Chương 25: Có con
Tg Thanh Đường
05/08/2020
Editor: Vivi_V1989
Giữa trưa thứ bảy ngày hôm sau, Hoắc Đông và Lê Thấm cùng nhau về Lê gia ăn trưa.
Hoắc Đông ngồi trên ghế lái, anh mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, góc cạnh sắc bén cũng mờ nhạt đi không ít.
Lê Thấm thật thích.
Kiểu dáng và màu sắc quần áo là cô chọn, thật ra so với màu đen, màu xám mà Hoắc Đông thường ngày hay mặc, thì cô càng thích anh mặc màu sắc tươi sáng hơn, nó có vẻ sạch sẽ ôn hoà hơn nhiều.
Chồng của cô quá xuất sắc, Lê Thấm cũng không phủ nhận điểm này.
Anh trầm ổn, thành thục, săn sóc, bao dung, kết hôn lâu như vậy mà chưa bao giờ tức giận với cô, tôn trọng công việc và sở thích của cô, cho dù công việc của bản thân anh rất bận nhưng vẫn chăm sóc gia đình.
Lê Thấm nhìn sườn mặt Hoắc Đông, ánh sáng xuyên qua cửa sổ xe dừng trên người anh, cô cúi đầu mím môi, lông mày thanh tú dịu dàng.
Thật ra sinh hoạt như vậy cũng khá tốt.
Xe ngừng trước một biệt thự nhỏ, cúi người xuống xe, Hoắc Đông nắm tay Lê Thấm đi đến cửa lớn.
Một người phụ nữ ra mở cửa, biểu tình trên mặt ôn hòa ưu nhã.
“Chào sư nương.” Hoắc Đông hơi hơi cung kính khom người.
“Mẹ.” Lê Thấm cười.
Nghiêm Thanh cười với con gái: “Ai da, mau vào đi!”
Bàn ăn đã dọn xong, Lê Vân Triệu từ trên lầu đi xuống.
Thân thể Lê Vân Triệu khôi phục rất khá, một cặp kính gọng vàng, tóc bạc chải hướng ra sau, khí chất nho nhã trước sau như một, tinh thần mười phần.
“Văn phòng gần đây có thuận lợi không?” Lê Vân Triệu nhận chén Nghiêm Thanh đưa qua, hỏi con rể.
Hoắc Đông gật gật đầu: “Mới vừa kết thúc hai vụ, vẫn thuận lợi ạ.”
“Ta nghe nói tập đoàn Chung Thuận tới tìm con.”
“Vâng, còn đang đàm phán, vụ của bọn họ tương đối phức tạp.”
“Vụ này khó xử lý.” Lê Vân Triệu nhíu mày suy nghĩ, “Loại án này nếu thắng thì công thành danh toại, thua chính là mang tai mang tiếng.”
“Vâng.”
Hoắc Đông đáp lời, Lê Thấm gắp vào chén anh một khối thịt cá.
“Hai người muốn nói chuyện công việc thì đi thư phòng nói, giờ đang ăn cơm đấy.” Nghiêm Thanh trêu ghẹo biểu đạt sự bất mãn.
“Khí sắc mẹ thoạt nhìn thật không tồi.” Lê Thấm cười.
“Gần đây không có việc gì nên cùng nhóm mấy dì con đi leo núi, rồi khiêu vũ. Nhưng mà các bà ấy đều vội về nhà sớm để bồng cháu.”
Nghiêm Thanh mặt mang vẻ chờ đợi: “Các con đó, kết hôn cũng hơn hai năm rồi, tính toán khi nào có con?”
Lê Thấm đỏ mặt, có chút quẫn bách, bàn tay cuộn lại, cúi đầu không nói lời nào.
Hoắc Đông nắm tay Lê Thấm: “Sư nương, chúng con cảm thấy vẫn nên thuận theo tự nhiên ạ.”
Sau khi ăn xong, Hoắc Đông vào thư phòng với Lê Vân Triệu.
Lê Thấm cùng với Nghiêm Thanh ở trong tiểu viện cắm hoa, qua nửa giờ sau, hai người vào phòng bếp làm bánh hoa quế.
“Các con thật sự không có chuẩn bị sao?” Nghiêm Thanh hỏi.
Lê Thấm ngẩn người: “Tạm thời không có.”
“Ngày thường lúc làm có phòng tránh sao?”
Lê Thấm đỏ mặt, lắc đầu.
Lúc Hoắc Đông làm tình với cô hình như đều không thích mang bao.
Nhưng cô cũng không biết là Hoắc Đông bởi vì hoa huyệt cô khô khốc, vốn dĩ đã chật đến khó chịu rồi, anh không muốn lại thêm một tầng trói buộc nữa nên mới không mang bao.
“Vậy kỳ quái… Hai người các con trẻ tuổi như vậy, lần trước mang con đi bệnh viện kiểm tra cũng không có gì vấn đề…” Nghiêm Thanh nghi hoặc.
“Chúng con… Không nóng vội.” Lê Thấm nhỏ giọng nói.
Lại ăn xong cơm chiều, hai vợ chồng mới tạm biệt Lê Vân Triệu và Nghiêm Thanh.
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Vivi_V1989. Những trang khác đều là ăn cắp. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.)
Trên đường về nhà, khuôn mặt Hoắc Đông trầm xuống, biểu tình không tốt lắm.
Lê Thấm không biết Hoắc Đông ở thư phòng nói gì với ba mình, đột nhiên lại trở nên không mấy vui vẻ, có lẽ là chuyện công việc xảy ra vấn đề.
Trên mặt Hoắc Đông rõ ràng không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng có thể làm người ta cảm nhận được anh không vui. Kiểu như bản lĩnh trời sinh không giận mà uy.
Lê Thấm có chút như đứng trong đống lửa ngồi trên đống than.
Xe dừng trong bãi đỗ xe ngầm, Hoắc Đông tháo dây an toàn, nghiêng đầu qua nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Lê Thấm nhìn cằm anh.
“Tiểu Thấm,” Hoắc Đông nhíu mi, nhìn cô, “Em đã đi bện viện kiểm tra thân thể sao?”
Lê Thấm ngẩn ra.
Không phải Hoắc Đông nghe lén, chỉ là buổi chiều lúc đi toilet ngang qua phòng bếp nên nghe thấy.
“Vì sao không thương lượng với anh, cũng không nói cho anh biết?”
“Kiểm tra là mẹ mang em đi làm, em không phải cố ý không nói cho anh… em cảm thấy không cần thiết…” Lê Thấm cắn môi.
Hoắc Đông một tay để trên tay lái, quay đầu qua nhìn phía đầu xe, ánh mắt thâm trầm, lồng ngực ẩn chứa một cơn tức giận.
Một hồi lâu, hai người đều không nói chuyện, cũng không đứng dậy.
Rốt cuộc lại là Hoắc Đông mở miệng trước: “Vậy em nghĩ như thế nào, muốn có con sao?” Giọng Hoắc Đông tận lực nhẹ nhàng dò hỏi.
Anh cũng đã 30 rồi, gia đình sự nghiệp trong tiêu chuẩn hiện nay tất nhiên là mỹ mãn song toàn, mọi người đều cảm thấy cũng tới thời điểm có con rồi.
Đối với chuyện con cái, Hoắc Đông cũng không có khái niệm hay mong chờ. Ba mẹ anh cũng đã mất, càng không có áp lực nối dõi tông đường. Lúc này chỉ cảm thấy nếu có con anh cũng có năng lực cho con mình những điều kiện tốt nhất để nuôi dưỡng thành người. Với anh mà nói không phải lên kế hoạch cũng không tính là phiền não.
“Về vấn đề có con, anh không có ý kiến gì, chủ yếu xem suy nghĩ của em. Nếu em muốn chúng ta giờ bắt đầu chuẩn bị…”
“Không…” Lê Thấm theo bản năng cướp lời anh.
Sự thúc giục của mẹ so ra kém xa sự dò hỏi của Hoắc Đông, làm Lê Thấm cảm giác không biết làm sao.
Cô không biết.
“Em, em còn chưa có chuẩn bị tốt.” Lê Trấm né tránh ánh mắt anh, cúi đầu, tóc đen mượt mà không tiếng động chảy qua vai, nhìn giày mình, giọng nói thấp đến nghe không thấy.
Hoắc Đông không biết vì sao từ trong ánh mắt né tránh của cô nhìn ra mâu thuẫn.
Lửa giận bị dập tắt, bên trong xe thực buồn, trong lòng càng buồn hơn.
Vợ anh giống như một khối bông vậy. (Vivi: kiểu như đấm hay đánh vào cũng không có lực phản lại, khiến người ta đâm ra chán nản ấy.)
Đề tài cuối cùng cung không tiếp tục nữa, hai người vào thang máy về nhà.
Tự mình đi bệnh viện dù sao cũng là cô không đúng, trong lòng Lê Thấm băn khoăn, chờ vào cửa, cô kéo kéo tay áo Hoắc Đông: “Lát nữa anh có đi tập không? Có gì nói em để em chuẩn bị đồ tập cho anh.”
Buổi tối cuối tuần nào cũng vậy, anh không đi tập thể hình. Lê Thấm tự giác hỏi đến có chút cố tình và dư thừa.
Chồng cô lại tuỳ ý ném chìa khoá xe lên tủ giày, trả lời một tiếng: “Đi.”
Giữa trưa thứ bảy ngày hôm sau, Hoắc Đông và Lê Thấm cùng nhau về Lê gia ăn trưa.
Hoắc Đông ngồi trên ghế lái, anh mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, góc cạnh sắc bén cũng mờ nhạt đi không ít.
Lê Thấm thật thích.
Kiểu dáng và màu sắc quần áo là cô chọn, thật ra so với màu đen, màu xám mà Hoắc Đông thường ngày hay mặc, thì cô càng thích anh mặc màu sắc tươi sáng hơn, nó có vẻ sạch sẽ ôn hoà hơn nhiều.
Chồng của cô quá xuất sắc, Lê Thấm cũng không phủ nhận điểm này.
Anh trầm ổn, thành thục, săn sóc, bao dung, kết hôn lâu như vậy mà chưa bao giờ tức giận với cô, tôn trọng công việc và sở thích của cô, cho dù công việc của bản thân anh rất bận nhưng vẫn chăm sóc gia đình.
Lê Thấm nhìn sườn mặt Hoắc Đông, ánh sáng xuyên qua cửa sổ xe dừng trên người anh, cô cúi đầu mím môi, lông mày thanh tú dịu dàng.
Thật ra sinh hoạt như vậy cũng khá tốt.
Xe ngừng trước một biệt thự nhỏ, cúi người xuống xe, Hoắc Đông nắm tay Lê Thấm đi đến cửa lớn.
Một người phụ nữ ra mở cửa, biểu tình trên mặt ôn hòa ưu nhã.
“Chào sư nương.” Hoắc Đông hơi hơi cung kính khom người.
“Mẹ.” Lê Thấm cười.
Nghiêm Thanh cười với con gái: “Ai da, mau vào đi!”
Bàn ăn đã dọn xong, Lê Vân Triệu từ trên lầu đi xuống.
Thân thể Lê Vân Triệu khôi phục rất khá, một cặp kính gọng vàng, tóc bạc chải hướng ra sau, khí chất nho nhã trước sau như một, tinh thần mười phần.
“Văn phòng gần đây có thuận lợi không?” Lê Vân Triệu nhận chén Nghiêm Thanh đưa qua, hỏi con rể.
Hoắc Đông gật gật đầu: “Mới vừa kết thúc hai vụ, vẫn thuận lợi ạ.”
“Ta nghe nói tập đoàn Chung Thuận tới tìm con.”
“Vâng, còn đang đàm phán, vụ của bọn họ tương đối phức tạp.”
“Vụ này khó xử lý.” Lê Vân Triệu nhíu mày suy nghĩ, “Loại án này nếu thắng thì công thành danh toại, thua chính là mang tai mang tiếng.”
“Vâng.”
Hoắc Đông đáp lời, Lê Thấm gắp vào chén anh một khối thịt cá.
“Hai người muốn nói chuyện công việc thì đi thư phòng nói, giờ đang ăn cơm đấy.” Nghiêm Thanh trêu ghẹo biểu đạt sự bất mãn.
“Khí sắc mẹ thoạt nhìn thật không tồi.” Lê Thấm cười.
“Gần đây không có việc gì nên cùng nhóm mấy dì con đi leo núi, rồi khiêu vũ. Nhưng mà các bà ấy đều vội về nhà sớm để bồng cháu.”
Nghiêm Thanh mặt mang vẻ chờ đợi: “Các con đó, kết hôn cũng hơn hai năm rồi, tính toán khi nào có con?”
Lê Thấm đỏ mặt, có chút quẫn bách, bàn tay cuộn lại, cúi đầu không nói lời nào.
Hoắc Đông nắm tay Lê Thấm: “Sư nương, chúng con cảm thấy vẫn nên thuận theo tự nhiên ạ.”
Sau khi ăn xong, Hoắc Đông vào thư phòng với Lê Vân Triệu.
Lê Thấm cùng với Nghiêm Thanh ở trong tiểu viện cắm hoa, qua nửa giờ sau, hai người vào phòng bếp làm bánh hoa quế.
“Các con thật sự không có chuẩn bị sao?” Nghiêm Thanh hỏi.
Lê Thấm ngẩn người: “Tạm thời không có.”
“Ngày thường lúc làm có phòng tránh sao?”
Lê Thấm đỏ mặt, lắc đầu.
Lúc Hoắc Đông làm tình với cô hình như đều không thích mang bao.
Nhưng cô cũng không biết là Hoắc Đông bởi vì hoa huyệt cô khô khốc, vốn dĩ đã chật đến khó chịu rồi, anh không muốn lại thêm một tầng trói buộc nữa nên mới không mang bao.
“Vậy kỳ quái… Hai người các con trẻ tuổi như vậy, lần trước mang con đi bệnh viện kiểm tra cũng không có gì vấn đề…” Nghiêm Thanh nghi hoặc.
“Chúng con… Không nóng vội.” Lê Thấm nhỏ giọng nói.
Lại ăn xong cơm chiều, hai vợ chồng mới tạm biệt Lê Vân Triệu và Nghiêm Thanh.
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Vivi_V1989. Những trang khác đều là ăn cắp. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.)
Trên đường về nhà, khuôn mặt Hoắc Đông trầm xuống, biểu tình không tốt lắm.
Lê Thấm không biết Hoắc Đông ở thư phòng nói gì với ba mình, đột nhiên lại trở nên không mấy vui vẻ, có lẽ là chuyện công việc xảy ra vấn đề.
Trên mặt Hoắc Đông rõ ràng không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng có thể làm người ta cảm nhận được anh không vui. Kiểu như bản lĩnh trời sinh không giận mà uy.
Lê Thấm có chút như đứng trong đống lửa ngồi trên đống than.
Xe dừng trong bãi đỗ xe ngầm, Hoắc Đông tháo dây an toàn, nghiêng đầu qua nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Lê Thấm nhìn cằm anh.
“Tiểu Thấm,” Hoắc Đông nhíu mi, nhìn cô, “Em đã đi bện viện kiểm tra thân thể sao?”
Lê Thấm ngẩn ra.
Không phải Hoắc Đông nghe lén, chỉ là buổi chiều lúc đi toilet ngang qua phòng bếp nên nghe thấy.
“Vì sao không thương lượng với anh, cũng không nói cho anh biết?”
“Kiểm tra là mẹ mang em đi làm, em không phải cố ý không nói cho anh… em cảm thấy không cần thiết…” Lê Thấm cắn môi.
Hoắc Đông một tay để trên tay lái, quay đầu qua nhìn phía đầu xe, ánh mắt thâm trầm, lồng ngực ẩn chứa một cơn tức giận.
Một hồi lâu, hai người đều không nói chuyện, cũng không đứng dậy.
Rốt cuộc lại là Hoắc Đông mở miệng trước: “Vậy em nghĩ như thế nào, muốn có con sao?” Giọng Hoắc Đông tận lực nhẹ nhàng dò hỏi.
Anh cũng đã 30 rồi, gia đình sự nghiệp trong tiêu chuẩn hiện nay tất nhiên là mỹ mãn song toàn, mọi người đều cảm thấy cũng tới thời điểm có con rồi.
Đối với chuyện con cái, Hoắc Đông cũng không có khái niệm hay mong chờ. Ba mẹ anh cũng đã mất, càng không có áp lực nối dõi tông đường. Lúc này chỉ cảm thấy nếu có con anh cũng có năng lực cho con mình những điều kiện tốt nhất để nuôi dưỡng thành người. Với anh mà nói không phải lên kế hoạch cũng không tính là phiền não.
“Về vấn đề có con, anh không có ý kiến gì, chủ yếu xem suy nghĩ của em. Nếu em muốn chúng ta giờ bắt đầu chuẩn bị…”
“Không…” Lê Thấm theo bản năng cướp lời anh.
Sự thúc giục của mẹ so ra kém xa sự dò hỏi của Hoắc Đông, làm Lê Thấm cảm giác không biết làm sao.
Cô không biết.
“Em, em còn chưa có chuẩn bị tốt.” Lê Trấm né tránh ánh mắt anh, cúi đầu, tóc đen mượt mà không tiếng động chảy qua vai, nhìn giày mình, giọng nói thấp đến nghe không thấy.
Hoắc Đông không biết vì sao từ trong ánh mắt né tránh của cô nhìn ra mâu thuẫn.
Lửa giận bị dập tắt, bên trong xe thực buồn, trong lòng càng buồn hơn.
Vợ anh giống như một khối bông vậy. (Vivi: kiểu như đấm hay đánh vào cũng không có lực phản lại, khiến người ta đâm ra chán nản ấy.)
Đề tài cuối cùng cung không tiếp tục nữa, hai người vào thang máy về nhà.
Tự mình đi bệnh viện dù sao cũng là cô không đúng, trong lòng Lê Thấm băn khoăn, chờ vào cửa, cô kéo kéo tay áo Hoắc Đông: “Lát nữa anh có đi tập không? Có gì nói em để em chuẩn bị đồ tập cho anh.”
Buổi tối cuối tuần nào cũng vậy, anh không đi tập thể hình. Lê Thấm tự giác hỏi đến có chút cố tình và dư thừa.
Chồng cô lại tuỳ ý ném chìa khoá xe lên tủ giày, trả lời một tiếng: “Đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.