Chương 13
Hàn Mai Mặc Hương
15/12/2016
CHƯƠNG 13 – Phút ngẫu nhiên cô độc
Đường Văn vẫn cứ không chịu nghỉ việc, chờ đến tối lại bị Quý Trạch lôi lại hôn vài cái. Bị hắn hôn đến hồ đồ, cậu nhân cơ hội nói với hắn, viết tiểu thuyết sẽ không trì hoãn, công việc kia cũng ứng phó được, Quý Trạch nói luôn, chỉ cần em hôn anh một chút anh sẽ đồng ý. Đường Văn quả thực hôn hắn liền, giống hệt hai tên ngu ngốc, nhưng cả hai đều thật sự cao hứng.
Cuối cùng cũng có thể tháo thạch cao ra, Đường Văn ở bệnh viện vui đến mức nhảy nhót vài cái, cuối cùng cũng lành hẳn rồi.
“Anh không cần mỗi ngày đến nhà em nữa, em có thể sinh hoạt bình thường rồi.”
“Anh tự nhiên có cái cảm giác như nghe niệm kinh xong liền sát hòa thường. Sao đây? Em khỏe rồi liền không cần đến anh?”
Quý Trạch nghiêng đầu, cười tủm tỉm.
“Sao có thể chứ, em sợ là sợ anh chạy đi chạy lại thêm mệt thôi.”
Cậu quen sống cuộc sống độc thân, đúng là đang tưởng niệm lắm.
“Vậy thì chuyển đến chỗ anh đi, nhà anh lớn lắm, anh sẽ chuẩn bị một thư phòng thật lớn cho em, ba kệ toàn là sách cho em nghiên cứu thoải mái.”
Đường Văn lắc đầu, chết cũng không đi, không có lý do gì sao có thể ở cùng nhau, tình cảm bọn họ còn chưa tới mức đó, không đi không sao, đi liền bị thất thân cho coi, đây là do tất cả tiểu thuyết đều viết vậy mà.
Quý Trạch ôm cậu, cằm gác lên vai cậu, vòng tay ôm thắt lưng cậu.
“Anh sắp bận nhiều việc lắm, cơ hội để chúng ta gặp cũng sẽ khó, anh thật sự không bỏ em được.”
“Em không đi đâu, anh nghĩ em và anh còn thất lạc nhau a.”
Sự vụ ở thư viện ngày càng nhiều, hắn là ông chủ kiêm đại biên tập, hắn toàn xử lý chuyện đầu thừa đuôi thẹo, mấy ngày rồi chiếu cố Đường Văn là lúc hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi, nếu bây giờ hắn không ở cùng Đường Văn nữa thì cơ hội hai người gặp mặt sẽ rất khó khắn. Cả hai đều đi làm sẽ không có thời gian gặp nhau hàng đêm làm bạn.
Đáp ứng Quý Trạch mỗ ngày nghe ba cuộc điện thoại, có chuyện gì xảy ra nhất định phải nói cho hắn biết. Nếu có thể tan tầm sớm, hai người nhất định phải hẹn, hắn không thể vô duyên vô cớ biến mất, ra khỏi thành phố nhất định phải gọi điện cho hắn thông báo một tiếng, Quý Trạch lúc này mới đáp ứng Đường Văn, trả lại cho cậu cuộc sống đơn thuần.
Bất quá, nhìn Đường Văn mừng thầm, bắt đầu khôi phục cuộc sống êm đềm độc thân, hắn thề trong lòng, cứ cho tiêu dao vài ngày đi, rồi chờ đến một ngày, hắn sẽ đem cậu vào nhà hắn ở, lúc đo , dù hắn muốn gì, Đường Văn nhất định phải nghe lời hắn. Tới thời điểm đó, hắn sẽ đem Đường Văn từ trong ra ngoài ăn rồi lại ăn vài lần mới bõ.
Khôi phục cuộc sống độc thân, Đường Văn đột nhiên phải đối mặt với không gian chỉ một mình mình hô hấp, có chút khó nói, con người a, là một sinh vật kỳ quái, có thói quen trong cuộc sống rồi sẽ không muốn thay đổi, rồi sau khi thay đổi lại không phục những ngày trước kia, cậu lại khói thích ứng. Ngay lúc đẩy cửa bước vào, cậu lại có ảo giác, Quý Trạch đang mặc tạp dề, xuất hiện trước cửa phòng bếp, kêu cậu nhanh chóng rửa tay, ra ăn cơm.
Đem ba lô ném lên ghế sopha, Đường Văn ngã mạnh xuống ghế, cậu mệt chết đi được, đúng là, trong khoảng thời gian được Quý Trạch hầu hạ, cậu căn bản là không phải động đậy, về đến nhà liền có một cảm giác an ổn. Thế nhưng sự trống trải này khiến cậu hận không thể lập tức cầm điện thoại gọi Quý Trạch , làm nũng với hắn, bảo hắn sớm qua đây một chút.
Quên đi, cậu không thể vì vẫn còn yếu ớt, mà đem hắn mang vào cuộc đời mình được, cậu không phải vẫn luôn cô đơn sao? Nhẫn nhịn chịu đựng là tốt rồi.
Không có hắn làm mấy món ăn ngon miệng, vậy đi nấu mì thôi, chả phải trước kia cậu vẫn thường xuyên ăn sao?
Nhưng ngay cả chuyện cậu phải đứng dậy nấu mì cậu cũng không muốn làm, cậu a, vẫn là luôn được hầu hạ, thật không tốt, vạn nhất, ngày đó hắn không xuất hiện thì không biết cậu còn sống hay không? Nở nụ cười tự giễu , cậu còn muốn bảo vệ chút tôn nghiêm kiên cường cuối cùng của mình.
Di động vang , cậu nhắm mắt đứng lên cầm máy nghe.
“Đói bụng không, về đến nhà chưa ? Muốn ăn cái gì? Chính em mệt vậy còn nấu cơm được sao?”
Nghe thấy tiếng nói ôn nhu trầm thấp của hắn, Đường Văn xót mũi, không lên tiếng, có người quan tâm cậu như vậy, khiến cậu thực xúc động. Một người cô đơn nhiều năm, bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, cậu bệnh nằm liệt giường vẫn phải cố cắn răng đến bệnh viện truyền nước biển, khi đó thấy người khác đều là cha mẹ chiếu cố, tình nhân làm bạn, cậu lại chỉ có thể chính mình khóc trong chăn. Vốn nghĩ rằng,chỉ cần mình tự yêu chính mình là được, ngày qua ngày vẫn có thể sống tốt, hắn lại vừa gọi điện cho cậu, quan tâm cậu một chút thôi vẫn khiến cậu chua xót, nguyên lai, cậu cũng có người yêu mình.
“Mệt mỏi?”
Thanh âm Quý trạch thấp xuống mấy độ, xuyên thấu qua microphone, đâm vào tim Đường Văn.
“Ân.”
Nước mắt Đường Văn theo khóe mắt rơi xuống, không dám mở miệng, chỉ có thể phát ra giọng mũi. Lúc này, cậu nhớ Quý Trạch, cậu đang rất muốn, rất muốn hắn hiện ra trước mặt cậu, cậu muốn ôm hắn nói hắn là một tên đầu gỗ, cậu muốn hắn làm đồ ăn, cậu muốn hắn bầu bạn với cậu ngay bây giờ.
“Tiểu đứa ngốc.”
Bên kia điện thoại thanh âm Quý Trạch tạm dừng một chút, tuy rằng hắn hiện giờ không thấy được Đường Văn, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra, Đường Văn một ngày mệt nhọc về đến nhà, bật đèn lên, trong phòng chỉ là tịch mịch, cậu có bao nhiêu cô đơn. Nghe giọng cậu là hắn biết cậu đang khóc, mang theo chút nghẹn ngào, hắn nghe được lòng thêm đau. Đường Văn vẫn sống được vui vẻ, chính là, thời điểm mỏi mệt, tổng lại sẽ rất yếu ớt, cậu vẫn luôn là người cô đơn tịch mịch, bây giờ còn nghiêm trọng hơn.
Là hắn không tốt, hắn không nên vì công việc của mình quá bận mà rời cậu đi.
“Mệt mỏi phải đi tắm rửa, ăn một chút đồ ăn, rồi đi ngủ, ngoan một chút nha.’
“Em hôm nay làm cả một ngày xét nghiệm, căn bản chưa có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi nữa, ngay cả cơm trưa cũng tùy tiện ăn mấy miếng, vất vả đến khi tan tầm. Chính là về đến nhà rồi, trong nhà không khí lạnh như băng.’
Đường Văn tố khổ với Quý Trạch, cậu mệt mỏi lắm, hai chân chỉ muốn gãy, thắt lưng cũng mỏi đến không đứng nổi, nhưng về đến nhà, cũng chỉ có thể tự nấu mì gói mà ăn.
Quý Trạch bỏ giấy bút trên tay xuống, bắt lấy áo khoác, cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài, lúc vào được thang máy đột nhiên nghĩ tín hiệu di động sẽ bị ngắt, vẫn là đi thang bộ thôi, như thế hắn mới có thể cùng Đường Văn nói chuyện tiếp, cậu cần người làm bạn, nếu điện thoại bị cúp, cảm giác sẽ như bị cả thế giới vứt bỏ, ý nghĩ của đám văn nhân mặc khách luôn tinh tế mẫn cảm như vậy đấy.
“Mệt đến không muốn ăn đồ ăn gì sao? Không thì làm chút đồ ăn đơn giản thôi, trong tủ lạnh anh có làm chút đồ ăn sáng mấy hôm trước, còn trong lò viba có ít đồ ăn đấy, em hâm nóng một chút rồi ăn đi.’
“Em không muốn cử động, em mệt muốn chết, em muốn ngủ thôi, không có anh ngủ không được, lúc sinh hoạt chung em còn không biết em muốn làm gì, chỉ có thể nằm trên sopha nhìn trần nhà ngẩn ngơ.’
“Vậy mở máy tính đi, xem tiểu thuyết của em, em nghe anh nói nha, tiểu thuyết của em hiện tại thực sự được hoan nghênh, được người ủng hộ rất caoi, còn hai tháng, cuộc thi đam mỹ sẽ kết thúc, dựa vào điểm đánh giá của em bây giờ, em nhất định được vòng nguyệt quế. Em không phải từng nói xem tin nhắn sẽ làm tâm tình tốt hơn sao? Hôm nay tin nhắn rất nhiều, mở lên nhắn lại đi.’
Mở cửa xe, một tay lái xe, thẳng đường quốc lộ, hắn đảo mắt tìm kiếm xung quanh, ở chỗ nào có bán đồ ăn đặc sắc , lúc này em ấy đang đói đến khó chịu, không thể để em ấy chờ lâu được, nói muốn tới nấu cơm cho em ấy không bằng trực tiếp mua đồ ăn ngon một chút cho em ấy.
“Thật sự xảy ra chuyện này sao? Em nếu có thể xuất bản tiểu thuyết, em sẽ không đi làm việc kia nữa.”
“Thật sự mà, cho dù là tiểu thuyết của em không đứng tên trong ba hạng, anh cũng muốn xuất bản sách của em, nhất định đưa em lên thành tác gia chuyên nghiệp, một đại tác phẩm gia chạm tới là phỏng tay.’
Đường Văn cười lớn, được Quý Trạch sủng ái vậy làm tâm cậu ngọt ngào.
“Em sẽ bị tất cả các tác giả khinh bỉ, nói em bám váy quan hệ để nổi danh, cùng anh không minh bạch.”
“Vậy em hãy viết tất cả tình cảm của mình vào tác phẩm, viết thành một tiểu thuyết thật hay , hấp dẫn thật nhiều người, đến lúc đó, tiểu thuyết nào được nhiều người ủng hộ nhất anh sẽ cho xuất bản.Anh lấy quyền làm việc riêng , rồi sao nào? Anh không thể cho vợ yêu đạt được tâm nguyện thì còn tính làm người yêu tốt như thế nào? Vợ yêu à, yêu anh đi, em vừa được danh vừa được tiền nha.”
Chậm rãi dỗ dành cậu, trong lòng hắn, Đường Văn chính là tiểu hài tử cần tình yêu gấp đôi, nên hắn sủng ái cậu, vui vẻ như ăn mật ngọt.
Dừng xe, đi vào khách sạn, nhìn thực đơn, chọn vài món đồ ăn Đường Văn thích, ghi lên giấy ý bảo gói lại cho hắn, làm ơn nhanh một chút.
Lúc này hắn đang an ủi Đường Văn, còn đang làm việc này chỉ sợ người bán hàng nói chuyện quấy rầy hắn, ngay sau khi viết xong, người bán hàng thấy vị tiên sinh (dở hơi) này không hạ điện thoại xuống, cười rất ôn nhu, nói chuyện nhỏ nhẹ ngọt ngào, nhất định là đang nói chuyện với người yêu, hiểu rõ tình hình, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.
Một lúc sau, Quý Trạch đem đồ ăn ra, lại lên xe đi.
“Ân, thấy chưa? Anh thích nhất tin nhắn kia, cái tên tận chân trời nào đó không biết là ai nhắn lại, hắn lại còn nhảy nhót khi đọc chương H em viết chứ, còn nói em lược giản chương H quá, đến đoạn nhân vật hai người thân mật trong văn phòng, viết có chút không cẩn thận, phải bổ sung thêm. Em viết đi, anh sẽ bật đèn xanh cho em, sẽ không cắt chương H của em đâu.’
Đường Văn tâm tình sau khi đọc tin nhắn liền tốt lên nhiều lắm, bên tai còn vang lên thanh âm của hắn, tâm tình cô đơn cũng nhanh chóng biến mất.
Quý Trạch phóng rất nhanh, mau chóng đến dưới nhà cậu, thở dài một hơi, hoàn hảo, Đường Văn vẫn đang được hắn an ủi.
Chạy nhanh cầm theo đồ ăn này nọ lên lầu, lặng lẽ mở cửa, Đường Văn là một tên ngốc, đã sớm nói qua rồi, cậu còn đang ôm điện thoại, dù Quý Trạch đã ngay sau lưng cậu, vậy mà đầu còn chưa thèm quay lại, vãn ôm điện thoại nói với Quý Trạch.
“Người đó vẫn như cũ nhắn lại tin rất thú vị a, hắn nói nếu em mà ngược đãi nhân vật, hắn sẽ khóc đến chết, hắn dám uy hiếp em chứ.”
“Đúng vậy, nếu em còn làm việc đến nửa sống nửa chết, anh cũng sẽ khóc đến chết.”
Đường Văn cảm thấy có chút kỳ quái, thanh âm đột nhiên trở nên gần quá, sao lại thế này?
Quý Trạch xuất kỳ bất ý, cúp điện thoại, Đường Văn vẻ mặt buồn bực nhìn di động, vì cái gì đang êm đẹp lại cúp điện thoại??
Quý Trạch thấy cậu vậy thật đáng yêu vô cùng, thật sự chịu không nổi, trên mặt cậu hung hăng hôn một cái, Đường Văn chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Đường Văn vẫn cứ không chịu nghỉ việc, chờ đến tối lại bị Quý Trạch lôi lại hôn vài cái. Bị hắn hôn đến hồ đồ, cậu nhân cơ hội nói với hắn, viết tiểu thuyết sẽ không trì hoãn, công việc kia cũng ứng phó được, Quý Trạch nói luôn, chỉ cần em hôn anh một chút anh sẽ đồng ý. Đường Văn quả thực hôn hắn liền, giống hệt hai tên ngu ngốc, nhưng cả hai đều thật sự cao hứng.
Cuối cùng cũng có thể tháo thạch cao ra, Đường Văn ở bệnh viện vui đến mức nhảy nhót vài cái, cuối cùng cũng lành hẳn rồi.
“Anh không cần mỗi ngày đến nhà em nữa, em có thể sinh hoạt bình thường rồi.”
“Anh tự nhiên có cái cảm giác như nghe niệm kinh xong liền sát hòa thường. Sao đây? Em khỏe rồi liền không cần đến anh?”
Quý Trạch nghiêng đầu, cười tủm tỉm.
“Sao có thể chứ, em sợ là sợ anh chạy đi chạy lại thêm mệt thôi.”
Cậu quen sống cuộc sống độc thân, đúng là đang tưởng niệm lắm.
“Vậy thì chuyển đến chỗ anh đi, nhà anh lớn lắm, anh sẽ chuẩn bị một thư phòng thật lớn cho em, ba kệ toàn là sách cho em nghiên cứu thoải mái.”
Đường Văn lắc đầu, chết cũng không đi, không có lý do gì sao có thể ở cùng nhau, tình cảm bọn họ còn chưa tới mức đó, không đi không sao, đi liền bị thất thân cho coi, đây là do tất cả tiểu thuyết đều viết vậy mà.
Quý Trạch ôm cậu, cằm gác lên vai cậu, vòng tay ôm thắt lưng cậu.
“Anh sắp bận nhiều việc lắm, cơ hội để chúng ta gặp cũng sẽ khó, anh thật sự không bỏ em được.”
“Em không đi đâu, anh nghĩ em và anh còn thất lạc nhau a.”
Sự vụ ở thư viện ngày càng nhiều, hắn là ông chủ kiêm đại biên tập, hắn toàn xử lý chuyện đầu thừa đuôi thẹo, mấy ngày rồi chiếu cố Đường Văn là lúc hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi, nếu bây giờ hắn không ở cùng Đường Văn nữa thì cơ hội hai người gặp mặt sẽ rất khó khắn. Cả hai đều đi làm sẽ không có thời gian gặp nhau hàng đêm làm bạn.
Đáp ứng Quý Trạch mỗ ngày nghe ba cuộc điện thoại, có chuyện gì xảy ra nhất định phải nói cho hắn biết. Nếu có thể tan tầm sớm, hai người nhất định phải hẹn, hắn không thể vô duyên vô cớ biến mất, ra khỏi thành phố nhất định phải gọi điện cho hắn thông báo một tiếng, Quý Trạch lúc này mới đáp ứng Đường Văn, trả lại cho cậu cuộc sống đơn thuần.
Bất quá, nhìn Đường Văn mừng thầm, bắt đầu khôi phục cuộc sống êm đềm độc thân, hắn thề trong lòng, cứ cho tiêu dao vài ngày đi, rồi chờ đến một ngày, hắn sẽ đem cậu vào nhà hắn ở, lúc đo , dù hắn muốn gì, Đường Văn nhất định phải nghe lời hắn. Tới thời điểm đó, hắn sẽ đem Đường Văn từ trong ra ngoài ăn rồi lại ăn vài lần mới bõ.
Khôi phục cuộc sống độc thân, Đường Văn đột nhiên phải đối mặt với không gian chỉ một mình mình hô hấp, có chút khó nói, con người a, là một sinh vật kỳ quái, có thói quen trong cuộc sống rồi sẽ không muốn thay đổi, rồi sau khi thay đổi lại không phục những ngày trước kia, cậu lại khói thích ứng. Ngay lúc đẩy cửa bước vào, cậu lại có ảo giác, Quý Trạch đang mặc tạp dề, xuất hiện trước cửa phòng bếp, kêu cậu nhanh chóng rửa tay, ra ăn cơm.
Đem ba lô ném lên ghế sopha, Đường Văn ngã mạnh xuống ghế, cậu mệt chết đi được, đúng là, trong khoảng thời gian được Quý Trạch hầu hạ, cậu căn bản là không phải động đậy, về đến nhà liền có một cảm giác an ổn. Thế nhưng sự trống trải này khiến cậu hận không thể lập tức cầm điện thoại gọi Quý Trạch , làm nũng với hắn, bảo hắn sớm qua đây một chút.
Quên đi, cậu không thể vì vẫn còn yếu ớt, mà đem hắn mang vào cuộc đời mình được, cậu không phải vẫn luôn cô đơn sao? Nhẫn nhịn chịu đựng là tốt rồi.
Không có hắn làm mấy món ăn ngon miệng, vậy đi nấu mì thôi, chả phải trước kia cậu vẫn thường xuyên ăn sao?
Nhưng ngay cả chuyện cậu phải đứng dậy nấu mì cậu cũng không muốn làm, cậu a, vẫn là luôn được hầu hạ, thật không tốt, vạn nhất, ngày đó hắn không xuất hiện thì không biết cậu còn sống hay không? Nở nụ cười tự giễu , cậu còn muốn bảo vệ chút tôn nghiêm kiên cường cuối cùng của mình.
Di động vang , cậu nhắm mắt đứng lên cầm máy nghe.
“Đói bụng không, về đến nhà chưa ? Muốn ăn cái gì? Chính em mệt vậy còn nấu cơm được sao?”
Nghe thấy tiếng nói ôn nhu trầm thấp của hắn, Đường Văn xót mũi, không lên tiếng, có người quan tâm cậu như vậy, khiến cậu thực xúc động. Một người cô đơn nhiều năm, bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, cậu bệnh nằm liệt giường vẫn phải cố cắn răng đến bệnh viện truyền nước biển, khi đó thấy người khác đều là cha mẹ chiếu cố, tình nhân làm bạn, cậu lại chỉ có thể chính mình khóc trong chăn. Vốn nghĩ rằng,chỉ cần mình tự yêu chính mình là được, ngày qua ngày vẫn có thể sống tốt, hắn lại vừa gọi điện cho cậu, quan tâm cậu một chút thôi vẫn khiến cậu chua xót, nguyên lai, cậu cũng có người yêu mình.
“Mệt mỏi?”
Thanh âm Quý trạch thấp xuống mấy độ, xuyên thấu qua microphone, đâm vào tim Đường Văn.
“Ân.”
Nước mắt Đường Văn theo khóe mắt rơi xuống, không dám mở miệng, chỉ có thể phát ra giọng mũi. Lúc này, cậu nhớ Quý Trạch, cậu đang rất muốn, rất muốn hắn hiện ra trước mặt cậu, cậu muốn ôm hắn nói hắn là một tên đầu gỗ, cậu muốn hắn làm đồ ăn, cậu muốn hắn bầu bạn với cậu ngay bây giờ.
“Tiểu đứa ngốc.”
Bên kia điện thoại thanh âm Quý Trạch tạm dừng một chút, tuy rằng hắn hiện giờ không thấy được Đường Văn, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra, Đường Văn một ngày mệt nhọc về đến nhà, bật đèn lên, trong phòng chỉ là tịch mịch, cậu có bao nhiêu cô đơn. Nghe giọng cậu là hắn biết cậu đang khóc, mang theo chút nghẹn ngào, hắn nghe được lòng thêm đau. Đường Văn vẫn sống được vui vẻ, chính là, thời điểm mỏi mệt, tổng lại sẽ rất yếu ớt, cậu vẫn luôn là người cô đơn tịch mịch, bây giờ còn nghiêm trọng hơn.
Là hắn không tốt, hắn không nên vì công việc của mình quá bận mà rời cậu đi.
“Mệt mỏi phải đi tắm rửa, ăn một chút đồ ăn, rồi đi ngủ, ngoan một chút nha.’
“Em hôm nay làm cả một ngày xét nghiệm, căn bản chưa có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi nữa, ngay cả cơm trưa cũng tùy tiện ăn mấy miếng, vất vả đến khi tan tầm. Chính là về đến nhà rồi, trong nhà không khí lạnh như băng.’
Đường Văn tố khổ với Quý Trạch, cậu mệt mỏi lắm, hai chân chỉ muốn gãy, thắt lưng cũng mỏi đến không đứng nổi, nhưng về đến nhà, cũng chỉ có thể tự nấu mì gói mà ăn.
Quý Trạch bỏ giấy bút trên tay xuống, bắt lấy áo khoác, cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài, lúc vào được thang máy đột nhiên nghĩ tín hiệu di động sẽ bị ngắt, vẫn là đi thang bộ thôi, như thế hắn mới có thể cùng Đường Văn nói chuyện tiếp, cậu cần người làm bạn, nếu điện thoại bị cúp, cảm giác sẽ như bị cả thế giới vứt bỏ, ý nghĩ của đám văn nhân mặc khách luôn tinh tế mẫn cảm như vậy đấy.
“Mệt đến không muốn ăn đồ ăn gì sao? Không thì làm chút đồ ăn đơn giản thôi, trong tủ lạnh anh có làm chút đồ ăn sáng mấy hôm trước, còn trong lò viba có ít đồ ăn đấy, em hâm nóng một chút rồi ăn đi.’
“Em không muốn cử động, em mệt muốn chết, em muốn ngủ thôi, không có anh ngủ không được, lúc sinh hoạt chung em còn không biết em muốn làm gì, chỉ có thể nằm trên sopha nhìn trần nhà ngẩn ngơ.’
“Vậy mở máy tính đi, xem tiểu thuyết của em, em nghe anh nói nha, tiểu thuyết của em hiện tại thực sự được hoan nghênh, được người ủng hộ rất caoi, còn hai tháng, cuộc thi đam mỹ sẽ kết thúc, dựa vào điểm đánh giá của em bây giờ, em nhất định được vòng nguyệt quế. Em không phải từng nói xem tin nhắn sẽ làm tâm tình tốt hơn sao? Hôm nay tin nhắn rất nhiều, mở lên nhắn lại đi.’
Mở cửa xe, một tay lái xe, thẳng đường quốc lộ, hắn đảo mắt tìm kiếm xung quanh, ở chỗ nào có bán đồ ăn đặc sắc , lúc này em ấy đang đói đến khó chịu, không thể để em ấy chờ lâu được, nói muốn tới nấu cơm cho em ấy không bằng trực tiếp mua đồ ăn ngon một chút cho em ấy.
“Thật sự xảy ra chuyện này sao? Em nếu có thể xuất bản tiểu thuyết, em sẽ không đi làm việc kia nữa.”
“Thật sự mà, cho dù là tiểu thuyết của em không đứng tên trong ba hạng, anh cũng muốn xuất bản sách của em, nhất định đưa em lên thành tác gia chuyên nghiệp, một đại tác phẩm gia chạm tới là phỏng tay.’
Đường Văn cười lớn, được Quý Trạch sủng ái vậy làm tâm cậu ngọt ngào.
“Em sẽ bị tất cả các tác giả khinh bỉ, nói em bám váy quan hệ để nổi danh, cùng anh không minh bạch.”
“Vậy em hãy viết tất cả tình cảm của mình vào tác phẩm, viết thành một tiểu thuyết thật hay , hấp dẫn thật nhiều người, đến lúc đó, tiểu thuyết nào được nhiều người ủng hộ nhất anh sẽ cho xuất bản.Anh lấy quyền làm việc riêng , rồi sao nào? Anh không thể cho vợ yêu đạt được tâm nguyện thì còn tính làm người yêu tốt như thế nào? Vợ yêu à, yêu anh đi, em vừa được danh vừa được tiền nha.”
Chậm rãi dỗ dành cậu, trong lòng hắn, Đường Văn chính là tiểu hài tử cần tình yêu gấp đôi, nên hắn sủng ái cậu, vui vẻ như ăn mật ngọt.
Dừng xe, đi vào khách sạn, nhìn thực đơn, chọn vài món đồ ăn Đường Văn thích, ghi lên giấy ý bảo gói lại cho hắn, làm ơn nhanh một chút.
Lúc này hắn đang an ủi Đường Văn, còn đang làm việc này chỉ sợ người bán hàng nói chuyện quấy rầy hắn, ngay sau khi viết xong, người bán hàng thấy vị tiên sinh (dở hơi) này không hạ điện thoại xuống, cười rất ôn nhu, nói chuyện nhỏ nhẹ ngọt ngào, nhất định là đang nói chuyện với người yêu, hiểu rõ tình hình, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.
Một lúc sau, Quý Trạch đem đồ ăn ra, lại lên xe đi.
“Ân, thấy chưa? Anh thích nhất tin nhắn kia, cái tên tận chân trời nào đó không biết là ai nhắn lại, hắn lại còn nhảy nhót khi đọc chương H em viết chứ, còn nói em lược giản chương H quá, đến đoạn nhân vật hai người thân mật trong văn phòng, viết có chút không cẩn thận, phải bổ sung thêm. Em viết đi, anh sẽ bật đèn xanh cho em, sẽ không cắt chương H của em đâu.’
Đường Văn tâm tình sau khi đọc tin nhắn liền tốt lên nhiều lắm, bên tai còn vang lên thanh âm của hắn, tâm tình cô đơn cũng nhanh chóng biến mất.
Quý Trạch phóng rất nhanh, mau chóng đến dưới nhà cậu, thở dài một hơi, hoàn hảo, Đường Văn vẫn đang được hắn an ủi.
Chạy nhanh cầm theo đồ ăn này nọ lên lầu, lặng lẽ mở cửa, Đường Văn là một tên ngốc, đã sớm nói qua rồi, cậu còn đang ôm điện thoại, dù Quý Trạch đã ngay sau lưng cậu, vậy mà đầu còn chưa thèm quay lại, vãn ôm điện thoại nói với Quý Trạch.
“Người đó vẫn như cũ nhắn lại tin rất thú vị a, hắn nói nếu em mà ngược đãi nhân vật, hắn sẽ khóc đến chết, hắn dám uy hiếp em chứ.”
“Đúng vậy, nếu em còn làm việc đến nửa sống nửa chết, anh cũng sẽ khóc đến chết.”
Đường Văn cảm thấy có chút kỳ quái, thanh âm đột nhiên trở nên gần quá, sao lại thế này?
Quý Trạch xuất kỳ bất ý, cúp điện thoại, Đường Văn vẻ mặt buồn bực nhìn di động, vì cái gì đang êm đẹp lại cúp điện thoại??
Quý Trạch thấy cậu vậy thật đáng yêu vô cùng, thật sự chịu không nổi, trên mặt cậu hung hăng hôn một cái, Đường Văn chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.