Chương 36: Phiên ngoại - HOÀN TOÀN VĂN
Nam Yên Bắc Vũ
06/04/2023
Ngọn lửa đốt quyển sách thành tro bụi, đồng thời cũng phá hết toàn bộ hy vọng của anh.
Ánh sáng trắng trong ngực anh tán đi từng chút một theo làn gió, hòa cùng với tro sách trôi về một hướng không thấy tận cùng.
Tay anh hung hăng nắm chặt giữa không trung một cái, quầng sáng vẫn xuyên qua ngón tay anh như cũ, lóe sáng dưới con mắt của anh.
Không bắt được thứ gì cả.
Anh quỳ trên mặt đất, quần đã bị cọ bẩn, nước mắt rơi xuống bụi đất, lóe lên một chút bụi bặm nho nhỏ.
Xưa nay Trình Ngôn không biết hóa ra mình khóc cũng chật vật như vậy.
Lâm Trí đã dùng hết tất cả các cách mới tìm được Trình Ngôn bên trong tòa nhà bị bỏ hoang của Mộ thị.
Lâm Trí khó có thể tưởng tượng được có một ngày anh ta nhìn thấy ông chủ của mình ngồi bệt trên mặt đất, quần áo dơ dáy bẩn thỉu, dáng vẻ chật vật, hai mắt vô thần.
Anh ta chạy đến đỡ Trình Ngôn lên: “Ông chủ, anh không sao chứ? Xảy ra chuyện gì rồi? Sau khi thăm dò được Tô Giản hẹn gặp anh, tôi cứ sợ là sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
Bởi vì duy trì một tư thế trong thời gian dài khiến cho chân Trình Ngôn tê cứng, anh đẩy Lâm Trí ra, lảo đảo bước mấy bước, Lâm Trí vội vàng bước đến dìu anh đi.
“Đều là giả… Lâm Trí, cậu biết không, chúng ta đều là giả!”
Lâm Trí đối diện với cặp mắt phiếm hồng của Trình Ngôn, không đoán được rốt cuộc ông chủ và Tô Giản sau khi gặp mặt nhau đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có thể khiến ông chủ thất lễ như vậy.
“Ông chủ, ông chủ, chúng ta về trước đã.” Lâm Trí chỉ coi là Trình Ngôn đang nói mê, mở lời khuyên nhủ.
Trình Ngôn bị Lâm Trí nâng vào trong xe, trong mắt là bi thương Lâm Trí không thể hiểu được.
Trên đường trở về, trong xe im ắng không ai nói gì, thỉnh thoảng Lâm Trí lại lo lắng ngẩng đầu nhìn vào Trình Ngôn đang ngồi đằng sau qua kính chiếu hậu.
“Cậu nghĩ con người quyết định vận mệnh, hay là bị vận mệnh quyết định?” Anh ta không kịp đề phòng đã thấy Trình Ngôn mở miệng.
Lâm Trí chần chừ một lát: “Tôi thấy là con người sẽ quyết định vận mệnh. Mấy năm trước, khi Trình thị xuất hiện nguy cơ, là do anh không từ bỏ ngăn cản cơn sóng dữ nên mới có thể khiến Trình thị nâng cao một bước như hôm nay.”
Trình Ngôn hừ cười hai tiếng: “Thật ra tôi chẳng qua chỉ là một con rối bị giật dây thôi! Cho đến bây giờ tôi tưởng đó là quyết định của mình, hóa ra thực tế là bị người khác chi phối!”
Lâm Trí lo lắng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu một chút: “Ông chủ…”
“Thế nhưng mà con rối tránh thoát khỏi đường đi, kết quả chính là bị đốt thành tro bụi…”
“Ông chủ, tôi đưa anh về nhà trước, anh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt.”
Trình Ngôn không lên tiếng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường cao tốc, đằng sau có một chiếc xe luôn nhấn còi muốn vượt lên. Lâm Trí nhíu nhíu mày, đằng trước còn có xe nên anh ta không thể nào nhường đường được.
Bàn tay của Trình Ngôn đặt lên tay gạt trên cửa xe, nơi đó có một nút bấm làm cửa xe mở ra. Đằng sau có một chiếc xe bám đuôi, nếu như bây giờ anh mở cửa xe nhảy ra, vậy thì như nào…
Lòng bàn tay anh vuốt ve qua lại trên nút bấm kia, chỉ cần thêm một chút sức thì cửa xe sẽ mở ra…
“Ông… ông chủ, sắp đến rồi.” Mỗi giây mỗi phút Lâm Trí đều chú ý đến Trình Ngôn.
Trình Ngôn lại sợ hãi nhìn về phía Lâm Trí.
Anh không nhìn nhầm, vừa rồi Lâm Trí đứng im trong nháy mắt, giống như thể hình ảnh đang chiếu bình thường thì bị lag một thoáng.
“Còn bao lâu nữa?”
Lâm Trí chuyển động tay lái: “Nhanh thôi, đã đến cửa ra cao tốc rồi.”
Động tác đối thoại lại trôi chảy như thường.
Trình Ngôn vẫn tin chắc rằng vừa nãy mình không nhìn nhầm.
Thế giới này đứng im trong ngắn ngủi.
Vì sao chứ?
Đừng nói đây là một thời cơ chứ? Giống như có một ngọn lửa chợt tắt trong lòng Trình Ngôn.
Điều kiện bồi dưỡng thời cơ này là gì…
Đến biệt thự.
Trình Ngôn xuống xe, Lâm Trí không yên lòng đi theo anh vào nhà.
Trình Ngôn phất phất tay: “Cậu đi về đi.”
Lâm Trí chần chừ một lát: “Vậy thì anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
Trình Ngôn bước vào phòng sách, vô cùng mỏi mệt ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc.
Trước đó, khi lợi dụng quyển sách kia xuyên qua thì thế giới này sẽ xuất hiện hiện tượng đứng im. Khi thế giới này đứng im thì anh sẽ có cơ hội được gặp lại cô.
Đưa tay nhéo nhéo mi tâm, anh cẩn thận suy nghĩ lại cả trước lẫn sau sự kiện Lâm Trí bị đứng im trong thoáng chốc.
“Ông… Ông chủ, sắp đến rồi.”
Vì sao lại cố ý nói với anh như vậy? Lúc ấy anh đang làm gì? Anh đang nhìn nút bấm mở cửa xe, nghĩ đến việc nếu như nhảy xe…
Nhảy xe…
Chết!
Ngọn lửa trong lòng càng đốt càng cháy.
Anh giương mắt nhìn cây bút máy trên bàn.
Anh từng dùng chiếc bút máy này, không biết mệt mỏi viết tên cô cả nghìn vạn lần trên quyển sách kia.
Đã từng, chiếc bút máy này và quyển sách kia đã dẫn anh đi gặp cô.
Trình Ngôn cầm lấy chiếc bút máy kia, mở nắp bút, lộ ra ngòi bút thấm đầy mực tàu đang phản chiếu ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
Ngòi bút vô cùng chói tai.
Phải cùng với nó bị vây trong thế giới giả dối này, chẳng bằng quyết đoán một lần duy nhất.
Nếu như thành công, anh sẽ có thể nhìn thấy cô ngay.
Nếu như thất bại, anh có thể thoát khỏi thế giới giả dối này.
Tính thế nào cũng là thắng.
Đánh cược một lần vậy.
Thân bút bị năm ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, móng tay của anh trắng bệch, ngón cái giữ lấy đuôi bút. Tư thế nắm này khiến cho lúc đó điều khiển lực dễ dàng hơn. . Ngôn Tình Xuyên Không
Trình Ngôn nhắm mắt lại, từ từ nâng tay đang cầm bút máy kia lên.
Anh bỗng nhiên dùng lực!
Ngòi bút cắm sâu vào cổ anh, cảm giác hít thở không thông nhanh chóng đánh tới, ý thức của anh từ từ tan ra…
Trong khoảnh khắc cuối cùng này, anh nhìn thấy ánh sáng trắng.
Là ánh sáng chiếu rọi vạn trượng mà trước đây anh chưa từng thấy…
Ánh sáng trắng trong ngực anh tán đi từng chút một theo làn gió, hòa cùng với tro sách trôi về một hướng không thấy tận cùng.
Tay anh hung hăng nắm chặt giữa không trung một cái, quầng sáng vẫn xuyên qua ngón tay anh như cũ, lóe sáng dưới con mắt của anh.
Không bắt được thứ gì cả.
Anh quỳ trên mặt đất, quần đã bị cọ bẩn, nước mắt rơi xuống bụi đất, lóe lên một chút bụi bặm nho nhỏ.
Xưa nay Trình Ngôn không biết hóa ra mình khóc cũng chật vật như vậy.
Lâm Trí đã dùng hết tất cả các cách mới tìm được Trình Ngôn bên trong tòa nhà bị bỏ hoang của Mộ thị.
Lâm Trí khó có thể tưởng tượng được có một ngày anh ta nhìn thấy ông chủ của mình ngồi bệt trên mặt đất, quần áo dơ dáy bẩn thỉu, dáng vẻ chật vật, hai mắt vô thần.
Anh ta chạy đến đỡ Trình Ngôn lên: “Ông chủ, anh không sao chứ? Xảy ra chuyện gì rồi? Sau khi thăm dò được Tô Giản hẹn gặp anh, tôi cứ sợ là sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
Bởi vì duy trì một tư thế trong thời gian dài khiến cho chân Trình Ngôn tê cứng, anh đẩy Lâm Trí ra, lảo đảo bước mấy bước, Lâm Trí vội vàng bước đến dìu anh đi.
“Đều là giả… Lâm Trí, cậu biết không, chúng ta đều là giả!”
Lâm Trí đối diện với cặp mắt phiếm hồng của Trình Ngôn, không đoán được rốt cuộc ông chủ và Tô Giản sau khi gặp mặt nhau đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có thể khiến ông chủ thất lễ như vậy.
“Ông chủ, ông chủ, chúng ta về trước đã.” Lâm Trí chỉ coi là Trình Ngôn đang nói mê, mở lời khuyên nhủ.
Trình Ngôn bị Lâm Trí nâng vào trong xe, trong mắt là bi thương Lâm Trí không thể hiểu được.
Trên đường trở về, trong xe im ắng không ai nói gì, thỉnh thoảng Lâm Trí lại lo lắng ngẩng đầu nhìn vào Trình Ngôn đang ngồi đằng sau qua kính chiếu hậu.
“Cậu nghĩ con người quyết định vận mệnh, hay là bị vận mệnh quyết định?” Anh ta không kịp đề phòng đã thấy Trình Ngôn mở miệng.
Lâm Trí chần chừ một lát: “Tôi thấy là con người sẽ quyết định vận mệnh. Mấy năm trước, khi Trình thị xuất hiện nguy cơ, là do anh không từ bỏ ngăn cản cơn sóng dữ nên mới có thể khiến Trình thị nâng cao một bước như hôm nay.”
Trình Ngôn hừ cười hai tiếng: “Thật ra tôi chẳng qua chỉ là một con rối bị giật dây thôi! Cho đến bây giờ tôi tưởng đó là quyết định của mình, hóa ra thực tế là bị người khác chi phối!”
Lâm Trí lo lắng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu một chút: “Ông chủ…”
“Thế nhưng mà con rối tránh thoát khỏi đường đi, kết quả chính là bị đốt thành tro bụi…”
“Ông chủ, tôi đưa anh về nhà trước, anh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt.”
Trình Ngôn không lên tiếng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường cao tốc, đằng sau có một chiếc xe luôn nhấn còi muốn vượt lên. Lâm Trí nhíu nhíu mày, đằng trước còn có xe nên anh ta không thể nào nhường đường được.
Bàn tay của Trình Ngôn đặt lên tay gạt trên cửa xe, nơi đó có một nút bấm làm cửa xe mở ra. Đằng sau có một chiếc xe bám đuôi, nếu như bây giờ anh mở cửa xe nhảy ra, vậy thì như nào…
Lòng bàn tay anh vuốt ve qua lại trên nút bấm kia, chỉ cần thêm một chút sức thì cửa xe sẽ mở ra…
“Ông… ông chủ, sắp đến rồi.” Mỗi giây mỗi phút Lâm Trí đều chú ý đến Trình Ngôn.
Trình Ngôn lại sợ hãi nhìn về phía Lâm Trí.
Anh không nhìn nhầm, vừa rồi Lâm Trí đứng im trong nháy mắt, giống như thể hình ảnh đang chiếu bình thường thì bị lag một thoáng.
“Còn bao lâu nữa?”
Lâm Trí chuyển động tay lái: “Nhanh thôi, đã đến cửa ra cao tốc rồi.”
Động tác đối thoại lại trôi chảy như thường.
Trình Ngôn vẫn tin chắc rằng vừa nãy mình không nhìn nhầm.
Thế giới này đứng im trong ngắn ngủi.
Vì sao chứ?
Đừng nói đây là một thời cơ chứ? Giống như có một ngọn lửa chợt tắt trong lòng Trình Ngôn.
Điều kiện bồi dưỡng thời cơ này là gì…
Đến biệt thự.
Trình Ngôn xuống xe, Lâm Trí không yên lòng đi theo anh vào nhà.
Trình Ngôn phất phất tay: “Cậu đi về đi.”
Lâm Trí chần chừ một lát: “Vậy thì anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
Trình Ngôn bước vào phòng sách, vô cùng mỏi mệt ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc.
Trước đó, khi lợi dụng quyển sách kia xuyên qua thì thế giới này sẽ xuất hiện hiện tượng đứng im. Khi thế giới này đứng im thì anh sẽ có cơ hội được gặp lại cô.
Đưa tay nhéo nhéo mi tâm, anh cẩn thận suy nghĩ lại cả trước lẫn sau sự kiện Lâm Trí bị đứng im trong thoáng chốc.
“Ông… Ông chủ, sắp đến rồi.”
Vì sao lại cố ý nói với anh như vậy? Lúc ấy anh đang làm gì? Anh đang nhìn nút bấm mở cửa xe, nghĩ đến việc nếu như nhảy xe…
Nhảy xe…
Chết!
Ngọn lửa trong lòng càng đốt càng cháy.
Anh giương mắt nhìn cây bút máy trên bàn.
Anh từng dùng chiếc bút máy này, không biết mệt mỏi viết tên cô cả nghìn vạn lần trên quyển sách kia.
Đã từng, chiếc bút máy này và quyển sách kia đã dẫn anh đi gặp cô.
Trình Ngôn cầm lấy chiếc bút máy kia, mở nắp bút, lộ ra ngòi bút thấm đầy mực tàu đang phản chiếu ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
Ngòi bút vô cùng chói tai.
Phải cùng với nó bị vây trong thế giới giả dối này, chẳng bằng quyết đoán một lần duy nhất.
Nếu như thành công, anh sẽ có thể nhìn thấy cô ngay.
Nếu như thất bại, anh có thể thoát khỏi thế giới giả dối này.
Tính thế nào cũng là thắng.
Đánh cược một lần vậy.
Thân bút bị năm ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, móng tay của anh trắng bệch, ngón cái giữ lấy đuôi bút. Tư thế nắm này khiến cho lúc đó điều khiển lực dễ dàng hơn. . Ngôn Tình Xuyên Không
Trình Ngôn nhắm mắt lại, từ từ nâng tay đang cầm bút máy kia lên.
Anh bỗng nhiên dùng lực!
Ngòi bút cắm sâu vào cổ anh, cảm giác hít thở không thông nhanh chóng đánh tới, ý thức của anh từ từ tan ra…
Trong khoảnh khắc cuối cùng này, anh nhìn thấy ánh sáng trắng.
Là ánh sáng chiếu rọi vạn trượng mà trước đây anh chưa từng thấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.