Chương 19:
Tụ Đao
27/05/2022
"Cứ quyết định như vậy đi.” Lục Thời Hoan hoan nhếch môi: "Thời gian không còn sớm nữa, anh Cẩm Hàn, em về nhà nghỉ ngơi trước.”
"Anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Cô nói xong, xoay người muốn trở về phòng.
Ôn Cẩm Hàn cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến gọi cô lại.
Lục Thời Hoan dừng lại nhìn về phía anh, trái tim Ôn Cẩm Hàn lại giống như đang thong dong du đãng giữa những dãy núi nhấp nhô, tốc độ rung động càng ngày càng nhanh, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng có dấu hiệu tăng lên.
Phế đi công phu, Ôn Cẩm Hàn mới ra vẻ bình tĩnh lấy điện thoại di động của mình ra khỏi túi quần, hỏi Lục Thời Hoan: "Anh có thể thêm em vào bạn tốt wechat được không?”
Vốn dĩ Ôn Cẩm Hàn là vì chuyện này mà tâm tình phiền muộn, lúc này hỏi ra miệng, lại cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Chính Lục Thời Hoan bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, một lúc lâu sau mới có ý cười nhếch lên trên khóe miệng cô, giọng nói giòn tan ngọt ngào: "Có thể, em sẽ đưa số điện thoại cho anh.”
Cô còn chưa đưa, bạn tốt của Ôn Cẩm Hàn đã gửi tới.
Rõ ràng Lục Thời Hoan nghe thấy điện thoại di động được cô đặt trên bàn trang điểm trong phòng có âm báo tin nhắn wechat, trùng hợp Ôn Cẩm Hàn cất điện thoại vào túi quần, ngước mắt nhìn cô chân thành ta thiết cười: "Bạn tốt xin gửi qua, em nhớ thông qua một chút.”
Lục Thời Hoan lại sửng sốt, bởi vì cô còn chưa đưa số điện thoại di động, Ôn Cẩm Hàn sao lại...
"Tạ Thiển đã cho anh số điện thoại di động của em.” Ôn Cẩm Hàn giải thích: "Lần trước em say rượu ở quán bar, anh và anh em bọn họ đã gặp qua một lần.”
Lục Thời Hoan giật mình, cô lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói với Ôn Cẩm Hàn: "Đêm đó cám ơn anh đưa em về nhà, đã làm phiền anh rồi.”
Lời nói cảm ơn này đã muộn hơn nửa tháng, Lục Thời Hoan cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Thực tế ngày hôm sau em có đưa dưa hấu đến nhà anh, muốn cảm ơn anh đã tới, nhưng dì nói trời vừa sáng anh đã đi rồi.”
Ôn Cẩm Hàn cười cười, mặc dù cũng không có gì cần phải giải thích với Lục Thời Hoan, nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng: "Sáng sớm hôm đó máy bay của anh đi Nga, tối nay vừa trở về.”
"Thì ra là như vậy, thế anh mau nghỉ ngơi đi." Lục Thời Hoan chỉ cảm thấy thời gian không còn sớm nữa.
Ôn Cẩm Hàn là người đi làm, còn mình là một du dân thất nghiệp tạm thời không có việc gì làm, thật sự không nên chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của người khác.
Hàn huyên hai câu, Lục Thời Hoan về phòng trước.
Sau khi đóng cửa sổ sát đất, cô rút dây sạc điện thoại di động của mình và nằm xuống giường.
Trước tiên cô nhấn vào giao diện của WeChat, chấp nhận lời mời gửi bạn tốt của Ôn Cẩm Hàn, cô cũng hết sức trịnh trọng sửa lại biệt hiệu cho anh —— anh Cẩm Hàn.
Đêm nay Lục Thời Hoan mơ một giấc mơ.
Từ lâu cô đã không mơ thấy mấy chuyện khi còn bé, cho dù là nằm mơ, người mà cô mơ thấy đơn giản cũng chỉ là Ôn Thời Ý và Tạ Thiển.
Còn mơ thấy Ôn Cẩm Hàn, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay.
Cũng là mùa hè như này.
Ấn tượng của Lục Thời Hoan về mùa hè đó, trước sau đều dừng lại ở trong sự mát mẻ của dưa hấu ướt lạnh và không khí mát lạnh trong phòng điều hòa.
Nhưng ấn tượng của cô đối với Ôn Cẩm Hàn lại dừng lại ở một ngày kia, anh mặc áo sơ mi ngắn tay cũ kỹ được giặt trắng, phối với quần đùi màu xanh đen và dép cũ, ngồi ở bậc thềm trước cửa Ôn gia.
Trong sân cây kim ngân lá tươi tốt, hoa cành kim ngân từ trong sân bò ra ngoài, theo góc tường mà xuống, giống như một con mãng xà hoa rực rỡ.
Cậu bé ngồi trong góc tối dưới bóng cây, xung quanh tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của người lạ, và đứa trẻ cùng tuổi giống như một bức tường trong suốt, cậu bị mắc kẹt trong thế giới u ám cô đơn.
Lúc đó Lục Thời Hoan, Tạ Thiển, Tạ Thâm, đang cùng Ôn Thời Ý và những đứa trẻ hàng xóm khác trong hẻm chơi trò diều hâu bắt gà con.
Lục Thời Hoan là người đầu tiên làm gà mái, bị đại bàng xấu xa Ôn Thời Ý giả vờ bắt đi tất cả gà con, gấp đến độ nước mắt đảo quanh.
Sau đó vì cô mất tất cả gà con, mà Ôn Thời Ý nói cô không phải là một con gà mái đủ tư cách, liền phán cô ra ngoài.
Tạ Thiển trở thành ứng cử viên cho gà mái tiếp theo.
"Anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Cô nói xong, xoay người muốn trở về phòng.
Ôn Cẩm Hàn cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến gọi cô lại.
Lục Thời Hoan dừng lại nhìn về phía anh, trái tim Ôn Cẩm Hàn lại giống như đang thong dong du đãng giữa những dãy núi nhấp nhô, tốc độ rung động càng ngày càng nhanh, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng có dấu hiệu tăng lên.
Phế đi công phu, Ôn Cẩm Hàn mới ra vẻ bình tĩnh lấy điện thoại di động của mình ra khỏi túi quần, hỏi Lục Thời Hoan: "Anh có thể thêm em vào bạn tốt wechat được không?”
Vốn dĩ Ôn Cẩm Hàn là vì chuyện này mà tâm tình phiền muộn, lúc này hỏi ra miệng, lại cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Chính Lục Thời Hoan bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, một lúc lâu sau mới có ý cười nhếch lên trên khóe miệng cô, giọng nói giòn tan ngọt ngào: "Có thể, em sẽ đưa số điện thoại cho anh.”
Cô còn chưa đưa, bạn tốt của Ôn Cẩm Hàn đã gửi tới.
Rõ ràng Lục Thời Hoan nghe thấy điện thoại di động được cô đặt trên bàn trang điểm trong phòng có âm báo tin nhắn wechat, trùng hợp Ôn Cẩm Hàn cất điện thoại vào túi quần, ngước mắt nhìn cô chân thành ta thiết cười: "Bạn tốt xin gửi qua, em nhớ thông qua một chút.”
Lục Thời Hoan lại sửng sốt, bởi vì cô còn chưa đưa số điện thoại di động, Ôn Cẩm Hàn sao lại...
"Tạ Thiển đã cho anh số điện thoại di động của em.” Ôn Cẩm Hàn giải thích: "Lần trước em say rượu ở quán bar, anh và anh em bọn họ đã gặp qua một lần.”
Lục Thời Hoan giật mình, cô lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói với Ôn Cẩm Hàn: "Đêm đó cám ơn anh đưa em về nhà, đã làm phiền anh rồi.”
Lời nói cảm ơn này đã muộn hơn nửa tháng, Lục Thời Hoan cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Thực tế ngày hôm sau em có đưa dưa hấu đến nhà anh, muốn cảm ơn anh đã tới, nhưng dì nói trời vừa sáng anh đã đi rồi.”
Ôn Cẩm Hàn cười cười, mặc dù cũng không có gì cần phải giải thích với Lục Thời Hoan, nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng: "Sáng sớm hôm đó máy bay của anh đi Nga, tối nay vừa trở về.”
"Thì ra là như vậy, thế anh mau nghỉ ngơi đi." Lục Thời Hoan chỉ cảm thấy thời gian không còn sớm nữa.
Ôn Cẩm Hàn là người đi làm, còn mình là một du dân thất nghiệp tạm thời không có việc gì làm, thật sự không nên chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của người khác.
Hàn huyên hai câu, Lục Thời Hoan về phòng trước.
Sau khi đóng cửa sổ sát đất, cô rút dây sạc điện thoại di động của mình và nằm xuống giường.
Trước tiên cô nhấn vào giao diện của WeChat, chấp nhận lời mời gửi bạn tốt của Ôn Cẩm Hàn, cô cũng hết sức trịnh trọng sửa lại biệt hiệu cho anh —— anh Cẩm Hàn.
Đêm nay Lục Thời Hoan mơ một giấc mơ.
Từ lâu cô đã không mơ thấy mấy chuyện khi còn bé, cho dù là nằm mơ, người mà cô mơ thấy đơn giản cũng chỉ là Ôn Thời Ý và Tạ Thiển.
Còn mơ thấy Ôn Cẩm Hàn, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay.
Cũng là mùa hè như này.
Ấn tượng của Lục Thời Hoan về mùa hè đó, trước sau đều dừng lại ở trong sự mát mẻ của dưa hấu ướt lạnh và không khí mát lạnh trong phòng điều hòa.
Nhưng ấn tượng của cô đối với Ôn Cẩm Hàn lại dừng lại ở một ngày kia, anh mặc áo sơ mi ngắn tay cũ kỹ được giặt trắng, phối với quần đùi màu xanh đen và dép cũ, ngồi ở bậc thềm trước cửa Ôn gia.
Trong sân cây kim ngân lá tươi tốt, hoa cành kim ngân từ trong sân bò ra ngoài, theo góc tường mà xuống, giống như một con mãng xà hoa rực rỡ.
Cậu bé ngồi trong góc tối dưới bóng cây, xung quanh tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của người lạ, và đứa trẻ cùng tuổi giống như một bức tường trong suốt, cậu bị mắc kẹt trong thế giới u ám cô đơn.
Lúc đó Lục Thời Hoan, Tạ Thiển, Tạ Thâm, đang cùng Ôn Thời Ý và những đứa trẻ hàng xóm khác trong hẻm chơi trò diều hâu bắt gà con.
Lục Thời Hoan là người đầu tiên làm gà mái, bị đại bàng xấu xa Ôn Thời Ý giả vờ bắt đi tất cả gà con, gấp đến độ nước mắt đảo quanh.
Sau đó vì cô mất tất cả gà con, mà Ôn Thời Ý nói cô không phải là một con gà mái đủ tư cách, liền phán cô ra ngoài.
Tạ Thiển trở thành ứng cử viên cho gà mái tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.