Chương 13: Hôn Môi
Hoàn Nhĩ
02/02/2023
Edit: Astute Nguyễn
Triệu Hựu Sâm vốn đang bình tĩnh, nghe xong lời này trong lòng đột nhiên giận dữ, hắn một tay đẩy ngã Đan Quế xuống mặt đất, kéo cổ tay Ước Tố định rời đi, Ước Tố chống cự, hắn bỗng hung tợn cúi xuống nhìn chằm chằm cô: "Đừng ép tôi nhấc cô lên."
Triệu Hựu Sâm như vậy, khiến Ước Tố cảm thấy sợ hãi, cô luôn biết Triệu Hựu Sâm là kẻ tàn nhẫn, chỉ là hắn chưa bao giờ quá tàn bạo với cô, ngoại trừ chán ghét lười để ý đến, trước nay hắn đối xử với cô cũng tính như không tồi. Ước Tố cũng rất thoải mái, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tranh cãi với đám phụ nữ hắn gian díu bên ngoài, chỉ là bắt đầu từ tối hôm qua, mọi chuyện tựa như có gì đó thay đổi, Triệu Hựu Sâm trở nên khác hẳn hồi trước.
Ước Tố từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh đều có phép tắc ôn hòa, đây là lần đầu tiên cô gần gũi với kiểu người như Triệu Hựu Sâm, cô không biết nên đáp lại như thế nào, ngơ ngác ngồi xuống đỡ lấy Đan Quế, lại bị Triệu Hựu Sâm hung hăng kéo lại, Ước Tố nhịn đau vành mắt phiến hồng, Triệu Hựu Sâm sửng sốt một chút, hai mày nhíu chặt nhìn cô, ngữ điệu vô thức mà chậm lại.
"Đây là nhà tôi, hành xử như ăn trộm, trước mặt người ngoài đừng khiến tôi mất mặt."
Chu Dục Oánh lúc này cũng chủ động tiến đến, nghe xong Triệu Hựu Sâm nói câu này cô ta cả người cứng đờ, nhưng rất nhanh đã hồi thần, thấy không khí ngượng ngùng bên này liền hào phóng bật cười khanh khách: "Sáng sớm tinh mơ đã làm sao vậy, Thiếu soái sao lại chọc khóc Thiếu phu nhân chứ?"
"Ha." - Triệu Hựu Sâm cười lạnh, đột nhiên nâng cằm Ước Tố, cúi xuống chạm nhẹ vào môi cô, sau đó lại quay trở về biểu cảm bình thường liếc Chu Dục Oánh. - "Cô ta cứ như vậy, ngày nào cũng nổi giận với tôi, dỗ dành một chút là tốt rồi."
Ước Tố không ngờ hắn lại đột nhiên thân mật như thế, trố mắt không phản ứng, khuôn mặt Chu Dục Oánh đối diện trong nháy mắt sụp xuống, khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn có mang theo vẻ lạnh lẽo.
"Thiếu soái quả nhiên biết cách dỗ dành phụ nữ, không hổ là cao thủ tình trường."
Chu Dục Oánh đố kỵ nhìn sang Ước Tố vẫn đang cúi đầu không đáp, Ước Tố hôm nay mặc một chiếc sườn xám in hoa màu hồng cánh sen, bộ dáng cụp mày rũ mi trông y hệt cô gái bước ra từ bức tranh sơn dầu.
Hồi xưa Chu Dục Oánh chưa bao giờ để Ước Tố này vào mắt, trước sau chỉ cảm thấy trên người cô luôn mang theo một hơi thở của vương triều khi xưa, thật không thể so sánh với một cô gái hiện đại sành điệu được, cô ta trước nay vẫn cảm thấy, Triệu Hựu Sâm sẽ không thể thích Ước Tố.
Mà Triệu Hựu Sâm, bất luận là nhìn từ phương diện nào, hắn và Ước Tố đều không tương xứng, Chu Dục Oánh biết, Triệu Hựu Sâm từ trước tới nay toàn là kẻ đi trước thời đại, trên người Ước Tố đó có không khí của mấy loại cung đình bảo thủ, không phải sở thích của hắn.
Triệu Hựu Sâm chưa bỏ rơi, chẳng qua vì cô ta vẫn còn chút giá trị lợi dụng thôi.
Cho nên Chu Dục Oánh đến nay cũng chướng mắt với Ước Tố.
Chỉ là hôm nay thấy cô gái bên cạnh Triệu Hựu Sâm này, cô ta đột nhiên kinh ngạc, hoá ra cô gái luôn cụp mày rũ mi đó lại có thể xinh đẹp tới vậy, cô không phải thiếu nữ trẻ trung, nhưng khuôn mặt kia lại lộ ra một loại ngây thơ non nớt khiến người khác trầm luân. Khoảnh khắc thân mật, má Ước Tố vẫn còn hơi ửng hồng, hoa tai bích ngọc tinh xảo rũ xuống vành tay trắng nõn, ngón tay Triệu Hựu Sâm thon dài thuận thế nhéo nhéo vành tai kia, một bàn tay khác quấn lấy vòng eo thon thả của cô.
"Chu tiểu thư nhọc lòng thật đúng là không ít."
Ngữ khí Triệu Hựu Sâm lạnh băng, hắn đột nhiên túm lấy chiếc túi treo trân châu nhỏ trong tay Ước Tố.
Ước Tố nhỏ giọng kinh hô một tiếng, ngẩng đầu đã thấy chiếc túi của mình bị đoạt mất, Triệu Hựu Sâm đem túi trân châu giơ lên, từ trên cao nhìn chăm chú xuống Ước Tố.
"Phu nhân muốn đi đâu?"
"Ta muốn ra ngoài một chuyến." - Thấy hắn cố ý đùa cợt, Ước Tố cũng không hề đoạt lại, cúi đầu cắn cánh môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói. - "Ngài mau trả túi lại cho ta."
"Để làm gì?" - Triệu Hựu Sâm có chút không vui. - "Đến nỗi đi sớm như vậy à?"
"Hôm qua ta có hẹn..."
Ước Tố phát hiện sắc mặt Triệu Hựu Sâm càng ngày càng trầm xuống, vội vàng giải thích một câu: "Là ông chủ hiệu sách Tây thành, ông ấy đồng ý tìm giúp ta một cuốn sách, hôm nay đi lấy."
Thần sắc hắn hòa hoãn một chút, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Ước Tố: "Tôi cùng cô đi một chuyến."
Triệu Hựu Sâm vốn đang bình tĩnh, nghe xong lời này trong lòng đột nhiên giận dữ, hắn một tay đẩy ngã Đan Quế xuống mặt đất, kéo cổ tay Ước Tố định rời đi, Ước Tố chống cự, hắn bỗng hung tợn cúi xuống nhìn chằm chằm cô: "Đừng ép tôi nhấc cô lên."
Triệu Hựu Sâm như vậy, khiến Ước Tố cảm thấy sợ hãi, cô luôn biết Triệu Hựu Sâm là kẻ tàn nhẫn, chỉ là hắn chưa bao giờ quá tàn bạo với cô, ngoại trừ chán ghét lười để ý đến, trước nay hắn đối xử với cô cũng tính như không tồi. Ước Tố cũng rất thoải mái, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tranh cãi với đám phụ nữ hắn gian díu bên ngoài, chỉ là bắt đầu từ tối hôm qua, mọi chuyện tựa như có gì đó thay đổi, Triệu Hựu Sâm trở nên khác hẳn hồi trước.
Ước Tố từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh đều có phép tắc ôn hòa, đây là lần đầu tiên cô gần gũi với kiểu người như Triệu Hựu Sâm, cô không biết nên đáp lại như thế nào, ngơ ngác ngồi xuống đỡ lấy Đan Quế, lại bị Triệu Hựu Sâm hung hăng kéo lại, Ước Tố nhịn đau vành mắt phiến hồng, Triệu Hựu Sâm sửng sốt một chút, hai mày nhíu chặt nhìn cô, ngữ điệu vô thức mà chậm lại.
"Đây là nhà tôi, hành xử như ăn trộm, trước mặt người ngoài đừng khiến tôi mất mặt."
Chu Dục Oánh lúc này cũng chủ động tiến đến, nghe xong Triệu Hựu Sâm nói câu này cô ta cả người cứng đờ, nhưng rất nhanh đã hồi thần, thấy không khí ngượng ngùng bên này liền hào phóng bật cười khanh khách: "Sáng sớm tinh mơ đã làm sao vậy, Thiếu soái sao lại chọc khóc Thiếu phu nhân chứ?"
"Ha." - Triệu Hựu Sâm cười lạnh, đột nhiên nâng cằm Ước Tố, cúi xuống chạm nhẹ vào môi cô, sau đó lại quay trở về biểu cảm bình thường liếc Chu Dục Oánh. - "Cô ta cứ như vậy, ngày nào cũng nổi giận với tôi, dỗ dành một chút là tốt rồi."
Ước Tố không ngờ hắn lại đột nhiên thân mật như thế, trố mắt không phản ứng, khuôn mặt Chu Dục Oánh đối diện trong nháy mắt sụp xuống, khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn có mang theo vẻ lạnh lẽo.
"Thiếu soái quả nhiên biết cách dỗ dành phụ nữ, không hổ là cao thủ tình trường."
Chu Dục Oánh đố kỵ nhìn sang Ước Tố vẫn đang cúi đầu không đáp, Ước Tố hôm nay mặc một chiếc sườn xám in hoa màu hồng cánh sen, bộ dáng cụp mày rũ mi trông y hệt cô gái bước ra từ bức tranh sơn dầu.
Hồi xưa Chu Dục Oánh chưa bao giờ để Ước Tố này vào mắt, trước sau chỉ cảm thấy trên người cô luôn mang theo một hơi thở của vương triều khi xưa, thật không thể so sánh với một cô gái hiện đại sành điệu được, cô ta trước nay vẫn cảm thấy, Triệu Hựu Sâm sẽ không thể thích Ước Tố.
Mà Triệu Hựu Sâm, bất luận là nhìn từ phương diện nào, hắn và Ước Tố đều không tương xứng, Chu Dục Oánh biết, Triệu Hựu Sâm từ trước tới nay toàn là kẻ đi trước thời đại, trên người Ước Tố đó có không khí của mấy loại cung đình bảo thủ, không phải sở thích của hắn.
Triệu Hựu Sâm chưa bỏ rơi, chẳng qua vì cô ta vẫn còn chút giá trị lợi dụng thôi.
Cho nên Chu Dục Oánh đến nay cũng chướng mắt với Ước Tố.
Chỉ là hôm nay thấy cô gái bên cạnh Triệu Hựu Sâm này, cô ta đột nhiên kinh ngạc, hoá ra cô gái luôn cụp mày rũ mi đó lại có thể xinh đẹp tới vậy, cô không phải thiếu nữ trẻ trung, nhưng khuôn mặt kia lại lộ ra một loại ngây thơ non nớt khiến người khác trầm luân. Khoảnh khắc thân mật, má Ước Tố vẫn còn hơi ửng hồng, hoa tai bích ngọc tinh xảo rũ xuống vành tay trắng nõn, ngón tay Triệu Hựu Sâm thon dài thuận thế nhéo nhéo vành tai kia, một bàn tay khác quấn lấy vòng eo thon thả của cô.
"Chu tiểu thư nhọc lòng thật đúng là không ít."
Ngữ khí Triệu Hựu Sâm lạnh băng, hắn đột nhiên túm lấy chiếc túi treo trân châu nhỏ trong tay Ước Tố.
Ước Tố nhỏ giọng kinh hô một tiếng, ngẩng đầu đã thấy chiếc túi của mình bị đoạt mất, Triệu Hựu Sâm đem túi trân châu giơ lên, từ trên cao nhìn chăm chú xuống Ước Tố.
"Phu nhân muốn đi đâu?"
"Ta muốn ra ngoài một chuyến." - Thấy hắn cố ý đùa cợt, Ước Tố cũng không hề đoạt lại, cúi đầu cắn cánh môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói. - "Ngài mau trả túi lại cho ta."
"Để làm gì?" - Triệu Hựu Sâm có chút không vui. - "Đến nỗi đi sớm như vậy à?"
"Hôm qua ta có hẹn..."
Ước Tố phát hiện sắc mặt Triệu Hựu Sâm càng ngày càng trầm xuống, vội vàng giải thích một câu: "Là ông chủ hiệu sách Tây thành, ông ấy đồng ý tìm giúp ta một cuốn sách, hôm nay đi lấy."
Thần sắc hắn hòa hoãn một chút, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Ước Tố: "Tôi cùng cô đi một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.