Chương 2: không được chào đón
Tiểu Cam Cam
22/02/2024
Đứa bé nhỏ nhất đang đứng ôm lấy chân của Từ Phi, nhìn thấy mẹ mình gào lên thì cũng lập tức khó to, Từ Phi bế con lên, lo lắng vỗ vỗ lưng rồi tức giận nhìn về phía chồng mình, chất vấn:
"Con của anh đang khóc đây này, không vỗ về mà lại ôm một đứa chẳng hề có chút máu mủ nào, anh có xứng đáng làm cha không?! ".
Dương Thành Trung thở dài rồi nhìn lần lượt vào đứa bé gái lớn đang ngồi ở sofa, bé trai đang đứng rồi đứa bé gái nhỏ nhất đang được bế lên và nói:
"Yên Chi, con đưa Nghiêm và Nhất Nguyệt lên phòng đi, cha mẹ cần nói chuyện ".
Dương Yên Chi năm nay 11 tuổi, nhìn thấy tình cảnh trước mắt dù không thích nhưng cũng đành phải nghe lời, sau khi các con đã đi khỏi, ông cũng giao Giang Yểm Ly cho quản gia rồi mới cùng nói chuyện với vợ của mình.
Giang Yểm Ly còn nhỏ, nhưng lại nhạy cảm, cô đi phía sau quản gia, gương mặt lấm lem bùn đất khiến cho ông ta có hơi ghét bỏ cau mày, cô biết ý đứng xa ra, nhỏ giọng:
"Chú và dì xinh đẹp... vì con nên mới cãi nhau đúng không ".
Vừa nói xong chỉ nghe thấy tiếng thở dài của người đang đi phía trước, quản gia không đáp lại mà chỉ lãng sang chuyện khác:
"Tôi đưa cháu đi tắm, dơ thế này đúng là không ra thể thống gì ".
Thể thống? Giang Yểm Ly nghiêng nghiêng đầu, cô hoàn toàn không hiểu được từ đó mang hàm ý gì, chỉ cảm thấy quản gia thật lợi hại khi sử dụng từ cao siêu như thế.
Tắm xong thì cũng đã trưa, cô được dẫn vào trong bàn ăn, đứng ở trước cửa nhìn vào không gian rộng rãi, một đứa bé 6 tuổi hoàn toàn bị choáng ngợp, nơi này cũng dùng thứ gì đó màu vàng lấp lánh để trang trí, còn nhiều hơn cả phòng của viện trưởng nha.
Đứa bé gái lúc nãy vẫn còn khóc thút thít và ngồi ở trong lòng đang được Từ Phi vỗ về an ủi, Giang Yểm Ly nhìn cảnh tượng đó trong lòng có chút ngưỡng mộ, cô cũng muốn được ôm như thế.
"Đã đến rồi thì mau ngồi vào bàn đi " - Từ Phi lên tiếng, gương mặt mang theo khó chịu.
Yểm Ly có chút ngại, cô bé hoàn toàn không biết nên ngồi ở đâu, khi mà chiếc bàn dài cao hơn tầm với, Dương Thành Trung ngồi ở vị trí của gia chủ, Từ Phi ngồi ở phía bên trái cùng với con gái nhỏ, con gái lớn và con trai thì ngồi ở phía bên phải.
Lúc đang không biết nên làm gì thì bé trai đã tiến đến, gương mặt mang theo một nụ cười nhẹ, cẩn thận nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi lên tiếng:
"Ngồi bên cạnh anh này ".
Đối với sự đối đãi đó, Giang Yểm Ly trong lòng cũng thoải mái được đôi chút, cô được hắn giúp bế lên ghế, ngồi ở bên cạnh hắn.
Dương Thành Trung lúc này nhỏ giọng nói với vợ mình:
"Em đã hứa để cho Yểm Ly ở đây rồi thì vui lên chút đi ".
"Tôi đã nhượng bộ vậy nên anh cũng đừng có ra thêm bất cứ yêu cầu nào nữa ".
Gia đình nhà họ Dương có ba người con, con gái lớn là Dương Yên Chi hiện 11 tuổi, con trai lớn là Dương Nghiêm 8 tuổi và con gái út Dương Nhất Nguyệt 4 tuổi. Giang Yểm Ly lúc bấy giờ chỉ mới 6 tuổi nhưng có thể nhận thấy được đứa em út Dương Nhất Nguyệt hoàn toàn không thích mình.
Ngày hôm sau chẳng biết đã xảy ra việc gì mà khi nhìn thấy cô đang ở phòng khách thì con bé đột nhiên lao đến ra sức đấm vào người cô rồi gào thét:
"Ra khỏi đây đi, chị làm cho mẹ khóc, mẹ hông vui, chị là người xấu, cút đi! ".
Giang Yểm Ly không phản kháng, đứng hình trước hành động đó, trơ mắt nhìn Dương Nhất Nguyệt gào khóc vì một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi thì hoàn toàn chẳng biết nên làm gì cả, cho đến khi Từ Phi xông đến đẩy ngã thì cô mới có thể cử động.
"Con ranh này, chỉ vừa mới đến đã gây chuyện, mày giống hệt như mẹ mày vậy, gieo rắc tai ương khắp nơi ".
Bị một người trưởng thành cao lớn đẩy ngã đương nhiên có chút đau, Giang Yểm Ly nhìn thấy Dương Nhất Nguyệt khóc to thì đột nhiên trong lòng cũng không nhịn được mà khóc theo, Từ Phi nhìn thấy cô như thế thì càng tức giận mà mắng chửi.
Cùng lúc đó thì Dương Yên Chi cùng với Dương Nghiêm đến, chị lớn nhìn thấy cảnh đó thì hoàn toàn không có ý tiến đến, chỉ có Dương Nghiêm chạy đến đỡ cô đứng lên rồi lên tiếng:
"Con đưa Yểm Ly đi, mẹ dỗ em gái đi, khóc nhiều không tốt ".
"Con của anh đang khóc đây này, không vỗ về mà lại ôm một đứa chẳng hề có chút máu mủ nào, anh có xứng đáng làm cha không?! ".
Dương Thành Trung thở dài rồi nhìn lần lượt vào đứa bé gái lớn đang ngồi ở sofa, bé trai đang đứng rồi đứa bé gái nhỏ nhất đang được bế lên và nói:
"Yên Chi, con đưa Nghiêm và Nhất Nguyệt lên phòng đi, cha mẹ cần nói chuyện ".
Dương Yên Chi năm nay 11 tuổi, nhìn thấy tình cảnh trước mắt dù không thích nhưng cũng đành phải nghe lời, sau khi các con đã đi khỏi, ông cũng giao Giang Yểm Ly cho quản gia rồi mới cùng nói chuyện với vợ của mình.
Giang Yểm Ly còn nhỏ, nhưng lại nhạy cảm, cô đi phía sau quản gia, gương mặt lấm lem bùn đất khiến cho ông ta có hơi ghét bỏ cau mày, cô biết ý đứng xa ra, nhỏ giọng:
"Chú và dì xinh đẹp... vì con nên mới cãi nhau đúng không ".
Vừa nói xong chỉ nghe thấy tiếng thở dài của người đang đi phía trước, quản gia không đáp lại mà chỉ lãng sang chuyện khác:
"Tôi đưa cháu đi tắm, dơ thế này đúng là không ra thể thống gì ".
Thể thống? Giang Yểm Ly nghiêng nghiêng đầu, cô hoàn toàn không hiểu được từ đó mang hàm ý gì, chỉ cảm thấy quản gia thật lợi hại khi sử dụng từ cao siêu như thế.
Tắm xong thì cũng đã trưa, cô được dẫn vào trong bàn ăn, đứng ở trước cửa nhìn vào không gian rộng rãi, một đứa bé 6 tuổi hoàn toàn bị choáng ngợp, nơi này cũng dùng thứ gì đó màu vàng lấp lánh để trang trí, còn nhiều hơn cả phòng của viện trưởng nha.
Đứa bé gái lúc nãy vẫn còn khóc thút thít và ngồi ở trong lòng đang được Từ Phi vỗ về an ủi, Giang Yểm Ly nhìn cảnh tượng đó trong lòng có chút ngưỡng mộ, cô cũng muốn được ôm như thế.
"Đã đến rồi thì mau ngồi vào bàn đi " - Từ Phi lên tiếng, gương mặt mang theo khó chịu.
Yểm Ly có chút ngại, cô bé hoàn toàn không biết nên ngồi ở đâu, khi mà chiếc bàn dài cao hơn tầm với, Dương Thành Trung ngồi ở vị trí của gia chủ, Từ Phi ngồi ở phía bên trái cùng với con gái nhỏ, con gái lớn và con trai thì ngồi ở phía bên phải.
Lúc đang không biết nên làm gì thì bé trai đã tiến đến, gương mặt mang theo một nụ cười nhẹ, cẩn thận nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi lên tiếng:
"Ngồi bên cạnh anh này ".
Đối với sự đối đãi đó, Giang Yểm Ly trong lòng cũng thoải mái được đôi chút, cô được hắn giúp bế lên ghế, ngồi ở bên cạnh hắn.
Dương Thành Trung lúc này nhỏ giọng nói với vợ mình:
"Em đã hứa để cho Yểm Ly ở đây rồi thì vui lên chút đi ".
"Tôi đã nhượng bộ vậy nên anh cũng đừng có ra thêm bất cứ yêu cầu nào nữa ".
Gia đình nhà họ Dương có ba người con, con gái lớn là Dương Yên Chi hiện 11 tuổi, con trai lớn là Dương Nghiêm 8 tuổi và con gái út Dương Nhất Nguyệt 4 tuổi. Giang Yểm Ly lúc bấy giờ chỉ mới 6 tuổi nhưng có thể nhận thấy được đứa em út Dương Nhất Nguyệt hoàn toàn không thích mình.
Ngày hôm sau chẳng biết đã xảy ra việc gì mà khi nhìn thấy cô đang ở phòng khách thì con bé đột nhiên lao đến ra sức đấm vào người cô rồi gào thét:
"Ra khỏi đây đi, chị làm cho mẹ khóc, mẹ hông vui, chị là người xấu, cút đi! ".
Giang Yểm Ly không phản kháng, đứng hình trước hành động đó, trơ mắt nhìn Dương Nhất Nguyệt gào khóc vì một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi thì hoàn toàn chẳng biết nên làm gì cả, cho đến khi Từ Phi xông đến đẩy ngã thì cô mới có thể cử động.
"Con ranh này, chỉ vừa mới đến đã gây chuyện, mày giống hệt như mẹ mày vậy, gieo rắc tai ương khắp nơi ".
Bị một người trưởng thành cao lớn đẩy ngã đương nhiên có chút đau, Giang Yểm Ly nhìn thấy Dương Nhất Nguyệt khóc to thì đột nhiên trong lòng cũng không nhịn được mà khóc theo, Từ Phi nhìn thấy cô như thế thì càng tức giận mà mắng chửi.
Cùng lúc đó thì Dương Yên Chi cùng với Dương Nghiêm đến, chị lớn nhìn thấy cảnh đó thì hoàn toàn không có ý tiến đến, chỉ có Dương Nghiêm chạy đến đỡ cô đứng lên rồi lên tiếng:
"Con đưa Yểm Ly đi, mẹ dỗ em gái đi, khóc nhiều không tốt ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.