Chương 27: Tìm em(2)
J.Vô Ưu
20/10/2023
Phương Ly bắt xe đi đến.
Vừa xuống xe cô đã nhanh chân chạy đến chỗ mọi người.
Nhật Huy bước đến không nói lời nào mà chỉ ôm chầm lấy cô, thật chặt.
Yên tĩnh.
Mặc kệ mọi người vẫn đang hối hả qua lại, hai người vẫn ôm nhau như thế.
Nhật Huy cúi xuống ghì mặt vào hõm cổ cô, giọng nói trầm khàn:" Tại sao lại không nói cho mình?".
Hơi thở anh phả vào da thịt cô khiến cô khẽ run lên. Cô nhẹ đẩy ảnh ra, nhìn thật sâu vào mắt anh rồi miễn cưỡng nở ra một nụ cười.
"Không phải mình đã nhắn lại với cậu rồi sao? Đừng buồn sẽ xấu lắm, xuất hiện nếp nhăn rồi thì phải làm sao?".
Vừa nói cô vừa đưa tay vuốt ve nếp nhăn do cau mày của anh.
Cơ mặt anh dần thả lỏng, nhưng đôi mắt vẫn chỉ chăm chú nhìn vào cô.
Cô hơi ngượng nghịu quay đầu đi rồi nói với mọi người.
"Tỉnh B có một bãi biển rất đẹp, mọi người có muốn ra đó với mình không?"
Nhật Linh nghe thấy liền hưởng ứng luôn:" Tuyệt vời quá! vừa hay đi để xả stress luôn. Chúng ta mau đi thôi."
Chiều tối trên bãi biển khá vắng người, xung quanh rộng lớn nhưng lại chỉ có bốn người thiếu niên đang cùng nhau chơi đùa.
Từng đợt sóng nhẹ vỗ vào bờ biển. Gió mát thổi qua. Một cảm giác thật dễ chịu. Dường như mọi người dẹp bỏ hết mọi chuyện, cùng nhau làm những điều mình muốn. Cùng nhau chạy, cùng nhau hét lên như muốn trút ra hết những cảm xúc tiêu cực.
Sau khi chơi chán rồi, cả bọn liền nằm luôn trên bãi cát. Ngước mắt nhìn lên bầu trời, mọi người không nói gì mà chỉ yên lặng như vậy. Yên lặng cùng nhau tận hưởng những giây phút bình yên
tuyệt vời này.
Một lúc sau, Nhật Linh mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.
"Giá như chúng ta có thể bên nhau mãi mãi như vầy, thì thật tốt quá."
Nam Khánh quay sang nhìn Nhật Linh rồi đáp lời:" Chẳng qua là chúng ta sẽ tạm xa các cậu ấy một thời gian thôi. Rất nhanh thôi mọi thứ sẽ quay trở lại như trước đây mà."
Cô nghe vậy thì chỉ mỉm cười, nói:" đúng vậy."
Rồi cô đưa mắt nhìn về ngôi sao màu xanh vẫn chiếu sáng trên bầu trời.
Nhật Huy nhìn Phương Ly, trên mặt không lộ rõ cảm xúc. Trong mắt anh hiện lên đôi mắt đang sáng lấp lánh của cô. Ở nơi đó như chứa đựng vì sao vậy. Thật trong, thật đẹp.
"Đúng rồi ha!"
Nhật Linh đột ngột ngồi dậy, cô ấy nhớ ra hình như khi nãy đi ngang qua tạp hoá cô có mua ít pháo bông. Thế là cô liền kéo Nam Khánh đang nằm cạnh đứng dậy.
"Đi lấy pháo bông với mình đi. Mình sợ tối lắm không đi một mình được."
Nhìn vẻ tội nghiệp của cô ấy, anh cũng chỉ đành đứng dậy, phủi phủi ít cát trên người rồi đứng dậy bước theo.
Không gian bây giờ càng tĩnh lặng hơn bởi chỉ còn xót lại hai người.
Phương Ly ngồi dậy, dùng tay vẽ lên mặt cát.
"Phương Ly!"
Cô ngoái đầu lại nhìn Nhật Huy. Anh nhìn cô rồi cất giọng trầm ấm:" Cùng vào trường đại học T nhé!"
Cô nghe xong mà mặt ỉu xìu, bất lực nói:" Tuy mình đã có chút tiến bộ hơn. Nhưng cũng đâu phải cậu không biết, tỉ lệ vào được trường đại học T rất thấp, phải cạnh tranh xứt đầu mẻ trán mới được. Với năng lực của mình sao có thể chứ."
"Mình giúp cậu." Giọng nói anh đầy chắc nịch.
Không hiểu vì lí do gì nhưng cô lại luôn cảm thấy Nhật Huy có điều gì đó khiến cho người khác rất tin tưởng. Như lời anh vừa nói cũng vậy. Thật giống như chỉ cần có anh giúp đỡ thì cô cũng sẽ vào được trường đại học T.
Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi lại:" Cậu giúp mình kiểu gì đây? Chúng ta đâu còn ở cạnh nhà nhau nữa. Hơn nữa cậu cũng cần phải học để vào trường đó mà."
Dường như hiểu được lo lắng của cô, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng giải thích:"Hai ngày cuối tuần mình sẽ đến đây, hơn nữa những ngày thường mình cũng sẽ gọi điện cho cậu. Còn về phần mình thì cậu đừng lo lắng, sau khi thi xong tốt nghiệp mình sẽ được tuyển thẳng."
Cô nghe xong liền ngạc nhiên hỏi lại:" Cậu, cậu thật sự đã thắng cuộc thi Olympic rồi sao?"
"Ừm."
Cô kích động ôm chầm lấy anh, giọng cô không giấu nổi niềm vui:" Cậu tuyệt quá! Làm tốt lắm!"
Anh vuốt ve đầu cô, lên tiếng:" Vậy nên cậu sẽ
cùng vào trường đại học T với mình chứ?"
"Mình,mình có thể thi được sao? Sao cậu lại đặt niềm tin vào mình lớn đến như vậy?"
"Chắc chắn có thể. Bởi mình muốn cùng cậu trải qua những năm tháng đại học với tư cách....." anh dừng lại nhìn vào mắt cô, nói tiếp:" là người yêu."
Cô tròn mắt nhìn anh, vẻ kinh ngạc không thể giấu được. Cô dường như không thể tin, lắp bắp nói lại:" Cậu, cậu..." nhưng mãi không thể nói tiếp được gì nữa.
Anh thấy cô như vậy trông thật đáng yêu,anh phì cười rồi xoa đầu cô nói:"Đồng ý làm bạn gái mình nhé!"
Phương Ly thật sự cảm thấy tam quan mình như sụp đổ rồi, cô vẫn không trả lời gì mà chỉ ngây người ra.
Thấy cô như vậy, Nhật Huy cũng chỉ đành bổ sung thêm:" Mình thích cậu...từ rất lâu rồi."
Rồi anh cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ. Tựa như lông vũ nhưng lại có sức mạnh thật to lớn.
Vừa xuống xe cô đã nhanh chân chạy đến chỗ mọi người.
Nhật Huy bước đến không nói lời nào mà chỉ ôm chầm lấy cô, thật chặt.
Yên tĩnh.
Mặc kệ mọi người vẫn đang hối hả qua lại, hai người vẫn ôm nhau như thế.
Nhật Huy cúi xuống ghì mặt vào hõm cổ cô, giọng nói trầm khàn:" Tại sao lại không nói cho mình?".
Hơi thở anh phả vào da thịt cô khiến cô khẽ run lên. Cô nhẹ đẩy ảnh ra, nhìn thật sâu vào mắt anh rồi miễn cưỡng nở ra một nụ cười.
"Không phải mình đã nhắn lại với cậu rồi sao? Đừng buồn sẽ xấu lắm, xuất hiện nếp nhăn rồi thì phải làm sao?".
Vừa nói cô vừa đưa tay vuốt ve nếp nhăn do cau mày của anh.
Cơ mặt anh dần thả lỏng, nhưng đôi mắt vẫn chỉ chăm chú nhìn vào cô.
Cô hơi ngượng nghịu quay đầu đi rồi nói với mọi người.
"Tỉnh B có một bãi biển rất đẹp, mọi người có muốn ra đó với mình không?"
Nhật Linh nghe thấy liền hưởng ứng luôn:" Tuyệt vời quá! vừa hay đi để xả stress luôn. Chúng ta mau đi thôi."
Chiều tối trên bãi biển khá vắng người, xung quanh rộng lớn nhưng lại chỉ có bốn người thiếu niên đang cùng nhau chơi đùa.
Từng đợt sóng nhẹ vỗ vào bờ biển. Gió mát thổi qua. Một cảm giác thật dễ chịu. Dường như mọi người dẹp bỏ hết mọi chuyện, cùng nhau làm những điều mình muốn. Cùng nhau chạy, cùng nhau hét lên như muốn trút ra hết những cảm xúc tiêu cực.
Sau khi chơi chán rồi, cả bọn liền nằm luôn trên bãi cát. Ngước mắt nhìn lên bầu trời, mọi người không nói gì mà chỉ yên lặng như vậy. Yên lặng cùng nhau tận hưởng những giây phút bình yên
tuyệt vời này.
Một lúc sau, Nhật Linh mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.
"Giá như chúng ta có thể bên nhau mãi mãi như vầy, thì thật tốt quá."
Nam Khánh quay sang nhìn Nhật Linh rồi đáp lời:" Chẳng qua là chúng ta sẽ tạm xa các cậu ấy một thời gian thôi. Rất nhanh thôi mọi thứ sẽ quay trở lại như trước đây mà."
Cô nghe vậy thì chỉ mỉm cười, nói:" đúng vậy."
Rồi cô đưa mắt nhìn về ngôi sao màu xanh vẫn chiếu sáng trên bầu trời.
Nhật Huy nhìn Phương Ly, trên mặt không lộ rõ cảm xúc. Trong mắt anh hiện lên đôi mắt đang sáng lấp lánh của cô. Ở nơi đó như chứa đựng vì sao vậy. Thật trong, thật đẹp.
"Đúng rồi ha!"
Nhật Linh đột ngột ngồi dậy, cô ấy nhớ ra hình như khi nãy đi ngang qua tạp hoá cô có mua ít pháo bông. Thế là cô liền kéo Nam Khánh đang nằm cạnh đứng dậy.
"Đi lấy pháo bông với mình đi. Mình sợ tối lắm không đi một mình được."
Nhìn vẻ tội nghiệp của cô ấy, anh cũng chỉ đành đứng dậy, phủi phủi ít cát trên người rồi đứng dậy bước theo.
Không gian bây giờ càng tĩnh lặng hơn bởi chỉ còn xót lại hai người.
Phương Ly ngồi dậy, dùng tay vẽ lên mặt cát.
"Phương Ly!"
Cô ngoái đầu lại nhìn Nhật Huy. Anh nhìn cô rồi cất giọng trầm ấm:" Cùng vào trường đại học T nhé!"
Cô nghe xong mà mặt ỉu xìu, bất lực nói:" Tuy mình đã có chút tiến bộ hơn. Nhưng cũng đâu phải cậu không biết, tỉ lệ vào được trường đại học T rất thấp, phải cạnh tranh xứt đầu mẻ trán mới được. Với năng lực của mình sao có thể chứ."
"Mình giúp cậu." Giọng nói anh đầy chắc nịch.
Không hiểu vì lí do gì nhưng cô lại luôn cảm thấy Nhật Huy có điều gì đó khiến cho người khác rất tin tưởng. Như lời anh vừa nói cũng vậy. Thật giống như chỉ cần có anh giúp đỡ thì cô cũng sẽ vào được trường đại học T.
Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi lại:" Cậu giúp mình kiểu gì đây? Chúng ta đâu còn ở cạnh nhà nhau nữa. Hơn nữa cậu cũng cần phải học để vào trường đó mà."
Dường như hiểu được lo lắng của cô, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng giải thích:"Hai ngày cuối tuần mình sẽ đến đây, hơn nữa những ngày thường mình cũng sẽ gọi điện cho cậu. Còn về phần mình thì cậu đừng lo lắng, sau khi thi xong tốt nghiệp mình sẽ được tuyển thẳng."
Cô nghe xong liền ngạc nhiên hỏi lại:" Cậu, cậu thật sự đã thắng cuộc thi Olympic rồi sao?"
"Ừm."
Cô kích động ôm chầm lấy anh, giọng cô không giấu nổi niềm vui:" Cậu tuyệt quá! Làm tốt lắm!"
Anh vuốt ve đầu cô, lên tiếng:" Vậy nên cậu sẽ
cùng vào trường đại học T với mình chứ?"
"Mình,mình có thể thi được sao? Sao cậu lại đặt niềm tin vào mình lớn đến như vậy?"
"Chắc chắn có thể. Bởi mình muốn cùng cậu trải qua những năm tháng đại học với tư cách....." anh dừng lại nhìn vào mắt cô, nói tiếp:" là người yêu."
Cô tròn mắt nhìn anh, vẻ kinh ngạc không thể giấu được. Cô dường như không thể tin, lắp bắp nói lại:" Cậu, cậu..." nhưng mãi không thể nói tiếp được gì nữa.
Anh thấy cô như vậy trông thật đáng yêu,anh phì cười rồi xoa đầu cô nói:"Đồng ý làm bạn gái mình nhé!"
Phương Ly thật sự cảm thấy tam quan mình như sụp đổ rồi, cô vẫn không trả lời gì mà chỉ ngây người ra.
Thấy cô như vậy, Nhật Huy cũng chỉ đành bổ sung thêm:" Mình thích cậu...từ rất lâu rồi."
Rồi anh cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ. Tựa như lông vũ nhưng lại có sức mạnh thật to lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.