Chương 69: Chặn đánh
Vô Danh Hiền Giả
23/03/2022
Nếu Hoàng Phong biết những suy luận, tính toán của Hoắc gia thì hắn cũng phải toát mồ hôi hột.
Cũng may sao Hoắc gia cho rằng ẩn nặc kỹ xảo và tiềm hành Thuật pháp là do Thăng Long thành cung cấp cho Hoàng Phong trả giá cho loài cao cấp Linh thảo mà hắn đem về nếu không đã sớm nghi ngờ Hoàng Phong là Vô danh.
Toàn lực chạy vội không cho Hoàng Phong quá nhiều tinh lực suy nghĩ lung tung.
Nếu không sớm chạy khỏi khu vực Hoắc gia bố trí, việc bị bắt chỉ là sớm muộn.
Trong đầu Hoàng Phong nhớ lại bản đồ khu vực xung quanh, hắn đang cố tìm cơ hội chạy thoát hoặc bỏ rơi Nguyên Anh đang bám theo kia.
Nhớ đến con sông to lớn lần trước, Hoàng Phong vừa định lặp lại tình huống lần trước chạy trốn nhưng lập tức lại phủ định.
Trong ngắn ngủi mấy chục năm tấn giai thành Nguyên Anh đâu có ai là kẻ ngu, đã một lần bị thua thiệt hắn không tin tên kia không biết đề phòng.
Vừa cao tốc chạy trốn, vừa phân chút tinh lực hỏi Hệ Thống:
- Ngươi có đề nghị gì sao?
- Chạy thôi. Đứng lại là ngươi chết chắc.
- Cái đó ta cũng biết. Ta hỏi mi là có đề nghị nào tốt hơn không?
Chưa kịp Hệ Thống trả lời, trước mặt Hoàng Phong một cỗ chân cương hình thành đại thủ đập ngay mặt hắn.
Hoàng Phong chẳng kịp nói năng, nghiêng người nhảy sang bên trái sau đó thuấn pháp một mặt Pháp thuật hộ thuẫn chống đỡ trước người.
Đúng như dự đoán của hắn, một chân cương nắm đấm đi theo ngay phía sau chân cương đại thủ ầm ầm kéo đến đập vào Pháp thuật hộ thuẫn.
Chân cương mạnh mẽ va chạm sau đó ầm vang bạo phát kích phá không khí cùng đất đai trước mặt như một quả bom nhỏ bạo phát giữa hai bức tường khiến Hoàng Phong không thể không mượn nhờ phản lực thay đổi phương hướng.
Tiếp đón hắn là một tam giai tu luyện giả của Hoắc gia, trên mặt hắn mang nụ cười tàn nhẫn xen chút vui vẻ của kẻ đi săn vớ được con mồi.
Nụ cười của tên kia còn đọng trên môi thì Hoàng Phong đã đấm ra một quyền, quyền lực trầm ổn mang theo ý cảnh khiến cho tên kia còn đang trong niềm vui vẻ, đắc ý không hề nhận ra được một chút khác thường.
Đến lúc hắn nhận thấy chân cương mang theo quyền kình quá gần thân thể thì tất cả đã muộn. Thân thể không có thời gian kịp phản ứng hắn chỉ kịp miễn cưỡng vận lên chân cương tại phía trước ngực.
Theo sau thì quyền cương đã vững chắc nện vào ngực hắn, chân cương và quyền lực khổng lồ đánh vào lồng ngực của hắn khiến nó lõm xuống một khối cực lớn sau đó mang theo cả thân hình đối phương hất bay về phía sau, đụng gãy mấy thân cây mới hết lực phá hoại tán đi.
Không thèm để ý số phận kẻ chặn đường, Hoàng Phong lại cưỡng ép xoay người, né tránh gào thét mà đến một tia chỉ kình.
Chân cương chỉ kình cô đọng như mũi tên, xoẹt qua hông hắn xé rách quần áo, mang theo chút da thịt sau đó chui xuống dưới đất tạo một lỗ to như đạn súng ngắm đánh vào.
Tay phải liên tiếp vỗ ra, lòng bàn tay chân cương tạo thành mặt thuẫn chống đỡ một vài tia chỉ kình tiếp sau bắn đến. Một vài đòn trực tiếp trung hòa còn lại đa phần là chệch hướng đánh bay về phía khác.
Sau hai ba bước kinh thân né tránh, Hoàng Phong thân thể ổn định, quay lại phản công.
Quyền kình vận lên, nắm đấm bao bọc chân cương, toàn thân dung nhập quyền ý, hướng về phía đối phương đập tới.
Tên kia cũng là kẻ liều mạng, thấy nắm đấm Hoàng Phong hướng tới vị trí cũng không phải yếu hại, nảy sinh độc ác, lấy thương đổi thương, tay phải hơi gạt, làm ra một chút phòng ngự giảm bớt lực đạo cùng thương thế, tay trái toàn lực điểm ra, chân cương cực cao nhanh chóng tụ tập nơi ngón tay sau đó bắn về ngực phải Hoàng Phong.
Trúng một đòn toàn lực này, Hoàng Phong chắc chắn tàn phế, đánh mất chiến lực.
Thế nhưng khi chỉ lực bay đến giữa đường, ngực phải Hoàng Phong đột ngột xuất hiện một mặt ma pháp thuẫn mô hình do Tinh thần lực cấu thành. Không đến mười phần trăm giây sau hấp thu chân cương từ trong cơ thể Hoàng Phong tràn ra, cùng Nguyên năng xung quanh, ma pháp thuẫn nhanh chóng thành hình.
Mặt thuẫn nghiêng nghiêng, chân cương chỉ lực va chạm cùng mặt thuẫn sau đó đánh nát mặt thuẫn tiếp tục tiến lên, nhưng lúc này hướng đi đã lệch ra, uy lực và tốc độ cũng giảm xuống, không đâm thẳng ngực phải Hoàng Phong mà xiên xiên bay chéo qua vai phải tạo thành một vết thương nho nhỏ, không chút nào ảnh hưởng tới Hoàng Phong.
Nhìn thấy sát chiêu, lấy thương đổi thương của mình chỉ tạo được chút hiệu quả không đánh kể hai mắt liền mở lớn, miệng muốn nhếch lên, lời thô tục đang muốn văng ra khỏi miệng.
Không để hắn kịp mở miệng, quyền pháp trầm ổn mang theo lực đạo kinh khủng của Hoàng Phong rắn chắc đánh lên vai phải đối phương. Quyền lực quá lớn, chút ngăn cản và lực đạo nhỏ bé từ tay phải của đối phương không chút ảnh hưởng đến lực phá hoại từ nắm đấm của Hoàng Phong.
Ăn trọn một quyền, đối phương ngực phải be bét máu thịt, cả người bay ra ngoài, câu chửi tục tuôn đến khóe miệng lập tức bị đánh vỡ, thay vào đó là một dòng máu đỏ mang theo chút nội tạng từ trong khuôn miệng mở rộng phun ra, đánh vào lớp chân nguyên phòng hộ mỏng manh trên người Hoàng Phong, sau đó theo Hoàng Phong thân thể cao tốc di chuyển mà văng ra bên ngoài.
Không kịp bổ đao, Hoàng Phong lập tức chuyển hướng tiếp tục bỏ chạy thục mạng.
Hắn cũng phải công nhận, mặc dù đối phương là kẻ liều mạng nhưng cũng là tay già đời, tính toán vô cùng chính xác.
Thấy Hoàng Phong chỉ một quyền đơn giản phế bỏ đồng bạn ngang cấp, biết mình tranh đấu bình thường chẳng có kết quả nào tốt, liền trực tiếp lấy thương đổi thương.
Kết quả tuy bởi Hoàng Phong thuấn phát pháp thuật hộ thuẫn mà không được như ý muốn, nhưng một quyền Hoàng Phong đánh ra vào vị trí không phải yếu hại chính xác hoàn toàn không thể miểu sát được đối phương, mà chỉ khiến đối phương trọng thương, bị đánh bay ra ngoài.
So sánh với kết quả của kẻ đầu tiên, rắn chắc ăn một quyền chính giữa lồng ngực, sau đó lập tức lạnh thấu đã tốt hơn khá nhiều.
Hơn nữa do có Nguyên Anh truy kích phía sau, Hoàng Phong cũng không thể tiến lên bổ đao một kẻ đã bị đánh văng ra xa như hắn, khiến hắn hoàn toàn có cơ hội sống sót.
Trong điện quang hỏa thạch, giao tránh chớp mắt gặp nhau mà đối phương có thể căn cứ tình hình biến hóa trong một ý nghĩ làm ra bảo mệnh biện pháp khiến Hoàng Phong cũng phải vừa chạy vừa cảm thán.
“Lưỡi đao liếm máu không có một ai là kẻ cạn dầu.”
Xa xa, đang đuổi tới Hoắc Kiến Thành hoàn toàn đem cuộc giao tranh trong chưa đầy năm giây này nhìn trọn trong mắt.
Không chỉ vô cùng kinh ngạc về việc Hoàng Phong có thể thuấn phát khiên pháp thuật mà còn vô cùng kinh ngạc về cảnh giới và chiến lực của Hoàng Phong.
Chỉ trong mấy tháng không gặp, từ một Trúc cơ hậu kỳ đã tiến giai thành Kim đan đỉnh phong cường giả, hơn nữa chiến lực cực giai, chân cương cô đọng vô cùng tinh thuần, hồn hậu, không có một chút dấu hiệu của vội vàng tấn cấp.
Tất cả điều này càng làm cho Hoắc Kiến Thành đỏ mắt.
Hắn đỏ mắt về cơ duyên mà Hoàng Phong lấy được, không chỉ vớ được một loại cực kỳ cao cấp linh thảo, có thể trong hơn nửa năm cung cấp hắn từ một Luyện khí kỳ nhập môn tiến giai đến Nguyên Đan đỉnh phong, mà còn về những Thuật pháp, võ kỹ hay kỹ xảo Hoàng Phong hiện đang sở hữu.
Tất cả những thứ này nếu đem cho Hoắc gia, đem cho bản thân thì Hoắc Kiến Thành tin tưởng không qua mấy năm, Hoắc gia hắn có thể nhờ vào đó quật khởi, đưa Thẩm tây phát triển thành một cỡ lớn căn cứ, thậm chí siêu cấp căn cứ.
Đỏ mắt vì lòng tham, Hoắc Kiến Thành cũng không quên vận dụng nguyên lực vào âm thanh, lên tiếng nhắc nhở cấp dưới:
- Tất cả cẩn thận, đối phương đã tấn giai Kim đan đỉnh phong, chiến lực cực kỳ mạnh mẽ, chặn đường toàn lực lấy dây dưa kéo dài thời gian làm chủ không cần liều mạng, chờ ta đến thu thập.
Tiếng hét của hắn được Nguyên lực bổ trợ, thanh âm vang dội cực tốc lan xa.
Có Nguyên năng cường hóa, tốc độ của âm thanh lan truyền trong không khí gia tăng gấp mấy lần bình thường. Hoàng Phong mặc dù đang dốc hết tốc lực chạy vội, tốc độ lên tới gần 200 mét trên giây nhưng chỉ vài ba giây sau là tiếng hô của Hoắc Kiến Thành vượt qua người hắn, thông báo được cho mấy kẻ chặn đường phía trước.
Âm thanh đi qua, thậm chí còn khiến cho màng nhĩ ong ong rung động, cây cối xào xạc, mặt nước tung tóe. So sánh với Sư Tử hống trong mấy quyển tiểu thuyết trước đây Hoàng Phong đọc lúc giải trí tuyệt đối chỉ hơn không kém.
(Hoàng Phong quyền pháp là mang theo quyền ý, nhìn ngoài thì cực chậm và trầm ổn nhưng thực chất nhanh chóng vô cùng, gây ra ảo giác về thời gian và tốc độ ra quyền cực kỳ mãnh liệt, tên đầu tiên do ảo giác lên đánh giá sai lầm mà biến chiêu chống đỡ không kịp dẫn tới bị Hoàng Phong một quyền miểu sát.
Người thứ hai lúc đó, Hoàng Phong tay phải vừa đỡ xong chỉ lực, chân nguyên lại dồn vào tay trái ra quyền, đối phương nắm chắc tay phải Hoàng Phong không thể quay về đỡ lại chỉ lực mới dám toàn lực lấy thương đổi thương nhưng lại bị pháp thuật hộ thuẫn gắng gượng chống đỡ và làm chệch hướng. Nếu Hoàng Phong không có hộ thuẫn lúc đó, kết quả sẽ thành lưỡng bại câu thương đúng như đối phương mong muốn, sau đó bị Hoắc Kiến Thành đến sau thu thập.
Hoàng Phong nó đang toàn lực chạy trốn, không có thời gian ngẫm nghĩ và tổng kết chiến đấu, tác đây nhảy vô nói thay sợ để sang mấy chương sau mới giải thích thì các đạo hữu quên hết.
Cũng may sao Hoắc gia cho rằng ẩn nặc kỹ xảo và tiềm hành Thuật pháp là do Thăng Long thành cung cấp cho Hoàng Phong trả giá cho loài cao cấp Linh thảo mà hắn đem về nếu không đã sớm nghi ngờ Hoàng Phong là Vô danh.
Toàn lực chạy vội không cho Hoàng Phong quá nhiều tinh lực suy nghĩ lung tung.
Nếu không sớm chạy khỏi khu vực Hoắc gia bố trí, việc bị bắt chỉ là sớm muộn.
Trong đầu Hoàng Phong nhớ lại bản đồ khu vực xung quanh, hắn đang cố tìm cơ hội chạy thoát hoặc bỏ rơi Nguyên Anh đang bám theo kia.
Nhớ đến con sông to lớn lần trước, Hoàng Phong vừa định lặp lại tình huống lần trước chạy trốn nhưng lập tức lại phủ định.
Trong ngắn ngủi mấy chục năm tấn giai thành Nguyên Anh đâu có ai là kẻ ngu, đã một lần bị thua thiệt hắn không tin tên kia không biết đề phòng.
Vừa cao tốc chạy trốn, vừa phân chút tinh lực hỏi Hệ Thống:
- Ngươi có đề nghị gì sao?
- Chạy thôi. Đứng lại là ngươi chết chắc.
- Cái đó ta cũng biết. Ta hỏi mi là có đề nghị nào tốt hơn không?
Chưa kịp Hệ Thống trả lời, trước mặt Hoàng Phong một cỗ chân cương hình thành đại thủ đập ngay mặt hắn.
Hoàng Phong chẳng kịp nói năng, nghiêng người nhảy sang bên trái sau đó thuấn pháp một mặt Pháp thuật hộ thuẫn chống đỡ trước người.
Đúng như dự đoán của hắn, một chân cương nắm đấm đi theo ngay phía sau chân cương đại thủ ầm ầm kéo đến đập vào Pháp thuật hộ thuẫn.
Chân cương mạnh mẽ va chạm sau đó ầm vang bạo phát kích phá không khí cùng đất đai trước mặt như một quả bom nhỏ bạo phát giữa hai bức tường khiến Hoàng Phong không thể không mượn nhờ phản lực thay đổi phương hướng.
Tiếp đón hắn là một tam giai tu luyện giả của Hoắc gia, trên mặt hắn mang nụ cười tàn nhẫn xen chút vui vẻ của kẻ đi săn vớ được con mồi.
Nụ cười của tên kia còn đọng trên môi thì Hoàng Phong đã đấm ra một quyền, quyền lực trầm ổn mang theo ý cảnh khiến cho tên kia còn đang trong niềm vui vẻ, đắc ý không hề nhận ra được một chút khác thường.
Đến lúc hắn nhận thấy chân cương mang theo quyền kình quá gần thân thể thì tất cả đã muộn. Thân thể không có thời gian kịp phản ứng hắn chỉ kịp miễn cưỡng vận lên chân cương tại phía trước ngực.
Theo sau thì quyền cương đã vững chắc nện vào ngực hắn, chân cương và quyền lực khổng lồ đánh vào lồng ngực của hắn khiến nó lõm xuống một khối cực lớn sau đó mang theo cả thân hình đối phương hất bay về phía sau, đụng gãy mấy thân cây mới hết lực phá hoại tán đi.
Không thèm để ý số phận kẻ chặn đường, Hoàng Phong lại cưỡng ép xoay người, né tránh gào thét mà đến một tia chỉ kình.
Chân cương chỉ kình cô đọng như mũi tên, xoẹt qua hông hắn xé rách quần áo, mang theo chút da thịt sau đó chui xuống dưới đất tạo một lỗ to như đạn súng ngắm đánh vào.
Tay phải liên tiếp vỗ ra, lòng bàn tay chân cương tạo thành mặt thuẫn chống đỡ một vài tia chỉ kình tiếp sau bắn đến. Một vài đòn trực tiếp trung hòa còn lại đa phần là chệch hướng đánh bay về phía khác.
Sau hai ba bước kinh thân né tránh, Hoàng Phong thân thể ổn định, quay lại phản công.
Quyền kình vận lên, nắm đấm bao bọc chân cương, toàn thân dung nhập quyền ý, hướng về phía đối phương đập tới.
Tên kia cũng là kẻ liều mạng, thấy nắm đấm Hoàng Phong hướng tới vị trí cũng không phải yếu hại, nảy sinh độc ác, lấy thương đổi thương, tay phải hơi gạt, làm ra một chút phòng ngự giảm bớt lực đạo cùng thương thế, tay trái toàn lực điểm ra, chân cương cực cao nhanh chóng tụ tập nơi ngón tay sau đó bắn về ngực phải Hoàng Phong.
Trúng một đòn toàn lực này, Hoàng Phong chắc chắn tàn phế, đánh mất chiến lực.
Thế nhưng khi chỉ lực bay đến giữa đường, ngực phải Hoàng Phong đột ngột xuất hiện một mặt ma pháp thuẫn mô hình do Tinh thần lực cấu thành. Không đến mười phần trăm giây sau hấp thu chân cương từ trong cơ thể Hoàng Phong tràn ra, cùng Nguyên năng xung quanh, ma pháp thuẫn nhanh chóng thành hình.
Mặt thuẫn nghiêng nghiêng, chân cương chỉ lực va chạm cùng mặt thuẫn sau đó đánh nát mặt thuẫn tiếp tục tiến lên, nhưng lúc này hướng đi đã lệch ra, uy lực và tốc độ cũng giảm xuống, không đâm thẳng ngực phải Hoàng Phong mà xiên xiên bay chéo qua vai phải tạo thành một vết thương nho nhỏ, không chút nào ảnh hưởng tới Hoàng Phong.
Nhìn thấy sát chiêu, lấy thương đổi thương của mình chỉ tạo được chút hiệu quả không đánh kể hai mắt liền mở lớn, miệng muốn nhếch lên, lời thô tục đang muốn văng ra khỏi miệng.
Không để hắn kịp mở miệng, quyền pháp trầm ổn mang theo lực đạo kinh khủng của Hoàng Phong rắn chắc đánh lên vai phải đối phương. Quyền lực quá lớn, chút ngăn cản và lực đạo nhỏ bé từ tay phải của đối phương không chút ảnh hưởng đến lực phá hoại từ nắm đấm của Hoàng Phong.
Ăn trọn một quyền, đối phương ngực phải be bét máu thịt, cả người bay ra ngoài, câu chửi tục tuôn đến khóe miệng lập tức bị đánh vỡ, thay vào đó là một dòng máu đỏ mang theo chút nội tạng từ trong khuôn miệng mở rộng phun ra, đánh vào lớp chân nguyên phòng hộ mỏng manh trên người Hoàng Phong, sau đó theo Hoàng Phong thân thể cao tốc di chuyển mà văng ra bên ngoài.
Không kịp bổ đao, Hoàng Phong lập tức chuyển hướng tiếp tục bỏ chạy thục mạng.
Hắn cũng phải công nhận, mặc dù đối phương là kẻ liều mạng nhưng cũng là tay già đời, tính toán vô cùng chính xác.
Thấy Hoàng Phong chỉ một quyền đơn giản phế bỏ đồng bạn ngang cấp, biết mình tranh đấu bình thường chẳng có kết quả nào tốt, liền trực tiếp lấy thương đổi thương.
Kết quả tuy bởi Hoàng Phong thuấn phát pháp thuật hộ thuẫn mà không được như ý muốn, nhưng một quyền Hoàng Phong đánh ra vào vị trí không phải yếu hại chính xác hoàn toàn không thể miểu sát được đối phương, mà chỉ khiến đối phương trọng thương, bị đánh bay ra ngoài.
So sánh với kết quả của kẻ đầu tiên, rắn chắc ăn một quyền chính giữa lồng ngực, sau đó lập tức lạnh thấu đã tốt hơn khá nhiều.
Hơn nữa do có Nguyên Anh truy kích phía sau, Hoàng Phong cũng không thể tiến lên bổ đao một kẻ đã bị đánh văng ra xa như hắn, khiến hắn hoàn toàn có cơ hội sống sót.
Trong điện quang hỏa thạch, giao tránh chớp mắt gặp nhau mà đối phương có thể căn cứ tình hình biến hóa trong một ý nghĩ làm ra bảo mệnh biện pháp khiến Hoàng Phong cũng phải vừa chạy vừa cảm thán.
“Lưỡi đao liếm máu không có một ai là kẻ cạn dầu.”
Xa xa, đang đuổi tới Hoắc Kiến Thành hoàn toàn đem cuộc giao tranh trong chưa đầy năm giây này nhìn trọn trong mắt.
Không chỉ vô cùng kinh ngạc về việc Hoàng Phong có thể thuấn phát khiên pháp thuật mà còn vô cùng kinh ngạc về cảnh giới và chiến lực của Hoàng Phong.
Chỉ trong mấy tháng không gặp, từ một Trúc cơ hậu kỳ đã tiến giai thành Kim đan đỉnh phong cường giả, hơn nữa chiến lực cực giai, chân cương cô đọng vô cùng tinh thuần, hồn hậu, không có một chút dấu hiệu của vội vàng tấn cấp.
Tất cả điều này càng làm cho Hoắc Kiến Thành đỏ mắt.
Hắn đỏ mắt về cơ duyên mà Hoàng Phong lấy được, không chỉ vớ được một loại cực kỳ cao cấp linh thảo, có thể trong hơn nửa năm cung cấp hắn từ một Luyện khí kỳ nhập môn tiến giai đến Nguyên Đan đỉnh phong, mà còn về những Thuật pháp, võ kỹ hay kỹ xảo Hoàng Phong hiện đang sở hữu.
Tất cả những thứ này nếu đem cho Hoắc gia, đem cho bản thân thì Hoắc Kiến Thành tin tưởng không qua mấy năm, Hoắc gia hắn có thể nhờ vào đó quật khởi, đưa Thẩm tây phát triển thành một cỡ lớn căn cứ, thậm chí siêu cấp căn cứ.
Đỏ mắt vì lòng tham, Hoắc Kiến Thành cũng không quên vận dụng nguyên lực vào âm thanh, lên tiếng nhắc nhở cấp dưới:
- Tất cả cẩn thận, đối phương đã tấn giai Kim đan đỉnh phong, chiến lực cực kỳ mạnh mẽ, chặn đường toàn lực lấy dây dưa kéo dài thời gian làm chủ không cần liều mạng, chờ ta đến thu thập.
Tiếng hét của hắn được Nguyên lực bổ trợ, thanh âm vang dội cực tốc lan xa.
Có Nguyên năng cường hóa, tốc độ của âm thanh lan truyền trong không khí gia tăng gấp mấy lần bình thường. Hoàng Phong mặc dù đang dốc hết tốc lực chạy vội, tốc độ lên tới gần 200 mét trên giây nhưng chỉ vài ba giây sau là tiếng hô của Hoắc Kiến Thành vượt qua người hắn, thông báo được cho mấy kẻ chặn đường phía trước.
Âm thanh đi qua, thậm chí còn khiến cho màng nhĩ ong ong rung động, cây cối xào xạc, mặt nước tung tóe. So sánh với Sư Tử hống trong mấy quyển tiểu thuyết trước đây Hoàng Phong đọc lúc giải trí tuyệt đối chỉ hơn không kém.
(Hoàng Phong quyền pháp là mang theo quyền ý, nhìn ngoài thì cực chậm và trầm ổn nhưng thực chất nhanh chóng vô cùng, gây ra ảo giác về thời gian và tốc độ ra quyền cực kỳ mãnh liệt, tên đầu tiên do ảo giác lên đánh giá sai lầm mà biến chiêu chống đỡ không kịp dẫn tới bị Hoàng Phong một quyền miểu sát.
Người thứ hai lúc đó, Hoàng Phong tay phải vừa đỡ xong chỉ lực, chân nguyên lại dồn vào tay trái ra quyền, đối phương nắm chắc tay phải Hoàng Phong không thể quay về đỡ lại chỉ lực mới dám toàn lực lấy thương đổi thương nhưng lại bị pháp thuật hộ thuẫn gắng gượng chống đỡ và làm chệch hướng. Nếu Hoàng Phong không có hộ thuẫn lúc đó, kết quả sẽ thành lưỡng bại câu thương đúng như đối phương mong muốn, sau đó bị Hoắc Kiến Thành đến sau thu thập.
Hoàng Phong nó đang toàn lực chạy trốn, không có thời gian ngẫm nghĩ và tổng kết chiến đấu, tác đây nhảy vô nói thay sợ để sang mấy chương sau mới giải thích thì các đạo hữu quên hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.