Chương 10
Hoàn Nhĩ
20/01/2023
Edit: Astute Nguyễn
"Thiếu soái không cần nói ta như vậy." - Ước Tố mở mắt, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí nhìn chằm chằm Triệu Hựu Sâm. - "Hôm nay ta không hề muốn đến tiệc sinh nhật Chu tiểu thư, là Thiếu soái một mực gọi ta tới, hiện tại lại trách ta làm mất hứng của các người, ngài rốt cuộc còn có chút lý lẽ nào không?"
"Ước Tố, cô vẫn không nói lý à?"
Trong mắt Triệu Hựu Sâm âm tình biến ảo, hắn đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Ước Tố, bàn tay vốn đang che trên bầu ngực, lúc này bị hắn kéo ra phong cảnh trước ngực tức khắc lồ lộ, Ước Tố vừa thẹn vừa bực, định rụt lại, hai cổ tay đã bị người đàn ông ghì ngược lên trên giường, vòng phỉ thúy siết vào cổ tay vô cùng đau đớn, trên mặt vẫn sót lại vết tích lệ, Ước Tố mím môi, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Hựu Sâm.
"Tôi đang nói chuyện này sao? Cô hôm nay ăn vận đẹp như vậy là vì muốn gặp ai, sao lại trùng hợp như thế, vừa lúc đụng phải Tạ Hướng Mặc." - Triệu Hựu Sâm cúi đầu châm chọc. - "Kết hôn ba năm, cơ thể tôi còn chưa nhìn qua, đã gả cho tôi thì nên tự biết rõ thân phận mình! Nếu lại cùng tên họ Tạ đó mặt qua mày lại, tôi sẽ lấy mạng của hắn!"
"Buông ta ra."
Ước Tố không muốn cãi cọ nhiều lời, cho dù phải giải thích cô cũng không muốn trong bộ dạng quần áo lộn xộn như bây giờ, phản ứng này không ngờ lại chọc giận Triệu Hựu Sâm, hắn ấn cổ tay Ước Tố, cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ đang cương cứng trước ngực, một cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể Ước Tố, cô ra sức giãy giụa né tránh, không màng đến chuyện đậu nhỏ trên ngực lôi kéo sẽ càng đau.
Hàng mi đĩnh đạc của người đàn ông nhăn lại, hắn dứt khoát ôm eo, một tay nhấc bổng cơ thể, Ước Tố bị hắn ấn ngồi xuống đùi, sườn xám lỏng lẻo trên người trực tiếp tuột tới bên hông, hắn đem hai chân cô tách ra, cẩn thận nhìn đóa hoa kiều nộn giữa hai chân rồi bỗng vươn ngón tay nhào nặn chỗ bí mật.
Phía đối diện có đặt chiếc gương Tây Dương nhập hải ngoại từ hồi tân hôn, đó là lần đầu tiên Ước Tố nhìn thấy cái gương trong đến vậy, mặc lụa trắng đứng trước gương, cô có chút sợ hãi mà chạm nhẹ vào, người con gái trong gương dáng người đơn bạc, bởi vì lớp trang điểm trên mặt mà hiện lên vẻ diễm lệ khác hẳn so với bình thường. Cô chỉ dám vuốt ve chiếc kính một lát liền trở về giường chờ đợi trượng phu, chính là đêm đó, hắn không hề tới.
Từ đó về sau, bọn họ cũng không chung chăn chung gối.
Hôm nay, nhìn bản thân quần áo xộc xệch bị hắn ôm vào lòng, sườn xám bị xé rách dồn ở bên hông, bầu ngực trắng tuyết thoát ra bên ngoài, hai chân giang rộng, nơi kín đáo nhất bị người đàn ông ấy xoa nắn, chưa bao giờ Ước Tố nhìn kỹ nơi riêng tư của mình như thế, khoảnh khắc ở trong lòng hắn cô có thể nhìn rõ hai mảnh hoa môi căng mọng, mặt trên lớt phớt lông mu...
Ước Tố nhắm chặt mắt, Triệu Hựu Sâm nhìn biểu cảm trong gương của cô, ánh mắt tức khắc lại tối sầm, hắn nâng cơ thể ấy lên cao, hoa tâm kiều nộn chạm phải thứ cứng ngắc trên chiếc quần tây, tiểu đế mẫn cảm truyền đến một loại cảm giác kỳ lạ, Ước Tố mở choàng mắt, Triệu Hựu Sâm đột ngột cắn vành tai cô, thấp giọng nói.
"Cô ướt rồi, bảo bối."
Ước Tố run rẩy kịch liệt trong phút ngượng ngùng mãnh liệt, Triệu Hựu Sâm tiếp tục đối gương xoa nắn hoa đế, hắn không chớp mắt nhìn hai cơ thể dán chặt trong gương, trước kia Ước Tố luôn váy áo vừa dày vừa nặng, hắn chẳng chú ý thân hình dưới lớp quần áo đó lại tuyệt mỹ đến thế, hôm nay có hơi say, nếu không uống say hắn nhất định sẽ không dám càn quấy, xoa nắn cơ thể cô, nhưng hiện tại hắn muốn... Hắn thật sự rất muốn ăn trọn cô.
"Thiếu soái không cần nói ta như vậy." - Ước Tố mở mắt, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí nhìn chằm chằm Triệu Hựu Sâm. - "Hôm nay ta không hề muốn đến tiệc sinh nhật Chu tiểu thư, là Thiếu soái một mực gọi ta tới, hiện tại lại trách ta làm mất hứng của các người, ngài rốt cuộc còn có chút lý lẽ nào không?"
"Ước Tố, cô vẫn không nói lý à?"
Trong mắt Triệu Hựu Sâm âm tình biến ảo, hắn đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Ước Tố, bàn tay vốn đang che trên bầu ngực, lúc này bị hắn kéo ra phong cảnh trước ngực tức khắc lồ lộ, Ước Tố vừa thẹn vừa bực, định rụt lại, hai cổ tay đã bị người đàn ông ghì ngược lên trên giường, vòng phỉ thúy siết vào cổ tay vô cùng đau đớn, trên mặt vẫn sót lại vết tích lệ, Ước Tố mím môi, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Hựu Sâm.
"Tôi đang nói chuyện này sao? Cô hôm nay ăn vận đẹp như vậy là vì muốn gặp ai, sao lại trùng hợp như thế, vừa lúc đụng phải Tạ Hướng Mặc." - Triệu Hựu Sâm cúi đầu châm chọc. - "Kết hôn ba năm, cơ thể tôi còn chưa nhìn qua, đã gả cho tôi thì nên tự biết rõ thân phận mình! Nếu lại cùng tên họ Tạ đó mặt qua mày lại, tôi sẽ lấy mạng của hắn!"
"Buông ta ra."
Ước Tố không muốn cãi cọ nhiều lời, cho dù phải giải thích cô cũng không muốn trong bộ dạng quần áo lộn xộn như bây giờ, phản ứng này không ngờ lại chọc giận Triệu Hựu Sâm, hắn ấn cổ tay Ước Tố, cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ đang cương cứng trước ngực, một cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể Ước Tố, cô ra sức giãy giụa né tránh, không màng đến chuyện đậu nhỏ trên ngực lôi kéo sẽ càng đau.
Hàng mi đĩnh đạc của người đàn ông nhăn lại, hắn dứt khoát ôm eo, một tay nhấc bổng cơ thể, Ước Tố bị hắn ấn ngồi xuống đùi, sườn xám lỏng lẻo trên người trực tiếp tuột tới bên hông, hắn đem hai chân cô tách ra, cẩn thận nhìn đóa hoa kiều nộn giữa hai chân rồi bỗng vươn ngón tay nhào nặn chỗ bí mật.
Phía đối diện có đặt chiếc gương Tây Dương nhập hải ngoại từ hồi tân hôn, đó là lần đầu tiên Ước Tố nhìn thấy cái gương trong đến vậy, mặc lụa trắng đứng trước gương, cô có chút sợ hãi mà chạm nhẹ vào, người con gái trong gương dáng người đơn bạc, bởi vì lớp trang điểm trên mặt mà hiện lên vẻ diễm lệ khác hẳn so với bình thường. Cô chỉ dám vuốt ve chiếc kính một lát liền trở về giường chờ đợi trượng phu, chính là đêm đó, hắn không hề tới.
Từ đó về sau, bọn họ cũng không chung chăn chung gối.
Hôm nay, nhìn bản thân quần áo xộc xệch bị hắn ôm vào lòng, sườn xám bị xé rách dồn ở bên hông, bầu ngực trắng tuyết thoát ra bên ngoài, hai chân giang rộng, nơi kín đáo nhất bị người đàn ông ấy xoa nắn, chưa bao giờ Ước Tố nhìn kỹ nơi riêng tư của mình như thế, khoảnh khắc ở trong lòng hắn cô có thể nhìn rõ hai mảnh hoa môi căng mọng, mặt trên lớt phớt lông mu...
Ước Tố nhắm chặt mắt, Triệu Hựu Sâm nhìn biểu cảm trong gương của cô, ánh mắt tức khắc lại tối sầm, hắn nâng cơ thể ấy lên cao, hoa tâm kiều nộn chạm phải thứ cứng ngắc trên chiếc quần tây, tiểu đế mẫn cảm truyền đến một loại cảm giác kỳ lạ, Ước Tố mở choàng mắt, Triệu Hựu Sâm đột ngột cắn vành tai cô, thấp giọng nói.
"Cô ướt rồi, bảo bối."
Ước Tố run rẩy kịch liệt trong phút ngượng ngùng mãnh liệt, Triệu Hựu Sâm tiếp tục đối gương xoa nắn hoa đế, hắn không chớp mắt nhìn hai cơ thể dán chặt trong gương, trước kia Ước Tố luôn váy áo vừa dày vừa nặng, hắn chẳng chú ý thân hình dưới lớp quần áo đó lại tuyệt mỹ đến thế, hôm nay có hơi say, nếu không uống say hắn nhất định sẽ không dám càn quấy, xoa nắn cơ thể cô, nhưng hiện tại hắn muốn... Hắn thật sự rất muốn ăn trọn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.