Chương 100: Cảnh cáo
Tiểu Cam Cam
30/04/2024
Cô càng nói thì càng tủi thân mà khóc to hơn, Dương Nghiêm ôm lấy cô chỉ mong xoa dịu đi cơn sợ hãi trong lòng nhưng làm sao có thể được khi cô
chỉ đang diễn kịch?
Ánh mắt của Giang Yểm Ly mông lung nhìn xa xăm, cô chủ động khiến hắn buông mình ra, tiếp theo túm lấy bắp tay rắn chắc của hắn, nghẹn giọng:
"Lúc… lúc nãy hắn ta bắt lấy tay tôi… tôi thực sự sợ lắm… Vô, anh để tôi đi đi, lần sau nếu như hắn lại tiếp tục đến thì tôi không thoát được mất, hắn đã biết mắt tôi không nhìn thấy ".
/Không đâu, sẽ chẳng có ai dám làm gì em/.
Giang Yểm Ly lắc đầu, cô run rẩy từ chối những lời an ủi của hắn:
"Để tôi rời khỏi đây đi, anh không biết hắn là người thế nào đâu, có tiền có quyền, muốn gì được nấy, nếu như hắn biết anh giúp đỡ tôi thì có khi sẽ làm hại anh mất. Tôi không muốn chuyện này xảy ra đâu ".
Cô gái nhỏ khóc đến mức đau lòng, hô hấp của cô bắt đầu không ổn định, sau khi vùng vẫy một lúc thì ngất đi.
Điều này doạ người đàn ông một phen sợ hãi, Dương Nghiêm lay cô vài cái nhưng chẳng hề khiến cho cô tỉnh lại, khi nghe thấy hơi thở của cô thì hắn mới thở phào một phen.
Ngón tay của hắn lạnh lẽo khẽ quét nhẹ vào gò má, những giọt nước mắt ướt đẫm trên gương mặt được hắn lau đi, tiếp đó cũng bế cô lên giường và đắp chăn cẩn thận.
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh, hắn đan tay vào nhau, đầu hơi cúi xuống, bất lực thở ra một hơi dài:
"Nếu như từ đầu anh sống thật với lòng mình thì tốt rồi ".
Hắn nói xong câu này thì không lên tiếng nữa, ngồi ở đó một lúc liền rời khỏi.
Lúc cánh cửa đống lại thì đôi mắt của cô gái liền mở ra, Giang Yểm Ly ngồi dậy, nhìn cánh cửa đang đóng lại, gương mặt hé một nụ cười.
Cô cảm thấy hơi khâm phục bản thân rồi đấy, những gì mà hắn làm đều nằm trong dự tính của cô.
Thực sự không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay đấy.
Tuy mọi chuyện đều đi đúng hướng nhưng cũng không hẳn là do cô quá thông minh, phần lớn là do hắn yêu cô.
Giang Yểm Ly ngẫm lại câu mà hắn vừa nói trước khi rời khỏi phòng.
‘Sống thật với lòng mình’ là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn đã có cảm tình với cô từ trước đó, nhưng vì một vài lý do lại không chịu thừa nhận?
Nếu đúng là như vậy thì không phải cô càng phải khiến cho hắn khổ sở hay sao?
Nếu như thực sự yêu thích thì đáng lý ra nên bảo vệ cô ngay từ đầu, chứ không phải lừa gạt hết lần này đến lần khác, xem như niềm vui, thậm chí những lần tưởng chừng xem như giúp đỡ lại khiến cho cô phải chịu đựng nhiều tình huống tủi nhục hơn.
Giang Yểm Ly nhẹ nhàng mỉm cười, xem ra cô đã quá nhẹ tay rồi nhỉ?
Trước đó còn suy nghĩ cảm thấy bản thân có chút quá đáng, nhưng bây giờ sau khi đã bình tĩnh lại thì lại chẳng là gì so với những chuyện hắn đã làm với cô.
Cơ mà… vẫn còn điều mà cô cần phải làm trước khi khiến cho hắn đau khổ.
Cô em gái Dương Nhất Nguyệt có vẻ như không muốn nhìn thấy cô sống yên ổn, dù hắn có cảnh cáo thì rất có khả năng cô ta lại tìm đến.
Dù sao đi nữa thì việc gây rắc rối cho cô cũng đã trở thành thói quen của cô em gái này trong suốt hơn 10 năm qua.
Cô thực sự muốn xem thử, nếu như cô cùng với Dương Nhất Nguyệt gặp phải tình huống trớ trêu thì hắn sẽ cứu ai trước.
Dương Nghiêm đến phòng sách bên cạnh, hắn điện thoại cho Dương Nhất Nguyệt, giọng nói mang theo chút ra lệnh:
"Đã về nhà chưa? "
Phía bên kia, giọng nói của cô gái mang theo chút khó chịu:
/Em về rồi! /.
"Nhớ lời anh dặn đấy, đừng có đến đây gây khó dễ cho Yểm Ly ".
/Một tiếng Yểm Ly, hai tiếng Yểm Ly. Anh à, chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao, rồi còn về hôn ước với nhà họ Phạm anh định làm thế nào đây? Đừng có nói anh định huỷ hôn chỉ vì con khốn… /.
"Dương Nhất Nguyệt, thử để anh nghe em gọi cô ấy là con khốn lần nữa xem ".
/Hic…/.
Đầu dây bên kia chẳng còn nghe thấy giọng nói tức giận của Dương tiểu thư nữa.
Cúp máy, Dương Nhất Nguyệt thực tình không nuốt trôi cục tức này, một kế hoạch liền nảy ra ở trong đầu.
Cô ta hơi cười cợt:
"Còn gì dễ hơn việc đối phó với một đứa mù? ".
Ánh mắt của Giang Yểm Ly mông lung nhìn xa xăm, cô chủ động khiến hắn buông mình ra, tiếp theo túm lấy bắp tay rắn chắc của hắn, nghẹn giọng:
"Lúc… lúc nãy hắn ta bắt lấy tay tôi… tôi thực sự sợ lắm… Vô, anh để tôi đi đi, lần sau nếu như hắn lại tiếp tục đến thì tôi không thoát được mất, hắn đã biết mắt tôi không nhìn thấy ".
/Không đâu, sẽ chẳng có ai dám làm gì em/.
Giang Yểm Ly lắc đầu, cô run rẩy từ chối những lời an ủi của hắn:
"Để tôi rời khỏi đây đi, anh không biết hắn là người thế nào đâu, có tiền có quyền, muốn gì được nấy, nếu như hắn biết anh giúp đỡ tôi thì có khi sẽ làm hại anh mất. Tôi không muốn chuyện này xảy ra đâu ".
Cô gái nhỏ khóc đến mức đau lòng, hô hấp của cô bắt đầu không ổn định, sau khi vùng vẫy một lúc thì ngất đi.
Điều này doạ người đàn ông một phen sợ hãi, Dương Nghiêm lay cô vài cái nhưng chẳng hề khiến cho cô tỉnh lại, khi nghe thấy hơi thở của cô thì hắn mới thở phào một phen.
Ngón tay của hắn lạnh lẽo khẽ quét nhẹ vào gò má, những giọt nước mắt ướt đẫm trên gương mặt được hắn lau đi, tiếp đó cũng bế cô lên giường và đắp chăn cẩn thận.
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh, hắn đan tay vào nhau, đầu hơi cúi xuống, bất lực thở ra một hơi dài:
"Nếu như từ đầu anh sống thật với lòng mình thì tốt rồi ".
Hắn nói xong câu này thì không lên tiếng nữa, ngồi ở đó một lúc liền rời khỏi.
Lúc cánh cửa đống lại thì đôi mắt của cô gái liền mở ra, Giang Yểm Ly ngồi dậy, nhìn cánh cửa đang đóng lại, gương mặt hé một nụ cười.
Cô cảm thấy hơi khâm phục bản thân rồi đấy, những gì mà hắn làm đều nằm trong dự tính của cô.
Thực sự không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay đấy.
Tuy mọi chuyện đều đi đúng hướng nhưng cũng không hẳn là do cô quá thông minh, phần lớn là do hắn yêu cô.
Giang Yểm Ly ngẫm lại câu mà hắn vừa nói trước khi rời khỏi phòng.
‘Sống thật với lòng mình’ là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn đã có cảm tình với cô từ trước đó, nhưng vì một vài lý do lại không chịu thừa nhận?
Nếu đúng là như vậy thì không phải cô càng phải khiến cho hắn khổ sở hay sao?
Nếu như thực sự yêu thích thì đáng lý ra nên bảo vệ cô ngay từ đầu, chứ không phải lừa gạt hết lần này đến lần khác, xem như niềm vui, thậm chí những lần tưởng chừng xem như giúp đỡ lại khiến cho cô phải chịu đựng nhiều tình huống tủi nhục hơn.
Giang Yểm Ly nhẹ nhàng mỉm cười, xem ra cô đã quá nhẹ tay rồi nhỉ?
Trước đó còn suy nghĩ cảm thấy bản thân có chút quá đáng, nhưng bây giờ sau khi đã bình tĩnh lại thì lại chẳng là gì so với những chuyện hắn đã làm với cô.
Cơ mà… vẫn còn điều mà cô cần phải làm trước khi khiến cho hắn đau khổ.
Cô em gái Dương Nhất Nguyệt có vẻ như không muốn nhìn thấy cô sống yên ổn, dù hắn có cảnh cáo thì rất có khả năng cô ta lại tìm đến.
Dù sao đi nữa thì việc gây rắc rối cho cô cũng đã trở thành thói quen của cô em gái này trong suốt hơn 10 năm qua.
Cô thực sự muốn xem thử, nếu như cô cùng với Dương Nhất Nguyệt gặp phải tình huống trớ trêu thì hắn sẽ cứu ai trước.
Dương Nghiêm đến phòng sách bên cạnh, hắn điện thoại cho Dương Nhất Nguyệt, giọng nói mang theo chút ra lệnh:
"Đã về nhà chưa? "
Phía bên kia, giọng nói của cô gái mang theo chút khó chịu:
/Em về rồi! /.
"Nhớ lời anh dặn đấy, đừng có đến đây gây khó dễ cho Yểm Ly ".
/Một tiếng Yểm Ly, hai tiếng Yểm Ly. Anh à, chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao, rồi còn về hôn ước với nhà họ Phạm anh định làm thế nào đây? Đừng có nói anh định huỷ hôn chỉ vì con khốn… /.
"Dương Nhất Nguyệt, thử để anh nghe em gọi cô ấy là con khốn lần nữa xem ".
/Hic…/.
Đầu dây bên kia chẳng còn nghe thấy giọng nói tức giận của Dương tiểu thư nữa.
Cúp máy, Dương Nhất Nguyệt thực tình không nuốt trôi cục tức này, một kế hoạch liền nảy ra ở trong đầu.
Cô ta hơi cười cợt:
"Còn gì dễ hơn việc đối phó với một đứa mù? ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.