Chương 34
Hoa Quyển
27/03/2021
Cuối cùng Hàn Chu vẫn ở lại.
Không bao lâu sau xe cảnh sát tới, lực lượng cảnh sát căn cứ theo cuộc điện thoại kia mà lần ra vị trí của họ.
Hà Dung An thật sự được về nhà.
Họ đến cục công an khai báo, khi cảnh sát hỏi về thân phận của Hàn Chu, Hà Dung An bèn cướp lời, nói rằng Hàn Chu là người đã cứu cậu, hắn cũng bị bắt cóc, cũng là người bị hại.
Hàn Chu ngẩng đầu nhìn Hà Dung An, cậu nhìn lại hắn, nói họ cùng nhau trốn đi được.
Cậu bình tĩnh mà tự nhiên bịa ra một câu chuyện khác, cố gắng kéo Hàn Chu ra ngoài.
Hàn Chu lại trầm mặc.
Sau đó cảnh sát muốn đơn độc thẩm vấn Hàn Chu, Hà Dung An bấm lòng bàn tay hắn, quay đầu, không yên tâm mà nhìn hắn.
Hàn Chu cười với cậu, mang theo vài phần ý động viên.
Hà Dung An quá ngây thơ.
Lời nói dối của cậu căn bản khó có thể cân nhắc được.
Cảnh sát lần theo địa chỉ họ đưa ra để bắt những kẻ liểng xiểng trên đường kia về quy án. Hàn Kỳ và Trương Cổ đã chạy mất, nhưng không phải không có dấu vết gì, bị tóm lại chỉ là chuyện sớm muộn.
Chúng không thể nhìn Hàn Chu sạch sẽ trốn thoát được.
Huống hồ, Hàn Chu đã quyết định ở lại, nhưng hắn không nghĩ đến việc toàn thân trở ra.
Hắn nhớ về mẹ hắn, nhớ đến từng khuôn mặt của các thiếu nữ mình từng gặp, cuối cùng ngừng lại ở Hà Dung An. Hà Dung An nói với hắn rằng, cậu đón nhận hắn, cậu muốn hắn.
Hàn Chu thẳng thắn khai ra tất cả, việc họ chọn con mồi ra sao, thuần phục con mồi như thế nào, cuối cùng tròng vòng cổ cho họ, bịt lại đôi mắt, trói chặt tứ chi như trói những con nai xinh đẹp, đưa họ vào đầm lầy mục nát thối rữa.
Hàn Chu bình tĩnh mà lột trần cả đám con buôn, sự quyết tuyệt lạnh lùng phải để đá ngọc cùng vỡ nát, muốn cho họ cả đời không thể ra khỏi lao tù, không thể uy hiếp hắn được nữa.
Khi Hàn Chu ra ngoài, tay hắn bị còng lại, Hà Dung An lập tức đứng lên, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Hàn Chu nói, xin lỗi.
Trong lòng hắn thoải mái hơn bao giờ hết, như thể cái xà nhà cháy đè lên người hắn năm đó cuối cùng cũng bị dời đi, phơi hết thảy những nhọt bệnh không ai nhận ra dưới ánh mặt trời, đau thì đau thật, nhưng lại có sự vui sướng khi vết sẹo cũ bị xé rách.
Không bao lâu sau xe cảnh sát tới, lực lượng cảnh sát căn cứ theo cuộc điện thoại kia mà lần ra vị trí của họ.
Hà Dung An thật sự được về nhà.
Họ đến cục công an khai báo, khi cảnh sát hỏi về thân phận của Hàn Chu, Hà Dung An bèn cướp lời, nói rằng Hàn Chu là người đã cứu cậu, hắn cũng bị bắt cóc, cũng là người bị hại.
Hàn Chu ngẩng đầu nhìn Hà Dung An, cậu nhìn lại hắn, nói họ cùng nhau trốn đi được.
Cậu bình tĩnh mà tự nhiên bịa ra một câu chuyện khác, cố gắng kéo Hàn Chu ra ngoài.
Hàn Chu lại trầm mặc.
Sau đó cảnh sát muốn đơn độc thẩm vấn Hàn Chu, Hà Dung An bấm lòng bàn tay hắn, quay đầu, không yên tâm mà nhìn hắn.
Hàn Chu cười với cậu, mang theo vài phần ý động viên.
Hà Dung An quá ngây thơ.
Lời nói dối của cậu căn bản khó có thể cân nhắc được.
Cảnh sát lần theo địa chỉ họ đưa ra để bắt những kẻ liểng xiểng trên đường kia về quy án. Hàn Kỳ và Trương Cổ đã chạy mất, nhưng không phải không có dấu vết gì, bị tóm lại chỉ là chuyện sớm muộn.
Chúng không thể nhìn Hàn Chu sạch sẽ trốn thoát được.
Huống hồ, Hàn Chu đã quyết định ở lại, nhưng hắn không nghĩ đến việc toàn thân trở ra.
Hắn nhớ về mẹ hắn, nhớ đến từng khuôn mặt của các thiếu nữ mình từng gặp, cuối cùng ngừng lại ở Hà Dung An. Hà Dung An nói với hắn rằng, cậu đón nhận hắn, cậu muốn hắn.
Hàn Chu thẳng thắn khai ra tất cả, việc họ chọn con mồi ra sao, thuần phục con mồi như thế nào, cuối cùng tròng vòng cổ cho họ, bịt lại đôi mắt, trói chặt tứ chi như trói những con nai xinh đẹp, đưa họ vào đầm lầy mục nát thối rữa.
Hàn Chu bình tĩnh mà lột trần cả đám con buôn, sự quyết tuyệt lạnh lùng phải để đá ngọc cùng vỡ nát, muốn cho họ cả đời không thể ra khỏi lao tù, không thể uy hiếp hắn được nữa.
Khi Hàn Chu ra ngoài, tay hắn bị còng lại, Hà Dung An lập tức đứng lên, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Hàn Chu nói, xin lỗi.
Trong lòng hắn thoải mái hơn bao giờ hết, như thể cái xà nhà cháy đè lên người hắn năm đó cuối cùng cũng bị dời đi, phơi hết thảy những nhọt bệnh không ai nhận ra dưới ánh mặt trời, đau thì đau thật, nhưng lại có sự vui sướng khi vết sẹo cũ bị xé rách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.