Chương 46
Sư Tiểu Trát
30/10/2014
Hai người về nhà, Mục Táp giả vờ thuận miệng hỏi:“Lúc nãy, anh và bố nói gì thế?”
“Bố khuyên vợ chồng chúng ta hãy sống hòa thuận, vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.”
“Thế thôi à?” Trực giác Mục Táp mách bảo, anh có điều giấu giếm.
“Chỉ thế thôi.” Tống Vực ngồi xuống sô pha, hai chân vắt chéo, khẽ gật đầu.
Mục Táp hồ nghi nhìn anh.
Anh đã không nói cô biết, vừa rồi cảm xúc ông Mục Chính Khang bỗng nhiên bùng nổ, nên không ngần ngại ném thẳng cái bật lửa về phía anh. Đó chính là nguyên nhân gây ra khối bầm tím trên thái dương anh. Hậu quả là bây giờ anh chỉ khẽ chớp mắt, thái dương bên trái sẽ đau âm ỷ.
Mà nguyên nhân ông Mục tức giận là do anh thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm, thừa nhận chính anh đã khiến cô chịu tủi thân, tấm tức, thậm chí cô từng đề cập đến vấn đề chia tay. Ông nghe xong thì gương mặt biến sắc, tức thì nổi cơn thịnh nộ, nghiêm nghị cảnh cáo: “Tôi trịnh trọng nói cậu biết, cậu đừng hòng ức hiếp, khi dễ đứa con gái bảo bối của tôi. Nếu con bé thực sự không hạnh phúc, tôi sẽ kiên quyết dẫn nó về nhà, tách xa khỏi cậu. Còn về khoản tiền cưới lúc trước, cậu cứ yên tâm, tôi thà mất đi cái mạng già này, chứ không bao giờ quỵt nợ Tống gia, để con tôi phải chịu tủi nhục.”
Chứng kiến ông Mục Chính Khang đột ngột nổi cơn thịnh nộ, Tống Vực có chút ngoài ý muốn. Anh trầm mặc một lúc, sau rót thêm nước trà vào ly ông, ngữ khí điềm nhiên mang theo sự cung kính:“Xin bố hãy yên tâm, con tuyệt đối không khi dễ, xem thường Táp Táp. Con nhất định sẽ đem đến hạnh phúc cho cô ấy. Cô ấy là con gái bảo bối của bố, đồng thời cũng là người vợ yêu quý của con.”
Mục Chính Khang vẫn còn trong cơn kích động, sắc mặt xám xịt, đôi môi run run, mắt lườm Tống Vực. Ông ráng sức đè ép cơn giận xuống đáy lòng, cầm ly trà nhấp một ngụm, nói:“Hy vọng cậu nói được thì làm được. Táp Táp con tôi là một cô gái tốt, nhưng đã phải chịu rất nhiều bất hạnh. Thân là bố nó, mà tôi chưa bao giờ hoàn thành tốt trách nhiệm của mình. Từ nhỏ con bé đã thua thiệt, kém may mắn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Mẹ nó qua đời sớm, tôi lại không có thời gian quan tâm săn sóc nó. Đời này tôi luôn áy náy với hai mẹ con Táp Táp. Hiện giờ, tôi chỉ có thể chuộc lỗi lầm bằng cách cố gắng bảo vệ con bé, ngăn cản nó tránh xa những kẻ gây tổn thương cho nó.”
Cảm xúc được thể cuồn cuộn dâng trào, ông tâm sự rất nhiều chuyện khi Táp Táp còn nhỏ, bao gồm chuyện li hôn giữa ông và bà Trình Hạo Anh, rồi Mục Táp theo mẹ đến Tây Xương sinh sống. Tuy xa cách nhiều năm, nhưng ông chưa bao giờ chủ động liên lạc với hai mẹ con họ. Đây chính là việc khiến ông hối hận nhất đời.
Lúc bà Trình Hạo Anh sinh bệnh nặng, Mục Táp mới hơn mười tuổi. Khi ấy, tự tay cô bé chăm bẵm, hầu hạ mẹ. Hằng ngày cô bé nấu cơm, sắc thuốc cho mẹ uống, chăm chỉ ngồi bên giường đọc báo mẹ nghe, cố ý ê a những bài hát tươi vui để an ủi cơn đau của mẹ, luôn miệng tíu tít nói chuyện, bên cạnh mẹ từng phút từng giây. Cô bé cùng mẹ kiên cường chống chọi đến tận cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà một mình cô bé ngồi đợi trước cửa phòng phẫu thuật thật lâu, để rồi cuối cùng nghe phán quyết tàn nhẫn.
Sỡ dĩ ông Mục Chính Khang biết được những chuyện này, là do ông lén lút xem nhật kí của Mục Táp.
Tống Vực lặng thinh lắng nghe ông kể, tâm trí bất giác hiện lên hình ảnh: Một bé gái có thân thể nhỏ nhắn, nhưng kiên cường đứng giữa hành lang bệnh viện mênh mông, trống trải, rồi tận tai nghe bác sĩ tuyên bố cái chết của người mẹ thân yêu. Với cô bé, có lẽ khoảnh khắc ấy như thể trời long đất lở, màn đêm tăm tối bủa vây bốn phía, nơi nơi bao trùm nỗi tuyệt vọng. Nhưng ngoại trừ chấp nhận, cô bé không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô bé nhất định sẽ thương tâm khóc òa lên, khóc mờ cả hai mắt, sẽ bàng hoàng, bất lực, bơ vơ tự gặm nhấm nỗi đau mà không có ai bên cạnh sẻ chia hay an ủi.
“Anh suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Mục Táp cầm hộp bánh quế hạnh nhân đi tới, ngồi cạnh Tống Vực. Nhìn thấy bộ dáng thất thần của anh, cô hiếu kì hỏi.
Tống Vực giơ tay lấy cái bánh trong hộp, nhẹ nhàng bẻ làm đôi, chính giữa lộ ra nhân bánh, anh dịu dàng đút cô ăn: “Anh đang mường tượng dáng vẻ khi bé của em.”
“Sao lại mường tượng dáng vẻ khi bé của em?” Mục Táp hỏi lại.
Tay Tống Vực xoa nhẹ mi tâm cô, miêu tả theo đường sống mũi đi xuống, lưu luyến nơi chóp mũi, bờ môi, chiếc cằm, cuối cùng anh nựng nựng cằm cô:“Khi bé, Táp Táp của anh nhất định rất đáng yêu.”
Đầu Mục Táp đầy dấu chấm hỏi, nhưng chưa kịp hỏi rõ, anh đã dang tay ôm cô vào lòng. Đôi tay nhịp nhàng vỗ vỗ sau lưng cô. Mục Táp rúc mình trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn của anh, tay cô vòng quanh eo anh, không nói một lời, chỉ nhắm mắt hưởng thụ giây phút bình yên, ấm áp.
Cô là phụ nữ, nên nhạy cảm phát hiện vòng ôm hôm nay hơi khác so với ngày thường. Vòng ôm này ẩn chứa luồng sức mạnh không tên, im ắng truyền xuống đáy lòng cô, khiến thâm tâm cô bỗng lâng lâng một loại năng lượng lạ, làm dòng máu toàn thân cô dường như nóng lên, cảm giác kì diệu bất tận.
Anh ôm cô thật lâu, vòng tay không hề buông lỏng. Mãi tới khi cô ngáp một cái rõ dài, anh liền bế cô lên giường, chu đáo đắp chăn cho cô. Anh cũng ngã mình, nằm nghiêng người, tiếp tục sưởi ấm cô trong lòng…..
Cứ như vậy, độ ấm từ người anh cả đêm không rời khỏi cô.
Sáng hôm sau, Mục Táp tỉnh dậy thì phát hiện Tống Vực đã rời giường, và….chủ động nấu bữa sáng. Thành quả của anh là đĩa trứng rán chỗ sống chỗ khét, món khoai lang luộc vì để lửa quá lớn nên nước luộc cạn sạch, khoai cháy thành than, ly sữa bỏ đường quá nhiều, ngọt chẳng khác chè, đĩa mì trộn mặn đến nỗi đau rát cổ họng…Nhưng tất cả đã bị lu mờ bởi việc hôm nay anh phá lệ, tự mình nấu bữa ăn sáng.
“Này anh, hôm nay anh bị ai nhập hồn à? Hay là sinh bệnh?” Mục Táp khó tin trợn tròn mắt.
Tống Vực trầm tĩnh nhướng mắt, tao nhã nhấp ngụm cà phê, điềm nhiên trả lời:“Em đừng trợn mắt nữa, nhìn xí lắm. Hôm nay anh rảnh rỗi, dậy sớm cảm thấy nhàm chán, nên trổ tài nấu thử bữa sáng. Em thấy thế nào, hương vị đấy?”
“Ờ…cũng không tệ.” Mục Táp nhận xét trái lương tâm. Dẫu sao đây cũng là lần đầu anh vô bếp, cô không nên đả kích nhiệt tình của anh. Hơn nữa cô là vợ, tất nhiên cần cổ vũ chồng mình.
“Vậy từ giờ chúng ta luân phiên nhau nấu bữa sáng nhé. Em hai tư sáu, anh ba năm bảy.”
“Hả?” Mục Táp hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Tống Vực nhìn vẻ mặt cô cả kinh tột độ, bèn thuận tay cầm tờ báo gõ nhẹ lên đầu cô:“Diện mạo chồng em tuấn tú sáng ngời, em đừng dùng ánh mắt như đang dối diện quái vật để nhìn anh chứ.”
“Nhưng trước giờ, anh luôn trốn tránh mấy việc nấu nướng hay dọn dẹp nhà cửa mà.”
“Coi như anh muốn hoạt động gân cốt vậy.” Anh nói: “À, em nhắc anh mới nhớ, sẵn tiện chúng ta phân công luôn việc dọn dẹp nhà cửa đi.”
Mục Táp nghẹn họng nhìn trân trối, thầm nghĩ anh chắc chắn đang nói đùa.
Đoạn thời gian sau, Mục Táp mới tin anh hoàn toàn nghiêm túc, cô phát hiện anh thực sự thay đổi. Tỉ như ngày trước, mỗi khi làm việc xong, bàn làm việc của anh sẽ bừa bãi lộn xộn, anh cũng lười sắp xếp, còn bây giờ trên bàn luôn gọn gàng ngăn nắp. Nếu ngày trước mỗi khi anh tắm xong đều vứt đại quần áo vào giỏ đựng đồ, thì giờ đây anh chịu khó bỏ vào máy giặt. Lúc trước lâu lâu mới có một ngày anh xung phong rửa bát, hiện tại thì cơm nước xong xuôi, anh tự động xắn cao tay áo, cặm cụi tẩy từng cái bát. Khi xưa anh thụ động để cô quyết định những hoạt động giải trí ngày chủ nhật, còn hiện tại chỉ vừa đến thứ tư, anh đã hào hứng cùng cô lên kế hoạch trước.
Tóm lại, anh ngày càng quan tâm, chăm sóc cô nhiều hơn, cũng năng bầu bạn, kề cận bên cô.
Có vài lần, anh xã giao về nhà, lờ đờ men rượu say, anh kéo cô vào ngực, miệng kề sát tai cô, kể gián đoạn những sự việc trong quá khứ của anh. Tuy rằng không đánh thẳng vào trọng tâm, mấu chốt của những sự việc đáng nhớ, nhưng so với trước kia, đã tiến triển hơn nhiều.
Ngay cả những lúc trên giường, anh cũng trở nên nhiệt tình, say mê hơn, liên tục biến hóa các tư thế hoặc động tác khó. Mục Táp tò mò, thắc mắc anh đã ‘tầm sư học đạo’ ở đâu, mà mỗi lần đều có những ý tưởng mới mẻ, độc đáo.
Anh nghiêm túc trả lời thắc mắc của cô: “Kiến thức là vô biên, mãi không có điểm dừng. Vợ chồng ta nên chăm chỉ, cần cù tiếp thu những kiến thức mới, như thế mới giữ được chất lửa cần thiết cho gia đình, càng thêm gắn kết sự hòa hợp và hạnh phúc.” Nói đoạn, anh thả tập tài liệu trong tay, dùng vẻ mặt vô cùng đứng đắn hỏi cô: “Đêm nay em muốn thử tư thế Điêu Thuyền Bái Nguyệt không? Hay Tây Thi Hoán Sa? Hoặc Thổi Tiêu Trong Rừng Trúc?” (Anh Vực nói chuyện cao thâm, huyền bí quá, bạn Điểu trong sáng nên vô pháp lĩnh hội, mời mọi người tự thả trí tưởng tượng bay cao bay xa nhé >.<)
Mục Táp tức thì mặt đỏ như ráng chiều, gặng hỏi anh đang nói cái quái gì đấy? Cô thực sự hiếu kì anh đã học được mấy chiêu thức ‘nặng đô’ này từ đâu? Còn trách móc anh ích kỉ học hỏi một mình, cô cũng muốn cùng anh lĩnh hội kiến thức mới. Song mặc kệ cô gặng hỏi thế nào, anh cũng ngậm chặt miệng, chỉ cười gian xảo, ra vẻ thần bí. (Trời, Mục Táp cũng quá bạo dạn. bạn Điểu câm nín trước độ xứng đôi của vợ chồng này rồi.)
“Mục Táp, dạo này da chị đẹp ghê á, lúc nào cũng đỏ hồng hây hây. Chị chia sẻ với em đi, bí quyết gì mà càng ngày nhìn chị càng kiều diễm ướt át thế?” Đang lúc dùng cơm trưa, cô nàng Tiểu Thụy Lệ tò mò nhìn cô chằm chằm.
Mục Táp vừa nhai cơm vừa tỏ vẻ bất ngờ:“Thế à?”
“Đúng vậy, khí sắc chị tốt lắm, hai má hồng hồng, mịn màng non ra nước, nhìn đáng yêu quá.” Tiểu Thụy Lệ nài nỉ cô chia sẻ bí quyết, hỏi cô có phải dùng mỹ phẩm đắt tiền, giúp tái tạo làn da như thuở mười tám.
“Chờ sau này kết hôn, em sẽ tự khám phá ra” Mục Táp lúng túng, lầu bầu một câu.
Tiểu Thụy Lệ thoáng ngơ ngác, rồi lập tức đập mạnh tay xuống bàn, lắp bắp:“Chị chị chị chị…chị hư quá! Cấm chị đầu độc những tâm hồn trong sáng, ngây thơ như em!”
Mục Táp vội vàng gặp miếng sườn, nhét vào miệng cô nàng, đề phòng ‘cái loa phát thanh’ này khiến người xung quanh chú ý.
Không chỉ đồng nghiệp công ty trầm trồ trước vẻ đẹp của cô, ngay cả cô bạn Lục Tây Dao vừa đi du lịch trở về, gặp cô cũng ngạc nhiên không kém: “Chao ôi, sao bạn tớ càng ngày càng đẹp rạng ngời thế này? Tớ nhớ không lâu trước đây, có người nhắn tin than với tớ rằng đang chiến tranh lạnh cùng ông xã, tinh thần cô ấy sa sút trầm trọng, khiến tớ không dám hỏi han qua điện thoại, phải hấp tấp trở về, chuẩn bị một đống lời lẽ vỗ về, an ủi nữa chứ. Thậm chí tớ còn nơm nớp lo sợ bạn mình sẽ biến thành bà vợ oán chồng già nua, tàn tạ.
“Thôi đừng ca cẩm nữa, vợ chồng tớ hòa thuận lại rồi.” Mục Táp lời ít ý nhiều.
Lục Tây Dao nhẹ nhàng thở phào, nở nụ cười nham nhở: “Cũng đúng, vợ chồng son đầu giường cãi nhau thì làm hòa cuối giường, không gì đáng lo ngại. Có điều, nhìn dáng điệu này của cậu, ắt hẳn là được tưới tắm trong cơn mưa tình yêu nồng nàn rồi.”.
“Ờ, anh ấy càng ngày càng tốt.” Mục Táp tươi cười rạng rỡ.
“Xem ra lúc tớ vắng mặt, hai người đã có bước tiến nhảy vọt. Nào em gái, mau mau khai báo tường tận chị nghe.” Lục Tây Dao nói: “Khoan đã, trước tiên nói về tình địch của cậu đi, chị dâu Tống Vực đấy, cô ta sao rồi?”
Nhắc tới Mạc Tử Tuyền, Mục Táp tựa hồ có chút đăm chiêu: “Nhà cô ta hình như xảy ra chuyện. Cô ta về đó rồi, mấy ngày nay không ở thành phố H.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?” Lục Tây Dao vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Hi vọng chuyện lớn lớn tí, có thể giữ chân cô ta lâu lâu chút. Thế thì cô ta phải tập trung lo giải quyết vấn đề của mình, không còn hơi sức đi phá rối vợ chồng cậu.”.
Mục Táp nhún vai, không hề hào hứng với đề tài về Mạc Tử Tuyền, cô bèn quay lại đề tài cũ, hạnh phúc kể Lục Tây Dao nghe những biểu hiện hết sức tích cực của Tống Vực gần đây.
Sau cơn mưa, mây mù tan biến, cầu vòng lấp lánh, ánh mặt trời xán lạn lại chiếu rọi quanh cuộc sống của Mục Táp.
Nhưng không lâu sau, Mạc Tử Tuyền chủ động tìm cô.
Chiều thứ sáu, trời mưa dầm dề, thời gian tan tầm khó đón taxi, hôm nay Tống Vực lại bận họp, nên Mục Táp che dù đi tới trạm xe điện ngầm.
Một chiếc Audi màu đỏ lặng yên không tiếng động, như thể chiếc thuyền giấy lướt trên mặt hồ trắng xóa bất ngờ chặn trước mặt cô. Cửa kính từ từ hạ xuống, khuôn mặt hoàn mỹ như tranh của Mạc Tử Tuyền phản vào đôi mắt cô.
“Mục Táp, có thể cùng tôi tán gẫu vài câu không?” Mạc Tử Tuyền trực tiếp đề nghị.
Trong khoảng thời gian này, Mục Táp đã nghe phong phanh mấy chuyện liên quan đến Mạc Tử Tuyền. Mạc Thư Quốc bị cục công an kinh tế triệu tập điều tra. Ông ta lấy 30% thu nhập hằng năm của công ty lâm nghiệp mà mình sỡ hữu để làm mồi nhử, từ đó chiếm đoạt phi pháp 150 triệu tiền gửi đầu tư của công chúng. Án kiện đã được chuyển giao lên tòa án, thủ tục tố tụng đang trong giai đoạn hoàn thành, ngày Mạc Thư Quốc làm bạn với song sắt đã không còn xa.
Đúng lúc này, Mạc Tử Tuyền đệ đơn lên tòa án địa phương, mục đích là nhờ tòa án hủy bỏ mối quan hệ ràng buộc giữa chị ta và Mạc gia. Chị ta cũng đồng thời đăng báo thanh minh, chính bản thân chị ta yêu cầu được thoát ly mối quan hệ này, còn tuyên bố trong tay mình có giữ bằng chứng xác minh, thời gian sống ở Mạc gia, chị ta đã bị họ lợi dụng, nhục nhã rất nhiều.
Thị phi thật giả khó phân, ai đúng ai sai, chẳng ai biết được.
“Thế nào? Cô sợ hả?” Mạc Tử Tuyền cười mỉa.”Cô đừng lo, tôi chỉ muốn cùng cô tâm sự, giãi bày chút chuyện trong lòng.”
Mục Táp nhìn chằm chặp khuôn mặt chị ta một lúc, sau gật đầu:“Được thôi.”
Cô lên xe, đóng cửa lại, quanh chóp mũi cô liền phảng phất mùi nước hoa nồng nàn trên người Mạc Tử Tuyền, khác xa hương thơm thanh nhã, ngọt ngào mà cô ngửi thấy khi lần đầu gặp mặt chị ta.
Nước hoa khác biệt biểu đạt tâm tình người dùng cũng bất đồng, thay đổi khá nhiều.
Mạc Tử Tuyền chậm rãi lái xe, chủ động hỏi: “Cô đã biết những chuyện gần đây của tôi chưa?”
Mục Táp nhìn chị ta không nói, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu bản thân đã biết.
“Yên tâm, việc kiện tụng lần này, tôi nắm chắc phần thắng, bởi chính tôi nắm giữ chứng cớ xác minh Mạc Thư Quốc có âm mưu quấy rối tôi.” Mạc Tử Tuyền dùng ngữ khí lãnh đạm để trần thuật một sự việc đáng kinh tởm.
Mục Táp sửng sốt, cặp mắt lóe tia khiếp sợ.
Mạc Tử Tuyền vẫn thủng thẳng nói tiếp:“Năm tôi mười một tuổi, có một lần Mạc Thư Quốc say rượu, lén lút đột nhập phòng tôi. Lúc ấy, tôi đang trong phòng tắm, lão ta liền rình mò nhìn trộm. Từ sau lần đó, lão ta luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng, đói khát, cuối cùng lợi dụng những lúc người khác không chú ý, trắng trợn sàm sỡ tôi. Tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa ghê tởm, ý thức được ham muốn đen tối của lão không chỉ dừng lại ở đó, e rằng không sớm thì muộn thân xác tôi sẽ bị lão ta chà đạp. Vì thế, tôi hóa bị động thành chủ động, lợi dụng lúc lão ta say rượu, thần trí trở nên mơ màng ngu ngốc, thì tự động cởi bỏ quần áo, dán sát vào người lão ta, tỏ vẻ thân mật. Sau đó, tôi dùng máy quay phim quay lại những hình ảnh tương đối khó coi của lão. Lão ta đã say mèm, nên đành bất lực để mặc tôi sắp xếp. Rồi tôi dùng chính những hình ảnh đó để uy hiếp lão ta, nghiêm cấm lão ta không được chạm đến tôi, dù chỉ là một sợi tóc, bằng không Mạc phu nhân sẽ tận mắt chứng kiến những hình tươi mát đó. Bị tôi nắm đằng đuôi, lão ta không thể không thỏa hiệp, đành tức tối dẹp bỏ ý đồ bất lương với tôi. Hơ,hơ! Người bên ngoài luôn mồm ca tụng lão ta là người bố nhân từ, đối xử với con nuôi y như con ruột, chỉ mình tôi biết sự thật, bản chất lão ta không bằng súc sinh.”
“Cô ngạc nhiên không, khi một con bé vừa tròn mười một tuổi lại có những toan tính đáng sợ như vậy?” Mạc Tử Tuyền liếc mắt nhìn Mục Táp, thản nhiên nói,“Bởi tôi không có sự lựa chọn. Ngày đầu bước chân vào Mạc gia, tôi đã biết tỏng họ có ý đồ. Bọn họ dụng tâm bồi dưỡng một con cờ biết vâng lời, để sau này con cờ ấy giúp họ thu về lợi ích. Nếu tôi không biết tính toán thiệt hơn, không biết đeo mặt nạ mà sống, thì đã sớm bị bọn họ ăn tươi nuốt sống. Tôi chỉ có thể trở nên thực dụng, lừa lọc, gian ngoan xảo trá, gặp chiêu phá chiêu, đi bước nào tính bước nấy, dùng mưu mẹo tự bảo vệ bản thân.”
“Có qua ắt phải có lại. Họ lợi dụng cô, nhưng đồng thời cũng cho cô hưởng thụ điều kiện sống tốt nhất, đúng không ?” Mục Táp hỏi vặn.
“Tôi tán thành cách nghĩ của cô. Tôi từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, phải sống nương nhờ nhà bà bác. Thế nhưng bà ta không coi tôi là con cháu ruột rà. Bà ta luôn đối xử khắt khe, độc ác với tôi. Hễ tâm trạng không vui là bà ta trút giận lên đầu tôi, ra sức hành hạ cơ thể tôi để xoa dịu cơn giận của bà ta, dần dà tôi căm ghét, hận thù bà ta đến tận xương tủy. Vậy nên khi vợ chồng Mạc Thư Quốc ngỏ ý muốn nhận nuôi tôi, tôi lập tức đáp ứng vô điều kiện. Cô nghĩ thử xem, cả hai nơi đều là đầm rồng hang hổ, tôi dại gì không chọn nơi sẽ chu toàn vật chất cho mình? Chí ít Mạc gia ban tặng tôi cuộc sống như một nàng công chúa, nhờ họ mà tôi từng bước xâm nhập chốn phồn hoa của giới thượng lưu” Khóe miệng Mạc Tử Tuyền cong nhẹ: “Tôi không hối hận vì lựa chọn năm xưa. Với cả, nếu không vào Mạc gia, tôi làm sao có cơ hội quen biết Tống Vực và Tống Hạo.”
Chị ta vừa nhắc Tống Vực, Mục Táp liền ngước mắt, tập trung lắng nghe. Có lẽ nguyên nhân cô đồng ý lên xe Mạc Tử Tuyền là vì Tống Vực. Cô linh cảm, chị ta nhất định sẽ nói đến quá khứ liên quan Tống Vực.
“Khi đó tôi là đối tượng hâm mộ lẫn ghen ghét của đa số bạn học nữ. Tôi là con gái của đại gia Mạc Thư Quốc, hiển nhiên sẽ sống trong giàu sang nhung lụa. Hơn nữa, hai anh em Tống gia đều yêu thích tôi, cưng chiều tôi lên tận trời. Tôi được ví như vầng trăng tỏa ánh sáng chói lọi nằm giữa muôn ngàn vì sao li ti, nhỏ bé, luôn luôn là tâm điểm của sự chú ý.” Mạc Tử Tuyền nhận xét,“Anh em họ không giống nhau. Tuy là anh, song Tống Hạo khù khờ hơn Tống Vực. Tính tình anh ấy khiêm nhường trầm lắng, ít sân si, bon chen với đời. Anh ấy mù quáng yêu thương tôi, thậm chí tôi có yêu cầu anh ấy chết vì tôi, anh ấy cũng không do dự. Vả lại, anh ấy đã được Tống gia chỉ định là người thừa kế sự nghiệp, nên tôi thuận theo ý Mạc gia, ngoan ngoãn làm bạn gái anh ấy. Nào ngờ cảm xúc của tôi đi ngược lại lí trí, trái tim tôi đập loạn nhịp vì Tống Vực – người thanh niên anh tuấn, tài hoa hơn người, cá tính mạnh mẽ, ngang tàng bướng bỉnh, đã đốn ngã trái tim của biết bao thiếu nữ. Thú thật, Tống Hạo còn lâu mới bằng Tống Vực. Tôi bị Tống Vực mê hoặc, kìm lòng chẳng đặng cứ tìm cơ hội để được ở riêng cùng anh ấy. Tôi chủ động tiếp cận, giở vô số thủ đoạn, nhằm ép anh ấy chú ý đến tôi. Cuối cùng trời không phụ lòng người, tôi thành công khiến anh dậy lên niềm hứng thú.”
“Tống Vực luôn đau lòng vì tôi.” Nói đoạn, Mạc Tử Tuyền thoáng liếc nhìn Mục Táp, ngữ khí trở nên ám muội,“Anh ấy thật sự đau lòng vì tôi.”
Mục Táp lấy tĩnh chế động, lẳng lặng quan sát chị ta, cười hỏi:“Cô nhận định như vậy?”
“Dù là yêu cầu vô lí đến độ nào, anh ấy đều cố gắng đáp ứng tôi. Anh ấy luôn dùng hành động chứng minh tình cảm, thầm lặng ở sau lưng tôi, làm rất nhiều việc ý nghĩa.” Nói tới đây, thần sắc chị ta bất giác nhu hòa, giọng nói cũng dịu dàng hơn ,“Tống Vực luôn che chở, bảo vệ tôi. Lúc đó trong mắt anh ấy, tôi là người con gái độc nhất vô nhị, hoàn toàn khác xa loại con gái cố ý làm ra mấy trò hầm hố, kệch cỡm hòng thu hút ánh mắt anh ấy. Anh ấy vô cùng chán ghét loại con gái như thế. Đương nhiên tôi cũng chủ động ra tay chặt đứt những mơ mộng hão huyền của các cô ả. Tôi có vô vàn biện pháp để trị những cô ả si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình.”
Bên ngoài mưa mỗi lúc một lớn, cần gạt nước không ngừng lắc lư qua lại. Làn không khí phảng phất mùi bùn đất len lỏi qua khe cửa kính, mơn man nơi làn da, khiến nó dần lạnh lẽo.
Mạc Tử Tuyền dừng nói hồi lâu, tia lưu luyến ngọt ngào nơi đáy mắt từ từ tan biến, giọng điệu lạnh tanh:“Hiện giờ cũng thế. Tôi căm ghét những ả phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tống Vực, ngông cuồng muốn chiếm được tình cảm anh ấy.”
“Thế nên, cô căm ghét tôi.” Mục Táp thay chị ta nói ra suy nghĩ thật lòng.
Mạc Tử Tuyền gật đầu:“Mục Táp, tôi quả thực không nhìn thấy cô có điểm nào nổi trội hơn tôi, có chăng ông trời ưu ái cô mà trêu đùa tôi thôi. Tôi gặp anh ấy vào thời điểm không thích hợp, còn cô…có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.”
Dứt lời, chị ta giẫm mạnh chân ga, chiếc xe tức tống lao thẳng vào cơn giông tố mịt mùng phía trước.
“Bố khuyên vợ chồng chúng ta hãy sống hòa thuận, vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.”
“Thế thôi à?” Trực giác Mục Táp mách bảo, anh có điều giấu giếm.
“Chỉ thế thôi.” Tống Vực ngồi xuống sô pha, hai chân vắt chéo, khẽ gật đầu.
Mục Táp hồ nghi nhìn anh.
Anh đã không nói cô biết, vừa rồi cảm xúc ông Mục Chính Khang bỗng nhiên bùng nổ, nên không ngần ngại ném thẳng cái bật lửa về phía anh. Đó chính là nguyên nhân gây ra khối bầm tím trên thái dương anh. Hậu quả là bây giờ anh chỉ khẽ chớp mắt, thái dương bên trái sẽ đau âm ỷ.
Mà nguyên nhân ông Mục tức giận là do anh thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm, thừa nhận chính anh đã khiến cô chịu tủi thân, tấm tức, thậm chí cô từng đề cập đến vấn đề chia tay. Ông nghe xong thì gương mặt biến sắc, tức thì nổi cơn thịnh nộ, nghiêm nghị cảnh cáo: “Tôi trịnh trọng nói cậu biết, cậu đừng hòng ức hiếp, khi dễ đứa con gái bảo bối của tôi. Nếu con bé thực sự không hạnh phúc, tôi sẽ kiên quyết dẫn nó về nhà, tách xa khỏi cậu. Còn về khoản tiền cưới lúc trước, cậu cứ yên tâm, tôi thà mất đi cái mạng già này, chứ không bao giờ quỵt nợ Tống gia, để con tôi phải chịu tủi nhục.”
Chứng kiến ông Mục Chính Khang đột ngột nổi cơn thịnh nộ, Tống Vực có chút ngoài ý muốn. Anh trầm mặc một lúc, sau rót thêm nước trà vào ly ông, ngữ khí điềm nhiên mang theo sự cung kính:“Xin bố hãy yên tâm, con tuyệt đối không khi dễ, xem thường Táp Táp. Con nhất định sẽ đem đến hạnh phúc cho cô ấy. Cô ấy là con gái bảo bối của bố, đồng thời cũng là người vợ yêu quý của con.”
Mục Chính Khang vẫn còn trong cơn kích động, sắc mặt xám xịt, đôi môi run run, mắt lườm Tống Vực. Ông ráng sức đè ép cơn giận xuống đáy lòng, cầm ly trà nhấp một ngụm, nói:“Hy vọng cậu nói được thì làm được. Táp Táp con tôi là một cô gái tốt, nhưng đã phải chịu rất nhiều bất hạnh. Thân là bố nó, mà tôi chưa bao giờ hoàn thành tốt trách nhiệm của mình. Từ nhỏ con bé đã thua thiệt, kém may mắn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Mẹ nó qua đời sớm, tôi lại không có thời gian quan tâm săn sóc nó. Đời này tôi luôn áy náy với hai mẹ con Táp Táp. Hiện giờ, tôi chỉ có thể chuộc lỗi lầm bằng cách cố gắng bảo vệ con bé, ngăn cản nó tránh xa những kẻ gây tổn thương cho nó.”
Cảm xúc được thể cuồn cuộn dâng trào, ông tâm sự rất nhiều chuyện khi Táp Táp còn nhỏ, bao gồm chuyện li hôn giữa ông và bà Trình Hạo Anh, rồi Mục Táp theo mẹ đến Tây Xương sinh sống. Tuy xa cách nhiều năm, nhưng ông chưa bao giờ chủ động liên lạc với hai mẹ con họ. Đây chính là việc khiến ông hối hận nhất đời.
Lúc bà Trình Hạo Anh sinh bệnh nặng, Mục Táp mới hơn mười tuổi. Khi ấy, tự tay cô bé chăm bẵm, hầu hạ mẹ. Hằng ngày cô bé nấu cơm, sắc thuốc cho mẹ uống, chăm chỉ ngồi bên giường đọc báo mẹ nghe, cố ý ê a những bài hát tươi vui để an ủi cơn đau của mẹ, luôn miệng tíu tít nói chuyện, bên cạnh mẹ từng phút từng giây. Cô bé cùng mẹ kiên cường chống chọi đến tận cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà một mình cô bé ngồi đợi trước cửa phòng phẫu thuật thật lâu, để rồi cuối cùng nghe phán quyết tàn nhẫn.
Sỡ dĩ ông Mục Chính Khang biết được những chuyện này, là do ông lén lút xem nhật kí của Mục Táp.
Tống Vực lặng thinh lắng nghe ông kể, tâm trí bất giác hiện lên hình ảnh: Một bé gái có thân thể nhỏ nhắn, nhưng kiên cường đứng giữa hành lang bệnh viện mênh mông, trống trải, rồi tận tai nghe bác sĩ tuyên bố cái chết của người mẹ thân yêu. Với cô bé, có lẽ khoảnh khắc ấy như thể trời long đất lở, màn đêm tăm tối bủa vây bốn phía, nơi nơi bao trùm nỗi tuyệt vọng. Nhưng ngoại trừ chấp nhận, cô bé không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô bé nhất định sẽ thương tâm khóc òa lên, khóc mờ cả hai mắt, sẽ bàng hoàng, bất lực, bơ vơ tự gặm nhấm nỗi đau mà không có ai bên cạnh sẻ chia hay an ủi.
“Anh suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Mục Táp cầm hộp bánh quế hạnh nhân đi tới, ngồi cạnh Tống Vực. Nhìn thấy bộ dáng thất thần của anh, cô hiếu kì hỏi.
Tống Vực giơ tay lấy cái bánh trong hộp, nhẹ nhàng bẻ làm đôi, chính giữa lộ ra nhân bánh, anh dịu dàng đút cô ăn: “Anh đang mường tượng dáng vẻ khi bé của em.”
“Sao lại mường tượng dáng vẻ khi bé của em?” Mục Táp hỏi lại.
Tay Tống Vực xoa nhẹ mi tâm cô, miêu tả theo đường sống mũi đi xuống, lưu luyến nơi chóp mũi, bờ môi, chiếc cằm, cuối cùng anh nựng nựng cằm cô:“Khi bé, Táp Táp của anh nhất định rất đáng yêu.”
Đầu Mục Táp đầy dấu chấm hỏi, nhưng chưa kịp hỏi rõ, anh đã dang tay ôm cô vào lòng. Đôi tay nhịp nhàng vỗ vỗ sau lưng cô. Mục Táp rúc mình trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn của anh, tay cô vòng quanh eo anh, không nói một lời, chỉ nhắm mắt hưởng thụ giây phút bình yên, ấm áp.
Cô là phụ nữ, nên nhạy cảm phát hiện vòng ôm hôm nay hơi khác so với ngày thường. Vòng ôm này ẩn chứa luồng sức mạnh không tên, im ắng truyền xuống đáy lòng cô, khiến thâm tâm cô bỗng lâng lâng một loại năng lượng lạ, làm dòng máu toàn thân cô dường như nóng lên, cảm giác kì diệu bất tận.
Anh ôm cô thật lâu, vòng tay không hề buông lỏng. Mãi tới khi cô ngáp một cái rõ dài, anh liền bế cô lên giường, chu đáo đắp chăn cho cô. Anh cũng ngã mình, nằm nghiêng người, tiếp tục sưởi ấm cô trong lòng…..
Cứ như vậy, độ ấm từ người anh cả đêm không rời khỏi cô.
Sáng hôm sau, Mục Táp tỉnh dậy thì phát hiện Tống Vực đã rời giường, và….chủ động nấu bữa sáng. Thành quả của anh là đĩa trứng rán chỗ sống chỗ khét, món khoai lang luộc vì để lửa quá lớn nên nước luộc cạn sạch, khoai cháy thành than, ly sữa bỏ đường quá nhiều, ngọt chẳng khác chè, đĩa mì trộn mặn đến nỗi đau rát cổ họng…Nhưng tất cả đã bị lu mờ bởi việc hôm nay anh phá lệ, tự mình nấu bữa ăn sáng.
“Này anh, hôm nay anh bị ai nhập hồn à? Hay là sinh bệnh?” Mục Táp khó tin trợn tròn mắt.
Tống Vực trầm tĩnh nhướng mắt, tao nhã nhấp ngụm cà phê, điềm nhiên trả lời:“Em đừng trợn mắt nữa, nhìn xí lắm. Hôm nay anh rảnh rỗi, dậy sớm cảm thấy nhàm chán, nên trổ tài nấu thử bữa sáng. Em thấy thế nào, hương vị đấy?”
“Ờ…cũng không tệ.” Mục Táp nhận xét trái lương tâm. Dẫu sao đây cũng là lần đầu anh vô bếp, cô không nên đả kích nhiệt tình của anh. Hơn nữa cô là vợ, tất nhiên cần cổ vũ chồng mình.
“Vậy từ giờ chúng ta luân phiên nhau nấu bữa sáng nhé. Em hai tư sáu, anh ba năm bảy.”
“Hả?” Mục Táp hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Tống Vực nhìn vẻ mặt cô cả kinh tột độ, bèn thuận tay cầm tờ báo gõ nhẹ lên đầu cô:“Diện mạo chồng em tuấn tú sáng ngời, em đừng dùng ánh mắt như đang dối diện quái vật để nhìn anh chứ.”
“Nhưng trước giờ, anh luôn trốn tránh mấy việc nấu nướng hay dọn dẹp nhà cửa mà.”
“Coi như anh muốn hoạt động gân cốt vậy.” Anh nói: “À, em nhắc anh mới nhớ, sẵn tiện chúng ta phân công luôn việc dọn dẹp nhà cửa đi.”
Mục Táp nghẹn họng nhìn trân trối, thầm nghĩ anh chắc chắn đang nói đùa.
Đoạn thời gian sau, Mục Táp mới tin anh hoàn toàn nghiêm túc, cô phát hiện anh thực sự thay đổi. Tỉ như ngày trước, mỗi khi làm việc xong, bàn làm việc của anh sẽ bừa bãi lộn xộn, anh cũng lười sắp xếp, còn bây giờ trên bàn luôn gọn gàng ngăn nắp. Nếu ngày trước mỗi khi anh tắm xong đều vứt đại quần áo vào giỏ đựng đồ, thì giờ đây anh chịu khó bỏ vào máy giặt. Lúc trước lâu lâu mới có một ngày anh xung phong rửa bát, hiện tại thì cơm nước xong xuôi, anh tự động xắn cao tay áo, cặm cụi tẩy từng cái bát. Khi xưa anh thụ động để cô quyết định những hoạt động giải trí ngày chủ nhật, còn hiện tại chỉ vừa đến thứ tư, anh đã hào hứng cùng cô lên kế hoạch trước.
Tóm lại, anh ngày càng quan tâm, chăm sóc cô nhiều hơn, cũng năng bầu bạn, kề cận bên cô.
Có vài lần, anh xã giao về nhà, lờ đờ men rượu say, anh kéo cô vào ngực, miệng kề sát tai cô, kể gián đoạn những sự việc trong quá khứ của anh. Tuy rằng không đánh thẳng vào trọng tâm, mấu chốt của những sự việc đáng nhớ, nhưng so với trước kia, đã tiến triển hơn nhiều.
Ngay cả những lúc trên giường, anh cũng trở nên nhiệt tình, say mê hơn, liên tục biến hóa các tư thế hoặc động tác khó. Mục Táp tò mò, thắc mắc anh đã ‘tầm sư học đạo’ ở đâu, mà mỗi lần đều có những ý tưởng mới mẻ, độc đáo.
Anh nghiêm túc trả lời thắc mắc của cô: “Kiến thức là vô biên, mãi không có điểm dừng. Vợ chồng ta nên chăm chỉ, cần cù tiếp thu những kiến thức mới, như thế mới giữ được chất lửa cần thiết cho gia đình, càng thêm gắn kết sự hòa hợp và hạnh phúc.” Nói đoạn, anh thả tập tài liệu trong tay, dùng vẻ mặt vô cùng đứng đắn hỏi cô: “Đêm nay em muốn thử tư thế Điêu Thuyền Bái Nguyệt không? Hay Tây Thi Hoán Sa? Hoặc Thổi Tiêu Trong Rừng Trúc?” (Anh Vực nói chuyện cao thâm, huyền bí quá, bạn Điểu trong sáng nên vô pháp lĩnh hội, mời mọi người tự thả trí tưởng tượng bay cao bay xa nhé >.<)
Mục Táp tức thì mặt đỏ như ráng chiều, gặng hỏi anh đang nói cái quái gì đấy? Cô thực sự hiếu kì anh đã học được mấy chiêu thức ‘nặng đô’ này từ đâu? Còn trách móc anh ích kỉ học hỏi một mình, cô cũng muốn cùng anh lĩnh hội kiến thức mới. Song mặc kệ cô gặng hỏi thế nào, anh cũng ngậm chặt miệng, chỉ cười gian xảo, ra vẻ thần bí. (Trời, Mục Táp cũng quá bạo dạn. bạn Điểu câm nín trước độ xứng đôi của vợ chồng này rồi.)
“Mục Táp, dạo này da chị đẹp ghê á, lúc nào cũng đỏ hồng hây hây. Chị chia sẻ với em đi, bí quyết gì mà càng ngày nhìn chị càng kiều diễm ướt át thế?” Đang lúc dùng cơm trưa, cô nàng Tiểu Thụy Lệ tò mò nhìn cô chằm chằm.
Mục Táp vừa nhai cơm vừa tỏ vẻ bất ngờ:“Thế à?”
“Đúng vậy, khí sắc chị tốt lắm, hai má hồng hồng, mịn màng non ra nước, nhìn đáng yêu quá.” Tiểu Thụy Lệ nài nỉ cô chia sẻ bí quyết, hỏi cô có phải dùng mỹ phẩm đắt tiền, giúp tái tạo làn da như thuở mười tám.
“Chờ sau này kết hôn, em sẽ tự khám phá ra” Mục Táp lúng túng, lầu bầu một câu.
Tiểu Thụy Lệ thoáng ngơ ngác, rồi lập tức đập mạnh tay xuống bàn, lắp bắp:“Chị chị chị chị…chị hư quá! Cấm chị đầu độc những tâm hồn trong sáng, ngây thơ như em!”
Mục Táp vội vàng gặp miếng sườn, nhét vào miệng cô nàng, đề phòng ‘cái loa phát thanh’ này khiến người xung quanh chú ý.
Không chỉ đồng nghiệp công ty trầm trồ trước vẻ đẹp của cô, ngay cả cô bạn Lục Tây Dao vừa đi du lịch trở về, gặp cô cũng ngạc nhiên không kém: “Chao ôi, sao bạn tớ càng ngày càng đẹp rạng ngời thế này? Tớ nhớ không lâu trước đây, có người nhắn tin than với tớ rằng đang chiến tranh lạnh cùng ông xã, tinh thần cô ấy sa sút trầm trọng, khiến tớ không dám hỏi han qua điện thoại, phải hấp tấp trở về, chuẩn bị một đống lời lẽ vỗ về, an ủi nữa chứ. Thậm chí tớ còn nơm nớp lo sợ bạn mình sẽ biến thành bà vợ oán chồng già nua, tàn tạ.
“Thôi đừng ca cẩm nữa, vợ chồng tớ hòa thuận lại rồi.” Mục Táp lời ít ý nhiều.
Lục Tây Dao nhẹ nhàng thở phào, nở nụ cười nham nhở: “Cũng đúng, vợ chồng son đầu giường cãi nhau thì làm hòa cuối giường, không gì đáng lo ngại. Có điều, nhìn dáng điệu này của cậu, ắt hẳn là được tưới tắm trong cơn mưa tình yêu nồng nàn rồi.”.
“Ờ, anh ấy càng ngày càng tốt.” Mục Táp tươi cười rạng rỡ.
“Xem ra lúc tớ vắng mặt, hai người đã có bước tiến nhảy vọt. Nào em gái, mau mau khai báo tường tận chị nghe.” Lục Tây Dao nói: “Khoan đã, trước tiên nói về tình địch của cậu đi, chị dâu Tống Vực đấy, cô ta sao rồi?”
Nhắc tới Mạc Tử Tuyền, Mục Táp tựa hồ có chút đăm chiêu: “Nhà cô ta hình như xảy ra chuyện. Cô ta về đó rồi, mấy ngày nay không ở thành phố H.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?” Lục Tây Dao vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Hi vọng chuyện lớn lớn tí, có thể giữ chân cô ta lâu lâu chút. Thế thì cô ta phải tập trung lo giải quyết vấn đề của mình, không còn hơi sức đi phá rối vợ chồng cậu.”.
Mục Táp nhún vai, không hề hào hứng với đề tài về Mạc Tử Tuyền, cô bèn quay lại đề tài cũ, hạnh phúc kể Lục Tây Dao nghe những biểu hiện hết sức tích cực của Tống Vực gần đây.
Sau cơn mưa, mây mù tan biến, cầu vòng lấp lánh, ánh mặt trời xán lạn lại chiếu rọi quanh cuộc sống của Mục Táp.
Nhưng không lâu sau, Mạc Tử Tuyền chủ động tìm cô.
Chiều thứ sáu, trời mưa dầm dề, thời gian tan tầm khó đón taxi, hôm nay Tống Vực lại bận họp, nên Mục Táp che dù đi tới trạm xe điện ngầm.
Một chiếc Audi màu đỏ lặng yên không tiếng động, như thể chiếc thuyền giấy lướt trên mặt hồ trắng xóa bất ngờ chặn trước mặt cô. Cửa kính từ từ hạ xuống, khuôn mặt hoàn mỹ như tranh của Mạc Tử Tuyền phản vào đôi mắt cô.
“Mục Táp, có thể cùng tôi tán gẫu vài câu không?” Mạc Tử Tuyền trực tiếp đề nghị.
Trong khoảng thời gian này, Mục Táp đã nghe phong phanh mấy chuyện liên quan đến Mạc Tử Tuyền. Mạc Thư Quốc bị cục công an kinh tế triệu tập điều tra. Ông ta lấy 30% thu nhập hằng năm của công ty lâm nghiệp mà mình sỡ hữu để làm mồi nhử, từ đó chiếm đoạt phi pháp 150 triệu tiền gửi đầu tư của công chúng. Án kiện đã được chuyển giao lên tòa án, thủ tục tố tụng đang trong giai đoạn hoàn thành, ngày Mạc Thư Quốc làm bạn với song sắt đã không còn xa.
Đúng lúc này, Mạc Tử Tuyền đệ đơn lên tòa án địa phương, mục đích là nhờ tòa án hủy bỏ mối quan hệ ràng buộc giữa chị ta và Mạc gia. Chị ta cũng đồng thời đăng báo thanh minh, chính bản thân chị ta yêu cầu được thoát ly mối quan hệ này, còn tuyên bố trong tay mình có giữ bằng chứng xác minh, thời gian sống ở Mạc gia, chị ta đã bị họ lợi dụng, nhục nhã rất nhiều.
Thị phi thật giả khó phân, ai đúng ai sai, chẳng ai biết được.
“Thế nào? Cô sợ hả?” Mạc Tử Tuyền cười mỉa.”Cô đừng lo, tôi chỉ muốn cùng cô tâm sự, giãi bày chút chuyện trong lòng.”
Mục Táp nhìn chằm chặp khuôn mặt chị ta một lúc, sau gật đầu:“Được thôi.”
Cô lên xe, đóng cửa lại, quanh chóp mũi cô liền phảng phất mùi nước hoa nồng nàn trên người Mạc Tử Tuyền, khác xa hương thơm thanh nhã, ngọt ngào mà cô ngửi thấy khi lần đầu gặp mặt chị ta.
Nước hoa khác biệt biểu đạt tâm tình người dùng cũng bất đồng, thay đổi khá nhiều.
Mạc Tử Tuyền chậm rãi lái xe, chủ động hỏi: “Cô đã biết những chuyện gần đây của tôi chưa?”
Mục Táp nhìn chị ta không nói, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu bản thân đã biết.
“Yên tâm, việc kiện tụng lần này, tôi nắm chắc phần thắng, bởi chính tôi nắm giữ chứng cớ xác minh Mạc Thư Quốc có âm mưu quấy rối tôi.” Mạc Tử Tuyền dùng ngữ khí lãnh đạm để trần thuật một sự việc đáng kinh tởm.
Mục Táp sửng sốt, cặp mắt lóe tia khiếp sợ.
Mạc Tử Tuyền vẫn thủng thẳng nói tiếp:“Năm tôi mười một tuổi, có một lần Mạc Thư Quốc say rượu, lén lút đột nhập phòng tôi. Lúc ấy, tôi đang trong phòng tắm, lão ta liền rình mò nhìn trộm. Từ sau lần đó, lão ta luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng, đói khát, cuối cùng lợi dụng những lúc người khác không chú ý, trắng trợn sàm sỡ tôi. Tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa ghê tởm, ý thức được ham muốn đen tối của lão không chỉ dừng lại ở đó, e rằng không sớm thì muộn thân xác tôi sẽ bị lão ta chà đạp. Vì thế, tôi hóa bị động thành chủ động, lợi dụng lúc lão ta say rượu, thần trí trở nên mơ màng ngu ngốc, thì tự động cởi bỏ quần áo, dán sát vào người lão ta, tỏ vẻ thân mật. Sau đó, tôi dùng máy quay phim quay lại những hình ảnh tương đối khó coi của lão. Lão ta đã say mèm, nên đành bất lực để mặc tôi sắp xếp. Rồi tôi dùng chính những hình ảnh đó để uy hiếp lão ta, nghiêm cấm lão ta không được chạm đến tôi, dù chỉ là một sợi tóc, bằng không Mạc phu nhân sẽ tận mắt chứng kiến những hình tươi mát đó. Bị tôi nắm đằng đuôi, lão ta không thể không thỏa hiệp, đành tức tối dẹp bỏ ý đồ bất lương với tôi. Hơ,hơ! Người bên ngoài luôn mồm ca tụng lão ta là người bố nhân từ, đối xử với con nuôi y như con ruột, chỉ mình tôi biết sự thật, bản chất lão ta không bằng súc sinh.”
“Cô ngạc nhiên không, khi một con bé vừa tròn mười một tuổi lại có những toan tính đáng sợ như vậy?” Mạc Tử Tuyền liếc mắt nhìn Mục Táp, thản nhiên nói,“Bởi tôi không có sự lựa chọn. Ngày đầu bước chân vào Mạc gia, tôi đã biết tỏng họ có ý đồ. Bọn họ dụng tâm bồi dưỡng một con cờ biết vâng lời, để sau này con cờ ấy giúp họ thu về lợi ích. Nếu tôi không biết tính toán thiệt hơn, không biết đeo mặt nạ mà sống, thì đã sớm bị bọn họ ăn tươi nuốt sống. Tôi chỉ có thể trở nên thực dụng, lừa lọc, gian ngoan xảo trá, gặp chiêu phá chiêu, đi bước nào tính bước nấy, dùng mưu mẹo tự bảo vệ bản thân.”
“Có qua ắt phải có lại. Họ lợi dụng cô, nhưng đồng thời cũng cho cô hưởng thụ điều kiện sống tốt nhất, đúng không ?” Mục Táp hỏi vặn.
“Tôi tán thành cách nghĩ của cô. Tôi từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, phải sống nương nhờ nhà bà bác. Thế nhưng bà ta không coi tôi là con cháu ruột rà. Bà ta luôn đối xử khắt khe, độc ác với tôi. Hễ tâm trạng không vui là bà ta trút giận lên đầu tôi, ra sức hành hạ cơ thể tôi để xoa dịu cơn giận của bà ta, dần dà tôi căm ghét, hận thù bà ta đến tận xương tủy. Vậy nên khi vợ chồng Mạc Thư Quốc ngỏ ý muốn nhận nuôi tôi, tôi lập tức đáp ứng vô điều kiện. Cô nghĩ thử xem, cả hai nơi đều là đầm rồng hang hổ, tôi dại gì không chọn nơi sẽ chu toàn vật chất cho mình? Chí ít Mạc gia ban tặng tôi cuộc sống như một nàng công chúa, nhờ họ mà tôi từng bước xâm nhập chốn phồn hoa của giới thượng lưu” Khóe miệng Mạc Tử Tuyền cong nhẹ: “Tôi không hối hận vì lựa chọn năm xưa. Với cả, nếu không vào Mạc gia, tôi làm sao có cơ hội quen biết Tống Vực và Tống Hạo.”
Chị ta vừa nhắc Tống Vực, Mục Táp liền ngước mắt, tập trung lắng nghe. Có lẽ nguyên nhân cô đồng ý lên xe Mạc Tử Tuyền là vì Tống Vực. Cô linh cảm, chị ta nhất định sẽ nói đến quá khứ liên quan Tống Vực.
“Khi đó tôi là đối tượng hâm mộ lẫn ghen ghét của đa số bạn học nữ. Tôi là con gái của đại gia Mạc Thư Quốc, hiển nhiên sẽ sống trong giàu sang nhung lụa. Hơn nữa, hai anh em Tống gia đều yêu thích tôi, cưng chiều tôi lên tận trời. Tôi được ví như vầng trăng tỏa ánh sáng chói lọi nằm giữa muôn ngàn vì sao li ti, nhỏ bé, luôn luôn là tâm điểm của sự chú ý.” Mạc Tử Tuyền nhận xét,“Anh em họ không giống nhau. Tuy là anh, song Tống Hạo khù khờ hơn Tống Vực. Tính tình anh ấy khiêm nhường trầm lắng, ít sân si, bon chen với đời. Anh ấy mù quáng yêu thương tôi, thậm chí tôi có yêu cầu anh ấy chết vì tôi, anh ấy cũng không do dự. Vả lại, anh ấy đã được Tống gia chỉ định là người thừa kế sự nghiệp, nên tôi thuận theo ý Mạc gia, ngoan ngoãn làm bạn gái anh ấy. Nào ngờ cảm xúc của tôi đi ngược lại lí trí, trái tim tôi đập loạn nhịp vì Tống Vực – người thanh niên anh tuấn, tài hoa hơn người, cá tính mạnh mẽ, ngang tàng bướng bỉnh, đã đốn ngã trái tim của biết bao thiếu nữ. Thú thật, Tống Hạo còn lâu mới bằng Tống Vực. Tôi bị Tống Vực mê hoặc, kìm lòng chẳng đặng cứ tìm cơ hội để được ở riêng cùng anh ấy. Tôi chủ động tiếp cận, giở vô số thủ đoạn, nhằm ép anh ấy chú ý đến tôi. Cuối cùng trời không phụ lòng người, tôi thành công khiến anh dậy lên niềm hứng thú.”
“Tống Vực luôn đau lòng vì tôi.” Nói đoạn, Mạc Tử Tuyền thoáng liếc nhìn Mục Táp, ngữ khí trở nên ám muội,“Anh ấy thật sự đau lòng vì tôi.”
Mục Táp lấy tĩnh chế động, lẳng lặng quan sát chị ta, cười hỏi:“Cô nhận định như vậy?”
“Dù là yêu cầu vô lí đến độ nào, anh ấy đều cố gắng đáp ứng tôi. Anh ấy luôn dùng hành động chứng minh tình cảm, thầm lặng ở sau lưng tôi, làm rất nhiều việc ý nghĩa.” Nói tới đây, thần sắc chị ta bất giác nhu hòa, giọng nói cũng dịu dàng hơn ,“Tống Vực luôn che chở, bảo vệ tôi. Lúc đó trong mắt anh ấy, tôi là người con gái độc nhất vô nhị, hoàn toàn khác xa loại con gái cố ý làm ra mấy trò hầm hố, kệch cỡm hòng thu hút ánh mắt anh ấy. Anh ấy vô cùng chán ghét loại con gái như thế. Đương nhiên tôi cũng chủ động ra tay chặt đứt những mơ mộng hão huyền của các cô ả. Tôi có vô vàn biện pháp để trị những cô ả si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình.”
Bên ngoài mưa mỗi lúc một lớn, cần gạt nước không ngừng lắc lư qua lại. Làn không khí phảng phất mùi bùn đất len lỏi qua khe cửa kính, mơn man nơi làn da, khiến nó dần lạnh lẽo.
Mạc Tử Tuyền dừng nói hồi lâu, tia lưu luyến ngọt ngào nơi đáy mắt từ từ tan biến, giọng điệu lạnh tanh:“Hiện giờ cũng thế. Tôi căm ghét những ả phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tống Vực, ngông cuồng muốn chiếm được tình cảm anh ấy.”
“Thế nên, cô căm ghét tôi.” Mục Táp thay chị ta nói ra suy nghĩ thật lòng.
Mạc Tử Tuyền gật đầu:“Mục Táp, tôi quả thực không nhìn thấy cô có điểm nào nổi trội hơn tôi, có chăng ông trời ưu ái cô mà trêu đùa tôi thôi. Tôi gặp anh ấy vào thời điểm không thích hợp, còn cô…có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.”
Dứt lời, chị ta giẫm mạnh chân ga, chiếc xe tức tống lao thẳng vào cơn giông tố mịt mùng phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.