Chương 8: hạ màn
Tiểu Cam Cam
22/02/2024
Trong bóng tối, cô có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ đầy khinh miệt của hắn, giọng cười mà thỉnh thoảng cô sẽ nghe thấy khi hắn xoay lưng đối diện với mình.
Những khi đó cứ nghĩ là nghe nhầm, nhưng lúc này khi nhìn thấy gương mặt hắn nhìn cô đầy chán ghét thì nước mắt muốn chực trào.
Ánh mắt của người đàn ông quét nhẹ trên người cô, chẳng hề tiết chế sự đánh giá đầy miệt thị, môi mỏng câu lên, tiếp đó hắn nhìn vào chiếc giày đang cầm trong tay, giơ lên rồi ném một đường vòng cung hoàn hảo, nó bay vào trong thùng rác.
Giang Yểm Ly nhìn theo đường bay đó, nhìn thấy món quà mình phải dành dụm tiền cả năm trời cứ thế mà bị vứt đi, viên thuỷ tinh trong hốc mắt cô gắng gượng giữ lại cũng phải rơi xuống đất.
Đôi mắt của cô gái đỏ lên, ngoài bi thương thì cũng chỉ có bi thương, cô chôn chân tại chỗ, ánh mắt nhìn vào món quà đã bị vứt đi.
Dương Nghiêm ngồi ở đó đưa mắt nhìn cô, còn Dương Nhất Nguyệt thì khoái trá cười to:
"Haha, vào rồi, lợi hại thật đấy, đúng là anh trai của em. Cứ tưởng món quà giá trị thế nào, chắc cũng lắm chỉ bằng giá 4 cây gắp đá của nhà ta cộng lại thôi ".
Giang Yểm Ly chẳng nói gì, chỉ đứng đó âm thầm rơi nước mắt, trong lòng vừa đau đớn vừa nhục nhã.
Đúng là buồn cười, Giang Yểm Ly, mày thực sự quá nực cười rồi, hệt như đồ ngốc vậy. Món quà ý nghĩa gì chứ? Tấm lòng chân thành gì chứ? Đối với người ta, thứ đó chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi.
Dương Nghiêm tiến đến gần cô, ánh mắt của hắn hoàn toàn lộ rõ sự xem thường, nụ cười dịu dàng thường ngày được thay thế bằng vẻ mặt chán ghét cực điểm, hắn lạnh lùng mà lên tiếng:
"Không ngờ trên đời lại có người ngu ngốc đến thế cơ đấy, tôi diễn kịch tận mười năm mà lại chẳng hề bị phát hiện ".
"Là do anh diễn quá đạt thôi. Nào là an ủi sau khi bị em và mẹ la mắng, nào là tặng quà, giúp ôn bài. Nếu như hôm nay không phải em kéo vào đây thì chắc hẳn là cả đời cũng chẳng biết được đâu ".
Giang Yểm Ly nghe thấy câu nói này chợt phì cười thành tiếng, nhưng trên gương mặt đã đẫm nước mắt từ lúc nào chẳng hay, cô khoan thai đưa tay lên lau hàng nước mắt đang lăn dài trên má, xoay người nhìn sang phía Dương Nhất Nguyệt đang nhíu mày khó chịu:
"Xem ra chị phải cảm ơn em gái vì đã giúp chị biết được sự thật, nếu không có em thì chị vẫn còn ngờ nghệch không biết gì ".
Cả hai anh em nhà họ Dương sắc mặt đều tối đen, đặc biệt là Dương Nhất Nguyệt khi không thể nhìn thấy được gương mặt sụp đổ tuyệt vọng của cô, cô ta nghiến răng, vốn định chọc tức người khác nhưng lại bị đánh ngược lại, cô ta lớn tiếng mắng:
"Ai là em gái của mày? Chẳng qua chỉ là đứa mồ côi không rõ nguồn gốc, được nhận nuôi đã là phước phần rồi, còn không biết thân biết phận ".
Giang Yểm Ly cười, cô ngẩng đầu nhìn vào Dương Nhất Nguyệt rồi hít một hơi, tuyệt nhiên chẳng hề nhìn về phía Dương Nghiêm dù chỉ là một cái:
"Đều nhờ có em, ơn này cảm kích không hết ".
Từng câu từng chữ đều có biết ơn và mỉa mai, cô xoay người rời đi, hoàn toàn không thất vọng gào thét mà chấp nhận vô cùng dễ dàng, chỉ là trước khi ra khỏi phòng, Giang Yểm Ly bỏ lại một câu:
"Tối rồi, không làm phiền hai người nữa ".
đi trên hành lang đã không còn sáng đèn, bước chân của cô vẫn vững chãi, gương mặt đã bình tĩnh trở lại, nhưng nào có ai biết được đó chỉ là diễn, khi về đến phòng và đóng cửa thì nước mắt lại lần nữa chực trào.
Giang Yểm Ly trượt dài xuống cánh cửa phòng, cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu tâm can, chẳng biết là do cánh cửa hay là do lòng người.
Dù đã che miệng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nấc đầy đau thương, cô đã phải cắn chặt răng cố nén lại, vì chẳng bao giờ ngờ được người mà cô quý mến và xem như anh trai lại chẳng hề thực tâm đối đãi, chỉ là diễn kịch mà thôi.
Tất cả chẳng qua chỉ là một màn kịch dựng lên, cô chỉ là một con rối bị người ta chơi đùa, lúc này đã chán cho nên cũng khép lại vở diễn.
Còn gì đau đớn hơn người mình thương hoá ra lại chẳng hề thật tâm?
Dù như thế nhưng cô lại chẳng thể đánh mắng hắn, bị trêu đùa thế kia nhưng vẫn sợ hắn khó xử.
Những khi đó cứ nghĩ là nghe nhầm, nhưng lúc này khi nhìn thấy gương mặt hắn nhìn cô đầy chán ghét thì nước mắt muốn chực trào.
Ánh mắt của người đàn ông quét nhẹ trên người cô, chẳng hề tiết chế sự đánh giá đầy miệt thị, môi mỏng câu lên, tiếp đó hắn nhìn vào chiếc giày đang cầm trong tay, giơ lên rồi ném một đường vòng cung hoàn hảo, nó bay vào trong thùng rác.
Giang Yểm Ly nhìn theo đường bay đó, nhìn thấy món quà mình phải dành dụm tiền cả năm trời cứ thế mà bị vứt đi, viên thuỷ tinh trong hốc mắt cô gắng gượng giữ lại cũng phải rơi xuống đất.
Đôi mắt của cô gái đỏ lên, ngoài bi thương thì cũng chỉ có bi thương, cô chôn chân tại chỗ, ánh mắt nhìn vào món quà đã bị vứt đi.
Dương Nghiêm ngồi ở đó đưa mắt nhìn cô, còn Dương Nhất Nguyệt thì khoái trá cười to:
"Haha, vào rồi, lợi hại thật đấy, đúng là anh trai của em. Cứ tưởng món quà giá trị thế nào, chắc cũng lắm chỉ bằng giá 4 cây gắp đá của nhà ta cộng lại thôi ".
Giang Yểm Ly chẳng nói gì, chỉ đứng đó âm thầm rơi nước mắt, trong lòng vừa đau đớn vừa nhục nhã.
Đúng là buồn cười, Giang Yểm Ly, mày thực sự quá nực cười rồi, hệt như đồ ngốc vậy. Món quà ý nghĩa gì chứ? Tấm lòng chân thành gì chứ? Đối với người ta, thứ đó chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi.
Dương Nghiêm tiến đến gần cô, ánh mắt của hắn hoàn toàn lộ rõ sự xem thường, nụ cười dịu dàng thường ngày được thay thế bằng vẻ mặt chán ghét cực điểm, hắn lạnh lùng mà lên tiếng:
"Không ngờ trên đời lại có người ngu ngốc đến thế cơ đấy, tôi diễn kịch tận mười năm mà lại chẳng hề bị phát hiện ".
"Là do anh diễn quá đạt thôi. Nào là an ủi sau khi bị em và mẹ la mắng, nào là tặng quà, giúp ôn bài. Nếu như hôm nay không phải em kéo vào đây thì chắc hẳn là cả đời cũng chẳng biết được đâu ".
Giang Yểm Ly nghe thấy câu nói này chợt phì cười thành tiếng, nhưng trên gương mặt đã đẫm nước mắt từ lúc nào chẳng hay, cô khoan thai đưa tay lên lau hàng nước mắt đang lăn dài trên má, xoay người nhìn sang phía Dương Nhất Nguyệt đang nhíu mày khó chịu:
"Xem ra chị phải cảm ơn em gái vì đã giúp chị biết được sự thật, nếu không có em thì chị vẫn còn ngờ nghệch không biết gì ".
Cả hai anh em nhà họ Dương sắc mặt đều tối đen, đặc biệt là Dương Nhất Nguyệt khi không thể nhìn thấy được gương mặt sụp đổ tuyệt vọng của cô, cô ta nghiến răng, vốn định chọc tức người khác nhưng lại bị đánh ngược lại, cô ta lớn tiếng mắng:
"Ai là em gái của mày? Chẳng qua chỉ là đứa mồ côi không rõ nguồn gốc, được nhận nuôi đã là phước phần rồi, còn không biết thân biết phận ".
Giang Yểm Ly cười, cô ngẩng đầu nhìn vào Dương Nhất Nguyệt rồi hít một hơi, tuyệt nhiên chẳng hề nhìn về phía Dương Nghiêm dù chỉ là một cái:
"Đều nhờ có em, ơn này cảm kích không hết ".
Từng câu từng chữ đều có biết ơn và mỉa mai, cô xoay người rời đi, hoàn toàn không thất vọng gào thét mà chấp nhận vô cùng dễ dàng, chỉ là trước khi ra khỏi phòng, Giang Yểm Ly bỏ lại một câu:
"Tối rồi, không làm phiền hai người nữa ".
đi trên hành lang đã không còn sáng đèn, bước chân của cô vẫn vững chãi, gương mặt đã bình tĩnh trở lại, nhưng nào có ai biết được đó chỉ là diễn, khi về đến phòng và đóng cửa thì nước mắt lại lần nữa chực trào.
Giang Yểm Ly trượt dài xuống cánh cửa phòng, cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu tâm can, chẳng biết là do cánh cửa hay là do lòng người.
Dù đã che miệng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nấc đầy đau thương, cô đã phải cắn chặt răng cố nén lại, vì chẳng bao giờ ngờ được người mà cô quý mến và xem như anh trai lại chẳng hề thực tâm đối đãi, chỉ là diễn kịch mà thôi.
Tất cả chẳng qua chỉ là một màn kịch dựng lên, cô chỉ là một con rối bị người ta chơi đùa, lúc này đã chán cho nên cũng khép lại vở diễn.
Còn gì đau đớn hơn người mình thương hoá ra lại chẳng hề thật tâm?
Dù như thế nhưng cô lại chẳng thể đánh mắng hắn, bị trêu đùa thế kia nhưng vẫn sợ hắn khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.