Chương 10:
(>..
03/11/2022
Kỷ Quân cưới Hồ thị, Hồ thị thuận lợi sinh hạ một trai một gái, còn hiền lành đến mức để nha hoàn bên người mình mang thai, rồi sinh ra một thứ nữ.
“Ta là Vận tỷ tỷ của ngươi đây.” Nàng lại cười nói.
Kỷ Vận, cũng không phải là thứ nữ kia, đây là đích nữ do chính Hồ thị sinh ra.
Thấy nàng ta hỏi đưa tay lên, ma ma bên cạnh nàng ta thật cẩn thận mà đỡ lấy nàng ta xuống xe ngựa, Kỷ Đào nhìn thấy cảnh này thì hơi nhướng mày lên, đây mới thật sự là tiểu thư của một gia đình giàu có, kiêu căng đến mức khó chịu.
“Vận tỷ tỷ, nhanh vào nhà đi, nếu cha ta biết là tỷ đến, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.” Khuôn mặt Kỷ Đào mang đầy nét cười, nhưng lại không hề thấp hèn.
Một ma ma khác bên cạnh Kỷ Vận bước ra, sau khi nhìn thấy Kỷ Đào, cố ý vô tình mà đánh giá Kỷ Đào một lượt từ trên xuống dưới, rồi đến thi lễ với nàng: “Đào cô nương khỏe.”
Động tác ưu nhã, nhìn qua cho cảm giác thoải mái không nói nên lời, Kỷ Đào hơi mỉm cười, nói: “Ma ma không cần đa lễ.”
Vị ma ma kia gật đầu, đi đến bên cạnh nàng rồi đứng im, dáng người thẳng tắp nhưng lại nhưng lại rất cung kính, rõ ràng là có ý định đi theo nàng.
Ở cửa có động tĩnh như vậy, người trong phòng đều nghe thấy được, Liễu thị vừa đi ra đã thấy cả một đoàn người, lập tức cười nói: “Đây là Vận Nhi sao? Đã trở thành đại cô nương rồi, đếm cả ta cũng sắp không nhận ra mất.”
Kỷ Vận nhún người hành một lễ với Liễu thị, động tác tùy ý, tuy là hành lễ, nhưng lại không nhìn ra một chút tôn kính nào.
Ánh mắt Liễu thị hơi tối lại, nụ cười trên mặt cũng không hề tắt: “Vận Nhi không cần đa lễ, mau vào trong đi.”
Đoàn người nối dài đi vào trong nhà, Kỷ Vận mang theo một ma ma và một nha hoàn, có thêm hai mã phu. Còn một người nữa chính là vị ma ma đi theo Kỷ Đào.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Phó đại phu ngồi ở nhà chính, lúc này sắc mặt của ông hơi khó coi, sau khi nhìn thấy Kỷ Vận thì hơi dịu lại, nói: “Lão phu đi về trước đây, ngươi cứ đến mỗi ngày là được.”
Mấy câu này là nói nới Kỷ Đào.
Kỷ Đào nhìn Kỷ Vận, cũng không giữ ông lại, sau khi gật đầu, đi vào trong nhà giúp hắn thu dọn đồ dùng.
Sau khi Kỷ Vận hành lễ với Kỷ Duy hành lễ, cười nói: “Phụ thân bảo ta đến đây chỉ dạy cho muội muội một chút, học quy củ, cho dù sau này không dùng đến, nhưng sau này cũng nhất định sẽ có chỗ tốt.”
Ánh mắt Kỷ Duy hơi tối xuống, khuôn mặt kích động khi nhìn Kỷ Vận cũng lạnh nhạt đi chút ít, “Cháu đi đường cũng đã mệt mỏi rồi, ăn cơm trước, ăn xong rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút, tương lai còn dài.”
“Đều nghe theo lời nhị thúc.” Kỷ Vận tỏ ra dáng vẻ thấu hiểu lòng người.
Kỷ Đào thu dọn đồ đạc, ma ma đứng sau lưng nàng nhanh chóng bước lên hỗ trợ, nói thật, Kỷ Đào có chút không quen, nhịn không được nói: “Ma ma không cần phải làm như thế, ta xuất thân từ nông gia, không với việc có người hầu hạ.”
Ma ma kia hành lễ với nàng, nói: “Nhà chồng của nô tỳ họ Dương, đã nhận lấy ân huệ của Kỷ đại nhân, đại nhân sai nô tỳ đến hầu hạ cô nương, sau này cô nương chính là chủ tử của nô tỳ, hầu hạ cô nương chính là chức trách, nếu cô nương không muốn, thì chính là do nô tỳ thất trách, có lỗi với ân tình với đại nhân.”
Kỷ Đào bị bà xoay vòng vòng đến chóng mặt: “Được rồi.”
Kỷ Đào đưa Phó đại phu về nhà, còn giúp ông quét dọn lại nhà cửa, Dương ma ma vẫn luôn đi theo im lặng làm việc.
Trên đường về nhà, Kỷ Đào quan sát Dương ma ma luôn im lặng và cung kính suốt dọc đường, cười nói: “Ma ma có biết vì sao Vận tỷ tỷ lại đến nhà của ta không?"
Dương ma ma im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Trước đây mấy hôm đại cô nương và nhị cô nương có xảy ra tranh chấp, đại cô nương lỡ tay đẩy ngã nhị cô nương, thái dương của nhị cô nương bị đập vào hòn non bộ, lúc ấy đã đỏ lên, đại nhân nổi giận, ngay lúc đó đã muốn đưa đại cô nương đến am ni cô, là phu nhân phải cầu tình rất lâu, vừa hay lúc ấy Nhị gia gửi thư tới, đại nhân sai đại cô nương đưa nô tỳ đến đây, thuận tiện để cho…… Đại cô nương hối lỗi.”
Nghe vậy, Kỷ Đào đã hiểu ra, đời sống sinh hoạt ở thôn Đào Nguyên mà lấy ra so sánh với cuộc sống trong nhung lụa của Kỷ Vận, có lẽ được coi là một loại hình phạt.
“Vận tỷ tỷ không dặn dò bà không được nói lung tung à? Ví dụ như không được nói cho chúng ta biết về chuyện này?” Kỷ Đào lại cười nói.
Dương ma ma cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt bà, chỉ nghe được giọng nói đầy nghiêm túc: “Chủ tử của nô tù là ngài, tất nhiên sẽ ưu tiên ngài cho mọi việc, nếu ngài muốn biết, chỉ cần nô tỳ biết, nhất định sẽ nói cho ngài.”
Đây là đang tỏ lòng trung thành.
“Ta là Vận tỷ tỷ của ngươi đây.” Nàng lại cười nói.
Kỷ Vận, cũng không phải là thứ nữ kia, đây là đích nữ do chính Hồ thị sinh ra.
Thấy nàng ta hỏi đưa tay lên, ma ma bên cạnh nàng ta thật cẩn thận mà đỡ lấy nàng ta xuống xe ngựa, Kỷ Đào nhìn thấy cảnh này thì hơi nhướng mày lên, đây mới thật sự là tiểu thư của một gia đình giàu có, kiêu căng đến mức khó chịu.
“Vận tỷ tỷ, nhanh vào nhà đi, nếu cha ta biết là tỷ đến, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.” Khuôn mặt Kỷ Đào mang đầy nét cười, nhưng lại không hề thấp hèn.
Một ma ma khác bên cạnh Kỷ Vận bước ra, sau khi nhìn thấy Kỷ Đào, cố ý vô tình mà đánh giá Kỷ Đào một lượt từ trên xuống dưới, rồi đến thi lễ với nàng: “Đào cô nương khỏe.”
Động tác ưu nhã, nhìn qua cho cảm giác thoải mái không nói nên lời, Kỷ Đào hơi mỉm cười, nói: “Ma ma không cần đa lễ.”
Vị ma ma kia gật đầu, đi đến bên cạnh nàng rồi đứng im, dáng người thẳng tắp nhưng lại nhưng lại rất cung kính, rõ ràng là có ý định đi theo nàng.
Ở cửa có động tĩnh như vậy, người trong phòng đều nghe thấy được, Liễu thị vừa đi ra đã thấy cả một đoàn người, lập tức cười nói: “Đây là Vận Nhi sao? Đã trở thành đại cô nương rồi, đếm cả ta cũng sắp không nhận ra mất.”
Kỷ Vận nhún người hành một lễ với Liễu thị, động tác tùy ý, tuy là hành lễ, nhưng lại không nhìn ra một chút tôn kính nào.
Ánh mắt Liễu thị hơi tối lại, nụ cười trên mặt cũng không hề tắt: “Vận Nhi không cần đa lễ, mau vào trong đi.”
Đoàn người nối dài đi vào trong nhà, Kỷ Vận mang theo một ma ma và một nha hoàn, có thêm hai mã phu. Còn một người nữa chính là vị ma ma đi theo Kỷ Đào.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Phó đại phu ngồi ở nhà chính, lúc này sắc mặt của ông hơi khó coi, sau khi nhìn thấy Kỷ Vận thì hơi dịu lại, nói: “Lão phu đi về trước đây, ngươi cứ đến mỗi ngày là được.”
Mấy câu này là nói nới Kỷ Đào.
Kỷ Đào nhìn Kỷ Vận, cũng không giữ ông lại, sau khi gật đầu, đi vào trong nhà giúp hắn thu dọn đồ dùng.
Sau khi Kỷ Vận hành lễ với Kỷ Duy hành lễ, cười nói: “Phụ thân bảo ta đến đây chỉ dạy cho muội muội một chút, học quy củ, cho dù sau này không dùng đến, nhưng sau này cũng nhất định sẽ có chỗ tốt.”
Ánh mắt Kỷ Duy hơi tối xuống, khuôn mặt kích động khi nhìn Kỷ Vận cũng lạnh nhạt đi chút ít, “Cháu đi đường cũng đã mệt mỏi rồi, ăn cơm trước, ăn xong rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút, tương lai còn dài.”
“Đều nghe theo lời nhị thúc.” Kỷ Vận tỏ ra dáng vẻ thấu hiểu lòng người.
Kỷ Đào thu dọn đồ đạc, ma ma đứng sau lưng nàng nhanh chóng bước lên hỗ trợ, nói thật, Kỷ Đào có chút không quen, nhịn không được nói: “Ma ma không cần phải làm như thế, ta xuất thân từ nông gia, không với việc có người hầu hạ.”
Ma ma kia hành lễ với nàng, nói: “Nhà chồng của nô tỳ họ Dương, đã nhận lấy ân huệ của Kỷ đại nhân, đại nhân sai nô tỳ đến hầu hạ cô nương, sau này cô nương chính là chủ tử của nô tỳ, hầu hạ cô nương chính là chức trách, nếu cô nương không muốn, thì chính là do nô tỳ thất trách, có lỗi với ân tình với đại nhân.”
Kỷ Đào bị bà xoay vòng vòng đến chóng mặt: “Được rồi.”
Kỷ Đào đưa Phó đại phu về nhà, còn giúp ông quét dọn lại nhà cửa, Dương ma ma vẫn luôn đi theo im lặng làm việc.
Trên đường về nhà, Kỷ Đào quan sát Dương ma ma luôn im lặng và cung kính suốt dọc đường, cười nói: “Ma ma có biết vì sao Vận tỷ tỷ lại đến nhà của ta không?"
Dương ma ma im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Trước đây mấy hôm đại cô nương và nhị cô nương có xảy ra tranh chấp, đại cô nương lỡ tay đẩy ngã nhị cô nương, thái dương của nhị cô nương bị đập vào hòn non bộ, lúc ấy đã đỏ lên, đại nhân nổi giận, ngay lúc đó đã muốn đưa đại cô nương đến am ni cô, là phu nhân phải cầu tình rất lâu, vừa hay lúc ấy Nhị gia gửi thư tới, đại nhân sai đại cô nương đưa nô tỳ đến đây, thuận tiện để cho…… Đại cô nương hối lỗi.”
Nghe vậy, Kỷ Đào đã hiểu ra, đời sống sinh hoạt ở thôn Đào Nguyên mà lấy ra so sánh với cuộc sống trong nhung lụa của Kỷ Vận, có lẽ được coi là một loại hình phạt.
“Vận tỷ tỷ không dặn dò bà không được nói lung tung à? Ví dụ như không được nói cho chúng ta biết về chuyện này?” Kỷ Đào lại cười nói.
Dương ma ma cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt bà, chỉ nghe được giọng nói đầy nghiêm túc: “Chủ tử của nô tù là ngài, tất nhiên sẽ ưu tiên ngài cho mọi việc, nếu ngài muốn biết, chỉ cần nô tỳ biết, nhất định sẽ nói cho ngài.”
Đây là đang tỏ lòng trung thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.