Chương 27:
Mộ Dung Khanh Mặc
10/12/2022
Từ phong hào của nàng cũng có thể nhìn ra được.
Vĩnh An, vĩnh viễn an bình.
Tỏ rõ thiên vị chói lọi của Đế vương.
Đối với chuyện hôn nhân này, Trấn Bắc Hầu phủ không cho phép tùy ý, không chấp nhận bước đi sai bước nhầm.
“Chỉ sợ là phu nhân lo lắng quá nhiều? Tướng quân là người có chừng mực, mấy năm nay ở biên quan, cũng chưa từng nháo ra chuyện gì hoang đường, ngài không cần lo lắng, chờ mấy ngày nữa tìm cớ, để tướng quân hồi phủ một chuyến, ngài giáp mặt hỏi một câu là được.”
Sau khi Nguyễn thị nghe xong, gật đầu đồng ý, chuyện này đúng là không thể nháo đến mức gióng trống khua chiêng, nếu không có việc gì bất quá chỉ bị nghị luận vài câu, nếu thật sự có việc, sao có thể hành sự lỗ mãng như vậy?
“Tìm thời điểm thích hợp, để Nhị Lang hồi phủ một chuyến, cũng để hắn gặp tổ phụ, miễn cho công công thường xuyên nhớ thương.”
Cũng để bà nhớ thương.
Nguyễn thị nói xong, lại bắt đầu xem sổ sách trên bàn, nhưng cũng có lẽ là trong lòng chất chứa tâm sự, dẫn tới Nguyễn thị không yên, tính tính liền bắt đầu bực bội: “Không cần tìm thời cơ thích hợp gì nữa, ngày mai liền nói ta thân mình không khoẻ, để Nhị Lang ngày mai lập tức hồi phủ.”
Sinh bệnh sẽ không cần chọn thời điểm.
Nguyễn thị nói xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Giờ này khắc này Tề Loan đang ở thư phòng bị bắt đọc sách hoàn toàn không biết mẫu thân đang ở nhà suy tư muốn hỏi hắn như thế nào, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu nhìn Vân Nhược Dư ngồi một bên.
Suy nghĩ nên cò kè mặc cả với nàng như thế nào.
Để tránh cho canh bốn bị gọi dậy, Tề Loan đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào, ngày thường không quá nguyện ý gọi tên xưng hô, bây giờ cũng phải dùng: “Nương… Khụ, nương tử. Canh bốn, thật sự quá sớm.”
Mỗi lần Vân Nhược Dư bồi Tề Loan đọc sách, bản thân mình cũng không nhàn rỗi, sẽ ngồi một bên chép sách, nàng làm việc luôn nghiêm túc, dù cho Tề Loan nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nàng cũng không phát hiện ra.
Vẫn là khi Tề Loan lên tiếng, Vân Nhược Dư mới phản ứng lại: “Phu quân hôm nay có thể đi ngủ sớm, không cần đọc sách đến canh ba.”
Lời phản bác của Tề Loan còn chưa nói ra, Vân Nhược Dư liền bẻ ngón tay tính toán dùm hắn: “Lúc trước phu quân canh ba đi ngủ, canh năm dậy sớm, có thể ngủ được mấy canh giờ. Hiện giờ đổi lại dậy bốn khởi, phu quân đi ngủ sớm đẩy canh giờ về phía trước là tốt.”
Nội tâm Vân Nhược Dư nhận định mình không phải là người không hiểu chuyện, muốn dậy sớm thì phải nghỉ ngơi, dậy sớm không phải là rất tốt sao?
Tề Loan sau khi nghe xong biết rõ việc này đã không còn cách nào xoay chuyển, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Nhược Dư, lời nói của nàng thật khiến vô cùng đau đớn, canh ba đi ngủ canh năm dậy sớm còn có thể ngủ được mấy canh giờ?
A, tính toán đâu ra đấy cũng không quá ba canh giờ.
“Canh năm đọc sách, ta cũng có thể theo kịp giờ Mẹo đến học đường.” Tề Loan giãy giụa đấu tranh lần cuối.
Vân Nhược Dư lại không để ý tới kiến nghị của hắn, phản bác vô cùng rành mạch: “Ngày thường gọi chàng dậy sớm, chàng đều ra sức khước từ, ở trong nhà ngủ dậy muộn một chút cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng bây giờ phải tới thư viện học tập, cũng không thể đến trễ.”
Tề Loan chỉ cần tưởng tượng tới đã bắt đầu hối hận, hắn đúng là không nên nghĩ đi lâm triều.
“Gọi chàng dậy sớm đã là chuyện không dễ, huống chi còn phải chăm chút vẻ ngoài, sửa sang lại y quan, cũng không thể vội vàng ra cửa?” Vân Nhược Dư an bài thời gian thỏa đáng, như thế vẫn còn cảm thấy thời gian không đủ dùng.
Phu quân rốt cuộc là áo giác tới mức nào, cảm thấy hắn vẫn có thể đọc sách?
Tề Loan cười khổ một tiếng, trong thanh âm mang theo mang theo một chút buồn bực không nghe thấy: “Hiểu biết cũng thật nhiều.”
Vân Nhược Dư căn bản không nghe ra được chút trào phúng trong lời nói đó, ngược lại còn quay về phía Tề Loan nhoẻn miệng cười: “Đó là đương nhiên, phu quân của thiếp sau này sẽ là tiến sĩ, mà thiếp phải làm nương tử của tiến sĩ.”
Nàng ôn nhu nhìn Tề Loan, dịu dàng và mong chờ trong mắt không cách nào bỏ qua.
Bộ dáng kia khiến đáy lòng Tề Loan cảm thấy hụt hẫng, nương tử của tiến sĩ có gì tốt?
Tướng quân phu nhân chẳng lẽ không bằng nương tử tiến sĩ?
Đại Thần tiến sĩ nhiều như vậy, một giáp là tiến sĩ, tam giáp không phải cũng là tiến sĩ sao?
Dù là Trạng Nguyên đúng đầu tiến sĩ cập đệ đầu danh, sau khi nhập sĩ không phải cũng từ quan thất phẩm bắt đầu chậm rãi đi lên sao?
Mà bây giờ hắn đã là tướng quân tướng quân nhất phẩm.
Chẳng lẽ so ra kém tú tài nghèo đến khoa cử cũng thi rớt thi không đậu sao?
Tề Loan khịt mũi coi thường, cười lạnh liên tục.
Nhưng rất nhanh hắn liền cười không nổi, đợi Tề Loan phản ứng lại mình vừa suy nghĩ cái gì, đứng ngây ngốc cả người, hắn vô cùng hoảng sợ, thực sự là không suy nghĩ cẩn thận, bản thân mình sao lại có ý tưởng quá đáng như thế được?
Tề Loan nhìn dung mạo mỹ lệ của Vân Nhược Dư trước mắt, nháy mắt tìm được lời giải thích hợp lý.
Nàng vốn sinh ra đã đẹp, ở dưới ánh đèn, càng là có vẻ vũ mị động lòng người.
Sắc đẹp mê hoặc nhân, cổ nhân không lừa dối mình.
Bị mê hoặc, cũng là chuyện bình thường.
Tề Loan an ủi chính mình, cuối cùng thành công lừa gạt được bản thân.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tề Loan: Chính mình lừa chính mình, ta thật nghiêm túc.
Đại tướng quân hiện tại: Nương tử của tiến sĩ có gì tốt?
Đại tướng quân sau này: Thật sự thích tiến sĩ như vậy sao? Ta chỉ cần nỗ lực không phải là không thể. QAQ
Vĩnh An, vĩnh viễn an bình.
Tỏ rõ thiên vị chói lọi của Đế vương.
Đối với chuyện hôn nhân này, Trấn Bắc Hầu phủ không cho phép tùy ý, không chấp nhận bước đi sai bước nhầm.
“Chỉ sợ là phu nhân lo lắng quá nhiều? Tướng quân là người có chừng mực, mấy năm nay ở biên quan, cũng chưa từng nháo ra chuyện gì hoang đường, ngài không cần lo lắng, chờ mấy ngày nữa tìm cớ, để tướng quân hồi phủ một chuyến, ngài giáp mặt hỏi một câu là được.”
Sau khi Nguyễn thị nghe xong, gật đầu đồng ý, chuyện này đúng là không thể nháo đến mức gióng trống khua chiêng, nếu không có việc gì bất quá chỉ bị nghị luận vài câu, nếu thật sự có việc, sao có thể hành sự lỗ mãng như vậy?
“Tìm thời điểm thích hợp, để Nhị Lang hồi phủ một chuyến, cũng để hắn gặp tổ phụ, miễn cho công công thường xuyên nhớ thương.”
Cũng để bà nhớ thương.
Nguyễn thị nói xong, lại bắt đầu xem sổ sách trên bàn, nhưng cũng có lẽ là trong lòng chất chứa tâm sự, dẫn tới Nguyễn thị không yên, tính tính liền bắt đầu bực bội: “Không cần tìm thời cơ thích hợp gì nữa, ngày mai liền nói ta thân mình không khoẻ, để Nhị Lang ngày mai lập tức hồi phủ.”
Sinh bệnh sẽ không cần chọn thời điểm.
Nguyễn thị nói xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Giờ này khắc này Tề Loan đang ở thư phòng bị bắt đọc sách hoàn toàn không biết mẫu thân đang ở nhà suy tư muốn hỏi hắn như thế nào, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu nhìn Vân Nhược Dư ngồi một bên.
Suy nghĩ nên cò kè mặc cả với nàng như thế nào.
Để tránh cho canh bốn bị gọi dậy, Tề Loan đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào, ngày thường không quá nguyện ý gọi tên xưng hô, bây giờ cũng phải dùng: “Nương… Khụ, nương tử. Canh bốn, thật sự quá sớm.”
Mỗi lần Vân Nhược Dư bồi Tề Loan đọc sách, bản thân mình cũng không nhàn rỗi, sẽ ngồi một bên chép sách, nàng làm việc luôn nghiêm túc, dù cho Tề Loan nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nàng cũng không phát hiện ra.
Vẫn là khi Tề Loan lên tiếng, Vân Nhược Dư mới phản ứng lại: “Phu quân hôm nay có thể đi ngủ sớm, không cần đọc sách đến canh ba.”
Lời phản bác của Tề Loan còn chưa nói ra, Vân Nhược Dư liền bẻ ngón tay tính toán dùm hắn: “Lúc trước phu quân canh ba đi ngủ, canh năm dậy sớm, có thể ngủ được mấy canh giờ. Hiện giờ đổi lại dậy bốn khởi, phu quân đi ngủ sớm đẩy canh giờ về phía trước là tốt.”
Nội tâm Vân Nhược Dư nhận định mình không phải là người không hiểu chuyện, muốn dậy sớm thì phải nghỉ ngơi, dậy sớm không phải là rất tốt sao?
Tề Loan sau khi nghe xong biết rõ việc này đã không còn cách nào xoay chuyển, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Nhược Dư, lời nói của nàng thật khiến vô cùng đau đớn, canh ba đi ngủ canh năm dậy sớm còn có thể ngủ được mấy canh giờ?
A, tính toán đâu ra đấy cũng không quá ba canh giờ.
“Canh năm đọc sách, ta cũng có thể theo kịp giờ Mẹo đến học đường.” Tề Loan giãy giụa đấu tranh lần cuối.
Vân Nhược Dư lại không để ý tới kiến nghị của hắn, phản bác vô cùng rành mạch: “Ngày thường gọi chàng dậy sớm, chàng đều ra sức khước từ, ở trong nhà ngủ dậy muộn một chút cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng bây giờ phải tới thư viện học tập, cũng không thể đến trễ.”
Tề Loan chỉ cần tưởng tượng tới đã bắt đầu hối hận, hắn đúng là không nên nghĩ đi lâm triều.
“Gọi chàng dậy sớm đã là chuyện không dễ, huống chi còn phải chăm chút vẻ ngoài, sửa sang lại y quan, cũng không thể vội vàng ra cửa?” Vân Nhược Dư an bài thời gian thỏa đáng, như thế vẫn còn cảm thấy thời gian không đủ dùng.
Phu quân rốt cuộc là áo giác tới mức nào, cảm thấy hắn vẫn có thể đọc sách?
Tề Loan cười khổ một tiếng, trong thanh âm mang theo mang theo một chút buồn bực không nghe thấy: “Hiểu biết cũng thật nhiều.”
Vân Nhược Dư căn bản không nghe ra được chút trào phúng trong lời nói đó, ngược lại còn quay về phía Tề Loan nhoẻn miệng cười: “Đó là đương nhiên, phu quân của thiếp sau này sẽ là tiến sĩ, mà thiếp phải làm nương tử của tiến sĩ.”
Nàng ôn nhu nhìn Tề Loan, dịu dàng và mong chờ trong mắt không cách nào bỏ qua.
Bộ dáng kia khiến đáy lòng Tề Loan cảm thấy hụt hẫng, nương tử của tiến sĩ có gì tốt?
Tướng quân phu nhân chẳng lẽ không bằng nương tử tiến sĩ?
Đại Thần tiến sĩ nhiều như vậy, một giáp là tiến sĩ, tam giáp không phải cũng là tiến sĩ sao?
Dù là Trạng Nguyên đúng đầu tiến sĩ cập đệ đầu danh, sau khi nhập sĩ không phải cũng từ quan thất phẩm bắt đầu chậm rãi đi lên sao?
Mà bây giờ hắn đã là tướng quân tướng quân nhất phẩm.
Chẳng lẽ so ra kém tú tài nghèo đến khoa cử cũng thi rớt thi không đậu sao?
Tề Loan khịt mũi coi thường, cười lạnh liên tục.
Nhưng rất nhanh hắn liền cười không nổi, đợi Tề Loan phản ứng lại mình vừa suy nghĩ cái gì, đứng ngây ngốc cả người, hắn vô cùng hoảng sợ, thực sự là không suy nghĩ cẩn thận, bản thân mình sao lại có ý tưởng quá đáng như thế được?
Tề Loan nhìn dung mạo mỹ lệ của Vân Nhược Dư trước mắt, nháy mắt tìm được lời giải thích hợp lý.
Nàng vốn sinh ra đã đẹp, ở dưới ánh đèn, càng là có vẻ vũ mị động lòng người.
Sắc đẹp mê hoặc nhân, cổ nhân không lừa dối mình.
Bị mê hoặc, cũng là chuyện bình thường.
Tề Loan an ủi chính mình, cuối cùng thành công lừa gạt được bản thân.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tề Loan: Chính mình lừa chính mình, ta thật nghiêm túc.
Đại tướng quân hiện tại: Nương tử của tiến sĩ có gì tốt?
Đại tướng quân sau này: Thật sự thích tiến sĩ như vậy sao? Ta chỉ cần nỗ lực không phải là không thể. QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.