Chương 18
Không Lương Đích Thành
11/11/2020
Tần Nhạc bị nam nhân đặt trên tay lái hung ác xỏ xuyên qua tiểu huyệt phía dưới có thể mang đến cho hắn vô hạn khoái cảm, khóe mắt vì tình dục mà phiếm hồng, môi đỏ mọng khẽ mở: "Lân Thiên....Em chịu không nổi....Anh điểm nhẹ...Tao huyệt muốn bị anh làm hư....Ân hừ...."
"Em không phải thích anh như vậy sao? Phía trước hút thật nhanh, thật muốn anh chậm lại?" Tư Đồ Lân Thiên phun đầu v* ra, dán vào cằm Tần Nhạc ái muội hỏi. Hắn cảm thấy vì Tần Nhạc mà hắn ngày càng không giống mình, thế nhưng hắn lại không kháng cự chút nào, chỉ cần Tần Nhạc thích.
"Cáp...Không cần chậm hơn...Cứ làm em như vậy....Chơi hỏng cũng không sao....A...Lân Thiên....Anh thật lớn....Tao huyệt bị anh nhồi đầy rồi....Em rất thích anh thao em...Ân hừ....Mau chút nữa...Muốn tới...A...Bắn cho em....Em muốn sinh bảo bảo cho anh...Ngô...."
Thời điểm bị tinh dịch nóng bỏng đánh vào vách nhục, Tần Nhạc sảng khoái đạt cao trào.
Mỗi lần tính sự tận hứng có thể khiến tinh thần và thể xác người ta sung sướng. Sau việc, Tư Đồ Lân Thiên sợ y cảm lạnh, ôm y lên ghế phó lái, cầm thảm che người y lại: "Ngủ một chút, lát về nhà anh ôm em lên."
Tần Nhạc biếng nhác nằm ở chỗ đó, địa phương bị nam nhân yêu thương tuy có chút toan trướng nhưng vì bên trong chất đầy tinh dịch nam nhân nên y dị thường thỏa mãn cùng an tâm.
Hai chân ở trên thảm cọ xát một chút, Tần Nhạc nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tư Đồ Lân Thiên: "Lân Thiên, anh còn chưa thao mặt sau của em, trở về làm chỗ đó được không?"
Một câu làm Tư Đồ Lân Thiên đang quay xe trượt tay, trực tiếp khiến Tần Nhạc cười ra tiếng.
"Đừng nháo!" Quần vừa mặc vào lại bị Tần Nhạc mở ra. Tính khí mềm nhũn rơi vào tay đối phương, Tư Đồ Lân Thiên theo bản năng căng thẳng thân thể, hô hấp ngưng trọng muốn người nghịch ngợm bên cạnh an tĩnh, lại không nghĩ Tần Nhạc trực tiếp vứt cho hắn một cái mị nhãn, khom người hạ xuống giữa hai chân hắn, há miệng ngậm vào.
"Ngô..." Tư Đồ Lân Thiên thầm mắng yêu tinh, lần đầu tiên lái xe ra trình độ đua xe.
Vừa đến nhà, Tư Đồ Lân Thiên liền đem người ôm vào ngực, đánh vào cánh mông còn chảy tinh dịch: "Chỉ biết phát tao, vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm em biết không. Nếu xảy ra chuyện gì thì sao, em tao đến mức một khắc cũng không chờ được phải không?"
Bị đánh mông Tần Nhạc nổi lên nước mắt, quay đầu đáng thương nhìn nam nhân phía sau, khóe môi hồng nhuận còn dính bạch trọc khả nghi, có chút ủy khuất nhìn Tư Đồ Lân Thiên: "Anh đánh đi, đánh mạnh một chút, em thích anh như vậy!"
Oanh!
Mặt Tư Đồ Lân Thiên lập tức đỏ, mũi hắn nóng lên, theo sau là một dòng nước ấm chảy xuống.
Nhìn nam nhân xoay người chạy vào phòng tắm, Tần Nhạc thực không phúc hậu ha ha nở nụ cười, đứng dậy đem quần áo của mình cởi ra, cũng không để ý chính mình còn chảy tinh dịch liền đi đến cửa phòng tắm nhìn Tư Đồ Lân Thiên đang ở đó dùng nước rửa mũi: "Anh thật không có tiền đồ, lại chảy máu mũi, coi chừng thiếu máu!"
Ngoài miệng nói vậy nhưng Tần Nhạc vẫn đưa khăn mặt cho hắn.
Tư Đồ Lân Thiên thân thủ tiếp nhận: "Anh không lo thiếu máu, anh là lo thận mệt a. Em chắc không muốn ép khô anh đấy chứ?"
Tần Nhạc hai má ửng hồng, dựa sát vào người hắn: "Anh không thích em như vậy?"
Tư Đồ Lân Thiên để tay lên mông y. Hắn thực thích cái cảm giác mềm mại này: "Em biết rõ em như thế nào anh đều thích, cho nên đừng câu dẫn anh, anh khống chế không được. Vừa rồi đánh đau không?"
Tần Nhạc ngửa đầu nhìn hắn, sau đó hôn lên cằm hắn một cái: "Không đau. Em thích anh đối với em thô bạo một chút. Lân Thiên, anh có biết có một loại người, càng đối xử thô bạo với hắn, càng làm đau hắn, hắn càng cảm thấy khoái cảm không?"
Nhìn ánh mắt thấp thỏm lại chờ mong của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên đã sớm đoán ra một ít, nhéo má y: "Nếu em thích như vậy, anh sẽ học để khiến em càng khoái nhạc."
"Cáp, làm sao đây, phía dưới em lại ướt, anh thao thao em."
"...."
"Em không phải thích anh như vậy sao? Phía trước hút thật nhanh, thật muốn anh chậm lại?" Tư Đồ Lân Thiên phun đầu v* ra, dán vào cằm Tần Nhạc ái muội hỏi. Hắn cảm thấy vì Tần Nhạc mà hắn ngày càng không giống mình, thế nhưng hắn lại không kháng cự chút nào, chỉ cần Tần Nhạc thích.
"Cáp...Không cần chậm hơn...Cứ làm em như vậy....Chơi hỏng cũng không sao....A...Lân Thiên....Anh thật lớn....Tao huyệt bị anh nhồi đầy rồi....Em rất thích anh thao em...Ân hừ....Mau chút nữa...Muốn tới...A...Bắn cho em....Em muốn sinh bảo bảo cho anh...Ngô...."
Thời điểm bị tinh dịch nóng bỏng đánh vào vách nhục, Tần Nhạc sảng khoái đạt cao trào.
Mỗi lần tính sự tận hứng có thể khiến tinh thần và thể xác người ta sung sướng. Sau việc, Tư Đồ Lân Thiên sợ y cảm lạnh, ôm y lên ghế phó lái, cầm thảm che người y lại: "Ngủ một chút, lát về nhà anh ôm em lên."
Tần Nhạc biếng nhác nằm ở chỗ đó, địa phương bị nam nhân yêu thương tuy có chút toan trướng nhưng vì bên trong chất đầy tinh dịch nam nhân nên y dị thường thỏa mãn cùng an tâm.
Hai chân ở trên thảm cọ xát một chút, Tần Nhạc nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tư Đồ Lân Thiên: "Lân Thiên, anh còn chưa thao mặt sau của em, trở về làm chỗ đó được không?"
Một câu làm Tư Đồ Lân Thiên đang quay xe trượt tay, trực tiếp khiến Tần Nhạc cười ra tiếng.
"Đừng nháo!" Quần vừa mặc vào lại bị Tần Nhạc mở ra. Tính khí mềm nhũn rơi vào tay đối phương, Tư Đồ Lân Thiên theo bản năng căng thẳng thân thể, hô hấp ngưng trọng muốn người nghịch ngợm bên cạnh an tĩnh, lại không nghĩ Tần Nhạc trực tiếp vứt cho hắn một cái mị nhãn, khom người hạ xuống giữa hai chân hắn, há miệng ngậm vào.
"Ngô..." Tư Đồ Lân Thiên thầm mắng yêu tinh, lần đầu tiên lái xe ra trình độ đua xe.
Vừa đến nhà, Tư Đồ Lân Thiên liền đem người ôm vào ngực, đánh vào cánh mông còn chảy tinh dịch: "Chỉ biết phát tao, vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm em biết không. Nếu xảy ra chuyện gì thì sao, em tao đến mức một khắc cũng không chờ được phải không?"
Bị đánh mông Tần Nhạc nổi lên nước mắt, quay đầu đáng thương nhìn nam nhân phía sau, khóe môi hồng nhuận còn dính bạch trọc khả nghi, có chút ủy khuất nhìn Tư Đồ Lân Thiên: "Anh đánh đi, đánh mạnh một chút, em thích anh như vậy!"
Oanh!
Mặt Tư Đồ Lân Thiên lập tức đỏ, mũi hắn nóng lên, theo sau là một dòng nước ấm chảy xuống.
Nhìn nam nhân xoay người chạy vào phòng tắm, Tần Nhạc thực không phúc hậu ha ha nở nụ cười, đứng dậy đem quần áo của mình cởi ra, cũng không để ý chính mình còn chảy tinh dịch liền đi đến cửa phòng tắm nhìn Tư Đồ Lân Thiên đang ở đó dùng nước rửa mũi: "Anh thật không có tiền đồ, lại chảy máu mũi, coi chừng thiếu máu!"
Ngoài miệng nói vậy nhưng Tần Nhạc vẫn đưa khăn mặt cho hắn.
Tư Đồ Lân Thiên thân thủ tiếp nhận: "Anh không lo thiếu máu, anh là lo thận mệt a. Em chắc không muốn ép khô anh đấy chứ?"
Tần Nhạc hai má ửng hồng, dựa sát vào người hắn: "Anh không thích em như vậy?"
Tư Đồ Lân Thiên để tay lên mông y. Hắn thực thích cái cảm giác mềm mại này: "Em biết rõ em như thế nào anh đều thích, cho nên đừng câu dẫn anh, anh khống chế không được. Vừa rồi đánh đau không?"
Tần Nhạc ngửa đầu nhìn hắn, sau đó hôn lên cằm hắn một cái: "Không đau. Em thích anh đối với em thô bạo một chút. Lân Thiên, anh có biết có một loại người, càng đối xử thô bạo với hắn, càng làm đau hắn, hắn càng cảm thấy khoái cảm không?"
Nhìn ánh mắt thấp thỏm lại chờ mong của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên đã sớm đoán ra một ít, nhéo má y: "Nếu em thích như vậy, anh sẽ học để khiến em càng khoái nhạc."
"Cáp, làm sao đây, phía dưới em lại ướt, anh thao thao em."
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.