Chương 127
Thần Sex000
23/07/2018
Thấy vẻ kích động kinh hoàng kia, Tài “dê” hơi nhíu mày, âm thầm đảo mắt đánh giá Khải Minh.
“Thằng nhãi này… không hề có hồn lực… mình không cảm nhận tí hồn lực nào ở nó. Nhưng mà chắc chắn nó vừa đánh thằng kia và mấy thằng khác cũng chẳng thấy đâu… lẽ nào nó hạ hết rồi sao… Làm sao được nhỉ? Khoan đã… cái thứ ở tay phải của nó… LÀ BẢO VẬT! ”
Tài “dê” đã đúng với nhận định về chiếc găng tay mà Khải Minh mang bên tay phải, nó chính xác là một bảo vật trung cấp.
Một chiếc găng tay màu bạc lấp lánh trông vô cùng cứng cáp, khi mang vào nó bao phủ gần đến tận khuỷu tay. Ở trên nó còn khảm một viên đá màu đỏ tía trông sang trọng và quý phái.
Tên của nó là—Găng Tay Bạc, là một trong những bảo vật mà Khải Minh chôm được trong lần bản thân bị bắt cóc (Chắc ai cũng nhớ). Nó là một bảo vật giúp gia tăng sức tấn công vật lý lên đến 200%, ngoài ra, viên đá màu đỏ tía được khảm ở mu của găng tay có khả năng chứa hồn lực bên trong và có thể phóng xuất bất kì lúc nào, điều này hỗ trợ rất nhiều trong lúc chiến đấu.
“Hừ… hóa ra là bảo vật! Được, trông nó cũng khá ngon! Ta muốn nó… ”
Tài “dê” khẽ cười một cái. Hắn nói:
“Oắt con… ngươi đúng là gan trời mới dám phá hỏng chuyện vui của ta… Ta hiện đang rất muốn giết ngươi đó! Nhưng… nếu ngoan ngoãn đầu hàng và giao thứ bảo vật kia ra… thì ta nghĩ sẽ tha cho ngươi và thu ngươi làm thuộc hạ! ”
Tài “dê” tuy nói vậy nhưng lòng nghĩ khác. Nếu Khải Minh nhẹ dạ cả tin lời hắn, sau khi giao nộp bảo vật, hắn sẽ thẳng tay diệt trừ.
“Hừ… Xin lỗi! Ta không có ý định đó đâu. ” Khải Minh dứt khoác nói ‘không’. Đối với Tài “dê”, hắn chỉ muốn phanh thây tên đó ra thành trăm mảnh chứ ở đó mà đầu hàng với cả thuộc hạ.
“Hồi Trí… ” Một tràng bất ngờ hiện ra trên mặt Linh Chi. Đây có phải là Hồi Trí không? Khí chất dũng mãnh không kém phần đáng sợ kia là sao?
“Ồ… Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối mà cứ lao vào sao. ”
Tài “dê” không có vẻ thất vọng gì với câu trả lời của Khải Minh, dường như hắn đã đoán trước được điều đó.
“Để tiễn ngươi xuống địa ngục, ta không ngại lao vào đó đâu! ”
Khải Minh nói xong liền tỏa ra tử khí đe dọa đối phương.
“Hử… dị thuật gì đây? ” Tài “dê” hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn vội vàng lấy ra một thanh kiếm giấu ở đầu giường ra ứng chiến. Đó là một thanh thập tự kiếm màu tím.
“Nói cho ngươi biết! Đây là một bảo vật trung cấp đó. ” Tài “dê” có vẻ tự tin khoe hàng.
“Hừ… cũng là bảo vật à? ” Khải Minh bắt đầu cảm thấy khó ăn khi đối thủ cũng sử dụng bảo vật.
“Oắt con… ngươi hôm nay xui xẻo rồi! Haha! ”
“Hừ… để coi ai mới là kẻ xui. Hôm nay ta thề sẽ biến ngươi thành món lẩu dê! ”
“CÁI GÌ? ” Tài “dê” tức giận trước lời châm biếm của Khải Minh. Hắn lập tức phóng đến tấn công dù đang trong trạng thái khỏa thân.
“Đỡ đây! ”
Tài “dê” nhanh như chớp vung mạnh thanh kiếm trong tay.
“Keng! ”
Một âm thanh va chạm vang lên.
Khải Minh với chiếc Găng Tay Bạc đã thành công chặn đòn đánh đầu tiên của Tài “dê”.
“Ồ hóa ra ngươi cũng có hồn lực à? Nhưng đừng đắc ý! ”
Tài “dê” dồn hồn lực vào hai tay, phát động thêm lực đạo vào lưỡi kiếm.
“Cái gì? ”
“Rầm! ”
Ngay lập tức, Khải Minh bị thổi bay về sau, va vào bức tường.
“Hồi Trí! ” Linh Chi ở phía sau la lên.
“Aaa… ”
Khải Minh ho ra một ngụm máu. Không thể trách hắn trong tình huống vừa rồi được, dù sao Tài “dê” cũng là một Hồn Vương tầng 9, chênh lệch giữa cả hai lớn đến vậy cơ mà.
Cũng may mắn cho Khải Minh, trước khi bước vào trận chiến, hắn đã uống vài viên Trị Thương, Hồi Phục hồn lực, Cường lực đơn chứ không với cơ thể lúc trước, hắn chắc chắn đã bị hạ sau đòn vừa rồi.
“Grrr… Tiếp đây! ”
Tài “dê” thừa nước lấn tới, có điều hắn lại không thể tiến bước, bởi lẽ đám tử khí mà Khải Minh tỏa ra lúc nãy đang lao sát vào hắn.
Chẳng biết được thứ bụi màu đen kia có gì nguy hiểm, song đề phòng vẫn tốt hơn. Tài “dê” tung chiêu phòng thủ.
“Hộ Thể. ”
Một lớp hồn lực bao quanh cơ thể Tài “dê” chặn đứng hoàn toàn tử khí.
“Chưa hết đâu! ”
Khải Minh nắm chặt bàn tay của mình lại đồng thời hét lên. Tử khí bỗng chốc hóa thành Tử Hỏa, phá tan lớp phòng vệ của Tài “dê”.
“Cái gì? ”
Trước sự đe dọa kia, Tài “dê” xoay người quét kiếm, lưỡi kiếm thành công thổi bay toàn bộ Tử Hỏa trước khi chúng chạm đến hắn.
Tuy nhiên, ngay khi xé tan đám Tử Hỏa, Khải Minh đã lao lên tấn công, bàn tay phải vung quyền thẳng vào bụng Tài “dê”.
Lưỡi kiếm của Tài “dê” hiện đang cách khá xa Khải Minh và cơ thể hắn hoàn toàn không có gì phòng ngự. Khải Minh tưởng rằng mình chắc chắn sẽ có một cú đấm hoàn hảo nhưng…
“Mơ đi nhóc con! ”
Tài “dê” vận lực vào tay, đặc biệt là cổ tay. Ngay lập tức, lưỡi kiếm tìm đến Khải Minh trước sự ngỡ ngàng của hắn.
“Không… Hồi Trí! ”
Linh Chi một lần nữa la lên.
“Chết đi! ”
Tài “dê” đã mỉm cười đắc thắng.
“Xoẹt! ”
Nhưng Khải Minh nào dễ chết như vậy, thân ảnh hắn biến mất trước khi lưỡi kiếm kịp chạm vào.
“Hừ… nhanh đó, nhưng vẫn không thoát được đâu! Ta biết ngươi ở đây! ”
Một đường kiếm nữa được vung ra, kiếm khí phóng xuất hướng lên trên, nhắm đến vị trí của Khải Minh.
“Cái gì? ”
Khải Minh vừa nãy đã vận dùng tất cả các chiêu thức tốc độ, nhảy lên trên để né tránh lưỡi kiếm đoạt mạng vừa rồi và chuẩn bị phản công, nhưng không ngờ Tài “dê” lại nhanh chóng tìm ra hắn, lại còn tung chiêu đánh nữa chứ.
Lơ lửng trên không, Khải Minh không tìm cách né tránh được nên đành giơ Găng Tay Bạc lên đỡ đòn.
“Keng! ”
“Ầm! ”
Va chạm tóe lửa xảy ra, Khải Minh bị đánh xuyên qua trần nhà và dừng lại khi chạm vào trần nhà của tầng tiếp theo.
“Hộc… ” Một ngụm máu nữa trào ra, Khải Minh vội vã lấy một vài viên trị thương trung cấp uống vào. Trận chiến này rất quan trọng, hắn không cho phép bản thân khinh suất.
“Ồ… ngươi còn có thuốc nữa cơ à? Thú vị lắm… ”
Tài “dê” từ tầng dưới nhảy lên, đôi mắt hắn sáng rực như đèn, bây giờ hắn càng muốn giết Khải Minh để cướp đoạt mọi thứ của hắn.
Và, hắn ta không cho Khải Minh thêm một giây nghỉ ngơi nào nữa, lập tức tiến đến tấn công.
Khải Minh cũng nhanh chóng gượng dậy.
“Hừ… nếu cứ đánh thế này… khó lòng thắng nổi… phải dụ hắn… ”
“Roẹt! ”
“Ngươi đang nghĩ gì thế? ”
Khải Minh giật thót khi nhận ra Tài “dê” trước mắt mình bỗng biến mất, đồng thời giọng nói của hắn vang đến từ phía sau. Điều này có nghĩa là… hắn đã luồn qua sau Khải Minh chỉ trong tích tắc. Đây chính là thực lực của Hồn Vương sao?
Kiếm đã giương lên và chỉ chờ dính máu nữa thôi.
“Chết đi! ”
Một nhát chém từ trên cao với lực xé gió nhắm thẳng vào bả vai của Khải Minh.
“Hự… ”
Ngay sau đó là một tiếng rên, nhưng không phải của Khải Minh.
“Cái gì… chứ? ”
Mà đó là của Tài “dê”. Hắn vừa ăn trọn một đấm của Khải Minh vào bụng, một cú đấm có sự hỗ trợ từ bảo vật.
“Hừ… nếu so về tốc độ thì ta đây không thua mi đâu! ”
Trước khi thanh kiếm có thể chạm đến mình, Khải Minh đã xoay người cực nhanh rồi tung đòn. Tuy lực phát động cú đấm ban đầu không mạnh nhưng kết hợp với Găng Tay Bạc đã khiến lực tung ra rất mạnh, chưa kể đến Tử Hỏa cũng bao bọc lên cánh tay khiến sát thương cao hơn.
Một cảm giác đau nhói kèm theo nóng rát.
Tài “dê” văng vào bức tường phía sau.
“Rầm! ”
“Hộc… thằng này… ”
Tài “dê” không ngờ mình bị trúng đòn, hắn đã quá xem thường đối thủ rồi chăng? Nhìn xuống vết thương mà Khải Minh vừa gây ra, ở đó đang có một vài đốm lửa đen nho nhỏ liên tục thiêu đốt làm vết thương mở rộng hơn. Không chỉ thế, những vùng xung quanh vết thương chợt hóa sắc đen lại giống như bị hút cạn sinh khí.
Không. Sinh khí không bị hút đi mà bị… thiêu đốt và biến thành tử khí, nguồn ‘nhiên liệu’ của Tử Hỏa.
“Grr… ” Vận hồn lực đẩy lùi những đốm lửa phiền phức, Tài “dê” nhìn Khải Minh và hỏi.
“Rốt cuộc ngọn lửa này là gì? ”
“Đừng bận tâm… Chỉ là một ngọn lửa bình thường mà ta hay dùng để nướng thịt dê thôi! ” Khải Minh lại khiêu khích đối phương.
“Hee… Xem ra ngươi rất tự tin nhỉ? ”
“Ờ… ”
“Ngươi đến đây là để cứu con nhỏ kia? ”
“Ờ… ”
“Haha… Chỉ vì một đứa con gái mà sẵn sàng lao vào chỗ nguy hiểm sao? ”
“Câm mồm đi… NÀNG ẤY LÀ CỦA TA! Hạng như ngươi đếch được đụng vào. ”
“Hừ… mạnh miệng lắm! Bây giờ ta không muốn giết ngươi nữa… ta sẽ bắt sống ngươi… sau đó chịch con nhỏ kia trước mặt ngươi, để cho ngươi tức đến hộc máu mà chết. ” Nghĩ đến đây, dương vật của Tài “dê” lại cương lên như khiêu khích Khải Minh.
“Hừ… Nếu ngươi có thể? ”
Khải Minh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh khiến Tài “dê” khó chịu, xem ra kế khích tướng của hắn đã thất bại. Mà cũng không có vấn đề gì lắm. Nếu Khải Minh trúng kế thì sẽ lộ nhiều sơ hở, mọi chuyện sẽ dễ dàng đối với Tài “dê” hơn đôi chút, nhưng nếu không thì hắn vẫn là kẻ chiếm ưu thế mà. Hắn tin mình dễ dàng đánh bại Khải Minh, chỉ cần một mình hắn là đủ.
Nghĩ rồi, Tài “dê” tỏa hồn lực hòng đè nén tinh thần Khải Minh.
“Grr… quả nhiên là Hồn Vương! ”
Một cảm giác nặng nề xuất hiện ở lồng ngực Khải Minh khi hắn cảm nhận được sự uy áp đến từ Tài “dê”.
Bây giờ hắn ta mới bộc lộ sức mạnh thật của mình.
“Nếu đã vậy… ta cũng xuất quân bài chủ lực ra thôi! ”
Khải Minh nói rồi hơi cong người xuống.
“Cái gì? Quân bài chủ lực? ” Tài “dê” nhíu mày, tên nhãi này còn giấu sức mạnh à?
Khải Minh hướng mắt về Tài “dê”, một sự tập trung cao độ toát ra từ hắn. Và…
Hắn quay lưng bỏ chạy.
“Thằng nhãi này… không hề có hồn lực… mình không cảm nhận tí hồn lực nào ở nó. Nhưng mà chắc chắn nó vừa đánh thằng kia và mấy thằng khác cũng chẳng thấy đâu… lẽ nào nó hạ hết rồi sao… Làm sao được nhỉ? Khoan đã… cái thứ ở tay phải của nó… LÀ BẢO VẬT! ”
Tài “dê” đã đúng với nhận định về chiếc găng tay mà Khải Minh mang bên tay phải, nó chính xác là một bảo vật trung cấp.
Một chiếc găng tay màu bạc lấp lánh trông vô cùng cứng cáp, khi mang vào nó bao phủ gần đến tận khuỷu tay. Ở trên nó còn khảm một viên đá màu đỏ tía trông sang trọng và quý phái.
Tên của nó là—Găng Tay Bạc, là một trong những bảo vật mà Khải Minh chôm được trong lần bản thân bị bắt cóc (Chắc ai cũng nhớ). Nó là một bảo vật giúp gia tăng sức tấn công vật lý lên đến 200%, ngoài ra, viên đá màu đỏ tía được khảm ở mu của găng tay có khả năng chứa hồn lực bên trong và có thể phóng xuất bất kì lúc nào, điều này hỗ trợ rất nhiều trong lúc chiến đấu.
“Hừ… hóa ra là bảo vật! Được, trông nó cũng khá ngon! Ta muốn nó… ”
Tài “dê” khẽ cười một cái. Hắn nói:
“Oắt con… ngươi đúng là gan trời mới dám phá hỏng chuyện vui của ta… Ta hiện đang rất muốn giết ngươi đó! Nhưng… nếu ngoan ngoãn đầu hàng và giao thứ bảo vật kia ra… thì ta nghĩ sẽ tha cho ngươi và thu ngươi làm thuộc hạ! ”
Tài “dê” tuy nói vậy nhưng lòng nghĩ khác. Nếu Khải Minh nhẹ dạ cả tin lời hắn, sau khi giao nộp bảo vật, hắn sẽ thẳng tay diệt trừ.
“Hừ… Xin lỗi! Ta không có ý định đó đâu. ” Khải Minh dứt khoác nói ‘không’. Đối với Tài “dê”, hắn chỉ muốn phanh thây tên đó ra thành trăm mảnh chứ ở đó mà đầu hàng với cả thuộc hạ.
“Hồi Trí… ” Một tràng bất ngờ hiện ra trên mặt Linh Chi. Đây có phải là Hồi Trí không? Khí chất dũng mãnh không kém phần đáng sợ kia là sao?
“Ồ… Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối mà cứ lao vào sao. ”
Tài “dê” không có vẻ thất vọng gì với câu trả lời của Khải Minh, dường như hắn đã đoán trước được điều đó.
“Để tiễn ngươi xuống địa ngục, ta không ngại lao vào đó đâu! ”
Khải Minh nói xong liền tỏa ra tử khí đe dọa đối phương.
“Hử… dị thuật gì đây? ” Tài “dê” hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn vội vàng lấy ra một thanh kiếm giấu ở đầu giường ra ứng chiến. Đó là một thanh thập tự kiếm màu tím.
“Nói cho ngươi biết! Đây là một bảo vật trung cấp đó. ” Tài “dê” có vẻ tự tin khoe hàng.
“Hừ… cũng là bảo vật à? ” Khải Minh bắt đầu cảm thấy khó ăn khi đối thủ cũng sử dụng bảo vật.
“Oắt con… ngươi hôm nay xui xẻo rồi! Haha! ”
“Hừ… để coi ai mới là kẻ xui. Hôm nay ta thề sẽ biến ngươi thành món lẩu dê! ”
“CÁI GÌ? ” Tài “dê” tức giận trước lời châm biếm của Khải Minh. Hắn lập tức phóng đến tấn công dù đang trong trạng thái khỏa thân.
“Đỡ đây! ”
Tài “dê” nhanh như chớp vung mạnh thanh kiếm trong tay.
“Keng! ”
Một âm thanh va chạm vang lên.
Khải Minh với chiếc Găng Tay Bạc đã thành công chặn đòn đánh đầu tiên của Tài “dê”.
“Ồ hóa ra ngươi cũng có hồn lực à? Nhưng đừng đắc ý! ”
Tài “dê” dồn hồn lực vào hai tay, phát động thêm lực đạo vào lưỡi kiếm.
“Cái gì? ”
“Rầm! ”
Ngay lập tức, Khải Minh bị thổi bay về sau, va vào bức tường.
“Hồi Trí! ” Linh Chi ở phía sau la lên.
“Aaa… ”
Khải Minh ho ra một ngụm máu. Không thể trách hắn trong tình huống vừa rồi được, dù sao Tài “dê” cũng là một Hồn Vương tầng 9, chênh lệch giữa cả hai lớn đến vậy cơ mà.
Cũng may mắn cho Khải Minh, trước khi bước vào trận chiến, hắn đã uống vài viên Trị Thương, Hồi Phục hồn lực, Cường lực đơn chứ không với cơ thể lúc trước, hắn chắc chắn đã bị hạ sau đòn vừa rồi.
“Grrr… Tiếp đây! ”
Tài “dê” thừa nước lấn tới, có điều hắn lại không thể tiến bước, bởi lẽ đám tử khí mà Khải Minh tỏa ra lúc nãy đang lao sát vào hắn.
Chẳng biết được thứ bụi màu đen kia có gì nguy hiểm, song đề phòng vẫn tốt hơn. Tài “dê” tung chiêu phòng thủ.
“Hộ Thể. ”
Một lớp hồn lực bao quanh cơ thể Tài “dê” chặn đứng hoàn toàn tử khí.
“Chưa hết đâu! ”
Khải Minh nắm chặt bàn tay của mình lại đồng thời hét lên. Tử khí bỗng chốc hóa thành Tử Hỏa, phá tan lớp phòng vệ của Tài “dê”.
“Cái gì? ”
Trước sự đe dọa kia, Tài “dê” xoay người quét kiếm, lưỡi kiếm thành công thổi bay toàn bộ Tử Hỏa trước khi chúng chạm đến hắn.
Tuy nhiên, ngay khi xé tan đám Tử Hỏa, Khải Minh đã lao lên tấn công, bàn tay phải vung quyền thẳng vào bụng Tài “dê”.
Lưỡi kiếm của Tài “dê” hiện đang cách khá xa Khải Minh và cơ thể hắn hoàn toàn không có gì phòng ngự. Khải Minh tưởng rằng mình chắc chắn sẽ có một cú đấm hoàn hảo nhưng…
“Mơ đi nhóc con! ”
Tài “dê” vận lực vào tay, đặc biệt là cổ tay. Ngay lập tức, lưỡi kiếm tìm đến Khải Minh trước sự ngỡ ngàng của hắn.
“Không… Hồi Trí! ”
Linh Chi một lần nữa la lên.
“Chết đi! ”
Tài “dê” đã mỉm cười đắc thắng.
“Xoẹt! ”
Nhưng Khải Minh nào dễ chết như vậy, thân ảnh hắn biến mất trước khi lưỡi kiếm kịp chạm vào.
“Hừ… nhanh đó, nhưng vẫn không thoát được đâu! Ta biết ngươi ở đây! ”
Một đường kiếm nữa được vung ra, kiếm khí phóng xuất hướng lên trên, nhắm đến vị trí của Khải Minh.
“Cái gì? ”
Khải Minh vừa nãy đã vận dùng tất cả các chiêu thức tốc độ, nhảy lên trên để né tránh lưỡi kiếm đoạt mạng vừa rồi và chuẩn bị phản công, nhưng không ngờ Tài “dê” lại nhanh chóng tìm ra hắn, lại còn tung chiêu đánh nữa chứ.
Lơ lửng trên không, Khải Minh không tìm cách né tránh được nên đành giơ Găng Tay Bạc lên đỡ đòn.
“Keng! ”
“Ầm! ”
Va chạm tóe lửa xảy ra, Khải Minh bị đánh xuyên qua trần nhà và dừng lại khi chạm vào trần nhà của tầng tiếp theo.
“Hộc… ” Một ngụm máu nữa trào ra, Khải Minh vội vã lấy một vài viên trị thương trung cấp uống vào. Trận chiến này rất quan trọng, hắn không cho phép bản thân khinh suất.
“Ồ… ngươi còn có thuốc nữa cơ à? Thú vị lắm… ”
Tài “dê” từ tầng dưới nhảy lên, đôi mắt hắn sáng rực như đèn, bây giờ hắn càng muốn giết Khải Minh để cướp đoạt mọi thứ của hắn.
Và, hắn ta không cho Khải Minh thêm một giây nghỉ ngơi nào nữa, lập tức tiến đến tấn công.
Khải Minh cũng nhanh chóng gượng dậy.
“Hừ… nếu cứ đánh thế này… khó lòng thắng nổi… phải dụ hắn… ”
“Roẹt! ”
“Ngươi đang nghĩ gì thế? ”
Khải Minh giật thót khi nhận ra Tài “dê” trước mắt mình bỗng biến mất, đồng thời giọng nói của hắn vang đến từ phía sau. Điều này có nghĩa là… hắn đã luồn qua sau Khải Minh chỉ trong tích tắc. Đây chính là thực lực của Hồn Vương sao?
Kiếm đã giương lên và chỉ chờ dính máu nữa thôi.
“Chết đi! ”
Một nhát chém từ trên cao với lực xé gió nhắm thẳng vào bả vai của Khải Minh.
“Hự… ”
Ngay sau đó là một tiếng rên, nhưng không phải của Khải Minh.
“Cái gì… chứ? ”
Mà đó là của Tài “dê”. Hắn vừa ăn trọn một đấm của Khải Minh vào bụng, một cú đấm có sự hỗ trợ từ bảo vật.
“Hừ… nếu so về tốc độ thì ta đây không thua mi đâu! ”
Trước khi thanh kiếm có thể chạm đến mình, Khải Minh đã xoay người cực nhanh rồi tung đòn. Tuy lực phát động cú đấm ban đầu không mạnh nhưng kết hợp với Găng Tay Bạc đã khiến lực tung ra rất mạnh, chưa kể đến Tử Hỏa cũng bao bọc lên cánh tay khiến sát thương cao hơn.
Một cảm giác đau nhói kèm theo nóng rát.
Tài “dê” văng vào bức tường phía sau.
“Rầm! ”
“Hộc… thằng này… ”
Tài “dê” không ngờ mình bị trúng đòn, hắn đã quá xem thường đối thủ rồi chăng? Nhìn xuống vết thương mà Khải Minh vừa gây ra, ở đó đang có một vài đốm lửa đen nho nhỏ liên tục thiêu đốt làm vết thương mở rộng hơn. Không chỉ thế, những vùng xung quanh vết thương chợt hóa sắc đen lại giống như bị hút cạn sinh khí.
Không. Sinh khí không bị hút đi mà bị… thiêu đốt và biến thành tử khí, nguồn ‘nhiên liệu’ của Tử Hỏa.
“Grr… ” Vận hồn lực đẩy lùi những đốm lửa phiền phức, Tài “dê” nhìn Khải Minh và hỏi.
“Rốt cuộc ngọn lửa này là gì? ”
“Đừng bận tâm… Chỉ là một ngọn lửa bình thường mà ta hay dùng để nướng thịt dê thôi! ” Khải Minh lại khiêu khích đối phương.
“Hee… Xem ra ngươi rất tự tin nhỉ? ”
“Ờ… ”
“Ngươi đến đây là để cứu con nhỏ kia? ”
“Ờ… ”
“Haha… Chỉ vì một đứa con gái mà sẵn sàng lao vào chỗ nguy hiểm sao? ”
“Câm mồm đi… NÀNG ẤY LÀ CỦA TA! Hạng như ngươi đếch được đụng vào. ”
“Hừ… mạnh miệng lắm! Bây giờ ta không muốn giết ngươi nữa… ta sẽ bắt sống ngươi… sau đó chịch con nhỏ kia trước mặt ngươi, để cho ngươi tức đến hộc máu mà chết. ” Nghĩ đến đây, dương vật của Tài “dê” lại cương lên như khiêu khích Khải Minh.
“Hừ… Nếu ngươi có thể? ”
Khải Minh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh khiến Tài “dê” khó chịu, xem ra kế khích tướng của hắn đã thất bại. Mà cũng không có vấn đề gì lắm. Nếu Khải Minh trúng kế thì sẽ lộ nhiều sơ hở, mọi chuyện sẽ dễ dàng đối với Tài “dê” hơn đôi chút, nhưng nếu không thì hắn vẫn là kẻ chiếm ưu thế mà. Hắn tin mình dễ dàng đánh bại Khải Minh, chỉ cần một mình hắn là đủ.
Nghĩ rồi, Tài “dê” tỏa hồn lực hòng đè nén tinh thần Khải Minh.
“Grr… quả nhiên là Hồn Vương! ”
Một cảm giác nặng nề xuất hiện ở lồng ngực Khải Minh khi hắn cảm nhận được sự uy áp đến từ Tài “dê”.
Bây giờ hắn ta mới bộc lộ sức mạnh thật của mình.
“Nếu đã vậy… ta cũng xuất quân bài chủ lực ra thôi! ”
Khải Minh nói rồi hơi cong người xuống.
“Cái gì? Quân bài chủ lực? ” Tài “dê” nhíu mày, tên nhãi này còn giấu sức mạnh à?
Khải Minh hướng mắt về Tài “dê”, một sự tập trung cao độ toát ra từ hắn. Và…
Hắn quay lưng bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.