Chương 3
Mộc Mộc Mộc Tử Đầu
14/05/2023
Hàn Trung Minh nhìn nửa ngày, đôi tay rũ bên người không cấm nắm chặt lại, trầm giọng nói: "Thời gian tới rồi".
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, đại môn của từ đường liền chậm rãi mở ra. Ngoài cửa hài đồng lập tức dừng lại vui đùa ầm ĩ, quy quy củ củ mà theo thứ tự từ lùn đến cao xếp thành bốn tiểu đội. Bởi vì trắc linh căn mỗi năm đều có một lần như vậy, cho nên trong lòng đại gia đều rõ ràng quy củ. Hài tử ở Tu Tiên từ khi sinh ra thì đã được linh khí tẩm bổ, chỉ cần không có khuyết tật bẩm sinh, cơ hồ mỗi người đều sớm có tâm nhãn, thanh minh thật sự.
Hàn Mục Vi vừa đủ năm tuổi, tuy rằng thân hình nàng béo hơn người khác, nhưng vóc dáng so nàng Hàn Mục Tiêu sinh sau nàng hai ngày còn muốn lùn hơn một chút, liền đương nhiên mà xếp ở đằng trước. Đối với việc này nàng phi thường vừa lòng, rốt cuộc đứng ở chỗ này đều là năm tuổi hài tử, linh căn sớm đã trưởng thành, trước trắc sau trắc thì kết quả cũng không có cái gì khác nhau cả.
Nàng cho rằng chết sớm siêu sinh sớm, eo lưng thẳng thắn, ngẩng đầu ưỡn ngực mắt nhìn phía trước, mặc kệ kết quả như thế nào, nên có khí thế thì vẫn phải bày ra tới..
"Vào đi"
Đột nhiên một thanh âm uy nghiêm dài lâu vang vọng ở bên tai, đánh gãy Hàn Mục Vi phán đoán, đây là thanh âm của tổ phụ nàng - Hàn Vân, nghĩ đến hôm nay là ngày trắc linh căn, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn vì cái gì tổ phụ nàng chỉ biết ru rú trong nhà sẽ xuất hiện ở đây, rốt cuộc tư chất của hậu bối như thế nào là cùng trực tiếp móc nối với Hàn thị tông tộc ngày sau phát triển ra sao.
Hàn Mục Vi quay đầu nhìn thoáng qua cha mẹ nàng, tươi sáng cười, liền nâng lên chân ngắn nhỏ, vung hai tai nhỏ lên, tay cùng chân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến về phía từ đường bên trong đi đến. Đi theo nàng phía sau là Hàn Mục Tiêu cũng học theo, chỉ là đi được vài bước liền phát hiện không đúng rồi, chạy nhanh điều chỉnh lại, thấp giọng nhắc nhở: "Béo Béo, Béo Béo, ngươi đi nhầm rồi, tay làm như vậy là không đúng".
"Nga" - Hàn Mục Vi lập tức ngừng đong đưa cánh tay, được rồi, nàng thừa nhận nàng có điểm khẩn trương: "Cảm ơn thịt tảng".
Người mặc màu xám bạc cẩm y Hàn Vân ngồi ở chủ vị, banh khuôn mặt, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn bốn đứa nhỏ đứng ở trước, trong lòng tràn đầy đều là kỳ vọng. Hàn gia tuy hưởng phúc tổ tiên che chở có Thiên Diễn Tông để dựa vào, nhưng từ lúc tổ tiên ngã xuống, nghìn năm qua lại không có Kim Đan, càng không nói đến Nguyên Anh tôn giả, này không thể không làm tâm hắn ưu phiền. Tổ tiên Hàn Hiển ngã xuống đã qua ngàn năm, dư âm sớm đã không còn, tương lai bọn họ Hàn gia thật đúng là không đoán trước được.
Hàn Mục Vi đứng đúng vị trí liền bay nhanh mà nhìn lướt qua vài vị ở phía trên, ngồi ở chủ vị là tổ phụ vẫn là một chút không thay đổi, mặc dù đối mặt với bọn họ một đàn đáng yêu tiểu mập mạp, cũng như cũ là mặt vô biểu tình, đại khái là mỗi năm đều được thấy nên thị giác đã mệt nhọc. Đến nỗi bốn vị khác đều là bọn họ Hàn gia tộc lão, trên mặt còn có điểm ý cười.
Kỳ thật Hàn Mục Vi không biết, mấy vị ngồi trên kia cũng có thể tám chuyện, nhưng người ta không dùng miệng mà là dùng thần thức. Lão nhân ngồi ở bên cạnh gia chủ Hàn Vân là Hàn Vân lục thúc, Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ, tay phải nhẹ vỗ về râu bạc trắng dài nửa thước của hắn, dùng thần thức truyền âm nói: "U, đứa nhóc béo đầu tiên bên phải còn không phải cháu gái đích tôn của ngươi ư, tên gọi là gì?"
"Hàn Mục Vi" - Hàn Vân đã sớm nhìn thấy tiểu cháu gái nhà hắn, nha đầu này vào cửa còn vung tay vung chân, rốt cuộc tuổi tác còn quá nhỏ: "Mấy ngày hôm trước mới vừa đủ năm tuổi, cha mẹ nàng sủng ái nàng rất nhiều".
"Ha ha, đứng ở đây ai mà không phải đều là cục cưng trong nhà?" - Hàn Phong cười híp hai mắt nhìn phía dưới một đám giống hệt củ cải trắng, tràn đầy từ ái: "Chúng ta Hàn gia chỉ có thể dựa vào bọn họ, tụi nhỏ quá có tinh thần, cảm giác chúng ta đều già rồi" - Hắn đã hai trăm sáu mươi tuổi, dừng ở Trúc Cơ trung kỳ gần năm mươi năm không tiến thêm được, thế là Kim Đan vô vọng, cho nên liền từ tông môn trở về gia tộc, dạy dỗ con cháu trong tộc coi như là hết tâm ý.
"Lục thúc nói đúng" - Hàn Vân dùng thần thức quét một lần mấy đứa nhỏ, tổng cộng có 192 người, người của Hàn gia bọn họ vẫn là quá ít: "Thời gian không sai biệt lắm, liền bắt đầu đi".
"Được"
"Hôm nay là ngày mà Hàn gia chúng ta mỗi năm một lần trắc linh căn, tiên sinh trong tộc học đường cũng đã cùng các con giải thích cụ thể qua như thế nào là linh căn, ở chỗ này ta liền không nói nhiều. Đầu tiên các con liền cùng ta cùng nhau lễ bái tổ tiên, làm Hàn gia con cháu, ta hy vọng các con có thể giữ vững bản tâm, chớ quên sơ tâm" - Nói xong Hàn Vân cũng không hề kéo dài, đứng dậy cùng vài vị tộc lão Hàn gia bắt đầu lễ bái tổ tiên bài vị, Hàn Mục Vi bọn họ cũng đi theo ba quỳ chín lạy.
Làm xong, đảm đương gia chủ Hàn Vân liền mang ra Trắc Linh Bàn to bằng chậu rửa mặt được cung phụng ở dưới bài vị, nghe nói đây là tổ tiên Hàn Hiển lưu lại. Khác với những cái Trắc Linh Thạch khác, cái Trắc Linh Bàn này chẳng những có thể trắc ra thuộc tính linh căn còn có thể hiện ra linh căn giá trị, có thể so sánh ngang hàng với ngoại giới những môn phái nhỏ dùng Trắc Linh Bàn.
Nhìn đến cái Trắc Linh Bàn này, Hàn Mục Vi mới khắc sâu mà ý thức được chính mình cũng là hậu duệ của tiên nhân, nhìn tổ phụ nàng cẩn thận như vậy, liền biết đồ vật đó quý giá như thế nào.
Mang ra Trắc Linh Bàn, Hàn Vân phân biệt mà bỏ vào bên trong năm cái khe lõm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại thuộc tính linh thạch, linh thạch bỏ vào trong nháy mắt, trung tâm của Trắc Linh Bàn có hình dạng như cầu pha lê lập tức trở nên sinh động lên.
Hàn Mục Vi đứng ở đằng trước, chớp hai mắt, xem đến sửng sốt, miệng nhỏ đều không tự chủ được mà mở ra, cầu pha lê to bằng bàn tay kia là sống sao?
Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa xong, Hàn Vân về tới chủ vị, tuyên bố: "Trắc linh chính thức bắt đầu, từ," thần thức ở trên người cháu gái béo nhà hắn quét qua một chút, đặt ở trên đầu gối tay trái hơi hơi giật nhẹ: "Liền từ người đầu tiên ở bên phải bắt đầu đi".
Bên phải của Hàn Vân thì ở phía đối diện là bên trái, Hàn Mục Vi sớm đã nhận mệnh, việc này nàng cũng không sợ, hoạt động chân ngắn nhỏ, tốc độ thì một chút cũng không chậm, đi lên liền đem tiểu móng vuốt đặt ở trên cầu pha lê, trong tiểu thuyết đều viết như vậy, hẳn là không sai.
"Ha ha.." – Vài vị ngồi ở bên cạnh Hàn Vân cùng cốt cách tiên nhân là không cùng đường, mỗi người đều cười đến mi không thấy mắt.
"Khụ khụ.." - Hàn Vân tay trái nắm thành quyền giấu ở bên miệng, thanh thanh giọng nói: "Không phải nắm cầu, Trắc Linh Bàn bên trái có hộp ngân châm, con lấy một giọt huyết ở đầu ngón tay nhỏ ở Trắc Linh Thạch liền có thể" - Xem ra tiểu nhi tử nhà hắn không cùng hài tử nói rõ ràng, suốt ngày cũng không biết bận rộn việc gì, chuyện quan trọng như vậy thế nhưng không nói rõ ràng với hài tử.
"A" - Hàn Mục Vi lấy móng vuốt của mình ra, ở hộp lấy ra một cây ngân châm, nhắm lại một con mắt, run run mà chọc nhẹ ở ngón giữa tay trái, huyết lập tức trào ra, nhìn tốc độ chảy của huyết cũng biết được thân thể nàng có bao nhiêu béo.
Huyết nhỏ vào cầu pha lê, trong chớp mắt liền không có, phía sau cầu pha lê này vẫn chỉ có những cầu pha lê khác, bất quá cái khuôn bên cạnh cầu pha lê lại có biến hóa.
Ngồi ở trên mấy người chẳng những dùng thần thức, mà hai mắt đều đã chăm chú nhìn vào Trắc Linh Bàn. Hàn Vân nhìn cái tuyến của thổ linh căn trên Trắc Linh Bàn nhanh chóng hướng lên trên, hai mắt không cấm co chặt, đôi tay nắm chặt thành quyền, nín thở ngưng thần. Lúc này từ đường yên tĩnh thật sự, ngay cả đứng ở phía dưới một đám ngây thơ tiểu nhi đều theo bản năng mà phóng nhẹ hơi thở.
Khi linh căn giá trị đạt tới 95, cái tuyến kia rốt cuộc dừng lại, một khi nó dừng lại, trong nháy mắt vài vị ở phía trên không hẹn mà cùng đứng lên. Chỉ có một thổ - đơn linh căn, linh căn giá trị 95, này.. Này đã là tiếp cận với thiên thổ linh căn, cháu đích tôn của Vạn Kiếm Tông tông chủ - Ân Trăn, kim linh căn có linh căn giá trị cũng chỉ mới được 91.
Hàn Mục Vi nhún nhún chân nhỏ, cố gắng nhìn trên mặt bàn, thật sự là thân cao có hạn, đối mặt với nàng là kim, hỏa, mộc một chút động tĩnh cũng chưa có, phong, lôi, băng ở phía đối diện cũng không có biến hóa, nhưng hai cầu pha lê kia bi ngăn trở hình như có biến hóa, lộ ra cầu pha lê nàng cũng xem không cẩn thận: "Có có có, là, là thổ có biến".
"Ha ha.." - Hàn Phong ngửa đầu cười to: "Trời phù hộ Hàn thị chúng ta nhất tộc, thật là đáng mừng!"
Trên mặt Hàn Vân cũng có tươi cười, lại còn có chậm rãi mở rộng xu thế: "Thực tốt, con là thổ linh căn, linh căn giá trị 95" - Đây là cháu gái đích tôn của hắn, cũng là hài tử duy nhất của hai vợ chồng Tiểu Nhị con của hắn, tốt lắm!
Hàn Mục Vi nghe xong liền ngây ngốc mà định trở lại tiểu đội của mình, bất quá mới vừa xoay người nhấc chân, nàng đã bị tổ phụ gọi lại, làm nàng đi về phía sau đứng ở chỗ cách vòng tròn lớn kia vài bước.
Hơi định thần lại, lúc sau lại bắt đầu tiếp tục kiểm tra đo lường, theo sát Hàn Mục Vi đó là Hàn Mục Tiêu, Hàn Mục Tiêu là cháu đích tôn của Hàn Thanh ngồi ở bên phải Hàn Vân. Hàn Mục Tiêu hoàn toàn không cảm thấy khẩn trương, bởi vì hắn tin tưởng vững chắc chính mình là có linh căn, rốt cuộc hắn cùng mẹ mình lớn lên giống nhau như vậy, khẳng định là mẹ con ruột. Nhưng thật ra Hàn Thanh tâm thần đều lo lắng, nhưng nhìn thấy tiểu quỷ nhà hắn có bộ dáng tràn đầy tin tưởng như vậy, lại có phần muốn cười. Ngôn Tình Xuyên Không
Có Hàn Mục Vi làm mẫu, Hàn Mục Tiêu không tái phạm ngu xuẩn, trực tiếp cầm một cây ngân châm mới ở đầu ngón tay tròn vo của mình mà chọc một chút, lấy một giọt huyết nhỏ đến Trắc Linh Thạch, thực mau liền có kết quả. Hàn Thanh nhìn Trắc Linh Bàn hai mắt đều cười mị: "Kim Hỏa song linh căn, kim 70, hỏa 80, ha ha, đứa nhỏ này từ nhỏ liền có hỏa khí lớn".
"Tốt, tốt lắm" - Hàn Vân cũng nói tốt, hắn thật sự cao hứng, một cái gia tộc không nên dựa vào một người để đi lâu dài, bọn họ Hàn gia chính là ví dụ điển hình, nếu không có Thiên Diễn Tông làm chỗ dựa, chỉ sợ ở Kỳ Châu thành này, bọn họ Hàn gia đã sớm không có chỗ ngồi: "Đứng ở bên cạnh Tiểu Vi Nhi đi".
"Dạ" - Hàn Mục Tiêu quay người lại cùng Hàn Mục Vi làm mặt quỷ, đầu nhỏ ngẩn đến cao cao, hắn đã nói hắn là con ruột của mẹ hắn mà, nhìn linh căn hắn liền biết, mẹ hắn là kim, hỏa, mộc Tam linh căn, hắn là kim hỏa Song linh căn, này đủ để thuyết minh hết thảy. Đi đến Hàn Mục Vi bên người, tiểu thịt tảng liền thò lại gần: "Béo Béo, chúng ta thực mau là có thể đi Thiên Diễn Tông rồi, lần trước Lục tỷ trở về cho chúng ta tuyết liên bắp bánh chính là mua ở chợ Thiên Hà thuộc Thiên Diễn Tông quản lý, đến lúc đó chúng ta rủ Tam ca cùng Lục tỷ mang chúng ta đi ăn".
Nhắc tới tuyết liên bắp bánh, Hàn Mục Vi liền bắt đầu nhớ đến dư vị của nó khi tan vào miệng, không cấm nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu nhỏ: "Ta có 103 khối hạ phẩm linh thạch, không biết tuyết liên bắp bánh có mắc hay không?"
Nàng người nhỏ lực yếu, mấy năm cũng chỉ tích cóp được trăm khối linh thạch, mẹ nàng còn cố ý cho nàng dùng túi Càn Khôn khi còn bé. Túi Càn Khôn cùng túi trữ vật có khác biệt, túi Càn Khôn chỉ cần lấy máu nhận chủ thì người nào cũng có thể dùng, nhưng túi trữ vật thì khác, muốn dùng túi trữ vật thì phải có thần thức mới dùng được.
"Ta cũng có linh thạch" - Tiểu thịt tảng cùng Hàn Mục Vi có cùng thuộc tính, đều là tham ăn, bằng không hình thể cũng sẽ không theo Hàn Mục Vi mà không phân cao thấp: "Chính là không nhiều bằng ngươi, mới có 99 khối, bất quá cha ta còn thiếu ta mười khối hạ phẩm linh thạch" - Cha hắn hai ngày trước dẫn hắn đi chợ để mua quà sinh nhật cho mẹ hắn, coi trọng một cái roi đỏ đậm, trên người lại không đủ linh thạch, giá của roi kia thì không thấp, liền hỏi mượn hắn, chờ lần tới hắn nhớ đến liền phải đòi lại mới được.
Ngạch, xem ra thất thúc gần nhất trải qua không ra làm sao, thế nhưng nghèo túng đến nổi hướng tiểu thịt tảng mượn linh thạch. Chẳng những Hàn Mục Vi có điểm thế thất thúc nàng cảm thấy thẹn, ngay cả Hàn Thanh cái này làm cha đều tưởng đi giãn gân hạ cốt, làm thằng bất hiếu kia đem liêm sỉ nhặt về.
Có Hàn Mục Vi cùng Hàn Mục Tiêu hai cái mở đầu rất tốt, tuy rằng mặt sau liên tiếp mười mấy người không có linh căn, nhưng tình huống còn không tính kém. Không đến một canh giờ, năm nay linh căn kiểm tra đo lường liền kết thúc. Lần này có tổng cộng mười một đứa nhỏ trắc ra linh căn, so với năm trước ít hơn hai đứa.
Nhưng đáng mừng chính là, trong mười một đứa nhóc có một đứa mang Đơn linh căn, đó là Hàn Mục Vi; Song linh căn hai đứa nhóc, trừ bỏ Hàn Mục Tiêu còn có một người đến từ dòng bên, tên là Hàn Mục Khiêm, cũng là một cái nam hài tử; Tam linh căn có bốn người, trong đó bao gồm Hàn Mục Đồng tiểu nữ oa; còn lại bốn người đều là Tứ linh căn, Ngũ linh căn không có. Kết quả này làm cho nhóm lão tộc ở Hàn gia mừng đến điên rồi, bọn họ nhìn Hàn Vân đem tin tức này truyền tống ra ngoài. Không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau Thiên Diễn Tông liền sẽ phái người lại đây tiếp đi mười một đứa nhỏ này.
Hàn Mục Vi, Hàn Mục Tiêu còn có Hàn Mục Đồng, ba đứa nhóc này tuổi tác kém nhau không nhiều, cơ hồ là cùng nhau lớn lên, ba người bọn họ gom lại một khối. Nhìn vẻ mặt mỉm cười của mấy đứa nhỏ này, Hàn Mục Vi rốt cuộc minh bạch trong nguyên văn, Hàn Mục Kỳ vì cái gì tình nguyện tự bạo cũng không muốn thiêu đốt huyết mạch hướng gia tộc cầu cứu, không nói Hàn gia không có khả năng chống đỡ nổi Phệ Dâm lão quái thực lực, liền chỉ nhìn mấy cái hài tử đơn thuần này, Hàn Mục Kỳ cũng không hy vọng bọn họ sẽ vì nàng mà chết. Bất quá nàng chỉ nhìn đến Hàn Mục Kỳ tự bạo Kim Đan liền bỏ truyện, cũng không biết sau đó Thiên Diễn Tông có hướng Thi Ma Môn vấn tội hay không, đến nỗi sư môn nữ chính ở Vô Cực Tông, vậy nên thật sự cũng rất khó nói.
Cửa của từ đường lại lần nữa mở ra, hai huynh đệ Hàn Trung Minh cùng Hàn Trung Dận lập tức liền chạy tới, vọng vào bên trong. Tiểu đoàn tử lục tục đều đi ra, có thất thanh khóc rống, có đầy mặt mỉm cười, đương nhiên khóc nhiều cười ít, mỗi năm đều là cảnh tượng này, đại gia cũng đã quen. Tuy không có linh căn, nhưng chỉ cần Hàn thị tông tộc còn ở, cuộc sống của mấy đứa nhỏ này sẽ không khổ sở, liền tính là đi thế tục giới, bọn họ cũng là phú quý cả đời.
Hàn Mục Vi bọn họ ba người vừa đi vừa một bên bàn giữa trưa đi nhà nào cọ cơm, Hàn Mục Tiêu cực lực chủ trương đi nhà hắn, vừa vặn hai vị tỷ tỷ của hắn ở, cha hắn cũng không có mặt mũi mà quỵt nợ.
"Ra tới, ra tới rồi" - Tưởng Anh liếc mắt đảo qua một cái, chỉ chọn mấy đứa béo nhất để xem: "Béo Béo, nương ở chỗ này" - Từ lời nói của đám trẻ, nàng đã biết con gái nàng là có linh căn, chỉ là nàng sẽ cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, muốn chính miệng con gái nàng nói cho nàng tin tức tốt này.
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, đại môn của từ đường liền chậm rãi mở ra. Ngoài cửa hài đồng lập tức dừng lại vui đùa ầm ĩ, quy quy củ củ mà theo thứ tự từ lùn đến cao xếp thành bốn tiểu đội. Bởi vì trắc linh căn mỗi năm đều có một lần như vậy, cho nên trong lòng đại gia đều rõ ràng quy củ. Hài tử ở Tu Tiên từ khi sinh ra thì đã được linh khí tẩm bổ, chỉ cần không có khuyết tật bẩm sinh, cơ hồ mỗi người đều sớm có tâm nhãn, thanh minh thật sự.
Hàn Mục Vi vừa đủ năm tuổi, tuy rằng thân hình nàng béo hơn người khác, nhưng vóc dáng so nàng Hàn Mục Tiêu sinh sau nàng hai ngày còn muốn lùn hơn một chút, liền đương nhiên mà xếp ở đằng trước. Đối với việc này nàng phi thường vừa lòng, rốt cuộc đứng ở chỗ này đều là năm tuổi hài tử, linh căn sớm đã trưởng thành, trước trắc sau trắc thì kết quả cũng không có cái gì khác nhau cả.
Nàng cho rằng chết sớm siêu sinh sớm, eo lưng thẳng thắn, ngẩng đầu ưỡn ngực mắt nhìn phía trước, mặc kệ kết quả như thế nào, nên có khí thế thì vẫn phải bày ra tới..
"Vào đi"
Đột nhiên một thanh âm uy nghiêm dài lâu vang vọng ở bên tai, đánh gãy Hàn Mục Vi phán đoán, đây là thanh âm của tổ phụ nàng - Hàn Vân, nghĩ đến hôm nay là ngày trắc linh căn, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn vì cái gì tổ phụ nàng chỉ biết ru rú trong nhà sẽ xuất hiện ở đây, rốt cuộc tư chất của hậu bối như thế nào là cùng trực tiếp móc nối với Hàn thị tông tộc ngày sau phát triển ra sao.
Hàn Mục Vi quay đầu nhìn thoáng qua cha mẹ nàng, tươi sáng cười, liền nâng lên chân ngắn nhỏ, vung hai tai nhỏ lên, tay cùng chân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến về phía từ đường bên trong đi đến. Đi theo nàng phía sau là Hàn Mục Tiêu cũng học theo, chỉ là đi được vài bước liền phát hiện không đúng rồi, chạy nhanh điều chỉnh lại, thấp giọng nhắc nhở: "Béo Béo, Béo Béo, ngươi đi nhầm rồi, tay làm như vậy là không đúng".
"Nga" - Hàn Mục Vi lập tức ngừng đong đưa cánh tay, được rồi, nàng thừa nhận nàng có điểm khẩn trương: "Cảm ơn thịt tảng".
Người mặc màu xám bạc cẩm y Hàn Vân ngồi ở chủ vị, banh khuôn mặt, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn bốn đứa nhỏ đứng ở trước, trong lòng tràn đầy đều là kỳ vọng. Hàn gia tuy hưởng phúc tổ tiên che chở có Thiên Diễn Tông để dựa vào, nhưng từ lúc tổ tiên ngã xuống, nghìn năm qua lại không có Kim Đan, càng không nói đến Nguyên Anh tôn giả, này không thể không làm tâm hắn ưu phiền. Tổ tiên Hàn Hiển ngã xuống đã qua ngàn năm, dư âm sớm đã không còn, tương lai bọn họ Hàn gia thật đúng là không đoán trước được.
Hàn Mục Vi đứng đúng vị trí liền bay nhanh mà nhìn lướt qua vài vị ở phía trên, ngồi ở chủ vị là tổ phụ vẫn là một chút không thay đổi, mặc dù đối mặt với bọn họ một đàn đáng yêu tiểu mập mạp, cũng như cũ là mặt vô biểu tình, đại khái là mỗi năm đều được thấy nên thị giác đã mệt nhọc. Đến nỗi bốn vị khác đều là bọn họ Hàn gia tộc lão, trên mặt còn có điểm ý cười.
Kỳ thật Hàn Mục Vi không biết, mấy vị ngồi trên kia cũng có thể tám chuyện, nhưng người ta không dùng miệng mà là dùng thần thức. Lão nhân ngồi ở bên cạnh gia chủ Hàn Vân là Hàn Vân lục thúc, Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ, tay phải nhẹ vỗ về râu bạc trắng dài nửa thước của hắn, dùng thần thức truyền âm nói: "U, đứa nhóc béo đầu tiên bên phải còn không phải cháu gái đích tôn của ngươi ư, tên gọi là gì?"
"Hàn Mục Vi" - Hàn Vân đã sớm nhìn thấy tiểu cháu gái nhà hắn, nha đầu này vào cửa còn vung tay vung chân, rốt cuộc tuổi tác còn quá nhỏ: "Mấy ngày hôm trước mới vừa đủ năm tuổi, cha mẹ nàng sủng ái nàng rất nhiều".
"Ha ha, đứng ở đây ai mà không phải đều là cục cưng trong nhà?" - Hàn Phong cười híp hai mắt nhìn phía dưới một đám giống hệt củ cải trắng, tràn đầy từ ái: "Chúng ta Hàn gia chỉ có thể dựa vào bọn họ, tụi nhỏ quá có tinh thần, cảm giác chúng ta đều già rồi" - Hắn đã hai trăm sáu mươi tuổi, dừng ở Trúc Cơ trung kỳ gần năm mươi năm không tiến thêm được, thế là Kim Đan vô vọng, cho nên liền từ tông môn trở về gia tộc, dạy dỗ con cháu trong tộc coi như là hết tâm ý.
"Lục thúc nói đúng" - Hàn Vân dùng thần thức quét một lần mấy đứa nhỏ, tổng cộng có 192 người, người của Hàn gia bọn họ vẫn là quá ít: "Thời gian không sai biệt lắm, liền bắt đầu đi".
"Được"
"Hôm nay là ngày mà Hàn gia chúng ta mỗi năm một lần trắc linh căn, tiên sinh trong tộc học đường cũng đã cùng các con giải thích cụ thể qua như thế nào là linh căn, ở chỗ này ta liền không nói nhiều. Đầu tiên các con liền cùng ta cùng nhau lễ bái tổ tiên, làm Hàn gia con cháu, ta hy vọng các con có thể giữ vững bản tâm, chớ quên sơ tâm" - Nói xong Hàn Vân cũng không hề kéo dài, đứng dậy cùng vài vị tộc lão Hàn gia bắt đầu lễ bái tổ tiên bài vị, Hàn Mục Vi bọn họ cũng đi theo ba quỳ chín lạy.
Làm xong, đảm đương gia chủ Hàn Vân liền mang ra Trắc Linh Bàn to bằng chậu rửa mặt được cung phụng ở dưới bài vị, nghe nói đây là tổ tiên Hàn Hiển lưu lại. Khác với những cái Trắc Linh Thạch khác, cái Trắc Linh Bàn này chẳng những có thể trắc ra thuộc tính linh căn còn có thể hiện ra linh căn giá trị, có thể so sánh ngang hàng với ngoại giới những môn phái nhỏ dùng Trắc Linh Bàn.
Nhìn đến cái Trắc Linh Bàn này, Hàn Mục Vi mới khắc sâu mà ý thức được chính mình cũng là hậu duệ của tiên nhân, nhìn tổ phụ nàng cẩn thận như vậy, liền biết đồ vật đó quý giá như thế nào.
Mang ra Trắc Linh Bàn, Hàn Vân phân biệt mà bỏ vào bên trong năm cái khe lõm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại thuộc tính linh thạch, linh thạch bỏ vào trong nháy mắt, trung tâm của Trắc Linh Bàn có hình dạng như cầu pha lê lập tức trở nên sinh động lên.
Hàn Mục Vi đứng ở đằng trước, chớp hai mắt, xem đến sửng sốt, miệng nhỏ đều không tự chủ được mà mở ra, cầu pha lê to bằng bàn tay kia là sống sao?
Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa xong, Hàn Vân về tới chủ vị, tuyên bố: "Trắc linh chính thức bắt đầu, từ," thần thức ở trên người cháu gái béo nhà hắn quét qua một chút, đặt ở trên đầu gối tay trái hơi hơi giật nhẹ: "Liền từ người đầu tiên ở bên phải bắt đầu đi".
Bên phải của Hàn Vân thì ở phía đối diện là bên trái, Hàn Mục Vi sớm đã nhận mệnh, việc này nàng cũng không sợ, hoạt động chân ngắn nhỏ, tốc độ thì một chút cũng không chậm, đi lên liền đem tiểu móng vuốt đặt ở trên cầu pha lê, trong tiểu thuyết đều viết như vậy, hẳn là không sai.
"Ha ha.." – Vài vị ngồi ở bên cạnh Hàn Vân cùng cốt cách tiên nhân là không cùng đường, mỗi người đều cười đến mi không thấy mắt.
"Khụ khụ.." - Hàn Vân tay trái nắm thành quyền giấu ở bên miệng, thanh thanh giọng nói: "Không phải nắm cầu, Trắc Linh Bàn bên trái có hộp ngân châm, con lấy một giọt huyết ở đầu ngón tay nhỏ ở Trắc Linh Thạch liền có thể" - Xem ra tiểu nhi tử nhà hắn không cùng hài tử nói rõ ràng, suốt ngày cũng không biết bận rộn việc gì, chuyện quan trọng như vậy thế nhưng không nói rõ ràng với hài tử.
"A" - Hàn Mục Vi lấy móng vuốt của mình ra, ở hộp lấy ra một cây ngân châm, nhắm lại một con mắt, run run mà chọc nhẹ ở ngón giữa tay trái, huyết lập tức trào ra, nhìn tốc độ chảy của huyết cũng biết được thân thể nàng có bao nhiêu béo.
Huyết nhỏ vào cầu pha lê, trong chớp mắt liền không có, phía sau cầu pha lê này vẫn chỉ có những cầu pha lê khác, bất quá cái khuôn bên cạnh cầu pha lê lại có biến hóa.
Ngồi ở trên mấy người chẳng những dùng thần thức, mà hai mắt đều đã chăm chú nhìn vào Trắc Linh Bàn. Hàn Vân nhìn cái tuyến của thổ linh căn trên Trắc Linh Bàn nhanh chóng hướng lên trên, hai mắt không cấm co chặt, đôi tay nắm chặt thành quyền, nín thở ngưng thần. Lúc này từ đường yên tĩnh thật sự, ngay cả đứng ở phía dưới một đám ngây thơ tiểu nhi đều theo bản năng mà phóng nhẹ hơi thở.
Khi linh căn giá trị đạt tới 95, cái tuyến kia rốt cuộc dừng lại, một khi nó dừng lại, trong nháy mắt vài vị ở phía trên không hẹn mà cùng đứng lên. Chỉ có một thổ - đơn linh căn, linh căn giá trị 95, này.. Này đã là tiếp cận với thiên thổ linh căn, cháu đích tôn của Vạn Kiếm Tông tông chủ - Ân Trăn, kim linh căn có linh căn giá trị cũng chỉ mới được 91.
Hàn Mục Vi nhún nhún chân nhỏ, cố gắng nhìn trên mặt bàn, thật sự là thân cao có hạn, đối mặt với nàng là kim, hỏa, mộc một chút động tĩnh cũng chưa có, phong, lôi, băng ở phía đối diện cũng không có biến hóa, nhưng hai cầu pha lê kia bi ngăn trở hình như có biến hóa, lộ ra cầu pha lê nàng cũng xem không cẩn thận: "Có có có, là, là thổ có biến".
"Ha ha.." - Hàn Phong ngửa đầu cười to: "Trời phù hộ Hàn thị chúng ta nhất tộc, thật là đáng mừng!"
Trên mặt Hàn Vân cũng có tươi cười, lại còn có chậm rãi mở rộng xu thế: "Thực tốt, con là thổ linh căn, linh căn giá trị 95" - Đây là cháu gái đích tôn của hắn, cũng là hài tử duy nhất của hai vợ chồng Tiểu Nhị con của hắn, tốt lắm!
Hàn Mục Vi nghe xong liền ngây ngốc mà định trở lại tiểu đội của mình, bất quá mới vừa xoay người nhấc chân, nàng đã bị tổ phụ gọi lại, làm nàng đi về phía sau đứng ở chỗ cách vòng tròn lớn kia vài bước.
Hơi định thần lại, lúc sau lại bắt đầu tiếp tục kiểm tra đo lường, theo sát Hàn Mục Vi đó là Hàn Mục Tiêu, Hàn Mục Tiêu là cháu đích tôn của Hàn Thanh ngồi ở bên phải Hàn Vân. Hàn Mục Tiêu hoàn toàn không cảm thấy khẩn trương, bởi vì hắn tin tưởng vững chắc chính mình là có linh căn, rốt cuộc hắn cùng mẹ mình lớn lên giống nhau như vậy, khẳng định là mẹ con ruột. Nhưng thật ra Hàn Thanh tâm thần đều lo lắng, nhưng nhìn thấy tiểu quỷ nhà hắn có bộ dáng tràn đầy tin tưởng như vậy, lại có phần muốn cười. Ngôn Tình Xuyên Không
Có Hàn Mục Vi làm mẫu, Hàn Mục Tiêu không tái phạm ngu xuẩn, trực tiếp cầm một cây ngân châm mới ở đầu ngón tay tròn vo của mình mà chọc một chút, lấy một giọt huyết nhỏ đến Trắc Linh Thạch, thực mau liền có kết quả. Hàn Thanh nhìn Trắc Linh Bàn hai mắt đều cười mị: "Kim Hỏa song linh căn, kim 70, hỏa 80, ha ha, đứa nhỏ này từ nhỏ liền có hỏa khí lớn".
"Tốt, tốt lắm" - Hàn Vân cũng nói tốt, hắn thật sự cao hứng, một cái gia tộc không nên dựa vào một người để đi lâu dài, bọn họ Hàn gia chính là ví dụ điển hình, nếu không có Thiên Diễn Tông làm chỗ dựa, chỉ sợ ở Kỳ Châu thành này, bọn họ Hàn gia đã sớm không có chỗ ngồi: "Đứng ở bên cạnh Tiểu Vi Nhi đi".
"Dạ" - Hàn Mục Tiêu quay người lại cùng Hàn Mục Vi làm mặt quỷ, đầu nhỏ ngẩn đến cao cao, hắn đã nói hắn là con ruột của mẹ hắn mà, nhìn linh căn hắn liền biết, mẹ hắn là kim, hỏa, mộc Tam linh căn, hắn là kim hỏa Song linh căn, này đủ để thuyết minh hết thảy. Đi đến Hàn Mục Vi bên người, tiểu thịt tảng liền thò lại gần: "Béo Béo, chúng ta thực mau là có thể đi Thiên Diễn Tông rồi, lần trước Lục tỷ trở về cho chúng ta tuyết liên bắp bánh chính là mua ở chợ Thiên Hà thuộc Thiên Diễn Tông quản lý, đến lúc đó chúng ta rủ Tam ca cùng Lục tỷ mang chúng ta đi ăn".
Nhắc tới tuyết liên bắp bánh, Hàn Mục Vi liền bắt đầu nhớ đến dư vị của nó khi tan vào miệng, không cấm nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu nhỏ: "Ta có 103 khối hạ phẩm linh thạch, không biết tuyết liên bắp bánh có mắc hay không?"
Nàng người nhỏ lực yếu, mấy năm cũng chỉ tích cóp được trăm khối linh thạch, mẹ nàng còn cố ý cho nàng dùng túi Càn Khôn khi còn bé. Túi Càn Khôn cùng túi trữ vật có khác biệt, túi Càn Khôn chỉ cần lấy máu nhận chủ thì người nào cũng có thể dùng, nhưng túi trữ vật thì khác, muốn dùng túi trữ vật thì phải có thần thức mới dùng được.
"Ta cũng có linh thạch" - Tiểu thịt tảng cùng Hàn Mục Vi có cùng thuộc tính, đều là tham ăn, bằng không hình thể cũng sẽ không theo Hàn Mục Vi mà không phân cao thấp: "Chính là không nhiều bằng ngươi, mới có 99 khối, bất quá cha ta còn thiếu ta mười khối hạ phẩm linh thạch" - Cha hắn hai ngày trước dẫn hắn đi chợ để mua quà sinh nhật cho mẹ hắn, coi trọng một cái roi đỏ đậm, trên người lại không đủ linh thạch, giá của roi kia thì không thấp, liền hỏi mượn hắn, chờ lần tới hắn nhớ đến liền phải đòi lại mới được.
Ngạch, xem ra thất thúc gần nhất trải qua không ra làm sao, thế nhưng nghèo túng đến nổi hướng tiểu thịt tảng mượn linh thạch. Chẳng những Hàn Mục Vi có điểm thế thất thúc nàng cảm thấy thẹn, ngay cả Hàn Thanh cái này làm cha đều tưởng đi giãn gân hạ cốt, làm thằng bất hiếu kia đem liêm sỉ nhặt về.
Có Hàn Mục Vi cùng Hàn Mục Tiêu hai cái mở đầu rất tốt, tuy rằng mặt sau liên tiếp mười mấy người không có linh căn, nhưng tình huống còn không tính kém. Không đến một canh giờ, năm nay linh căn kiểm tra đo lường liền kết thúc. Lần này có tổng cộng mười một đứa nhỏ trắc ra linh căn, so với năm trước ít hơn hai đứa.
Nhưng đáng mừng chính là, trong mười một đứa nhóc có một đứa mang Đơn linh căn, đó là Hàn Mục Vi; Song linh căn hai đứa nhóc, trừ bỏ Hàn Mục Tiêu còn có một người đến từ dòng bên, tên là Hàn Mục Khiêm, cũng là một cái nam hài tử; Tam linh căn có bốn người, trong đó bao gồm Hàn Mục Đồng tiểu nữ oa; còn lại bốn người đều là Tứ linh căn, Ngũ linh căn không có. Kết quả này làm cho nhóm lão tộc ở Hàn gia mừng đến điên rồi, bọn họ nhìn Hàn Vân đem tin tức này truyền tống ra ngoài. Không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau Thiên Diễn Tông liền sẽ phái người lại đây tiếp đi mười một đứa nhỏ này.
Hàn Mục Vi, Hàn Mục Tiêu còn có Hàn Mục Đồng, ba đứa nhóc này tuổi tác kém nhau không nhiều, cơ hồ là cùng nhau lớn lên, ba người bọn họ gom lại một khối. Nhìn vẻ mặt mỉm cười của mấy đứa nhỏ này, Hàn Mục Vi rốt cuộc minh bạch trong nguyên văn, Hàn Mục Kỳ vì cái gì tình nguyện tự bạo cũng không muốn thiêu đốt huyết mạch hướng gia tộc cầu cứu, không nói Hàn gia không có khả năng chống đỡ nổi Phệ Dâm lão quái thực lực, liền chỉ nhìn mấy cái hài tử đơn thuần này, Hàn Mục Kỳ cũng không hy vọng bọn họ sẽ vì nàng mà chết. Bất quá nàng chỉ nhìn đến Hàn Mục Kỳ tự bạo Kim Đan liền bỏ truyện, cũng không biết sau đó Thiên Diễn Tông có hướng Thi Ma Môn vấn tội hay không, đến nỗi sư môn nữ chính ở Vô Cực Tông, vậy nên thật sự cũng rất khó nói.
Cửa của từ đường lại lần nữa mở ra, hai huynh đệ Hàn Trung Minh cùng Hàn Trung Dận lập tức liền chạy tới, vọng vào bên trong. Tiểu đoàn tử lục tục đều đi ra, có thất thanh khóc rống, có đầy mặt mỉm cười, đương nhiên khóc nhiều cười ít, mỗi năm đều là cảnh tượng này, đại gia cũng đã quen. Tuy không có linh căn, nhưng chỉ cần Hàn thị tông tộc còn ở, cuộc sống của mấy đứa nhỏ này sẽ không khổ sở, liền tính là đi thế tục giới, bọn họ cũng là phú quý cả đời.
Hàn Mục Vi bọn họ ba người vừa đi vừa một bên bàn giữa trưa đi nhà nào cọ cơm, Hàn Mục Tiêu cực lực chủ trương đi nhà hắn, vừa vặn hai vị tỷ tỷ của hắn ở, cha hắn cũng không có mặt mũi mà quỵt nợ.
"Ra tới, ra tới rồi" - Tưởng Anh liếc mắt đảo qua một cái, chỉ chọn mấy đứa béo nhất để xem: "Béo Béo, nương ở chỗ này" - Từ lời nói của đám trẻ, nàng đã biết con gái nàng là có linh căn, chỉ là nàng sẽ cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, muốn chính miệng con gái nàng nói cho nàng tin tức tốt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.