ lắm.” Khóe miệng Tống Vực cong cong, đưa nhận xét,“Nghe em kể còn thú vị hơn xem bọn họ đóng.”
……
Xem phim xong, Tống Vực lái xe chở Mục Táp về, sẵn tiện hẹn cô thời gian đến nhà ra mắt mẹ anh ta.
Xe dừng trước cổng, hai người vừa vặn chạm mặt Mục Kiều đang muốn ra ngoài mua thức ăn khuya. Cô ta mặc bộ đồ hồng nhạt, mang đôi dép nhung, mái tóc tết thành nụ hoa trên đỉnh đầu. Lúc thấy chiếc xe màu bạc của Tống Vực, Mục Kiều hiếu kì nhìn ngó, lát sau phát hiện người ngồi trên ghế phó lái chính là chị mình, trái tim cô ta giật thót một cái, theo phản xạ liền quan sát Tống Vực đang ngồi ngay vị trí lái.
Mục Táp tháo dây an toàn, xuống xe. Ở khoảng cách gần, Mục Kiều vẫy cao bóp tiền đang cầm trên tay, hướng Mục Táp ngọt ngào kêu chị.
Bên trong xe, Tống Vực hơi nghiêng mặt, lãnh đạm liếc nhìn Mục Kiều, tay khẽ vuốt cằm.
Mục Kiều sửng sốt, lập tức cười duyên bẽn lẽn với anh ta.
Tống Vực quay mặt đi, nói hẹn gặp lại với Mục Táp, chậm rãi quay đầu xe, chạy ra tiểu khu.
“Đi mua thức ăn khuya?” Mục Táp hỏi.
Mục Kiều gật đầu, kinh ngạc cảm thán:“Em không ngờ ngoài đời, anh ta đẹp trai đến thế.”
Mục Táp thản nhiên nhìn cô ta, không phát biểu ý kiến. Cô đeo túi xách lên vai, nói:“Em đi nhanh về nhanh. Ngoài này gió lớn quá, chị lên trước đây.”
Mục Kiều gật đầu, hí hửng đi mua thức ăn.
Mục Táp vào nhà, trực tiếp trở về phòng mình. Cô vội vàng tẩy trang, rửa mặt thật sạch sẽ. Lát sau cảm thấy hơi khát nước, cô bèn xuống lầu, đi tìm đồ uống. Vừa đúng lúc Mục Kiều mua thức ăn trở về, đang rầm rì to nhỏ với bà Kiều Tuệ Tuệ trong phòng bếp.
“Mẹ, hồi nãy Tống Vực chở chị về đấy. Con nhìn thấy hai người ngồi trong xe. Bề ngoài anh ta nhìn bảnh bao lắm cơ.”
Kiều Tuệ Tuệ cầm ly trà táo đỏ, cảnh giác hỏi:“Con không ăn nói lung tung, bậy bạ đấy chứ?”
“Không có đâu.” Mục Kiều cắn món cá viên nổi tiếng ở vùng Quan Đông, miệng liền loang loáng vết dầu mỡ.
“Không có thì tốt. Tóm lại, con đừng nhiều chuyện, đừng nên thắc mắc việc giữa chị con và Tống Vực. Nhớ phải quản kĩ mồm miệng cho mẹ.” Kiều Tuệ Tuệ dặn dò.
Mục Kiều có chút ủy khuất, lầm bầm hai tiếng.
“Con còn dám trưng ra vẻ mặt tủi thân đấy hả. Việc này đều do con gây ra hết, còn chị con phải dọn dẹp đống tàn cục con vứt lại, nên trong lòng nó nhất định không được thoải mái. Con có đầu óc thì đừng nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa.” Kiều Tuệ Tuệ thở dài,thương yêu vuốt tóc Mục Kiều,“Lo chuyện của con trước đi. Còn nữa, mẹ trịnh trọng nhắc nhở con lần cuối. Tuy mẹ và bố đã đồng ý cho con và Tiểu Cảnh kết giao, nhưng không có nghĩa là chấp nhận cho các con xem thường quy củ. Con nhỏ này, cuối tuần trước lại dám đi suốt đêm không về ……” Nói tới đây, bà bèn hạ thấp giọng,“Dù sao con cũng là gái chưa chồng, sao lại phóng túng, xem thường phép tắc thế hả?”
Mục Kiều ăn xong món cá viên, xoay xoay cây xiên trong tay, cười xì một tiếng:“Mẹ của con ơi, bây giờ là thời đại nào rồi. Người ta sống chung trước khi kết hôn có mà đầy ra đường. Con cùng lắm chỉ đi chơi suốt đêm thôi mà.”
“Mẹ mặc kệ thời đại thời điếc gì. Con còn sống trong nhà này một ngày, thì nhất định phải tuân thủ quy tắc cho mẹ. Giờ giới nghiêm của con là 12 giờ.” Kiều Tuệ Tuệ kiên nhẫn dạy bảo,“Kiều Kiều, mẹ biết các con đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, say đắm, đôi lúc khó nén được tình cảm. Thế nhưng không thể vin vào đó mà buông thả bản thân mình…… nhỡ đâu ảnh hưởng đến sức khỏe và thân thể thì nguy?”
Mục Kiều nghe vậy, trong đầu bất giác liên tưởng đến đôi mắt đê mê của Cảnh Chí Sâm khi say rượu, cộng thêm giọng nói trầm khàn gợi cảm của anh ta. Trên mặt cô ta liền đỏ au, bực bội dậm chân:“Mẹ, mẹ toàn nói đi đâu không thế.”
Đương nói, Mục Táp khẽ đằng hắng hai tiếng, cầm cái ly đi đến, mỉm cười:“Con muốn pha ly sữa .”
Đáy mắt Kiều Tuệ Tuệ lóe tia xấu hổ, cười cười, nghiêng người cho cô vào bếp.
Mục Kiều tiếp tục ‘chiến đấu’ với xiên cá viên mới.
Mục Táp mở gói sữa Ovaltine, đổ vào ly, ngẫm nghĩ rồi nói:“Dì Kiều, cuối tuần này con đến nhà họ Tống gặp mặt người lớn, nhờ dì chuẩn bị giúp con lễ gặp mặt.”
“Ồ, đã thống nhất thời gian hẹn rồi à ?” Kiều Tuệ Tuệ vui vẻ đồng ý,“Được được, dì nhất định giúp con chuẩn bị chu đáo.”
Mục Kiều nghe vậy, suýt nữa thốt ra lời cảm thán, hai người tiến triển như tên lửa. Song dưới ánh mắt ngấm ngầm doạ nạt của bà Kiều Tuệ Tuệ, cô ta biết khôn mà ngậm miệng.
“Cám ơn dì.” Mục Táp pha xong sữa, cầm ly đi lên lầu.
Quan hệ giữa cô và Kiều Tuệ Tuệ vẫn khách sáo như thế. Luôn trong giới hạn nhất định, không quá xa cách cũng không thể thân cận thêm. Cô vĩnh viễn không có khả năng hành động như Mục Kiều, thoải mái tâm sự nỗi lòng hoặc làm nũng, giận lẫy với bà. Cô không thể xem bà như một người mẹ tri kỉ của mình.
Có đôi khi, chúng ta không thể không thừa nhận, huyết thống đóng vai trò quan trọng trong tình cảm của con người.
Mục Kiều ‘chiến’ xong thức ăn khuya, thoả mãn về phòng, nằm nhoài trên giường, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Tống Vực khi nhìn thoáng qua cô ta. Mục Kiều cúi đầu, cắn cắn móng tay, tâm trí đang phiêu diêu, điện thoại nằm trên giường bỗng đổ chuông inh ỏi.
Là điện thoại của Cảnh Chí Sâm.
Như mọi ngày, hai người tâm tình rất lâu.
“Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy Tống Vực đó. Anh ta chở chị em về, đúng lúc bị em bắt gặp .” Mục Kiều lười biếng xoa bóp đôi chân, ngữ khí dường như rất hồ hởi,“Anh ta quả thật rất đẹp trai.”
Âm thanh giọng nói của Cảnh Chí Sâm bỗng nhiên nhỏ đi, đoạn hứng trí hỏi:“So với anh còn đẹp hơn à?”
Mục Kiều cố ý khiêu khích anh ta, bèn hừ nhẹ:“Dĩ nhiên là đẹp hơn anh, anh là đầu heo mà.”
Cảnh Chí Sâm không để bụng lời nói đùa vô tư của cô ta, chỉ cất tiếng cười trầm thấp, ẩn chứa sự tán tỉnh:“Em không phải chỉ thích đầu heo thôi sao? Cái gối ôm của em có hình ‘công tử heo’ to thiệt to đấy thôi.”
“Hứ, nó so với anh đáng yêu hơn.”
Ở bên này, Cảnh Chí Sâm vê nhẹ mi tâm, đột nhiên không có tâm tình ‘nấu cháo điện thoại’ tiếp. Nụ cười trên khóe miệng dần tan biến, anh ta tán dóc thêm vài câu rồi gác máy.
……
Đúng ngày hẹn, Tống Vực lái xe đi đón Mục Táp đến nhà họ Tống.
Tống gia ở cạnh ven sông nổi tiếng của thành phố H, tiếp giáp với con phố có bề dày lịch sử văn hóa, giao hòa giữa nét đẹp cổ xưa và hơi thở của thời đại mới. Mỗi tư gia đều có tiền viện, trung viện và hậu viện.
Tường trắng ngói xám, cổng cao sơn đỏ, khung cửa sổ treo đầy dây thường xuân, toát lên hơi thở tôn quý đặc trưng của hoàng gia phương Bắc.
Mặc dù trên đường đi, Tống Vực đã miêu tả sơ lược về nơi ở của anh ta. Nhưng giờ phút này, khi đặt chân đến đại viện, Mục Táp không tránh khỏi căng thẳng, hồi hộp.
“Cảm thấy thế nào?” Anh ta hỏi.
“Rất đẹp ạ.” Mục Táp bụng bảo dạ, nơi đây quá mức lộng lẫy và sang trọng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một trang viện rộng lớn đến mức này…… Nếu muốn đi vào gặp mẹ anh ta, có cần phải mua vé vào cổng không nhỉ?……
Cô đương mơ màng suy nghĩ, Tống Vực đã xòe tay ra, bàn tay thon dài hợp cùng bộ âu phục sang quý có tác dụng bổ trợ, nâng sự vững chãi, thành thục và trịnh trọng đến mức cao nhất.
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên trong. Bàn tay dày rộng gắt gao thu hẹp lại, anh ta bỗng dưng nhoẻn miệng cười, trêu chọc cô:“Hiện tại em không còn cơ hội để hối hận đâu. Cho dù là hang hùm hay động hổ, cũng phải theo anh vào.”
Cô nghe vậy liền đơ người, trên người anh ta tỏa ra khí thế hào sảng, tựa như luồng sức mạnh ép sát đến cô.
“Dọa em sao, đừng khẩn trương quá.” Anh ta mỉm cười, thuận tay kéo cô lại gần mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô. Thanh âm kề sát tai cô, như thể đang an ủi cô bé sắp bước vào trường thi, dịu dàng trấn an, giúp cô ổn định tinh thần……
Bọn họ dắt tay nhau đi vào. Đi được một đoạn, Mục Táp trông thấy một người phụ nữ đang cúi thấp mình, tay cầm cái siêu, tưới hoa trong vườn. Động tác của cô ta thành thạo, song không kém phần tao nhã.
Tựa như hình ảnh của bộ phim nghệ thuật, người phụ nữ ấy từ từ đứng dậy, ánh mắt cô ta hướng về bọn họ.
Dáng người cô ta mảnh mai, thon thả. Mái tóc dài xõa tự nhiên bên vai, làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo, mắt sáng tựa sao, không lẫn chút tạp chất. Khoảnh khắc nhìn thấy hai người, cô ta lễ phép nở nụ cười nhu mì. Hình ảnh ngoài đời mà như thể đang chụp họa báo, nhã nhặn lịch sự, đoan trang xinh đẹp.
Mục Táp theo bản năng mỉm cười lại, rồi kín đáo hỏi Tống Vực cô ta là ai.
Ánh mặt trời lả lướt trên toàn thân Tống Vực, phản chiếu trong đôi tròng mắt đen sẫm của anh ta, toả ra những luồng sáng nóng bỏng. Bước chân anh ta thoáng sững lại. Bờ môi khẽ nhếch, lơ lửng giữa độ cong của niềm vui sướng và cung độ của sự châm chọc:
“Đó là chị dâu của anh.”
P/s: Bộ phim hai nhân vật đi xem có tên là Đông Tà Tây Độc của đạo diễn Vương Gia Vệ. Phim có sự góp mặt của các diễn viên nổi tiếng: Trương Quốc Vinh, Trương Mạn Ngọc, Lương Triều Vỹ, Lưu Gia Linh….
Vì thế, bọn họ đi đến một rạp chiếu phim đã khá cũ ở gần đó, lựa chọn xem một bộ phim kinh điển.
Mục Táp vừa ngồi xuống, Tống Vực liền đem ly trà sữa lúc nãy anh ta mới mua ở đại sảnh đưa cho cô. Cô lập tức tháo đôi bao tay bằng nhung ra, nhận lấy ly trà, tay kia xoa khẽ hai bên thái dương rồi bắt đầu xem phim.
Uống quá nửa ly trà, Mục Táp nghiêng đầu, phát hiện Tống Vực không hề chú ý đến nội dung phim, mà cúi đầu tập trung gửi tin nhắn. Nội dung tin nhắn bao gồm hàng loạt các số liệu, mật mã mà cả đời cô xem cũng chẳng hiểu. Anh ta gửi đi hàng loạt mật mã ngoằn ngòeo liên tiếp nhau, tác phong rất chuyên nghiệp.
Không hổ danh thiên tài đã đỗ đại học danh tiếng khi vừa tròn mười lăm tuổi. Cô lặng thinh ngẫm nghĩ, nhớ đến bản thân lúc mười lăm tuổi đang làm những việc gì? Đáp án đương nhiên rất tầm thường, lúc ấy cô mê mẩn shoujo Nhật*, mười móng tay thì tô tô vẽ vẽ đủ các loại màu, còn điệu đà tập tành thoa son bóng.
*shoujo Nhật: truyện tranh dành cho các thiếu nữ
Xem ra, sự chênh lệch giữa cô và anh ta không hề nhỏ.
Ánh sáng màu xanh lam trên màn hình hắt xuống chỗ bọn họ, Mục Táp nheo nheo đôi mắt, đem ly trà sữa đặt cạnh ghế ngồi.
“Phim xem không hay?” Anh ta vừa hỏi vừa gửi đi dãy số liệu, mật mã cuối cùng.
“Không phải không hay.” Cô đáp,“Chỉ là đã quá quen thuộc.”
Đúng lúc này, màn hình phát ra lời tự sự kinh điển của nhân vật:“Ta trước kia từng nghe nói, nếu như bị đao chém, thì tiếng máu phun trào từ miệng vết thương sẽ giống như âm thanh của làn gió thổi, nghe rất êm tai. Nhưng không thể tưởng tưởng được, lần đầu tiên trải nghiệm lại chính là tiếng máu chảy của bản thân mình.”
Tống Vực nhét di động vô túi, tay vỗ vỗ trán, tầm mắt di chuyển đến màn hình lớn, song vẻ mặt lại vô cùng miễn cưỡng.
Cô thoáng xê dịch cơ thể, khuỷu tay không cẩn thận chạm phải cánh tay anh ta. Chỗ ngồi dành cho tình nhân có không gian tương đối nhỏ hẹp, nên hơi ngột ngạt. Điều đó khiến cô bồn chồn bất an, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn đặt tay trên đầu gối, trưng ra bộ dáng của cô học trò ngoan, ngồi nghiêm túc không hề động đậy.
Trên màn hình đang chiếu hình ảnh Trương Mạn Ngọc* ngồi trước cửa sổ, u oán trông về nơi xa.
* Trương Mạn Ngọc: nữ diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc
Mục Táp thấp thoáng thấy được hình ảnh của cô qua đoạn phim ấy. Bỗng nhiên trên mu bàn tay truyền đến làn hơi ấm, cô cúi xuống nhìn, thấy tay anh ta đang đè trên tay cô.
“Tay em lạnh quá.” Dứt lời, anh ta kéo tay cô, nhét vào túi áo, nhằm sưởi ấm cho nó.
Anh ta hành động rất tự nhiên, thế nên cô cũng thản nhiên tiếp nhận.
“Anh bình thường thích xem phim điện ảnh à?” Cô hỏi.
“Không thích lắm.”
“…… Vậy sao anh rủ em đi xem phim?”
“Anh nghĩ quá trình hẹn hò đều diễn ra như thế thôi, ăn cơm, đi dạo, rồi xem phim.” Tống Vực rũ thấp mí mắt, giọng nói chầm chậm “Hình như đa số phụ nữ đều thích vậy.”
“Anh xem bộ phim này chưa?”
“Chưa xem.”
Mục Táp suông sẻ mò được đề tài trò chuyện, nên bắt đầu kể liên miên về nội dung bộ phim, tay cô phụ hoạ chỉ về hình ảnh Trương Quốc Vinh*:“Đây là Âu Dương Phong, tuổi trẻ mang theo chí khí cao ngút trời, háo hức ra giang hồ gầy dựng nghiệp lớn, bỏ lại vị hôn thê nơi quê nhà. Khi ông trở về, vị hôn thê đã trở thành chị dâu của ông. Rồi ông dần nghiệm ra chân lí sống ở đời, thứ gì mới quan trọng, cái gì chỉ là phù phiếm. Do đó ông rời khỏi núi Bạch Đà, đến nơi sa mạc, dựng tửu quán và trở thành kẻ môi giới chuyên giải quyết mọi vấn đề rắc rối của người khác……”
*Trương Quốc Vinh: nam diễn viên nổi tiếng TQ. Ông đã qua đời.
Lúc cô nói chuyện, Tống Vực lẳng lặng lắng nghe. Trong túi áo, bàn tay hai người đan xen vào nhau, anh ta bất giác tăng thêm lực nắm. Mãi đến khi bàn tay xuất hiện cơn đau nhói, cô bèn tạm dừng kể và hỏi:“Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Có vẻ anh ta vừa tò mò với vài đoạn phim, vừa buồn chán trước những cảnh dư thừa, nên qua quýt lắc đầu, trả lời chiếu lệ. Sau, anh ta chau mày, chỉ vào màn hình:“Đây là nhân vật nào?”
Cô ngó hình ảnh Lưu Gia Linh* đang ngồi trên lưng ngựa, đáp:“Người đó được gọi là hoa đào, thê tử của kiếm khách mù, cùng tên với chị dâu của Âu Dương Phong. Cô ta lại yêu bằng hữu của tướng công mình – Hoàng Dược Sư……”
*Lưu Gia Linh: Nữ diễn viên nổi tiếng TQ, là vợ của nam diễn viên Lương Triều Vỹ.
Mục Táp vẫn kể nội dung cho đến khi bộ phim kết thúc. Khi nhạc phim vang lên, cô rốt cuộc hỏi một câu:“Anh thích chuyện phim này không?”
“Cũng không tệ lắm.” Khóe miệng Tống Vực cong cong, đưa nhận xét,“Nghe em kể còn thú vị hơn xem bọn họ đóng.”
……
Xem phim xong, Tống Vực lái xe chở Mục Táp về, sẵn tiện hẹn cô thời gian đến nhà ra mắt mẹ anh ta.
Xe dừng trước cổng, hai người vừa vặn chạm mặt Mục Kiều đang muốn ra ngoài mua thức ăn khuya. Cô ta mặc bộ đồ hồng nhạt, mang đôi dép nhung, mái tóc tết thành nụ hoa trên đỉnh đầu. Lúc thấy chiếc xe màu bạc của Tống Vực, Mục Kiều hiếu kì nhìn ngó, lát sau phát hiện người ngồi trên ghế phó lái chính là chị mình, trái tim cô ta giật thót một cái, theo phản xạ liền quan sát Tống Vực đang ngồi ngay vị trí lái.
Mục Táp tháo dây an toàn, xuống xe. Ở khoảng cách gần, Mục Kiều vẫy cao bóp tiền đang cầm trên tay, hướng Mục Táp ngọt ngào kêu chị.
Bên trong xe, Tống Vực hơi nghiêng mặt, lãnh đạm liếc nhìn Mục Kiều, tay khẽ vuốt cằm.
Mục Kiều sửng sốt, lập tức cười duyên bẽn lẽn với anh ta.
Tống Vực quay mặt đi, nói hẹn gặp lại với Mục Táp, chậm rãi quay đầu xe, chạy ra tiểu khu.
“Đi mua thức ăn khuya?” Mục Táp hỏi.
Mục Kiều gật đầu, kinh ngạc cảm thán:“Em không ngờ ngoài đời, anh ta đẹp trai đến thế.”
Mục Táp thản nhiên nhìn cô ta, không phát biểu ý kiến. Cô đeo túi xách lên vai, nói:“Em đi nhanh về nhanh. Ngoài này gió lớn quá, chị lên trước đây.”
Mục Kiều gật đầu, hí hửng đi mua thức ăn.
Mục Táp vào nhà, trực tiếp trở về phòng mình. Cô vội vàng tẩy trang, rửa mặt thật sạch sẽ. Lát sau cảm thấy hơi khát nước, cô bèn xuống lầu, đi tìm đồ uống. Vừa đúng lúc Mục Kiều mua thức ăn trở về, đang rầm rì to nhỏ với bà Kiều Tuệ Tuệ trong phòng bếp.
“Mẹ, hồi nãy Tống Vực chở chị về đấy. Con nhìn thấy hai người ngồi trong xe. Bề ngoài anh ta nhìn bảnh bao lắm cơ.”
Kiều Tuệ Tuệ cầm ly trà táo đỏ, cảnh giác hỏi:“Con không ăn nói lung tung, bậy bạ đấy chứ?”
“Không có đâu.” Mục Kiều cắn món cá viên nổi tiếng ở vùng Quan Đông, miệng liền loang loáng vết dầu mỡ.
“Không có thì tốt. Tóm lại, con đừng nhiều chuyện, đừng nên thắc mắc việc giữa chị con và Tống Vực. Nhớ phải quản kĩ mồm miệng cho mẹ.” Kiều Tuệ Tuệ dặn dò.
Mục Kiều có chút ủy khuất, lầm bầm hai tiếng.
“Con còn dám trưng ra vẻ mặt tủi thân đấy hả. Việc này đều do con gây ra hết, còn chị con phải dọn dẹp đống tàn cục con vứt lại, nên trong lòng nó nhất định không được thoải mái. Con có đầu óc thì đừng nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa.” Kiều Tuệ Tuệ thở dài,thương yêu vuốt tóc Mục Kiều,“Lo chuyện của con trước đi. Còn nữa, mẹ trịnh trọng nhắc nhở con lần cuối. Tuy mẹ và bố đã đồng ý cho con và Tiểu Cảnh kết giao, nhưng không có nghĩa là chấp nhận cho các con xem thường quy củ. Con nhỏ này, cuối tuần trước lại dám đi suốt đêm không về ……” Nói tới đây, bà bèn hạ thấp giọng,“Dù sao con cũng là gái chưa chồng, sao lại phóng túng, xem thường phép tắc thế hả?”
Mục Kiều ăn xong món cá viên, xoay xoay cây xiên trong tay, cười xì một tiếng:“Mẹ của con ơi, bây giờ là thời đại nào rồi. Người ta sống chung trước khi kết hôn có mà đầy ra đường. Con cùng lắm chỉ đi chơi suốt đêm thôi mà.”
“Mẹ mặc kệ thời đại thời điếc gì. Con còn sống trong nhà này một ngày, thì nhất định phải tuân thủ quy tắc cho mẹ. Giờ giới nghiêm của con là 12 giờ.” Kiều Tuệ Tuệ kiên nhẫn dạy bảo,“Kiều Kiều, mẹ biết các con đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, say đắm, đôi lúc khó nén được tình cảm. Thế nhưng không thể vin vào đó mà buông thả bản thân mình…… nhỡ đâu ảnh hưởng đến sức khỏe và thân thể thì nguy?”
Mục Kiều nghe vậy, trong đầu bất giác liên tưởng đến đôi mắt đê mê của Cảnh Chí Sâm khi say rượu, cộng thêm giọng nói trầm khàn gợi cảm của anh ta. Trên mặt cô ta liền đỏ au, bực bội dậm chân:“Mẹ, mẹ toàn nói đi đâu không thế.”
Đương nói, Mục Táp khẽ đằng hắng hai tiếng, cầm cái ly đi đến, mỉm cười:“Con muốn pha ly sữa .”
Đáy mắt Kiều Tuệ Tuệ lóe tia xấu hổ, cười cười, nghiêng người cho cô vào bếp.
Mục Kiều tiếp tục ‘chiến đấu’ với xiên cá viên mới.
Mục Táp mở gói sữa Ovaltine, đổ vào ly, ngẫm nghĩ rồi nói:“Dì Kiều, cuối tuần này con đến nhà họ Tống gặp mặt người lớn, nhờ dì chuẩn bị giúp con lễ gặp mặt.”
“Ồ, đã thống nhất thời gian hẹn rồi à ?” Kiều Tuệ Tuệ vui vẻ đồng ý,“Được được, dì nhất định giúp con chuẩn bị chu đáo.”
Mục Kiều nghe vậy, suýt nữa thốt ra lời cảm thán, hai người tiến triển như tên lửa. Song dưới ánh mắt ngấm ngầm doạ nạt của bà Kiều Tuệ Tuệ, cô ta biết khôn mà ngậm miệng.
“Cám ơn dì.” Mục Táp pha xong sữa, cầm ly đi lên lầu.
Quan hệ giữa cô và Kiều Tuệ Tuệ vẫn khách sáo như thế. Luôn trong giới hạn nhất định, không quá xa cách cũng không thể thân cận thêm. Cô vĩnh viễn không có khả năng hành động như Mục Kiều, thoải mái tâm sự nỗi lòng hoặc làm nũng, giận lẫy với bà. Cô không thể xem bà như một người mẹ tri kỉ của mình.
Có đôi khi, chúng ta không thể không thừa nhận, huyết thống đóng vai trò quan trọng trong tình cảm của con người.
Mục Kiều ‘chiến’ xong thức ăn khuya, thoả mãn về phòng, nằm nhoài trên giường, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Tống Vực khi nhìn thoáng qua cô ta. Mục Kiều cúi đầu, cắn cắn móng tay, tâm trí đang phiêu diêu, điện thoại nằm trên giường bỗng đổ chuông inh ỏi.
Là điện thoại của Cảnh Chí Sâm.
Như mọi ngày, hai người tâm tình rất lâu.
“Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy Tống Vực đó. Anh ta chở chị em về, đúng lúc bị em bắt gặp .” Mục Kiều lười biếng xoa bóp đôi chân, ngữ khí dường như rất hồ hởi,“Anh ta quả thật rất đẹp trai.”
Âm thanh giọng nói của Cảnh Chí Sâm bỗng nhiên nhỏ đi, đoạn hứng trí hỏi:“So với anh còn đẹp hơn à?”
Mục Kiều cố ý khiêu khích anh ta, bèn hừ nhẹ:“Dĩ nhiên là đẹp hơn anh, anh là đầu heo mà.”
Cảnh Chí Sâm không để bụng lời nói đùa vô tư của cô ta, chỉ cất tiếng cười trầm thấp, ẩn chứa sự tán tỉnh:“Em không phải chỉ thích đầu heo thôi sao? Cái gối ôm của em có hình ‘công tử heo’ to thiệt to đấy thôi.”
“Hứ, nó so với anh đáng yêu hơn.”
Ở bên này, Cảnh Chí Sâm vê nhẹ mi tâm, đột nhiên không có tâm tình ‘nấu cháo điện thoại’ tiếp. Nụ cười trên khóe miệng dần tan biến, anh ta tán dóc thêm vài câu rồi gác máy.
……
Đúng ngày hẹn, Tống Vực lái xe đi đón Mục Táp đến nhà họ Tống.
Tống gia ở cạnh ven sông nổi tiếng của thành phố H, tiếp giáp với con phố có bề dày lịch sử văn hóa, giao hòa giữa nét đẹp cổ xưa và hơi thở của thời đại mới. Mỗi tư gia đều có tiền viện, trung viện và hậu viện.
Tường trắng ngói xám, cổng cao sơn đỏ, khung cửa sổ treo đầy dây thường xuân, toát lên hơi thở tôn quý đặc trưng của hoàng gia phương Bắc.
Mặc dù trên đường đi, Tống Vực đã miêu tả sơ lược về nơi ở của anh ta. Nhưng giờ phút này, khi đặt chân đến đại viện, Mục Táp không tránh khỏi căng thẳng, hồi hộp.
“Cảm thấy thế nào?” Anh ta hỏi.
“Rất đẹp ạ.” Mục Táp bụng bảo dạ, nơi đây quá mức lộng lẫy và sang trọng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một trang viện rộng lớn đến mức này…… Nếu muốn đi vào gặp mẹ anh ta, có cần phải mua vé vào cổng không nhỉ?……
Cô đương mơ màng suy nghĩ, Tống Vực đã xòe tay ra, bàn tay thon dài hợp cùng bộ âu phục sang quý có tác dụng bổ trợ, nâng sự vững chãi, thành thục và trịnh trọng đến mức cao nhất.
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên trong. Bàn tay dày rộng gắt gao thu hẹp lại, anh ta bỗng dưng nhoẻn miệng cười, trêu chọc cô:“Hiện tại em không còn cơ hội để hối hận đâu. Cho dù là hang hùm hay động hổ, cũng phải theo anh vào.”
Cô nghe vậy liền đơ người, trên người anh ta tỏa ra khí thế hào sảng, tựa như luồng sức mạnh ép sát đến cô.
“Dọa em sao, đừng khẩn trương quá.” Anh ta mỉm cười, thuận tay kéo cô lại gần mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô. Thanh âm kề sát tai cô, như thể đang an ủi cô bé sắp bước vào trường thi, dịu dàng trấn an, giúp cô ổn định tinh thần……
Bọn họ dắt tay nhau đi vào. Đi được một đoạn, Mục Táp trông thấy một người phụ nữ đang cúi thấp mình, tay cầm cái siêu, tưới hoa trong vườn. Động tác của cô ta thành thạo, song không kém phần tao nhã.
Tựa như hình ảnh của bộ phim nghệ thuật, người phụ nữ ấy từ từ đứng dậy, ánh mắt cô ta hướng về bọn họ.
Dáng người cô ta mảnh mai, thon thả. Mái tóc dài xõa tự nhiên bên vai, làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo, mắt sáng tựa sao, không lẫn chút tạp chất. Khoảnh khắc nhìn thấy hai người, cô ta lễ phép nở nụ cười nhu mì. Hình ảnh ngoài đời mà như thể đang chụp họa báo, nhã nhặn lịch sự, đoan trang xinh đẹp.
Mục Táp theo bản năng mỉm cười lại, rồi kín đáo hỏi Tống Vực cô ta là ai.
Ánh mặt trời lả lướt trên toàn thân Tống Vực, phản chiếu trong đôi tròng mắt đen sẫm của anh ta, toả ra những luồng sáng nóng bỏng. Bước chân anh ta thoáng sững lại. Bờ môi khẽ nhếch, lơ lửng giữa độ cong của niềm vui sướng và cung độ của sự châm chọc:
“Đó là chị dâu của anh.”
P/s: Bộ phim hai nhân vật đi xem có tên là Đông Tà Tây Độc của đạo diễn Vương Gia Vệ. Phim có sự góp mặt của các diễn viên nổi tiếng: Trương Quốc Vinh, Trương Mạn Ngọc, Lương Triều Vỹ, Lưu Gia Linh….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.