Chương 14: Một gậy vào lỗ
Tg Thanh Đường
05/08/2020
Editor: Vivi_V1989
Ba ngày sau, Hoắc Đông mang theo cấp dưới tiến hành thẩm tra các hợp đồng hợp quy và đánh giá các vụ tranh cãi nguy hiểm.
Hướng Tình và Ngô Thiên Thiên cùng bộ phận pháp vụ của công ty con sửa sang lại tư liệu văn kiện. Một đoàn tập trung vào công việc có chút mệt mỏi sứt đầu mẻ trán.
Bóng đêm buông xuống, hai người ăn xong bữa tối, Ngô Thiên Thiên cười đến vui vẻ:
“Chị Hướng Tình, tối em không quay về, công việc xong hết rồi em hẹn bạn bè ở đây thả lỏng một chút.”
“Phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho chị.”
“Vâng.” Ngô Thiên Thiên xua xua tay cười rời đi.
Trở về phòng, tắm rửa xong Hướng Tình click mở tin nhắn trên diễn đàn của tổ hạng mục, các đồng nghiệp nam đang ở tầng năm uống rượu ca hát. Phóng to hình ảnh lên, một bóng hình quen thuộc ở trong góc ảnh.
***
Tầng năm, Hướng Tình nhẹ nhàng đi tới chổ lấy ly rượu cocktail, cười nói hàn huyên với các đồng nghiệp vài câu sau đó xoay người đi đến khu đánh bi-a.
Hoắc Đông đang đánh với một đồng nghiệp nam. Ánh đèn trắng trên đỉnh đầu chiếu vào trên vách tường màu đen dừng ở trên người người đàn ông cao lớn. Âm nhạc tiếng Tây Ban Nha đang phát nhẹ nhàng.
Hướng Tình đi đến bàn bên cạnh ngồi trên cái ghế cao nhỏ, chân dài để xuống, ly rượu trên đầu ngón tay được sơn móng màu đỏ nhẹ nhàng lay động.
Hoắc Đông nhìn cô một cái, gần như lúc ấy Hướng Tình đang uống rượu đụng phải ánh mắt anh. Chỉ trong khoảnh khắc cả hai dời đi như không có việc gì.
“Đát” một tiếng, đối thủ đánh bi, không vào lỗ.
Hoăc Đông cầm gậy nhẹ nhàng gõ dưới đất, lui ra phía sau một bước, cúi người sát bàn, hổ khẩu* mở ra chống đỡ đầu gậy, một tay nắm thân gậy, mày anh nhíu lại vài sợi tóc trên trán rơi xuống. Đôi mắt đen loé sáng, thâm trầm như chim ưng khi bắt giữ được con mồi.
(*)Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Hướng Tình ngậm ly rượu, nhìn anh cúi người mà dựng thẳng mông, tròn, chắc, căng chặt. Quần màu đen phác hoạ ra hai chân thon dài mạnh mẽ, cổ áo khoác thể thao đen rủ xuống, tay áo bị kéo lên tới khuỷu tay, cánh tay màu lúa mạch toàn là đường cong cơ bắp rắn chắc.
Gợi cảm đến tột đỉnh, làm người nhìn đến đầu lưỡi ướt át.
Cằm người ông hơi căng chặt, sau đó cánh tay có lực vung lên, dùng sức đánh cây gậy dài về phía trước, âm thanh va chạm thanh thuý, quả bi trắng lưu loát mà đánh trúng quả bi đỏ.
Một gậy vào lỗ.
Hướng Tình bứt rứt, cả người run rẩy một chút. Ngồi trên ghế chân dài hai chân kề vào nhau, ma xát.
Lại qua mấy lượt, một ván kết thúc. Ly rượu Hướng Tình đã hết, người đồng nghiệp nam đi toilet.
Hướng Tình bước xuống ghế đi đến bên người Hoắc Đông, dựa vào cạnh bàn bi-a, cô duỗi tay nắm lấy khoá kéo áo khoác của anh.
Chậm rãi kéo xuống mấy centimet, âm thanh khoá kéo rõ ràng, sau đó lại kéo trở về lại vị trí cũ.
“Đánh như vậy có ý tứ?” Cô cười hỏi.
Hoắc Đông biết ý cô, người nam đồng nghiệp kia hiển nhiên không phải đối thủ của anh, trình độ hai người cách khá xa.
“Chỉ là tiêu khiển.” Hoắc Đông cầm lấy một chai nước khoáng, ngửa đầu uống.
“Tiêu khiển a……” Hướng Tình buông khóa kéo, quay đầu lại nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó duỗi tay sờ vào túi quần Hoắc Đông, rút ra một thứ.
Tiến đến bên tai anh, cô nói: “Cái này tôi mang đi, muốn lấy về thì tới phòng tôi lấy.”
Nói xong liền xoay người, bước chân thướt tha, rời đi.
Nhìn ở trong mắt Hoắc Đông, giống như một con mèo quyến rũ câu người.
***
Trên đường về phòng, ra thang máy đi qua mấy gian phòng rồi Hướng Tình mới phát giác mình đi nhầm tầng. Đang muốn vòng lại cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Ở chỗ rẽ hành lang, Hướng Tình nghi hoặc ló đầu ra.
Một người đàn ông bụng phệ cười đến vui vẻ, đang ôm một cô gái nhỏ da trắng tóc đen vừa nói vừa cười mở cửa phòng, xô đẩy nhau mà vào phòng.
Hướng Tình không tự giác mà nắm chặt tay, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Ha, loại chuyện bắt gian này, cô chắc sắp thành chuyên gia rồi.
Xoay người, dựa vào trên tường ở chỗ rẽ, nháy mắt toàn thân như bị mất hết sức lực.
…
“Thành tựu lớn nhất của tôi đó là có một người vợ tốt, đứa con trai ngoan.”
“Con trai tôi ưu tú như vật hoàn toàn nhờ vào vợ của tôi, cô ấy thật sự không dễ dàng.”
“Bạn trai em là người tốt nhất thế giới.”
“Sang năm tết xong, phòng cưới trang hoàng xong chúng em sẽ kết hôn.”
Đổng giám đốc cười tự mãn, ánh mắt đơn thuần chờ mong của Ngô Thiên Thiên.
Thì ra Thiên Thiên từ thực tập sinh có thành tích thường thường trổ hết tài năng được chuyển sang chính thức không phải không có nguyên nhân.
Hướng Tình càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, một mình lẳng lặng mà cười ra tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Thế giới này thật dơ bẩn a.
Thế giới này vốn dĩ chính là dơ bẩn sao?
Nếu đen luôn dễ dàng mà đồng hoá trắng, vậy màu đen có phải là màu sắc diễm lệ nhất không?
Cúi đầu nhìn ví tiền của nam trong tay, Hướng Tình cười cười mình, nhấc giày cao gót lên, trở về phòng.
Cởi giày cao gót, lấy một cái ly chân dài ra, mở chai rượu đỏ tối hôm gọi phục vụ đưa tới. Hướng Tình cầm điều khiển từ xa chỉnh ánh đèn trong phòng tối xuống, tăng độ ấm của điều hoà lên.
Chọn màu son đỏ tô lên môi, bàn tay tiến vào trong váy cởi nịt ngực ném lên trên giường, cầm chai nước hoa Tom Ford phun lên cần cổ non mịn, lại giơ tay phun phun trong không khí, mùi thơm ngào ngạt mê người dính trên sợi tóc.
Mái tóc đẹp nhẹ cột thành búi, mắt ngọc mày ngài, không gì sánh được.
Nửa giờ trôi qua, Hướng Tình ngồi ở sô pha.
Đoán xem anh tới hay không tới?
Ba ngày sau, Hoắc Đông mang theo cấp dưới tiến hành thẩm tra các hợp đồng hợp quy và đánh giá các vụ tranh cãi nguy hiểm.
Hướng Tình và Ngô Thiên Thiên cùng bộ phận pháp vụ của công ty con sửa sang lại tư liệu văn kiện. Một đoàn tập trung vào công việc có chút mệt mỏi sứt đầu mẻ trán.
Bóng đêm buông xuống, hai người ăn xong bữa tối, Ngô Thiên Thiên cười đến vui vẻ:
“Chị Hướng Tình, tối em không quay về, công việc xong hết rồi em hẹn bạn bè ở đây thả lỏng một chút.”
“Phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho chị.”
“Vâng.” Ngô Thiên Thiên xua xua tay cười rời đi.
Trở về phòng, tắm rửa xong Hướng Tình click mở tin nhắn trên diễn đàn của tổ hạng mục, các đồng nghiệp nam đang ở tầng năm uống rượu ca hát. Phóng to hình ảnh lên, một bóng hình quen thuộc ở trong góc ảnh.
***
Tầng năm, Hướng Tình nhẹ nhàng đi tới chổ lấy ly rượu cocktail, cười nói hàn huyên với các đồng nghiệp vài câu sau đó xoay người đi đến khu đánh bi-a.
Hoắc Đông đang đánh với một đồng nghiệp nam. Ánh đèn trắng trên đỉnh đầu chiếu vào trên vách tường màu đen dừng ở trên người người đàn ông cao lớn. Âm nhạc tiếng Tây Ban Nha đang phát nhẹ nhàng.
Hướng Tình đi đến bàn bên cạnh ngồi trên cái ghế cao nhỏ, chân dài để xuống, ly rượu trên đầu ngón tay được sơn móng màu đỏ nhẹ nhàng lay động.
Hoắc Đông nhìn cô một cái, gần như lúc ấy Hướng Tình đang uống rượu đụng phải ánh mắt anh. Chỉ trong khoảnh khắc cả hai dời đi như không có việc gì.
“Đát” một tiếng, đối thủ đánh bi, không vào lỗ.
Hoăc Đông cầm gậy nhẹ nhàng gõ dưới đất, lui ra phía sau một bước, cúi người sát bàn, hổ khẩu* mở ra chống đỡ đầu gậy, một tay nắm thân gậy, mày anh nhíu lại vài sợi tóc trên trán rơi xuống. Đôi mắt đen loé sáng, thâm trầm như chim ưng khi bắt giữ được con mồi.
(*)Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Hướng Tình ngậm ly rượu, nhìn anh cúi người mà dựng thẳng mông, tròn, chắc, căng chặt. Quần màu đen phác hoạ ra hai chân thon dài mạnh mẽ, cổ áo khoác thể thao đen rủ xuống, tay áo bị kéo lên tới khuỷu tay, cánh tay màu lúa mạch toàn là đường cong cơ bắp rắn chắc.
Gợi cảm đến tột đỉnh, làm người nhìn đến đầu lưỡi ướt át.
Cằm người ông hơi căng chặt, sau đó cánh tay có lực vung lên, dùng sức đánh cây gậy dài về phía trước, âm thanh va chạm thanh thuý, quả bi trắng lưu loát mà đánh trúng quả bi đỏ.
Một gậy vào lỗ.
Hướng Tình bứt rứt, cả người run rẩy một chút. Ngồi trên ghế chân dài hai chân kề vào nhau, ma xát.
Lại qua mấy lượt, một ván kết thúc. Ly rượu Hướng Tình đã hết, người đồng nghiệp nam đi toilet.
Hướng Tình bước xuống ghế đi đến bên người Hoắc Đông, dựa vào cạnh bàn bi-a, cô duỗi tay nắm lấy khoá kéo áo khoác của anh.
Chậm rãi kéo xuống mấy centimet, âm thanh khoá kéo rõ ràng, sau đó lại kéo trở về lại vị trí cũ.
“Đánh như vậy có ý tứ?” Cô cười hỏi.
Hoắc Đông biết ý cô, người nam đồng nghiệp kia hiển nhiên không phải đối thủ của anh, trình độ hai người cách khá xa.
“Chỉ là tiêu khiển.” Hoắc Đông cầm lấy một chai nước khoáng, ngửa đầu uống.
“Tiêu khiển a……” Hướng Tình buông khóa kéo, quay đầu lại nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó duỗi tay sờ vào túi quần Hoắc Đông, rút ra một thứ.
Tiến đến bên tai anh, cô nói: “Cái này tôi mang đi, muốn lấy về thì tới phòng tôi lấy.”
Nói xong liền xoay người, bước chân thướt tha, rời đi.
Nhìn ở trong mắt Hoắc Đông, giống như một con mèo quyến rũ câu người.
***
Trên đường về phòng, ra thang máy đi qua mấy gian phòng rồi Hướng Tình mới phát giác mình đi nhầm tầng. Đang muốn vòng lại cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Ở chỗ rẽ hành lang, Hướng Tình nghi hoặc ló đầu ra.
Một người đàn ông bụng phệ cười đến vui vẻ, đang ôm một cô gái nhỏ da trắng tóc đen vừa nói vừa cười mở cửa phòng, xô đẩy nhau mà vào phòng.
Hướng Tình không tự giác mà nắm chặt tay, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Ha, loại chuyện bắt gian này, cô chắc sắp thành chuyên gia rồi.
Xoay người, dựa vào trên tường ở chỗ rẽ, nháy mắt toàn thân như bị mất hết sức lực.
…
“Thành tựu lớn nhất của tôi đó là có một người vợ tốt, đứa con trai ngoan.”
“Con trai tôi ưu tú như vật hoàn toàn nhờ vào vợ của tôi, cô ấy thật sự không dễ dàng.”
“Bạn trai em là người tốt nhất thế giới.”
“Sang năm tết xong, phòng cưới trang hoàng xong chúng em sẽ kết hôn.”
Đổng giám đốc cười tự mãn, ánh mắt đơn thuần chờ mong của Ngô Thiên Thiên.
Thì ra Thiên Thiên từ thực tập sinh có thành tích thường thường trổ hết tài năng được chuyển sang chính thức không phải không có nguyên nhân.
Hướng Tình càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, một mình lẳng lặng mà cười ra tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Thế giới này thật dơ bẩn a.
Thế giới này vốn dĩ chính là dơ bẩn sao?
Nếu đen luôn dễ dàng mà đồng hoá trắng, vậy màu đen có phải là màu sắc diễm lệ nhất không?
Cúi đầu nhìn ví tiền của nam trong tay, Hướng Tình cười cười mình, nhấc giày cao gót lên, trở về phòng.
Cởi giày cao gót, lấy một cái ly chân dài ra, mở chai rượu đỏ tối hôm gọi phục vụ đưa tới. Hướng Tình cầm điều khiển từ xa chỉnh ánh đèn trong phòng tối xuống, tăng độ ấm của điều hoà lên.
Chọn màu son đỏ tô lên môi, bàn tay tiến vào trong váy cởi nịt ngực ném lên trên giường, cầm chai nước hoa Tom Ford phun lên cần cổ non mịn, lại giơ tay phun phun trong không khí, mùi thơm ngào ngạt mê người dính trên sợi tóc.
Mái tóc đẹp nhẹ cột thành búi, mắt ngọc mày ngài, không gì sánh được.
Nửa giờ trôi qua, Hướng Tình ngồi ở sô pha.
Đoán xem anh tới hay không tới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.