Chương 78: [Phong Nha đao]
Bảo ca
11/06/2022
Sáng hôm sau.
Đúng như lời hẹn, vừa sáng ra đội ngũ đánh thuê đã tụ tập trước cổng biệt thự. Ngay khi được chủ nhà cho phép cả nhóm đã ào vào bắt tay ngay vào công việc. Phong nhìn đoàn người vào ra như mắc cửi có chút hài lòng, thanh niên mập mạp hôm qua gặp vừa thông báo toàn đồ đạc sẽ được chuyển đến kho dự trữ của công ty, khi nào Phong cần thì sẽ có người mang đồ đến tận tay cho hắn. Ngồi không cũng có chút buồn chán, Phong giao hết việc lại cho Mạc Phỉ quản lý rồi bắt xe đến nhà kho bí mật của Hỏa Thiết Khai để ngó xem cây kiếm của mình chế tạo đến đâu rồi.
Chào đón Phong tiếp tục là cặp mắt thâm quầng của Hỏa Thiết Khai, có vẻ như từ lúc xuống tàu đến giờ chưa ngày nào nha khoa học gia của chúng ta ngủ đủ giấc. Hỏa Thiết Khai vừa ngáp vừa ngoắc ngoắc Phong đi theo mình đoạn nói:
- Kiếm của anh làm xong rồi đấy. Cơ mà có một chút vấn đề nho nhỏ.
Phong ngạc nhiên hỏi lại:
- Đã xong rồi? Nhanh vậy anh bạn, nhánh cây phong mới được cắt xong hôm qua mà.
- Tất nhiên là nhanh rồi. Tôi là ai nào, là một thợ rèn kiếm giỏi nhất Tân Thiên Quốc đấy. Chủ yếu là thanh kiếm của anh không cần quá nhiều nguyên liệu thôi, những thanh kiếm khác nguyên liệu không phải là hợp kim thì cũng là vài chục kim loại khác nhau tạo nên. Nhưng với tính chất của cây phong thì một mình nó đủ để cân tất từ cán đến lưỡi rồi, thêm một vài linh kiện nữa là xong.
Thanh kiếm đang được đặt trong máy mài nano chính giữa phòng. Hỏa Thiết Khai vỗ vỗ vào thành máy cảm khái:
- Dù nói là nó dễ chế tạo hơn những loại kiếm khác, nhưng với độ cứng kinh hoàng của nó thì đến máy gia công công nghiệp nặng cũng phải cháy mất hai cái mới hoàn thành được thanh kiếm. Cũng may là tôi đã tính trước nên chuẩn bị máy móc đủ cả, chứ không thì không nhanh đến thế đâu.
Phong lại gần ngắm thanh kiếm của mình qua lớp thủy tinh trong suốt. Lưỡi kiếm đỏ rực màu gỗ phong dài hơn mét rưỡi với bản rộng đến gần hai mươi lăm phân. Đây chính là một thanh đại kiếm, không đúng hơn là đại đao vì nó chỉ có một cạnh sắc và phần đỉnh nhọn của nó nằm ở cạnh chứ không phải ở giữa thân. Với “toái thức” thì chặt và chém phổ biến hơn đâm nên dùng đao hợp hơn dùng kiếm. Độ cong từ đường vát đến mũi đao khá là lớn, cuối đường vát Hỏa Thiết Khai còn làm thành hình móc câu nhỏ, hắn giải thích làm vậy sẽ tăng thêm khả năng xé rách của nhát chém đối với áo giáp. Đồng thời chất độc trong lưỡi đao thường đọng ở đó nhiều nhất, chỉ cần mũi móc đó sượt qua da thịt chắc chắn một lượng độc lớn sẽ truyền vào cơ thể nạn nhân.
Để tăng uy lực cho mỗi nhát chém thì trọng tâm của thanh đại đao thường đặt ở phần lưỡi, thế nên thanh đại đao này có sống đao khác là dày. Phần sống đao ở gần đốc được Hỏa Thiết Khai đặc biệt thiết kế thêm bộ phận bao ngoài, bộ phận này có rất nhiều lỗ thoát khí xếp xen kẽ nhau. Dung dịch sau khi được chuyển vào bộ phận này sẽ hóa thành dạng khí và bắn ra ngoài qua các lỗ thoát, Phong đặc biệt yêu cầu thiết kế bộ phận bào ngoài này để việc sử dụng bom mù hay khí độc. Phần lưỡi gần đốc kiếm cũng được Hỏa Thiết Khai biến tấu đi thành hình ba lưỡi móc răng cưa từ nhỏ đến lớn nhằm bẻ gãy hay tước đoạt vũ khí của đối thủ khi cận chiến.
Phần đốc của đại đao khá là lớn, bên trong có chứa cơ cấu để bơm chất độc đến toàn bộ phần sống đao. Chất độc sau khi bơm đến sống đao sẽ lan tỏa ra toàn bộ phần lưỡi nhờ những rãnh cực nhỏ được khắc chìm trên bề mặt. Ngoài ra phần đốc kiếm còn có khoang dự trữ chứa được tối đa mười lọ dung dịch và phần cơ cấu gia nhiệt phụ trợ cho bộ phận bao ngoài trong việc khí hóa. Do có nhiều linh kiện đặc thù dễ hỏng hóc (dễ hỏng hơn so với gỗ phong) thế nên phần này được thiết kế để dễ dàng cho việc tháo lắp và thay thế, phần khoang chứa được thiết kế cửa ẩn giúp người sử dụng loại bỏ ống rỗng về tiếp thêm ống dung dịch mới được dễ dàng hơn.
Cán kiếm dài đủ cho hai tay cầm được bọc một lớp nhựa đặc chế tăng độ ma sát, bên trong được đục một lỗ thông thẳng đến đốc kiếm. Người sử dụng có thể tiếp ống dung dịch đến thẳng bộ phận bơm của đốc kiếm qua phần nắp được thiết kế ẩn ở cuối cán.
Phong vừa quan sát cây kiếm vừa nghe Hỏa Thiết Khai giới thiệu về tính năng của nó thì hài lòng, tất cả những yêu cầu của mình về thanh kiếm đều được nhà khoa học kia đáp ứng đầy đủ. Có vẻ như cái mác thợ rèn kiếm giỏi nhất Tân Thiên Quốc mà Hỏa Thiết Khai tự gắn lên cho mình không phải không có cơ sở. Chỉ có điều hình như thanh đại đao này hơi to quá thì phải, so với bản vẽ hai người phác họa ra thì nó vẫn lớn hơn cả một vòng. Hỏa Thiết Khai được Phong thắc mắc thì nhún vai:
- Thường thường những thanh kiếm khác dùng máy chế tác mini là được. Nhưng vì độ cứng kinh hoàng của loại gỗ này lên bắt buộc ta phải dùng máy chế tác công nghiệp nặng. Kịch kim của máy cũng chỉ nhỏ được đến thế mà thôi, đấy là ta phải mất hai cỗ máy loại ấy do quá tải mới làm ra được phôi đấy. Nếu muốn làm thành thanh đao nhỏ hơn thì phải dùng máy chế tác loại thường, đừng nói là hai cái máy đến hai mươi cái máy chưa chắc đã làm xong cái phôi, chưa còn kể cả đến linh kiện nữa.
Phong nghe vậy cũng gật đầu cho qua mà say sưa nhìn vào thanh đại đao của mình.Nhờ thanh đại đao này bản lĩnh của hắn sẽ được tăng lên trên diện rộng. To hơn một chút cũng không sao, như vậy vác lên vai nhìn càng kích thích, càng soái. Trên hết đây là thanh kiếm đầu tiên thuộc về riêng hắn, phù hợp với hắn về cả nội năng cũng như bí thuật.
Một tiếng “ting” nhỏ phát ra từ máy báo hiệu thanh kiếm đã được mài xong, Phong mở nắp kính ra vuốt ve lưỡi kiếm, chỉ một cái vuốt nhẹ đã để lại một đường máu trên ngón tay Phong. Hỏa Thiết Khai đứng bên cạnh thấy vậy gật gù nói:
- Vì thanh kiếm được mài bằng nano nên lưỡi của nó cực kỳ sắc bén. Bình thường cách mài này không phải là cho đại đao. Tuy có được độ sắc vô song nhưng lại rất dễ bị hư tổn khi bị va đập mạnh với vật cứng, thế nên nó chỉ được dùng cho dao mỏng làm bếp hay chủy thủ mà thôi. Nhưng với khả năng ưu việt của gỗ phong thì cái này cũng không phải là vấn đề, cứ chặt chém thoải mái đi, đến máy mài nano mà còn mài mất gần 2 tiếng mới xong thì không phải nghĩ.
Rồi Hỏa Thiết Khai chỉ chỉ vào đoạn gần đốc kiếm nói thêm:
- Mà nếu lỡ nó mẻ thật, thì cậu chỉ cần thẩm thấu vào là viên mộc chí thạch được gắn bên trong sẽ tự động bảo dưỡng cùng sửa chữa thanh kiếm. Dùng kỳ trân dị bảo như mộc chí thạch để mài kiếm thì cũng có chút “dùng dao mổ trâu để giết gà”, nhưng ai bảo cậu là người có tiền, nhầm có đá chứ. Sau này mà dùng bí kỹ gì cần đến nhiều nội năng thì cứ bảo tôi, tôi sẽ chỉnh sửa lại công dụng của viên đá trong đấy cho.
Phong nghe vậy gật đầu ý rằng đã hiểu rồi lại tiếp tục tham lam sờ mó lưỡi kiếm đỏ au. Thiết Khai cũng không thấy phản cảm vì bị Phong bơ lác, là một thợ rèn kiếm hắn biết một thanh kiếm phù hợp có sức quyến ruc thế nào với một kiếm sĩ. Đằng này đây còn là thanh kiếm đầu tiên của Phong, cứ tưởng tượng niềm vui sướng này giống như là niềm vui của một đứa trẻ được tặng món đồ chơi đầu tiên trong đời trong dịp sinh nhật vậy, yêu quý đến mức không nỡ buông tay. Nhưng vẫn còn một việc Phong phải làm, thế nên Thiết Khai phải vỗ vai kéo Phong ra khỏi sự trầm mê với thanh kiếm rồi nói:
- Cần một thứ nữa để hoàn thiện thanh kiếm này mà anh phải làm.
- Thứ gì?- Phong ngơ ngác hỏi lại, theo như hắn thấy thanh kiếm này đã cực kỳ hoàn thiện không chê vào đâu được rồi.
- Một cái tên. Một thanh kiếm tốt phải được chủ nhân của nó đặt cho một cái tên. Giống như là một sự công nhận vậy.
“Một cái tên sao?” Câu nói của Hỏa Thiết Khai làm Phong phải nhíu mày nghiền ngẫm. Quả thật từ lúc biết đến kiếm đến giờ hắn mới chỉ nghĩ đến hình dánh công dụng của thanh kiếm chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho nó. Nhìn vào lưỡi kiếm đỏ au, Phong nghĩ vu vơ: “hay là đặt tên cho nó là [Huyết sắc kiếm] nhỉ” nhưng rồi hắn cũng phủ nhận luôn, tên như vậy nghe nó màu mè với máu me quá. Thế là hắn lại chuyển sang nhìn tổng thể “ừm lưỡi của thanh đại đao này không thẳng mà lại hơi cong, nhìn xa giống như là răng nanh của loài mãnh thú vậy” nghĩ đến đây trong đầu Phong lại hiện lên thanh [Thiết Toái Nha] của Inuyasha. Cái tên này coi bộ cũng được, đủ khí phách đã thế lại còn trùng với “toái thức” mà Phong sử dụng nữa. Cơ mà thanh đao này làm từ gỗ chứ không phải là từ sắt (thiết) thế nên phải là [Mộc Toái Nha] chứ nhỉ, cơ mà cái tên này nghe nó “hiền” quá đọc lên không thấy chút hảo hán nào. Đúng rồi, đây là gỗ phong nếu đặt là [Phong Toái Nha đao] rồi rút gọn thành [Phong Nha đao] nó lại vừa có khí phách lại vừa có nét đặc trưng của cây kiếm lẫn người sử dụng nó.
Nghĩ thông, Phong búng tay cái “tách” rồi nói với Thiết Khai:
- Tôi đã nghĩ ra tên cho nó rồi. Từ nay về sau hãy gọi nó là [Phong Nha đao].
Hỏa Thiết Khai gật mạnh đầu:
- Tên hay. Chúc cậu sau này cùng [Phong Nha đao] sẽ là một trong những “thất kiếm” nổi danh thiên hạ.
Phong cao hứng cười ha ha rồi với tay cầm lấy thanh đại đao nhấc lên. Nhưng hắn lại bị trọng lực của thanh đao kéo lại làm chới với suýt ngã, đến khi dùng cả hai tay Phong mới nhấc được thanh đại đao ra khỏi máy mài nano. Phong căng tay giữ thanh đại đao trên không rồi quay ra nhăn mặt nói với Thiết Khai:
- Dù biết đây là một thanh đại đao, nhưng sao nó lại nặng như thế này hả Thiết Khai. Cậu pha thêm chì vào đấy à?
Hỏa Thiết Khai lắc lắc rồi lại gật gật đầu với Phong:
- Đây là vấn đề nho nhỏ mà tôi nói với cậu từ đầu rồi đấy. Gỗ phong ngoài độ cứng và ngũ hành bất xâm ra thì nó còn cực kỳ đặc. Trọng lượng của nó phải gấp đôi kim loại cùng thể tích, thế nên gọi là pha chì vào cũng chẳng sai. Trước khi đưa lên máy mài nano tôi cũng đã cân thử rồi, trọng lượng của nó khoảng năm mười cân, mài xong chắc cũng không giảm đi mấy đâu.
Phong nói gần như hét:
- 50 Cân? Mọe nó thảo nào nặng vậy, cầm cả hai tay mới nâng lên được. Nặng thế này thì mang đi đâm chém kiểu gì được. Thế này mà cậu bảo là vấn đề nho nhỏ à.
Nói xong Phong cũng hết hơi mà chống cây kiếm xuống đất. Mũi kiếm ngay khi chạm nền gạch đá hoa cương thì dễ dàng xuyên qua, cả thanh kiếm ngập xuống đất hai mươi phân ngay khi Phong vừa thả kiếm khỏi tay. Cả hai người kinh hãi nhìn thanh đại đao đang dựng thẳng, tuy đã mường tượng được ra nhưng khi chứng kiến tận mắt mới thấy sự sắc bén kinh dị mà [Phong Nha đao] sở hữu lớn đến nhường nào.
Hỏa Thiết Khai sau khi thanh tỉnh liền chạy đến một góc phòng đào bới rồi lôi ra một vật gì đó dài dài rồi đưa cho Phong. Cầm nó trên tay có vẻ nặng và quen mắt, Phong hiếu kỳ hỏi:
- Cái vật dài dài xù xì gì đây anh bạn?
- Vỏ kiếm chứ là cái gì nữa? Vì để tránh gây thương tích không đáng có cho nên tôi đã đặc biệt tạo ra vỏ cho thanh đại đao này từ vỏ cây phong đấy.
Phong tra thanh [Phong Nha đao] vào, quả thật vừa như in. Đúng là nhà khoa học có khác, tầm nhìn xa hơn hẳn người thường. Bỗng Hỏa Thiết Khai nghiêm người chuyển sang giọng nghiêm túc:
- Phong! Tôi nghĩ lại rồi. Thanh [Phong Nha đao] này bây giờ hơi quá tầm đối với cậu. Bây giờ tôi sẽ phong ấn lưỡi đao này lại bằng chính vỏ của nó. Yên tâm, tôi sẽ mài lại phần vỏ đao cho nó sắc bén thành phần lưỡi thứ hai rồi mới phong ấn, chức năng bơm độc với tạo khói cũng không bị ảnh hưởng. Hứa với tôi, chỉ khi nào cậu sẵn sàng hay nguy hiểm đến tính mạng thì hãy cởi bỏ phong ấn. Tôi không muốn vì nó mà anh bị chịu những thương tích không đáng có.
Phong thấy Hỏa Thiết Khai lần đầu tiên làm ra bộ mặt nghiêm trọng như vậy thì cũng bị dọa cho sợ hãi mà lấy danh dự của mình ra để thề thốt. Nghe được lời khẳng định chắc nịch như vậy thì Hỏa Thiết Khai cũng yên tâm phàn nào, hắn xua xua tay ý đuổi khách:
- Phần vỏ kiếm có dây đai để đeo trên lưng đấy. Bao giờ rảnh thì sang đây tôi phong ấn rồi đổi cho phần vỏ kiếm cải tiến. Giờ tôi đi ngủ đây mệt quá rồi.
Phong đeo kiếm lên lưng, cảm thấy thanh đại kiếm này nặng thêm không ít liền tò mò quay qua hỏi thêm:
- Cái vỏ kiếm này nặng bao nhiêu vậy bro.
- À vì vỏ kiếm làm từ vỏ cây phong nên nó cũng sở hữu trong độ nặng ngang ngang tầm ấy. Chắc khoảng hơn chục cân thôi.
- Má, cả kiếm cả vỏ cộng lại là sáu mươi cân. Giờ thì khác gì vác khối bê tông đi chém nhau không!
Đúng như lời hẹn, vừa sáng ra đội ngũ đánh thuê đã tụ tập trước cổng biệt thự. Ngay khi được chủ nhà cho phép cả nhóm đã ào vào bắt tay ngay vào công việc. Phong nhìn đoàn người vào ra như mắc cửi có chút hài lòng, thanh niên mập mạp hôm qua gặp vừa thông báo toàn đồ đạc sẽ được chuyển đến kho dự trữ của công ty, khi nào Phong cần thì sẽ có người mang đồ đến tận tay cho hắn. Ngồi không cũng có chút buồn chán, Phong giao hết việc lại cho Mạc Phỉ quản lý rồi bắt xe đến nhà kho bí mật của Hỏa Thiết Khai để ngó xem cây kiếm của mình chế tạo đến đâu rồi.
Chào đón Phong tiếp tục là cặp mắt thâm quầng của Hỏa Thiết Khai, có vẻ như từ lúc xuống tàu đến giờ chưa ngày nào nha khoa học gia của chúng ta ngủ đủ giấc. Hỏa Thiết Khai vừa ngáp vừa ngoắc ngoắc Phong đi theo mình đoạn nói:
- Kiếm của anh làm xong rồi đấy. Cơ mà có một chút vấn đề nho nhỏ.
Phong ngạc nhiên hỏi lại:
- Đã xong rồi? Nhanh vậy anh bạn, nhánh cây phong mới được cắt xong hôm qua mà.
- Tất nhiên là nhanh rồi. Tôi là ai nào, là một thợ rèn kiếm giỏi nhất Tân Thiên Quốc đấy. Chủ yếu là thanh kiếm của anh không cần quá nhiều nguyên liệu thôi, những thanh kiếm khác nguyên liệu không phải là hợp kim thì cũng là vài chục kim loại khác nhau tạo nên. Nhưng với tính chất của cây phong thì một mình nó đủ để cân tất từ cán đến lưỡi rồi, thêm một vài linh kiện nữa là xong.
Thanh kiếm đang được đặt trong máy mài nano chính giữa phòng. Hỏa Thiết Khai vỗ vỗ vào thành máy cảm khái:
- Dù nói là nó dễ chế tạo hơn những loại kiếm khác, nhưng với độ cứng kinh hoàng của nó thì đến máy gia công công nghiệp nặng cũng phải cháy mất hai cái mới hoàn thành được thanh kiếm. Cũng may là tôi đã tính trước nên chuẩn bị máy móc đủ cả, chứ không thì không nhanh đến thế đâu.
Phong lại gần ngắm thanh kiếm của mình qua lớp thủy tinh trong suốt. Lưỡi kiếm đỏ rực màu gỗ phong dài hơn mét rưỡi với bản rộng đến gần hai mươi lăm phân. Đây chính là một thanh đại kiếm, không đúng hơn là đại đao vì nó chỉ có một cạnh sắc và phần đỉnh nhọn của nó nằm ở cạnh chứ không phải ở giữa thân. Với “toái thức” thì chặt và chém phổ biến hơn đâm nên dùng đao hợp hơn dùng kiếm. Độ cong từ đường vát đến mũi đao khá là lớn, cuối đường vát Hỏa Thiết Khai còn làm thành hình móc câu nhỏ, hắn giải thích làm vậy sẽ tăng thêm khả năng xé rách của nhát chém đối với áo giáp. Đồng thời chất độc trong lưỡi đao thường đọng ở đó nhiều nhất, chỉ cần mũi móc đó sượt qua da thịt chắc chắn một lượng độc lớn sẽ truyền vào cơ thể nạn nhân.
Để tăng uy lực cho mỗi nhát chém thì trọng tâm của thanh đại đao thường đặt ở phần lưỡi, thế nên thanh đại đao này có sống đao khác là dày. Phần sống đao ở gần đốc được Hỏa Thiết Khai đặc biệt thiết kế thêm bộ phận bao ngoài, bộ phận này có rất nhiều lỗ thoát khí xếp xen kẽ nhau. Dung dịch sau khi được chuyển vào bộ phận này sẽ hóa thành dạng khí và bắn ra ngoài qua các lỗ thoát, Phong đặc biệt yêu cầu thiết kế bộ phận bào ngoài này để việc sử dụng bom mù hay khí độc. Phần lưỡi gần đốc kiếm cũng được Hỏa Thiết Khai biến tấu đi thành hình ba lưỡi móc răng cưa từ nhỏ đến lớn nhằm bẻ gãy hay tước đoạt vũ khí của đối thủ khi cận chiến.
Phần đốc của đại đao khá là lớn, bên trong có chứa cơ cấu để bơm chất độc đến toàn bộ phần sống đao. Chất độc sau khi bơm đến sống đao sẽ lan tỏa ra toàn bộ phần lưỡi nhờ những rãnh cực nhỏ được khắc chìm trên bề mặt. Ngoài ra phần đốc kiếm còn có khoang dự trữ chứa được tối đa mười lọ dung dịch và phần cơ cấu gia nhiệt phụ trợ cho bộ phận bao ngoài trong việc khí hóa. Do có nhiều linh kiện đặc thù dễ hỏng hóc (dễ hỏng hơn so với gỗ phong) thế nên phần này được thiết kế để dễ dàng cho việc tháo lắp và thay thế, phần khoang chứa được thiết kế cửa ẩn giúp người sử dụng loại bỏ ống rỗng về tiếp thêm ống dung dịch mới được dễ dàng hơn.
Cán kiếm dài đủ cho hai tay cầm được bọc một lớp nhựa đặc chế tăng độ ma sát, bên trong được đục một lỗ thông thẳng đến đốc kiếm. Người sử dụng có thể tiếp ống dung dịch đến thẳng bộ phận bơm của đốc kiếm qua phần nắp được thiết kế ẩn ở cuối cán.
Phong vừa quan sát cây kiếm vừa nghe Hỏa Thiết Khai giới thiệu về tính năng của nó thì hài lòng, tất cả những yêu cầu của mình về thanh kiếm đều được nhà khoa học kia đáp ứng đầy đủ. Có vẻ như cái mác thợ rèn kiếm giỏi nhất Tân Thiên Quốc mà Hỏa Thiết Khai tự gắn lên cho mình không phải không có cơ sở. Chỉ có điều hình như thanh đại đao này hơi to quá thì phải, so với bản vẽ hai người phác họa ra thì nó vẫn lớn hơn cả một vòng. Hỏa Thiết Khai được Phong thắc mắc thì nhún vai:
- Thường thường những thanh kiếm khác dùng máy chế tác mini là được. Nhưng vì độ cứng kinh hoàng của loại gỗ này lên bắt buộc ta phải dùng máy chế tác công nghiệp nặng. Kịch kim của máy cũng chỉ nhỏ được đến thế mà thôi, đấy là ta phải mất hai cỗ máy loại ấy do quá tải mới làm ra được phôi đấy. Nếu muốn làm thành thanh đao nhỏ hơn thì phải dùng máy chế tác loại thường, đừng nói là hai cái máy đến hai mươi cái máy chưa chắc đã làm xong cái phôi, chưa còn kể cả đến linh kiện nữa.
Phong nghe vậy cũng gật đầu cho qua mà say sưa nhìn vào thanh đại đao của mình.Nhờ thanh đại đao này bản lĩnh của hắn sẽ được tăng lên trên diện rộng. To hơn một chút cũng không sao, như vậy vác lên vai nhìn càng kích thích, càng soái. Trên hết đây là thanh kiếm đầu tiên thuộc về riêng hắn, phù hợp với hắn về cả nội năng cũng như bí thuật.
Một tiếng “ting” nhỏ phát ra từ máy báo hiệu thanh kiếm đã được mài xong, Phong mở nắp kính ra vuốt ve lưỡi kiếm, chỉ một cái vuốt nhẹ đã để lại một đường máu trên ngón tay Phong. Hỏa Thiết Khai đứng bên cạnh thấy vậy gật gù nói:
- Vì thanh kiếm được mài bằng nano nên lưỡi của nó cực kỳ sắc bén. Bình thường cách mài này không phải là cho đại đao. Tuy có được độ sắc vô song nhưng lại rất dễ bị hư tổn khi bị va đập mạnh với vật cứng, thế nên nó chỉ được dùng cho dao mỏng làm bếp hay chủy thủ mà thôi. Nhưng với khả năng ưu việt của gỗ phong thì cái này cũng không phải là vấn đề, cứ chặt chém thoải mái đi, đến máy mài nano mà còn mài mất gần 2 tiếng mới xong thì không phải nghĩ.
Rồi Hỏa Thiết Khai chỉ chỉ vào đoạn gần đốc kiếm nói thêm:
- Mà nếu lỡ nó mẻ thật, thì cậu chỉ cần thẩm thấu vào là viên mộc chí thạch được gắn bên trong sẽ tự động bảo dưỡng cùng sửa chữa thanh kiếm. Dùng kỳ trân dị bảo như mộc chí thạch để mài kiếm thì cũng có chút “dùng dao mổ trâu để giết gà”, nhưng ai bảo cậu là người có tiền, nhầm có đá chứ. Sau này mà dùng bí kỹ gì cần đến nhiều nội năng thì cứ bảo tôi, tôi sẽ chỉnh sửa lại công dụng của viên đá trong đấy cho.
Phong nghe vậy gật đầu ý rằng đã hiểu rồi lại tiếp tục tham lam sờ mó lưỡi kiếm đỏ au. Thiết Khai cũng không thấy phản cảm vì bị Phong bơ lác, là một thợ rèn kiếm hắn biết một thanh kiếm phù hợp có sức quyến ruc thế nào với một kiếm sĩ. Đằng này đây còn là thanh kiếm đầu tiên của Phong, cứ tưởng tượng niềm vui sướng này giống như là niềm vui của một đứa trẻ được tặng món đồ chơi đầu tiên trong đời trong dịp sinh nhật vậy, yêu quý đến mức không nỡ buông tay. Nhưng vẫn còn một việc Phong phải làm, thế nên Thiết Khai phải vỗ vai kéo Phong ra khỏi sự trầm mê với thanh kiếm rồi nói:
- Cần một thứ nữa để hoàn thiện thanh kiếm này mà anh phải làm.
- Thứ gì?- Phong ngơ ngác hỏi lại, theo như hắn thấy thanh kiếm này đã cực kỳ hoàn thiện không chê vào đâu được rồi.
- Một cái tên. Một thanh kiếm tốt phải được chủ nhân của nó đặt cho một cái tên. Giống như là một sự công nhận vậy.
“Một cái tên sao?” Câu nói của Hỏa Thiết Khai làm Phong phải nhíu mày nghiền ngẫm. Quả thật từ lúc biết đến kiếm đến giờ hắn mới chỉ nghĩ đến hình dánh công dụng của thanh kiếm chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho nó. Nhìn vào lưỡi kiếm đỏ au, Phong nghĩ vu vơ: “hay là đặt tên cho nó là [Huyết sắc kiếm] nhỉ” nhưng rồi hắn cũng phủ nhận luôn, tên như vậy nghe nó màu mè với máu me quá. Thế là hắn lại chuyển sang nhìn tổng thể “ừm lưỡi của thanh đại đao này không thẳng mà lại hơi cong, nhìn xa giống như là răng nanh của loài mãnh thú vậy” nghĩ đến đây trong đầu Phong lại hiện lên thanh [Thiết Toái Nha] của Inuyasha. Cái tên này coi bộ cũng được, đủ khí phách đã thế lại còn trùng với “toái thức” mà Phong sử dụng nữa. Cơ mà thanh đao này làm từ gỗ chứ không phải là từ sắt (thiết) thế nên phải là [Mộc Toái Nha] chứ nhỉ, cơ mà cái tên này nghe nó “hiền” quá đọc lên không thấy chút hảo hán nào. Đúng rồi, đây là gỗ phong nếu đặt là [Phong Toái Nha đao] rồi rút gọn thành [Phong Nha đao] nó lại vừa có khí phách lại vừa có nét đặc trưng của cây kiếm lẫn người sử dụng nó.
Nghĩ thông, Phong búng tay cái “tách” rồi nói với Thiết Khai:
- Tôi đã nghĩ ra tên cho nó rồi. Từ nay về sau hãy gọi nó là [Phong Nha đao].
Hỏa Thiết Khai gật mạnh đầu:
- Tên hay. Chúc cậu sau này cùng [Phong Nha đao] sẽ là một trong những “thất kiếm” nổi danh thiên hạ.
Phong cao hứng cười ha ha rồi với tay cầm lấy thanh đại đao nhấc lên. Nhưng hắn lại bị trọng lực của thanh đao kéo lại làm chới với suýt ngã, đến khi dùng cả hai tay Phong mới nhấc được thanh đại đao ra khỏi máy mài nano. Phong căng tay giữ thanh đại đao trên không rồi quay ra nhăn mặt nói với Thiết Khai:
- Dù biết đây là một thanh đại đao, nhưng sao nó lại nặng như thế này hả Thiết Khai. Cậu pha thêm chì vào đấy à?
Hỏa Thiết Khai lắc lắc rồi lại gật gật đầu với Phong:
- Đây là vấn đề nho nhỏ mà tôi nói với cậu từ đầu rồi đấy. Gỗ phong ngoài độ cứng và ngũ hành bất xâm ra thì nó còn cực kỳ đặc. Trọng lượng của nó phải gấp đôi kim loại cùng thể tích, thế nên gọi là pha chì vào cũng chẳng sai. Trước khi đưa lên máy mài nano tôi cũng đã cân thử rồi, trọng lượng của nó khoảng năm mười cân, mài xong chắc cũng không giảm đi mấy đâu.
Phong nói gần như hét:
- 50 Cân? Mọe nó thảo nào nặng vậy, cầm cả hai tay mới nâng lên được. Nặng thế này thì mang đi đâm chém kiểu gì được. Thế này mà cậu bảo là vấn đề nho nhỏ à.
Nói xong Phong cũng hết hơi mà chống cây kiếm xuống đất. Mũi kiếm ngay khi chạm nền gạch đá hoa cương thì dễ dàng xuyên qua, cả thanh kiếm ngập xuống đất hai mươi phân ngay khi Phong vừa thả kiếm khỏi tay. Cả hai người kinh hãi nhìn thanh đại đao đang dựng thẳng, tuy đã mường tượng được ra nhưng khi chứng kiến tận mắt mới thấy sự sắc bén kinh dị mà [Phong Nha đao] sở hữu lớn đến nhường nào.
Hỏa Thiết Khai sau khi thanh tỉnh liền chạy đến một góc phòng đào bới rồi lôi ra một vật gì đó dài dài rồi đưa cho Phong. Cầm nó trên tay có vẻ nặng và quen mắt, Phong hiếu kỳ hỏi:
- Cái vật dài dài xù xì gì đây anh bạn?
- Vỏ kiếm chứ là cái gì nữa? Vì để tránh gây thương tích không đáng có cho nên tôi đã đặc biệt tạo ra vỏ cho thanh đại đao này từ vỏ cây phong đấy.
Phong tra thanh [Phong Nha đao] vào, quả thật vừa như in. Đúng là nhà khoa học có khác, tầm nhìn xa hơn hẳn người thường. Bỗng Hỏa Thiết Khai nghiêm người chuyển sang giọng nghiêm túc:
- Phong! Tôi nghĩ lại rồi. Thanh [Phong Nha đao] này bây giờ hơi quá tầm đối với cậu. Bây giờ tôi sẽ phong ấn lưỡi đao này lại bằng chính vỏ của nó. Yên tâm, tôi sẽ mài lại phần vỏ đao cho nó sắc bén thành phần lưỡi thứ hai rồi mới phong ấn, chức năng bơm độc với tạo khói cũng không bị ảnh hưởng. Hứa với tôi, chỉ khi nào cậu sẵn sàng hay nguy hiểm đến tính mạng thì hãy cởi bỏ phong ấn. Tôi không muốn vì nó mà anh bị chịu những thương tích không đáng có.
Phong thấy Hỏa Thiết Khai lần đầu tiên làm ra bộ mặt nghiêm trọng như vậy thì cũng bị dọa cho sợ hãi mà lấy danh dự của mình ra để thề thốt. Nghe được lời khẳng định chắc nịch như vậy thì Hỏa Thiết Khai cũng yên tâm phàn nào, hắn xua xua tay ý đuổi khách:
- Phần vỏ kiếm có dây đai để đeo trên lưng đấy. Bao giờ rảnh thì sang đây tôi phong ấn rồi đổi cho phần vỏ kiếm cải tiến. Giờ tôi đi ngủ đây mệt quá rồi.
Phong đeo kiếm lên lưng, cảm thấy thanh đại kiếm này nặng thêm không ít liền tò mò quay qua hỏi thêm:
- Cái vỏ kiếm này nặng bao nhiêu vậy bro.
- À vì vỏ kiếm làm từ vỏ cây phong nên nó cũng sở hữu trong độ nặng ngang ngang tầm ấy. Chắc khoảng hơn chục cân thôi.
- Má, cả kiếm cả vỏ cộng lại là sáu mươi cân. Giờ thì khác gì vác khối bê tông đi chém nhau không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.