Khó Gả

Chương 12:

(>..

03/11/2022

Nàng ta nói vậy, Kỷ Đào mới nhớ ra, vốn ban đầu của Dương Đại Thành cùng Phùng Uyển Phù là Kỷ Vận đưa cho.

Khách quan mà nói, Phùng Uyển Phù quy củ lễ nghi không tệ, lại xinh đẹp ưu tú. So với Kỷ Vận không biết tốt hơn bao phần.

Kỷ Vận không thiếu tiền, chuyện của Phùng Uyển Phù ở thôn Đào Nguyên muốn nghe ngóng cũng không khó, tùy tiện hỏi một câu đã biết sự tình thế nào. Kỷ Đào cảm thấy, Kỷ Vận sở dĩ phải như vậy có lẽ cũng là do sự dũng cảm từ đáy lòng.

“Phùng cô nương, cô nương chúng tôi bảo cô vào.” Nha hoàng của Kỷ Vận, Xuân Hỉ đích thì xuất hiện. Gương mặt tươi cười vui vẻ.

Lại với Kỷ Đào cúi đầu một cái, “Cô nương trở về rồi ?”

Kỷ Đào gật đầu rồi quay bước vào cửa, nha đầu này với ma ma của Kỷ Vận cùng giống bộ dạng hòa nhã, với người nhà Kỷ Đào tỏ ra cung kính, thực ra lại khinh thường, Kỷ Đào cũng chẳng muốn so đo với họ. Chính Liễu thị nói, Kỷ Vận chỉ cần ở lại đây, sẽ được cho ngân lượng.

Sau này theo Dương ma ma nói, những điểm tâm kia cho hai lượng bạc.

Kỷ Đào cũng không để tâm, dù sao cũng không phải của nàng, Kỷ Vận có đổ sông đổ biển cũng không phải chuyện của nàng.

Thế là những ngày sau đó, Phùng Uyển Phù thường đến giao điểm tâm, đến rồi đi, không biết từ khi nào trở thành tỷ muội tốt với Kỷ Vận, thậm chí còn đem ngân lượng đưa cho Phùng Uyển Phù.

Kỷ Đào tới lúc Dương Đại Thành tới mua mảnh sơn địa này mới biết được.

Đào Nguyên thôn tứ phía núi vây quanh, nơi hắn muốn mua cách thôn cũng khá xa, nơi này hầu như là hoang sơn, kỳ thực tiêu không được bao nhiêu bạc.

Kỷ Duy khuyên bảo hết nước hết cái, theo ông thấy, Dương Đại Thành mua tòa sơn này căn bản là vô dụng.



Dương Đại Thành này, hắn ở thôn này rất xem trọng hậu bối, bất lực khuyên can mãi Dương Đại Thành vẫn kiên quyết muốn mua.

Hoang sơn giá rẻ, nhưng địa phận quá lớn, tính ra cũng cần bốn mươi lượng bạc.

Thấy Dương Đại Thành không chớp mắt lấy ra nhiều ngân lượng như vậy, Kỷ Duy cẩn thận hỏi, mới biết trong này còn có chuyện của Kỷ Vận.

Đợi đến lúc Kỷ Đào biết chuyện, khế đất đều đã bị Kỷ Duy cùng Dương Đại Thành đến nha môn cầm trở về.

Kỷ Đào đối với những chuyện này đều không rỗi công để bụng, vì sắp đón Tết Nguyên Đán, nàng buổi sáng cùng Phó đại phu trong sân nhỏ học phân loại dược liệu, buổi chiều học phép tắc, tranh thủ giúp Liễu thị chuẩn bị Tết, ban đêm đọc thêm y thư, bận bịu ngày đêm, liền không thể để mắt đến Kỷ Vận.

Gần đây, Kỷ Vận càng không thích cùng bọn họ người một nhà dùng bữa, đều do Xuân Hỉ mang đến sương phòng mới ăn.

Kỷ Đào ngồi xuống ghế cúi đầu lùa cơm, nàng muốn tranh thủ ăn nhanh rồi về phòng đọc sách, lúc này, Kỷ Vận đã lâu không thấy, cùng Xuân Hỉ đến, tiện mắt lướt nhìn bữa ăn đơn giản trên bàn, cười nói:

“Nhị thúc, con muốn đến thị trấn.”

Kỷ Đào gọi Vận tỷ tỷ một tiếng lại tiếp tục cúi đầu ăn.

Kỷ Duy cau mày, nhàn nhạt nói: “Tiểu cô nương nhà con, ở trấn thượng không an toàn.”

Kỷ Vận chẳng mảy may để ý đến sự phản bác trong lời nói của Kỷ Duy, tự mình ngồi lên ghế, nói:



“Phụ thân nói để con đến dạy Đào muội muội quan đạo, nhưng con thấy muội ấy rất thông minh, đi theo Dương ma ma học hỏi gương mẫu, nếu mục tiêu là cung cách của quý nữ thì không cần đến con nữa, con ở đây, người và nhị thẩm đều rất phiền toái, hai ngày trước con đã cho Xuân Hỉ mua một viện nhỏ, cũng tìm được người quét trước...con nghĩ, vẫn là dọn đi tốt hơn, ở đây, quá nhiều bất tiện.”

“Con chịu ủy khuất?” Kỷ Duy trầm tư một lúc lâu, trầm giọng hỏi.

Kỷ Vận vội nói: “Không có, nhị thẩm cùng Đào muội muội đối với con thực sự rất tốt.”

“Nói đi là đi, nhất định không được, nếu con khăng khăng như vậy, ta đành viết thư cho phụ thân con, để huynh ấy định đoạt, tiện thể hỏi một chút, con còn muốn ở đây bao lâu?”. Kỷ Duy mặc kệ Kỷ Vận mặt đã biến sắc, thản nhiên nói.

Thấy Kỷ Đào nghiêm túc lùa cơm, ánh mắt hiện lên vài tia thương xót, đối với Kỷ Vận ngữ khí cứng nhắc: “Nếu là vì Đào muội muội con, con ở lại thì tốt hơn, ta cũng không muốn nó làm quý nữ gì cả, ma ma chủ yếu cũng chỉ dạy nó một chút đạo lí đối nhân xử thế, lời ăn tiếng nói...”

Kỷ Vận sắc mặt có hơi bệch bạch.

Câu này nghĩa là không cần Kỷ Vận, cơ hồ là rõ ràng nói với Kỷ Vận đối với đối nhân xử thế cái gì cũng không hiểu, dạy không được Kỷ Đào. Dễ thấy, gần đây Kỷ Vận hành động làm Kỷ Duy bất mãn.

Đang cúi đầu ăn cơm, Kỷ Đào cơ hồ không thể nhịn được cười, nàng cúi thấp đầu hơn, che đi dáng vẻ của mình.

Kỷ Vận bị Kỷ Duy từ chối dẫn đến ý nghĩ: “Con chỉ muốn đến thượng trấn ở, viện kia đã mua, lại còn dọn dẹp xong cả, nhị thúc nếu lo lắng, con có thể thỉnh hộ vệ...”

“Chuyện này không cần nói nữa” Kỷ Duy ngắt lời nàng, nói: “Phụ thân con để con ở lại chỗ ta, ta tuyệt đối không tùy tiện để con ra ngoài ở.”

Thấy Kỷ Vận ủy khuất cắn môi, vài giọt lệ chực rơi xuống, thật đáng thương. Nàng cũng bất quá là tiểu cô nương mới mười ba tuổi, Kỷ Duy thở dài, ngữ khí điềm đạm lại: “Hộ vệ đó, nếu không hiểu tận gốc rễ, làm sao dám dùng? Người lớn nói rất đúng, ngày phòng đêm phòng gia tặc khó phòng, còn có câu tri nhân tri diện bất tri tâm, con làm sao biết hộ vệ mời tới chính trực trung tâm ?”

“Ta là nhị thúc con, sẽ không hại con. Con nếu thực sự sống không quen, ta dể cha con phái người đến đón con về, con mỗi năm mỗi lớn, liền phải làm mai, ở Đào Nguyên thôn này chuyện hôn nhân cũng không mấy tốt đẹp.” Kỷ Duy tiếp tục khuyên bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khó Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook