Chương 41
Dạ Man
22/05/2014
Sáng sớm mùa đông.
Trải qua một đêm kinh động, trên khuôn mặt của mỗi người đều mang một cảm xúc riêng. Lãnh Tây đứng đó nhìn con gái chui vào xe, cô nắm chặt chiếc túi trong tay, sự ăn ý của hai cha con họ khiến cô hâm mộ.
Cao Tử Quần đứng bên cửa xe, ánh mắt ấm ấp nhìn cô: “Anh cũng tiện đường, để anh đưa hai mẹ con em đi.” Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là khuôn mặt trìu mến.
Lãnh Tây hơi giật mình, chợt thấy Cao Hi Hi nhô đầu ra: “Mẹ nhanh lên xe đi, mẹ bị muộn làm rồi, con cũng đến trường muộn mất.”
Trong lòng Lãnh Tây thở dài, cô chậm rãi nhấc bước đi đến.
Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi khu chung cư. Cao Hi Hi nhìn lên Cao Tử Quần rồi lại nhìn qua Lãnh Tây, không biết nói gì hơn ngoài bĩu môi.
Dọc đường đi chẳng ai nói câu nào, đến trường học, Lãnh Tây đưa ba lô cho Hi Hi: “Chiều ngoại sẽ đến đón con.”
Cao Hi Hi gật đầu: “Con biết rồi” cô bé ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Cao Tử Quần: “Bố, tạm biệt.”
Cao Tử Quần gật đầu.
Hai người nhìn theo bóng lưng con gái vào trường, một hình ảnh rất đỗi giản dị nhưng giây phút đó đối với họ mà nói chứa đựng biết bao cảm xúc.
“Để anh đưa em đi.” Cao Tử Quần nghiêng đầu qua nhìn Lãnh Tây nói.
Đầu ngón tay Lãnh Tây khẽ động, lặng yên mấy giây, lúc này đây cô cũng không cự tuyệt anh nữa.
Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi u sầu của cô, hai bàn tay nắm chặt lại. Hơn ai hết Cao Tử Quần rất quen thuộc với dáng bộ này của cô, mỗi khi có điều phiền muộn cô đều có thói quen như vậy.
“Chuyện công ty của em, Tôn Thành đã nói với anh rồi, công ty của em không phù hợp với Trung Chính.” Trước đây anh thật sự có ý định hợp tác với Bác Thái cũng bởi vì cô. Anh trầm giọng giải thích, dù sao khúc mắc giữa hai người họ đã quá sâu,bây giờ anh không muốn để cô hiểu lầm mình thêm nữa.
Lãnh Tây đang nhìn ra cửa xe, từ từ quay đầu sang, khẽ trả lời: “Tôi biết.” Thanh âm lộ rõ sự bùi ngùi vô tận: “Chuyện lần trước tôi xin lỗi.”
Cao Tử Quần nghe cô nói vậy, tay vô thức nắm vô lăng chặt hơn, anh cố gượng cười, tâm trạng phức tạp, anh khàn khàn nói: “Ban đầu anh thật sự muốn hợp tác cùng công ty em.” Câu nói tiếp theo anh đã không nói nổi thành lời.
Lãnh Tây hiểu, cô thở ra một hơi: “Vậy tại sao lại thay đổi chủ kiến.” Nếu như đã nói cùng công ty cô hợp tác, thì không phải anh lại càng có thêm nhiều lợi thế để uy hiếp cô sao.
Anh bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn cô: “Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ làm như vậy.” Giọng nói anh mang vài phần buồn bã.
Lãnh Tây chau mày, cô vội chuyển đề tài: “Nếu như cuối tuần này có thời gian anh hãy đón Hi Hi qua chỗ anh, con bé rất nhớ anh…” Sự việc Hi Hi bỏ nhà đi khiến cô nhận ra một điều tình cảm bảy năm của bố con họ không phải một sớm một chiều là cô có thể xen vào. Mà cô cũng không thể không thừa nhận trong lòng Hi Hi người đàn ông tên Cao Tử Quần kia luôn luôn là số một.
Tối hôm qua ngồi cả đêm bên giường Hi Hi, trong miệng con bé không ngừng gọi “Bố, bố”. Lãnh Tây cảm thấy trái tim mình thắt lại, sóng mũi cay cay.
Ban đêm an tĩnh, đầu cô không ngừng hồi tưởng lại những chuyện của bảy năm trước. Không cam lòng, căm hận, đau lòng…cảm xúc hỗn loạn quay cuồng.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng trong lòng cô không thể nguôi ngoai, người nhà cô cũng không sống vui vẻ. Cô đã cho rằng phải đưa con gái về để bù đắp lại những tiếc nuối trong lòng, có lẽ cô sẽ có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thế nhưng dường như cô đã quá xem nhẹ, huyết thống không thể nào cắt đứt được…
Xuống xe, Lãnh Tây nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Giọng mũi nồng đậm không thể nào che giấu tâm tình chua xót của cô.
Cao Tử Quần lẳng lặng nhìn theo bóng lưng gầy gò cô đơn từng bước vào tòa nhà, anh nhíu mày.
Bởi vì chuyện lần trước ai ai trong công ty đều hoang mang lo sợ, không ít nhân viên đã bắt đầu lén lút gởi hồ sơ lý lịch tìm công việc mới. Lãnh Tây thì vẫn vậy,hoàn thành tốt công việc của mình, nhưng thật ra hiện tại đã không còn việc gì để làm.
Buổi sáng, Dư Lỗi đến tìm cô: “Lãnh Tây, cuối tuần này tôi sẽ đi đến công ty A.” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Có rất nhiều chuyện đi đến ngày hôm nay, chúng ta đều không có quyền lựa chọn.”
Cô hiểu Dư Lỗi nói với cô những điều này có nghĩa đã không xem cô là người ngoài.
“Sư huynh, sau khi nghỉ làm ở đây, em định nghỉ ngơi một thời gian.” Cô không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, không phải là người đặt công việc lên hàng đầu, cô bây giờ chỉ cầu mong một cuộc sống yên ổn.
Dư Lỗi gật đầu, cũng không miễn cưỡng cô: “Sau này có chuyện gì, bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm tôi.” Anh nhiệt tình, duỗi tay ra: “Lãnh Tây, lúc cô là sinh viên năm một tôi đã gặp cô.” Anh đột nhiên nói.
Lãnh Tây ngơ ngác, hai người nhìn nhau.
Dư Lỗi nhướng mày: “Tôi nhớ lần đó trong cuộc thi hùng biện. Tôi cũng là một trong những ban giám khảo.” Anh cố tình dừng lại: “Thật ra khi đó còn có thêm một người nữa, cô cũng quen.”
Sở Hàng.
Đến cuối cùng, công ty cũng không thể trụ nổi nữa. Lãnh Tây thất nghiệp. Ngày đầu tiên thất nghiệp, cô đưa Hi Hi đến nhà hàng Tây.
Lãnh Tây giải thích việc này với con gái, Cao Hi Hi không có biểu hiện gì, bình tĩnh nói: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ nuôi mẹ.”
Lãnh Tây bật cười, khuôn mặt tràn dầy dịu dàng.
Cao Hi Hi nhích lại gần mẹ: “Mẹ, con có rất nhiều tiền, nội và bố cho con.” Cô bé hơi suy nghĩ như nhớ đến điều gì đó: “Bố nói con là người thừa kế duy nhất của bố, sau này công ty của bố cũng sẽ do con quản lý.”
Trong nháy mắt mồ hôi Lãnh Tây chảy ròng rã: “Vậy Hi Hi có thích không?”
Cao Hi Hi nhún nhún vai: “Con cũng chẳng còn cách nào, Văn Tuyển không phải là con trai của bố, vậy chỉ còn có con.” Cô bé già dặn thở dài: “Nếu như mẹ và bố mà sinh thêm một em trai nữa vậy thì công ty cứ để lại cho em trai đi.”
Lãnh Tây có chút buồn cười, cô đang định mở miệng đúng lúc Hi Hi ngước lên, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn ra phía sau. Lãnh Tây cũng ngoái đầu nhìn theo thì thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Là chú Sở.” Hi Hi nói: “Ôi cô kia xinh thế.”
Lãnh Tây cười, bồi bàn đã mang thức ăn đến.
“Được rồi, ăn thôi.” Cô giúp con gái cắt thịt bít tết thành miếng nhỏ, Cao Hi Hi thích thú ngồi ăn.
Hai mẹ con ăn xong thì thanh toán, Cao Hi Hi muốn đi toilet, Lãnh Tây đưa con gái đi.
Trong toilet hai mẹ con lại đụng phải cô gái lúc nãy đi cùng Sở Hàng. Cô ấy đang đứng ở bồn rửa tay, trang điểm nhẹ nhàng, vóc dáng cao gầy, rất xứng đôi với Sở Hàng.
Lãnh Tây thản nhiên liếc nhìn qua, ngọn đèn trong toilet lờ mờ, thế nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười hòa nhã trên khuôn mặt cô gái.
Hai mẹ con đi ra, cô gái kia đã rời đi. Lãnh Tây dắt Hi Hi đi ra cửa.
Bỗng nhiên Cao Hi Hi như sực nhớ ra điều gì đó: “Lần tới, chúng ta rủ thêm bố đi ăn cùng được không?”
Lãnh Tây đã quen rồi, mỗi khi Cao Hi Hi đưa ra đề nghị này, cô đều im lặng.
Cao Hi Hi cũng không giận, tựa như tự nói tự nghe. Có đôi khi Lãnh Tây thật hoài nghi, đứa trẻ này rốt cuộc là giống ai đây? Cô không cảm thấy giống Cao Tử Quần, nói tóm lại, Cao Tử Quần là một người lạnh nhạt thờ ơ.
Cảm giác phía trước bị che khuất, Lãnh Tây kinh ngạc nhìn sang, đôi mày khẽ chau lại nhưng rất nhanh liền biến mất. Lúc này Cao Hi Hi cũng lễ phép gọi: “Chú Sở.” Thanh âm thánh thót.
Sở Hàng khom người bế cô bé lên: “Hi Hi, lâu lắm rồi không gặp cháu.”
Thật ra anh cảm thấy được gần đây Lãnh Tây luôn trốn tránh gặp anh, ánh mắt Sở Hàng hơi ảm đạm: “Để anh đưa mẹ con em về.”
“Vậy cô xinh đẹp thì sao?” Cao Hi Hi nhìn xung quanh.
Trong nháy mắt, Sở Hàng liền hiểu ra, khóe miệng nhếch lên vài tia bất đắc dĩ, anh nhìn qua Lãnh Tây: “Nếu đã nhìn thấy tại sao không gọi anh?” Ngữ khí anh nhàn nhạt, sắc mặt trở nên đăm chiêu: “Đó là con gái của đồng nghiệp mẹ anh, cô ấy cũng học luật, chuẩn bị về thành phố D công tác nên đến hỏi anh.” Anh giải thích.
Lãnh Tây mỉm cười: “Đi thôi.”
Từ nhà hàng đi ra, đúng lúc cô gái kia vẫn chưa đi. Lãnh Tây không ngờ rằng Sở Hàng sẽ bế con gái cô đi đến cạnh cô gái lúc nãy.
Trên đời thật sự rất nhiều sự trùng hợp.
Sở Hàng nhíu mày: “Sao cô vẫn chưa đi?”
Hứa Thi nhìn anh: “Bạn vẫn chưa đến.” Nói xong ánh mắt cô lại rơi xuống người Hi Hi. Cô mỉm cười khó hiểu.
Sở Hàng thản nhiên giới thiệu: “Bạn của tôi, Lãnh Tây, đây là con gái cô ấy Cao Hi Hi.”
“Xin chào, chị tên là Hứa Thi.” Giọng nói Hứa Thi nghe rất êm tai.
“Chào chị.” Cao Hi Hi ngọt ngào gọi.
Hứa Thi mỉm cười, cô nhìn qua Lãnh Tây quan sát: “Thật nhìn không ra, chị trẻ như vậy mà đã làm mẹ rồi.” Cô nhìn Lãnh Tây, cùng lắm vẫn chưa đến hai lăm hai sáu, mà cô bé kia ít nhất cũng đã sáu bảy tuổi. Trong lòng cô cũng hiểu được, xem ra Sở Hàng thật sự là gặp bạn, có lẽ mối quan hệ giữa họ rất tốt, nếu không có cô bé nhỏ kia chắc chắn cô sẽ cho rằng Sở Hàng có tâm ý khác với cô gái ấy. Trong lòng Hứa Thi thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần gặp mặt thứ ba trong năm nay, khó lắm mới gặp được một người như vậy.
Lúc này bạn Hứa Thi đến, cô nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Lãnh Tây dĩ nhiên nhìn ra Hứa Thi có tình ý với Sở Hàng.
Ba người họ đi bộ về, lúc ngang qua chợ đêm, cô muốn vào mua miếng dán ấm người. Cô sợ lạnh. Có lẽ là do năm đó sau khi sinh Hi Hi không được chăm sóc tốt, nên hiện tại cứ đến mùa đông là tay chân cô lại lạnh buốt.
Lãnh Tây nhanh chóng chọn được, cò kè mặc cả mãi, cuối cùng ông chủ mới chịu bán cho cô với giá hai sáu tệ.
“Những thứ này dùng ít thôi, dù sao cũng không an toàn.” Sở Hàng nói.
“Không sao, mọi năm em đều mua loại này, dùng quen rồi.”
Sở Hàng đưa hai mẹ con họ đến cổng chung cư, Lãnh Tây nhìn đồng hồ.
“Muộn rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Sở Hàng ngẩng đầu nhìn tòa nhà phía trước, trong bóng đêm, nhà nhà lên đèn, khung cảnh tràn đầy ấm áp, anh gật đầu.
Lãnh Tây mở miệng, thanh âm sâu sắc: “Sở Hàng, Hứa Thi là một cô gái tốt.”
Trải qua một đêm kinh động, trên khuôn mặt của mỗi người đều mang một cảm xúc riêng. Lãnh Tây đứng đó nhìn con gái chui vào xe, cô nắm chặt chiếc túi trong tay, sự ăn ý của hai cha con họ khiến cô hâm mộ.
Cao Tử Quần đứng bên cửa xe, ánh mắt ấm ấp nhìn cô: “Anh cũng tiện đường, để anh đưa hai mẹ con em đi.” Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là khuôn mặt trìu mến.
Lãnh Tây hơi giật mình, chợt thấy Cao Hi Hi nhô đầu ra: “Mẹ nhanh lên xe đi, mẹ bị muộn làm rồi, con cũng đến trường muộn mất.”
Trong lòng Lãnh Tây thở dài, cô chậm rãi nhấc bước đi đến.
Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi khu chung cư. Cao Hi Hi nhìn lên Cao Tử Quần rồi lại nhìn qua Lãnh Tây, không biết nói gì hơn ngoài bĩu môi.
Dọc đường đi chẳng ai nói câu nào, đến trường học, Lãnh Tây đưa ba lô cho Hi Hi: “Chiều ngoại sẽ đến đón con.”
Cao Hi Hi gật đầu: “Con biết rồi” cô bé ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Cao Tử Quần: “Bố, tạm biệt.”
Cao Tử Quần gật đầu.
Hai người nhìn theo bóng lưng con gái vào trường, một hình ảnh rất đỗi giản dị nhưng giây phút đó đối với họ mà nói chứa đựng biết bao cảm xúc.
“Để anh đưa em đi.” Cao Tử Quần nghiêng đầu qua nhìn Lãnh Tây nói.
Đầu ngón tay Lãnh Tây khẽ động, lặng yên mấy giây, lúc này đây cô cũng không cự tuyệt anh nữa.
Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi u sầu của cô, hai bàn tay nắm chặt lại. Hơn ai hết Cao Tử Quần rất quen thuộc với dáng bộ này của cô, mỗi khi có điều phiền muộn cô đều có thói quen như vậy.
“Chuyện công ty của em, Tôn Thành đã nói với anh rồi, công ty của em không phù hợp với Trung Chính.” Trước đây anh thật sự có ý định hợp tác với Bác Thái cũng bởi vì cô. Anh trầm giọng giải thích, dù sao khúc mắc giữa hai người họ đã quá sâu,bây giờ anh không muốn để cô hiểu lầm mình thêm nữa.
Lãnh Tây đang nhìn ra cửa xe, từ từ quay đầu sang, khẽ trả lời: “Tôi biết.” Thanh âm lộ rõ sự bùi ngùi vô tận: “Chuyện lần trước tôi xin lỗi.”
Cao Tử Quần nghe cô nói vậy, tay vô thức nắm vô lăng chặt hơn, anh cố gượng cười, tâm trạng phức tạp, anh khàn khàn nói: “Ban đầu anh thật sự muốn hợp tác cùng công ty em.” Câu nói tiếp theo anh đã không nói nổi thành lời.
Lãnh Tây hiểu, cô thở ra một hơi: “Vậy tại sao lại thay đổi chủ kiến.” Nếu như đã nói cùng công ty cô hợp tác, thì không phải anh lại càng có thêm nhiều lợi thế để uy hiếp cô sao.
Anh bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn cô: “Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ làm như vậy.” Giọng nói anh mang vài phần buồn bã.
Lãnh Tây chau mày, cô vội chuyển đề tài: “Nếu như cuối tuần này có thời gian anh hãy đón Hi Hi qua chỗ anh, con bé rất nhớ anh…” Sự việc Hi Hi bỏ nhà đi khiến cô nhận ra một điều tình cảm bảy năm của bố con họ không phải một sớm một chiều là cô có thể xen vào. Mà cô cũng không thể không thừa nhận trong lòng Hi Hi người đàn ông tên Cao Tử Quần kia luôn luôn là số một.
Tối hôm qua ngồi cả đêm bên giường Hi Hi, trong miệng con bé không ngừng gọi “Bố, bố”. Lãnh Tây cảm thấy trái tim mình thắt lại, sóng mũi cay cay.
Ban đêm an tĩnh, đầu cô không ngừng hồi tưởng lại những chuyện của bảy năm trước. Không cam lòng, căm hận, đau lòng…cảm xúc hỗn loạn quay cuồng.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng trong lòng cô không thể nguôi ngoai, người nhà cô cũng không sống vui vẻ. Cô đã cho rằng phải đưa con gái về để bù đắp lại những tiếc nuối trong lòng, có lẽ cô sẽ có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thế nhưng dường như cô đã quá xem nhẹ, huyết thống không thể nào cắt đứt được…
Xuống xe, Lãnh Tây nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Giọng mũi nồng đậm không thể nào che giấu tâm tình chua xót của cô.
Cao Tử Quần lẳng lặng nhìn theo bóng lưng gầy gò cô đơn từng bước vào tòa nhà, anh nhíu mày.
Bởi vì chuyện lần trước ai ai trong công ty đều hoang mang lo sợ, không ít nhân viên đã bắt đầu lén lút gởi hồ sơ lý lịch tìm công việc mới. Lãnh Tây thì vẫn vậy,hoàn thành tốt công việc của mình, nhưng thật ra hiện tại đã không còn việc gì để làm.
Buổi sáng, Dư Lỗi đến tìm cô: “Lãnh Tây, cuối tuần này tôi sẽ đi đến công ty A.” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Có rất nhiều chuyện đi đến ngày hôm nay, chúng ta đều không có quyền lựa chọn.”
Cô hiểu Dư Lỗi nói với cô những điều này có nghĩa đã không xem cô là người ngoài.
“Sư huynh, sau khi nghỉ làm ở đây, em định nghỉ ngơi một thời gian.” Cô không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, không phải là người đặt công việc lên hàng đầu, cô bây giờ chỉ cầu mong một cuộc sống yên ổn.
Dư Lỗi gật đầu, cũng không miễn cưỡng cô: “Sau này có chuyện gì, bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm tôi.” Anh nhiệt tình, duỗi tay ra: “Lãnh Tây, lúc cô là sinh viên năm một tôi đã gặp cô.” Anh đột nhiên nói.
Lãnh Tây ngơ ngác, hai người nhìn nhau.
Dư Lỗi nhướng mày: “Tôi nhớ lần đó trong cuộc thi hùng biện. Tôi cũng là một trong những ban giám khảo.” Anh cố tình dừng lại: “Thật ra khi đó còn có thêm một người nữa, cô cũng quen.”
Sở Hàng.
Đến cuối cùng, công ty cũng không thể trụ nổi nữa. Lãnh Tây thất nghiệp. Ngày đầu tiên thất nghiệp, cô đưa Hi Hi đến nhà hàng Tây.
Lãnh Tây giải thích việc này với con gái, Cao Hi Hi không có biểu hiện gì, bình tĩnh nói: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ nuôi mẹ.”
Lãnh Tây bật cười, khuôn mặt tràn dầy dịu dàng.
Cao Hi Hi nhích lại gần mẹ: “Mẹ, con có rất nhiều tiền, nội và bố cho con.” Cô bé hơi suy nghĩ như nhớ đến điều gì đó: “Bố nói con là người thừa kế duy nhất của bố, sau này công ty của bố cũng sẽ do con quản lý.”
Trong nháy mắt mồ hôi Lãnh Tây chảy ròng rã: “Vậy Hi Hi có thích không?”
Cao Hi Hi nhún nhún vai: “Con cũng chẳng còn cách nào, Văn Tuyển không phải là con trai của bố, vậy chỉ còn có con.” Cô bé già dặn thở dài: “Nếu như mẹ và bố mà sinh thêm một em trai nữa vậy thì công ty cứ để lại cho em trai đi.”
Lãnh Tây có chút buồn cười, cô đang định mở miệng đúng lúc Hi Hi ngước lên, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn ra phía sau. Lãnh Tây cũng ngoái đầu nhìn theo thì thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Là chú Sở.” Hi Hi nói: “Ôi cô kia xinh thế.”
Lãnh Tây cười, bồi bàn đã mang thức ăn đến.
“Được rồi, ăn thôi.” Cô giúp con gái cắt thịt bít tết thành miếng nhỏ, Cao Hi Hi thích thú ngồi ăn.
Hai mẹ con ăn xong thì thanh toán, Cao Hi Hi muốn đi toilet, Lãnh Tây đưa con gái đi.
Trong toilet hai mẹ con lại đụng phải cô gái lúc nãy đi cùng Sở Hàng. Cô ấy đang đứng ở bồn rửa tay, trang điểm nhẹ nhàng, vóc dáng cao gầy, rất xứng đôi với Sở Hàng.
Lãnh Tây thản nhiên liếc nhìn qua, ngọn đèn trong toilet lờ mờ, thế nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười hòa nhã trên khuôn mặt cô gái.
Hai mẹ con đi ra, cô gái kia đã rời đi. Lãnh Tây dắt Hi Hi đi ra cửa.
Bỗng nhiên Cao Hi Hi như sực nhớ ra điều gì đó: “Lần tới, chúng ta rủ thêm bố đi ăn cùng được không?”
Lãnh Tây đã quen rồi, mỗi khi Cao Hi Hi đưa ra đề nghị này, cô đều im lặng.
Cao Hi Hi cũng không giận, tựa như tự nói tự nghe. Có đôi khi Lãnh Tây thật hoài nghi, đứa trẻ này rốt cuộc là giống ai đây? Cô không cảm thấy giống Cao Tử Quần, nói tóm lại, Cao Tử Quần là một người lạnh nhạt thờ ơ.
Cảm giác phía trước bị che khuất, Lãnh Tây kinh ngạc nhìn sang, đôi mày khẽ chau lại nhưng rất nhanh liền biến mất. Lúc này Cao Hi Hi cũng lễ phép gọi: “Chú Sở.” Thanh âm thánh thót.
Sở Hàng khom người bế cô bé lên: “Hi Hi, lâu lắm rồi không gặp cháu.”
Thật ra anh cảm thấy được gần đây Lãnh Tây luôn trốn tránh gặp anh, ánh mắt Sở Hàng hơi ảm đạm: “Để anh đưa mẹ con em về.”
“Vậy cô xinh đẹp thì sao?” Cao Hi Hi nhìn xung quanh.
Trong nháy mắt, Sở Hàng liền hiểu ra, khóe miệng nhếch lên vài tia bất đắc dĩ, anh nhìn qua Lãnh Tây: “Nếu đã nhìn thấy tại sao không gọi anh?” Ngữ khí anh nhàn nhạt, sắc mặt trở nên đăm chiêu: “Đó là con gái của đồng nghiệp mẹ anh, cô ấy cũng học luật, chuẩn bị về thành phố D công tác nên đến hỏi anh.” Anh giải thích.
Lãnh Tây mỉm cười: “Đi thôi.”
Từ nhà hàng đi ra, đúng lúc cô gái kia vẫn chưa đi. Lãnh Tây không ngờ rằng Sở Hàng sẽ bế con gái cô đi đến cạnh cô gái lúc nãy.
Trên đời thật sự rất nhiều sự trùng hợp.
Sở Hàng nhíu mày: “Sao cô vẫn chưa đi?”
Hứa Thi nhìn anh: “Bạn vẫn chưa đến.” Nói xong ánh mắt cô lại rơi xuống người Hi Hi. Cô mỉm cười khó hiểu.
Sở Hàng thản nhiên giới thiệu: “Bạn của tôi, Lãnh Tây, đây là con gái cô ấy Cao Hi Hi.”
“Xin chào, chị tên là Hứa Thi.” Giọng nói Hứa Thi nghe rất êm tai.
“Chào chị.” Cao Hi Hi ngọt ngào gọi.
Hứa Thi mỉm cười, cô nhìn qua Lãnh Tây quan sát: “Thật nhìn không ra, chị trẻ như vậy mà đã làm mẹ rồi.” Cô nhìn Lãnh Tây, cùng lắm vẫn chưa đến hai lăm hai sáu, mà cô bé kia ít nhất cũng đã sáu bảy tuổi. Trong lòng cô cũng hiểu được, xem ra Sở Hàng thật sự là gặp bạn, có lẽ mối quan hệ giữa họ rất tốt, nếu không có cô bé nhỏ kia chắc chắn cô sẽ cho rằng Sở Hàng có tâm ý khác với cô gái ấy. Trong lòng Hứa Thi thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần gặp mặt thứ ba trong năm nay, khó lắm mới gặp được một người như vậy.
Lúc này bạn Hứa Thi đến, cô nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Lãnh Tây dĩ nhiên nhìn ra Hứa Thi có tình ý với Sở Hàng.
Ba người họ đi bộ về, lúc ngang qua chợ đêm, cô muốn vào mua miếng dán ấm người. Cô sợ lạnh. Có lẽ là do năm đó sau khi sinh Hi Hi không được chăm sóc tốt, nên hiện tại cứ đến mùa đông là tay chân cô lại lạnh buốt.
Lãnh Tây nhanh chóng chọn được, cò kè mặc cả mãi, cuối cùng ông chủ mới chịu bán cho cô với giá hai sáu tệ.
“Những thứ này dùng ít thôi, dù sao cũng không an toàn.” Sở Hàng nói.
“Không sao, mọi năm em đều mua loại này, dùng quen rồi.”
Sở Hàng đưa hai mẹ con họ đến cổng chung cư, Lãnh Tây nhìn đồng hồ.
“Muộn rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Sở Hàng ngẩng đầu nhìn tòa nhà phía trước, trong bóng đêm, nhà nhà lên đèn, khung cảnh tràn đầy ấm áp, anh gật đầu.
Lãnh Tây mở miệng, thanh âm sâu sắc: “Sở Hàng, Hứa Thi là một cô gái tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.