Chương 3:
Tụ Đao
25/05/2022
Anh muốn an ủi Lục Thời Hoan, nhưng lời an ủi vừa đến miệng, lại bị Lục Thời Hoan ngẩng đầu lên nói trước.
Cô không nhận khăn giấy anh đưa qua, trực tiếp dùng tay lau lau khóe mắt, đôi mắt trong suốt ánh nước, kéo kéo khóe môi, thản nhiên nhìn anh cười: "Em không sao đâu, anh Cẩm Hàn."
"Loại gameshow tình yêu đều là mấy cái này, có khi chỉ vì hiệu quả của chương trình. Cũng giống như đóng phim vậy, bọn họ chắc chắn là có kịch bản trước."
"Thời Ý rất yêu em, còn vì em mà từ chối cảnh hôn, cũng vì vậy mà để mất rất nhiều tài nguyên…"
"Thân là vị hôn thê của anh ấy, có lẽ em cũng nên rộng lượng một chút."
Cô hít hít cái mũi, cố gắng mỉm cười, cố gắng thuyết phục bản thân mình.
Ôn Cẩm Hàn nhấp môi mỏng, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt cô, cái gì cũng không nói.
Anh cầm lấy khăn giấy mà Lục Thời Hoan đã từ chối lau khóe mắt cho cô, sau đó lại đưa cho cô khăn giấy mới.
Nghĩ nghĩ, vẫn là nên an ủi cô vài câu: "Em không thể rộng lượng cũng không sao."
"Nếu Thời Ý thích em."
"Thì bất luận em là bộ dạng gì, nó cũng đều sẽ thích."
Nhìn thấy Lục Thời Hoan rơi nước mắt, trong lòng Ôn Cẩm Hàn so với cô càng khó chịu hơn.
Nếu Ôn Thời Ý, là người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của Lục Thời Hoan, thì nhất định anh sẽ không để cho cô có cơ hội ở một nơi mà trộm rơi nước mắt.
Nhưng chuyện tình cảm nam nữ, trước nay đểu không thể cưỡng cầu được.
Có thể làm Lục Thời Hoan cười hoặc khóc, từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất Ôn Thời Ý.
------
Buổi chiều 2 giờ 35 phút, tàu đến nhà ga Miên Thành.
Không giống với Dung Thành mây đen đời trời, mưa to chạy dài, Dung Thành là nơi vạn dặm không mây, bầu trời nắng to, nhiệt độ cao đến mức khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
Cùng Ôn Cẩm Hàn tạm biệt, Lục Thời Hoan chỉ vội vàng phất tay, liền chui vào trong taxi ngồi điều hòa.
Xe đi vào từ cổng phía đông của Đại học Miên Thành, trực tiếp đưa Lục Thời Hoan đến trước một tòa nhà.
Lục Thời Hoan bảo người lái xe đợi chô một chút, vội vàng chạy vào tòa nhà, đi đến văn phòng của cố vấn để lấy bằng tốt nghiệp, sau đó lại nhờ lái xe đưa cô đến môt khu phố cổ.
Kéo vali đi qua con hẻm nhỏ để về nhà, Lục Thời Hoan giống như bị lột một lớp da vậy.
Trong nhà chỉ có ông bà nội là đang ở nhà, ba mẹ cô vẫn chưa tan làm, Lục Thời Hoan đem những đặc sản mà mình mang về tặng cho ông bà.
Sau đó mới thoải mái đi tắm rửa, chọn một chiếc váy nhẹ nhàng kiểu Pháp mặc vào.
Váy trắng ngọt ngào mặc trên người Lục Thời Hoan, có một cảm giác mỏng manh không thể tả, khiến cho người ta đặc biệt muốn che chở.
Xoay xở đến 7 giờ tối, Lục Thời Hoan mới quyết định ra ngoài ăn tối cùng Ôn Thời Ý.
Vì không nhận được cuộc gọi nào của Ôn Thời Ý nên cô đành phải gọi điện thoại cho người đại diện của anh, hỏi thăm một chút tình huống bên đó.
Kết quả người đại diện của Ôn Thời Ý nói rằng, đêm nay có một bữa tiệc rất quan trọng, Ôn Thời Ý không thể ăn tối cùng cô được.
Giống như để an ủi Lục Thời Hoan, người đại diện còn nói cô 9 giờ rưỡi tối đi đến hội sở Shangri – La ở Miên Thành.
Nói là sau khi bữa tiệc kết thúc, Ôn Thời Ý sẽ cùng với nhà làm phịm và đạo diễn qua bên đó ca hát.
Nếu như Lục Thời Hoan muốn nhìn nhanh chóng gặp Ôn Thời Ý thì đến lúc đó có thể đi qua, theo chân bọn họ, sau đó có thể nói là trợ lý mới của Ôn Thời Ý.
Lục Thời Hoan do dự một chút rồi đáp ứng.
Cô xác thật rất nhớ Ôn Thời Ý, hơn nữa hôm nay ở trên tàu nhìn thấy anh ta thân mật với ngôi sao nữ trên gameshow, nên lúc này trong lòng Lục Thời Hoan vẫn có vướng mắc.
Cái mụn nhọt này, chỉ có Ôn Thời Ý mới có thể chữa lành cho cô.
-----------------
Khách sạn 5 sao Trung Vinh ở Miên Thành, vừa mới cùng Lục Thời Hoan nói chuyện xong người đại diện đã lập tức đi về bàn tiệc.
Ôn Thời Ý nới cà vạt bồi đạo diễn uống rượu liếc mắt nhìn hắn, nghiêng người hỏi: "Có phải là Hoan Hoan gọi tới không?"
Người đại diện cũng nhìn anh ta một cái, ánh mặt xẹt qua một tia hắc ám, trên mặt lại bình tĩnh, cười nói: "Không phải." Ôn Thời Ý nhíu mày, uống cạn rượu trong ly, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Kỳ quái, hôm nay cô ấy lại không gọi điện cho tôi sao?"
Cô không nhận khăn giấy anh đưa qua, trực tiếp dùng tay lau lau khóe mắt, đôi mắt trong suốt ánh nước, kéo kéo khóe môi, thản nhiên nhìn anh cười: "Em không sao đâu, anh Cẩm Hàn."
"Loại gameshow tình yêu đều là mấy cái này, có khi chỉ vì hiệu quả của chương trình. Cũng giống như đóng phim vậy, bọn họ chắc chắn là có kịch bản trước."
"Thời Ý rất yêu em, còn vì em mà từ chối cảnh hôn, cũng vì vậy mà để mất rất nhiều tài nguyên…"
"Thân là vị hôn thê của anh ấy, có lẽ em cũng nên rộng lượng một chút."
Cô hít hít cái mũi, cố gắng mỉm cười, cố gắng thuyết phục bản thân mình.
Ôn Cẩm Hàn nhấp môi mỏng, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt cô, cái gì cũng không nói.
Anh cầm lấy khăn giấy mà Lục Thời Hoan đã từ chối lau khóe mắt cho cô, sau đó lại đưa cho cô khăn giấy mới.
Nghĩ nghĩ, vẫn là nên an ủi cô vài câu: "Em không thể rộng lượng cũng không sao."
"Nếu Thời Ý thích em."
"Thì bất luận em là bộ dạng gì, nó cũng đều sẽ thích."
Nhìn thấy Lục Thời Hoan rơi nước mắt, trong lòng Ôn Cẩm Hàn so với cô càng khó chịu hơn.
Nếu Ôn Thời Ý, là người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của Lục Thời Hoan, thì nhất định anh sẽ không để cho cô có cơ hội ở một nơi mà trộm rơi nước mắt.
Nhưng chuyện tình cảm nam nữ, trước nay đểu không thể cưỡng cầu được.
Có thể làm Lục Thời Hoan cười hoặc khóc, từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất Ôn Thời Ý.
------
Buổi chiều 2 giờ 35 phút, tàu đến nhà ga Miên Thành.
Không giống với Dung Thành mây đen đời trời, mưa to chạy dài, Dung Thành là nơi vạn dặm không mây, bầu trời nắng to, nhiệt độ cao đến mức khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
Cùng Ôn Cẩm Hàn tạm biệt, Lục Thời Hoan chỉ vội vàng phất tay, liền chui vào trong taxi ngồi điều hòa.
Xe đi vào từ cổng phía đông của Đại học Miên Thành, trực tiếp đưa Lục Thời Hoan đến trước một tòa nhà.
Lục Thời Hoan bảo người lái xe đợi chô một chút, vội vàng chạy vào tòa nhà, đi đến văn phòng của cố vấn để lấy bằng tốt nghiệp, sau đó lại nhờ lái xe đưa cô đến môt khu phố cổ.
Kéo vali đi qua con hẻm nhỏ để về nhà, Lục Thời Hoan giống như bị lột một lớp da vậy.
Trong nhà chỉ có ông bà nội là đang ở nhà, ba mẹ cô vẫn chưa tan làm, Lục Thời Hoan đem những đặc sản mà mình mang về tặng cho ông bà.
Sau đó mới thoải mái đi tắm rửa, chọn một chiếc váy nhẹ nhàng kiểu Pháp mặc vào.
Váy trắng ngọt ngào mặc trên người Lục Thời Hoan, có một cảm giác mỏng manh không thể tả, khiến cho người ta đặc biệt muốn che chở.
Xoay xở đến 7 giờ tối, Lục Thời Hoan mới quyết định ra ngoài ăn tối cùng Ôn Thời Ý.
Vì không nhận được cuộc gọi nào của Ôn Thời Ý nên cô đành phải gọi điện thoại cho người đại diện của anh, hỏi thăm một chút tình huống bên đó.
Kết quả người đại diện của Ôn Thời Ý nói rằng, đêm nay có một bữa tiệc rất quan trọng, Ôn Thời Ý không thể ăn tối cùng cô được.
Giống như để an ủi Lục Thời Hoan, người đại diện còn nói cô 9 giờ rưỡi tối đi đến hội sở Shangri – La ở Miên Thành.
Nói là sau khi bữa tiệc kết thúc, Ôn Thời Ý sẽ cùng với nhà làm phịm và đạo diễn qua bên đó ca hát.
Nếu như Lục Thời Hoan muốn nhìn nhanh chóng gặp Ôn Thời Ý thì đến lúc đó có thể đi qua, theo chân bọn họ, sau đó có thể nói là trợ lý mới của Ôn Thời Ý.
Lục Thời Hoan do dự một chút rồi đáp ứng.
Cô xác thật rất nhớ Ôn Thời Ý, hơn nữa hôm nay ở trên tàu nhìn thấy anh ta thân mật với ngôi sao nữ trên gameshow, nên lúc này trong lòng Lục Thời Hoan vẫn có vướng mắc.
Cái mụn nhọt này, chỉ có Ôn Thời Ý mới có thể chữa lành cho cô.
-----------------
Khách sạn 5 sao Trung Vinh ở Miên Thành, vừa mới cùng Lục Thời Hoan nói chuyện xong người đại diện đã lập tức đi về bàn tiệc.
Ôn Thời Ý nới cà vạt bồi đạo diễn uống rượu liếc mắt nhìn hắn, nghiêng người hỏi: "Có phải là Hoan Hoan gọi tới không?"
Người đại diện cũng nhìn anh ta một cái, ánh mặt xẹt qua một tia hắc ám, trên mặt lại bình tĩnh, cười nói: "Không phải." Ôn Thời Ý nhíu mày, uống cạn rượu trong ly, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Kỳ quái, hôm nay cô ấy lại không gọi điện cho tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.