Chương 22
Dạ Man
22/05/2014
Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, lòng vẫn bình yên như nước.
Cao Tử Quần chưa bao giờ lặng im như bây giờ, toàn thân bao phủ bởi một tầng ảm đạm. Anh đứng yên tại chỗ, nhìn chằm vào cô. Một người phụ nữ không thích phấn son lại có thể trang điểm xinh đẹp và rạng ngời thế này.
Vẫn là khuôn mặt đó, chỉ là khoảng thời gian bảy năm cuối cùng đã thay đổi rất nhiều. Giây phút đó, anh mới phát hiện, hóa ra chính anh đã tự đẩy cô xuống vực sâu tuyệt vọng, suýt chút nữa anh có thể mất cô mãi mãi mà không hề hay biết.
Suy nghĩ sợ hãi ấy lại dần dần dày xé anh, toàn thân anh đau đớn.
Lãnh Tây từ từ rút tay về: “Cao Tử Quần, là một người bố, anh thương yêu Hi Hi ra sao tôi đều biết, nhưng anh cũng không thể cấm đoán quyền làm mẹ của tôi chứ.” Cô lùi lại, tựa người lên vách tường. Nhớ lại quãng thời gian trước kia, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn kiệt sức.
“Sự việc năm đó cũng là vì bất đắc dĩ, anh là người hiểu rõ nhất.” Vì sao cô bỏ lại Hi Hi, tất cả đều do con người trước mặt này gây nên.
Cao Tử Quần nhìn bàn tay đang hụt hẫng giữa không trung, anh sực tỉnh lại: “Tiểu Tây, quyền nuôi dưỡng Hi Hi tôi tuyệt đối sẽ không nhường lại.” Anh không chút dao động nói: “Trừ khi…” Cao Tử Quần hơi dừng lại, giọng nói có chút thay đổi.
Lãnh Tây ngước mắt, hồi hộp chờ đợi lời nói kế tiếp của anh.
Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen nhánh hiện lên tia trìu mến, Lãnh Tây có chút bối rối.
“Trừ khi hai ta ở bên nhau.”
Tựa như tiếng sét vang dội, Lãnh Tây nhìn người trước mặt, đây là Cao Tử Quần ư, là một doanh nhân chính hiệu, ăn thịt người cũng không nhả xương?
Trong khoảng cách gần, trên người anh thoang thoảng hương thơm sữa tắm quen thuộc.
Hành lang yên tĩnh nay càng trở nên tĩnh mịch.
Cao Tử Quần thấy vẻ mặt cô hời hợt, anh nhíu mày, nhưng cũng không gấp gáp chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Một hồi lâu sau, Lãnh Tây cuối cùng cũng mở miệng: “Ở bên nhau” cô nở nụ cười chế nhạo: “Cao Tử Quần, anh bảo tôi lấy thân phận gì để quay lại bên anh đây?”
Năm đó, anh yêu thương cưng chiều cô, vậy mà sau lưng cô, anh đã làm gì? Toan tính việc kết hôn với Văn Thư. Lãnh Tây thật sự rất tò mò, sao anh có thể làm như thế được. Thật ra, anh không hiểu được tình yêu.
Cao Tử Quần nhìn chằm vào khóe miệng cô, biết rõ cô có chuyện muốn nói.
“Kẻ thứ ba, kẻ thứ tư, hay là cái gì?” Lãnh Tây lạnh lùng nói.
Cao Tử Quần sững sờ: “Nếu như với thân phận Cao phu nhân thì sao?” Vẻ mặt anh có chút phức tạp.
“Thân phận Cao phu nhân quả thật là quá cao quý rồi, tôi khẳng định có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí này, còn tôi cùng lắm cũng chỉ là một người bình thường , việc bay lên cao hóa thành phượng hoàng, thì xin miễn cho phận nghèo hèn này.” Cô nhếch khóe miệng, đương nhiên thân phận Cao phu nhân kia không phải là dễ dàng gì.
Cao Tử Quần từ từ kề sát vào người cô: “Chỉ cần em gật đầu.”
Đây là lần thứ hai anh nói với cô về chuyện này. Lãnh Tây nhíu chặt mày. Lần đó, khi Cao Tử Quần đề cập với cô chuyện này, cô đang xem “Cuộc chiến nàng dâu”. Cô rất thích Anne Hathaway, mỗi bộ phim của cô ấy cô đều xem đến mấy lần. Cao Tử Quần ngồi bên cạnh xem văn kiện. Phim đang chiếu được một nửa đột nhiên anh xoay người sang nói một câu: “Thật là ấu trĩ.”
Lãnh Tây ngẩn ra, đến lúc cô phản ứng lại thì mới biết là anh đang nói về bộ phim. Cũng chả ai bảo anh ta xem mà, Lãnh Tây không thèm để ý đến anh.
Không nghĩ rằng anh lại tiếp tục bình luận: “Bộ phim này đúng thật là lừa gạt nữ sinh như bọn em, quá là không thực tế.”
Lãnh Tây rất không thích mỗi khi cô đang xem phim lại có người phê bình kiểu này kiểu nọ, cô lạnh lùng nói: “Anh không thích xem thì có thể vào phòng mà.” Cô cũng chẳng mời anh cùng xem.
Cao Tử Quần nhún vai: “Em cứ xem tiếp đi.”
Sau đó anh cũng chẳng nói gì nữa, cùng cô xem hết bộ phim. Bộ phim kết thúc, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng.
“Ồ, chiếc áo cưới trên người cô ấy rất đẹp.” Cao Tử Quần làm như vô tình nói.
Lãnh Tây cũng không mở miệng.
Không thấy cô có phản ứng gì, Cao Tử Quần nhào tới, trong nháy mắt đã bao vây cô: “Tây Tây mà mặc áo cưới nhất định sẽ là một cô dâu đẹp nhất thế giới.” Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Lãnh Tây nhìn vẻ mặt dịu dàng nhu tình của anh, cô hoảng hốt, cảm thấy có chút lạ lẫm. Lãnh Tây luống cuống dời mắt đi, tựa như sợ mình sẽ bị quấn sâu vào đó.
“Tây Tây, chúng ta kết hôn nhé?”
Trái tim cô tựa như bị gì đấy bóp nghẹn, cô nhanh chóng che giấu tâm tình, lãnh đạm nói: “Cao Tử Quần, anh đang ở đây nói chuyện hài gì đấy.” Bọn họ làm sao có thể chứ? Đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Ngay từ đầu cũng chính là miễn cưỡng lẫn nhau, chuyện kết hôn đối với cô mà nói thật sự quá xa vời.
Cao Tử Quần cười, chỉ là nụ cười không giống với trước đây, mang chút gì đấy cô đơn.
Đó là lần đầu tiên anh nhắc với cô đến chuyện kết hôn. Lãnh Tây không thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Sau này, khi biết được anh đã có vị hôn thê, cô mới cảm thấy anh hoàn toàn xứng đáng nhận giải ảnh đế.
Sau khi tham dự lễ đính hôn của anh và Văn Thư, cô đã quyết định không thể giữ lại đứa con đầu lòng của hai người.
Cũng chính là từ đây, lần đầu tiên Cao Tử Quần đồng ý buông tha cô.
Thân phận Cao phu nhân sớm đã có chủ.
Cho đến tận bây giờ, Cao Tử Quần vẫn là không thể hiểu được chính mình, anh vĩnh viễn là kẻ ngồi trên cao, chỉ biết dung quyền lực của mình để đòi hỏi người khác…
“Cao Tử Quần, thân phận Cao phu nhân, từ trước đên nay tôi đều không muốn. Trước đây không muốn, hiện tại không, sau này cũng không. Mà tôi và anh, bảy năm trước đã không có kết quả, bảy năm sau lại càng không có kết quả.” Lãnh Tây hít sâu: “Anh đã có gia đình riêng của mình, vợ và con trai. Tôi rồi cũng sẽ kết hôn, chúng ta không còn là chúng ta của ngày xưa nữa, vì Hi Hi, cho dù không thể làm bạn, cũng không cần phải trừng mắt tranh chấp, đối với con bé sẽ không tốt.”
“Kết hôn?” Cao Tử Quần siết chặt tay, thanh âm lạnh băng: “Em muốn kết hôn cùng ai?”
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Lãnh Tây hơi ưu tư nhìn về phía đằng trước.
Cao Tử Quần đột nhiên cười: “Là Sở Hàng ư.” Ngữ điệu anh rất bình tĩnh, cười như không cười: “Tình cảm hai người đúng thật là quá bền chặt.” xa cách bảy năm vẫn có thể tiếp tục tiền duyên.
Cao Tử Quần tựa như con sư tử đang cố kìm nén. Nếu như nói, cuộc nói chuyện bắt đầu với sự đau lòng thì lúc này đây là giây phút phẫn nộ.
Lãnh Tây dĩ nhiên không thèm để tâm đến sự châm chọc của anh, cô dường như đã quá quen với chuyện này rồi. Đúng lúc có người đi đến. Lãnh Tây xoay người đi vào. Vừa mới nhấc chân, Cao Tử Quần giang tay, người cô hơi lảo đảo ngã về phía sau. Cao Tử Quần liền giữ cô lại: “Tây Tây, tôi hối hận rồi. Tôi để em đi bảy năm, vậy mà quay lại em lại nói với tôi rằng em sẽ kết hôn.”
Tiếng bước chân ngày càng gần, Lãnh Tây giãy dụa: “Anh nhanh buông ra.” Nếu như để người quen bắt gặp thì lại phiền phức.
Cao Tử Quần chẳng thèm để ý, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng: “Lãnh Tây, em nghĩ rằng lần này tôi sẽ buông tay ư. Thân phận Cao phu nhân chỉ có thể là em.”
“A…” Người đến bỗng nhiên kinh hãi hét lên: “Cao tổng… Lãnh Tây… hai người…”. Giám đốc Dư kinh ngạc đến nỗi quên mất mình phải đi vệ sinh.
Cao Tử Quần cười nhếch môi, đỡ Lãnh Tây đứng dậy.
“Giám đốc Dư, tôi và Lãnh Tây đang trò chuyện về thiết kế lần này của các vị.”
Dư Lỗi cũng phản ứng rất nhanh: “Vậy à, vậy hai người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.”
Đợi Dư Lỗi đi khuất, khuôn mặt Lãnh Tây lạnh lùng: “Là anh cố ý.”
Cao Tử Quần nhún vai ra vẻ vô tội: “Vừa rồi tôi chỉ muốn nói với em một câu, không ngờ rằng anh ta lại đến.”
Lãnh Tây hận nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn nói gì?”
Cao Tử Quần nhìn vẻ mặt cô tức giận, bỗng dưng mỉm cười, cô như vậy tự dưng làm anh nhớ đến cô trong ký ức của anh: “Anh ta đến làm tôi quên rồi.” Đôi mày hơi nhướng lên.
Lãnh Tây tức giận xoay người bước nhanh về phía trước.
Quay trở lại phòng, nhìn thấy cô, ánh mắt giám đốc Dư sáng bừng lên. Cô đi đến ngồi xuống, giám đốc Dư liền nhỏ giọng nói: “Nói chuyện thế nào rồi?” Mỹ nhân kế, anh thật sự chưa từng nghĩ qua. Tuy là Lãnh Tây xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là cánh tay phải đắc lực của anh, anh cũng có nguyên tắc làm việc của mình.
Chia tay trong đau khổ. Tất nhiên cô sẽ không nói cho Dư Lỗi những lời này: “Cũng vậy thôi.”
“Cô quen anh ta.” Dư Lỗi nói ra với ngữ khí khẳng định.
“Uhm, bạn của bạn tôi.” Lãnh Tây thản nhiên nói.
Dư Lỗi sao có thể tin được chứ: “Lãnh Tây, lần này tôi tuyệt đối nắm chắc.”
Khi Cao Tử Quần đi vào, ngồi thêm một lúc nữa thì mọi người cùng về.
Lãnh Tây cố tình đi chậm lùi đằng sau, mọi người lần lượt đi ra. Cô đi đến bên xe Dư Lỗi, anh bày ra vẻ mặt đau khổ: “ Xe có vấn đề rồi…”
“Thế tôi bắt xe về.” Lãnh Tây dĩ nhiên nhìn ra ý nghĩ của anh ta.
Cao Tử Quần đã lên xe, Dư Lỗi có chút bực mình.
“Tôi đi trước.” Lãnh Tây nói. Đi được mấy bước, đột nhiên xe của Cao Tử Quần dừng lại bên cạnh. Tôn Thành nhô đầu ra: “Sao thế?”
Đôi mắt Dư Lỗi chợt lóe lên tia giảo hoạt: “Xe đình công rồi.”
“Lên xe đi.” Tôn Thành nói.
“Nhà tôi gần đây, tôi tự đi về là được rồi. Lãnh Tây phải phiền mọi người rồi.” Dư Lỗi nói.
Lãnh Tây hít sâu một hơi, cô siết chặt đôi bàn tay. Đằng sau có xe chạy đến ấn còi thúc giục. Cô khẽ căn môi, bước lên xe.
Cao Tử Quần ngồi đằng sau, cô lên xe rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Cao Tử Quần khẽ nhắm hai mắt, người tựa vào lưng ghế, áo vest đã được mở phanh ra, toát lên một chút gì đấy lười biếng và thoải mái. Lãnh Tây nhàn nhạt lướt nhìn qua khuôn mặt anh, không thể chối cãi, khuôn mặt Cao Tử Quần rất tuấn tú, anh mím chặt môi, đôi mày kiếm khẽ chau lại tựa như đang suy nghĩ điều gì. Chiếc mũi anh cao vút, trước kia có không ít lần bị chiếc mũi anh đụng vào.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
“Lãnh Tây, cô muốn đi đâu?” Tôn Thành hỏi.
“Đến đại lộ Lạc Hà thì dừng lại.” Lãnh Tây đơn giản nói.
Cô thản nhiên nhìn về phía đằng trước, bỗng dưng cô bị một sợi dây hình con thỏ treo trước xe thu hút , có thể nói chẳng đẹp chút nào. Trên xe Cao Tử Quần mà lại treo những vật thế này sao.
“Đây là khi Hi Hi lên lớp mẫu giáo lớn làm đấy, con bé bảo là cái này là đại diện cho nó, dặn đi dặn lại Cao tổng phải cất kỹ.” Tôn Thành nói.
Đôi mắt Lãnh Tây sáng ngời, bất giác quay sang nhìn mấy lần, sợi dây hồng càng nhìn càng đáng yêu.
Tôn Thành tiếp tục nói: “Hi Hi cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi tội môn thủ công lại rất tệ. Đây là hoạt động bố con, à…” Tôn Thành dừng lại một chút: “Cao tổng và con bé cùng nhau làm, tổng cộng làm được ba cái, còn có hai cái kia Cao tổng vẫn luôn để trên xe. Cô nhìn lui phía sau ấy.”
Lãnh Tây ngạc nhiên, cô quay đầu lại thì nhìn thấy hai con kia nằm dưới lưng Cao Tử Quần, là hai chú thỏ chân dài. Dĩ nhiên hai con này so với sợi dây kia lớn hơn rất nhiều. Toàn thân con thỏ là màu lam và màu tím, ánh mắt cô bị hàng chữ trên chân con thỏ hấp dẫn. Đó là hàng chữ tự thêu – “mẹ”
Lãnh Tây chậm rãi dời tầm mắt: “Chữ này là ai thêu vậy.”
“Là cô giáo ở trường Hi Hi.” Tôn Thành trả lời: “Khi đó con bé mãi không chịu thêu, còn giận dỗi với cả Cao tổng.”
Cao Tử Quần đột nhiên ho lên, Tôn Thành ngay lập tức im bặt lại.
Lãnh Tây nghẹn ngào, cô khẽ cúi thấp mặt, nhớ lại những lời Cao Tử Quần từng nói: “Cô muốn con gái thì sẽ có được con gái ư, mấy năm nay, thời gian con bé dần lớn lên, cô biết được bao nhiêu?”
Cô đã bỏ lỡ bảy năm trưởng thành của con gái, bất luận là thế nào cũng không thể vãn hồi được. Giờ đây cô không muốn mình phải hối hận thêm nữa. Vẻ mặt Lãnh Tây sửng sốt.
Cao Tử Quần từ từ mở mắt ra, ánh mắt rơi vào những đường cong mềm mại trên viền mặt cô, đôi mày thanh tú nhíu chặt, Cao Tử Quần thầm hít sâu: “Em có biết thứ bảy tuần tới là ngày gì không?”
Lãnh Tây ngẩn ra, một là vì anh lên tiếng nói chuyện, hai là vì ngày kia. Cô sao có thể quên được chứ, lúc này sắc mặt cô lại thay đổi.
“Em có thời gian thì cứ đến.” Cao Tử Quần ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ
Hai người cũng không nói chuyện nữa, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.Xe chạy dọc trên con đường bằng phẳng, bỗng chốc điện thoại Lãnh Tây vang lên, cô lấy ra nhìn, là của Sở Hàng.
“A lô, Sở Hàng, có chuyện gì thế?” Lãnh Tây hỏi, cô còn chưa nghe được lời đáp lại của Sở Hàng thì điện thoại đã bị Cao Tử Quần giật lấy, Lãnh Tây vẫn chưa kịp phản ứng. Cửa xe hạ xuống, chiếc điện thoại theo đường vòng cung bay vọt ra ngoài.Tay Lãnh Tây vẫn còn cứng nhắc giữa không trung, cô sợ sệt mấy giây mới phản ứng lại: “Cao Tử Quần, anh lại nổi điên gì thế?”
Cao Tử Quần chưa bao giờ lặng im như bây giờ, toàn thân bao phủ bởi một tầng ảm đạm. Anh đứng yên tại chỗ, nhìn chằm vào cô. Một người phụ nữ không thích phấn son lại có thể trang điểm xinh đẹp và rạng ngời thế này.
Vẫn là khuôn mặt đó, chỉ là khoảng thời gian bảy năm cuối cùng đã thay đổi rất nhiều. Giây phút đó, anh mới phát hiện, hóa ra chính anh đã tự đẩy cô xuống vực sâu tuyệt vọng, suýt chút nữa anh có thể mất cô mãi mãi mà không hề hay biết.
Suy nghĩ sợ hãi ấy lại dần dần dày xé anh, toàn thân anh đau đớn.
Lãnh Tây từ từ rút tay về: “Cao Tử Quần, là một người bố, anh thương yêu Hi Hi ra sao tôi đều biết, nhưng anh cũng không thể cấm đoán quyền làm mẹ của tôi chứ.” Cô lùi lại, tựa người lên vách tường. Nhớ lại quãng thời gian trước kia, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn kiệt sức.
“Sự việc năm đó cũng là vì bất đắc dĩ, anh là người hiểu rõ nhất.” Vì sao cô bỏ lại Hi Hi, tất cả đều do con người trước mặt này gây nên.
Cao Tử Quần nhìn bàn tay đang hụt hẫng giữa không trung, anh sực tỉnh lại: “Tiểu Tây, quyền nuôi dưỡng Hi Hi tôi tuyệt đối sẽ không nhường lại.” Anh không chút dao động nói: “Trừ khi…” Cao Tử Quần hơi dừng lại, giọng nói có chút thay đổi.
Lãnh Tây ngước mắt, hồi hộp chờ đợi lời nói kế tiếp của anh.
Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen nhánh hiện lên tia trìu mến, Lãnh Tây có chút bối rối.
“Trừ khi hai ta ở bên nhau.”
Tựa như tiếng sét vang dội, Lãnh Tây nhìn người trước mặt, đây là Cao Tử Quần ư, là một doanh nhân chính hiệu, ăn thịt người cũng không nhả xương?
Trong khoảng cách gần, trên người anh thoang thoảng hương thơm sữa tắm quen thuộc.
Hành lang yên tĩnh nay càng trở nên tĩnh mịch.
Cao Tử Quần thấy vẻ mặt cô hời hợt, anh nhíu mày, nhưng cũng không gấp gáp chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Một hồi lâu sau, Lãnh Tây cuối cùng cũng mở miệng: “Ở bên nhau” cô nở nụ cười chế nhạo: “Cao Tử Quần, anh bảo tôi lấy thân phận gì để quay lại bên anh đây?”
Năm đó, anh yêu thương cưng chiều cô, vậy mà sau lưng cô, anh đã làm gì? Toan tính việc kết hôn với Văn Thư. Lãnh Tây thật sự rất tò mò, sao anh có thể làm như thế được. Thật ra, anh không hiểu được tình yêu.
Cao Tử Quần nhìn chằm vào khóe miệng cô, biết rõ cô có chuyện muốn nói.
“Kẻ thứ ba, kẻ thứ tư, hay là cái gì?” Lãnh Tây lạnh lùng nói.
Cao Tử Quần sững sờ: “Nếu như với thân phận Cao phu nhân thì sao?” Vẻ mặt anh có chút phức tạp.
“Thân phận Cao phu nhân quả thật là quá cao quý rồi, tôi khẳng định có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí này, còn tôi cùng lắm cũng chỉ là một người bình thường , việc bay lên cao hóa thành phượng hoàng, thì xin miễn cho phận nghèo hèn này.” Cô nhếch khóe miệng, đương nhiên thân phận Cao phu nhân kia không phải là dễ dàng gì.
Cao Tử Quần từ từ kề sát vào người cô: “Chỉ cần em gật đầu.”
Đây là lần thứ hai anh nói với cô về chuyện này. Lãnh Tây nhíu chặt mày. Lần đó, khi Cao Tử Quần đề cập với cô chuyện này, cô đang xem “Cuộc chiến nàng dâu”. Cô rất thích Anne Hathaway, mỗi bộ phim của cô ấy cô đều xem đến mấy lần. Cao Tử Quần ngồi bên cạnh xem văn kiện. Phim đang chiếu được một nửa đột nhiên anh xoay người sang nói một câu: “Thật là ấu trĩ.”
Lãnh Tây ngẩn ra, đến lúc cô phản ứng lại thì mới biết là anh đang nói về bộ phim. Cũng chả ai bảo anh ta xem mà, Lãnh Tây không thèm để ý đến anh.
Không nghĩ rằng anh lại tiếp tục bình luận: “Bộ phim này đúng thật là lừa gạt nữ sinh như bọn em, quá là không thực tế.”
Lãnh Tây rất không thích mỗi khi cô đang xem phim lại có người phê bình kiểu này kiểu nọ, cô lạnh lùng nói: “Anh không thích xem thì có thể vào phòng mà.” Cô cũng chẳng mời anh cùng xem.
Cao Tử Quần nhún vai: “Em cứ xem tiếp đi.”
Sau đó anh cũng chẳng nói gì nữa, cùng cô xem hết bộ phim. Bộ phim kết thúc, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng.
“Ồ, chiếc áo cưới trên người cô ấy rất đẹp.” Cao Tử Quần làm như vô tình nói.
Lãnh Tây cũng không mở miệng.
Không thấy cô có phản ứng gì, Cao Tử Quần nhào tới, trong nháy mắt đã bao vây cô: “Tây Tây mà mặc áo cưới nhất định sẽ là một cô dâu đẹp nhất thế giới.” Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Lãnh Tây nhìn vẻ mặt dịu dàng nhu tình của anh, cô hoảng hốt, cảm thấy có chút lạ lẫm. Lãnh Tây luống cuống dời mắt đi, tựa như sợ mình sẽ bị quấn sâu vào đó.
“Tây Tây, chúng ta kết hôn nhé?”
Trái tim cô tựa như bị gì đấy bóp nghẹn, cô nhanh chóng che giấu tâm tình, lãnh đạm nói: “Cao Tử Quần, anh đang ở đây nói chuyện hài gì đấy.” Bọn họ làm sao có thể chứ? Đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Ngay từ đầu cũng chính là miễn cưỡng lẫn nhau, chuyện kết hôn đối với cô mà nói thật sự quá xa vời.
Cao Tử Quần cười, chỉ là nụ cười không giống với trước đây, mang chút gì đấy cô đơn.
Đó là lần đầu tiên anh nhắc với cô đến chuyện kết hôn. Lãnh Tây không thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Sau này, khi biết được anh đã có vị hôn thê, cô mới cảm thấy anh hoàn toàn xứng đáng nhận giải ảnh đế.
Sau khi tham dự lễ đính hôn của anh và Văn Thư, cô đã quyết định không thể giữ lại đứa con đầu lòng của hai người.
Cũng chính là từ đây, lần đầu tiên Cao Tử Quần đồng ý buông tha cô.
Thân phận Cao phu nhân sớm đã có chủ.
Cho đến tận bây giờ, Cao Tử Quần vẫn là không thể hiểu được chính mình, anh vĩnh viễn là kẻ ngồi trên cao, chỉ biết dung quyền lực của mình để đòi hỏi người khác…
“Cao Tử Quần, thân phận Cao phu nhân, từ trước đên nay tôi đều không muốn. Trước đây không muốn, hiện tại không, sau này cũng không. Mà tôi và anh, bảy năm trước đã không có kết quả, bảy năm sau lại càng không có kết quả.” Lãnh Tây hít sâu: “Anh đã có gia đình riêng của mình, vợ và con trai. Tôi rồi cũng sẽ kết hôn, chúng ta không còn là chúng ta của ngày xưa nữa, vì Hi Hi, cho dù không thể làm bạn, cũng không cần phải trừng mắt tranh chấp, đối với con bé sẽ không tốt.”
“Kết hôn?” Cao Tử Quần siết chặt tay, thanh âm lạnh băng: “Em muốn kết hôn cùng ai?”
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Lãnh Tây hơi ưu tư nhìn về phía đằng trước.
Cao Tử Quần đột nhiên cười: “Là Sở Hàng ư.” Ngữ điệu anh rất bình tĩnh, cười như không cười: “Tình cảm hai người đúng thật là quá bền chặt.” xa cách bảy năm vẫn có thể tiếp tục tiền duyên.
Cao Tử Quần tựa như con sư tử đang cố kìm nén. Nếu như nói, cuộc nói chuyện bắt đầu với sự đau lòng thì lúc này đây là giây phút phẫn nộ.
Lãnh Tây dĩ nhiên không thèm để tâm đến sự châm chọc của anh, cô dường như đã quá quen với chuyện này rồi. Đúng lúc có người đi đến. Lãnh Tây xoay người đi vào. Vừa mới nhấc chân, Cao Tử Quần giang tay, người cô hơi lảo đảo ngã về phía sau. Cao Tử Quần liền giữ cô lại: “Tây Tây, tôi hối hận rồi. Tôi để em đi bảy năm, vậy mà quay lại em lại nói với tôi rằng em sẽ kết hôn.”
Tiếng bước chân ngày càng gần, Lãnh Tây giãy dụa: “Anh nhanh buông ra.” Nếu như để người quen bắt gặp thì lại phiền phức.
Cao Tử Quần chẳng thèm để ý, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng: “Lãnh Tây, em nghĩ rằng lần này tôi sẽ buông tay ư. Thân phận Cao phu nhân chỉ có thể là em.”
“A…” Người đến bỗng nhiên kinh hãi hét lên: “Cao tổng… Lãnh Tây… hai người…”. Giám đốc Dư kinh ngạc đến nỗi quên mất mình phải đi vệ sinh.
Cao Tử Quần cười nhếch môi, đỡ Lãnh Tây đứng dậy.
“Giám đốc Dư, tôi và Lãnh Tây đang trò chuyện về thiết kế lần này của các vị.”
Dư Lỗi cũng phản ứng rất nhanh: “Vậy à, vậy hai người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.”
Đợi Dư Lỗi đi khuất, khuôn mặt Lãnh Tây lạnh lùng: “Là anh cố ý.”
Cao Tử Quần nhún vai ra vẻ vô tội: “Vừa rồi tôi chỉ muốn nói với em một câu, không ngờ rằng anh ta lại đến.”
Lãnh Tây hận nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn nói gì?”
Cao Tử Quần nhìn vẻ mặt cô tức giận, bỗng dưng mỉm cười, cô như vậy tự dưng làm anh nhớ đến cô trong ký ức của anh: “Anh ta đến làm tôi quên rồi.” Đôi mày hơi nhướng lên.
Lãnh Tây tức giận xoay người bước nhanh về phía trước.
Quay trở lại phòng, nhìn thấy cô, ánh mắt giám đốc Dư sáng bừng lên. Cô đi đến ngồi xuống, giám đốc Dư liền nhỏ giọng nói: “Nói chuyện thế nào rồi?” Mỹ nhân kế, anh thật sự chưa từng nghĩ qua. Tuy là Lãnh Tây xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là cánh tay phải đắc lực của anh, anh cũng có nguyên tắc làm việc của mình.
Chia tay trong đau khổ. Tất nhiên cô sẽ không nói cho Dư Lỗi những lời này: “Cũng vậy thôi.”
“Cô quen anh ta.” Dư Lỗi nói ra với ngữ khí khẳng định.
“Uhm, bạn của bạn tôi.” Lãnh Tây thản nhiên nói.
Dư Lỗi sao có thể tin được chứ: “Lãnh Tây, lần này tôi tuyệt đối nắm chắc.”
Khi Cao Tử Quần đi vào, ngồi thêm một lúc nữa thì mọi người cùng về.
Lãnh Tây cố tình đi chậm lùi đằng sau, mọi người lần lượt đi ra. Cô đi đến bên xe Dư Lỗi, anh bày ra vẻ mặt đau khổ: “ Xe có vấn đề rồi…”
“Thế tôi bắt xe về.” Lãnh Tây dĩ nhiên nhìn ra ý nghĩ của anh ta.
Cao Tử Quần đã lên xe, Dư Lỗi có chút bực mình.
“Tôi đi trước.” Lãnh Tây nói. Đi được mấy bước, đột nhiên xe của Cao Tử Quần dừng lại bên cạnh. Tôn Thành nhô đầu ra: “Sao thế?”
Đôi mắt Dư Lỗi chợt lóe lên tia giảo hoạt: “Xe đình công rồi.”
“Lên xe đi.” Tôn Thành nói.
“Nhà tôi gần đây, tôi tự đi về là được rồi. Lãnh Tây phải phiền mọi người rồi.” Dư Lỗi nói.
Lãnh Tây hít sâu một hơi, cô siết chặt đôi bàn tay. Đằng sau có xe chạy đến ấn còi thúc giục. Cô khẽ căn môi, bước lên xe.
Cao Tử Quần ngồi đằng sau, cô lên xe rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Cao Tử Quần khẽ nhắm hai mắt, người tựa vào lưng ghế, áo vest đã được mở phanh ra, toát lên một chút gì đấy lười biếng và thoải mái. Lãnh Tây nhàn nhạt lướt nhìn qua khuôn mặt anh, không thể chối cãi, khuôn mặt Cao Tử Quần rất tuấn tú, anh mím chặt môi, đôi mày kiếm khẽ chau lại tựa như đang suy nghĩ điều gì. Chiếc mũi anh cao vút, trước kia có không ít lần bị chiếc mũi anh đụng vào.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
“Lãnh Tây, cô muốn đi đâu?” Tôn Thành hỏi.
“Đến đại lộ Lạc Hà thì dừng lại.” Lãnh Tây đơn giản nói.
Cô thản nhiên nhìn về phía đằng trước, bỗng dưng cô bị một sợi dây hình con thỏ treo trước xe thu hút , có thể nói chẳng đẹp chút nào. Trên xe Cao Tử Quần mà lại treo những vật thế này sao.
“Đây là khi Hi Hi lên lớp mẫu giáo lớn làm đấy, con bé bảo là cái này là đại diện cho nó, dặn đi dặn lại Cao tổng phải cất kỹ.” Tôn Thành nói.
Đôi mắt Lãnh Tây sáng ngời, bất giác quay sang nhìn mấy lần, sợi dây hồng càng nhìn càng đáng yêu.
Tôn Thành tiếp tục nói: “Hi Hi cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi tội môn thủ công lại rất tệ. Đây là hoạt động bố con, à…” Tôn Thành dừng lại một chút: “Cao tổng và con bé cùng nhau làm, tổng cộng làm được ba cái, còn có hai cái kia Cao tổng vẫn luôn để trên xe. Cô nhìn lui phía sau ấy.”
Lãnh Tây ngạc nhiên, cô quay đầu lại thì nhìn thấy hai con kia nằm dưới lưng Cao Tử Quần, là hai chú thỏ chân dài. Dĩ nhiên hai con này so với sợi dây kia lớn hơn rất nhiều. Toàn thân con thỏ là màu lam và màu tím, ánh mắt cô bị hàng chữ trên chân con thỏ hấp dẫn. Đó là hàng chữ tự thêu – “mẹ”
Lãnh Tây chậm rãi dời tầm mắt: “Chữ này là ai thêu vậy.”
“Là cô giáo ở trường Hi Hi.” Tôn Thành trả lời: “Khi đó con bé mãi không chịu thêu, còn giận dỗi với cả Cao tổng.”
Cao Tử Quần đột nhiên ho lên, Tôn Thành ngay lập tức im bặt lại.
Lãnh Tây nghẹn ngào, cô khẽ cúi thấp mặt, nhớ lại những lời Cao Tử Quần từng nói: “Cô muốn con gái thì sẽ có được con gái ư, mấy năm nay, thời gian con bé dần lớn lên, cô biết được bao nhiêu?”
Cô đã bỏ lỡ bảy năm trưởng thành của con gái, bất luận là thế nào cũng không thể vãn hồi được. Giờ đây cô không muốn mình phải hối hận thêm nữa. Vẻ mặt Lãnh Tây sửng sốt.
Cao Tử Quần từ từ mở mắt ra, ánh mắt rơi vào những đường cong mềm mại trên viền mặt cô, đôi mày thanh tú nhíu chặt, Cao Tử Quần thầm hít sâu: “Em có biết thứ bảy tuần tới là ngày gì không?”
Lãnh Tây ngẩn ra, một là vì anh lên tiếng nói chuyện, hai là vì ngày kia. Cô sao có thể quên được chứ, lúc này sắc mặt cô lại thay đổi.
“Em có thời gian thì cứ đến.” Cao Tử Quần ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ
Hai người cũng không nói chuyện nữa, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.Xe chạy dọc trên con đường bằng phẳng, bỗng chốc điện thoại Lãnh Tây vang lên, cô lấy ra nhìn, là của Sở Hàng.
“A lô, Sở Hàng, có chuyện gì thế?” Lãnh Tây hỏi, cô còn chưa nghe được lời đáp lại của Sở Hàng thì điện thoại đã bị Cao Tử Quần giật lấy, Lãnh Tây vẫn chưa kịp phản ứng. Cửa xe hạ xuống, chiếc điện thoại theo đường vòng cung bay vọt ra ngoài.Tay Lãnh Tây vẫn còn cứng nhắc giữa không trung, cô sợ sệt mấy giây mới phản ứng lại: “Cao Tử Quần, anh lại nổi điên gì thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.