Chương 30:
(>..
03/11/2022
“Con hiểu mà, Con hiểu mà.” Kỷ Đào hơi né người ra đằng sau, vội vàng nói.
Liễu thị cười: “Con hiểu là được rồi, đừng có mà nói lung tung.”
Kỷ Duy ho nhẹ hai tiếng, Liễu thị nhanh chóng qua về vẻ nghiêm túc, nhìn Kỷ Đào, rồi quay sang Kỷ Duy, mang ý hỏi: “Ông cảm thấy như thế nào?”
Kỷ Duy hừ lạnh một tiếng, tỏ ra vẻ vô cùng bất mãn: “Lá gan của bà cũng không nhỏ chút nào đâu, đến việc này mà cũng dám qua mặt ta để cho Đào Nhi gặp mặt trước.”
Liễu thị cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào, chỉ là trong mắt mang theo ý nịnh nọt: “Là do đại tẩu đề nghị như vậy trước rồi, hơn nữa không phải hôm nay ông cũng đã gặp A Tiến rồi mà, cảm thấy như thế nào hả?”
Kỷ Duy chậm chạp nhấp một ngụm trà, rồi mới nói: “Là một hài tử rất có sức sống.”
Trên mặt Liễu thị đầy nét vui vẻ: "Vậy người đã chịu đồng ý rồi đúng không?”
Kỷ Đào khẽ siết chặt tay áo lại, không biết trong lòng mình đang có cảm giác ra sao.
“Ta không đồng ý cửa hôn sự này.” Kỷ Duy lạnh nhạt nói.
Không biết tại sao, trong lòng Kỷ Đào khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Liễu thị hơi kinh ngạc, còn có chút bất mãn, “Vì sao chứ?
Người trẻ tuổi nguyện ý đến cửa làm con rể, hoặc là người lười nhác, còn không cũng là loại ăn chơi lêu lổng, người có ý chí thật sự lại không bao giờ muốn đến của ở rể, người giống như A Tiến, dù có đốt đèn tìm cũng thật sự không có……”
Kỷ Duy đột nhiên ngang mặt nhìn Liễu thị, hơi hơi nhướng mày: “Hắn ta nguyện ý đến nhà mình ở rể sao?”
“Đúng vậy, đại tẩu tự mình nói với ta như vậy, bên trên A Tiến còn có một người đại ca, phía dưới có hai muội muội, đại tẩu có nói, chỉ cần chúng ta nhìn trúng A Tiến, Tiền gia nhất định không nói hai lời.”
Vừa nói đến đây thì Liễu thị đã tỏ ra vô cùng hào hứng.
Kỷ Duy trầm ngâm một lát: “Đào Nhi, con suy nghĩ sao về chuyện này?”
Kỷ Đào buông lỏng tay áo, trong lòng là một khoảng lặng im: “Con nghe lời cha.”
Liễu thị lập tức nở nụ cười hài lòng, Kỷ Duy lại trở nên im lặng.
Kỷ Đào quay trở về phòng, Dương ma ma đang giúp nàng xếp gọn lại chăn gối, thấy nàng bước vào, đứng ở bên cạnh, nhìn Kỷ Đào tự mình rửa mặt, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói: “Cô nương, ngài thật sự đồng ý rồi sao?”
Tuy bà không có nói rõ ra, nhưng Kỷ Đào cũng biết bà đang nói về chuyện của Tiền Tiến.
“Cha ta sẽ không hại ta.” Kỷ Đào chải tóc, lạnh nhạt nói.
Dương ma ma có chụt vội vàng: “Nhưng là……”
Kỷ Đào quay đầu nhìn về phía bà, khẽ cười nói: “Ma ma, ta chỉ là một cô nương nhà nông mà thôi, ngay cả khi dựa vào quan hệ với nhà đại bá, gả cao vào nhà quan gia, không không nhất định sẽ vừa lòng với những ngày tháng sau này.”
Dương ma ma trở nên im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ là nô tỳ cảm thấy với phẩm chất và dung mạo của cô nương, chỉ có thể gả đến nhà một nông dân thô thiển, thì thật đáng tiếc.”
Kỷ Đào nhịn không được khẽ cười lên một tiếng: “Ma ma nói đùa, ma ma đã đến nhà ta được mấy năm rồi, những ngày tháng ở đây trôi qua như thế nào?”
Dương ma ma lại lần nữa giữa im lặng, trôi qua như thế nào sao? Trước kia trong phủ toàn là những lục đục đấu đá, chỉ cần hơi động một chút là phải bồi mạng, nhưng mấy chuyện đó giờ đây cứ như là chuyện của kiếp trước.
“Vẫn là cô nương thông suốt.” Dương ma ma cũng buông lỏng, cười nói.
Kỷ Đào quay đầu nhìn vào trong gương, không nói gì. Cái gọi là thông suốt, chẳng qua là lựa chọn đúng con đường phù hợp với mình nhất mà thôi.
Kỷ Duy không có ý kiến gì, chuyện đặt ra hôn sự này tất nhiên là có thể tiếp tục, chỉ là bây giờ đã sắp đến Tết rồi, cứ để sang năm rồi lại tính tiếp.
Mỗi ngày đều trôi qua chậm rãi, Kỷ Đào và Liễu thị cùng nhau đi lên trên trấn, muốn nhìn xem sự náo nhiệt, vào ngày ba mươi hằng năm, là ngày náo nhiệt nhất ở trên trấn.
Khó có khi Kỷ Duy cũng đi cùng các nàng đi dạo phố, khi vừa đến cửa thôn, một chiếc xe bò chậm rãi đi đến, Liễu thị vội vàng vẫy tay.
“Ngưu ca, làm phiền ngươi rồi.” Liễu thị lại cười nói.
“Có phiền gì đâu, nhanh lên thôi.” Một nam tử tầm khoảng hơn năm mươi tuổi tỏ ra vẻ không thèm để ý.
Kỷ Đào lại nhìn thấy Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù cũng ở đây, sớm đã ngồi ở trên xe bò, hai người cũng ngồi dựa vào nhau trông rất mập mờ, chỉ là mọi người có nhìn thấy nhưng cũng không trách gì, dù sao hai người này vài ngày nữa sẽ thành thân rồi.
Liễu thị cười: “Con hiểu là được rồi, đừng có mà nói lung tung.”
Kỷ Duy ho nhẹ hai tiếng, Liễu thị nhanh chóng qua về vẻ nghiêm túc, nhìn Kỷ Đào, rồi quay sang Kỷ Duy, mang ý hỏi: “Ông cảm thấy như thế nào?”
Kỷ Duy hừ lạnh một tiếng, tỏ ra vẻ vô cùng bất mãn: “Lá gan của bà cũng không nhỏ chút nào đâu, đến việc này mà cũng dám qua mặt ta để cho Đào Nhi gặp mặt trước.”
Liễu thị cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào, chỉ là trong mắt mang theo ý nịnh nọt: “Là do đại tẩu đề nghị như vậy trước rồi, hơn nữa không phải hôm nay ông cũng đã gặp A Tiến rồi mà, cảm thấy như thế nào hả?”
Kỷ Duy chậm chạp nhấp một ngụm trà, rồi mới nói: “Là một hài tử rất có sức sống.”
Trên mặt Liễu thị đầy nét vui vẻ: "Vậy người đã chịu đồng ý rồi đúng không?”
Kỷ Đào khẽ siết chặt tay áo lại, không biết trong lòng mình đang có cảm giác ra sao.
“Ta không đồng ý cửa hôn sự này.” Kỷ Duy lạnh nhạt nói.
Không biết tại sao, trong lòng Kỷ Đào khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Liễu thị hơi kinh ngạc, còn có chút bất mãn, “Vì sao chứ?
Người trẻ tuổi nguyện ý đến cửa làm con rể, hoặc là người lười nhác, còn không cũng là loại ăn chơi lêu lổng, người có ý chí thật sự lại không bao giờ muốn đến của ở rể, người giống như A Tiến, dù có đốt đèn tìm cũng thật sự không có……”
Kỷ Duy đột nhiên ngang mặt nhìn Liễu thị, hơi hơi nhướng mày: “Hắn ta nguyện ý đến nhà mình ở rể sao?”
“Đúng vậy, đại tẩu tự mình nói với ta như vậy, bên trên A Tiến còn có một người đại ca, phía dưới có hai muội muội, đại tẩu có nói, chỉ cần chúng ta nhìn trúng A Tiến, Tiền gia nhất định không nói hai lời.”
Vừa nói đến đây thì Liễu thị đã tỏ ra vô cùng hào hứng.
Kỷ Duy trầm ngâm một lát: “Đào Nhi, con suy nghĩ sao về chuyện này?”
Kỷ Đào buông lỏng tay áo, trong lòng là một khoảng lặng im: “Con nghe lời cha.”
Liễu thị lập tức nở nụ cười hài lòng, Kỷ Duy lại trở nên im lặng.
Kỷ Đào quay trở về phòng, Dương ma ma đang giúp nàng xếp gọn lại chăn gối, thấy nàng bước vào, đứng ở bên cạnh, nhìn Kỷ Đào tự mình rửa mặt, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói: “Cô nương, ngài thật sự đồng ý rồi sao?”
Tuy bà không có nói rõ ra, nhưng Kỷ Đào cũng biết bà đang nói về chuyện của Tiền Tiến.
“Cha ta sẽ không hại ta.” Kỷ Đào chải tóc, lạnh nhạt nói.
Dương ma ma có chụt vội vàng: “Nhưng là……”
Kỷ Đào quay đầu nhìn về phía bà, khẽ cười nói: “Ma ma, ta chỉ là một cô nương nhà nông mà thôi, ngay cả khi dựa vào quan hệ với nhà đại bá, gả cao vào nhà quan gia, không không nhất định sẽ vừa lòng với những ngày tháng sau này.”
Dương ma ma trở nên im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ là nô tỳ cảm thấy với phẩm chất và dung mạo của cô nương, chỉ có thể gả đến nhà một nông dân thô thiển, thì thật đáng tiếc.”
Kỷ Đào nhịn không được khẽ cười lên một tiếng: “Ma ma nói đùa, ma ma đã đến nhà ta được mấy năm rồi, những ngày tháng ở đây trôi qua như thế nào?”
Dương ma ma lại lần nữa giữa im lặng, trôi qua như thế nào sao? Trước kia trong phủ toàn là những lục đục đấu đá, chỉ cần hơi động một chút là phải bồi mạng, nhưng mấy chuyện đó giờ đây cứ như là chuyện của kiếp trước.
“Vẫn là cô nương thông suốt.” Dương ma ma cũng buông lỏng, cười nói.
Kỷ Đào quay đầu nhìn vào trong gương, không nói gì. Cái gọi là thông suốt, chẳng qua là lựa chọn đúng con đường phù hợp với mình nhất mà thôi.
Kỷ Duy không có ý kiến gì, chuyện đặt ra hôn sự này tất nhiên là có thể tiếp tục, chỉ là bây giờ đã sắp đến Tết rồi, cứ để sang năm rồi lại tính tiếp.
Mỗi ngày đều trôi qua chậm rãi, Kỷ Đào và Liễu thị cùng nhau đi lên trên trấn, muốn nhìn xem sự náo nhiệt, vào ngày ba mươi hằng năm, là ngày náo nhiệt nhất ở trên trấn.
Khó có khi Kỷ Duy cũng đi cùng các nàng đi dạo phố, khi vừa đến cửa thôn, một chiếc xe bò chậm rãi đi đến, Liễu thị vội vàng vẫy tay.
“Ngưu ca, làm phiền ngươi rồi.” Liễu thị lại cười nói.
“Có phiền gì đâu, nhanh lên thôi.” Một nam tử tầm khoảng hơn năm mươi tuổi tỏ ra vẻ không thèm để ý.
Kỷ Đào lại nhìn thấy Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù cũng ở đây, sớm đã ngồi ở trên xe bò, hai người cũng ngồi dựa vào nhau trông rất mập mờ, chỉ là mọi người có nhìn thấy nhưng cũng không trách gì, dù sao hai người này vài ngày nữa sẽ thành thân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.