Chương 42:
Tụ Đao
27/05/2022
Hoặc là ở trong lòng Lục Thời Hoan, anh có thể là anh trai hàng xóm, có thể là bạn bè, chỉ cần anh giấu kỹ tâm tư mình với cô, bọn họ sẽ có thể chung sống hòa bình lâu dài.
Sau khi nhận ra hậu quả của việc mình liều lĩnh, Ôn Cẩm Hàn nhẫn nhịn đau đớn đem tình yêu tràn đầy từng chút một giấu đi.
Hơn nữa để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho Lục Thời Hoan, gần đây anh cũng tăng cường sức huấn luyện cho mình, làm hết sức để cho mình bận rộn, giúp Lục Thời Hoan kéo dài khoảng cách giữa bọn họ thật vất vả rút ngắn lại.
Như thế, trong lòng Lục Thời Hoan quả thật yên tâm hơn rất nhiều.
Mãi đến cuối tuần, Tạ Thâm đến Dung Thành trước thời hạn, bị Tạ Thiển cưỡng bức mời khách ăn cơm.
Bữa cơm này tuy là Tạ Thâm bỏ tiền ra, nhưng lại là Tạ Thiển làm chủ.
Vì để cảm ơn Ôn Cẩm Hàn trước đó đã giúp đỡ mình, Tạ Thiển đương nhiên là muốn gọi anh qua. Khi Tạ Thiển gọi điện thoại cho Ôn Cẩm Hàn, Lục Thời Hoan ở bên cạnh.
Hai người bọn họ nói cái gì đó trong điện thoại, Lục Thời Hoan nghe rất rõ ràng.
Tạ Thiển biết đêm nay Ôn Cẩm Hàn không cần làm nhiệm vụ, mới cố ý chọn đêm nay, kết quả người đàn ông ở đầu dây bên kia lại uyển chuyển từ chối, chỉ nói bên kia anh vừa vặn có một người bạn mời ăn cơm.
Lục Thời Hoan nghe thấy Ôn Cẩm Hàn trả lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy trống rỗng.
Sau khi khoảng cách giữa cô và Ôn Cẩm Hàn kéo dài ra, cái loại cảm giác khác thường này quả thật đã biến mất.
Thay vào đó, hàng ngày hồn ở trên mây và cảm giác trống rỗng lúc nào cũng nồng đậm.
Ngay khi Lục Thời Hoan thất thần, Tạ Thiển lại đưa ra lời mời Ôn Cẩm Hàn ở đầu dây bên kia, hơn nữa còn đề nghị bảo anh mang người bạn kia của anh tới đây, mọi người cùng nhau ăn co'm.
Với một lời mời nồng nhiệt như vậy, ngay cả Khúc Thành Phong bên cạnh Ôn Cẩm Hàn cũng nghe không nổi, trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động của Ôn Cẩm Hàn, thay anh đồng ý.
Sau khi cúp máy, Khúc Thành Phong trả lại điện thoại cho Ôn Cẩm Hàn.
"Con gái nhà người ta mời cậu ăn cơm, cậu không vội vàng đáp ứng, còn mạnh mẽ từ chối cái gì?”
"Cho dù cậu không thích cô gái kia, thì cậu có thể giới thiệu cô ấy với tôi, trong nhà đang thúc giục tôi đi xem mắt đây.”
Khúc Thành Phong nửa đùa nửa thật, ý đồ làm giảm bớt tâm tình buồn bực của Ôn Cẩm Hàn.
Thật sự đêm nay gặp mặt, là Ôn Cẩm Hàn chủ động hẹn anh ta.
Nói là ăn cơm, nhưng trên thực tế Ôn Cẩm Hàn là muốn tìm người cùng anh uống chút bia. Đêm nay Chúc Khiêm mang theo những người khác trong đội làm nhiệm vụ không trông cậy vào được, cho nên Ôn Cẩm Hàn mới gọi điện thoại cho Khúc Thành Phong.
Sau khi gặp mặt, Khúc Thành Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự thật tâm tình Ôn Cẩm Hàn không tốt.
Lúc này bỗng nhiên có người gọi điện thoại cho anh muốn mời anh ăn cơm, chiếu theo tính tình Ôn Cẩm Hàn, đoán chừng ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe máy, hoặc là nhận rồi lạnh lùng từ chối sau đó cúp máy.
Nhưng tối nay anh không chỉ nhận điện thoại, mà nói chuyện với cô gái ở đầu dây bên kia còn nhẹ giọng thì thầm.
Khúc Thành Phong cảm thấy kỳ quái, lúc này mới thay anh đồng ý việc ăn cơm, tính toán đi theo Ôn Cẩm Hàn đi gặp cô gái có thể khiến anh nhẫn nại nói chuyện điện thoại như vậy.
Tám giờ tối, ở ngoại ô phía nam của Dung Thành.
Ôn Cẩm Hàn và Khúc Thành Phong bắt taxi đến và nhìn thấy Tạ Thiển cùng cả ba người đang đợi họ ở cửa nhà hàng.
Thất Hương lâu là một nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng ở Dung Thành có một lượng khách hàng đông đảo.
Lục Thời Hoan và những người khác đứng đợi ở cửa hơn nửa tiếng trước khi người phục vụ tới mời họ vào tòa nhà.
Ngay khi họ chuẩn bị đi vào, Ôn Cẩm Hàn cùng với bạn của anh cũng đã đến.
Thật trùng hợp, bạn của Ôn Cẩm Hàn lại là một người Tạ Thiển biết mặt.
“Khúc Thành Phong, bạn của tôi.” Ôn Cẩm Hàn giới thiệu ngắn gọn.
Bất giác, ánh mắt của anh chuyển từ Tạ Thiển và Tạ Thâm lên người Lục Thời Hoan.
Lúc đó Lục Thời Hoan đang chăm chú nghe giới thiệu về Khúc Thành Phong, ánh mắt rơi vào Khúc Thành Phong, cô khá hứng thú đến người mà Ôn Cẩm Hàn gọi là "bạn".
Khúc Thành Phong nhìn Tạ Thiển, anh ta ngạc nhiên hai giây, quay đầu nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn, cười tinh nghịch: "Cô ấy là cô gái gọi điện mời cậu đi ăn tối."
Sau khi nhận ra hậu quả của việc mình liều lĩnh, Ôn Cẩm Hàn nhẫn nhịn đau đớn đem tình yêu tràn đầy từng chút một giấu đi.
Hơn nữa để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho Lục Thời Hoan, gần đây anh cũng tăng cường sức huấn luyện cho mình, làm hết sức để cho mình bận rộn, giúp Lục Thời Hoan kéo dài khoảng cách giữa bọn họ thật vất vả rút ngắn lại.
Như thế, trong lòng Lục Thời Hoan quả thật yên tâm hơn rất nhiều.
Mãi đến cuối tuần, Tạ Thâm đến Dung Thành trước thời hạn, bị Tạ Thiển cưỡng bức mời khách ăn cơm.
Bữa cơm này tuy là Tạ Thâm bỏ tiền ra, nhưng lại là Tạ Thiển làm chủ.
Vì để cảm ơn Ôn Cẩm Hàn trước đó đã giúp đỡ mình, Tạ Thiển đương nhiên là muốn gọi anh qua. Khi Tạ Thiển gọi điện thoại cho Ôn Cẩm Hàn, Lục Thời Hoan ở bên cạnh.
Hai người bọn họ nói cái gì đó trong điện thoại, Lục Thời Hoan nghe rất rõ ràng.
Tạ Thiển biết đêm nay Ôn Cẩm Hàn không cần làm nhiệm vụ, mới cố ý chọn đêm nay, kết quả người đàn ông ở đầu dây bên kia lại uyển chuyển từ chối, chỉ nói bên kia anh vừa vặn có một người bạn mời ăn cơm.
Lục Thời Hoan nghe thấy Ôn Cẩm Hàn trả lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy trống rỗng.
Sau khi khoảng cách giữa cô và Ôn Cẩm Hàn kéo dài ra, cái loại cảm giác khác thường này quả thật đã biến mất.
Thay vào đó, hàng ngày hồn ở trên mây và cảm giác trống rỗng lúc nào cũng nồng đậm.
Ngay khi Lục Thời Hoan thất thần, Tạ Thiển lại đưa ra lời mời Ôn Cẩm Hàn ở đầu dây bên kia, hơn nữa còn đề nghị bảo anh mang người bạn kia của anh tới đây, mọi người cùng nhau ăn co'm.
Với một lời mời nồng nhiệt như vậy, ngay cả Khúc Thành Phong bên cạnh Ôn Cẩm Hàn cũng nghe không nổi, trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động của Ôn Cẩm Hàn, thay anh đồng ý.
Sau khi cúp máy, Khúc Thành Phong trả lại điện thoại cho Ôn Cẩm Hàn.
"Con gái nhà người ta mời cậu ăn cơm, cậu không vội vàng đáp ứng, còn mạnh mẽ từ chối cái gì?”
"Cho dù cậu không thích cô gái kia, thì cậu có thể giới thiệu cô ấy với tôi, trong nhà đang thúc giục tôi đi xem mắt đây.”
Khúc Thành Phong nửa đùa nửa thật, ý đồ làm giảm bớt tâm tình buồn bực của Ôn Cẩm Hàn.
Thật sự đêm nay gặp mặt, là Ôn Cẩm Hàn chủ động hẹn anh ta.
Nói là ăn cơm, nhưng trên thực tế Ôn Cẩm Hàn là muốn tìm người cùng anh uống chút bia. Đêm nay Chúc Khiêm mang theo những người khác trong đội làm nhiệm vụ không trông cậy vào được, cho nên Ôn Cẩm Hàn mới gọi điện thoại cho Khúc Thành Phong.
Sau khi gặp mặt, Khúc Thành Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự thật tâm tình Ôn Cẩm Hàn không tốt.
Lúc này bỗng nhiên có người gọi điện thoại cho anh muốn mời anh ăn cơm, chiếu theo tính tình Ôn Cẩm Hàn, đoán chừng ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe máy, hoặc là nhận rồi lạnh lùng từ chối sau đó cúp máy.
Nhưng tối nay anh không chỉ nhận điện thoại, mà nói chuyện với cô gái ở đầu dây bên kia còn nhẹ giọng thì thầm.
Khúc Thành Phong cảm thấy kỳ quái, lúc này mới thay anh đồng ý việc ăn cơm, tính toán đi theo Ôn Cẩm Hàn đi gặp cô gái có thể khiến anh nhẫn nại nói chuyện điện thoại như vậy.
Tám giờ tối, ở ngoại ô phía nam của Dung Thành.
Ôn Cẩm Hàn và Khúc Thành Phong bắt taxi đến và nhìn thấy Tạ Thiển cùng cả ba người đang đợi họ ở cửa nhà hàng.
Thất Hương lâu là một nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng ở Dung Thành có một lượng khách hàng đông đảo.
Lục Thời Hoan và những người khác đứng đợi ở cửa hơn nửa tiếng trước khi người phục vụ tới mời họ vào tòa nhà.
Ngay khi họ chuẩn bị đi vào, Ôn Cẩm Hàn cùng với bạn của anh cũng đã đến.
Thật trùng hợp, bạn của Ôn Cẩm Hàn lại là một người Tạ Thiển biết mặt.
“Khúc Thành Phong, bạn của tôi.” Ôn Cẩm Hàn giới thiệu ngắn gọn.
Bất giác, ánh mắt của anh chuyển từ Tạ Thiển và Tạ Thâm lên người Lục Thời Hoan.
Lúc đó Lục Thời Hoan đang chăm chú nghe giới thiệu về Khúc Thành Phong, ánh mắt rơi vào Khúc Thành Phong, cô khá hứng thú đến người mà Ôn Cẩm Hàn gọi là "bạn".
Khúc Thành Phong nhìn Tạ Thiển, anh ta ngạc nhiên hai giây, quay đầu nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn, cười tinh nghịch: "Cô ấy là cô gái gọi điện mời cậu đi ăn tối."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.