Chương 4:
Mộ Dung Khanh Mặc
11/11/2022
Nghiêm túc nhìn hắn: “Phu quân, sau này chàng chớ gọi ta là công chúa, xưng hô này nếu bị người khác nghe thấy, sẽ rước phải phiền toái.”
Trong lòng nàng lo lắng, trên mặt cũng là là dáng vẻ sầu muộn.
Tề Loan vừa nghe đến đây liền hết sức đau đầu, sau khi Vân Nhược Dư tỉnh lại nhất quyết không thừa nhận thân phận của mình, mấy ngày này tận lực chú ý xưng hô, nhưng chuyện này sao có thể một sớm một chiều nói sửa là sửa ngay được?
Chỉ cần không chú ý một chút là có thể bị phát hiện.
Ngược lại công chúa điện hạ, một câu hai câu phu quân, gọi đến vui sướng không chút ngại ngùng nào.
“Nhưng nàng thật sự là công chúa.” Tề Loan lại một lần muốn cường điệu thân phận của nàng với Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nghe không vào thở dài một hơi thật dài liếc mắt nhìn Tề Loan: “Phu quân, chúng ta đều là bình dân áo vải, nên nhận thức rõ thân phận của mình mới tốt.”
Xưng hô này lúc không có ai Vân Nhược Dư chỉ nghĩ thần trí Tề Loan ngẫu nhiên rối loạn, nhưng nếu còn tiếp tục gọi như vậy, bị người có tâm nghe được chính là phiền toái cực lớn.
Nàng cần phải nghĩ ra biện pháp mới được.
“Chúng ta không phải bình dân áo vải, nàng thật sự là công chúa, mà ta, là tướng quân.” Trong lòng Tề Loan tràn ngập bất đắc dĩ, vô số lần muốn nói rõ ràng với Vân Nhược Dư, nhưng luôn có một loại cảm giác mang tên lực bất tòng tâm.
Tỷ như hiện tại ——
“Phu quân, ta không phải là công chúa gì đó, chàng cũng không phải tướng quân, chàng là tú tài, mà ta là nương tử của chàng, chàng chớ có suy nghĩ nhiều, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là học tập.” Trong lòng Vân Nhược Dư u sầu.
Nếu không do lần chuyển nhà kia phu quân quá mức kích động ra cửa bị ngã một cái, cũng không đến mức đầu óc thành như hiện giờ.
Đều nói Tái ông mất ngựa* thì làm sao biết được có may mắn hay không, cũng không biết phu quân như vậy, là phúc hay là họa.
(Thành ngữ “Tái Ông thất mã” được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. Cũng giống như câu nói “trong cái rủi có cái may” vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân mà không thể xét đoán dựa trên biểu hiện bề mặt.)
Vân Nhược Dư đau thương nhìn về phía Tề Loan, trong khoảng thời gian ngắn nội tâm đã mềm tới bảy tám phần, thấy Tề Loan cố chấp như cũ, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Vậy phu quân phải đáp ứng với ta, thời điểm ra bên ngoài hay trước mặt người khác nhất định không thể gọi như vậy.”
Tề Loan đã nhiều ngày tận lực tránh xưng hô công chúa với Vân Nhược Dư, nhưng thật sự không biết phải gọi nàng như thế nào mới là tốt, mỗi lần đều chỉ có thể xem nhẹ xưng hô đối thoại cùng nàng.
Nếu có việc tìm nàng, vẫn quen miệng gọi là công chúa.
Tề Loan day day trán, bất đắc dĩ hỏi: “Ta đây nên gọi thế nào?”
“Đương nhiên là gọi nương tử.” Vân Nhược Dư mỉm cười, trong ánh mắt ngập tràn vẻ bao dung với Tề Loan đang mơ hồ, nghiêm túc giải thích cho hắn: “Chúng ta là phu thê, ta gọi chàng là phu quân, đương nhiên chàng cũng phải gọi ta là nương tử.”
Tề Loan kinh ngạc nhìn Vân Nhược Dư, vài lần muốn nói lại thôi, nhưng xưng hô kia ở trong miệng hắn không cách nào phun ra được, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Vân Nhược Dư.
Hắn càng giống như người câm, xin tha nhìn về phía Vân Nhược Dư: “Công chúa… Người đừng làm khó dễ ta.”
“Phu quân, thiếp thật sự không phải công chúa gì đó, thiếp là nương tử của chàng, chúng ta đã thành thân, chẳng lẽ chàng không nhớ rõ sao?” Thanh âm Vân Nhược Dư ôn nhu, rõ ràng không phải tiếng nói mị lực gì, nhưng Tề Loan lại giống như bị mê hoặc.
Trước ánh mắt chờ mong của Vân Nhược Dư, chậm rãi mở miệng: “… Nương, nương tử?”
Nghe thấy xưng hô này Vân Nhược Dư cảm thấy vô cùng mỹ mãn nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi một câu: “Phu quân.”
Bình thường Tề Loan vẫn có thể xem như không có gì đứng thẳng trước mặt Vân Nhược Dư, như không hề phản ứng lại với xưng hô này, rõ ràng mấy ngày nay đã nghe qua rất nhiều lần, hắn cũng chỉ cho đó là xưng hô bình thường, như thế nào bây giờ lại cảm thấy quái quái?
Hắn cố hết sức xem nhẹ xưng hô mờ ám này, buộc bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, chỉ xem như mình đang dỗ dành một tiểu cô nương sinh bệnh mà thôi.
Nhưng lỗ tai đỏ lên, lại bán đứng tâm tư Tề Loan.
Sau khi hai người thay đổi xiêm y, cùng nhau ra cửa, dạo bước trên đường phố quen thuộc.
Lúc trước Tề Loan tòng quân, ở trong thành Kim Lăng nổi danh là thế gia công tử, cái gọi là khí hậu một phương dưỡng thành một người, nam tử lớn lên ngợp trong vàng son của thành Kim Lăng, đương nhiên cũng dính không ít thói quen xa hoa lãng phí.
Trong lòng nàng lo lắng, trên mặt cũng là là dáng vẻ sầu muộn.
Tề Loan vừa nghe đến đây liền hết sức đau đầu, sau khi Vân Nhược Dư tỉnh lại nhất quyết không thừa nhận thân phận của mình, mấy ngày này tận lực chú ý xưng hô, nhưng chuyện này sao có thể một sớm một chiều nói sửa là sửa ngay được?
Chỉ cần không chú ý một chút là có thể bị phát hiện.
Ngược lại công chúa điện hạ, một câu hai câu phu quân, gọi đến vui sướng không chút ngại ngùng nào.
“Nhưng nàng thật sự là công chúa.” Tề Loan lại một lần muốn cường điệu thân phận của nàng với Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nghe không vào thở dài một hơi thật dài liếc mắt nhìn Tề Loan: “Phu quân, chúng ta đều là bình dân áo vải, nên nhận thức rõ thân phận của mình mới tốt.”
Xưng hô này lúc không có ai Vân Nhược Dư chỉ nghĩ thần trí Tề Loan ngẫu nhiên rối loạn, nhưng nếu còn tiếp tục gọi như vậy, bị người có tâm nghe được chính là phiền toái cực lớn.
Nàng cần phải nghĩ ra biện pháp mới được.
“Chúng ta không phải bình dân áo vải, nàng thật sự là công chúa, mà ta, là tướng quân.” Trong lòng Tề Loan tràn ngập bất đắc dĩ, vô số lần muốn nói rõ ràng với Vân Nhược Dư, nhưng luôn có một loại cảm giác mang tên lực bất tòng tâm.
Tỷ như hiện tại ——
“Phu quân, ta không phải là công chúa gì đó, chàng cũng không phải tướng quân, chàng là tú tài, mà ta là nương tử của chàng, chàng chớ có suy nghĩ nhiều, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là học tập.” Trong lòng Vân Nhược Dư u sầu.
Nếu không do lần chuyển nhà kia phu quân quá mức kích động ra cửa bị ngã một cái, cũng không đến mức đầu óc thành như hiện giờ.
Đều nói Tái ông mất ngựa* thì làm sao biết được có may mắn hay không, cũng không biết phu quân như vậy, là phúc hay là họa.
(Thành ngữ “Tái Ông thất mã” được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. Cũng giống như câu nói “trong cái rủi có cái may” vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân mà không thể xét đoán dựa trên biểu hiện bề mặt.)
Vân Nhược Dư đau thương nhìn về phía Tề Loan, trong khoảng thời gian ngắn nội tâm đã mềm tới bảy tám phần, thấy Tề Loan cố chấp như cũ, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Vậy phu quân phải đáp ứng với ta, thời điểm ra bên ngoài hay trước mặt người khác nhất định không thể gọi như vậy.”
Tề Loan đã nhiều ngày tận lực tránh xưng hô công chúa với Vân Nhược Dư, nhưng thật sự không biết phải gọi nàng như thế nào mới là tốt, mỗi lần đều chỉ có thể xem nhẹ xưng hô đối thoại cùng nàng.
Nếu có việc tìm nàng, vẫn quen miệng gọi là công chúa.
Tề Loan day day trán, bất đắc dĩ hỏi: “Ta đây nên gọi thế nào?”
“Đương nhiên là gọi nương tử.” Vân Nhược Dư mỉm cười, trong ánh mắt ngập tràn vẻ bao dung với Tề Loan đang mơ hồ, nghiêm túc giải thích cho hắn: “Chúng ta là phu thê, ta gọi chàng là phu quân, đương nhiên chàng cũng phải gọi ta là nương tử.”
Tề Loan kinh ngạc nhìn Vân Nhược Dư, vài lần muốn nói lại thôi, nhưng xưng hô kia ở trong miệng hắn không cách nào phun ra được, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Vân Nhược Dư.
Hắn càng giống như người câm, xin tha nhìn về phía Vân Nhược Dư: “Công chúa… Người đừng làm khó dễ ta.”
“Phu quân, thiếp thật sự không phải công chúa gì đó, thiếp là nương tử của chàng, chúng ta đã thành thân, chẳng lẽ chàng không nhớ rõ sao?” Thanh âm Vân Nhược Dư ôn nhu, rõ ràng không phải tiếng nói mị lực gì, nhưng Tề Loan lại giống như bị mê hoặc.
Trước ánh mắt chờ mong của Vân Nhược Dư, chậm rãi mở miệng: “… Nương, nương tử?”
Nghe thấy xưng hô này Vân Nhược Dư cảm thấy vô cùng mỹ mãn nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi một câu: “Phu quân.”
Bình thường Tề Loan vẫn có thể xem như không có gì đứng thẳng trước mặt Vân Nhược Dư, như không hề phản ứng lại với xưng hô này, rõ ràng mấy ngày nay đã nghe qua rất nhiều lần, hắn cũng chỉ cho đó là xưng hô bình thường, như thế nào bây giờ lại cảm thấy quái quái?
Hắn cố hết sức xem nhẹ xưng hô mờ ám này, buộc bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, chỉ xem như mình đang dỗ dành một tiểu cô nương sinh bệnh mà thôi.
Nhưng lỗ tai đỏ lên, lại bán đứng tâm tư Tề Loan.
Sau khi hai người thay đổi xiêm y, cùng nhau ra cửa, dạo bước trên đường phố quen thuộc.
Lúc trước Tề Loan tòng quân, ở trong thành Kim Lăng nổi danh là thế gia công tử, cái gọi là khí hậu một phương dưỡng thành một người, nam tử lớn lên ngợp trong vàng son của thành Kim Lăng, đương nhiên cũng dính không ít thói quen xa hoa lãng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.