Chương 20:
(>..
03/11/2022
Căn phòng càng im lặng, đột nhiên bên cạnh có người kéo bà, như muốn bà ta im miệng, bà ta càng tức, “Sao hả? Không nói được chứ gì? Năm đó ả tuổi nhỏ, ba huynh đệ Dương gia lương thiện cứu giúp, ả thì hay rồi, không nói đến về nhà, một cô nương thản nhiên ở trong nhà toàn nam nhân, cô nương nông gia chúng tôi đều không dám phóng khoáng như vậy, theo tôi nói ả căn bản không phải tiểu thư khuê các gì cả, chỉ sợ là kỹ nữ... bằng không sao có thể ở nhà người khác, nhân lúc thê tử sinh con liền câu dẫn nam nhân nhà người ta?”
“Bà nói bậy.” Phùng Uyển Phù nhịn không nổi nữa, lao vào người ả phụ nhân cào cấu, ả ta cũng không sợ, hai người nháy mắt đã đánh nhau.
Người bên cạnh vội tiến lên kéo lại, Kỷ Đào há mồm trợn mắt nhìn một màn bát nháo trước mặt, không hiểu sao lại loạn hết lên thế này.
Nhưng nàng cũng không bước lên, thậm chí còn dựa người vào ghế, tránh bị tai họa ập đến.
Bộ dạng của Phùng Uyển Phù và Dương Đại Lương vừa nãy, khách quan mà nói, Phùng Uyển Phù quả thực có ý mê hoặc, thậm chí sau khi thấy Dương Đại Lương ngượng ngùng, mặt nàng còn có chút đắc ý.
Nói gì thì nói, Phùng Uyển Phù thực ra lớn lên rất đẹp, cô nương trong thôn không có thể so bì với nàng ta.
Rất nhanh, hai người bị tách ra, lúc này Dương Đại Thành bị người khác dẫn tới vội vã bước vào, vừa nhìn thấy Phùng Uyển Phù tóc tai rồi tung, hốc mắt hồng hồng, hai mắt ngấn lệ, cả người chật vật, gương mặt đều bị móng tay cào rách, thấy vậy liền đau lòng đi đến, cẩn thận xem xét xong, phát hiện cũng không có gì đáng ngại mới hơi thả lỏng.
Sau đó liền quay sang nhìn Dương Đại Lương với mẹ hắn: “Đại ca, Phù nhi có ý tốt qua đây đợi đại tẩu sinh con, sao lại bị thương như này?”
Lại nhìn sang Kỷ Đào, nét mặt dịu xuống: “Kỷ cô nương, người có thể kê cho Phù nhi chút thuốc không?”
Kỷ Đào gật đầu.
“Ta muốn về nhà.” Phùng Uyển Phù đột nhiên nói, trừng mắt liếc phụ nhân kia một cái, đối với Kỷ Đào lại chân thành, tha thiết: “Làm phiền Đào nhi muội muội rồi.”
“Kỷ cô nương, hay người đi trước kê thuốc cho Phùng cô nương đi.” Dương Đại Lương vội nói.
Kỷ Đào vừa đứng dậy, đi theo Phùng Uyển Phù ra ngoài, đằng sau loáng thoáng truyền đến giọng nói đầy nộ khí của Dương Đại Thành.
Phía trước, Phùng Uyển Phù đi nhanh từng bước nhỏ, ra khỏi sân liền nhanh bước vào mảnh sân lót gạch xanh đối diện.
Nói gì thì nói, sân nhà Dương Đại Thành là cái thứ hai trong thôn được lát gạch xanh, có điều phòng ốc cần trùng tu lại một chút, nghe nói đã tìm người rồi.
Phùng Uyển Phù đợi Kỷ Đào vào xong liền đóng cửa, đưa tay sờ lên vết thương trên mặt, vội chạy vào sương phòng, nói với lại một câu: “Đào nhi muội muội, nhanh lên.”
Sương phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, trướng màn lụa trên giường màu hồng, phiêu phiêu dương dương rất đẹp.
“Nếu Đào nhi muội muội thích, ở đây ta còn một cái, lát nữa sẽ để Đại Thành ca mang qua cho muội.” Giọng nói Phùng Uyển Phù vang lên, khẩu khí có chút ra vẻ, hơi đắc ý.
Lại có chút lo lắng: “Vết thương này của ta nghiêm trọng không?”
Kỷ Đào quay lại nhìn Phùng Uyển Phù trước bàn trang điểm, lấy trong hòm thuốc ra một lọ sứ, mỉm cười: “Cô Phùng, đây là cao dược mà lão nhân gia của sư phụ ta truyền lại, đối với vết thương ngoài da của nử tử rất có hiệu quả, hay là ngươi thử xem?”
Phùng Uyển Phù chỉ nhìn gương, chân mày nhíu lại: “Đào nhi muội muội, cái này có để lại sẹo không?”
Kỷ Đào đến xem, cẩn thận xem xét một lượt, vết thương cơ hồ lộ ra thịt đỏ, miệng vết thượng lại rất sâu.
“Nếu tỉ mỉ, thường sẽ không để lại sẹo, bất quá bây giờ chưa khỏi, đợi qua một hai năm chắc là nhìn không ra nữa đâu.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói.
Nếp nhăn ở giữa chân mày của Phùng Uyển Phù càng sâu hơn, nhìn bình sứ trong tay Kỷ Đào, “Nếu dùng cái này thì sao?”
Kỷ Đào cầm lọ sứ tinh xảo trong lòng bàn tay như ngọc, “Đây là phương thuốc gia truyền của sư phụ ta, vì dược liệu khó tìm, mỗi năm chỉ làm ra được một lọ, nếu dùng lên vết thương của ngươi, bảo đảm trong ba tháng, chắc chắn hồi phục như cũ, hơn nữa phương thuốc này ta đã cải biên một chút...”
Nói đến đây, Kỷ Đào chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng: “Nữ tử thích làm đẹp, ta chỉ thêm vào ít vị, với da dẻ phụ nữ cũng có thể điều dưỡng, tay ta hay bị thương, giờ ta mỗi ngày đều thoa một ít.”
Mắt Phùng Uyển Phù dừng lại trên bàn tay trắng như ngọc của Kỷ Đào, còn có chút phấn, thật sự rất đẹp.
“Ta mua cái này.” Phùng Uyển Phù không khách khí nhận lấy lọ thuốc, liền mở ra lấy thứ cao trong suốt thoa lên mặt.
“Mười lượng bạc một lọ.” Thấy nàng ta thoa không khác là mấy, nhàn nhạt nói.
“Cái gì?” Phùng Uyển Phù quay đầu nhìn, thấy nàng không giống đang nói đùa, cuối đầu nhìn lọ sứ trên bàn, “Mười lượng?”
Kỷ Đào cười: “Sư phụ nói rồi, ít hơn mười lượng không bán.”
“Phùng cô nương giờ là người có tiếng tăm trên trấn, ngươi đó, hằng năm trên núi nuôi dưỡng không ít người, rất nhiều người đã thầm gọi ngươi là Bồ Tát, mấy năm ngắn ngủi đã khiến Dương gia tiếng tăm giàu có khắp nơi, nếu không vì vậy, cao dược này ta cũng không cho cô, mười lượng bạc, thôn này cũng chỉ có ngươi mới có thể dùng.”
Nghe vậy, Phùng Uyển Phù cười đắc ý, đi lại giường, từ đầu gối lấy ra một hầu bao, lấy một nén bạc đưa ra, nhàn nhạt: “Đào nhi muội muội, muội phải bảo đảm không để lại sẹo đấy.”
Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, lấy bạc cất đi rồi nói: “Đừng ra nắng, đừng đụng nước, mỗi ngày ba lần, Phùng cô nương phải dùng tiết kiệm một chút, nếu dùng hết lọ này, lại muốn mua thêm thì đành phải chờ đến sang năm mới có.”
Lúc này, phòng bị người khác ầm một tiếng xông vào, Dương Đại Viễn vội vội vàng vàng bước vào.
“Bà nói bậy.” Phùng Uyển Phù nhịn không nổi nữa, lao vào người ả phụ nhân cào cấu, ả ta cũng không sợ, hai người nháy mắt đã đánh nhau.
Người bên cạnh vội tiến lên kéo lại, Kỷ Đào há mồm trợn mắt nhìn một màn bát nháo trước mặt, không hiểu sao lại loạn hết lên thế này.
Nhưng nàng cũng không bước lên, thậm chí còn dựa người vào ghế, tránh bị tai họa ập đến.
Bộ dạng của Phùng Uyển Phù và Dương Đại Lương vừa nãy, khách quan mà nói, Phùng Uyển Phù quả thực có ý mê hoặc, thậm chí sau khi thấy Dương Đại Lương ngượng ngùng, mặt nàng còn có chút đắc ý.
Nói gì thì nói, Phùng Uyển Phù thực ra lớn lên rất đẹp, cô nương trong thôn không có thể so bì với nàng ta.
Rất nhanh, hai người bị tách ra, lúc này Dương Đại Thành bị người khác dẫn tới vội vã bước vào, vừa nhìn thấy Phùng Uyển Phù tóc tai rồi tung, hốc mắt hồng hồng, hai mắt ngấn lệ, cả người chật vật, gương mặt đều bị móng tay cào rách, thấy vậy liền đau lòng đi đến, cẩn thận xem xét xong, phát hiện cũng không có gì đáng ngại mới hơi thả lỏng.
Sau đó liền quay sang nhìn Dương Đại Lương với mẹ hắn: “Đại ca, Phù nhi có ý tốt qua đây đợi đại tẩu sinh con, sao lại bị thương như này?”
Lại nhìn sang Kỷ Đào, nét mặt dịu xuống: “Kỷ cô nương, người có thể kê cho Phù nhi chút thuốc không?”
Kỷ Đào gật đầu.
“Ta muốn về nhà.” Phùng Uyển Phù đột nhiên nói, trừng mắt liếc phụ nhân kia một cái, đối với Kỷ Đào lại chân thành, tha thiết: “Làm phiền Đào nhi muội muội rồi.”
“Kỷ cô nương, hay người đi trước kê thuốc cho Phùng cô nương đi.” Dương Đại Lương vội nói.
Kỷ Đào vừa đứng dậy, đi theo Phùng Uyển Phù ra ngoài, đằng sau loáng thoáng truyền đến giọng nói đầy nộ khí của Dương Đại Thành.
Phía trước, Phùng Uyển Phù đi nhanh từng bước nhỏ, ra khỏi sân liền nhanh bước vào mảnh sân lót gạch xanh đối diện.
Nói gì thì nói, sân nhà Dương Đại Thành là cái thứ hai trong thôn được lát gạch xanh, có điều phòng ốc cần trùng tu lại một chút, nghe nói đã tìm người rồi.
Phùng Uyển Phù đợi Kỷ Đào vào xong liền đóng cửa, đưa tay sờ lên vết thương trên mặt, vội chạy vào sương phòng, nói với lại một câu: “Đào nhi muội muội, nhanh lên.”
Sương phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, trướng màn lụa trên giường màu hồng, phiêu phiêu dương dương rất đẹp.
“Nếu Đào nhi muội muội thích, ở đây ta còn một cái, lát nữa sẽ để Đại Thành ca mang qua cho muội.” Giọng nói Phùng Uyển Phù vang lên, khẩu khí có chút ra vẻ, hơi đắc ý.
Lại có chút lo lắng: “Vết thương này của ta nghiêm trọng không?”
Kỷ Đào quay lại nhìn Phùng Uyển Phù trước bàn trang điểm, lấy trong hòm thuốc ra một lọ sứ, mỉm cười: “Cô Phùng, đây là cao dược mà lão nhân gia của sư phụ ta truyền lại, đối với vết thương ngoài da của nử tử rất có hiệu quả, hay là ngươi thử xem?”
Phùng Uyển Phù chỉ nhìn gương, chân mày nhíu lại: “Đào nhi muội muội, cái này có để lại sẹo không?”
Kỷ Đào đến xem, cẩn thận xem xét một lượt, vết thương cơ hồ lộ ra thịt đỏ, miệng vết thượng lại rất sâu.
“Nếu tỉ mỉ, thường sẽ không để lại sẹo, bất quá bây giờ chưa khỏi, đợi qua một hai năm chắc là nhìn không ra nữa đâu.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói.
Nếp nhăn ở giữa chân mày của Phùng Uyển Phù càng sâu hơn, nhìn bình sứ trong tay Kỷ Đào, “Nếu dùng cái này thì sao?”
Kỷ Đào cầm lọ sứ tinh xảo trong lòng bàn tay như ngọc, “Đây là phương thuốc gia truyền của sư phụ ta, vì dược liệu khó tìm, mỗi năm chỉ làm ra được một lọ, nếu dùng lên vết thương của ngươi, bảo đảm trong ba tháng, chắc chắn hồi phục như cũ, hơn nữa phương thuốc này ta đã cải biên một chút...”
Nói đến đây, Kỷ Đào chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng: “Nữ tử thích làm đẹp, ta chỉ thêm vào ít vị, với da dẻ phụ nữ cũng có thể điều dưỡng, tay ta hay bị thương, giờ ta mỗi ngày đều thoa một ít.”
Mắt Phùng Uyển Phù dừng lại trên bàn tay trắng như ngọc của Kỷ Đào, còn có chút phấn, thật sự rất đẹp.
“Ta mua cái này.” Phùng Uyển Phù không khách khí nhận lấy lọ thuốc, liền mở ra lấy thứ cao trong suốt thoa lên mặt.
“Mười lượng bạc một lọ.” Thấy nàng ta thoa không khác là mấy, nhàn nhạt nói.
“Cái gì?” Phùng Uyển Phù quay đầu nhìn, thấy nàng không giống đang nói đùa, cuối đầu nhìn lọ sứ trên bàn, “Mười lượng?”
Kỷ Đào cười: “Sư phụ nói rồi, ít hơn mười lượng không bán.”
“Phùng cô nương giờ là người có tiếng tăm trên trấn, ngươi đó, hằng năm trên núi nuôi dưỡng không ít người, rất nhiều người đã thầm gọi ngươi là Bồ Tát, mấy năm ngắn ngủi đã khiến Dương gia tiếng tăm giàu có khắp nơi, nếu không vì vậy, cao dược này ta cũng không cho cô, mười lượng bạc, thôn này cũng chỉ có ngươi mới có thể dùng.”
Nghe vậy, Phùng Uyển Phù cười đắc ý, đi lại giường, từ đầu gối lấy ra một hầu bao, lấy một nén bạc đưa ra, nhàn nhạt: “Đào nhi muội muội, muội phải bảo đảm không để lại sẹo đấy.”
Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, lấy bạc cất đi rồi nói: “Đừng ra nắng, đừng đụng nước, mỗi ngày ba lần, Phùng cô nương phải dùng tiết kiệm một chút, nếu dùng hết lọ này, lại muốn mua thêm thì đành phải chờ đến sang năm mới có.”
Lúc này, phòng bị người khác ầm một tiếng xông vào, Dương Đại Viễn vội vội vàng vàng bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.