Chương 12:
Mộ Dung Khanh Mặc
10/12/2022
Tề Loan nhớ tới tin đồn từng nghe, nhìn Vân Nhược Dư cười mà không nói, nhưng Vân Nhược Dư hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Tề Loan đang cười vì cái gì.
Chỉ nghĩ là Tề Loan cố ý muốn lừa gạt nàng, sắc mặt càng thêm khó coi: “Ta đang cùng chàng nói chuyện đó, chàng làm sao vậy? Không những không đáp lại, còn muốn chê cười ta.”
Tay trái Tề Loan nắm lại, che miệng ho nhẹ, nỗ lực che giấu nụ cười trên môi, nhưng ý cười trong mắt lại rõ ràng nhìn thấy được, không cách nào che giấu được.
Vân Nhược Dư giả vờ như không nhìn thấy, lúc này hết sức rối rắm nghĩ tới hai người Lộc Trúc và Ngân Điệp: “Vậy hai thị nữ này phu quân mua bao nhiêu bạc?”
“Này… không tốn bao nhiêu bạc, không đắt.” Tề Loan thản nhiên khịt mũi.
Nhưng tiểu công chúa căn bản không muốn mua, tất nhiên muốn hỏi đến cùng.
“Không đắt là bao nhiêu? Cho dù không tốn bao nhiêu cũng có số lượng cụ thể, đúng không?"
Tề Loan bị Vân Nhược Dư hỏi sửng sốt một hồi, làm sao mà hắn biết được mua một thị nữ cần tốn bao nhiêu bạc?
Lúc trước chưa tòng quân, những việc này có mẫu thân lo liệu, sau khi tòng quân, hắn ở trong quân đương nhiên không cần thị nữ.
Cho dù muốn nói dối tùy tiện, hắn cũng không nghĩ ra được đáp án đáng tin cậy, nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ, cũng không có người khác có thể giúp hắn giải vây.
Trong lòng Tề Loan có hơi chột dạ nên tránh sang một bên, muốn uống một ngụm trà cho đỡ sợ, kết quả chung trà trong tầm tay cũng bị Vân Nhược Dư nhanh tay lẹ mắt cướp đi, bàn tay nàng cầm chung trà cẩn thận đặt vào lòng, hung dữ nói: “Ta không cho chàng uống, ta đang hỏi chàng, chàng chột dạ cái gì?”
“Ta không có chột dạ, ta là đang khát nước.”
“Ta không tin, trước kia chàng đã từng nói với ta, nếu một người không dám nhìn thẳng đôi mắt của người kia, hơn nữa nhìn xung quanh tìm đồ vật, đó chính là đang chột dạ.” Vân Nhược Dư nói đạo lý rõ ràng.
Tay Tề Loan cứng đờ, rất muốn nói cho Vân Nhược Dư biết hắn căn bản chưa từng nói lời này.
“Nương tử, từ buổi sáng đến bây giờ, ta vẫn chưa được uống một giọt nước.” Tề Loan cũng không biết bản thân mình vì sao lại lăn lộn thành bộ dạng chật vật này, không chỉ bên cạnh không có người hầu hạ, bây giờ đến uống một ngụm trà cũng không xong.
“Chờ chàng nói rõ ràng chuyện này, ta sẽ trả lại.” Vân Nhược Dư ôm chung trà không chịu buông tay, Tề Loan cũng không thể cường thủ hào đoạt, miễn cho nước trà bên trong rớt ra làm ướt quần áo nàng.
“Chuyện này cứ quyết định vậy đi, chớ nhiều lời, cùng lắm chỉ là hai thị nữ mà thôi.” Tề Loan quật cường dời mắt, ngữ khí cường ngạnh.
Tề Loan đợi chốc lát cũng không nghe thấy thanh âm Vân Nhược Dư phản bác, còn tưởng rằng nàng đã thỏa hiệp, nhưng lúc này Vân Nhược Dư lại lo lắng sốt ruột nhìn Tề Loan, thật cẩn thận hỏi hắn, có phải bởi vì lúc trước cứu người kia bây giờ nhìn thấy hắn ta phát đạt phú quý áo gấm về làng nên trong lòng hắn có chút trống vắng hay không?
Bằng không vì sao một hai phải mua hai nha hoàn về hầu hạ?
Tề Loan bị hỏi đến mức ngây ra như phỗng, ý đồ muốn giải thích: “Ta không phải……”
“Phu quân, người khác như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, ta tin tưởng phu quân ngày sau nhất định có thể đạt được thành tựu, thành tựu so với người kia còn lớn hơn.” Giọng nói Vân Nhược Dư vô cùng ôn nhu, nàng tràn ngập tin tưởng với Tề Loan, trong mắt chỉ toàn là tín nhiệm.
Đại tướng quân Tề Loan có thành tích vượt xa bạn cùng lứa, giờ khắc này cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Thôi thôi, Ngũ công chúa cao hứng là được.
“Phu quân, trong lòng ta biết chàng có suy nghĩ, nhưng cuộc sống chúng ta hiện giờ thật sự không giàu có, chàng không cần học thói quen xa xỉ của đám con cháu phú quý, hai thị nữ này mua bao nhiêu bạc, không bằng chàng trả lại đi?” Vân Nhược Dư tận tình khuyên bảo.
Muốn cho Tề Loan không cần phùng má giả làm người mập.
(Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.))
Tề Loan đã không còn sức lực đi suy đoán công chúa điện hạ lại suy nghĩ cái gì, chỉ có thể làm bộ bản thân không hiểu rõ, nói cho Vân Nhược Dư biết tổng cộng tốn tám lượng bạc.
“Phu quân chàng có biết tám lượng bạc lớn bao nhiêu không?” Vân Nhược Dư vừa nghe đến đây mặt đầy đau lòng, ngay sau đó lại bày ra vẻ mặt khiển trách nhìn Tề Loan nói: “Tuy nói chúng ta hiện giờ có một cái bút bạc, nhưng thứ đó chúng ta phải dùng để sửa nhà. Phu quân vừa ra tay đã mất mười sáu lượng, đây chính quà nhập học hai năm của chàng.”
Tề Loan thấy sắc mặt Vân Nhược Dư không tốt, vội vàng bổ sung thêm: “Mẹ mìn nói gần đây doanh thu không tốt, vốn dĩ tám lượng một người, hôm nay bán nửa giá chỉ cần bốn lượng, mua hai người tổng cộng chỉ mất tám lượng.”
Nói đến cuối cùng Tề Loan đã không biết rốt cuộc mình đang nói cái gì nữa rồi.
Nói đến mức mẹ mìn này có doanh thu không tốt hay không, có thể giảm giá bán nha hoàn hay không, Vân Nhược Dư hẳn là không hiểu.
Nhưng công chúa điện hạ tuy không có biết, nhưng đầu óc lại vô cùng linh hoạt, nghe thấy Tề Loan giải thích như vậy, cũng không tiếp tục kiên trì để Tề Loan trả người lại, đến lúc Tề Loan cho rằng chuyện này rốt cuộc cũng lừa gạt qua.
Nàng lại nói ra một ý tưởng kinh thiên động địa: “Nếu chàng có thể mua giảm giá hai người này, không bằng chúng ta tìm một chỗ bán hai người này lại, bán tám lượng như cũ, chúng ta không chỉ có thể đem bạc kiếm trở về, còn có thể kiếm được tám lượng.”
Tề Loan nghe đến đây thật sự là nói không nên lời, đặc biệt là thoáng nhìn qua vẻ mặt hưng phấn của Vân Nhược Dư, càng không biết nên đối phó như thế nào.
Hắn không nhịn được mà bật cười, nhịn không được suy nghĩ bậy bạ, bọn thị nữ Ngũ công chúa có biết chủ tử các nàng thông minh như vậy sao?
“Nương tử.” Tề Loan nhẹ giọng mở miệng, ý đồ đánh mất ý niệm này của Vân Nhược Dư, nhưng vừa mới mở miệng, đã bị Vân Nhược Dư trừng mắt nhìn một cái.
“Như thế nào, đây là chàng luyến tiếc sao?”
Tề Loan xấu hổ không chịu được, bất đắc dĩ mở miệng giải thích: “Nương tử, thân thế các nàng rất thê thảm, rất đáng thương, nếu chúng ta không thu lưu các nàng, chỉ sợ kết cục sẽ thực thê thảm.”
“Tại sao phu quân lại nói ra lời này?”
Tề Loan dưới ánh mắt nghi hoặc của Vân Nhược Dư, vắt hết óc bịa đặt ra một chuyện xưa vô cùng thê thảm, nói cái gì ba tuổi không có cha, năm tuổi không có mẹ.
Vì để Vân Nhược Dư tin phục, còn đặc biệt tìm Lộc Trúc cùng Ngân Điệp tới, để hai nàng tự mình nói.
Chỉ nghĩ là Tề Loan cố ý muốn lừa gạt nàng, sắc mặt càng thêm khó coi: “Ta đang cùng chàng nói chuyện đó, chàng làm sao vậy? Không những không đáp lại, còn muốn chê cười ta.”
Tay trái Tề Loan nắm lại, che miệng ho nhẹ, nỗ lực che giấu nụ cười trên môi, nhưng ý cười trong mắt lại rõ ràng nhìn thấy được, không cách nào che giấu được.
Vân Nhược Dư giả vờ như không nhìn thấy, lúc này hết sức rối rắm nghĩ tới hai người Lộc Trúc và Ngân Điệp: “Vậy hai thị nữ này phu quân mua bao nhiêu bạc?”
“Này… không tốn bao nhiêu bạc, không đắt.” Tề Loan thản nhiên khịt mũi.
Nhưng tiểu công chúa căn bản không muốn mua, tất nhiên muốn hỏi đến cùng.
“Không đắt là bao nhiêu? Cho dù không tốn bao nhiêu cũng có số lượng cụ thể, đúng không?"
Tề Loan bị Vân Nhược Dư hỏi sửng sốt một hồi, làm sao mà hắn biết được mua một thị nữ cần tốn bao nhiêu bạc?
Lúc trước chưa tòng quân, những việc này có mẫu thân lo liệu, sau khi tòng quân, hắn ở trong quân đương nhiên không cần thị nữ.
Cho dù muốn nói dối tùy tiện, hắn cũng không nghĩ ra được đáp án đáng tin cậy, nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ, cũng không có người khác có thể giúp hắn giải vây.
Trong lòng Tề Loan có hơi chột dạ nên tránh sang một bên, muốn uống một ngụm trà cho đỡ sợ, kết quả chung trà trong tầm tay cũng bị Vân Nhược Dư nhanh tay lẹ mắt cướp đi, bàn tay nàng cầm chung trà cẩn thận đặt vào lòng, hung dữ nói: “Ta không cho chàng uống, ta đang hỏi chàng, chàng chột dạ cái gì?”
“Ta không có chột dạ, ta là đang khát nước.”
“Ta không tin, trước kia chàng đã từng nói với ta, nếu một người không dám nhìn thẳng đôi mắt của người kia, hơn nữa nhìn xung quanh tìm đồ vật, đó chính là đang chột dạ.” Vân Nhược Dư nói đạo lý rõ ràng.
Tay Tề Loan cứng đờ, rất muốn nói cho Vân Nhược Dư biết hắn căn bản chưa từng nói lời này.
“Nương tử, từ buổi sáng đến bây giờ, ta vẫn chưa được uống một giọt nước.” Tề Loan cũng không biết bản thân mình vì sao lại lăn lộn thành bộ dạng chật vật này, không chỉ bên cạnh không có người hầu hạ, bây giờ đến uống một ngụm trà cũng không xong.
“Chờ chàng nói rõ ràng chuyện này, ta sẽ trả lại.” Vân Nhược Dư ôm chung trà không chịu buông tay, Tề Loan cũng không thể cường thủ hào đoạt, miễn cho nước trà bên trong rớt ra làm ướt quần áo nàng.
“Chuyện này cứ quyết định vậy đi, chớ nhiều lời, cùng lắm chỉ là hai thị nữ mà thôi.” Tề Loan quật cường dời mắt, ngữ khí cường ngạnh.
Tề Loan đợi chốc lát cũng không nghe thấy thanh âm Vân Nhược Dư phản bác, còn tưởng rằng nàng đã thỏa hiệp, nhưng lúc này Vân Nhược Dư lại lo lắng sốt ruột nhìn Tề Loan, thật cẩn thận hỏi hắn, có phải bởi vì lúc trước cứu người kia bây giờ nhìn thấy hắn ta phát đạt phú quý áo gấm về làng nên trong lòng hắn có chút trống vắng hay không?
Bằng không vì sao một hai phải mua hai nha hoàn về hầu hạ?
Tề Loan bị hỏi đến mức ngây ra như phỗng, ý đồ muốn giải thích: “Ta không phải……”
“Phu quân, người khác như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, ta tin tưởng phu quân ngày sau nhất định có thể đạt được thành tựu, thành tựu so với người kia còn lớn hơn.” Giọng nói Vân Nhược Dư vô cùng ôn nhu, nàng tràn ngập tin tưởng với Tề Loan, trong mắt chỉ toàn là tín nhiệm.
Đại tướng quân Tề Loan có thành tích vượt xa bạn cùng lứa, giờ khắc này cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Thôi thôi, Ngũ công chúa cao hứng là được.
“Phu quân, trong lòng ta biết chàng có suy nghĩ, nhưng cuộc sống chúng ta hiện giờ thật sự không giàu có, chàng không cần học thói quen xa xỉ của đám con cháu phú quý, hai thị nữ này mua bao nhiêu bạc, không bằng chàng trả lại đi?” Vân Nhược Dư tận tình khuyên bảo.
Muốn cho Tề Loan không cần phùng má giả làm người mập.
(Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.))
Tề Loan đã không còn sức lực đi suy đoán công chúa điện hạ lại suy nghĩ cái gì, chỉ có thể làm bộ bản thân không hiểu rõ, nói cho Vân Nhược Dư biết tổng cộng tốn tám lượng bạc.
“Phu quân chàng có biết tám lượng bạc lớn bao nhiêu không?” Vân Nhược Dư vừa nghe đến đây mặt đầy đau lòng, ngay sau đó lại bày ra vẻ mặt khiển trách nhìn Tề Loan nói: “Tuy nói chúng ta hiện giờ có một cái bút bạc, nhưng thứ đó chúng ta phải dùng để sửa nhà. Phu quân vừa ra tay đã mất mười sáu lượng, đây chính quà nhập học hai năm của chàng.”
Tề Loan thấy sắc mặt Vân Nhược Dư không tốt, vội vàng bổ sung thêm: “Mẹ mìn nói gần đây doanh thu không tốt, vốn dĩ tám lượng một người, hôm nay bán nửa giá chỉ cần bốn lượng, mua hai người tổng cộng chỉ mất tám lượng.”
Nói đến cuối cùng Tề Loan đã không biết rốt cuộc mình đang nói cái gì nữa rồi.
Nói đến mức mẹ mìn này có doanh thu không tốt hay không, có thể giảm giá bán nha hoàn hay không, Vân Nhược Dư hẳn là không hiểu.
Nhưng công chúa điện hạ tuy không có biết, nhưng đầu óc lại vô cùng linh hoạt, nghe thấy Tề Loan giải thích như vậy, cũng không tiếp tục kiên trì để Tề Loan trả người lại, đến lúc Tề Loan cho rằng chuyện này rốt cuộc cũng lừa gạt qua.
Nàng lại nói ra một ý tưởng kinh thiên động địa: “Nếu chàng có thể mua giảm giá hai người này, không bằng chúng ta tìm một chỗ bán hai người này lại, bán tám lượng như cũ, chúng ta không chỉ có thể đem bạc kiếm trở về, còn có thể kiếm được tám lượng.”
Tề Loan nghe đến đây thật sự là nói không nên lời, đặc biệt là thoáng nhìn qua vẻ mặt hưng phấn của Vân Nhược Dư, càng không biết nên đối phó như thế nào.
Hắn không nhịn được mà bật cười, nhịn không được suy nghĩ bậy bạ, bọn thị nữ Ngũ công chúa có biết chủ tử các nàng thông minh như vậy sao?
“Nương tử.” Tề Loan nhẹ giọng mở miệng, ý đồ đánh mất ý niệm này của Vân Nhược Dư, nhưng vừa mới mở miệng, đã bị Vân Nhược Dư trừng mắt nhìn một cái.
“Như thế nào, đây là chàng luyến tiếc sao?”
Tề Loan xấu hổ không chịu được, bất đắc dĩ mở miệng giải thích: “Nương tử, thân thế các nàng rất thê thảm, rất đáng thương, nếu chúng ta không thu lưu các nàng, chỉ sợ kết cục sẽ thực thê thảm.”
“Tại sao phu quân lại nói ra lời này?”
Tề Loan dưới ánh mắt nghi hoặc của Vân Nhược Dư, vắt hết óc bịa đặt ra một chuyện xưa vô cùng thê thảm, nói cái gì ba tuổi không có cha, năm tuổi không có mẹ.
Vì để Vân Nhược Dư tin phục, còn đặc biệt tìm Lộc Trúc cùng Ngân Điệp tới, để hai nàng tự mình nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.