Chương 50:
Tụ Đao
27/05/2022
Trên thực tế, Ôn Cẩm Hàn không biết chi tiết về mối quan hệ của Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý.
Nhưng trên đường sắt cao tốc ngày hôm đó, Lục Thời Hoan dịu dàng thuyết phục, Ôn Cẩm Hàn vẫn nhớ như in. Hoan Hoan của anh lại không được yêu thương như vậy.
Cô buồn vì Ôn Thời Ý không giữ lời hứa, vậy thôi.
Ôn Cẩm Hàn tin rằng qua thời gian, Ôn Thời Ý cũng có thể hiểu ra điều này. Anh ta bây giờ hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc bản thân mình, cảm thấy thiệt thòi, vì vậy anh ta đã oán hận Lục Thời Hoan.
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đại để đó là như thế.
Một người cho rằng mình đã phải trả giá quá đắt, bản thân làm ra chuyện sai lầm cũng chỉ là thân bất do kỉ, còn người kia thì cứ kéo chân mình lại cho nên mới dẫn đến chia tay... Riêng bản thân cuối cùng lại đi vào ngõ cụt của oán hận.
Một điều quan trọng nữa là lời hứa và thái độ.
Cho nên xét đến cùng, nguyên nhân Lục Thời Hoan cùng Ôn Thời Ý chia tay ở chỗ bọn họ có điểm mấu chốt khác nhau, không thể cùng một tần số mà thôi.
Đều là đàn ông, Ôn Cẩm Hàn hiểu được suy nghĩ của Ôn Thời Ý.
Cho nên anh mới có thể nói những lời này, mong muốn Ôn Thời Ý thức tỉnh.
Hành lang lại lần nữa lâm vào trầm mặc, Ôn Thời Ý bị lời nói của Ôn Cẩm Hàn kinh sợ, toàn thân cứng đờ mà dựa vào trên tường, rũ mắt một hồi lâu chưa động.
Ánh đèn mờ nhạt phủ trên người anh ta như một tầng sa mỏng, nhưng cũng không che được vẻ cô đơn và buồn bã tỏa ra từ Ôn Thời Ý.
Ôn Cẩm Hàn nghiêm túc liếc mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng vẫn là giơ tay vỗ thật mạnh vào bả vai của người đối diện, nói một câu: “Tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng là nặng trĩu, ngũ vị trần tạp.
Ôn Cẩm Hàn có thể rõ ràng cảm nhận được đôi tay của mình đang run rẩy trong túi quần, đó là điều mà anh sợ hãi.
Sợ lời này của mình hôm nay sẽ thật sự đánh thức Ôn Thời Ý, sợ Ôn Thời Ý cùng Lục Thời Hoan chọn một ngày đẹp trời sẽ quay lại , sợ chính mình lại một lần trở thành người ngoài cuộc.
Nỗi sợ hãi này chính là đám mây đen trên đầu Ôn Cẩm Hàn, vào lúc này khi anh bước đi, sấm chớp và sấm sét không ngừng nổ tung.
Ôn Cẩm Hàn đi vào nhà vệ sinh.
Ôn Thời Ý đang dựa vào tường rốt cuộc cũng nhúc nhích, nhướng mắt nhìn theo.
Anh mơ hồ hiểu được ý của Ôn Cẩm Hàn, đồng thời cũng biết mình sai rồi.
Nhưng anh ta không muốn thỏa hiệp chuyện này, anh ta chỉ muốn đợi Lục Thời Hoan hối hận quay đầu lại, anh ta chắc chắn cô sẽ như vậy.
Sau khi Ôn Thời Hoan uống một viên "thuốc an thần" cho mình, thất hồn lạc phách quay về phòng ăn.
Trên hành lang trống trải, chỉ còn lại Lục Thời Hoan, dựa vào bức tường lạnh lẽo ở góc.
Ánh mắt của cô cuối cùng cũng tập trung vào phía trước, như có một làn gió lướt qua cơ thể, làm phẳng tất cả các nếp gấp trong lòng và đả thông đường kinh mạch.
Tóm lại, sau khi nghe những gì Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý nói, lòng cô chợt hiểu ra, toàn thân trở nhẹ nhõm hẳn.
Đúng vậy, trong mối quan hệ với Ôn Thời Ý, cô chưa bao giờ chủ động đưa ra những điều kiện để níu giữ anh ta.
Tất cả xiềng xích đều do Ôn Thời Ý tự mình đeo vào, lúc này anh ta cảm thấy mệt mỏi muốn tìm cách cởi nó ra, liền đổ hết tội cho cô.
Trong trường hợp này, Lục Thời Hoan không có gì để xin lỗi.
Rốt cuộc, trong mối quan hệ của họ cô đã luôn yêu anh ta bằng cả trái tim mình.
Sau khi cởi bỏ tảng đá nặng nề trong lòng, Lục Thời Hoan trở về phòng, bước chân đã nhẹ đi rất nhiều.
Lúc đó, Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý đã lần lượt quay lại.
Áp suất không khí trong phòng rất thấp, bầu không khí căng thẳng giữa Tạ Thiển và Cao Minh Nguyệt chỉ dịu đi khi Lục Thời Hoan trở lại.
Tạ Thiển có chút lo lắng cho Lục Thời Hoan, muốn hỏi quan tâm vài câu, nhưng lại nhìn thấy khóe miệng Lục Thời Hoan nở nụ cười, đôi mắt như ánh sao sáng ngời.
Vẻ mặt thoải mái và vui vẻ không có vẻ gì là giả vờ.
Lục Thời Hoan dường như không buồn lắm, và cũng không cần sự an ủi của cô ấy cho lắm.
Nhưng trên đường sắt cao tốc ngày hôm đó, Lục Thời Hoan dịu dàng thuyết phục, Ôn Cẩm Hàn vẫn nhớ như in. Hoan Hoan của anh lại không được yêu thương như vậy.
Cô buồn vì Ôn Thời Ý không giữ lời hứa, vậy thôi.
Ôn Cẩm Hàn tin rằng qua thời gian, Ôn Thời Ý cũng có thể hiểu ra điều này. Anh ta bây giờ hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc bản thân mình, cảm thấy thiệt thòi, vì vậy anh ta đã oán hận Lục Thời Hoan.
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đại để đó là như thế.
Một người cho rằng mình đã phải trả giá quá đắt, bản thân làm ra chuyện sai lầm cũng chỉ là thân bất do kỉ, còn người kia thì cứ kéo chân mình lại cho nên mới dẫn đến chia tay... Riêng bản thân cuối cùng lại đi vào ngõ cụt của oán hận.
Một điều quan trọng nữa là lời hứa và thái độ.
Cho nên xét đến cùng, nguyên nhân Lục Thời Hoan cùng Ôn Thời Ý chia tay ở chỗ bọn họ có điểm mấu chốt khác nhau, không thể cùng một tần số mà thôi.
Đều là đàn ông, Ôn Cẩm Hàn hiểu được suy nghĩ của Ôn Thời Ý.
Cho nên anh mới có thể nói những lời này, mong muốn Ôn Thời Ý thức tỉnh.
Hành lang lại lần nữa lâm vào trầm mặc, Ôn Thời Ý bị lời nói của Ôn Cẩm Hàn kinh sợ, toàn thân cứng đờ mà dựa vào trên tường, rũ mắt một hồi lâu chưa động.
Ánh đèn mờ nhạt phủ trên người anh ta như một tầng sa mỏng, nhưng cũng không che được vẻ cô đơn và buồn bã tỏa ra từ Ôn Thời Ý.
Ôn Cẩm Hàn nghiêm túc liếc mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng vẫn là giơ tay vỗ thật mạnh vào bả vai của người đối diện, nói một câu: “Tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng là nặng trĩu, ngũ vị trần tạp.
Ôn Cẩm Hàn có thể rõ ràng cảm nhận được đôi tay của mình đang run rẩy trong túi quần, đó là điều mà anh sợ hãi.
Sợ lời này của mình hôm nay sẽ thật sự đánh thức Ôn Thời Ý, sợ Ôn Thời Ý cùng Lục Thời Hoan chọn một ngày đẹp trời sẽ quay lại , sợ chính mình lại một lần trở thành người ngoài cuộc.
Nỗi sợ hãi này chính là đám mây đen trên đầu Ôn Cẩm Hàn, vào lúc này khi anh bước đi, sấm chớp và sấm sét không ngừng nổ tung.
Ôn Cẩm Hàn đi vào nhà vệ sinh.
Ôn Thời Ý đang dựa vào tường rốt cuộc cũng nhúc nhích, nhướng mắt nhìn theo.
Anh mơ hồ hiểu được ý của Ôn Cẩm Hàn, đồng thời cũng biết mình sai rồi.
Nhưng anh ta không muốn thỏa hiệp chuyện này, anh ta chỉ muốn đợi Lục Thời Hoan hối hận quay đầu lại, anh ta chắc chắn cô sẽ như vậy.
Sau khi Ôn Thời Hoan uống một viên "thuốc an thần" cho mình, thất hồn lạc phách quay về phòng ăn.
Trên hành lang trống trải, chỉ còn lại Lục Thời Hoan, dựa vào bức tường lạnh lẽo ở góc.
Ánh mắt của cô cuối cùng cũng tập trung vào phía trước, như có một làn gió lướt qua cơ thể, làm phẳng tất cả các nếp gấp trong lòng và đả thông đường kinh mạch.
Tóm lại, sau khi nghe những gì Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý nói, lòng cô chợt hiểu ra, toàn thân trở nhẹ nhõm hẳn.
Đúng vậy, trong mối quan hệ với Ôn Thời Ý, cô chưa bao giờ chủ động đưa ra những điều kiện để níu giữ anh ta.
Tất cả xiềng xích đều do Ôn Thời Ý tự mình đeo vào, lúc này anh ta cảm thấy mệt mỏi muốn tìm cách cởi nó ra, liền đổ hết tội cho cô.
Trong trường hợp này, Lục Thời Hoan không có gì để xin lỗi.
Rốt cuộc, trong mối quan hệ của họ cô đã luôn yêu anh ta bằng cả trái tim mình.
Sau khi cởi bỏ tảng đá nặng nề trong lòng, Lục Thời Hoan trở về phòng, bước chân đã nhẹ đi rất nhiều.
Lúc đó, Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý đã lần lượt quay lại.
Áp suất không khí trong phòng rất thấp, bầu không khí căng thẳng giữa Tạ Thiển và Cao Minh Nguyệt chỉ dịu đi khi Lục Thời Hoan trở lại.
Tạ Thiển có chút lo lắng cho Lục Thời Hoan, muốn hỏi quan tâm vài câu, nhưng lại nhìn thấy khóe miệng Lục Thời Hoan nở nụ cười, đôi mắt như ánh sao sáng ngời.
Vẻ mặt thoải mái và vui vẻ không có vẻ gì là giả vờ.
Lục Thời Hoan dường như không buồn lắm, và cũng không cần sự an ủi của cô ấy cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.