Quyển 3 - Chương 33: Số nhọ
Lan Thi
05/01/2015
- Ớ…!!!
Ngậm miếng thịt nướng trong mồm, con Akuma sửng sốt kêu lên. Nó không hiểu tại sao cơ thể nó lại tự bay ra đớp lấy miếng thịt này làm gì? Akuma không cần ăn thức ăn vật chất, tụi nó chỉ cần ăn linh hồn, hấp thụ trực tiếp thức ăn năng lượng là được rồi. Thức ăn vật chất dù có ngon đến mấy thì lúc cho vào mồm cũng chẳng có chút mùi vị gì cả, mà tụi mó cũng có hệ tiêu hóa bình thường đâu. Vậy nên, cái miếng thịt nướng ngoài việc làm cho đầy mồm ra thì với nó cũng chẳng có thêm chút tác dụng nào.
- Phù !
- É é é é….!!!!
Nhổ cục thịt dính đầy nước dãi trong miệng ra, mặc dù còn chẳng hiểu gì nhưng thôi, đã không hiểu nổi rồi thì cứ kệ mẹ nó đi. Ré lên một tiếng, con Akuma lập tức quay người, đôi cánh nhỏ xíu sau lưng khẽ vỗ và cơ thể lại một lần nữa phóng đi.
- Ban nãy tao để bị đánh lạc hướng chút thôi, lần này mày đừng hòng thoát!!!
Chẳng thèm coi lời đe dọa của con Akuma vào đâu, nụ cười đểu trên môi thằng Minh vẫn không hề tắt, ngón tay phải của nó đã khẽ đặt vào thành chiếc hộp không gian sau lưng sẵn sàng vuốt mở.
Từ khi mở ra đôi cánh, tốc độ của con Akuma đột ngột tăng lên, bình thường đã chẳng kém gì [Quỷ Bộ] rồi mà bây giờ phải nhanh gấp đôi. Với tốc độ này thì chỉ cần lao vào và dùng va chạm cơ thể thuần túy thôi cũng đủ để giết chết bất kì tên nhân loại nào rồi.
Như một cái bóng mờ lướt qua không gian, con Akuma đã sắp đâm vào thằng Minh thì nó cũng bất ngờ vung tay, một cục thịt nướng nữa lại được tung lên đầu. Mùi thơm lập tức lan tỏa trong không gian và với cái mũi thính của mình, con Akuma lại lập tức mất đi quyền không chế cơ thể.
- Phốc… Vút…
Mũi chân tự động phát lực, cơ thể đang lao thẳng vào đột ngột bẻ hướng lao chéo lên trời.
Như đã đoán được chắc rằng con Akuma sẽ di chuyển như vậy, cánh tay phải vừa vung lên để tung miếng thịt nướng cũng không có hạ xuống mà trực tiếp vồ với lên, kết hợp với ba vòi xả nhiệt đồng thời nổ mạnh. Tốc độ di chuyển của con Akuma rất kinh hoàng nhưng trong khoảnh khắc này, cánh tay thằng Minh cũng tượng tự, nhanh không kém.
- Vút…!!!
Như hai đạo tàn ảnh lướt qua nhau, thằng Minh kịp thời túm được cổ chân con quái vật. Nó lập tức gồng mình, nghiến răng và vận lực.
- RRầmmmm…!!!
Cả người con Akuma bị quật mạnh xuống đất làm cho toàn bộ mảnh đá vụn nơi đó đều nảy lên một lần. Không dừng lại ở đó, bàn tay của thằng Minh vẫn nắm lấy cổ chân con Akuma không chịu buông. Nó nhấc chân trái lên, bước lùi về đằng sau một bước còn eo thì vặn mạnh, cả hai cánh tay cũng thuận thế vung tròn. Con Akuma bị văng đúng một nửa vòng tròn, đập mạnh đầu vào trong một mảng tường đá đã sập thành một đống.
- Ruỳnh… Uỳnh...!!!
Đống đá bị đập cho bắn đi tung tóe, còn đầu của con Akuma cũng bết đầy máu đen.
Những cơn đau kịch liệt truyền đến từ vết thương ngoài cơ thể và vọng ra từ sâu tận linh hồn giúp con Akuma giành lại quyền khống chế hành vi. Đau! Nó điên cuồng kêu ré, cơ thể cũng đột nhiên giãy mạnh thoát ra khỏi bàn tay thằng Minh.
Cơ thể nó đã tự mất khống chế hai lần và tên “Thầy trừ tà” này có khả năng giết nó. Sợ hãi! Không chỉ còn là cái cảm giác đe dọa, uy hiếp nữa mà bây giờ, nó thực sự hoảng sợ. Vốn tưởng rằng với lợi thế tốc độ và kỹ năng chiến đấu tuyệt vời của bộ da nó đã trở thành vô địch rồi chứ không ngờ…
- Vụt… Phốc…
Bật ra ngoài không đến 3 mét, con Akuma lại nhún chân, lao ngược trở về. Tấn công bằng tốc độ cao không được thì lần này, nó sẽ trực tiếp tiêu diệt kẻ thù bằng cận chiến. Với những kỹ năng của bộ da này, nó vẫn còn hết sức tự tin.
Thấy con quái thoát khỏi sự khống chế của mình, rồi lại còn lao ngược về để tấn công, Minh mặt vẫn không đổi sắc, ngón tay nó khẽ vuốt qua vỏ của chiếc hộp không gian sau lưng, một cái cánh gà lại xuất hiện trong tay nó, lập tức vận lực, đáp thằng vào đòn tấn công của con Akuma một cách không do dự.
Cái cánh gà bay đến, con Akuma cũng lập tức tạm ngưng lại thế tấn công kinh hoàng của mình mà rất tự nhiên đưa tay ra bắt lấy.
- Ơ…!?
Đớ người, hình như con quái nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
- A!!! Chết tiệt…!
Bóp nát bét cái cánh gà trong tay, con Akuma gầm lên điên tiết. Nó gồng người, vừa định tiếp tục thế tấn công thì… Cái cánh gà thứ hai bay tới.
Đương nhiên là đưa tay ra bắt lấy như một phản xạ tự nhiên của cơ thể. Chưa kịp nhận ra có điều không đúng thì cái thứ 3, thứ 4, thứ 5, thứ… đã như mưa bay tới.
- Ơ… ơ… ơ… ơ…!!!!
Con Akuma chẳng kịp phản ứng gì cả, bây giờ chỉ có cơ thể là tự do hành động theo bản năng.
Thằng Minh đã bỏ hẳn thế phòng thủ bình thường. Bây giờ, nó liên tục bày ra những tư thế tung đồ đẹp nhất mà nó có thể nghĩ ra, nào là “Tiên ông đáp gạch”, “King Kong rải chuối”, “Tiên nữ tán hoa”, vân vân và mây mây. Vô số đồ ăn xuất hiện trong tay nó rồi lập tức được đáp về phía con Akuma.
Phía bên kia, con Akuma cũng đã bắt đồ ăn đến điên cả rồi, một tay nó liên tục vung lên, tạo thành từng đạo tàn ảnh trùng trùng điệp điệp trên không gian, bắt gọn tất cả đồ ăn được phóng tới không bỏ sót chút gì dù cho góc độ có hiểm như thế nào đi chăng nữa. Tay còn lại nó vòng trước ngực, ôm ở đó một đống đồ ăn đang ngày càng lớn.
Chiến đấu bây giờ đang phát triển theo một hướng kì lạ vô cùng. Nếu có người thứ ba nhìn vào thì chắc chắn rằng, họ sẽ tưởng đây là một cuộc đùa giỡn đáp đồ ăn cho nhau của một đôi bạn thân.
Đang hưng phấn bừng bừng đánh nhau như đùa giỡn với con Akuma, Minh chợt nghĩ “Trò này chơi vui vãi…”. Thế nhưng, đồ ăn rồi cũng hết, chiếc hộp không gian của nó cũng không phải là rộng vô tận để mà nhét vào cả một núi thức ăn. Không gian đã hạn chế, lại còn phải dành chỗ để chứa vũ khí máy móc nữa chứ, mà đống thức ăn mang được theo cũng đã bị chính nó và thằng Thi ngốn hết quá nửa lúc mới tỉnh dậy rồi. Minh biết chắc, trong này không thể tiếp tục được lâu hơn nữa rồi. Một tia giảo hoạt xoẹt qua trong ánh mắt, thế là trong đống đồ ăn được ném đi liên tiếp, nó lén lút thêm vào ba khối kim loại có kích cỡ và hình dáng tương tự cái trứng gà. Trên cái vỏ ngoài tròn đen xì của khối kim loại có hiện lên một màn hình nhỏ bé và trên đó hiển thị lên một con số đang từ từ đếm ngược.
- 5…
- 4…
- 3…
Con Akuma đã loạn hết lên rồi, bây giờ bất cứ cái gì ném về phía này nó đều bắt lấy và ôm vào lòng hết, kể cả ba khối kim loại hình quả trứng thằng Minh đáp ra cũng vậy.
- 2…
- 1…
- Tích…
- ĐOÀNH.....!!!!
Âm thanh như sét đánh giữa trời bỗng nhiên vang vọng. Lấy con Akuma làm trung tâm, từng tia lôi điện đột ngột bùng lên, chạy lung tung trong không khí, quần nát cả một khoảng không gian quanh mình con quái vật.
Âm thanh đinh tai và tia sáng kịch liệt làm Minh thấy hơi choáng nhưng ngay sau đó, vài tia điện nhỏ bắn tới giật cho nó tỉnh cả người.
Thứ vừa phát nổ đó chính là sản phẩm đắc ý nhất của nó với thằng Thi chế tạo trong thời gian 10 ngày ở {Khu Lưu Trữ} vừa qua, tụi nó tạm gọi là {Boom – Hạnh fúc bất ngờ}. Cái này có cùng nguyên lí hoạt động với đạn shock mà hai thằng đã đưa cho Nam điên lúc trước, chỉ là bây giờ nó có kích cỡ lớn hơn nhiều và kích nổ bằng bộ đếm ngược. Nếu trong đầu đạn shock của Nam điên chỉ có một bản tụ siêu hiệu suất thì trong {Boom – Hạnh fúc bất ngờ} chính là một loạt các bản tụ tương tự như thế. Mỗi trái đều mang trong mình một nguồn điện cỡ vài trăm nghìn vôn. Thế nên, khi ba quả cùng phát nổ thì hiệu ứng chẳng thua gì Thiên Lôi chào hỏi là bao. Mạnh, nhưng mà chi phí chế tạo có hơi đắt đỏ. Chỉ tính riêng nguyên vật liệu thôi cũng đã hơn 20 điểm một trái rồi, không tính đến thời gian, công sức phải bỏ ra và chế tạo còn có phế phẩm nữa chứ. Thế nhưng, tụi nó vẫn cắn răng chế tạo lấy vài quả vì nếu chỉ tính riêng về uy lực thôi thì nó đã tương đương với quyển trục ma pháp hệ lôi cấp F* rồi.
Ánh sáng bùng lên đột ngột rồi cũng nhanh chóng tan đi, và Minh nhìn thấy, con Akuma bị giật cho cháy đen sì nằm thẳng cẳng dưới đất, hai mắt trợn ngược lên, trắng dã và cái miệng rộng thì há hốc ra, bốc khói. Cả cơ thể con Akuma liên tục co giật, vài tia điện nhỏ linh hoạt như những con linh xà thi thoảng xoẹt ra ngoài không khí rồi lại lập tức quay lại chui vào trong người. Chưa có thông báo điểm thưởng vang lên trong đầu nên Minh biết, con quái vật này còn chưa chết hẳn nhưng nó đoán chắc, con quái vật này không chết thì cũng đang hấp hối rồi.
Cẩn thận tiến lại gần con Akuma, thấy không có động tĩnh gì, nó liền ngồi xổm xuống nhìn kỹ con quái vật. Là một thằng đam mê máy móc thì một sinh mệnh thể cơ khí thế này có sức hấp dẫn trí mạng với nó.
Dưới lớp da ngụy trang, cơ thể máy móc đã có vô số vết rách dài và nhiều chỗ vỡ, từ đó, Minh có thể quan sát được một chút cấu tạo bên trong. Dưới lớp da nhân tạo, con Akuma không có các bó cơ và mô tế bào như của các loài sinh vật thông thường mà thay vào đó là hàng loạt những bánh răng, những trục khuỷu, những khớp chuyển động đủ mọi kích cỡ ăn khớp một cách tinh vi với nhau. Vô số những đường ống dẫn thay thế cho các mạch máu đan xen nhau chằng chịt. Một vài hệ thống bánh răng biệt lập vẫn còn đang chầm chậm chuyển động, kéo theo một chuỗi xê dịch dầy tinh tế của các bánh răng có liên quan, các đường ống dẫn đủ màu đang nỗ lực bơm đi một thứ chất lỏng màu đen nào đó để rồi phụt ra ngoài tung tóe theo những đoạn đứt gãy khắp nơi.
Minh như say mê nhìn vào cả hệ thống máy móc tinh vi đó, sự tò mò làm nó không tài nào cưỡng được lại cái ý muốn chạm trực tiếp vào người con Akuma mà cẩn thận nghiên cứu một phen. Cố gắng áp chế xúc động trong lòng, may mà nó vẫn còn nhớ rằng con quái này chưa hề chết hẳn.
Không dám sờ trực tiếp vào nhưng tất nhiên là nó cũng không muốn cứ thế bỏ qua, ít nhất nó cũng phải nhìn con Akuma ở một góc độ khác nữa. Vội vàng đưa mắt, dáo dác tìm xung quanh nhưng thật là thất vọng, quanh chỗ này ngoài đá vụn ra thì cũng chỉ còn cát bụi, chẳng có một vật nào khả dĩ có thể giúp nỏ lật ngửa con Akuma lên mà không phải trực tiếp chạm vào cả. Đang phân vân không biết làm sao thì nó chợt nghĩ tới đống đồ có sẵn trong chiếc hộp không gian của nó.
Vỗ đùi đánh cái “Đét!” một phát vô cùng đắc ý, nó vội vuốt ngón tay qua chiếc hộp {Không gian của Dũng} vẫn đeo phía sau thắt lưng của mình còn đầu thì liên tục tự chửi mình ngu, tại sao lại không nhớ ra cái này từ trước để lại phải mất bao nhiêu là calo cho việc phải suy nghĩ.
Không đến 2 giây sau, Minh đã chọn được thứ mình cần. Trong tay nó bây giờ là một thanh thép “Dài và nhỏ”. Bàn tay phải của nó nắm chặt lấy một đầu còn đầu kia của thanh thép thì nó chọc thẳng vào người con Akuma đang nằm bất động với ý tưởng sẽ đẩy ngửa được con quái lên bằng thanh thép này. Đầu thanh thép vừa chạm vào người con Akuma, Minh còn chưa kịp làm gì thì…
- Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…
Một tia điện vàng chóe bắn từ người con Akuma ra, rồi lập tức bám vào thanh thép mà leo lên, xốc thẳng vào thằng Minh còn đang ớ người ra chưa kịp phản ứng.
- Ờ ờ ờ ờ ờ….!!!
Địng mệnh…! Éo thể nào ngờ được con Akuma này vậy mà vẫn còn tích điện. Dòng điện chạy xoẹt qua cơ thể Minh, giật cho nó tê cứng cả người, cơ thể ầm ẩm đổ xuống, nằm thẳng cứng, ngang hàng với con Akuma bên cạnh.
Toàn bộ cơ thể bị giật cho dại đi, tạm thời không thể nào hoạt động được, trợn mắt, há mồm thở ra một làn khói, Minh ấm ức nghĩ: “Quả là đập trai quá nên ông trời cũng phải ghen ghét đây mà…!!! À mà chết mẹ! Con Akuma nãy giờ vẫn chưa có chết! Cái giống này một khi đã không chết thì chỉ sau một thời gian là lại khôi phục lại hoàn toàn. Mình thì lại vừa chơi ngu một quả, chịu cho “Bạn” bao nhiêu là điện tích trong cơ thể. Quả này xong không biết “Bạn” có gia tăng tốc độ khôi phục cơ thể rồi quay lại giết mình không ta…!!?” Nghĩ vậy nên nó bắt đầu hoảng sợ, rõ ràng là thế trận chắc thắng rồi mà chỉ vì nghịch ngu nên thành ra nông nỗi này. Minh lập tức hít từng ngụm khí dài, dùng ý chí cường đại điều khiển cho cơ thể giật nảy lên từng nhát, cố gắng đánh thức từng thớ thịt cưỡng chế hoạt động lại cái cơ thể đã mất hết cảm giác này.
Quyền thao túng chân tay đã về với lí trí nhưng kèm theo đó là từng cơn đau mãnh liệt, mặc kệt tất cả, Minh loạng choạng đứng lên vì bên cạnh hắn, con Akuma cũng đang nhổm dậy. Cả hai cùng đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau và…
- Réc…!
- A…!
Tiếng rít của con Akuma và tiếng kêu của thằng Minh, gần như cùng một lúc, cả hai đều bật nhảy về đằng sau kéo dài khoảng cách với đối thủ của mình. Thế trận giằng co bắt đầu hình thành vì chẳng đứa nào dám liều lĩnh tấn công trước.
Minh đã hơi mất sức khi di chuyển tốc độ cao và chiến đấu kịch liệt sau khi tới, dù đã tranh thủ cắn thuốc nhưng cũng không thể nào khôi phục được hoàn toàn. Đã thế, nó lại còn dính thêm quả sốc điện từ người con Akuma nữa chứ, để đến bây giờ nó vẫn còn cảm thấy hơi hơi tê dại nơi đầu ngón tay.
Bên kia, con Akuma còn thảm bại hơn thằng Minh nhiều. Cơ thể đầy vết cắt với những lỗ thủng to nhỏ khắp nơi, những vết thương chậm chạp không chịu phục hồi cùng với bộ da ngoài mang hình dáng thằng Thi đã cháy xém điện giật và do cả hai ngọn lửa trên tay kẻ thù.
Có vẻ như, tác dụng của các kĩ năng chiến đấu mà bộ da con Akuma đang mặc không có tác dụng mấy với tên “Thầy trừ tà” này thì phải. Vô dụng và gần hỏng tới nơi rồi thì nó cũng không thèm nữa, đưa tay xé phăng lớp vỏ bọc bên ngoài đi, con Akuma lại trở về với hình dáng vốn có của mình - Tên hề ác quỷ.
Tất nhiên, con Akuma chẳng có ý định sẽ chiến đấu luôn bằng hình dạng bản thể này, khoác trên mình bộ da xịn với một đống kỹ năng chiến đấu mà còn chẳng ăn ai, huống chi là cái bản thể này. Bộ da cũ đã bị xé đến đoạn cuối cùng nhưng ngay lập tức, con Akuma lại khoác lên mình một bộ da mới hoàn toàn, bô da này nó mới sao chép được khi đánh nhau với thằng Minh ban nãy. Hai ngọn lửa trên đôi tay kẻ thù đã từng làm cho con Akuma sợ hãi biết bao thì nay đã thuộc về chính nó. Nó sẽ thiêu đốt kẻ thù bằng ngọn lửa của chính mình.
Thấy con Akuma thay vào một lớp da mới, lúc đầu Minh có hơi khẩn trương nhưng khi biết, con quái lại đi mặc vào bộ da của chính nó, nét cười nham hiểm lại một lần nữa nở rộ trên môi.
Con Akuma vừa thành công mặc vào bộ da mới, nó hưng phấn bừng bừng vừa định kích hoạt cả hai ngọn lửa trên tay lên múa cho hoàng tráng thì…
- Bịch…
Sức mạnh của toàn bộ cơ thể như bỗng nhiên rút đi đâu mất hết, cả người vô lực ngã vật ra đường. Cùng lúc đó, con Akuma cũng thở dài ra một hơi và không tự chủ được mà mở miệng ra nói:
- A…! Mệt…! Tự nhiên cảm thấy lười vãi…!!!
Bây giờ, nó nằm rạp xuống nền đường như một loài động vật không xương sống, vẻ mặt dại ra và đôi mắt thì lim dim, buồn ngủ.
Vừa định chiến một trận long trời lở đất với “Chính bản thân mình”, Minh lại đột nhiên thấy con Akuma làm ra một vài hành vi vô cùng quái lạ. “Mẹ kiếp! Chỉ là copy thôi mà, có cần thiết phải làm giống vậy không!?” Minh thầm nghĩ trong đầu chứ thực sự, nó cũng vô cùng thán phục con Akuma này, động tác ngã vật ra đất đã hoàn hảo đến 80%, ngay cả cái cách diễn xuất cùng mang vài phần phong thái của nó…
- Ơ…!!!?
Như chợt nhận ra có điều gì không phải, con Akuma lập tức trợn to mắt, cả người vội vàng bật dậy.
- Réc! Sao thế này...?! Tại sao lại thế này…?!! Cái bộ da này… !!?
Minh lập tức trả lời :
- Lúc nào cũng thấy rất mệt phải không ? Thấy mệt là tất yếu thôi vì khi mang lên cái vẻ đẹp trai của anh thì sự vĩ đại của anh cũng đè lên vai chú. Thấy mệt là phải rồi chứ còn thắc mắc éo gì nữa…
- Récccc… !!!
Điên cuồng ré lên như không tin lời thằng Minh, con Akuma gồng mình, hai bàn tay vì vậy mà cũng xuất hiện thêm hai ngọn lửa và bùng lên mãnh liệt. Cái cảm giác vô lực cũng bỗng nhiên mất hết, con Akuma lập tức đoán được rằng, đây cũng chỉ là một phản ứng tiềm thức của bộ da nó đang khoác vào mà thôi. Lập tức dậm chân, phóng thẳng về phía kẻ thù, mặc dù không có kỹ thật tăng tốc độ như của bộ da trước nhưng với đôi cánh nhỏ trên lưng, việc đó đã không còn là vấn đề quan trọng. Bây giờ, nó cảm thấy hai cánh tay của nó đang tràn trề sức mạnh. Với hai ngọn lửa đang bùng lên ngày một lớn, nó có cảm giác như mình có thể đấm nát và thiêu trụi toàn bộ thế giới này.
Thấy con Akuma mang hình dáng giống hệt mình đang lao đến, hai bàn tay con quái cũng nắm lại thu về sát eo để chuẩn bị tư thế cho một cú đấm, Minh lại một lần nữa khẽ mỉm cười. Nếu là người khác có thể sẽ thôi chứ bản thân nó thì nó còn lạ gì nữa. Nó vốn đẹp trai, thông minh, nhà giàu, học giỏi, đã thế lại còn vô cùng khốn nạn nữa thì làm gì có ai đỡ được. Mỗi tội, con người không ai là hoàn hảo và nó cũng vậy.
Cú đấm rực lửa của con Akuma đã vung ra, Minh cũng lập tức thực hiện phương pháp đối phó. Minh vung mạnh tay lên, nhưng không phải là trực tiếp đỡ đòn mà là giơ lên một cuốn sách chắn giữa cú đấm của con Akuma và mặt nó.
Ánh mắt con Akuma vừa lướt qua cuốn sách thì sự việc kì lạ như lúc nó đớp thức ăn lại tái diễn, cánh tay như thoát khỏi sự điều khiển của cơ thể mà tự động trượt lên, nắm đấm đi sượt qua cuốn sách, sượt qua đầu thằng Minh rồi mạnh mẽ khoan vào bờ tường đá cứng ngay sau chỗ thằng Minh đứng.
Mọi việc diễn ra đúng y như dự đoán, nét cười nhẹ trên mặt thằng Minh lập tức kéo rộng ra hai bên, tạo thành một điệu cười ngoác miệng.
Đấm hụt, con Akuma mất hẳn trọng tâm, cả người không tự chủ được mà lao cả về phía trước. Không bỏ lỡ cơ hội phản đòn, Minh vội vã hít sâu một hơi rồi nín thở, các đường tơ máu bắt đầu hằn lên trong mắt.
[Cấm Thuật]
Nhẹ bước chân phải lên trước một bước nhỏ, tay trái nó đưa ra, khẽ chạm vào ngực con quái vật, đồng thời tay phải cũng nắm lại, thu về sát eo. Cơ thể đã hoàn toàn tiến vào trong trạng thái [Cấm Thuật], Minh lập tức dậm chân phát động chiêu thức tấn công của mình...
[Tứ linh thức: Thức thứ 3 – Thanh Long thất liên kích]
Ngậm miếng thịt nướng trong mồm, con Akuma sửng sốt kêu lên. Nó không hiểu tại sao cơ thể nó lại tự bay ra đớp lấy miếng thịt này làm gì? Akuma không cần ăn thức ăn vật chất, tụi nó chỉ cần ăn linh hồn, hấp thụ trực tiếp thức ăn năng lượng là được rồi. Thức ăn vật chất dù có ngon đến mấy thì lúc cho vào mồm cũng chẳng có chút mùi vị gì cả, mà tụi mó cũng có hệ tiêu hóa bình thường đâu. Vậy nên, cái miếng thịt nướng ngoài việc làm cho đầy mồm ra thì với nó cũng chẳng có thêm chút tác dụng nào.
- Phù !
- É é é é….!!!!
Nhổ cục thịt dính đầy nước dãi trong miệng ra, mặc dù còn chẳng hiểu gì nhưng thôi, đã không hiểu nổi rồi thì cứ kệ mẹ nó đi. Ré lên một tiếng, con Akuma lập tức quay người, đôi cánh nhỏ xíu sau lưng khẽ vỗ và cơ thể lại một lần nữa phóng đi.
- Ban nãy tao để bị đánh lạc hướng chút thôi, lần này mày đừng hòng thoát!!!
Chẳng thèm coi lời đe dọa của con Akuma vào đâu, nụ cười đểu trên môi thằng Minh vẫn không hề tắt, ngón tay phải của nó đã khẽ đặt vào thành chiếc hộp không gian sau lưng sẵn sàng vuốt mở.
Từ khi mở ra đôi cánh, tốc độ của con Akuma đột ngột tăng lên, bình thường đã chẳng kém gì [Quỷ Bộ] rồi mà bây giờ phải nhanh gấp đôi. Với tốc độ này thì chỉ cần lao vào và dùng va chạm cơ thể thuần túy thôi cũng đủ để giết chết bất kì tên nhân loại nào rồi.
Như một cái bóng mờ lướt qua không gian, con Akuma đã sắp đâm vào thằng Minh thì nó cũng bất ngờ vung tay, một cục thịt nướng nữa lại được tung lên đầu. Mùi thơm lập tức lan tỏa trong không gian và với cái mũi thính của mình, con Akuma lại lập tức mất đi quyền không chế cơ thể.
- Phốc… Vút…
Mũi chân tự động phát lực, cơ thể đang lao thẳng vào đột ngột bẻ hướng lao chéo lên trời.
Như đã đoán được chắc rằng con Akuma sẽ di chuyển như vậy, cánh tay phải vừa vung lên để tung miếng thịt nướng cũng không có hạ xuống mà trực tiếp vồ với lên, kết hợp với ba vòi xả nhiệt đồng thời nổ mạnh. Tốc độ di chuyển của con Akuma rất kinh hoàng nhưng trong khoảnh khắc này, cánh tay thằng Minh cũng tượng tự, nhanh không kém.
- Vút…!!!
Như hai đạo tàn ảnh lướt qua nhau, thằng Minh kịp thời túm được cổ chân con quái vật. Nó lập tức gồng mình, nghiến răng và vận lực.
- RRầmmmm…!!!
Cả người con Akuma bị quật mạnh xuống đất làm cho toàn bộ mảnh đá vụn nơi đó đều nảy lên một lần. Không dừng lại ở đó, bàn tay của thằng Minh vẫn nắm lấy cổ chân con Akuma không chịu buông. Nó nhấc chân trái lên, bước lùi về đằng sau một bước còn eo thì vặn mạnh, cả hai cánh tay cũng thuận thế vung tròn. Con Akuma bị văng đúng một nửa vòng tròn, đập mạnh đầu vào trong một mảng tường đá đã sập thành một đống.
- Ruỳnh… Uỳnh...!!!
Đống đá bị đập cho bắn đi tung tóe, còn đầu của con Akuma cũng bết đầy máu đen.
Những cơn đau kịch liệt truyền đến từ vết thương ngoài cơ thể và vọng ra từ sâu tận linh hồn giúp con Akuma giành lại quyền khống chế hành vi. Đau! Nó điên cuồng kêu ré, cơ thể cũng đột nhiên giãy mạnh thoát ra khỏi bàn tay thằng Minh.
Cơ thể nó đã tự mất khống chế hai lần và tên “Thầy trừ tà” này có khả năng giết nó. Sợ hãi! Không chỉ còn là cái cảm giác đe dọa, uy hiếp nữa mà bây giờ, nó thực sự hoảng sợ. Vốn tưởng rằng với lợi thế tốc độ và kỹ năng chiến đấu tuyệt vời của bộ da nó đã trở thành vô địch rồi chứ không ngờ…
- Vụt… Phốc…
Bật ra ngoài không đến 3 mét, con Akuma lại nhún chân, lao ngược trở về. Tấn công bằng tốc độ cao không được thì lần này, nó sẽ trực tiếp tiêu diệt kẻ thù bằng cận chiến. Với những kỹ năng của bộ da này, nó vẫn còn hết sức tự tin.
Thấy con quái thoát khỏi sự khống chế của mình, rồi lại còn lao ngược về để tấn công, Minh mặt vẫn không đổi sắc, ngón tay nó khẽ vuốt qua vỏ của chiếc hộp không gian sau lưng, một cái cánh gà lại xuất hiện trong tay nó, lập tức vận lực, đáp thằng vào đòn tấn công của con Akuma một cách không do dự.
Cái cánh gà bay đến, con Akuma cũng lập tức tạm ngưng lại thế tấn công kinh hoàng của mình mà rất tự nhiên đưa tay ra bắt lấy.
- Ơ…!?
Đớ người, hình như con quái nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
- A!!! Chết tiệt…!
Bóp nát bét cái cánh gà trong tay, con Akuma gầm lên điên tiết. Nó gồng người, vừa định tiếp tục thế tấn công thì… Cái cánh gà thứ hai bay tới.
Đương nhiên là đưa tay ra bắt lấy như một phản xạ tự nhiên của cơ thể. Chưa kịp nhận ra có điều không đúng thì cái thứ 3, thứ 4, thứ 5, thứ… đã như mưa bay tới.
- Ơ… ơ… ơ… ơ…!!!!
Con Akuma chẳng kịp phản ứng gì cả, bây giờ chỉ có cơ thể là tự do hành động theo bản năng.
Thằng Minh đã bỏ hẳn thế phòng thủ bình thường. Bây giờ, nó liên tục bày ra những tư thế tung đồ đẹp nhất mà nó có thể nghĩ ra, nào là “Tiên ông đáp gạch”, “King Kong rải chuối”, “Tiên nữ tán hoa”, vân vân và mây mây. Vô số đồ ăn xuất hiện trong tay nó rồi lập tức được đáp về phía con Akuma.
Phía bên kia, con Akuma cũng đã bắt đồ ăn đến điên cả rồi, một tay nó liên tục vung lên, tạo thành từng đạo tàn ảnh trùng trùng điệp điệp trên không gian, bắt gọn tất cả đồ ăn được phóng tới không bỏ sót chút gì dù cho góc độ có hiểm như thế nào đi chăng nữa. Tay còn lại nó vòng trước ngực, ôm ở đó một đống đồ ăn đang ngày càng lớn.
Chiến đấu bây giờ đang phát triển theo một hướng kì lạ vô cùng. Nếu có người thứ ba nhìn vào thì chắc chắn rằng, họ sẽ tưởng đây là một cuộc đùa giỡn đáp đồ ăn cho nhau của một đôi bạn thân.
Đang hưng phấn bừng bừng đánh nhau như đùa giỡn với con Akuma, Minh chợt nghĩ “Trò này chơi vui vãi…”. Thế nhưng, đồ ăn rồi cũng hết, chiếc hộp không gian của nó cũng không phải là rộng vô tận để mà nhét vào cả một núi thức ăn. Không gian đã hạn chế, lại còn phải dành chỗ để chứa vũ khí máy móc nữa chứ, mà đống thức ăn mang được theo cũng đã bị chính nó và thằng Thi ngốn hết quá nửa lúc mới tỉnh dậy rồi. Minh biết chắc, trong này không thể tiếp tục được lâu hơn nữa rồi. Một tia giảo hoạt xoẹt qua trong ánh mắt, thế là trong đống đồ ăn được ném đi liên tiếp, nó lén lút thêm vào ba khối kim loại có kích cỡ và hình dáng tương tự cái trứng gà. Trên cái vỏ ngoài tròn đen xì của khối kim loại có hiện lên một màn hình nhỏ bé và trên đó hiển thị lên một con số đang từ từ đếm ngược.
- 5…
- 4…
- 3…
Con Akuma đã loạn hết lên rồi, bây giờ bất cứ cái gì ném về phía này nó đều bắt lấy và ôm vào lòng hết, kể cả ba khối kim loại hình quả trứng thằng Minh đáp ra cũng vậy.
- 2…
- 1…
- Tích…
- ĐOÀNH.....!!!!
Âm thanh như sét đánh giữa trời bỗng nhiên vang vọng. Lấy con Akuma làm trung tâm, từng tia lôi điện đột ngột bùng lên, chạy lung tung trong không khí, quần nát cả một khoảng không gian quanh mình con quái vật.
Âm thanh đinh tai và tia sáng kịch liệt làm Minh thấy hơi choáng nhưng ngay sau đó, vài tia điện nhỏ bắn tới giật cho nó tỉnh cả người.
Thứ vừa phát nổ đó chính là sản phẩm đắc ý nhất của nó với thằng Thi chế tạo trong thời gian 10 ngày ở {Khu Lưu Trữ} vừa qua, tụi nó tạm gọi là {Boom – Hạnh fúc bất ngờ}. Cái này có cùng nguyên lí hoạt động với đạn shock mà hai thằng đã đưa cho Nam điên lúc trước, chỉ là bây giờ nó có kích cỡ lớn hơn nhiều và kích nổ bằng bộ đếm ngược. Nếu trong đầu đạn shock của Nam điên chỉ có một bản tụ siêu hiệu suất thì trong {Boom – Hạnh fúc bất ngờ} chính là một loạt các bản tụ tương tự như thế. Mỗi trái đều mang trong mình một nguồn điện cỡ vài trăm nghìn vôn. Thế nên, khi ba quả cùng phát nổ thì hiệu ứng chẳng thua gì Thiên Lôi chào hỏi là bao. Mạnh, nhưng mà chi phí chế tạo có hơi đắt đỏ. Chỉ tính riêng nguyên vật liệu thôi cũng đã hơn 20 điểm một trái rồi, không tính đến thời gian, công sức phải bỏ ra và chế tạo còn có phế phẩm nữa chứ. Thế nhưng, tụi nó vẫn cắn răng chế tạo lấy vài quả vì nếu chỉ tính riêng về uy lực thôi thì nó đã tương đương với quyển trục ma pháp hệ lôi cấp F* rồi.
Ánh sáng bùng lên đột ngột rồi cũng nhanh chóng tan đi, và Minh nhìn thấy, con Akuma bị giật cho cháy đen sì nằm thẳng cẳng dưới đất, hai mắt trợn ngược lên, trắng dã và cái miệng rộng thì há hốc ra, bốc khói. Cả cơ thể con Akuma liên tục co giật, vài tia điện nhỏ linh hoạt như những con linh xà thi thoảng xoẹt ra ngoài không khí rồi lại lập tức quay lại chui vào trong người. Chưa có thông báo điểm thưởng vang lên trong đầu nên Minh biết, con quái vật này còn chưa chết hẳn nhưng nó đoán chắc, con quái vật này không chết thì cũng đang hấp hối rồi.
Cẩn thận tiến lại gần con Akuma, thấy không có động tĩnh gì, nó liền ngồi xổm xuống nhìn kỹ con quái vật. Là một thằng đam mê máy móc thì một sinh mệnh thể cơ khí thế này có sức hấp dẫn trí mạng với nó.
Dưới lớp da ngụy trang, cơ thể máy móc đã có vô số vết rách dài và nhiều chỗ vỡ, từ đó, Minh có thể quan sát được một chút cấu tạo bên trong. Dưới lớp da nhân tạo, con Akuma không có các bó cơ và mô tế bào như của các loài sinh vật thông thường mà thay vào đó là hàng loạt những bánh răng, những trục khuỷu, những khớp chuyển động đủ mọi kích cỡ ăn khớp một cách tinh vi với nhau. Vô số những đường ống dẫn thay thế cho các mạch máu đan xen nhau chằng chịt. Một vài hệ thống bánh răng biệt lập vẫn còn đang chầm chậm chuyển động, kéo theo một chuỗi xê dịch dầy tinh tế của các bánh răng có liên quan, các đường ống dẫn đủ màu đang nỗ lực bơm đi một thứ chất lỏng màu đen nào đó để rồi phụt ra ngoài tung tóe theo những đoạn đứt gãy khắp nơi.
Minh như say mê nhìn vào cả hệ thống máy móc tinh vi đó, sự tò mò làm nó không tài nào cưỡng được lại cái ý muốn chạm trực tiếp vào người con Akuma mà cẩn thận nghiên cứu một phen. Cố gắng áp chế xúc động trong lòng, may mà nó vẫn còn nhớ rằng con quái này chưa hề chết hẳn.
Không dám sờ trực tiếp vào nhưng tất nhiên là nó cũng không muốn cứ thế bỏ qua, ít nhất nó cũng phải nhìn con Akuma ở một góc độ khác nữa. Vội vàng đưa mắt, dáo dác tìm xung quanh nhưng thật là thất vọng, quanh chỗ này ngoài đá vụn ra thì cũng chỉ còn cát bụi, chẳng có một vật nào khả dĩ có thể giúp nỏ lật ngửa con Akuma lên mà không phải trực tiếp chạm vào cả. Đang phân vân không biết làm sao thì nó chợt nghĩ tới đống đồ có sẵn trong chiếc hộp không gian của nó.
Vỗ đùi đánh cái “Đét!” một phát vô cùng đắc ý, nó vội vuốt ngón tay qua chiếc hộp {Không gian của Dũng} vẫn đeo phía sau thắt lưng của mình còn đầu thì liên tục tự chửi mình ngu, tại sao lại không nhớ ra cái này từ trước để lại phải mất bao nhiêu là calo cho việc phải suy nghĩ.
Không đến 2 giây sau, Minh đã chọn được thứ mình cần. Trong tay nó bây giờ là một thanh thép “Dài và nhỏ”. Bàn tay phải của nó nắm chặt lấy một đầu còn đầu kia của thanh thép thì nó chọc thẳng vào người con Akuma đang nằm bất động với ý tưởng sẽ đẩy ngửa được con quái lên bằng thanh thép này. Đầu thanh thép vừa chạm vào người con Akuma, Minh còn chưa kịp làm gì thì…
- Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…
Một tia điện vàng chóe bắn từ người con Akuma ra, rồi lập tức bám vào thanh thép mà leo lên, xốc thẳng vào thằng Minh còn đang ớ người ra chưa kịp phản ứng.
- Ờ ờ ờ ờ ờ….!!!
Địng mệnh…! Éo thể nào ngờ được con Akuma này vậy mà vẫn còn tích điện. Dòng điện chạy xoẹt qua cơ thể Minh, giật cho nó tê cứng cả người, cơ thể ầm ẩm đổ xuống, nằm thẳng cứng, ngang hàng với con Akuma bên cạnh.
Toàn bộ cơ thể bị giật cho dại đi, tạm thời không thể nào hoạt động được, trợn mắt, há mồm thở ra một làn khói, Minh ấm ức nghĩ: “Quả là đập trai quá nên ông trời cũng phải ghen ghét đây mà…!!! À mà chết mẹ! Con Akuma nãy giờ vẫn chưa có chết! Cái giống này một khi đã không chết thì chỉ sau một thời gian là lại khôi phục lại hoàn toàn. Mình thì lại vừa chơi ngu một quả, chịu cho “Bạn” bao nhiêu là điện tích trong cơ thể. Quả này xong không biết “Bạn” có gia tăng tốc độ khôi phục cơ thể rồi quay lại giết mình không ta…!!?” Nghĩ vậy nên nó bắt đầu hoảng sợ, rõ ràng là thế trận chắc thắng rồi mà chỉ vì nghịch ngu nên thành ra nông nỗi này. Minh lập tức hít từng ngụm khí dài, dùng ý chí cường đại điều khiển cho cơ thể giật nảy lên từng nhát, cố gắng đánh thức từng thớ thịt cưỡng chế hoạt động lại cái cơ thể đã mất hết cảm giác này.
Quyền thao túng chân tay đã về với lí trí nhưng kèm theo đó là từng cơn đau mãnh liệt, mặc kệt tất cả, Minh loạng choạng đứng lên vì bên cạnh hắn, con Akuma cũng đang nhổm dậy. Cả hai cùng đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau và…
- Réc…!
- A…!
Tiếng rít của con Akuma và tiếng kêu của thằng Minh, gần như cùng một lúc, cả hai đều bật nhảy về đằng sau kéo dài khoảng cách với đối thủ của mình. Thế trận giằng co bắt đầu hình thành vì chẳng đứa nào dám liều lĩnh tấn công trước.
Minh đã hơi mất sức khi di chuyển tốc độ cao và chiến đấu kịch liệt sau khi tới, dù đã tranh thủ cắn thuốc nhưng cũng không thể nào khôi phục được hoàn toàn. Đã thế, nó lại còn dính thêm quả sốc điện từ người con Akuma nữa chứ, để đến bây giờ nó vẫn còn cảm thấy hơi hơi tê dại nơi đầu ngón tay.
Bên kia, con Akuma còn thảm bại hơn thằng Minh nhiều. Cơ thể đầy vết cắt với những lỗ thủng to nhỏ khắp nơi, những vết thương chậm chạp không chịu phục hồi cùng với bộ da ngoài mang hình dáng thằng Thi đã cháy xém điện giật và do cả hai ngọn lửa trên tay kẻ thù.
Có vẻ như, tác dụng của các kĩ năng chiến đấu mà bộ da con Akuma đang mặc không có tác dụng mấy với tên “Thầy trừ tà” này thì phải. Vô dụng và gần hỏng tới nơi rồi thì nó cũng không thèm nữa, đưa tay xé phăng lớp vỏ bọc bên ngoài đi, con Akuma lại trở về với hình dáng vốn có của mình - Tên hề ác quỷ.
Tất nhiên, con Akuma chẳng có ý định sẽ chiến đấu luôn bằng hình dạng bản thể này, khoác trên mình bộ da xịn với một đống kỹ năng chiến đấu mà còn chẳng ăn ai, huống chi là cái bản thể này. Bộ da cũ đã bị xé đến đoạn cuối cùng nhưng ngay lập tức, con Akuma lại khoác lên mình một bộ da mới hoàn toàn, bô da này nó mới sao chép được khi đánh nhau với thằng Minh ban nãy. Hai ngọn lửa trên đôi tay kẻ thù đã từng làm cho con Akuma sợ hãi biết bao thì nay đã thuộc về chính nó. Nó sẽ thiêu đốt kẻ thù bằng ngọn lửa của chính mình.
Thấy con Akuma thay vào một lớp da mới, lúc đầu Minh có hơi khẩn trương nhưng khi biết, con quái lại đi mặc vào bộ da của chính nó, nét cười nham hiểm lại một lần nữa nở rộ trên môi.
Con Akuma vừa thành công mặc vào bộ da mới, nó hưng phấn bừng bừng vừa định kích hoạt cả hai ngọn lửa trên tay lên múa cho hoàng tráng thì…
- Bịch…
Sức mạnh của toàn bộ cơ thể như bỗng nhiên rút đi đâu mất hết, cả người vô lực ngã vật ra đường. Cùng lúc đó, con Akuma cũng thở dài ra một hơi và không tự chủ được mà mở miệng ra nói:
- A…! Mệt…! Tự nhiên cảm thấy lười vãi…!!!
Bây giờ, nó nằm rạp xuống nền đường như một loài động vật không xương sống, vẻ mặt dại ra và đôi mắt thì lim dim, buồn ngủ.
Vừa định chiến một trận long trời lở đất với “Chính bản thân mình”, Minh lại đột nhiên thấy con Akuma làm ra một vài hành vi vô cùng quái lạ. “Mẹ kiếp! Chỉ là copy thôi mà, có cần thiết phải làm giống vậy không!?” Minh thầm nghĩ trong đầu chứ thực sự, nó cũng vô cùng thán phục con Akuma này, động tác ngã vật ra đất đã hoàn hảo đến 80%, ngay cả cái cách diễn xuất cùng mang vài phần phong thái của nó…
- Ơ…!!!?
Như chợt nhận ra có điều gì không phải, con Akuma lập tức trợn to mắt, cả người vội vàng bật dậy.
- Réc! Sao thế này...?! Tại sao lại thế này…?!! Cái bộ da này… !!?
Minh lập tức trả lời :
- Lúc nào cũng thấy rất mệt phải không ? Thấy mệt là tất yếu thôi vì khi mang lên cái vẻ đẹp trai của anh thì sự vĩ đại của anh cũng đè lên vai chú. Thấy mệt là phải rồi chứ còn thắc mắc éo gì nữa…
- Récccc… !!!
Điên cuồng ré lên như không tin lời thằng Minh, con Akuma gồng mình, hai bàn tay vì vậy mà cũng xuất hiện thêm hai ngọn lửa và bùng lên mãnh liệt. Cái cảm giác vô lực cũng bỗng nhiên mất hết, con Akuma lập tức đoán được rằng, đây cũng chỉ là một phản ứng tiềm thức của bộ da nó đang khoác vào mà thôi. Lập tức dậm chân, phóng thẳng về phía kẻ thù, mặc dù không có kỹ thật tăng tốc độ như của bộ da trước nhưng với đôi cánh nhỏ trên lưng, việc đó đã không còn là vấn đề quan trọng. Bây giờ, nó cảm thấy hai cánh tay của nó đang tràn trề sức mạnh. Với hai ngọn lửa đang bùng lên ngày một lớn, nó có cảm giác như mình có thể đấm nát và thiêu trụi toàn bộ thế giới này.
Thấy con Akuma mang hình dáng giống hệt mình đang lao đến, hai bàn tay con quái cũng nắm lại thu về sát eo để chuẩn bị tư thế cho một cú đấm, Minh lại một lần nữa khẽ mỉm cười. Nếu là người khác có thể sẽ thôi chứ bản thân nó thì nó còn lạ gì nữa. Nó vốn đẹp trai, thông minh, nhà giàu, học giỏi, đã thế lại còn vô cùng khốn nạn nữa thì làm gì có ai đỡ được. Mỗi tội, con người không ai là hoàn hảo và nó cũng vậy.
Cú đấm rực lửa của con Akuma đã vung ra, Minh cũng lập tức thực hiện phương pháp đối phó. Minh vung mạnh tay lên, nhưng không phải là trực tiếp đỡ đòn mà là giơ lên một cuốn sách chắn giữa cú đấm của con Akuma và mặt nó.
Ánh mắt con Akuma vừa lướt qua cuốn sách thì sự việc kì lạ như lúc nó đớp thức ăn lại tái diễn, cánh tay như thoát khỏi sự điều khiển của cơ thể mà tự động trượt lên, nắm đấm đi sượt qua cuốn sách, sượt qua đầu thằng Minh rồi mạnh mẽ khoan vào bờ tường đá cứng ngay sau chỗ thằng Minh đứng.
Mọi việc diễn ra đúng y như dự đoán, nét cười nhẹ trên mặt thằng Minh lập tức kéo rộng ra hai bên, tạo thành một điệu cười ngoác miệng.
Đấm hụt, con Akuma mất hẳn trọng tâm, cả người không tự chủ được mà lao cả về phía trước. Không bỏ lỡ cơ hội phản đòn, Minh vội vã hít sâu một hơi rồi nín thở, các đường tơ máu bắt đầu hằn lên trong mắt.
[Cấm Thuật]
Nhẹ bước chân phải lên trước một bước nhỏ, tay trái nó đưa ra, khẽ chạm vào ngực con quái vật, đồng thời tay phải cũng nắm lại, thu về sát eo. Cơ thể đã hoàn toàn tiến vào trong trạng thái [Cấm Thuật], Minh lập tức dậm chân phát động chiêu thức tấn công của mình...
[Tứ linh thức: Thức thứ 3 – Thanh Long thất liên kích]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.