Chương 10
Không Lương Đích Thành
11/11/2020
Tần Nhạc tan tầm đi ra liền nhìn thấy Tư Đồ Lân Thiên chờ ở bên ngoài, nói thật ra y hiện tại phi thường không muốn thấy người này, nhất là khi bản thân chưa chuẩn bị tốt bước kế tiếp.
Nhưng Tư Đồ Lân Thiên lại hoàn toàn không định cho y cơ hội trốn tránh, vừa thấy y liền chạy đến, cùng khí thế lúc trước có chút bất đồng, ánh mắt kiên định nhìn Tần Nhạc: "Tần Nhạc, chúng ta nói chuyện một chút."
Đột nhiên đối mặt với Tư Đồ Lân Thiên như vậy, Tần Nhạc sửng sốt một chút, nhíu mi: "Tôi buổi tối còn có việc, hôm sau đi."
"Không được, em không có thời gian, tôi liền nói ở đây." Tư Đồ Lân Thiên một chút cũng không cho Tần Nhạc cơ hội bỏ đi, nhìn Tần Nhạc trên mặt không kiên nhẫn hắn cũng không gấp.
Tần Nhạc không nghĩ tới Tư Đồ Lân Thiên sẽ đột nhiên đùa giỡn vô lại như thế, không đợi y mở miệng, đối phương đã nhìn y hỏi: "Tần Nhạc, em có thích tôi không?"
Trong nháy mắt tâm Tần Nhạc nhảy lộp bộp một cái, có chút hoảng hốt nhìn Tư Đồ Lân Thiên, ngắn ngủi vài giây trong lòng y đã nhảy ra hàng loạt câu hỏi: bị nhìn ra rồi? thử mình sao? sao lại hỏi vậy? hắn có ý gì....
Nhưng rất nhanh Tần Nhạc bình tĩnh trở lại: "Phải, em thích anh, vậy thì sao?"
Nhìn qua giống như rất bình tĩnh, thực ra trong lòng lại cực hoảng, thậm chí muốn dời ánh mắt đang đối diện cùng Tư Đồ Lân Thiên.
"Ân, vậy là tốt rồi." Tư Đồ Lân Thiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó nở nụ cười: "Cho nên gửi ảnh và video cho anh là cố ý, không phải gửi nhầm?"
Đột nhiên nghe Tư Đồ Lân Thiên nói đến việc này, Tần Nhạc hai má ửng hồng, không hề nhìn hắn: "Phải, em muốn câu dẫn anh."
Tư Đồ Lân Thiên cười càng vui vẻ, tiến lên một bước dán vào tai Tần Nhạc nói: "Ở phòng khám cũng là cố ý giúp anh lộng đi?"
Tần Nhạc quay đầu nhìn hắn, con ngươi đen lóe lên một tia ủy khuất: "Đúng, em thích đến hận không thể câu dẫn anh đi, anh hiện tại đã biết, anh thì sao, cố ý đến cười nhạo em sao?"
Nhìn hốc mắt đỏ hồng của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên đau lòng không chịu được, hắn rõ ràng là chạy tới tỏ tình, sao lại đem người chọc khóc rồi.
Thân thủ muốn đi ôm Tần Nhạc lại bị y đẩy ra: "Tần Nhạc, sao có thể chứ, anh thừa nhận mình có điểm trì độn, thế nhưng anh đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi mới đến, anh thích em, thật sự thích em, biết em câu dẫn anh, anh rất vui, ngày hôm qua cũng là kìm lòng không được hôn em."
Tần Nhạc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tư Đồ Lân Thiên, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng y không dám có bất cứ động tác nào, rất sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân.
Nhìn Tần Nhạc vì hắn tỏ tình mà sững sờ đứng đó, biểu tình một bộ mê man, Tư Đồ Lân Thiên rốt cuộc nhịn không được lôi kéo người chạy đến cạnh xe, đem nhét vào trong xe đóng cửa lại liền đem người ôm lấy: "Tần Nhạc, anh thích em, giống như em thích anh, tuy rằng anh chậm hiểu, nhưng anh là nghiêm túc, cho anh cơ hội được không?"
Tần Nhạc bị ôm lấy trong mắt lóe lên rung động, qua thật lâu mới thò tay ra ôm lấy nam nhân: "Ân."
Nghe Tần Nhạc đáp ứng, Tư Đồ Lân Thiên hưng phấn trực tiếp quay qua bẹp một cái hôn lên mặt y: "Anh sẽ đối với em thật tốt thật tốt."
Tần Nhạc nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, trên thực tế y đối với hết thảy việc bất thình lình xảy ra này cảm thấy có chút không chân thật, y không thể tin được Tư Đồ Lân Thiên thật thích y, nhưng lại không nghĩ buông tha cơ hội khó có được này, y bắt lấy tay Tư Đồ Lân Thiên: "Anh không cần đối tốt với em, anh chỉ cần không rời bỏ em là đủ rồi, trừ việc đó ra anh muốn cái gì em đều có thể cho anh."
Tư Đồ Lân Thiên không nghĩ tới Tần Nhạc sẽ như thế, trái tim hắn có chút đau, hắn không biết người này thích gì ở hắn, lại thích bao lâu, chỉ là đau lòng người trước mắt này.
Hắn không lại nói yêu, hắn nhìn ra Tần Nhạc cũng không tin lời hắn nói, vậy chỉ có thể dùng thực tế nói cho y, hắn là nghiêm túc.
Nghiêm túc muốn cùng y một chỗ....
Ăn xong cơm tối, Tư Đồ Lân Thiên đưa người về nhà, lúc Tần Nhạc hỏi hắn có muốn lên không, Tư Đồ Lân Thiên không cự tuyệt. Trong nháy mắt đóng cửa lại, Tần Nhạc còn chưa kịp bật đèn thì bị hắn ôm lấy.
Vừa chạm vào nhau hai người liền kích động. Tư Đồ Lân Thiên hung ác cắn môi Tần Nhạc mà Tần Nhạc cũng nhiệt tình đáp lại hắn, qua thật lâu hai người mới hổn hển buông nhau ra, Tư Đồ Lân Thiên nhìn đôi mắt trong bóng đêm cũng lấp lánh của Tần Nhạc: "Phải làm sao đây?"
"Đi lên giường!"Tần Nhạc không do dự trực tiếp nói ra đáp án.
Nhưng Tư Đồ Lân Thiên lại hoàn toàn không định cho y cơ hội trốn tránh, vừa thấy y liền chạy đến, cùng khí thế lúc trước có chút bất đồng, ánh mắt kiên định nhìn Tần Nhạc: "Tần Nhạc, chúng ta nói chuyện một chút."
Đột nhiên đối mặt với Tư Đồ Lân Thiên như vậy, Tần Nhạc sửng sốt một chút, nhíu mi: "Tôi buổi tối còn có việc, hôm sau đi."
"Không được, em không có thời gian, tôi liền nói ở đây." Tư Đồ Lân Thiên một chút cũng không cho Tần Nhạc cơ hội bỏ đi, nhìn Tần Nhạc trên mặt không kiên nhẫn hắn cũng không gấp.
Tần Nhạc không nghĩ tới Tư Đồ Lân Thiên sẽ đột nhiên đùa giỡn vô lại như thế, không đợi y mở miệng, đối phương đã nhìn y hỏi: "Tần Nhạc, em có thích tôi không?"
Trong nháy mắt tâm Tần Nhạc nhảy lộp bộp một cái, có chút hoảng hốt nhìn Tư Đồ Lân Thiên, ngắn ngủi vài giây trong lòng y đã nhảy ra hàng loạt câu hỏi: bị nhìn ra rồi? thử mình sao? sao lại hỏi vậy? hắn có ý gì....
Nhưng rất nhanh Tần Nhạc bình tĩnh trở lại: "Phải, em thích anh, vậy thì sao?"
Nhìn qua giống như rất bình tĩnh, thực ra trong lòng lại cực hoảng, thậm chí muốn dời ánh mắt đang đối diện cùng Tư Đồ Lân Thiên.
"Ân, vậy là tốt rồi." Tư Đồ Lân Thiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó nở nụ cười: "Cho nên gửi ảnh và video cho anh là cố ý, không phải gửi nhầm?"
Đột nhiên nghe Tư Đồ Lân Thiên nói đến việc này, Tần Nhạc hai má ửng hồng, không hề nhìn hắn: "Phải, em muốn câu dẫn anh."
Tư Đồ Lân Thiên cười càng vui vẻ, tiến lên một bước dán vào tai Tần Nhạc nói: "Ở phòng khám cũng là cố ý giúp anh lộng đi?"
Tần Nhạc quay đầu nhìn hắn, con ngươi đen lóe lên một tia ủy khuất: "Đúng, em thích đến hận không thể câu dẫn anh đi, anh hiện tại đã biết, anh thì sao, cố ý đến cười nhạo em sao?"
Nhìn hốc mắt đỏ hồng của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên đau lòng không chịu được, hắn rõ ràng là chạy tới tỏ tình, sao lại đem người chọc khóc rồi.
Thân thủ muốn đi ôm Tần Nhạc lại bị y đẩy ra: "Tần Nhạc, sao có thể chứ, anh thừa nhận mình có điểm trì độn, thế nhưng anh đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi mới đến, anh thích em, thật sự thích em, biết em câu dẫn anh, anh rất vui, ngày hôm qua cũng là kìm lòng không được hôn em."
Tần Nhạc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tư Đồ Lân Thiên, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng y không dám có bất cứ động tác nào, rất sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân.
Nhìn Tần Nhạc vì hắn tỏ tình mà sững sờ đứng đó, biểu tình một bộ mê man, Tư Đồ Lân Thiên rốt cuộc nhịn không được lôi kéo người chạy đến cạnh xe, đem nhét vào trong xe đóng cửa lại liền đem người ôm lấy: "Tần Nhạc, anh thích em, giống như em thích anh, tuy rằng anh chậm hiểu, nhưng anh là nghiêm túc, cho anh cơ hội được không?"
Tần Nhạc bị ôm lấy trong mắt lóe lên rung động, qua thật lâu mới thò tay ra ôm lấy nam nhân: "Ân."
Nghe Tần Nhạc đáp ứng, Tư Đồ Lân Thiên hưng phấn trực tiếp quay qua bẹp một cái hôn lên mặt y: "Anh sẽ đối với em thật tốt thật tốt."
Tần Nhạc nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, trên thực tế y đối với hết thảy việc bất thình lình xảy ra này cảm thấy có chút không chân thật, y không thể tin được Tư Đồ Lân Thiên thật thích y, nhưng lại không nghĩ buông tha cơ hội khó có được này, y bắt lấy tay Tư Đồ Lân Thiên: "Anh không cần đối tốt với em, anh chỉ cần không rời bỏ em là đủ rồi, trừ việc đó ra anh muốn cái gì em đều có thể cho anh."
Tư Đồ Lân Thiên không nghĩ tới Tần Nhạc sẽ như thế, trái tim hắn có chút đau, hắn không biết người này thích gì ở hắn, lại thích bao lâu, chỉ là đau lòng người trước mắt này.
Hắn không lại nói yêu, hắn nhìn ra Tần Nhạc cũng không tin lời hắn nói, vậy chỉ có thể dùng thực tế nói cho y, hắn là nghiêm túc.
Nghiêm túc muốn cùng y một chỗ....
Ăn xong cơm tối, Tư Đồ Lân Thiên đưa người về nhà, lúc Tần Nhạc hỏi hắn có muốn lên không, Tư Đồ Lân Thiên không cự tuyệt. Trong nháy mắt đóng cửa lại, Tần Nhạc còn chưa kịp bật đèn thì bị hắn ôm lấy.
Vừa chạm vào nhau hai người liền kích động. Tư Đồ Lân Thiên hung ác cắn môi Tần Nhạc mà Tần Nhạc cũng nhiệt tình đáp lại hắn, qua thật lâu hai người mới hổn hển buông nhau ra, Tư Đồ Lân Thiên nhìn đôi mắt trong bóng đêm cũng lấp lánh của Tần Nhạc: "Phải làm sao đây?"
"Đi lên giường!"Tần Nhạc không do dự trực tiếp nói ra đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.