Quyển 4 - Chương 15: Những mảnh Item - trang bị còn sót lại
Lan Thi
04/12/2015
17 giờ 30 phút, chiều ngày thứ 2.
Vì hôm nay nghỉ, không phải luyện tập gì cả nên bọn nó dùng bữa sớm.
Quây quần lại với nhau trong mỗi bữa cơm đã trở thành truyền thống của cái tiểu đội này. Không gian Đại Sảnh cũng vì thế mà được trưng dụng làm nơi sinh hoạt chung và nhà ăn tập thể.
Ngồi thành một vòng tròn lớn, mỗi đứa đều tự đổi cho mình những món ăn yêu thích.
Thời gian này trong ngày, bọn nó tương đối tùy tiện, một số đứa còn chẳng lấy ăn cơm làm mục đích chinh của mình. Đứa thì ăn, đứa thì nghịch, dăm ba đứa lại châu đầu vào nhỏ giọng chuyện trò.
Cứ đập nhau một trận là cách để làm quen tốt nhất của những thằng đàn ông. Mới hơn tiếng trước thôi, Nam điên với Du còn dùng nắm đấm để giao lưu thì bây giờ đã ngồi cùng một chỗ. Hai cái chén to, một chai rượu lớn với vài đĩa đồ nhắm xung quanh. Nam điên một tay bá lên vai Du, một tay thì túm chặt chai rượu liên tục rót cho cả hai thằng. Mắt híp chặt, cười lớn tiếng, miệng thì liên tục chém gió đủ thức chuyện trên trời. Thằng Du thì vẫn vậy, chẳng nói chẳng rằng, đến chút biểu cảm trên mặt cũng không. Mái tóc dài đã buông xuống lại như cũ, không nói chuyện nhưng mỗi lần thằng Nam đưa chai đến là nó lại tự động nhấc chén rượu hứng vào, cũng lại chạm li, lại trăm phần trăm hết, mà thi thoảng, nó cũng hơi gật gù ậm ừ coi như đáp lại.
Kết quả của trận giao đấu hồi chiều không có gì bất ngờ cả, thằng Du thua chỉ sau vài phút. Cái này bọn nó đã đoán trước được lâu rồi, vì cứ nhìn vào những gì hai thằng có là biết được ngay.
Du chỉ là một thằng du côn hết sức bình thường, có chút sức khỏe, có chút lì lợm, lại có chút liều mạng bất cần. Tuy có chút vấn đề về khả năng biểu cảm, nhưng lại sống vô cùng tình nghĩa. Từ đó được một tay trong băng nhóm huyền thoại “Độc Hành Giả” xem trúng mà chỉ cho vài chiêu cơ bản cùng với một thủ pháp hít thở, phát lực thô sơ. Tất cả chỉ có thế.
Còn Nam điên bên này. Bị ông nội ép tập võ từ nhỏ, lại trải qua một tuổi thơ dữ dội khi hầu hết thời gian đều ở trong rừng, đánh nhau với dã thú. Đến tuổi dậy thì, đi ra ngoài phố lại tham gia vào băng nhóm học đường, chuyện đập nhau cũng là cơm bữa. Nó họ Đăk, quê gốc Tây Nguyên. Thứ võ nó tập từ nhỏ đến giờ là Bokator, một loại võ sử dụng trên chiến trường của các chiến binh Khmer cổ, đã được chắt lọc qua hàng trăm năm thực chiến. Đánh dã thú, đánh con người, đánh cái gì cũng được. Sau lớn một chút, lại đi bộ đội, vì thể trạng hơn người, lí lịch gia đình sạch sẽ, được phân vào đặc công, đơn vị đặc biệt. Là một phần của “Kế hoạch tạo thần”, Nam điên giống như thằng Văn vậy, đã dần thoát ra khỏi phạm trù “Nhân loại”.
Một thằng chỉ là du côn đường phố, đánh nhau chủ yếu bằng chút máu nóng và sự liều lĩnh của bản thân. Thằng còn lại thì là con nhà nòi, tập tành huấn luyện đủ kiểu. Thế nên không phải nói nhiều, thắng bại rất nhanh phân rõ.
Trận đấu kết thúc chóng vánh chỉ sau vài phút, thế nhưng điều này không có nghĩa là thằng Du quá yếu. Đánh nhau thực tế không giống như trong phim, sẽ không bao giờ có chuyện qua ba trăm hiệp vẫn chưa phân thắng bại. Đùa chứ con người chứ không phải là trâu, mà đến chọi trâu cũng không dài đến thế. Thời gian giao đấu chẳng nói lên điều gì. Cũng ít có cái trường hợp mà một bên bị đánh cho bết xác từ đầu đến cuối, bỗng nhiên sức mạnh niềm tin bộc phát rồi lật kèo thắng ngược, cái này có, nhưng mà hiếm đến mức đau lòng. Còn thực tế í, một khi bị thương đôi ba chỗ, vết thương sẽ lập tức ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể, đau đớn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần. Bỗng nhiên xuất hiện thêm vài điểm yếu, sẽ có sơ hở, sẽ có sai lầm và từ đó cũng sẽ dần tiến tới thất bại mà thôi.
Nam điên trội hơn về mọi mặt, thế nhưng, thứ nhất đây không phải là sinh tử chiến, thứ hai, từ khi trở thành bộ đội đặc công, phong cách chiến đấu của hắn cũng chuyển dần từ xung phong trực diện sang phục kích chiến rồi. Hắn là yêu thích lén lút một chút, thích trốn trong lùm cây bụi cỏ, rồi sau đó mới đột ngột lao ra tấn công về phía kẻ thù, giống như dã thú rình mồi vậy.
Trong khi đó thì thằng Du, nó cũng không còn là một thằng du côn đường phố nữa rồi. Với nền tảng vô cùng tốt, thể chất không đến mức biến thái nhưng cũng trội hơn hẳn người thường. Chỉ toàn các chiêu cơ bản thôi mà nó đánh ra đến mức đại khai đại hợp, mỗi một cú đấm, một đòn đá đều có lực mười phần. Thế tấn vững như sơn khi đối đầu bôm bốp với cái kiểu chuyên phá trụ của Bokator lại hiệu quả vô cùng.
Vài đợt giao thủ, mỗi thằng đều ôm thương tích mà về. Kết quả vừa phân, thoát ra khỏi trạng thái chiến đấu, thằng Nam đã cười ha hả chạy đến lôi kéo đối thủ của mình lại mà ôm vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ thắm thiết vô cùng. Định rằng lôi nhau đi uống rượu kết giao ngay nhưng không may lại bị hai vị đại ca giữ lại chửi cho mỗi thằng một trận, nào là thằng này phòng thủ còn không cẩn thận, thằng kia khi ra đòn còn hơi do dự, chiêu thức không đủ dứt khoát, rồi thì một đống sơ hở và động tác thừa trong mỗi lượt giao chiêu.
Sau hai đại ca thì đến lượt mấy bà chị, chỉ khen nhẹ một câu rồi bắt phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới được ra ngoài. Đúng là Nam điên với Du bây giờ bẩn thật. Vì lấy mục đích tỉ thí, nên lúc tạo ra gian phòng này, thằng Nam không suy nghĩ gì nhiều lắm, nó chỉ cần một bãi đất trống là đủ. Thế nên mới có cái môi trường như hiện tại, cả một cánh đồng cỏ bát ngát với nền đất “mềm tương đối” không có bất cứ một chi tiết gì đáng nói ngoài cánh cửa trơ trọi của Khu Lưu Trữ. Đánh nhau thì lăn lê bò nhoài, bụi đất bị kéo lên quyện bết với mồ hôi. Thằng Du vẫn áo cộc quần dài, dù hơi tơi tả rồi những còn đỡ. Thằng Nam điên thì cả người trần trùng trục, có độc cái quần đùi Thái, bây giờ bụi đất bám một lớp lên người, đỏ đỏ nâu nâu, lại quyện mồ hôi nhơn nhớt trông thật là mất mĩ quan.
Bản thân thằng Nam cảm thấy thì không sao đâu, nhưng lời của các chị dâu thì không được cãi. Mờ cũng nên đi tắm thật. Ban đầu Nam còn định rủ Du đi tắm chung, hồi còn ở quân đội thì việc này là bình thường, vài thằng dội nước kì lưng cho nhau, vừa sạch sẽ lại tiết kiệm thời gian, nói chung là cũng thú ra phết. Thế nhưng lần này thì thằng Du từ chối, nó chỉ lắc đầu một cái rồi tự mở cửa đi về phòng mình.
Không còn đánh nhau, hết thứ để xem, mấy đứa còn lại cũng tản dần.
Thằng Văn trực tiếp nằm lại Đại Sảnh, có lẽ nó lại kết nối với Kho Dữ Liệu rồi.
Mấy cô gái thì ríu rít tụ lại thành một nhóm. Lấy Thủy làm lãnh tụ tinh thần, mấy cô gái này trong thời gian rất ngắn đã hình thành một tập thể vô cùng đoàn kết khiến cho cánh anh em đánh quả lẻ vô cùng khó. Hội phụ nữ toàn bộ tiến vào trong phòng của Thủy, nghe đâu ở sâu trong đó có một suối nước nóng khổng lồ thì phải. Hai thằng Minh, Thi cũng hóa thân thành con ruồi định bâu theo. Thế nhưng khi vừa mới bước qua khung cửa thì không biết chuông báo động ở đâu đột ngột réo lên inh ỏi, sau đó thì hai thằng lập tức bị đại bác siêu âm dội ngược ra ngoài.
Nằm bất động trên nền Đại Sảnh một hồi, than đủ cuộc đời bạc bẽo rồi nhưng vẫn không ai thèm ngó tới, hai thằng đành phải nuốt nước mắt mà tự đỡ nhau đứng dậy, dắt díu về phòng mình rồi chui vào trong khu xưởng. Tiếp theo bọn nó làm gì thì không cần đoán cũng biết, chắc chắn là lại làm mấy cái thí nghiệm dễ nổ để giải tỏa nỗi buồn.
Mỗi đứa một nơi, cho đến gần năm rưỡi chiều mới lại tụ tập về Đại Sảnh.
----- KDL---------
Ăn cơm.
Mọi người ăn thì đương nhiên bé Ni cũng ăn. Vẫn bám lấy cổ thằng Thi mà ngoạm miệng vào đó, em hút lấy dòng máu đang trào qua miệng vết thương.
Tất nhiên là đau khi bị cắn rách một mảng da thịt nhưng thằng Thi không quan tâm lắm, nó mặc kệ cho bé Ni tha hồ mà liếm mút, thi thoảng còn đưa một bàn tay lên vỗ đầu như một chút cưng chiều.
Do sự can thiệp của “Hệ thống hoán đổi”, Kho Dữ Liệu đã tạo ra một thứ nửa người nửa Akuma như thằng Thi, thứ mà không thể nào có trong tự nhiên. Huyết thống nửa mùa với tỉ lệ máu Akuma thấp khiến cho nó không thể nào như một con Akuma chân chính, không có vỏ giáp tự nhiên, không có tùy biến cơ thể, không ăn được vô hạn linh hồn và tất nhiên cũng mất luôn khả năng thông qua đại quy mô tàn sát để tiến hóa một cách thần tốc.
Thế nhưng, sự thuần huyết không phải là tất cả. Thi thoảng, ở một số mặt nào đó, hỗn huyết cũng có điểm nổi trội hơn.
Dòng máu “Con người” chảy trong thằng Thi giữ cho nó một cơ thể sinh học. Không giống như “Thể cơ khí”, mỗi một cá thể chỉ chấp nhận tiêu thụ một hoặc một vài dạng năng lượng hạn chế thông qua tiêu thụ một loại “nhiên liệu” đã được quy định rõ ràng. Ví dụ như đối với ô tô, xe máy thì là xăng dầu, với bóng đèn, quạt điện thì là điện và với Akuma thì phải là “Linh hồn”.
“Thể sinh học” thì lại hoàn toàn khác, có thể coi là những cỗ máy tinh vi nhất của đại tự nhiên, kiệt tác của hàng trăm triệu năm không ngừng phát triển và hoàn thiện, nó có thể hấp thụ đa dạng nguồn năng lượng và sự chuyển hóa giữa các dạng năng lượng tương quan.
Không nhất thiết phải giết chóc, phần con người giúp thằng Thi có thể duy trì sự sống bằng các loại thực phẩm thông thường. Phần nhỏ Akuma khiến nó có thể hấp thụ linh hồn một cách có giới hạn. Hệ thống của Kho Dữ Liệu đã khéo tay thêm vào một thứ chất kết dính tài tình dung hợp được hai phần bất đồng cả về mặt bản chất lại với nhau và từ đó, cây cầu chuyển hóa giữa năng lượng sinh học của cơ thể với hồn lực đã được hoàn thành.
Vậy là không phải cắm đầu đi giết chóc để thu thập hồn lực nữa, hồn lực của thằng Thi cứ sử dụng hết để kệ một thời gian sau lại đầy. Thế là nó chẳng khác nào một cục pin vĩnh cửu đối với bé Ni rồi. Máu của nó không chỉ giúp em duy trì sự sống mà còn có thể phát triển và tiến hóa nữa không chừng.
Trong khi để cho bé Ni hút máu, thằng Thi cũng không quên nhiệm vụ của mình.
Ăn.
Ban đầu thì nó với thằng Minh còn ăn những món mà mình tự đổi ra, về sau vì một nguyên nhân không rõ nào đó, bọn nó bắt đầu tranh cướp. Sự việc diễn ra như những bữa bình thường khác. May mà lúc bọn nó đòi uống rượu với hai thằng Nam, Du, mấy cô gái nhất quyết không cho, thế nên bữa cơm mới có được chút yên bình.
Chỉ tranh cướp nhỏ chứ không đánh nhau nên bữa cơm không kéo dài lắm. Do còn quá sớm, đứa nào đứa nấy đều ngồi lại Đại Sảnh với mọi người.
Với việc phát hiện ra {Vé phưu lưu khứ hồi}, bọn nó đã quyết định sẽ trở về một bản đồ đã qua để phưu lưu một chuyến. Việc này là do Thủy đề xuất, hai thằng thông qua và thằng Văn cũng không phản đối.
Đồng ý với phân tích của Thủy, bản thân bọn nó bây giờ không yếu, cái còn thiếu chỉ là kinh nghiệm chiến đấu mà thôi. Trở về bản đồ cũ, dù có không may, hệ thống tính điểm không hoạt động thì bọn nó cũng có thể đạt được vô số thứ khác làm thành quả. Thứ đầu tiên là sự trưởng thành về tâm lí chiến của tân thủ, tiếp theo là gia tăng kinh nghiệm thực chiến và khả năng phối hợp đoàn đội của cả team. Tiếp đến nữa là việc thu thập tài nguyên có sẵn của bản đồ. Một số thứ có vẻ vô dụng ở thế giới nguyên bản nhưng khi được đưa vào Kho Dữ Liệu hoặc đưa đến thế giới khác thì tất cả cũng đều phải tính khác đi rồi.
Một ngàn điểm đổi lấy một tấm vé phưu lưu. Đi kèm còn có cả một bản hợp đồng cần hoàn thiện để xác định chính xác các chi tiết về việc sử dụng dịch vụ. Thêm một huy chương cấp 2 sao nữa để mở ra dịch vụ phưu lưu theo đoàn đội. Lại dự tính ở lại ba ngày, mỗi ngày mất 12 điểm tích lũy với mỗi đứa. Bọn nó có tất cả mười hai đứa, vậy là mất tổng cộng 432 điểm tích lũy. Thêm 300 điểm nữa để lựa chọn dịch vụ ưu đãi, tránh các trường hợp xuất hiện trên cao, xuất hiện dưới lòng đất và xuất hiện giữa biển khơi. 300 điểm nữa để chuẩn bị quân tư trang. Vậy là bọn nó còn gần 8000 điểm.
Sau đó, bọn nó lại thống kê một chút về trang thiết bị hiện giờ.
Đầu tiên là Thủy, cả một thân chiến lực đều là do trang bị đắp thành. Ở vị trí tanker, độ cứng cáp của Thủy đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong team, vậy nên, cô là một thành viên được ưu tiên trang bị.
Thứ đầu tiên được nhắc đến là {Hoa Tuyết 04}. Thứ vũ khí tích hợp nhiều chế độ tấn công này đã mạnh mẽ chứng minh được giá trị tồn tại của mình trong suốt nhiệm vụ vừa rồi. Ngoài một vài vết xước rõ ràng trên thân súng ra, không hề có hỏng hóc gì đáng kể, chỉ cần một phen vệ sinh, bảo trì là lại hoạt động êm ru như thường.
Tiếp theo là tấm khiên {Băng Sương} và bộ giáp ngoài. Hai thứ này đều tổn hại nghiêm trọng. Đặc biệt là {Băng Sương} còn vỡ hẳn ra một góc. Tấm khiên được thiết kế hơi cong về phía sau, với chất liệu siêu hợp kim titanium và được chế tạo bằng công nghệ đa lớp. Có tất cả 4 lớp được liên kết với nhau bằng khung đỡ cacbon nhằm triệt tiêu xung lực lên tay cầm. Vậy mà lớp ngoài cùng đã tan nát hết, lớp thứ hai và thứ ba cũng đã tróc ra từng mảng. Xét thấy hư hỏng quá nghiêm trọng, hai thằng quyết định trực tiếp vất đi, rồi sau chế cái khác còn nhanh hơn việc sửa cái cũ nhiều. Bộ giáp ngoài cũng hư hại vậy, nhưng món này là do nhiều mảnh ghép thành thế nên không phải vứt đi toàn bộ, có mảnh làm lại, có mảnh sửa được mà có mảnh vẫn còn nguyên. Những thứ này khi làm lại, bọn nó sẽ thử kết hợp cả vật chất Dark Matter thu được từ rất nhiều xác Akuma trong bản đồ trước xem sao. Thứ vật chất này còn cứng hơn kim loại, lại có khả năng tự khôi phục rất hay, nếu kết hợp được đặc tính đó vào trong bộ giáp và tấm khiên của Thủy thì phải nói là mạnh mẽ vô cùng.
Sau Thủy là Cỏ May. Cả {Lôi Thần Phù} lẫn bộ năm viên đạn ma pháp đều đã tiêu hao hết. May mắn là hai khẩu súng ngắn đặc biệt và chiếc hộp y tế khẩn cấp {Mistletoe Blood 1.0} đều kịp ôm về, cả năm tấm thẻ triệu hồi quái thú cấp 1 nữa, cũng không rơi mất tấm nào. Và quan trọng nhất, chiếc vương miện thiên hà vẫn còn yên vị trên mái tóc.
Về phần bé Lan. Lấy kỹ năng và sự linh hoạt của bản thân làm chính, em ít phụ thuộc vào đạo cụ phụ trợ bên ngoài. Ấy vậy mà khi kiểm tra kĩ lưỡng, thằng Thi lại phát hiện ra đôi găng tay và giày của em có dấu hiệu mài mòn nghiêm trọng. Em di chuyển quá nhiều mà. Để thuận tiên khi sử dụng [Xạ Tuyến] và [Quang Đạn], đôi găng tay của em đều không có đầu ngón. Với kiểu di chuyển bằng cả bốn chi, mỗi khi đi qua địa hình có nhiều vụn sỏi, hay sắc cạnh gồ ghề, đầu ngón tay em đều bị cứa rách. Thương em lắm nhưng biết làm sao được, bọn chúng nó đứa nào chẳng vậy, tất cả chỉ là để sống.
Cái gì không thể được thì đành phải chịu, còn riêng cái gì nằm trong tầm khả năng là tụi nó đều cố hết sức mình. Thằng Thi bảo với Lan để một hai hôm nữa, tranh thủ thời gian nó cẩn thận chế riêng cho em cả đôi giày lẫn đôi găng tay mới, đảm bảo sử dụng cảm giác tốt hơn mà không bị mài mòn đến mức tơi tả như thế này.
Tổn thất nhiều nhất trong bản đồ này có lẽ là Du. Hai cánh tay mất đi không tính, chỉ riêng về trang bị thôi thì nó đã gần như mất sạch rồi. Con búp bê Ám Dạ sau vô số trận chiến đã bị đập cho tan nát, tiểu đội năm con búp bê ám dạ cũng không còn. Đến ngay cả khẩu P90 bản nâng cấp* cũng mất luôn. Quay đi quay lại còn đúng cây đũa phép giắt ở cạp quần là còn mang về được.
Búp bê ác mộng thì còn luyện lại được, con to chắc không kịp chứ mấy bộ xương ma thỏ đã được thấm hợp kim vẫn còn trong phòng. Còn riêng về vũ khí phòng thân thì… Hai bản đồ vừa qua, bọn nó đau lòng mà nhận ra là khả năng dùng súng của thằng Du như cứt ấy. Thế nên bây giờ, hai thằng Minh, Thi khuyên nó nên thử chọn xem có món vũ khí cận chiến nào vừa tay không, đừng đổi P90 nữa. Du nghe vậy cũng lập tức đi thẳng vào trong kho vũ khí cận chiến mà hai thằng chế tạo thử ôm lấy một đống về. Hai thằng cũng hứa sẽ thấm hợp kim cho nó một bộ xương ma thú mới to hơn, hoành tráng hơn để luyện tế thành búp bê ác mộng.
Vé phưu lưu đã đổi ra rồi, nhưng bọn nó dự định hai ngày sau mới sử dụng. Thời gian hai ngày này để bọn nó bổ sung trang bị, để làm quen với kĩ năng, với vũ khí và với sức mạnh mới, để phổ cập kiến thức chiến trường cho tân thủ, cũng là để tập dượt sơ qua về phối hợp tác chiến với đồng đội của mình.
Ăn cơm uống nước đã xong, lại chuyện trò náo loạn thêm lúc nữa, bọn nó bắt đầu giải tán. Mấy thằng con trai thì đứa nào về phòng đứa đấy, mấy đứa con gái thì lại túm tụm với nhau chui hết vào trong một gian phòng. Thằng Văn vẫn nằm im ngoài Đại Sảnh.
Hôm nay đã có quá nhiều việc xảy ra rồi, bọn nó muốn đi nghỉ sớm.
-----KDL---------
Đêm.
Cánh cửa phòng cá nhân số 05 bỗng nhiên hé mở, sau đó là một cái đầu lén lút thò ra. Phòng của thằng Minh nhưng cái đầu là của thằng Thi. Ánh mắt láo liên đảo nhanh qua mọi thứ, hơi dừng lại ở chỗ thằng Văn đang nằm rồi lập tức bỏ qua. Cái đầu rụt vào nhưng cánh cửa lại hé mở ra to hơn rồi:
- Vút…
Một bóng người màu đen lao vọt ra từ trong khe cửa.
- Hây… Hự…!
Thằng Thi lăn tròn cơ thể vài vòng, sau đó nó dán sát người xuống nền Đại Sảnh mà lao đi, đôi giày ba trạng thái cũng chuyển thành thể [Khí].
- Hù…!
Không đến vài giây, nó đã áp sát được Văn, hai cánh tay cấp tốc vung lên, vậy là thằng nhóc còn đang đơ hình đã bị hoàn toàn khống chế.
- Ưm…ưm… ưm…!
Chẳng biết thằng Văn đã hồi tỉnh hay chưa, chỉ thấy cơ thể đã bị buộc chặt lại theo kiểu thắt bánh giò tiêu chuẩn đang điên cuồng giãy dụa như một con sâu khoai khổng lồ, miệng thì bị một mớ giẻ lau dầu máy nhét vào, mắt thì bị băng dính đen che kín.
Xử lí xong thằng Văn, Thi hơi kéo cổ áo lên gần miệng, ở đó có gắn một cái microphone nho nhỏ:
- Kền Kền gọi Bồ Nông Cha, Kền Kền gọi Bồ Nông Cha, nghe rõ trả lời. Đã chiếm lĩnh thành công trận địa, toàn bộ các nhân tố uy hiếp tiềm tàng đã được xử lí xong, yêu cầu lập tức thực hiện bước 2 của chiến dịch…
- Đã rõ… - Từ bên trong tai nghe, có tiếng vọng ra trả lời.
Nhận được hồi âm, thằng Thi lập tức thực hiện công tác gia cố công sự, vài chiếc ghế bành bị nó gom lại, quay thành một hình lô cốt sơ sài giữa trung tâm Đại Sảnh. Cùng lúc đó, cánh cửa phòng 05 lại một lần nữa được mở rộng ra, và thằng Minh vội vàng chạy ra từ đó.
Hướng về phía trung tâm Đại Sảnh mà di chuyển, trong khi đi, hai bàn tay nó bụm lại đỡ trước ngực như đang cẩn thận nâng một vật gì.
Thằng Minh chạy tuy nhanh nhưng cẩn thận vô cùng. Khi nó đến được trung tâm Đại Sảnh thì cũng là lúc thằng Thi kê xong một cái bục tròn. Một cái khay nhỏ được đặt lên đó, sau đó là nhiều lớp vải tơ lụa lót vào trong khay làm đệm. Mọi việc xong đâu đấy rồi thằng Minh mới bỏ thứ nó ôm trong ngực ra, một cái ống thủy tinh to bằng ngón tay út.
Cẩn thận mở nắp của ống thủy tinh, thằng Minh nhẹ nhàng đổ một thứ có hình hạt cơm nhưng chỉ nhỏ như đầu tăm vào trong cái khay tơ lụa. Vật thể màu trắng nõn nhưng nếu quan sát thật kĩ sẽ thấy được những đường vân nhỏ li ti màu xanh lục ngọc. Những đường vân hơi phát sáng, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu, có quy luật như nhịp đập của một sinh mạng đang hình thành.
Vật nhỏ đó chính là cái thứ đã thực hiện hợp đồng quỷ dữ với thằng Minh lúc trước.
Đúng vậy, em châu chấu của nó muốn nở rồi…
Vì hôm nay nghỉ, không phải luyện tập gì cả nên bọn nó dùng bữa sớm.
Quây quần lại với nhau trong mỗi bữa cơm đã trở thành truyền thống của cái tiểu đội này. Không gian Đại Sảnh cũng vì thế mà được trưng dụng làm nơi sinh hoạt chung và nhà ăn tập thể.
Ngồi thành một vòng tròn lớn, mỗi đứa đều tự đổi cho mình những món ăn yêu thích.
Thời gian này trong ngày, bọn nó tương đối tùy tiện, một số đứa còn chẳng lấy ăn cơm làm mục đích chinh của mình. Đứa thì ăn, đứa thì nghịch, dăm ba đứa lại châu đầu vào nhỏ giọng chuyện trò.
Cứ đập nhau một trận là cách để làm quen tốt nhất của những thằng đàn ông. Mới hơn tiếng trước thôi, Nam điên với Du còn dùng nắm đấm để giao lưu thì bây giờ đã ngồi cùng một chỗ. Hai cái chén to, một chai rượu lớn với vài đĩa đồ nhắm xung quanh. Nam điên một tay bá lên vai Du, một tay thì túm chặt chai rượu liên tục rót cho cả hai thằng. Mắt híp chặt, cười lớn tiếng, miệng thì liên tục chém gió đủ thức chuyện trên trời. Thằng Du thì vẫn vậy, chẳng nói chẳng rằng, đến chút biểu cảm trên mặt cũng không. Mái tóc dài đã buông xuống lại như cũ, không nói chuyện nhưng mỗi lần thằng Nam đưa chai đến là nó lại tự động nhấc chén rượu hứng vào, cũng lại chạm li, lại trăm phần trăm hết, mà thi thoảng, nó cũng hơi gật gù ậm ừ coi như đáp lại.
Kết quả của trận giao đấu hồi chiều không có gì bất ngờ cả, thằng Du thua chỉ sau vài phút. Cái này bọn nó đã đoán trước được lâu rồi, vì cứ nhìn vào những gì hai thằng có là biết được ngay.
Du chỉ là một thằng du côn hết sức bình thường, có chút sức khỏe, có chút lì lợm, lại có chút liều mạng bất cần. Tuy có chút vấn đề về khả năng biểu cảm, nhưng lại sống vô cùng tình nghĩa. Từ đó được một tay trong băng nhóm huyền thoại “Độc Hành Giả” xem trúng mà chỉ cho vài chiêu cơ bản cùng với một thủ pháp hít thở, phát lực thô sơ. Tất cả chỉ có thế.
Còn Nam điên bên này. Bị ông nội ép tập võ từ nhỏ, lại trải qua một tuổi thơ dữ dội khi hầu hết thời gian đều ở trong rừng, đánh nhau với dã thú. Đến tuổi dậy thì, đi ra ngoài phố lại tham gia vào băng nhóm học đường, chuyện đập nhau cũng là cơm bữa. Nó họ Đăk, quê gốc Tây Nguyên. Thứ võ nó tập từ nhỏ đến giờ là Bokator, một loại võ sử dụng trên chiến trường của các chiến binh Khmer cổ, đã được chắt lọc qua hàng trăm năm thực chiến. Đánh dã thú, đánh con người, đánh cái gì cũng được. Sau lớn một chút, lại đi bộ đội, vì thể trạng hơn người, lí lịch gia đình sạch sẽ, được phân vào đặc công, đơn vị đặc biệt. Là một phần của “Kế hoạch tạo thần”, Nam điên giống như thằng Văn vậy, đã dần thoát ra khỏi phạm trù “Nhân loại”.
Một thằng chỉ là du côn đường phố, đánh nhau chủ yếu bằng chút máu nóng và sự liều lĩnh của bản thân. Thằng còn lại thì là con nhà nòi, tập tành huấn luyện đủ kiểu. Thế nên không phải nói nhiều, thắng bại rất nhanh phân rõ.
Trận đấu kết thúc chóng vánh chỉ sau vài phút, thế nhưng điều này không có nghĩa là thằng Du quá yếu. Đánh nhau thực tế không giống như trong phim, sẽ không bao giờ có chuyện qua ba trăm hiệp vẫn chưa phân thắng bại. Đùa chứ con người chứ không phải là trâu, mà đến chọi trâu cũng không dài đến thế. Thời gian giao đấu chẳng nói lên điều gì. Cũng ít có cái trường hợp mà một bên bị đánh cho bết xác từ đầu đến cuối, bỗng nhiên sức mạnh niềm tin bộc phát rồi lật kèo thắng ngược, cái này có, nhưng mà hiếm đến mức đau lòng. Còn thực tế í, một khi bị thương đôi ba chỗ, vết thương sẽ lập tức ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể, đau đớn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần. Bỗng nhiên xuất hiện thêm vài điểm yếu, sẽ có sơ hở, sẽ có sai lầm và từ đó cũng sẽ dần tiến tới thất bại mà thôi.
Nam điên trội hơn về mọi mặt, thế nhưng, thứ nhất đây không phải là sinh tử chiến, thứ hai, từ khi trở thành bộ đội đặc công, phong cách chiến đấu của hắn cũng chuyển dần từ xung phong trực diện sang phục kích chiến rồi. Hắn là yêu thích lén lút một chút, thích trốn trong lùm cây bụi cỏ, rồi sau đó mới đột ngột lao ra tấn công về phía kẻ thù, giống như dã thú rình mồi vậy.
Trong khi đó thì thằng Du, nó cũng không còn là một thằng du côn đường phố nữa rồi. Với nền tảng vô cùng tốt, thể chất không đến mức biến thái nhưng cũng trội hơn hẳn người thường. Chỉ toàn các chiêu cơ bản thôi mà nó đánh ra đến mức đại khai đại hợp, mỗi một cú đấm, một đòn đá đều có lực mười phần. Thế tấn vững như sơn khi đối đầu bôm bốp với cái kiểu chuyên phá trụ của Bokator lại hiệu quả vô cùng.
Vài đợt giao thủ, mỗi thằng đều ôm thương tích mà về. Kết quả vừa phân, thoát ra khỏi trạng thái chiến đấu, thằng Nam đã cười ha hả chạy đến lôi kéo đối thủ của mình lại mà ôm vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ thắm thiết vô cùng. Định rằng lôi nhau đi uống rượu kết giao ngay nhưng không may lại bị hai vị đại ca giữ lại chửi cho mỗi thằng một trận, nào là thằng này phòng thủ còn không cẩn thận, thằng kia khi ra đòn còn hơi do dự, chiêu thức không đủ dứt khoát, rồi thì một đống sơ hở và động tác thừa trong mỗi lượt giao chiêu.
Sau hai đại ca thì đến lượt mấy bà chị, chỉ khen nhẹ một câu rồi bắt phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới được ra ngoài. Đúng là Nam điên với Du bây giờ bẩn thật. Vì lấy mục đích tỉ thí, nên lúc tạo ra gian phòng này, thằng Nam không suy nghĩ gì nhiều lắm, nó chỉ cần một bãi đất trống là đủ. Thế nên mới có cái môi trường như hiện tại, cả một cánh đồng cỏ bát ngát với nền đất “mềm tương đối” không có bất cứ một chi tiết gì đáng nói ngoài cánh cửa trơ trọi của Khu Lưu Trữ. Đánh nhau thì lăn lê bò nhoài, bụi đất bị kéo lên quyện bết với mồ hôi. Thằng Du vẫn áo cộc quần dài, dù hơi tơi tả rồi những còn đỡ. Thằng Nam điên thì cả người trần trùng trục, có độc cái quần đùi Thái, bây giờ bụi đất bám một lớp lên người, đỏ đỏ nâu nâu, lại quyện mồ hôi nhơn nhớt trông thật là mất mĩ quan.
Bản thân thằng Nam cảm thấy thì không sao đâu, nhưng lời của các chị dâu thì không được cãi. Mờ cũng nên đi tắm thật. Ban đầu Nam còn định rủ Du đi tắm chung, hồi còn ở quân đội thì việc này là bình thường, vài thằng dội nước kì lưng cho nhau, vừa sạch sẽ lại tiết kiệm thời gian, nói chung là cũng thú ra phết. Thế nhưng lần này thì thằng Du từ chối, nó chỉ lắc đầu một cái rồi tự mở cửa đi về phòng mình.
Không còn đánh nhau, hết thứ để xem, mấy đứa còn lại cũng tản dần.
Thằng Văn trực tiếp nằm lại Đại Sảnh, có lẽ nó lại kết nối với Kho Dữ Liệu rồi.
Mấy cô gái thì ríu rít tụ lại thành một nhóm. Lấy Thủy làm lãnh tụ tinh thần, mấy cô gái này trong thời gian rất ngắn đã hình thành một tập thể vô cùng đoàn kết khiến cho cánh anh em đánh quả lẻ vô cùng khó. Hội phụ nữ toàn bộ tiến vào trong phòng của Thủy, nghe đâu ở sâu trong đó có một suối nước nóng khổng lồ thì phải. Hai thằng Minh, Thi cũng hóa thân thành con ruồi định bâu theo. Thế nhưng khi vừa mới bước qua khung cửa thì không biết chuông báo động ở đâu đột ngột réo lên inh ỏi, sau đó thì hai thằng lập tức bị đại bác siêu âm dội ngược ra ngoài.
Nằm bất động trên nền Đại Sảnh một hồi, than đủ cuộc đời bạc bẽo rồi nhưng vẫn không ai thèm ngó tới, hai thằng đành phải nuốt nước mắt mà tự đỡ nhau đứng dậy, dắt díu về phòng mình rồi chui vào trong khu xưởng. Tiếp theo bọn nó làm gì thì không cần đoán cũng biết, chắc chắn là lại làm mấy cái thí nghiệm dễ nổ để giải tỏa nỗi buồn.
Mỗi đứa một nơi, cho đến gần năm rưỡi chiều mới lại tụ tập về Đại Sảnh.
----- KDL---------
Ăn cơm.
Mọi người ăn thì đương nhiên bé Ni cũng ăn. Vẫn bám lấy cổ thằng Thi mà ngoạm miệng vào đó, em hút lấy dòng máu đang trào qua miệng vết thương.
Tất nhiên là đau khi bị cắn rách một mảng da thịt nhưng thằng Thi không quan tâm lắm, nó mặc kệ cho bé Ni tha hồ mà liếm mút, thi thoảng còn đưa một bàn tay lên vỗ đầu như một chút cưng chiều.
Do sự can thiệp của “Hệ thống hoán đổi”, Kho Dữ Liệu đã tạo ra một thứ nửa người nửa Akuma như thằng Thi, thứ mà không thể nào có trong tự nhiên. Huyết thống nửa mùa với tỉ lệ máu Akuma thấp khiến cho nó không thể nào như một con Akuma chân chính, không có vỏ giáp tự nhiên, không có tùy biến cơ thể, không ăn được vô hạn linh hồn và tất nhiên cũng mất luôn khả năng thông qua đại quy mô tàn sát để tiến hóa một cách thần tốc.
Thế nhưng, sự thuần huyết không phải là tất cả. Thi thoảng, ở một số mặt nào đó, hỗn huyết cũng có điểm nổi trội hơn.
Dòng máu “Con người” chảy trong thằng Thi giữ cho nó một cơ thể sinh học. Không giống như “Thể cơ khí”, mỗi một cá thể chỉ chấp nhận tiêu thụ một hoặc một vài dạng năng lượng hạn chế thông qua tiêu thụ một loại “nhiên liệu” đã được quy định rõ ràng. Ví dụ như đối với ô tô, xe máy thì là xăng dầu, với bóng đèn, quạt điện thì là điện và với Akuma thì phải là “Linh hồn”.
“Thể sinh học” thì lại hoàn toàn khác, có thể coi là những cỗ máy tinh vi nhất của đại tự nhiên, kiệt tác của hàng trăm triệu năm không ngừng phát triển và hoàn thiện, nó có thể hấp thụ đa dạng nguồn năng lượng và sự chuyển hóa giữa các dạng năng lượng tương quan.
Không nhất thiết phải giết chóc, phần con người giúp thằng Thi có thể duy trì sự sống bằng các loại thực phẩm thông thường. Phần nhỏ Akuma khiến nó có thể hấp thụ linh hồn một cách có giới hạn. Hệ thống của Kho Dữ Liệu đã khéo tay thêm vào một thứ chất kết dính tài tình dung hợp được hai phần bất đồng cả về mặt bản chất lại với nhau và từ đó, cây cầu chuyển hóa giữa năng lượng sinh học của cơ thể với hồn lực đã được hoàn thành.
Vậy là không phải cắm đầu đi giết chóc để thu thập hồn lực nữa, hồn lực của thằng Thi cứ sử dụng hết để kệ một thời gian sau lại đầy. Thế là nó chẳng khác nào một cục pin vĩnh cửu đối với bé Ni rồi. Máu của nó không chỉ giúp em duy trì sự sống mà còn có thể phát triển và tiến hóa nữa không chừng.
Trong khi để cho bé Ni hút máu, thằng Thi cũng không quên nhiệm vụ của mình.
Ăn.
Ban đầu thì nó với thằng Minh còn ăn những món mà mình tự đổi ra, về sau vì một nguyên nhân không rõ nào đó, bọn nó bắt đầu tranh cướp. Sự việc diễn ra như những bữa bình thường khác. May mà lúc bọn nó đòi uống rượu với hai thằng Nam, Du, mấy cô gái nhất quyết không cho, thế nên bữa cơm mới có được chút yên bình.
Chỉ tranh cướp nhỏ chứ không đánh nhau nên bữa cơm không kéo dài lắm. Do còn quá sớm, đứa nào đứa nấy đều ngồi lại Đại Sảnh với mọi người.
Với việc phát hiện ra {Vé phưu lưu khứ hồi}, bọn nó đã quyết định sẽ trở về một bản đồ đã qua để phưu lưu một chuyến. Việc này là do Thủy đề xuất, hai thằng thông qua và thằng Văn cũng không phản đối.
Đồng ý với phân tích của Thủy, bản thân bọn nó bây giờ không yếu, cái còn thiếu chỉ là kinh nghiệm chiến đấu mà thôi. Trở về bản đồ cũ, dù có không may, hệ thống tính điểm không hoạt động thì bọn nó cũng có thể đạt được vô số thứ khác làm thành quả. Thứ đầu tiên là sự trưởng thành về tâm lí chiến của tân thủ, tiếp theo là gia tăng kinh nghiệm thực chiến và khả năng phối hợp đoàn đội của cả team. Tiếp đến nữa là việc thu thập tài nguyên có sẵn của bản đồ. Một số thứ có vẻ vô dụng ở thế giới nguyên bản nhưng khi được đưa vào Kho Dữ Liệu hoặc đưa đến thế giới khác thì tất cả cũng đều phải tính khác đi rồi.
Một ngàn điểm đổi lấy một tấm vé phưu lưu. Đi kèm còn có cả một bản hợp đồng cần hoàn thiện để xác định chính xác các chi tiết về việc sử dụng dịch vụ. Thêm một huy chương cấp 2 sao nữa để mở ra dịch vụ phưu lưu theo đoàn đội. Lại dự tính ở lại ba ngày, mỗi ngày mất 12 điểm tích lũy với mỗi đứa. Bọn nó có tất cả mười hai đứa, vậy là mất tổng cộng 432 điểm tích lũy. Thêm 300 điểm nữa để lựa chọn dịch vụ ưu đãi, tránh các trường hợp xuất hiện trên cao, xuất hiện dưới lòng đất và xuất hiện giữa biển khơi. 300 điểm nữa để chuẩn bị quân tư trang. Vậy là bọn nó còn gần 8000 điểm.
Sau đó, bọn nó lại thống kê một chút về trang thiết bị hiện giờ.
Đầu tiên là Thủy, cả một thân chiến lực đều là do trang bị đắp thành. Ở vị trí tanker, độ cứng cáp của Thủy đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong team, vậy nên, cô là một thành viên được ưu tiên trang bị.
Thứ đầu tiên được nhắc đến là {Hoa Tuyết 04}. Thứ vũ khí tích hợp nhiều chế độ tấn công này đã mạnh mẽ chứng minh được giá trị tồn tại của mình trong suốt nhiệm vụ vừa rồi. Ngoài một vài vết xước rõ ràng trên thân súng ra, không hề có hỏng hóc gì đáng kể, chỉ cần một phen vệ sinh, bảo trì là lại hoạt động êm ru như thường.
Tiếp theo là tấm khiên {Băng Sương} và bộ giáp ngoài. Hai thứ này đều tổn hại nghiêm trọng. Đặc biệt là {Băng Sương} còn vỡ hẳn ra một góc. Tấm khiên được thiết kế hơi cong về phía sau, với chất liệu siêu hợp kim titanium và được chế tạo bằng công nghệ đa lớp. Có tất cả 4 lớp được liên kết với nhau bằng khung đỡ cacbon nhằm triệt tiêu xung lực lên tay cầm. Vậy mà lớp ngoài cùng đã tan nát hết, lớp thứ hai và thứ ba cũng đã tróc ra từng mảng. Xét thấy hư hỏng quá nghiêm trọng, hai thằng quyết định trực tiếp vất đi, rồi sau chế cái khác còn nhanh hơn việc sửa cái cũ nhiều. Bộ giáp ngoài cũng hư hại vậy, nhưng món này là do nhiều mảnh ghép thành thế nên không phải vứt đi toàn bộ, có mảnh làm lại, có mảnh sửa được mà có mảnh vẫn còn nguyên. Những thứ này khi làm lại, bọn nó sẽ thử kết hợp cả vật chất Dark Matter thu được từ rất nhiều xác Akuma trong bản đồ trước xem sao. Thứ vật chất này còn cứng hơn kim loại, lại có khả năng tự khôi phục rất hay, nếu kết hợp được đặc tính đó vào trong bộ giáp và tấm khiên của Thủy thì phải nói là mạnh mẽ vô cùng.
Sau Thủy là Cỏ May. Cả {Lôi Thần Phù} lẫn bộ năm viên đạn ma pháp đều đã tiêu hao hết. May mắn là hai khẩu súng ngắn đặc biệt và chiếc hộp y tế khẩn cấp {Mistletoe Blood 1.0} đều kịp ôm về, cả năm tấm thẻ triệu hồi quái thú cấp 1 nữa, cũng không rơi mất tấm nào. Và quan trọng nhất, chiếc vương miện thiên hà vẫn còn yên vị trên mái tóc.
Về phần bé Lan. Lấy kỹ năng và sự linh hoạt của bản thân làm chính, em ít phụ thuộc vào đạo cụ phụ trợ bên ngoài. Ấy vậy mà khi kiểm tra kĩ lưỡng, thằng Thi lại phát hiện ra đôi găng tay và giày của em có dấu hiệu mài mòn nghiêm trọng. Em di chuyển quá nhiều mà. Để thuận tiên khi sử dụng [Xạ Tuyến] và [Quang Đạn], đôi găng tay của em đều không có đầu ngón. Với kiểu di chuyển bằng cả bốn chi, mỗi khi đi qua địa hình có nhiều vụn sỏi, hay sắc cạnh gồ ghề, đầu ngón tay em đều bị cứa rách. Thương em lắm nhưng biết làm sao được, bọn chúng nó đứa nào chẳng vậy, tất cả chỉ là để sống.
Cái gì không thể được thì đành phải chịu, còn riêng cái gì nằm trong tầm khả năng là tụi nó đều cố hết sức mình. Thằng Thi bảo với Lan để một hai hôm nữa, tranh thủ thời gian nó cẩn thận chế riêng cho em cả đôi giày lẫn đôi găng tay mới, đảm bảo sử dụng cảm giác tốt hơn mà không bị mài mòn đến mức tơi tả như thế này.
Tổn thất nhiều nhất trong bản đồ này có lẽ là Du. Hai cánh tay mất đi không tính, chỉ riêng về trang bị thôi thì nó đã gần như mất sạch rồi. Con búp bê Ám Dạ sau vô số trận chiến đã bị đập cho tan nát, tiểu đội năm con búp bê ám dạ cũng không còn. Đến ngay cả khẩu P90 bản nâng cấp* cũng mất luôn. Quay đi quay lại còn đúng cây đũa phép giắt ở cạp quần là còn mang về được.
Búp bê ác mộng thì còn luyện lại được, con to chắc không kịp chứ mấy bộ xương ma thỏ đã được thấm hợp kim vẫn còn trong phòng. Còn riêng về vũ khí phòng thân thì… Hai bản đồ vừa qua, bọn nó đau lòng mà nhận ra là khả năng dùng súng của thằng Du như cứt ấy. Thế nên bây giờ, hai thằng Minh, Thi khuyên nó nên thử chọn xem có món vũ khí cận chiến nào vừa tay không, đừng đổi P90 nữa. Du nghe vậy cũng lập tức đi thẳng vào trong kho vũ khí cận chiến mà hai thằng chế tạo thử ôm lấy một đống về. Hai thằng cũng hứa sẽ thấm hợp kim cho nó một bộ xương ma thú mới to hơn, hoành tráng hơn để luyện tế thành búp bê ác mộng.
Vé phưu lưu đã đổi ra rồi, nhưng bọn nó dự định hai ngày sau mới sử dụng. Thời gian hai ngày này để bọn nó bổ sung trang bị, để làm quen với kĩ năng, với vũ khí và với sức mạnh mới, để phổ cập kiến thức chiến trường cho tân thủ, cũng là để tập dượt sơ qua về phối hợp tác chiến với đồng đội của mình.
Ăn cơm uống nước đã xong, lại chuyện trò náo loạn thêm lúc nữa, bọn nó bắt đầu giải tán. Mấy thằng con trai thì đứa nào về phòng đứa đấy, mấy đứa con gái thì lại túm tụm với nhau chui hết vào trong một gian phòng. Thằng Văn vẫn nằm im ngoài Đại Sảnh.
Hôm nay đã có quá nhiều việc xảy ra rồi, bọn nó muốn đi nghỉ sớm.
-----KDL---------
Đêm.
Cánh cửa phòng cá nhân số 05 bỗng nhiên hé mở, sau đó là một cái đầu lén lút thò ra. Phòng của thằng Minh nhưng cái đầu là của thằng Thi. Ánh mắt láo liên đảo nhanh qua mọi thứ, hơi dừng lại ở chỗ thằng Văn đang nằm rồi lập tức bỏ qua. Cái đầu rụt vào nhưng cánh cửa lại hé mở ra to hơn rồi:
- Vút…
Một bóng người màu đen lao vọt ra từ trong khe cửa.
- Hây… Hự…!
Thằng Thi lăn tròn cơ thể vài vòng, sau đó nó dán sát người xuống nền Đại Sảnh mà lao đi, đôi giày ba trạng thái cũng chuyển thành thể [Khí].
- Hù…!
Không đến vài giây, nó đã áp sát được Văn, hai cánh tay cấp tốc vung lên, vậy là thằng nhóc còn đang đơ hình đã bị hoàn toàn khống chế.
- Ưm…ưm… ưm…!
Chẳng biết thằng Văn đã hồi tỉnh hay chưa, chỉ thấy cơ thể đã bị buộc chặt lại theo kiểu thắt bánh giò tiêu chuẩn đang điên cuồng giãy dụa như một con sâu khoai khổng lồ, miệng thì bị một mớ giẻ lau dầu máy nhét vào, mắt thì bị băng dính đen che kín.
Xử lí xong thằng Văn, Thi hơi kéo cổ áo lên gần miệng, ở đó có gắn một cái microphone nho nhỏ:
- Kền Kền gọi Bồ Nông Cha, Kền Kền gọi Bồ Nông Cha, nghe rõ trả lời. Đã chiếm lĩnh thành công trận địa, toàn bộ các nhân tố uy hiếp tiềm tàng đã được xử lí xong, yêu cầu lập tức thực hiện bước 2 của chiến dịch…
- Đã rõ… - Từ bên trong tai nghe, có tiếng vọng ra trả lời.
Nhận được hồi âm, thằng Thi lập tức thực hiện công tác gia cố công sự, vài chiếc ghế bành bị nó gom lại, quay thành một hình lô cốt sơ sài giữa trung tâm Đại Sảnh. Cùng lúc đó, cánh cửa phòng 05 lại một lần nữa được mở rộng ra, và thằng Minh vội vàng chạy ra từ đó.
Hướng về phía trung tâm Đại Sảnh mà di chuyển, trong khi đi, hai bàn tay nó bụm lại đỡ trước ngực như đang cẩn thận nâng một vật gì.
Thằng Minh chạy tuy nhanh nhưng cẩn thận vô cùng. Khi nó đến được trung tâm Đại Sảnh thì cũng là lúc thằng Thi kê xong một cái bục tròn. Một cái khay nhỏ được đặt lên đó, sau đó là nhiều lớp vải tơ lụa lót vào trong khay làm đệm. Mọi việc xong đâu đấy rồi thằng Minh mới bỏ thứ nó ôm trong ngực ra, một cái ống thủy tinh to bằng ngón tay út.
Cẩn thận mở nắp của ống thủy tinh, thằng Minh nhẹ nhàng đổ một thứ có hình hạt cơm nhưng chỉ nhỏ như đầu tăm vào trong cái khay tơ lụa. Vật thể màu trắng nõn nhưng nếu quan sát thật kĩ sẽ thấy được những đường vân nhỏ li ti màu xanh lục ngọc. Những đường vân hơi phát sáng, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu, có quy luật như nhịp đập của một sinh mạng đang hình thành.
Vật nhỏ đó chính là cái thứ đã thực hiện hợp đồng quỷ dữ với thằng Minh lúc trước.
Đúng vậy, em châu chấu của nó muốn nở rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.