Chương 47: Thâm Nhập Bằng Tay (H)
Hoàn Nhĩ
15/11/2023
Edit: Astute Nguyễn
Ước Tố vừa dứt lời, hắn đột nhiên lao tới ép cô vào tường, cô không kịp đề phòng đã bị hắn chặn lại, cánh tay hắn ôm chặt bên người cô, giọng nói mềm ấm như suối: "Ai nói không muốn đưa em theo?"
"Dáng vẻ không vui vừa rồi của ngài..." Ước Tố mếu máo, "Dù sao ta cũng không thú vị, đưa Chu tiểu thư với Dương tiểu thư đi đi."
"Em ghen à?"
"Không hề, ngài đừng có tự mình đa tình."
Ước Tố nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, đúng lúc thấy Đan Quế đang ở lầu hai cúi đầu nhìn về phía bọn họ, cô liền hô một tiếng.
"Đan Quế, giúp ta thu dọn một ít đồ đạc, ta muốn đến Đàm Châu cùng Thiếu soái."
Đan Quế đỏ mặt đáp lại, vội vàng trở về thu dọn đồ đạc, Triệu Hựu Sâm vẫn chưa đứng dậy, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau khuôn mặt mềm mại của cô, đầu ngón tay như có như không mà lướt qua bờ môi.
"Nhớ tôi không?"
Ước Tố lắc đầu, đột nhiên cảm thấy bản thân sẽ làm tổn thương trái tim hắn, từ lúc biết hắn thích mình, cô đột nhiên không muốn đối xử với hắn như vậy, cô vươn tay nhẹ nhàng cuốn lấy đầu ngón út Triệu Hựu Sâm.
"Nhớ ngài, nhưng lại xấu hổ không dám nói ra, ta biết ngài đang tránh ta."
Hắn sửng sốt một lúc, có chút bất ngờ cúi đầu nhìn về phía cô, sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Tôi không ngờ lại khiến em khó xử."
"Ta không khó xử, ta..." Ước Tố không biết nên nói như thế nào, ngón tay cô mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ vào nút áo trước ngực Triệu Hựu Sâm, "Ta cũng không biết rốt cuộc ngài đang nghĩ cái gì..."
"Tiểu thư, thu dọn xong rồi."
Đan Quế đột nhiên nhút nhát bước ra, trong tay cầm vali của Ước Tố, Ước Tố cũng sửng sốt, không ngờ nó lại có thể nhanh như vậy, Đan Quế tuy bình thường có rất nhiều việc, nhưng thu dọn sắp xếp đồ đạc quả thật là rất giỏi, Triệu Hựu Sâm trực tiếp đón lấy vali từ Đan Quế, rồi kéo tay Ước Tố: "Đi thôi."
...
Lần đầu tiên Ước Tố ngồi tàu hỏa lâu như vậy, trên toa chỉ có mỗi hai người cô và Triệu Hựu Sâm hai người, Triệu Hựu Sâm có thân phận khác, đi cùng rất nhiều người, không ngừng tuần tra ở ngoài toa.
Triệu Hựu Sâm vẫn nắm tay cô, ban đầu còn ngồi thẳng nhìn ngắm thứ gì đó, sau đó Ước Tố đột nhiên cảm thấy đầu vai nặng trĩu, nghiêng đầu đã thấy hắn cư nhiên dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
Lông mi hắn rất dài rất dày, thoạt nhìn cong vút như búp bê Tây Dương, cô chưa hề biết hóa ra con trai cũng có thể đẹp như vậy, cô vươn tay, chạm nhẹ vào hàng mi dài của hắn, hàng mi nhẹ nhàng run run, nhìn qua như cánh bướm.
Ước Tố vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn hắn, người đàn ông ngày thường lạnh lùng, mạnh mẽ này, bây giờ lại yếu ớt dựa đầu vào vai cô, cô chạm nhẹ vào hàng mi hắn, sau đó rụt trở lại.
Ước Tố lặng lẽ nhìn phong cảnh vội vàng lướt qua ngoài cửa sổ, cảm nhận trọng lượng nặng trĩu ở đầu vai, cả hai cùng ngồi tàu lướt qua cả đoạn hoang vu, trải qua yên tĩnh, hay ồn ào náo động, cùng nhau nhìn ngắm phồn hoa hoan lạc và khói mây đạm mạc.
Cô đột nhiên nhớ lại, bản thân đã gả cho hắn được ba năm.
Mà bọn họ quen nhau, đã không chỉ ba năm.
...
Sau khi tới Đàm Châu, Ước Tố trốn trong phòng ngủ cả ngày, trời xa đất lạ, chẳng muốn đi nơi nào, thật ra có vài thái thái nổi tiếng ở Đàm Châu đến chào hỏi, nhưng cô đều không bằng lòng gặp.
Có điều vẫn không thể để mất lễ nghĩa bên ngoài, cô đành tùy ý đi loanh quanh một chút, thường xuyên qua lại, mấy thái thái đó cư nhiên lại mời Ước Tố đi dạo phố uống trà, vài lần thoái thác không được, cô đành lòng phải đi. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Ước Tố với mấy thái thái ấy chỉ được chút tiếng ở bên ngoài, có mỗi vị Mã thái thái trong đó là có quan hệ tốt.
Chiều hôm nay vừa đi xã giao về, cô cả người mệt mỏi, buổi chiều uống chút rượu trái cây với các thái thái, khuôn mặt đã đỏ bừng lên, vừa vào cửa đã bị người ta ôm lấy eo.
Ước Tố sợ hãi kêu lên một tiếng, sườn xám đột nhiên bị người ta vén lên, nội y trực tiếp bị cởi xuống thô bạo, cô bị người đàn ông bồng lên, cặp mông trắng nõn xinh đẹp hướng ra phía cửa, ngón tay thô dài cắm thẳng vào cửa huyệt. Ước Tố cảm thấy thoải mái, d*m thủy bắt đầu chảy không ngừng, cô vươn tay đánh nhẹ vào ngực người đàn ông.
"Sao ngài trở về sớm vậy?"
"Về làm tình với em." Biểu cảm hắn hung ác, cởi vạt sườn xám phía trước xuống, thả bầu ngực trắng trẻo đẫy đà ra, "Uống rượu sao?"
"Uống một chút rượu trái cây." Cô cũng cảm thấy bản thân hơi say, kéo cổ áo hắn đáp, "Tửu lượng ta không tốt."
"Tôi biết, xem ra em ở Đàm Châu không tồi."
Hắn dùng ngón tay thọc vào rút ra vài cái thật mạnh ở hoa huy*t, ngón tay cái đùa bỡn hạt đế nho nhỏ.
"Bây giờ nên bồi tôi rồi?"
"Được," Ánh mắt Ước Tố mê ly, vòng lấy cổ hắn, "Ngài muốn thế nào?"
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Ước Tố vừa dứt lời, hắn đột nhiên lao tới ép cô vào tường, cô không kịp đề phòng đã bị hắn chặn lại, cánh tay hắn ôm chặt bên người cô, giọng nói mềm ấm như suối: "Ai nói không muốn đưa em theo?"
"Dáng vẻ không vui vừa rồi của ngài..." Ước Tố mếu máo, "Dù sao ta cũng không thú vị, đưa Chu tiểu thư với Dương tiểu thư đi đi."
"Em ghen à?"
"Không hề, ngài đừng có tự mình đa tình."
Ước Tố nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, đúng lúc thấy Đan Quế đang ở lầu hai cúi đầu nhìn về phía bọn họ, cô liền hô một tiếng.
"Đan Quế, giúp ta thu dọn một ít đồ đạc, ta muốn đến Đàm Châu cùng Thiếu soái."
Đan Quế đỏ mặt đáp lại, vội vàng trở về thu dọn đồ đạc, Triệu Hựu Sâm vẫn chưa đứng dậy, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau khuôn mặt mềm mại của cô, đầu ngón tay như có như không mà lướt qua bờ môi.
"Nhớ tôi không?"
Ước Tố lắc đầu, đột nhiên cảm thấy bản thân sẽ làm tổn thương trái tim hắn, từ lúc biết hắn thích mình, cô đột nhiên không muốn đối xử với hắn như vậy, cô vươn tay nhẹ nhàng cuốn lấy đầu ngón út Triệu Hựu Sâm.
"Nhớ ngài, nhưng lại xấu hổ không dám nói ra, ta biết ngài đang tránh ta."
Hắn sửng sốt một lúc, có chút bất ngờ cúi đầu nhìn về phía cô, sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Tôi không ngờ lại khiến em khó xử."
"Ta không khó xử, ta..." Ước Tố không biết nên nói như thế nào, ngón tay cô mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ vào nút áo trước ngực Triệu Hựu Sâm, "Ta cũng không biết rốt cuộc ngài đang nghĩ cái gì..."
"Tiểu thư, thu dọn xong rồi."
Đan Quế đột nhiên nhút nhát bước ra, trong tay cầm vali của Ước Tố, Ước Tố cũng sửng sốt, không ngờ nó lại có thể nhanh như vậy, Đan Quế tuy bình thường có rất nhiều việc, nhưng thu dọn sắp xếp đồ đạc quả thật là rất giỏi, Triệu Hựu Sâm trực tiếp đón lấy vali từ Đan Quế, rồi kéo tay Ước Tố: "Đi thôi."
...
Lần đầu tiên Ước Tố ngồi tàu hỏa lâu như vậy, trên toa chỉ có mỗi hai người cô và Triệu Hựu Sâm hai người, Triệu Hựu Sâm có thân phận khác, đi cùng rất nhiều người, không ngừng tuần tra ở ngoài toa.
Triệu Hựu Sâm vẫn nắm tay cô, ban đầu còn ngồi thẳng nhìn ngắm thứ gì đó, sau đó Ước Tố đột nhiên cảm thấy đầu vai nặng trĩu, nghiêng đầu đã thấy hắn cư nhiên dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
Lông mi hắn rất dài rất dày, thoạt nhìn cong vút như búp bê Tây Dương, cô chưa hề biết hóa ra con trai cũng có thể đẹp như vậy, cô vươn tay, chạm nhẹ vào hàng mi dài của hắn, hàng mi nhẹ nhàng run run, nhìn qua như cánh bướm.
Ước Tố vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn hắn, người đàn ông ngày thường lạnh lùng, mạnh mẽ này, bây giờ lại yếu ớt dựa đầu vào vai cô, cô chạm nhẹ vào hàng mi hắn, sau đó rụt trở lại.
Ước Tố lặng lẽ nhìn phong cảnh vội vàng lướt qua ngoài cửa sổ, cảm nhận trọng lượng nặng trĩu ở đầu vai, cả hai cùng ngồi tàu lướt qua cả đoạn hoang vu, trải qua yên tĩnh, hay ồn ào náo động, cùng nhau nhìn ngắm phồn hoa hoan lạc và khói mây đạm mạc.
Cô đột nhiên nhớ lại, bản thân đã gả cho hắn được ba năm.
Mà bọn họ quen nhau, đã không chỉ ba năm.
...
Sau khi tới Đàm Châu, Ước Tố trốn trong phòng ngủ cả ngày, trời xa đất lạ, chẳng muốn đi nơi nào, thật ra có vài thái thái nổi tiếng ở Đàm Châu đến chào hỏi, nhưng cô đều không bằng lòng gặp.
Có điều vẫn không thể để mất lễ nghĩa bên ngoài, cô đành tùy ý đi loanh quanh một chút, thường xuyên qua lại, mấy thái thái đó cư nhiên lại mời Ước Tố đi dạo phố uống trà, vài lần thoái thác không được, cô đành lòng phải đi. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Ước Tố với mấy thái thái ấy chỉ được chút tiếng ở bên ngoài, có mỗi vị Mã thái thái trong đó là có quan hệ tốt.
Chiều hôm nay vừa đi xã giao về, cô cả người mệt mỏi, buổi chiều uống chút rượu trái cây với các thái thái, khuôn mặt đã đỏ bừng lên, vừa vào cửa đã bị người ta ôm lấy eo.
Ước Tố sợ hãi kêu lên một tiếng, sườn xám đột nhiên bị người ta vén lên, nội y trực tiếp bị cởi xuống thô bạo, cô bị người đàn ông bồng lên, cặp mông trắng nõn xinh đẹp hướng ra phía cửa, ngón tay thô dài cắm thẳng vào cửa huyệt. Ước Tố cảm thấy thoải mái, d*m thủy bắt đầu chảy không ngừng, cô vươn tay đánh nhẹ vào ngực người đàn ông.
"Sao ngài trở về sớm vậy?"
"Về làm tình với em." Biểu cảm hắn hung ác, cởi vạt sườn xám phía trước xuống, thả bầu ngực trắng trẻo đẫy đà ra, "Uống rượu sao?"
"Uống một chút rượu trái cây." Cô cũng cảm thấy bản thân hơi say, kéo cổ áo hắn đáp, "Tửu lượng ta không tốt."
"Tôi biết, xem ra em ở Đàm Châu không tồi."
Hắn dùng ngón tay thọc vào rút ra vài cái thật mạnh ở hoa huy*t, ngón tay cái đùa bỡn hạt đế nho nhỏ.
"Bây giờ nên bồi tôi rồi?"
"Được," Ánh mắt Ước Tố mê ly, vòng lấy cổ hắn, "Ngài muốn thế nào?"
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.