Chương 11
Mộc Mộc Mộc Tử Đầu
14/05/2023
Thiện Đức chân quân cũng là người có da mặt rất dày, lúc hắn thu lễ, cũng không phải là người khác đưa cái gì thì hắn sẽ yên lặng lấy cái đó, đều là huynh đệ của nhau suốt mấy trăm năm, ai cũng hiểu rõ ai hết: "Trong tay ngươi có nhiều đan dược nhất, ta cũng không cần mấy viên cao phẩm kia làm gì" - Hắn đem cái mặt già của mình để sát vào Đan Vũ chân quân: "Hai viên Tẩy Tủy Đan cực phẩm, ta chắc chắn ngươi có" – Nói vậy hắn còn không quên đem Hàn Mục Vi kéo đến trước người: "Ngươi nhìn sư đệt của ngươi một cái, một thân toàn mỡ, nên phải tẩy một chút mới được".
Cơ bắp trên gò má của Đan Vũ chân quân hơi hơi trừu động hai cái, bất đắc dĩ mà ném cho hắn một cái bình ngọc nhỏ, sau đó nhắm mắt lại lẩm nhẩm 《tâm tịnh kinh》, Tẩy Tủy Đan tuy là ngũ phẩm linh đan, nhưng lại rất khó luyện chế, huống chi vẫn là cực phẩm Tẩy Tủy Đan, nhiều năm như vậy, trừ bỏ nộp lên tông môn, hắn cũng chỉ có được ba viên: "Tu sĩ cả đời chỉ có thể dùng Tẩy Tủy Đan một lần, viên Tẩy Tủy Đan cực phẩm này cũng đủ để tiểu sư điệt tẩy tủy, nhiều thì không có".
Dù sao cũng biết sẽ như vậy, Thiện Đức chân quân cũng không mất mát: "Hừ, quỷ hẹp hòi" – Chỉ một viên thuốc này thôi đã đủ cho tiểu đồ đệ tẩy tủy rồi, nhưng hắn vốn định lưu trữ nhiều hơn một viên để sau này có thể cầm đi bán để cho tiểu đồ đệ tiền tiêu vặt, hiện tại mộng đã nát.
Thu hồi bình ngọc nhỏ, hắn lại liếc liếc Đan Vũ chân quân một cái, quay đầu liền cợt nhả mà dẫn dắt tiểu béo đồ đi đến trước mặt chưởng môn: "Sư đệ, cái kia, ngươi cũng nên có chút ý tứ lấy ra hai trương phù triện cho sư điệt ruột thịt duy nhất của ngươi để dùng khi phòng thân đi" - Sư đệ của hắn chính là bát phẩm phù tông sư, trong tay khẳng định không thiếu các loại phù triện công kích.
Vị Hành cũng không nói nhiều, cơ hồ là khi Thiện Đức chân quân đưa ra yêu cầu, trong nháy mắt kia liền vứt ra hai cái hộp ngọc: "Tiếp theo đi" – Hồi tưởng lại năm đó sư phụ đã nói như thế nào? Để sư huynh không gây hại cho thế tục giới, tốt nhất là đem hắn mang tới Tu Tiên giới, rốt cuộc tu sĩ bọn họ đều chắc nịch, rất chịu được lăn lộn.
Ngẫm lại mấy năm nay sư huynh làm ra những việc đó, hắn thật sự muốn đem vị trí của mình nhường cho người khác. Trước nay đều là người lớn chiếu cố người nhỏ, đến hắn thì ngược lại, trước khi sư phụ bế quan thế nhưng đem sư huynh phó thác cho hắn, điều này làm hắn không cấm sinh ra một ít ý tưởng hoang đường, một lần hoài nghi sư huynh của hắn là con riêng của sư phụ được sinh tại thế tục giới, nhưng ngẫm lại tướng mạo của sư phụ thì hắn lại cảm thấy việc này không có khả năng.
Thiện Đức chân quân mới vừa thu từng cái lễ xong, còn không có tới kịp thở, Bảo Ninh chân quân liền mang theo đồ đệ nàng mới thu đem việc Thiện Đức chân quân vừa mới làm lại làm một lần nữa, tiếp theo chính là Chấn Nguyên chân quân. Thiện Đức chân quân mỗi lần đều là không đợi bọn họ mở miệng liền ném ra một cái nhẫn trữ vật trống rỗng, còn nói thêm một câu: "Ta chỉ có thứ này là nhiều nhất, mấy túi trữ vật khác các ngươi có muốn hay không?"
Qua việc này, Hàn Mục Vi đối với sư phụ của nàng cũng coi như là càng hiểu biết, người này không biết xấu hổ thật là cả thiên hạ đều khó gặp địch thủ, nhìn cách hành sự của sư phụ nàng nước chảy mây trôi như vậy, nàng lại nhìn một đám sư thúc bá thua trận, trong lòng cực kỳ sung sướng. Không được, ngày sau nàng nhất định phải nỗ lực lại nỗ lực tu luyện, chờ có thực lực, nàng cũng muốn làm một cái tu sĩ giống sư phụ nàng như vậy. Người khác đánh giá như thế nào thì không quan trọng, dù sao chỉ cần không đụng tới giới hạn của người ta, muốn làm thoải mái như thế nào thì cứ làm như vậy.
"Được rồi, nếu còn không có việc gì thì các vị cứ như vậy tan đi" - Vị Hành đã sớm muốn chạy, nhưng vì thân phận chưởng môn này đè ở trên người, hắn muốn ở lại cũng không có mặt để ở lại: "Đến nỗi điển lễ thu đồ đệ của Thiện Đức sư huynh, bổn quân sẽ cử nội môn Sự Vụ Xử làm".
"Được, chọn được ngày tốt thì truyền tin cho ta là được" - Dù sao cũng không cần sử dụng linh thạch của hắn, phải làm ra sao hay làm lớn làm nhỏ gì đó? Hắn đều cảm thấy không sao cả, bất quá có thể tranh thủ hắn cũng bất quá buông tha: "Ta nhưng nói rõ, đây là đồ đệ đầu tiên của ta, cũng có khả năng là cái cuối cùng" - Nói xong hắn liền bắt lấy cổ áo của Hàn Mục Vi, trực tiếp thuấn di rời đi.
Hàn Mục Vi còn không có tới kịp cùng Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Khiêm nói hai câu ly biệt thì đã bị xách lên một cách thình lình, nàng theo bản năng nhắm chặt hai mắt, trong chớp mắt, thầy trò bọn họ đã đi tới một chỗ núi hoang. Hàn Mục Vi hai cẳng chân còn có chút mềm, bị buông thì trực tiếp ngồi bệt xuống đất: "Sư phụ, đây là đâu?" - Không nghĩ tới Thiên Diễn Tông còn có một cái núi hoang như vậy, nhìn dường như xanh um tươi tốt, nhưng ở gần nhìn kỹ thì thấy trên mặt đất, mấy cái cỏ dại đó giống hệt cỏ đuôi chó đều mau thành tinh rồi.
"Đây là Tiêu Dao Phong của sư phụ con" - Thiện Đức chân quân đối với Tiêu Dao Phong của hắn là thập phần vừa lòng: "Tiểu đồ nhi, nguyên tắc làm người hàng đầu của Tiêu Dao Phong chúng ta chính là điệu thấp, âm thầm mà phát tài hiểu không?" -Nhìn Tiêu Dao Phong của hắn có bao nhiêu cằn cỗi, linh thực đều hiếm thấy, tất cả đều là cỏ dại, vừa thấy liền biết phong chủ khẳng định là người nghèo, liền linh thực đều mua không nổi, liền tính là có tặc ẩn vào Thiên Diễn Tông bọn họ phỏng chừng cũng sẽ không chọn Tiêu Dao Phong của hắn để tới trộm cái gì, đây là thâm ý của câu điệu thấp làm người!
"Sư phụ, Thiên Diễn Tông chúng ta tổng cộng có bao nhiêu tòa phong?" - Sư phụ của nàng có phải ngốc hay không? Hàn Mục Vi cảm thấy thân là truyền nhân dòng chính của Tiêu Dao Phong, nàng nên vì ngày sau sung sướng của chính mình mà phụ trách, nên nhiều lo lắng cùng suy xét.
Thiện Đức chân quân trả lời đến nhưng thật ra dứt khoát: "Mười tám tòa, làm sao vậy, ngươi không biết cái này?" - Xem ra hắn nên giành thời gian để dạy tiểu đồ đệ, bằng không lúc đi ra ngoài lại nháo ra cái gì chê cười, vứt đi vẫn là gương mặt này của hắn.
Hàn Mục Vi không biết sư phụ nàng đã cho rằng nàng là vô tri tiểu nhi, bằng không khẳng định sẽ không nhắc nhở hắn: "Vậy trừ bỏ Tiêu Dao Phong của chúng ta là núi hoang, không đúng không đúng" - Nàng nên uyển chuyển một chút: "Không cần khai khẩn linh điền gieo trồng linh thực, linh gạo, trồng mấy cây mà mấy núi kia không trồng ư?"
"Không có trồng gì hết" – Nhiêu đây đã đủ để thuyết minh Tiêu Dao Phong bọn họ rất nghèo, cực độ bần cùng luôn.
"Vậy có nghĩa là Tiêu Dao Phong của chúng ta thật đúng là không thiếu gạo thóc trong nhà, liền linh điền đều không cần khai hoang" - Hàn Mục Vi cười đến hạnh phúc: "Quả nhiên là đi theo sư phụ có thịt ăn, còn không cần trồng trọt" - Lời nói đều sáng tỏ như vậy, đừng nói sư phụ nàng nghe không hiểu đi, Tiêu Dao Phong này của bọn họ thật là quá trống rỗng.
"Ách?" - Thiện Đức chân quân rốt cuộc ý thức được vấn đề, một tay vuốt mạt ria mép trên môi kia trầm tư một hồi, bất quá thực mau liền nghĩ thông suốt: "Tiểu đồ đệ, con là thổ linh căn đúng không?"
Làm sao bây giờ? Vấn đề này nàng không muốn trả lời. Một đôi nho nhỏ móng vuốt đầy thịt khẽ chạm vào nhau, không biết vì cái gì trong lòng Hàn Mục Vi sinh ra một cổ dự cảm xấu, nàng sẽ không tự mình đào hố đem mình chôn vào đi: "Đúng vậy" - Nàng tới gần sư phụ nàng, làm cho hắn lão nhân gia thấy rõ nàng chỉ có so với đầu gối của hắn cao hơn một chút.
Thiện Đức chân quân cười híp mắt, nhéo nhéo thịt trên mặt của tiểu đồ đệ: "Con là người của Hàn gia, vậy hẳn là đã vỡ lòng" – Này thì tốt rồi, cho hắn bớt không ít chuyện: "Bắt đầu từ ngày mai, sư phụ sẽ chỉ con cách dẫn khí nhập thể".
"Đa tạ sư phụ" - Nhìn đôi mắt nhỏ của hắn sáng lên, phía sau lưng Hàn Mục Vi bắt đầu chảu mồ hôi, hẳn là sẽ không giống như nàng tưởng đi?
"Được được, dựa theo tư chất này của con, nói vậy không đến mười ngày thì có thể dẫn khí nhập thể rồi" - Vuốt chùm tóc có chút lỏng trên đỉnh đầu Hàn Mục Vi, hắn cuối cùng cũng là có đồ đệ để dùng: "Chờ con có thể dẫn khí nhập thể, liền bắt đầu động thủ rửa sạch cỏ dại trên núi này đi, rửa sạch xong cỏ dại con cũng không sai biệt lắm thì đã tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ, đến lúc đó cũng có thể tu luyện pháp thuật, vừa vặn một bên xới đất trồng linh thực, linh gạo một bên tu luyện pháp thuật, hay lắm hay lắm" - Hắn như thế nào thông minh như vậy, thật là tài hoa đầy bụng mà.
Sư phụ, hắn có phải hay không đã quên hỏi một chút ý kiến của nàng? Hòn đá treo trong lòng Hàn Mục Vi thình thịch một tiếng rơi xuống đất, này xem như đào mồ chôn mình sao? Lau cái mũi nhỏ, trong lòng nàng chua xót cực kỳ, không biết ở Tu Tiên giới có bảo hộ pháp cho trẻ sơ sinh hay không, hoặc là quy định không thể bắt trẻ em lao động chẳng hạn? Nàng mới năm tuổi mà, nhìn còn không có cao bằng cỏ đâu, sư phụ nàng như thế nào bỏ xuống được?
"Xem ra con cũng không có ý kiến gì đúng không?" - Thiện Đức chân quân vỗ vỗ mông, chắp đôi tay, nghênh ngang mà đi đến trúc ốc rách nát của hắn, để lại một mình Hàn Mục Vi đứng ở đỉnh núi: "Giữa sườn núi có mấy cái sơn động, con đi chọn một cái làm động phủ đi, chờ con có thể dẫn khí nhập thể, vi sư lại đem quà của sư thúc bá hôm nay trả lại cho con".
"Sư phụ" - Hàn Mục Vi thấy sư phụ đều mau vào phòng mới đột nhiên nhớ tới: "Đồ nhi còn không có công pháp" - Mặc kệ như thế nào, tới đâu hay tới đó đi, hiện tại cũng chỉ có thể an ủi chính mình thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bằng không còn có thể làm sao bây giờ?
"Đúng đúng, ta đều đem việc này quên mất" - Thiện Đức chân quân kế tiếp liền bắt đầu dùng thần thức lật xem một đám nhẫn trữ vật cùng vòng trữ vật cả hắn, rốt cuộc lật đến cái nhẫn trữ vật thứ bảy mới tìm ra cuốn sách cũ nát của hắn không biết bao nhiêu năm trước nhờ phản đánh cướp mà có được, hắn lấy ra tới ném cho Hàn Mục Vi: "Đây, cái này cho con, đừng nhìn nó rách tung toé, nhưng theo vi sư biết cuốn này là 《Thuần Nguyên Quyết》 hẳn là công pháp ở thời kỳ thượng cổ, con phải nỗ lực mà tu luyện" - Công pháp này tuy rằng là thiên giai công pháp, nhưng đối yêu cầu về tư chất thì đã cực kỳ hà khắc, biến dị linh căn thì không thể tu luyện được, chỉ có thể là Đơn linh căn trong ngũ hành và linh căn giá trị ít nhất muốn phải đạt tới chín mươi thì mới được.
Hàn Mục Vi nắn vuốt cuốn sách rách nát trong tay, trong lòng không khỏi bắt đầu vui mừng, dựa theo tiểu thuyết đều là đồ vật càng phá càng không vào mắt thì càng là bảo bối, đa phần công pháp đều được khắc lục ở bên trong ngọc giản, nhưng công pháp này của nàng, tài chất bên ngoài hẳn là da của con gì đó, tuy rằng có chút cổ xưa, nhưng cổ xưa thật sự có ý nhị: "Cảm ơn sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài" - Lời nói để nâng thể diện này thì khẳng định phải nói, đương nhiên nàng cũng có tin tưởng này.
"Vậy là tốt rồi" - Quét đến ánh mắt của tiểu đồ nhi, Thiện Đức chân quân khó được mà sinh một tia áy náy, rốt cuộc công pháp này hắn cũng chỉ là nhìn đến trang đầu tiên, thấy biến dị linh căn không thể tu luyện hắn cũng liền đem nó cất đi, thẳng đến ngày hôm nay tiểu đồ nhi hỏi công pháp, hắn mới nghĩ đến nó: "Hôm nay con nên trước nghỉ ngơi thật tốt, một hồi sẽ có đệ tử ở nội môn Sự Vụ Xử tới đưa cho con thân phận ngọc bài cùng tiền tiêu hàng tháng, đến lúc đó con trực tiếp thu là được".
"Vâng, đồ nhi đã biết" - Hàn Mục Vi muốn đem cuốn sách này thu vào túi Càn Khôn, nhưng thử ba lần rồi cũng chưa thành công, trong lòng thì vui sướng cực kỳ, này quả nhiên là bảo vật.
Không có Thiện Đức chân quân ở bên người, Hàn Mục Vi cũng nhẹ nhàng không ít, nàng đem sách quý nhét vào trong lòng ngực, liền hát vài bài ca vui sướng, khoanh tay đĩnh bụng, chậm rãi hướng sườn núi đi tới: "Cái gì yêu ma quỷ quái, cái gì mỹ nữ họa bì, cái gì núi đao biển lửa, cái gì bẫy rập quỷ kế.."
Thanh âm trẻ thơ vang vọng trong đám cỏ, động phủ rốt cuộc là ở đâu vậy, đêm nay nàng không phải là muốn ăn ngủ ngoài trời hoang dã đi? Mãi cho đến buổi chiều, Hàn Mục Vi cũng chưa có thể tìm được mấy cái động phủ theo như lời sư phụ nàng, cả người mệt đến không được. Trời xanh đất rộng, nàng hiện tại cũng không lo lắng việc ở trước mắt, dù sao cơ thể nàng nhỏ nên ở đâu đều có thể đối phó một đêm, rốt cuộc túi Càn Khôn của nàng cái gì cũng có. Chính là tương lai đâu, ngày sau khi nàng có thể dẫn khí nhập thể chỉ sợ là phi thường phi thường không ổn nha.
Thật vất vả tìm khối đất trống, Hàn Mục Vi lấy ra nàng tiểu giường gỗ cùng vài vật dụng để ngủ, hiện tại thể lực của nàng tiêu hao quá mức nghiêm trọng, nhu cầu cấp bách hiện giờ là nghỉ ngơi cùng bổ sung năng lượng, ngồi ở trên giường gỗ nhỏ, cắn đùi gà, một tay còn cầm linh gạo tương mà Hàn Mục Tiêu cho nàng, quá thỏa mãn, đợi lát nữa ngủ tiếp một giấc, liền hoàn mỹ: "Cũng không biết nơi này có thể hay không có linh thú lui tới?" - Nghĩ đây là Thiên Diễn Tông nội môn, nàng lại lắc đầu: "Thiếu chút nữa đã quên, nơi này cách trúc ốc của sư phụ cũng không xa, trừ bỏ sư phụ tự nuôi, hẳn là không có linh thú sẽ dám đến nơi này".
Yên tâm lớn mật mà nằm xuống mê đầu liền ngủ, Hàn Mục Vi không biết chính là nàng mới vừa ngủ, trong bụi cỏ liền xuất hiện một tiểu gia hỏa co đầu rụt cổ, vật nhỏ này cùng người lớn lên giống nhau, trên đầu còn mang mũ rơm nhỏ, nó đã đi theo ấu tể của nhân loại này thật lâu. Muốn cùng nàng chào hỏi nhưng lại không dám, bởi vì ở trong trí nhớ được truyền thừa của nó, nhân loại tu sĩ rất âm hiểm, bọn họ mà bắt được nó khẳng định sẽ không chút do dự đem nó quăng vào lò luyện đan, mới sẽ không theo nó hòa hảo mà nói chuyện đâu.
Chính là.. Chính là ấu tể của nhân loại này có chút không giống nhau, nàng chẳng những là thổ linh căn hơn nữa vẫn là gần như thiên thổ linh căn, chúng nó Thiên Bồ nhất tộc tuy là mộc hệ thần thực, sau trưởng thành chiến lực cực kỳ cường hãn. Chỉ là.. Chỉ là Thiên Bồ nhất tộc có một nhược điểm, chúng nó tuy là thần thực, nhưng lại là cộng sinh thần thực. Trước khi thành niên sẽ có chín lần hoa rơi kết quả, trước lần nở hoa thứ chín mà chúng nó còn tìm không đến chủ nhân để cộng sinh, như vậy sau khi nở hoa lần thứ chín thì sẽ không kết quả nữa, mà là hoa rơi thành bùn.
Nó đã nở hoa sáu lần rồi, sau nửa năm nữa là đến lần thứ bảy nở hoa kỳ. Ký chủ của Thiên Bồ cần thiết phải là thổ linh căn, thổ linh căn tu sĩ cũng không khó tìm, chính là bởi vì địa phương mà chúng nó ký sinh có chút đặc thù, đa phần tu sĩ đều sẽ không muốn, chỉ cần tu sĩ không muốn thì chúng nó liền không thể kết thành Cộng Sinh Khế Ước, nháy mắt sẽ biến mất trong thiên địa.
"Hô hô.." - Hàn Mục Vi thật là mệt muốn chết rồi, không một hồi liền đánh lên tiểu khò khè: "Tấm tắc.. Ăn ngon quá.."
Kích cỡ cùng chuột không sai biệt lắm tiểu gia hỏa chậm rãi tới gần giường nhỏ của Hàn Mục Vi, nó không thể lại kéo dài nữa, phải biết rằng càng về sau hoa kỳ của Thiên Bồ sẽ càng ngắn, nó có dự cảm trong tương lai năm năm nữa, nếu nó còn tìm không tìm được chủ nhân để cộng sinh, nó liền sẽ cùng rất nhiều tộc nhân của nó giống nhau là hoa rơi thành bùn.
Tiểu Thiên Bồ thao tác dây đằng cuốn đi gối đầu cùng chăn nhỏ của Hàn Mục Vi, nó cũng không vội chạy đi, chờ đến Hàn Mục Vi ngủ đến không thoải mái chậm rãi tỉnh dậy, nó mới xoay người bắt đầu chạy. Bởi vì nó là mộc hệ thần thực, tuy rằng còn nhỏ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới địa vị của nó, chỉ là niệm một cái thần niệm, nó đi đến chỗ nào thì cỏ cây ở đó liền lộ ra một cái đường nhỏ.
Hàn Mục Vi nguyên bản còn có chút nhập nhèm buồn ngủ, nhưng vừa thấy có đường liền lập tức tỉnh thần thu hồi giường nhỏ, chạy theo con đường nhỏ đó. Thiên Bồ cảm giác đến ấu tể của nhân loại kia theo kịp, liền thả chậm tốc độ, nó biết nàng muốn đi đâu, nó mang nàng đi đến là được rồi.
Cơ bắp trên gò má của Đan Vũ chân quân hơi hơi trừu động hai cái, bất đắc dĩ mà ném cho hắn một cái bình ngọc nhỏ, sau đó nhắm mắt lại lẩm nhẩm 《tâm tịnh kinh》, Tẩy Tủy Đan tuy là ngũ phẩm linh đan, nhưng lại rất khó luyện chế, huống chi vẫn là cực phẩm Tẩy Tủy Đan, nhiều năm như vậy, trừ bỏ nộp lên tông môn, hắn cũng chỉ có được ba viên: "Tu sĩ cả đời chỉ có thể dùng Tẩy Tủy Đan một lần, viên Tẩy Tủy Đan cực phẩm này cũng đủ để tiểu sư điệt tẩy tủy, nhiều thì không có".
Dù sao cũng biết sẽ như vậy, Thiện Đức chân quân cũng không mất mát: "Hừ, quỷ hẹp hòi" – Chỉ một viên thuốc này thôi đã đủ cho tiểu đồ đệ tẩy tủy rồi, nhưng hắn vốn định lưu trữ nhiều hơn một viên để sau này có thể cầm đi bán để cho tiểu đồ đệ tiền tiêu vặt, hiện tại mộng đã nát.
Thu hồi bình ngọc nhỏ, hắn lại liếc liếc Đan Vũ chân quân một cái, quay đầu liền cợt nhả mà dẫn dắt tiểu béo đồ đi đến trước mặt chưởng môn: "Sư đệ, cái kia, ngươi cũng nên có chút ý tứ lấy ra hai trương phù triện cho sư điệt ruột thịt duy nhất của ngươi để dùng khi phòng thân đi" - Sư đệ của hắn chính là bát phẩm phù tông sư, trong tay khẳng định không thiếu các loại phù triện công kích.
Vị Hành cũng không nói nhiều, cơ hồ là khi Thiện Đức chân quân đưa ra yêu cầu, trong nháy mắt kia liền vứt ra hai cái hộp ngọc: "Tiếp theo đi" – Hồi tưởng lại năm đó sư phụ đã nói như thế nào? Để sư huynh không gây hại cho thế tục giới, tốt nhất là đem hắn mang tới Tu Tiên giới, rốt cuộc tu sĩ bọn họ đều chắc nịch, rất chịu được lăn lộn.
Ngẫm lại mấy năm nay sư huynh làm ra những việc đó, hắn thật sự muốn đem vị trí của mình nhường cho người khác. Trước nay đều là người lớn chiếu cố người nhỏ, đến hắn thì ngược lại, trước khi sư phụ bế quan thế nhưng đem sư huynh phó thác cho hắn, điều này làm hắn không cấm sinh ra một ít ý tưởng hoang đường, một lần hoài nghi sư huynh của hắn là con riêng của sư phụ được sinh tại thế tục giới, nhưng ngẫm lại tướng mạo của sư phụ thì hắn lại cảm thấy việc này không có khả năng.
Thiện Đức chân quân mới vừa thu từng cái lễ xong, còn không có tới kịp thở, Bảo Ninh chân quân liền mang theo đồ đệ nàng mới thu đem việc Thiện Đức chân quân vừa mới làm lại làm một lần nữa, tiếp theo chính là Chấn Nguyên chân quân. Thiện Đức chân quân mỗi lần đều là không đợi bọn họ mở miệng liền ném ra một cái nhẫn trữ vật trống rỗng, còn nói thêm một câu: "Ta chỉ có thứ này là nhiều nhất, mấy túi trữ vật khác các ngươi có muốn hay không?"
Qua việc này, Hàn Mục Vi đối với sư phụ của nàng cũng coi như là càng hiểu biết, người này không biết xấu hổ thật là cả thiên hạ đều khó gặp địch thủ, nhìn cách hành sự của sư phụ nàng nước chảy mây trôi như vậy, nàng lại nhìn một đám sư thúc bá thua trận, trong lòng cực kỳ sung sướng. Không được, ngày sau nàng nhất định phải nỗ lực lại nỗ lực tu luyện, chờ có thực lực, nàng cũng muốn làm một cái tu sĩ giống sư phụ nàng như vậy. Người khác đánh giá như thế nào thì không quan trọng, dù sao chỉ cần không đụng tới giới hạn của người ta, muốn làm thoải mái như thế nào thì cứ làm như vậy.
"Được rồi, nếu còn không có việc gì thì các vị cứ như vậy tan đi" - Vị Hành đã sớm muốn chạy, nhưng vì thân phận chưởng môn này đè ở trên người, hắn muốn ở lại cũng không có mặt để ở lại: "Đến nỗi điển lễ thu đồ đệ của Thiện Đức sư huynh, bổn quân sẽ cử nội môn Sự Vụ Xử làm".
"Được, chọn được ngày tốt thì truyền tin cho ta là được" - Dù sao cũng không cần sử dụng linh thạch của hắn, phải làm ra sao hay làm lớn làm nhỏ gì đó? Hắn đều cảm thấy không sao cả, bất quá có thể tranh thủ hắn cũng bất quá buông tha: "Ta nhưng nói rõ, đây là đồ đệ đầu tiên của ta, cũng có khả năng là cái cuối cùng" - Nói xong hắn liền bắt lấy cổ áo của Hàn Mục Vi, trực tiếp thuấn di rời đi.
Hàn Mục Vi còn không có tới kịp cùng Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Khiêm nói hai câu ly biệt thì đã bị xách lên một cách thình lình, nàng theo bản năng nhắm chặt hai mắt, trong chớp mắt, thầy trò bọn họ đã đi tới một chỗ núi hoang. Hàn Mục Vi hai cẳng chân còn có chút mềm, bị buông thì trực tiếp ngồi bệt xuống đất: "Sư phụ, đây là đâu?" - Không nghĩ tới Thiên Diễn Tông còn có một cái núi hoang như vậy, nhìn dường như xanh um tươi tốt, nhưng ở gần nhìn kỹ thì thấy trên mặt đất, mấy cái cỏ dại đó giống hệt cỏ đuôi chó đều mau thành tinh rồi.
"Đây là Tiêu Dao Phong của sư phụ con" - Thiện Đức chân quân đối với Tiêu Dao Phong của hắn là thập phần vừa lòng: "Tiểu đồ nhi, nguyên tắc làm người hàng đầu của Tiêu Dao Phong chúng ta chính là điệu thấp, âm thầm mà phát tài hiểu không?" -Nhìn Tiêu Dao Phong của hắn có bao nhiêu cằn cỗi, linh thực đều hiếm thấy, tất cả đều là cỏ dại, vừa thấy liền biết phong chủ khẳng định là người nghèo, liền linh thực đều mua không nổi, liền tính là có tặc ẩn vào Thiên Diễn Tông bọn họ phỏng chừng cũng sẽ không chọn Tiêu Dao Phong của hắn để tới trộm cái gì, đây là thâm ý của câu điệu thấp làm người!
"Sư phụ, Thiên Diễn Tông chúng ta tổng cộng có bao nhiêu tòa phong?" - Sư phụ của nàng có phải ngốc hay không? Hàn Mục Vi cảm thấy thân là truyền nhân dòng chính của Tiêu Dao Phong, nàng nên vì ngày sau sung sướng của chính mình mà phụ trách, nên nhiều lo lắng cùng suy xét.
Thiện Đức chân quân trả lời đến nhưng thật ra dứt khoát: "Mười tám tòa, làm sao vậy, ngươi không biết cái này?" - Xem ra hắn nên giành thời gian để dạy tiểu đồ đệ, bằng không lúc đi ra ngoài lại nháo ra cái gì chê cười, vứt đi vẫn là gương mặt này của hắn.
Hàn Mục Vi không biết sư phụ nàng đã cho rằng nàng là vô tri tiểu nhi, bằng không khẳng định sẽ không nhắc nhở hắn: "Vậy trừ bỏ Tiêu Dao Phong của chúng ta là núi hoang, không đúng không đúng" - Nàng nên uyển chuyển một chút: "Không cần khai khẩn linh điền gieo trồng linh thực, linh gạo, trồng mấy cây mà mấy núi kia không trồng ư?"
"Không có trồng gì hết" – Nhiêu đây đã đủ để thuyết minh Tiêu Dao Phong bọn họ rất nghèo, cực độ bần cùng luôn.
"Vậy có nghĩa là Tiêu Dao Phong của chúng ta thật đúng là không thiếu gạo thóc trong nhà, liền linh điền đều không cần khai hoang" - Hàn Mục Vi cười đến hạnh phúc: "Quả nhiên là đi theo sư phụ có thịt ăn, còn không cần trồng trọt" - Lời nói đều sáng tỏ như vậy, đừng nói sư phụ nàng nghe không hiểu đi, Tiêu Dao Phong này của bọn họ thật là quá trống rỗng.
"Ách?" - Thiện Đức chân quân rốt cuộc ý thức được vấn đề, một tay vuốt mạt ria mép trên môi kia trầm tư một hồi, bất quá thực mau liền nghĩ thông suốt: "Tiểu đồ đệ, con là thổ linh căn đúng không?"
Làm sao bây giờ? Vấn đề này nàng không muốn trả lời. Một đôi nho nhỏ móng vuốt đầy thịt khẽ chạm vào nhau, không biết vì cái gì trong lòng Hàn Mục Vi sinh ra một cổ dự cảm xấu, nàng sẽ không tự mình đào hố đem mình chôn vào đi: "Đúng vậy" - Nàng tới gần sư phụ nàng, làm cho hắn lão nhân gia thấy rõ nàng chỉ có so với đầu gối của hắn cao hơn một chút.
Thiện Đức chân quân cười híp mắt, nhéo nhéo thịt trên mặt của tiểu đồ đệ: "Con là người của Hàn gia, vậy hẳn là đã vỡ lòng" – Này thì tốt rồi, cho hắn bớt không ít chuyện: "Bắt đầu từ ngày mai, sư phụ sẽ chỉ con cách dẫn khí nhập thể".
"Đa tạ sư phụ" - Nhìn đôi mắt nhỏ của hắn sáng lên, phía sau lưng Hàn Mục Vi bắt đầu chảu mồ hôi, hẳn là sẽ không giống như nàng tưởng đi?
"Được được, dựa theo tư chất này của con, nói vậy không đến mười ngày thì có thể dẫn khí nhập thể rồi" - Vuốt chùm tóc có chút lỏng trên đỉnh đầu Hàn Mục Vi, hắn cuối cùng cũng là có đồ đệ để dùng: "Chờ con có thể dẫn khí nhập thể, liền bắt đầu động thủ rửa sạch cỏ dại trên núi này đi, rửa sạch xong cỏ dại con cũng không sai biệt lắm thì đã tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ, đến lúc đó cũng có thể tu luyện pháp thuật, vừa vặn một bên xới đất trồng linh thực, linh gạo một bên tu luyện pháp thuật, hay lắm hay lắm" - Hắn như thế nào thông minh như vậy, thật là tài hoa đầy bụng mà.
Sư phụ, hắn có phải hay không đã quên hỏi một chút ý kiến của nàng? Hòn đá treo trong lòng Hàn Mục Vi thình thịch một tiếng rơi xuống đất, này xem như đào mồ chôn mình sao? Lau cái mũi nhỏ, trong lòng nàng chua xót cực kỳ, không biết ở Tu Tiên giới có bảo hộ pháp cho trẻ sơ sinh hay không, hoặc là quy định không thể bắt trẻ em lao động chẳng hạn? Nàng mới năm tuổi mà, nhìn còn không có cao bằng cỏ đâu, sư phụ nàng như thế nào bỏ xuống được?
"Xem ra con cũng không có ý kiến gì đúng không?" - Thiện Đức chân quân vỗ vỗ mông, chắp đôi tay, nghênh ngang mà đi đến trúc ốc rách nát của hắn, để lại một mình Hàn Mục Vi đứng ở đỉnh núi: "Giữa sườn núi có mấy cái sơn động, con đi chọn một cái làm động phủ đi, chờ con có thể dẫn khí nhập thể, vi sư lại đem quà của sư thúc bá hôm nay trả lại cho con".
"Sư phụ" - Hàn Mục Vi thấy sư phụ đều mau vào phòng mới đột nhiên nhớ tới: "Đồ nhi còn không có công pháp" - Mặc kệ như thế nào, tới đâu hay tới đó đi, hiện tại cũng chỉ có thể an ủi chính mình thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bằng không còn có thể làm sao bây giờ?
"Đúng đúng, ta đều đem việc này quên mất" - Thiện Đức chân quân kế tiếp liền bắt đầu dùng thần thức lật xem một đám nhẫn trữ vật cùng vòng trữ vật cả hắn, rốt cuộc lật đến cái nhẫn trữ vật thứ bảy mới tìm ra cuốn sách cũ nát của hắn không biết bao nhiêu năm trước nhờ phản đánh cướp mà có được, hắn lấy ra tới ném cho Hàn Mục Vi: "Đây, cái này cho con, đừng nhìn nó rách tung toé, nhưng theo vi sư biết cuốn này là 《Thuần Nguyên Quyết》 hẳn là công pháp ở thời kỳ thượng cổ, con phải nỗ lực mà tu luyện" - Công pháp này tuy rằng là thiên giai công pháp, nhưng đối yêu cầu về tư chất thì đã cực kỳ hà khắc, biến dị linh căn thì không thể tu luyện được, chỉ có thể là Đơn linh căn trong ngũ hành và linh căn giá trị ít nhất muốn phải đạt tới chín mươi thì mới được.
Hàn Mục Vi nắn vuốt cuốn sách rách nát trong tay, trong lòng không khỏi bắt đầu vui mừng, dựa theo tiểu thuyết đều là đồ vật càng phá càng không vào mắt thì càng là bảo bối, đa phần công pháp đều được khắc lục ở bên trong ngọc giản, nhưng công pháp này của nàng, tài chất bên ngoài hẳn là da của con gì đó, tuy rằng có chút cổ xưa, nhưng cổ xưa thật sự có ý nhị: "Cảm ơn sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài" - Lời nói để nâng thể diện này thì khẳng định phải nói, đương nhiên nàng cũng có tin tưởng này.
"Vậy là tốt rồi" - Quét đến ánh mắt của tiểu đồ nhi, Thiện Đức chân quân khó được mà sinh một tia áy náy, rốt cuộc công pháp này hắn cũng chỉ là nhìn đến trang đầu tiên, thấy biến dị linh căn không thể tu luyện hắn cũng liền đem nó cất đi, thẳng đến ngày hôm nay tiểu đồ nhi hỏi công pháp, hắn mới nghĩ đến nó: "Hôm nay con nên trước nghỉ ngơi thật tốt, một hồi sẽ có đệ tử ở nội môn Sự Vụ Xử tới đưa cho con thân phận ngọc bài cùng tiền tiêu hàng tháng, đến lúc đó con trực tiếp thu là được".
"Vâng, đồ nhi đã biết" - Hàn Mục Vi muốn đem cuốn sách này thu vào túi Càn Khôn, nhưng thử ba lần rồi cũng chưa thành công, trong lòng thì vui sướng cực kỳ, này quả nhiên là bảo vật.
Không có Thiện Đức chân quân ở bên người, Hàn Mục Vi cũng nhẹ nhàng không ít, nàng đem sách quý nhét vào trong lòng ngực, liền hát vài bài ca vui sướng, khoanh tay đĩnh bụng, chậm rãi hướng sườn núi đi tới: "Cái gì yêu ma quỷ quái, cái gì mỹ nữ họa bì, cái gì núi đao biển lửa, cái gì bẫy rập quỷ kế.."
Thanh âm trẻ thơ vang vọng trong đám cỏ, động phủ rốt cuộc là ở đâu vậy, đêm nay nàng không phải là muốn ăn ngủ ngoài trời hoang dã đi? Mãi cho đến buổi chiều, Hàn Mục Vi cũng chưa có thể tìm được mấy cái động phủ theo như lời sư phụ nàng, cả người mệt đến không được. Trời xanh đất rộng, nàng hiện tại cũng không lo lắng việc ở trước mắt, dù sao cơ thể nàng nhỏ nên ở đâu đều có thể đối phó một đêm, rốt cuộc túi Càn Khôn của nàng cái gì cũng có. Chính là tương lai đâu, ngày sau khi nàng có thể dẫn khí nhập thể chỉ sợ là phi thường phi thường không ổn nha.
Thật vất vả tìm khối đất trống, Hàn Mục Vi lấy ra nàng tiểu giường gỗ cùng vài vật dụng để ngủ, hiện tại thể lực của nàng tiêu hao quá mức nghiêm trọng, nhu cầu cấp bách hiện giờ là nghỉ ngơi cùng bổ sung năng lượng, ngồi ở trên giường gỗ nhỏ, cắn đùi gà, một tay còn cầm linh gạo tương mà Hàn Mục Tiêu cho nàng, quá thỏa mãn, đợi lát nữa ngủ tiếp một giấc, liền hoàn mỹ: "Cũng không biết nơi này có thể hay không có linh thú lui tới?" - Nghĩ đây là Thiên Diễn Tông nội môn, nàng lại lắc đầu: "Thiếu chút nữa đã quên, nơi này cách trúc ốc của sư phụ cũng không xa, trừ bỏ sư phụ tự nuôi, hẳn là không có linh thú sẽ dám đến nơi này".
Yên tâm lớn mật mà nằm xuống mê đầu liền ngủ, Hàn Mục Vi không biết chính là nàng mới vừa ngủ, trong bụi cỏ liền xuất hiện một tiểu gia hỏa co đầu rụt cổ, vật nhỏ này cùng người lớn lên giống nhau, trên đầu còn mang mũ rơm nhỏ, nó đã đi theo ấu tể của nhân loại này thật lâu. Muốn cùng nàng chào hỏi nhưng lại không dám, bởi vì ở trong trí nhớ được truyền thừa của nó, nhân loại tu sĩ rất âm hiểm, bọn họ mà bắt được nó khẳng định sẽ không chút do dự đem nó quăng vào lò luyện đan, mới sẽ không theo nó hòa hảo mà nói chuyện đâu.
Chính là.. Chính là ấu tể của nhân loại này có chút không giống nhau, nàng chẳng những là thổ linh căn hơn nữa vẫn là gần như thiên thổ linh căn, chúng nó Thiên Bồ nhất tộc tuy là mộc hệ thần thực, sau trưởng thành chiến lực cực kỳ cường hãn. Chỉ là.. Chỉ là Thiên Bồ nhất tộc có một nhược điểm, chúng nó tuy là thần thực, nhưng lại là cộng sinh thần thực. Trước khi thành niên sẽ có chín lần hoa rơi kết quả, trước lần nở hoa thứ chín mà chúng nó còn tìm không đến chủ nhân để cộng sinh, như vậy sau khi nở hoa lần thứ chín thì sẽ không kết quả nữa, mà là hoa rơi thành bùn.
Nó đã nở hoa sáu lần rồi, sau nửa năm nữa là đến lần thứ bảy nở hoa kỳ. Ký chủ của Thiên Bồ cần thiết phải là thổ linh căn, thổ linh căn tu sĩ cũng không khó tìm, chính là bởi vì địa phương mà chúng nó ký sinh có chút đặc thù, đa phần tu sĩ đều sẽ không muốn, chỉ cần tu sĩ không muốn thì chúng nó liền không thể kết thành Cộng Sinh Khế Ước, nháy mắt sẽ biến mất trong thiên địa.
"Hô hô.." - Hàn Mục Vi thật là mệt muốn chết rồi, không một hồi liền đánh lên tiểu khò khè: "Tấm tắc.. Ăn ngon quá.."
Kích cỡ cùng chuột không sai biệt lắm tiểu gia hỏa chậm rãi tới gần giường nhỏ của Hàn Mục Vi, nó không thể lại kéo dài nữa, phải biết rằng càng về sau hoa kỳ của Thiên Bồ sẽ càng ngắn, nó có dự cảm trong tương lai năm năm nữa, nếu nó còn tìm không tìm được chủ nhân để cộng sinh, nó liền sẽ cùng rất nhiều tộc nhân của nó giống nhau là hoa rơi thành bùn.
Tiểu Thiên Bồ thao tác dây đằng cuốn đi gối đầu cùng chăn nhỏ của Hàn Mục Vi, nó cũng không vội chạy đi, chờ đến Hàn Mục Vi ngủ đến không thoải mái chậm rãi tỉnh dậy, nó mới xoay người bắt đầu chạy. Bởi vì nó là mộc hệ thần thực, tuy rằng còn nhỏ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới địa vị của nó, chỉ là niệm một cái thần niệm, nó đi đến chỗ nào thì cỏ cây ở đó liền lộ ra một cái đường nhỏ.
Hàn Mục Vi nguyên bản còn có chút nhập nhèm buồn ngủ, nhưng vừa thấy có đường liền lập tức tỉnh thần thu hồi giường nhỏ, chạy theo con đường nhỏ đó. Thiên Bồ cảm giác đến ấu tể của nhân loại kia theo kịp, liền thả chậm tốc độ, nó biết nàng muốn đi đâu, nó mang nàng đi đến là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.