Chương 64: Hỏa Thiết Khai bị đánh
Bảo ca
11/06/2022
Phải mất một khoảng thời gian hai người mới bỏ qua được sự ngượng ngùng mà quay trở lại với mục đích đầu tiên- mộc độn. Phong tiếp tục đặt tay nên vách tường của đền thờ mà vận nội năng, nhìn dòng ma năng chầm chậm chảy vào trong bức tường, hai người đều nín thở chờ đợi. Nhưng vẫn như lần trước, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đến lúc này thì đến Lạc Đinh Đang cũng bó tay không hiểu chuyện gì xảy ra với Phong. Phong mặt dạn mày dày hỏi:
- Hay là chúng ta “chúc phúc” thêm lần nữa?
Hỏi xong thì đến chính hắn còn đỏ mặt quay đi vì thấy mình quá vô sỉ. Thấy vậy Lạc Đinh Đang cũng bật cười, sự xấu hổ giữa hai người cũng vì thế mà vơi đi bớt. Sau một hồi suy nghĩ mà không ra kết quả gì, nàng cũng chỉ đành hẹn Phong để khi nào về Diệp trấn nàng sẽ hỏi vu bà về trường hợp của hắn. Phong nghe vậy thì gật gật đầu đồng ý, rồi bất chợt hắn nhớ ra rằng mình vẫn còn một “ông bạn” đang chờ đợi cùng lời hứa hẹn về buổi dạo chơi đầu tiên trong vạn thụ sâm lâm. Thế là hai người đành tạm từ biệt đền thờ mộc thần cùng buổi tập mộc độn mà trở lại Diệp Trấn đón anh bạn Hỏa Thiết Khai của chúng ta.
Thực ra là Phong cũng chẳng muốn trở lại đón tên tóc xanh tóc đỏ kia làm gì, chẳng ai lại mang thêm một con kì đà vào buổi hẹn hò đầu tiên cả. Nếu mà có điện thoại trong tay thì hắn đã gọi phứt cho tên kia để hủy hẹn rồi, tiếc là điện thoại của hắn lại để trên tháp, hơn nữa trong sâm lâm này cũng không có tín hiệu để mà gọi.
Khi hai người đến gần điểm hẹn ngoài Diệp trấn thì thấy một cô gái mặc đồ da thú đang đá cật lực vào cái gì đó trông như cái bao rách. Khi đến gần nhìn thì cái bao rách ấy hóa ra lại là anh chàng thiếu chủ Hỏa Thiết Khai của chúng ta. Trông Hỏa Thiết Khai bây giờ thảm hơn bao giờ hết, mặt mũi thì sưng vù, quần áo rách tả tơi, nằm co quắp lại nhìn như một mớ rẻ rách. Lạc Đinh Đang cũng nhận ra người đang say xưa hành hạ Hỏa Thiết Khai là người quen, đúng hơn là người bạn thân nhất cả nàng- con gái của tộc trưởng thú tộc.
Thú tộc là một tộc nhỏ trong Vạn Thụ Sâm Lâm, chuyên nuôi dưỡng, thuần hóa và lai tạo các loại thú trong vạn thụ để phục vụ sâm lâm. Tuy chỉ là một tộc nhỏ nhưng Thú tộc lại được các tộc lớn hết sức coi trọng. Một là vì mức độ cần thiết với đời sống sinh hoạt, ở vạn thụ những phương tiện vận chuyển hay là lao động hầu hết phụ thuộc vào những con thú do Thú tộc nuôi dưỡng hoặc lai tạo; con đại trư mà nhóm người công chúa gặp ở điểm dịch chuyển đến Diệp trấn là một ví dụ tiêu biểu. Còn hai là về sức chiến đấu. Xét về tổng thể sức mạnh thì Thú tộc là một thế lực với đoàn quân mãnh thú cùng dị thú hay những bí kĩ kết hợp nhân-thú.Còn nói riêng về sức chiến đấu cá nhân thôi thì người ở thú tộc không ngán bất kỳ ai ở vạn thụ sâm lâm. Những đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã được bồi bổ bằng nguồn sữa tốt nhất của những loài thú trong sâm lâm. Đến khi chập chững biết đi rồi lến lúc trưởng thành, thì bạn cũng như là đối tượng tập luyện của mấy đứa nhỏ thường thường sẽ là mãnh thú trong rừng hay thậm chí là mãnh thú biến dị do Thú tộc lai tạo ra. Vì thế ở Thú tộc chuyện mấy đứa trẻ vật nhau với gấu, chạy đua với báo là chuyện thường thấy như cơm bữa. Cũng vì vậy mà cách đặt tên của Thú tộc có hơi khác biệt so với bên ngoài. Từ khi sinh ra đến lúc mười tuổi sẽ là tên cún cơm, từ mười đến mười năm tuổi bọn trẻ sẽ được tự chọn cho mình một cái tên trưởng thành gắn với loài vật mà mình yêu thích. Điều đặc biệt là nếu chọn loài thú nào làm tên, thì đứa trẻ một là phải nuôi dưỡng một con non của loài đấy rồi sau này lai tạo ra thành loài mới thì mới được công nhận, hoặc đơn giản hơn- tự mình solo thắng con trưởng thành của loài mình đã chọn. Bạn của Lạc Đinh Đang- con gái tộc trưởng Thú tộc cũng đã có một cái tên trưởng thành cho riêng mình, đó là Thiên Nguyệt Hỏa Hồ.
Thiên nguyệt nỏa hồ là một chủng loại biến dị do lai tạo từ loài hỏa hồ. Nó mang trong mình vẻ đẹp yêu dị của loài cáo với sắc đỏ cam cùng chiếc đuôi bồng bềnh như ngọn lửa. Khác biệt lớn nhất là vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên trán cùng ngọn lửa yêu hồ xanh- đỏ thay vì đỏ rực thuần chất, nhưng cũng chính vì vậy mà loài thiên nguyệt yêu hồ lại đẹp thêm phần quyến rũ và bí ẩn. Nhưng đừng bị vẻ đẹp yêu kiều kia đánh lừa, trái ngược với vẻ đẹp cùng đặc tính thận trọng của loài cáo; thiên nguyệt hỏa hồ cực kỳ nóng tính cùng hiếu chiến, nó sẵn sàng nhận kèo với bất cứ loài nào có ý định tấn công, khiêu khích hay thậm chí chỉ vì nhìn không vừa mắt . Với kích thước cơ thể ngang tầm với các loại mãnh thú như hổ, báo, sư tử, cùng ngọn lửa có sức nóng biến xương cốt thành tro, sức chiến đấu của thiên nguyệt hỏa hồ được xếp vào bậc trung thậm chí là bậc cao.
Không biết có phải cái tên nói lên tính cách không, mà Thiên Nguyệt Hỏa Hồ- con gái tộc trưởng cực kỳ nóng tính và khoái đi khiêu chiến. Nhưng thường là nàng sẽ vào gặp tộc trưởng để thưa chuyện trước rồi mới ra ngoài kiếm mấy nam thanh nữ tú để mà khiêu chiến. Chẳng biết tại sao nàng lại gặp được Hỏa Thiết Khai ở đây rồi lại biến hắn thành như thế này. Nhìn xuống anh bạn Hỏa Thiết Khai mới hôm qua vẫn còn hưng phấn bừng bừng với chuyến đi mà bây giờ lại biến thành một mớ rẻ rách không hơn không kém, trong lòng Phong có chút thương cảm. Nhìn sang bên này cô bạn của Lạc Đinh Đang hình như đang phân trần với nàng làm Phong tò mò lại gần nghe. Bằng giọng ấm ức Thiên Nguyệt Hỏa Hồ chỉ vào thiếu gia họ Hỏa đang nằm một đống dưới đất mà nói:
- Muội đến Diệp trấn định gặp tỷ thì tên này ở đâu nhảy ra trêu chọc rồi cầu hôn muội, thế nên là muội đánh cho hắn một trận.
Chút thương cảm từ Phong với tên đầu xanh đầu đỏ mất sạch ngay khi nghe được lý do. Á à, thì ra là đánh chủ ý với con gái người ta, rồi giở trò lưu manh. Nhìn cô bé kia thậm chí còn nhỏ hơn Lạc Đinh Đang 1, 2 tuổi, thế mà tên này lại có thể nổi được lên lòng cầm thú như thế. Mà đánh chủ ý thì từ từ mà làm quen, ai lại nhảy ra rồi cầu hôn ngay lần đầu gặp thế này - Phong thầm nghĩ trong lòng hồn nhiên quên mất rằng mình vừa lấy đi nụ hôn đầu của nàng thánh nữ ngay khi hai người gặp nhau được vài tiếng. Cơ mà khinh bỉ như thế nào thì hai người vẫn là bạn, việc đưa Hỏa Thiết Khai về chữa chữa trị là việc cho dù Phong muốn hay không thì vẫn phải làm. Thế nên là Phong đành ngậm ngùi chia tay Lạc Đinh Đang để mà cõng nạn nhân (hoặc tội nhân) đi sơ cứu. Vác Hỏa Thiết Khai lên lưng, Phong vừa càu nhàu vừa đi về phía Diệp trấn, cuộc hẹn hò đầu tiên với mĩ nhân đang đẹp thì không dưng không rằng bị tên này phá đám, bảo sao Phong không bực mình, cơ mà hình như cơ thể của tên khoa học gia này rắn chắc lên cũng không ít, đúng là có học (võ) có hơn.
Súc Ích hốt hoảng khi thấy Phong cõng Hỏa Thiết Khai thương tích đầy mình đẩy cửa bước vào. Là sư phụ của Hỏa Thiết Khai, Súc Ích biết rõ, tuy võ công của tên đồ đệ này cũng chả đến đâu, nhưng độ lì đòn được rèn luyện qua bao ngày học võ cũng không phải là thấp. Đến Súc Ích còn không dám tự tin rằng mình có thể dễ dàng “dần” tên học trò đến mức độ thế này, phải là người cuồng bạo cỡ nào mới có thể đánh Thiết Khai đến như thế? Nhưng khi nghe Phong đọc tên cùng miêu tả cô gái mang tên Hỏa Hồ thì Súc Ích cũng không còn kinh ngạc như trước nữa, cô nàng này ở vạn thụ sâm lâm nổi tiếng là nóng tính và bạo lực, đến Súc Ích còn không dám đối đầu khi cô gái nhỏ này nổi điên. Sau khi băng bó cùng sức thuốc cho Hỏa Thiết Khai, Súc Ích liền ra ngoài làm công chuyện để cho Phong ngồi đó trông chừng người bệnh. Thuốc của vạn thụ sâm lâm đúng là thần kỳ, Hỏa Thiết Khai đang trong tình trạng sống dở chết dở mà sau khi dùng thuộc tầm nửa tiếng đã có thể mở mắt ra. Thiết Khai khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy Phong, anh cất giọng có chút thều thào:
- Phong. Đây là đâu, sao tôi lại ở đây.
Phong sau khi thấy Thiết Khai không còn nguy hiểm về tính mạng cũng như cũng đã dần khôi phục lại cơ thể thì cũng trở lại với bản tính cà khịa của mình:
- Lại còn sao tôi lại ở đây. Tôi là tôi quá thất vọng về anh, không ngờ một cô gái nhỏ như vậy mà anh cũng đánh được chủ ý, đã thế lại còn ép cưới con gái nhà người ta.
- Ép cưới? Là sao? Tôi ép cưới ai?
- Thì cô gái nhỏ mặc bộ đồ da thú anh gặp ở bìa rừng ngoài Diệp trấn chứ còn ai vào đây nữa.
Đến đây thì kí ức dần trở lại với Hỏa Thiết Khai. Sáng hôm nay sau khi vệ sinh cá nhân cùng ăn sáng xong, theo thói quen Thiết Khai đến sân tập để chuẩn bị học võ cùng sư phụ. Sau khi làm múa hết một bài quyền khởi động mà không thấy sư phụ đâu, Thiết Khai bắt đầu nghi hoặc rồi sau đó mới chợt ra ra rằng hôm qua mình đã được sư phụ cho nghỉ xả hơi cùng lời hẹn thăm quan sâm lâm với Phong. Thế nên là hắn vội vàng chạy về nhà thay quần áo rồi phi thẳng đến chỗ hẹn, đến nơi thì cũng đã gần trưa, nhưng khi đến nơi lại tuyệt nhiên không thấy có ai ở đấy, điện thoại gọi thì không thấy ai bắt máy. Thiết Khai nghi ngờ có thể là tên Phong có khi vẫn đang ngủ nướng hoặc giống hắn - quên mất buổi hẹn, thế nên là Thiết Khai cố ngồi chờ thêm chút nữa, nếu mà lâu quá thì hắn sẽ đến tận ngọn tháp để trị tội Phong. Trong lúc chờ đợi thiếu gia nhà họ Hỏa có chút ngứa tay, luyện tập lâu ngày giờ đột nhiên nghỉ ngơi làm Thiết Khai có chút không quen, đúng là kiểu trước khổ quen rồi giờ sướng không chịu được. Thế nên là Hỏa Thiết Khai lại gần hòn đá tảng gần đó để bắt đầu đi đường quyền. Đang lúc luyện tập hăng say thì hắn thấy bụi cây gần đó có bóng người, chắc mẩm đó là Phong nên Thiết Khai lao ngay ra đằng trước chắn đường rồi cất giọng hống hách để phủ đầu:
- Cuối cùng thì ngươi cũng đến, báo hại cho bản công tử phong hoa tuyết nguyệt, ai cũng muốn lấy làm chồng này phải chờ. Đến đây đánh một trận đi.
Vừa kết lời thì Thiết Khai đã bị một quả cầu lửa bắn tới, cũng may là hắn nhanh chóng tránh kịp. Nhìn tảng đá đằng sau bị thiêu đến vỡ vụn làm Thiết Khai vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, trước giờ Phong toàn dùng kiếm với mộc năng, sao tự dưng lại có thể bắn ra được quả cầu lửa kinh khủng thế này. Không kịp để cho hắn thắc mắc thêm, bóng người mà hắn tưởng là bạn đấy đã xông lên tặng cho hắn một quyền. Thiết Khai thấy vậy liền xuống thế rồi tung quyền đối chọi lại. Một tiếng “bộp” khô khốc vang lên do hai quyền đầu chạm nhau, ngay lập tức Hỏa Thiết Khai phải đau đớn ôm tay lùi lại, lần này hắn biết chắc chắn trước mặt hắn không phải người quen. Người trước mặt nhỏ nhắn hơn Thiết Khai nhiều nhưng sức mạnh phải ngang một con quái thú, hắn chưa quen ai lại kinh khủng như thế cả, Phong lại càng không. Biết là nhầm, hắn đang định lên tiếng giải thích thì bóng người đó đã tiếp tục lại lao đến tung chiêu. Với chỉ ba đòn, Thiết Khai đã nằm rạp xuống đất với xương tứ chi rạn nứt, lúc này đây hắn cũng chỉ biết ôm đầu nằm co quắp chịu đòn rồi ngất đi lúc nào không biết…
- Thật?
Phong nghi ngờ hỏi lại sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện.
- Thật mà. Sao cậu lại nghi ngờ tôi chứ, bạn bè với nhau mà thế á. Thế rốt cuộc cậu có tin tôi không?
- Có.
- Sao chữ có của cậu nó lại đầy sự nghi ngờ như thế hả?
- Hay là chúng ta “chúc phúc” thêm lần nữa?
Hỏi xong thì đến chính hắn còn đỏ mặt quay đi vì thấy mình quá vô sỉ. Thấy vậy Lạc Đinh Đang cũng bật cười, sự xấu hổ giữa hai người cũng vì thế mà vơi đi bớt. Sau một hồi suy nghĩ mà không ra kết quả gì, nàng cũng chỉ đành hẹn Phong để khi nào về Diệp trấn nàng sẽ hỏi vu bà về trường hợp của hắn. Phong nghe vậy thì gật gật đầu đồng ý, rồi bất chợt hắn nhớ ra rằng mình vẫn còn một “ông bạn” đang chờ đợi cùng lời hứa hẹn về buổi dạo chơi đầu tiên trong vạn thụ sâm lâm. Thế là hai người đành tạm từ biệt đền thờ mộc thần cùng buổi tập mộc độn mà trở lại Diệp Trấn đón anh bạn Hỏa Thiết Khai của chúng ta.
Thực ra là Phong cũng chẳng muốn trở lại đón tên tóc xanh tóc đỏ kia làm gì, chẳng ai lại mang thêm một con kì đà vào buổi hẹn hò đầu tiên cả. Nếu mà có điện thoại trong tay thì hắn đã gọi phứt cho tên kia để hủy hẹn rồi, tiếc là điện thoại của hắn lại để trên tháp, hơn nữa trong sâm lâm này cũng không có tín hiệu để mà gọi.
Khi hai người đến gần điểm hẹn ngoài Diệp trấn thì thấy một cô gái mặc đồ da thú đang đá cật lực vào cái gì đó trông như cái bao rách. Khi đến gần nhìn thì cái bao rách ấy hóa ra lại là anh chàng thiếu chủ Hỏa Thiết Khai của chúng ta. Trông Hỏa Thiết Khai bây giờ thảm hơn bao giờ hết, mặt mũi thì sưng vù, quần áo rách tả tơi, nằm co quắp lại nhìn như một mớ rẻ rách. Lạc Đinh Đang cũng nhận ra người đang say xưa hành hạ Hỏa Thiết Khai là người quen, đúng hơn là người bạn thân nhất cả nàng- con gái của tộc trưởng thú tộc.
Thú tộc là một tộc nhỏ trong Vạn Thụ Sâm Lâm, chuyên nuôi dưỡng, thuần hóa và lai tạo các loại thú trong vạn thụ để phục vụ sâm lâm. Tuy chỉ là một tộc nhỏ nhưng Thú tộc lại được các tộc lớn hết sức coi trọng. Một là vì mức độ cần thiết với đời sống sinh hoạt, ở vạn thụ những phương tiện vận chuyển hay là lao động hầu hết phụ thuộc vào những con thú do Thú tộc nuôi dưỡng hoặc lai tạo; con đại trư mà nhóm người công chúa gặp ở điểm dịch chuyển đến Diệp trấn là một ví dụ tiêu biểu. Còn hai là về sức chiến đấu. Xét về tổng thể sức mạnh thì Thú tộc là một thế lực với đoàn quân mãnh thú cùng dị thú hay những bí kĩ kết hợp nhân-thú.Còn nói riêng về sức chiến đấu cá nhân thôi thì người ở thú tộc không ngán bất kỳ ai ở vạn thụ sâm lâm. Những đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã được bồi bổ bằng nguồn sữa tốt nhất của những loài thú trong sâm lâm. Đến khi chập chững biết đi rồi lến lúc trưởng thành, thì bạn cũng như là đối tượng tập luyện của mấy đứa nhỏ thường thường sẽ là mãnh thú trong rừng hay thậm chí là mãnh thú biến dị do Thú tộc lai tạo ra. Vì thế ở Thú tộc chuyện mấy đứa trẻ vật nhau với gấu, chạy đua với báo là chuyện thường thấy như cơm bữa. Cũng vì vậy mà cách đặt tên của Thú tộc có hơi khác biệt so với bên ngoài. Từ khi sinh ra đến lúc mười tuổi sẽ là tên cún cơm, từ mười đến mười năm tuổi bọn trẻ sẽ được tự chọn cho mình một cái tên trưởng thành gắn với loài vật mà mình yêu thích. Điều đặc biệt là nếu chọn loài thú nào làm tên, thì đứa trẻ một là phải nuôi dưỡng một con non của loài đấy rồi sau này lai tạo ra thành loài mới thì mới được công nhận, hoặc đơn giản hơn- tự mình solo thắng con trưởng thành của loài mình đã chọn. Bạn của Lạc Đinh Đang- con gái tộc trưởng Thú tộc cũng đã có một cái tên trưởng thành cho riêng mình, đó là Thiên Nguyệt Hỏa Hồ.
Thiên nguyệt nỏa hồ là một chủng loại biến dị do lai tạo từ loài hỏa hồ. Nó mang trong mình vẻ đẹp yêu dị của loài cáo với sắc đỏ cam cùng chiếc đuôi bồng bềnh như ngọn lửa. Khác biệt lớn nhất là vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên trán cùng ngọn lửa yêu hồ xanh- đỏ thay vì đỏ rực thuần chất, nhưng cũng chính vì vậy mà loài thiên nguyệt yêu hồ lại đẹp thêm phần quyến rũ và bí ẩn. Nhưng đừng bị vẻ đẹp yêu kiều kia đánh lừa, trái ngược với vẻ đẹp cùng đặc tính thận trọng của loài cáo; thiên nguyệt hỏa hồ cực kỳ nóng tính cùng hiếu chiến, nó sẵn sàng nhận kèo với bất cứ loài nào có ý định tấn công, khiêu khích hay thậm chí chỉ vì nhìn không vừa mắt . Với kích thước cơ thể ngang tầm với các loại mãnh thú như hổ, báo, sư tử, cùng ngọn lửa có sức nóng biến xương cốt thành tro, sức chiến đấu của thiên nguyệt hỏa hồ được xếp vào bậc trung thậm chí là bậc cao.
Không biết có phải cái tên nói lên tính cách không, mà Thiên Nguyệt Hỏa Hồ- con gái tộc trưởng cực kỳ nóng tính và khoái đi khiêu chiến. Nhưng thường là nàng sẽ vào gặp tộc trưởng để thưa chuyện trước rồi mới ra ngoài kiếm mấy nam thanh nữ tú để mà khiêu chiến. Chẳng biết tại sao nàng lại gặp được Hỏa Thiết Khai ở đây rồi lại biến hắn thành như thế này. Nhìn xuống anh bạn Hỏa Thiết Khai mới hôm qua vẫn còn hưng phấn bừng bừng với chuyến đi mà bây giờ lại biến thành một mớ rẻ rách không hơn không kém, trong lòng Phong có chút thương cảm. Nhìn sang bên này cô bạn của Lạc Đinh Đang hình như đang phân trần với nàng làm Phong tò mò lại gần nghe. Bằng giọng ấm ức Thiên Nguyệt Hỏa Hồ chỉ vào thiếu gia họ Hỏa đang nằm một đống dưới đất mà nói:
- Muội đến Diệp trấn định gặp tỷ thì tên này ở đâu nhảy ra trêu chọc rồi cầu hôn muội, thế nên là muội đánh cho hắn một trận.
Chút thương cảm từ Phong với tên đầu xanh đầu đỏ mất sạch ngay khi nghe được lý do. Á à, thì ra là đánh chủ ý với con gái người ta, rồi giở trò lưu manh. Nhìn cô bé kia thậm chí còn nhỏ hơn Lạc Đinh Đang 1, 2 tuổi, thế mà tên này lại có thể nổi được lên lòng cầm thú như thế. Mà đánh chủ ý thì từ từ mà làm quen, ai lại nhảy ra rồi cầu hôn ngay lần đầu gặp thế này - Phong thầm nghĩ trong lòng hồn nhiên quên mất rằng mình vừa lấy đi nụ hôn đầu của nàng thánh nữ ngay khi hai người gặp nhau được vài tiếng. Cơ mà khinh bỉ như thế nào thì hai người vẫn là bạn, việc đưa Hỏa Thiết Khai về chữa chữa trị là việc cho dù Phong muốn hay không thì vẫn phải làm. Thế nên là Phong đành ngậm ngùi chia tay Lạc Đinh Đang để mà cõng nạn nhân (hoặc tội nhân) đi sơ cứu. Vác Hỏa Thiết Khai lên lưng, Phong vừa càu nhàu vừa đi về phía Diệp trấn, cuộc hẹn hò đầu tiên với mĩ nhân đang đẹp thì không dưng không rằng bị tên này phá đám, bảo sao Phong không bực mình, cơ mà hình như cơ thể của tên khoa học gia này rắn chắc lên cũng không ít, đúng là có học (võ) có hơn.
Súc Ích hốt hoảng khi thấy Phong cõng Hỏa Thiết Khai thương tích đầy mình đẩy cửa bước vào. Là sư phụ của Hỏa Thiết Khai, Súc Ích biết rõ, tuy võ công của tên đồ đệ này cũng chả đến đâu, nhưng độ lì đòn được rèn luyện qua bao ngày học võ cũng không phải là thấp. Đến Súc Ích còn không dám tự tin rằng mình có thể dễ dàng “dần” tên học trò đến mức độ thế này, phải là người cuồng bạo cỡ nào mới có thể đánh Thiết Khai đến như thế? Nhưng khi nghe Phong đọc tên cùng miêu tả cô gái mang tên Hỏa Hồ thì Súc Ích cũng không còn kinh ngạc như trước nữa, cô nàng này ở vạn thụ sâm lâm nổi tiếng là nóng tính và bạo lực, đến Súc Ích còn không dám đối đầu khi cô gái nhỏ này nổi điên. Sau khi băng bó cùng sức thuốc cho Hỏa Thiết Khai, Súc Ích liền ra ngoài làm công chuyện để cho Phong ngồi đó trông chừng người bệnh. Thuốc của vạn thụ sâm lâm đúng là thần kỳ, Hỏa Thiết Khai đang trong tình trạng sống dở chết dở mà sau khi dùng thuộc tầm nửa tiếng đã có thể mở mắt ra. Thiết Khai khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy Phong, anh cất giọng có chút thều thào:
- Phong. Đây là đâu, sao tôi lại ở đây.
Phong sau khi thấy Thiết Khai không còn nguy hiểm về tính mạng cũng như cũng đã dần khôi phục lại cơ thể thì cũng trở lại với bản tính cà khịa của mình:
- Lại còn sao tôi lại ở đây. Tôi là tôi quá thất vọng về anh, không ngờ một cô gái nhỏ như vậy mà anh cũng đánh được chủ ý, đã thế lại còn ép cưới con gái nhà người ta.
- Ép cưới? Là sao? Tôi ép cưới ai?
- Thì cô gái nhỏ mặc bộ đồ da thú anh gặp ở bìa rừng ngoài Diệp trấn chứ còn ai vào đây nữa.
Đến đây thì kí ức dần trở lại với Hỏa Thiết Khai. Sáng hôm nay sau khi vệ sinh cá nhân cùng ăn sáng xong, theo thói quen Thiết Khai đến sân tập để chuẩn bị học võ cùng sư phụ. Sau khi làm múa hết một bài quyền khởi động mà không thấy sư phụ đâu, Thiết Khai bắt đầu nghi hoặc rồi sau đó mới chợt ra ra rằng hôm qua mình đã được sư phụ cho nghỉ xả hơi cùng lời hẹn thăm quan sâm lâm với Phong. Thế nên là hắn vội vàng chạy về nhà thay quần áo rồi phi thẳng đến chỗ hẹn, đến nơi thì cũng đã gần trưa, nhưng khi đến nơi lại tuyệt nhiên không thấy có ai ở đấy, điện thoại gọi thì không thấy ai bắt máy. Thiết Khai nghi ngờ có thể là tên Phong có khi vẫn đang ngủ nướng hoặc giống hắn - quên mất buổi hẹn, thế nên là Thiết Khai cố ngồi chờ thêm chút nữa, nếu mà lâu quá thì hắn sẽ đến tận ngọn tháp để trị tội Phong. Trong lúc chờ đợi thiếu gia nhà họ Hỏa có chút ngứa tay, luyện tập lâu ngày giờ đột nhiên nghỉ ngơi làm Thiết Khai có chút không quen, đúng là kiểu trước khổ quen rồi giờ sướng không chịu được. Thế nên là Hỏa Thiết Khai lại gần hòn đá tảng gần đó để bắt đầu đi đường quyền. Đang lúc luyện tập hăng say thì hắn thấy bụi cây gần đó có bóng người, chắc mẩm đó là Phong nên Thiết Khai lao ngay ra đằng trước chắn đường rồi cất giọng hống hách để phủ đầu:
- Cuối cùng thì ngươi cũng đến, báo hại cho bản công tử phong hoa tuyết nguyệt, ai cũng muốn lấy làm chồng này phải chờ. Đến đây đánh một trận đi.
Vừa kết lời thì Thiết Khai đã bị một quả cầu lửa bắn tới, cũng may là hắn nhanh chóng tránh kịp. Nhìn tảng đá đằng sau bị thiêu đến vỡ vụn làm Thiết Khai vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, trước giờ Phong toàn dùng kiếm với mộc năng, sao tự dưng lại có thể bắn ra được quả cầu lửa kinh khủng thế này. Không kịp để cho hắn thắc mắc thêm, bóng người mà hắn tưởng là bạn đấy đã xông lên tặng cho hắn một quyền. Thiết Khai thấy vậy liền xuống thế rồi tung quyền đối chọi lại. Một tiếng “bộp” khô khốc vang lên do hai quyền đầu chạm nhau, ngay lập tức Hỏa Thiết Khai phải đau đớn ôm tay lùi lại, lần này hắn biết chắc chắn trước mặt hắn không phải người quen. Người trước mặt nhỏ nhắn hơn Thiết Khai nhiều nhưng sức mạnh phải ngang một con quái thú, hắn chưa quen ai lại kinh khủng như thế cả, Phong lại càng không. Biết là nhầm, hắn đang định lên tiếng giải thích thì bóng người đó đã tiếp tục lại lao đến tung chiêu. Với chỉ ba đòn, Thiết Khai đã nằm rạp xuống đất với xương tứ chi rạn nứt, lúc này đây hắn cũng chỉ biết ôm đầu nằm co quắp chịu đòn rồi ngất đi lúc nào không biết…
- Thật?
Phong nghi ngờ hỏi lại sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện.
- Thật mà. Sao cậu lại nghi ngờ tôi chứ, bạn bè với nhau mà thế á. Thế rốt cuộc cậu có tin tôi không?
- Có.
- Sao chữ có của cậu nó lại đầy sự nghi ngờ như thế hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.