Chương 33:
Mộ Dung Khanh Mặc
10/12/2022
Trên bàn đặt bốn món mặn một món canh, mỗi món đều vô cùng tinh xảo, sắc hương vị đầy đủ, chỉ cần nhìn qua đã thấy muốn ăn.
Vốn dĩ Tề Loan muốn tránh cho Vân Nhược Dư tới phòng bếp lăn lộn mới lôi kéo không cho nàng đi hâm nóng đồ ăn.
Bây giờ ngửi được mùi đồ ăn, bỗng nhiên lại cảm thấy đói bụng, kéo Vân Nhược ngồi xuống cùng ăn cơm.
“Phu quân chàng mau ăn cơm đi, hôm nay sao lại về muộn như vậy? Thư viện tan học muộn thế này sao?” Vân Nhược Dư một bên nói chuyện, một bên gắp đồ ăn cho Tề Loan.
Động tác ăn cơm của Tề Loan tuy rằng rất nhanh nhưng không có vẻ thô lỗ, ngón tay thon dài lướt qua trước mắt Vân Nhược Dư, nàng nhìn Tề Loan, mặt mày tràn đầy ôn nhu.
Tề Loan tuy đã dùng cơm ở Trấn Bắc Hầu phủ, nhưng cũng không cự tuyệt.
Vân Nhược Dư thấy hắn thích, trong lòng vô cùng sung sướng: “Tất cả đều chuẩn bị cho phu quân, nếu chàng thì thì ăn thêm đi.”
Vân Nhược Dư vẫn để bụng đói đợi Tề Loan trở về, nhưng so với lấp đầy bụng, dường như nàng thích nhìn bộ dáng Tề Loan ăn cơm hơn.
“Nàng cũng mau ăn đi.” Tề Loan cầm đũa gắp đồ ăn vào bát Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nhìn đồ ăn đặt trong chén, mặt mày ôn nhu như có thể véo ra nước, trong thanh âm lại mang theo chút hờn dỗi: “Phu quân còn nhớ rõ ta thích ăn món này ư.”
Tay Tề Loan có chút cứng đờ, nếu hắn nói là vừa khéo Vân Nhược Dư sẽ tin không?
Trong lòng hắn xấu hổ, trên mặt không lộ ra biểu cảm, chậm rãi cong môi: “Nàng là nương tử của ta, đương nhiên ta phải biết nàng thích ăn món gì.”
Vân Nhược Dư bưng chén lên trộm cười, hồi lâu cũng không động đũa, nhìn đồ ăn trước mắt, chỉ cảm thấy có hơi đáng tiếc: “Đúng là có hơi lạnh, lúc mới nấu xong ăn hẳn sẽ ngon hơn.”
“Như vậy đã ăn rất ngon rồi.” Trước kia đúng là Tề Loan nói qua rất nhiều lời dỗ Vân Nhược Dư vui vẻ, nhưng là những lời này đều phát ra từ phế phủ không có nửa câu dối trá.
Tuy nói đồ ăn có hơi lạnh, hâm nóng một lát cũng không sao, nhưng hương vị đương nhiên không thể ngon bằng lúc vừa nấu xong, Vân Nhược Dư không biết Tề Loan rốt cuộc là tan học giờ nào, đồ ăn này làm sớm không được, làm chậm cũng không được, vì tránh cho tình huống như vậy lại phát sinh, nàng suy nghĩ một hồi hỏi: “Phu quân, thư viện rốt cuộc khi nào tan học?”
Tề Loan làm sao biết được thư viện khi nào tan học?
“Hẳn là vào buổi trưa.” Tề Loan vội vàng ăn cơm, cũng không quá chú ý thuận miệng liền bịa chuyện lên.
Vân Nhược Dư nhìn canh giờ lúc này, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Trưởng thư viện này nghĩ như thế nào? Sao có thể đến buổi trưa mới tan học? Vậy giờ dùng cơm là giờ nào? Không sợ là học sinh đói lả sao?”
Vân Nhược Dư nhớ tới bộ dáng thở hổn hển của Tề Loan, vừa rồi chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, liền đề nghị đến giữa trưa Tề Loan không cần trở về, nàng sẽ đến thư viện đưa đồ ăn.
“Không cần phải làm vậy.” Tề Loan không chút suy nghĩ cự tuyệt, thoáng nhìn thần sắc nghi hoặc của Vân Nhược Dư, vội vàng không ngừng lấy cớ giải thích: “Nương tử ngày thường vất vả, buổi sáng còn phải gọi ta dậy đọc sách, còn phải chuẩn bị cơm trưa, đã vô cùng bận rộn, nếu làm xong đồ ăn đưa tới chẳng phải là chậm trễ sao?”
“Sẽ không quá chậm trễ.”
“Không ổn, thư viện này ở thành bắc, vừa đi vừa về tốn hơn nửa canh giờ, thuê xe ngựa cũng phải tốn không ít ngân lượng.”
“Xe ngựa thuê không nổi, có thể thuê xe lừa.” Vân Nhược Dư nghĩ đơn giản, cũng không cảm thấy xe lừa có vấn đề gì.
Trên trán Tề Loan bắt đầu chảy mồ hôi, để Vĩnh An công chúa đi ra ngoài bằng xe lừa? Chuyện này nếu truyền tới tai bệ hạ, hắn còn thấy được mặt trời ngày mai sao?
“Xe lừa ngồi cũng không thoải mái, ta không muốn nương tử quá vất vả, nàng chỉ cần ở trong phủ chờ ta trở lại là được.” Tề Loan miệng lưỡi nhanh nhẹn, vừa lừa gạt vừa khuyên ngăn Vân Nhược Dư từ bỏ niệm này.
Căn bản là hắn không muốn tới thư viện, cũng không muốn đi thượng triều.
Đồ ăn của Vân Nhược Dư muốn đưa tới nơi nào?
Vốn dĩ Tề Loan muốn đi thượng triều, nhưng thật sự hắn không muốn tới nghe những quan văn đó lải nhải dài dòng, bây giờ Đại Thần cũng không có chiến sự, hắn không đi thượng triều cũng không có vấn đề gì.
Lui một vạn bước mà nói, nếu thật sự khai chiến, hắn khẳng định sẽ trực tiếp đi tới chiến trường, làm sao lại muốn đi thượng triều cãi nhau với đám quan văn?
Vốn dĩ Tề Loan muốn tránh cho Vân Nhược Dư tới phòng bếp lăn lộn mới lôi kéo không cho nàng đi hâm nóng đồ ăn.
Bây giờ ngửi được mùi đồ ăn, bỗng nhiên lại cảm thấy đói bụng, kéo Vân Nhược ngồi xuống cùng ăn cơm.
“Phu quân chàng mau ăn cơm đi, hôm nay sao lại về muộn như vậy? Thư viện tan học muộn thế này sao?” Vân Nhược Dư một bên nói chuyện, một bên gắp đồ ăn cho Tề Loan.
Động tác ăn cơm của Tề Loan tuy rằng rất nhanh nhưng không có vẻ thô lỗ, ngón tay thon dài lướt qua trước mắt Vân Nhược Dư, nàng nhìn Tề Loan, mặt mày tràn đầy ôn nhu.
Tề Loan tuy đã dùng cơm ở Trấn Bắc Hầu phủ, nhưng cũng không cự tuyệt.
Vân Nhược Dư thấy hắn thích, trong lòng vô cùng sung sướng: “Tất cả đều chuẩn bị cho phu quân, nếu chàng thì thì ăn thêm đi.”
Vân Nhược Dư vẫn để bụng đói đợi Tề Loan trở về, nhưng so với lấp đầy bụng, dường như nàng thích nhìn bộ dáng Tề Loan ăn cơm hơn.
“Nàng cũng mau ăn đi.” Tề Loan cầm đũa gắp đồ ăn vào bát Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nhìn đồ ăn đặt trong chén, mặt mày ôn nhu như có thể véo ra nước, trong thanh âm lại mang theo chút hờn dỗi: “Phu quân còn nhớ rõ ta thích ăn món này ư.”
Tay Tề Loan có chút cứng đờ, nếu hắn nói là vừa khéo Vân Nhược Dư sẽ tin không?
Trong lòng hắn xấu hổ, trên mặt không lộ ra biểu cảm, chậm rãi cong môi: “Nàng là nương tử của ta, đương nhiên ta phải biết nàng thích ăn món gì.”
Vân Nhược Dư bưng chén lên trộm cười, hồi lâu cũng không động đũa, nhìn đồ ăn trước mắt, chỉ cảm thấy có hơi đáng tiếc: “Đúng là có hơi lạnh, lúc mới nấu xong ăn hẳn sẽ ngon hơn.”
“Như vậy đã ăn rất ngon rồi.” Trước kia đúng là Tề Loan nói qua rất nhiều lời dỗ Vân Nhược Dư vui vẻ, nhưng là những lời này đều phát ra từ phế phủ không có nửa câu dối trá.
Tuy nói đồ ăn có hơi lạnh, hâm nóng một lát cũng không sao, nhưng hương vị đương nhiên không thể ngon bằng lúc vừa nấu xong, Vân Nhược Dư không biết Tề Loan rốt cuộc là tan học giờ nào, đồ ăn này làm sớm không được, làm chậm cũng không được, vì tránh cho tình huống như vậy lại phát sinh, nàng suy nghĩ một hồi hỏi: “Phu quân, thư viện rốt cuộc khi nào tan học?”
Tề Loan làm sao biết được thư viện khi nào tan học?
“Hẳn là vào buổi trưa.” Tề Loan vội vàng ăn cơm, cũng không quá chú ý thuận miệng liền bịa chuyện lên.
Vân Nhược Dư nhìn canh giờ lúc này, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Trưởng thư viện này nghĩ như thế nào? Sao có thể đến buổi trưa mới tan học? Vậy giờ dùng cơm là giờ nào? Không sợ là học sinh đói lả sao?”
Vân Nhược Dư nhớ tới bộ dáng thở hổn hển của Tề Loan, vừa rồi chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, liền đề nghị đến giữa trưa Tề Loan không cần trở về, nàng sẽ đến thư viện đưa đồ ăn.
“Không cần phải làm vậy.” Tề Loan không chút suy nghĩ cự tuyệt, thoáng nhìn thần sắc nghi hoặc của Vân Nhược Dư, vội vàng không ngừng lấy cớ giải thích: “Nương tử ngày thường vất vả, buổi sáng còn phải gọi ta dậy đọc sách, còn phải chuẩn bị cơm trưa, đã vô cùng bận rộn, nếu làm xong đồ ăn đưa tới chẳng phải là chậm trễ sao?”
“Sẽ không quá chậm trễ.”
“Không ổn, thư viện này ở thành bắc, vừa đi vừa về tốn hơn nửa canh giờ, thuê xe ngựa cũng phải tốn không ít ngân lượng.”
“Xe ngựa thuê không nổi, có thể thuê xe lừa.” Vân Nhược Dư nghĩ đơn giản, cũng không cảm thấy xe lừa có vấn đề gì.
Trên trán Tề Loan bắt đầu chảy mồ hôi, để Vĩnh An công chúa đi ra ngoài bằng xe lừa? Chuyện này nếu truyền tới tai bệ hạ, hắn còn thấy được mặt trời ngày mai sao?
“Xe lừa ngồi cũng không thoải mái, ta không muốn nương tử quá vất vả, nàng chỉ cần ở trong phủ chờ ta trở lại là được.” Tề Loan miệng lưỡi nhanh nhẹn, vừa lừa gạt vừa khuyên ngăn Vân Nhược Dư từ bỏ niệm này.
Căn bản là hắn không muốn tới thư viện, cũng không muốn đi thượng triều.
Đồ ăn của Vân Nhược Dư muốn đưa tới nơi nào?
Vốn dĩ Tề Loan muốn đi thượng triều, nhưng thật sự hắn không muốn tới nghe những quan văn đó lải nhải dài dòng, bây giờ Đại Thần cũng không có chiến sự, hắn không đi thượng triều cũng không có vấn đề gì.
Lui một vạn bước mà nói, nếu thật sự khai chiến, hắn khẳng định sẽ trực tiếp đi tới chiến trường, làm sao lại muốn đi thượng triều cãi nhau với đám quan văn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.