Chương 19: bị dồn ép
Tiểu Cam Cam
22/02/2024
Cô gái nhỏ lẳng lặng xoay người rời đi, không hề hay biết có một ánh mắt đang dán chặt vào người mình, Giang Yểm Ly đi ra khỏi cửa thì quản gia đã đứng đó từ bao giờ liền lên tiếng:
"Tiểu thư, chủ tịch có quên một số thứ ở nhà mong cô có thể về đó lấy giúp, được không ạ? ".
Dù mang tiếng là con gái nuôi nhưng những việc vặt vãnh thế này không phải do quản gia làm mà lại là cô, nghĩ đến tình cảnh ban nãy thì đương nhiên nói không thất vọng hay buồn phiền là nói dối. Giang Yểm Ly cúi mặt, Chu Quang Khải Liền nói thêm:
"Việc này là phu nhân yêu cầu, mong cô đừng làm khó cho tôi ".
Cô gái nhỏ cố che giấu tiếng thở dài và nhỏ giọng:
"Tôi biết rồi ".
Cô trở về biệt phủ, đứng ở cổng rồi bấm chuông hệt như một vị khách, hoàn toàn chẳng nhìn ra được có chút xíu nào giống người nhà, cô phải đứng ở đó một lúc lâu thì mới có người mở cửa, Yểm Ly biết bọn họ cố ý nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Vào trong phòng lấy vài quyển sách rồi nhanh chóng bước ra ngoài, khi cô đi đến cửa thì một thân ảnh chắn tầm nhìn, đôi mắt man mát buồn hơi ngẩng lên liền nhìn thấy người đàn ông thì nỗi thất vọng liền bị cơn lo lắng thay thế.
Giang Yểm Ly bất giác lui ra sau vài bước, lập tức cô nhận được ánh mắt khinh khỉnh và xem thường của hắn, Dương Nghiêm tay cho vào túi quần, cằm hơi hất lên, dáng vẻ ngông nghênh thấy rõ, hoàn toàn khác xa với những gì hắn hay thể hiện lúc có người, chẳng biết là nên cảm thấy may mắn khi ở trước mặt cô hắn bộc lộ rõ con người thật, hay cảm thấy xui xẻo vì bị chán ghét đây.
Lối ra duy nhất bị hắn chặn mất, trong phút chốc cô chẳng biết nên làm gì, dù có nói chuyện hay không thì tình cảnh cũng thực ngượng ngùng.
Lần nào bắt chuyện trước hắn cũng sẽ bảo cô tạo sự chú ý, nếu đứng yên không nói hoặc rời đi tránh phiền phức thì hắn lại nói cô không xem hắn ra gì, thực sự quá mệt mỏi đi.
Dương Nghiêm nhìn cô rối rắm thì trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn nhếch mép cười lên rồi cao giọng:
"Sao thế? Lâu ngày không gặp, em gái trông có vẻ chẳng xúc động gì cả. À mà cũng không đúng, ở trường đã gặp cũng cả tháng rồi, lúc nãy còn cùng với bạn của em gái đây chơi trò chơi, nhưng mà dường như em không thích phải động chạm vào người anh trai này nhỉ? ".
Người không muốn bị động chạm rốt cuộc là cô hay là hắn?
Giang Yểm Ly siết chặt những quyển sách nằm trong tay, lợi dụng khe hở ở ngay bên cạnh định lách qua thì hắn đã nhanh chóng chặn lại.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn hắn một cách đầy khó chịu thì nụ cười của Dương Nghiêm cũng vụt tắt, giọng điệu của hắn từ mỉa mai cũng trở thành chất vấn:
"Sao? Chỉ là một trò chơi, cô thà uống rượu và trở thành trò cười cũng không muốn phải hôn tôi sao? ".
Hắn túm lấy cánh tay của cô rồi trong thoáng chốc ép cô vào bức tường, những quyển sách trong tay rơi xuống tạo thành âm thanh không quá lớn, cánh tay bị nắm vừa đau vừa tê, lưng thì bị đập mạnh vào tường, Giang Yểm Ly vừa đau vừa sợ, mắt cô nhắm chặt, khoé mắt xuất hiện vài giọt nước long lanh cùng lúc cô than đau và thét lên:
"Á! ".
Cửa phòng bị đóng lại, người đàn ông nhìn cô từ trên xuống, nét mặt của hắn chẳng còn ôn hoà mà ngược lại đen xì hệt như ma vương ở dưới địa ngục, nụ cười và giọng nói của hắn đều khiến cho cô rợn cả người:
"Giang Yểm Ly, cô là cái thá gì mà dám xem thường tôi? Chỉ là mọot đứa con nuôi chẳng rõ cha mẹ mà dám khiến ông đây trở thành trò cười sao? ".
"Ưm, không... có. Lúc đó nếu như không làm như thế... ừm... thì... em biết anh là người tốt tính... sẽ không từ chối yêu cầu vô lý của mọi người... ".
Giang Yểm Ly nói xong chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười mỉa mai của hắn, Dương Nghiêm siết lấy tay cô ngày càng chặt, hắn hơi cúi xuống liền khiến cho cô sợ hãi mà giật thót, cơ thể to lớn kia cứ như sắp đổ xuống rồi đè bẹp cô đến nơi vậy, gương mặt của thiếu nữ tái xanh chẳng còn chút huyết sắc nào.
Dù vậy cũng không khiến cho người đàn ông dấy lên lòng trắc ẩn, hắn ngược lại còn điên cuồng hơn, ánh mắt nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
"Vậy thì tôi có nên cảm ơn cô không, hửm? ".
"Tiểu thư, chủ tịch có quên một số thứ ở nhà mong cô có thể về đó lấy giúp, được không ạ? ".
Dù mang tiếng là con gái nuôi nhưng những việc vặt vãnh thế này không phải do quản gia làm mà lại là cô, nghĩ đến tình cảnh ban nãy thì đương nhiên nói không thất vọng hay buồn phiền là nói dối. Giang Yểm Ly cúi mặt, Chu Quang Khải Liền nói thêm:
"Việc này là phu nhân yêu cầu, mong cô đừng làm khó cho tôi ".
Cô gái nhỏ cố che giấu tiếng thở dài và nhỏ giọng:
"Tôi biết rồi ".
Cô trở về biệt phủ, đứng ở cổng rồi bấm chuông hệt như một vị khách, hoàn toàn chẳng nhìn ra được có chút xíu nào giống người nhà, cô phải đứng ở đó một lúc lâu thì mới có người mở cửa, Yểm Ly biết bọn họ cố ý nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Vào trong phòng lấy vài quyển sách rồi nhanh chóng bước ra ngoài, khi cô đi đến cửa thì một thân ảnh chắn tầm nhìn, đôi mắt man mát buồn hơi ngẩng lên liền nhìn thấy người đàn ông thì nỗi thất vọng liền bị cơn lo lắng thay thế.
Giang Yểm Ly bất giác lui ra sau vài bước, lập tức cô nhận được ánh mắt khinh khỉnh và xem thường của hắn, Dương Nghiêm tay cho vào túi quần, cằm hơi hất lên, dáng vẻ ngông nghênh thấy rõ, hoàn toàn khác xa với những gì hắn hay thể hiện lúc có người, chẳng biết là nên cảm thấy may mắn khi ở trước mặt cô hắn bộc lộ rõ con người thật, hay cảm thấy xui xẻo vì bị chán ghét đây.
Lối ra duy nhất bị hắn chặn mất, trong phút chốc cô chẳng biết nên làm gì, dù có nói chuyện hay không thì tình cảnh cũng thực ngượng ngùng.
Lần nào bắt chuyện trước hắn cũng sẽ bảo cô tạo sự chú ý, nếu đứng yên không nói hoặc rời đi tránh phiền phức thì hắn lại nói cô không xem hắn ra gì, thực sự quá mệt mỏi đi.
Dương Nghiêm nhìn cô rối rắm thì trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn nhếch mép cười lên rồi cao giọng:
"Sao thế? Lâu ngày không gặp, em gái trông có vẻ chẳng xúc động gì cả. À mà cũng không đúng, ở trường đã gặp cũng cả tháng rồi, lúc nãy còn cùng với bạn của em gái đây chơi trò chơi, nhưng mà dường như em không thích phải động chạm vào người anh trai này nhỉ? ".
Người không muốn bị động chạm rốt cuộc là cô hay là hắn?
Giang Yểm Ly siết chặt những quyển sách nằm trong tay, lợi dụng khe hở ở ngay bên cạnh định lách qua thì hắn đã nhanh chóng chặn lại.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn hắn một cách đầy khó chịu thì nụ cười của Dương Nghiêm cũng vụt tắt, giọng điệu của hắn từ mỉa mai cũng trở thành chất vấn:
"Sao? Chỉ là một trò chơi, cô thà uống rượu và trở thành trò cười cũng không muốn phải hôn tôi sao? ".
Hắn túm lấy cánh tay của cô rồi trong thoáng chốc ép cô vào bức tường, những quyển sách trong tay rơi xuống tạo thành âm thanh không quá lớn, cánh tay bị nắm vừa đau vừa tê, lưng thì bị đập mạnh vào tường, Giang Yểm Ly vừa đau vừa sợ, mắt cô nhắm chặt, khoé mắt xuất hiện vài giọt nước long lanh cùng lúc cô than đau và thét lên:
"Á! ".
Cửa phòng bị đóng lại, người đàn ông nhìn cô từ trên xuống, nét mặt của hắn chẳng còn ôn hoà mà ngược lại đen xì hệt như ma vương ở dưới địa ngục, nụ cười và giọng nói của hắn đều khiến cho cô rợn cả người:
"Giang Yểm Ly, cô là cái thá gì mà dám xem thường tôi? Chỉ là mọot đứa con nuôi chẳng rõ cha mẹ mà dám khiến ông đây trở thành trò cười sao? ".
"Ưm, không... có. Lúc đó nếu như không làm như thế... ừm... thì... em biết anh là người tốt tính... sẽ không từ chối yêu cầu vô lý của mọi người... ".
Giang Yểm Ly nói xong chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười mỉa mai của hắn, Dương Nghiêm siết lấy tay cô ngày càng chặt, hắn hơi cúi xuống liền khiến cho cô sợ hãi mà giật thót, cơ thể to lớn kia cứ như sắp đổ xuống rồi đè bẹp cô đến nơi vậy, gương mặt của thiếu nữ tái xanh chẳng còn chút huyết sắc nào.
Dù vậy cũng không khiến cho người đàn ông dấy lên lòng trắc ẩn, hắn ngược lại còn điên cuồng hơn, ánh mắt nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
"Vậy thì tôi có nên cảm ơn cô không, hửm? ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.