Chương 130
Thần Sex000
25/07/2018
“Phập! ”
“Ngươi… ” Khải Minh trợn mắt nhìn.
“Hahaha… cuối cùng… cuối cùng… ”
“—Ta cũng chẳng thể giết ngươi… Hộc! ”
Tài “dê” phun ra một ngụm máu rồi chết. Trên người hắn lúc này đang bị hàng loạt những mũi gai tạo từ tử khí xiên qua, giữ hắn không thể tiến bước. Lưỡi kiếm mà hắn cầm chỉ còn cách Khải Minh vài centimet mà thôi, ước nguyện cuối cùng của hắn đã không thành.
“Hừ… Đừng trách thế gian hay gì cả… hãy trách ngươi đã chọn con đường sai lầm! ”
Khải Minh nói rồi bỏ đi. Tử khí lúc này hóa thành Tử Hỏa, thiêu cháy xác Tài “dê” cùng đồng bọn.
Băng cướp Nanh Sói đã bị diệt sạch?
Có lẽ là vậy.
“Giờ thì… đi đón Linh Chi thôi! ”
…
“Uh… ”
Khải Minh bước những bước nặng nề về phía dãy nhà nọ. Dù chiến thắng trong trận chiến với Tài “dê” nhưng cơ thể hắn chịu không ít tổn hại. Đặc biệt là linh hồn, do dùng nhiều thuốc cường lực nên bây giờ nó đã teo nhỏ lại hết mức khiến hắn không thể sử dụng hồn lực được. Nếu bây giờ có kẻ nào tấn công thì hắn thua chắc.
“Hộc… may là có thuốc trị thương với hồi hồn lực chứ không bây giờ đi cũng chẳng nổi… ”
Khải Minh cười khổ, chân vẫn tiếp tục bước. Con đường ngắn kia đối với hắn lại dài vô tận. Nhưng cuối cùng hắn cũng đi hết.
Vượt qua hai ba cái cầu thang, Khải Minh đã đến được tầng mà Linh Chi đang ở. Đôi mắt hắn mừng rỡ khi nhìn thấy thân hình quyến rũ của Linh Chi đang ngồi tựa vào tường, dáng điệu trông vô cùng khó chịu, quằn quại.
“Linh Chi! ”
Mệt mỏi dường như tan biến, Khải Minh lao đến bên Linh Chi.
“Hồi Trí! ”
Nghe tiếng gọi, Linh Chi hai mắt tròn xoe, bắt đầu rưng rưng, nàng òa khóc thật lớn, những giọt nước mắt đó chính là biểu hiện của sự vui mừng. Hắn vẫn còn sống, thật sự là vậy.
Thấy vậy, Khải Minh dang tay ôm nàng vào lòng vỗ về.
“Ta đây… đừng khóc! ”
Bàn tay hắn sau khi tháo trói cho nàng liền vuốt lên mái tóc mượt mà như suối kia.
“Oa… Hồi Trí… Ngươi đây rồi! Ngươi không sao… thật tốt quá! ”
Hai tay Linh Chi nhanh nhẹn vòng qua sau lưng Khải Minh và siết chặt hắn, tựa như muốn giữ lại, sợ hắn chạy đâu mất. Và cũng chính hành động này khiến hai bầu vú mềm mại của nàng ép chặt vào ngực Khải Minh khiến hắn “bối rối”.
“Xin lỗi Linh Chi… Tại ta mà nàng bị như vậy… Đều là tại ta không tốt! ”
Khải Minh được thế ôm chặt Linh Chi, vuốt ve trên lưng nàng. Hắn hiện tại đang trách mắng bản thân rất nhiều. Nếu như hắn lấy lại trí nhớ sớm hơn thì Linh Chi đâu phải gặp những chuyện vừa qua.
“Không… ta không trách Hồi Trí đâu… may mà Hồi Trí không bỏ rơi ta, nếu không… nếu không… ” Linh Chi lại khóc to hơn nữa.
“Ừ… hắn có làm hại gì nàng không? ”
Khải Minh đẩy nhẹ Linh Chi ra, ánh mắt dò xét khắp cơ thể nàng xem có bị gì hay không. Tuy nhiên, Linh Chi trông rất ổn, còn Khải Minh sau khi dò xét lại gặp một vấn đề lớn…
“Ắc… nàng ấy… đẹp quá! ”
Khải Minh ngẩn người ra, đến giờ hắn mới để ý đến bộ y phục mà Linh Chi mặc. Đó là một chiếc đầm màu trắng vô cùng gợi dục. Không biết thằng cha nào thiết kế ra chiếc đầm này, nếu mà để Khải Minh biết được, hắn sẽ… lao vào ôm hun thắm thiết, bày tỏ lòng biết ơn vô bờ bến, to lớn như đại dương bao la xanh ngát ngoài kia.
Chiếc đầm này thật quá tuyệt vời, chất liệu không biết làm từ đâu nhưng vô cùng mềm mại, ôm sát vào cơ thể Linh Chi, tôn lên những đường cong tuyệt mỹ mà nàng sở hữu, phía dưới lại còn xẻ một đường dọc theo đùi, để lộ phần da trắng nõn của nàng. Chưa dừng lại ở đó, đây lại là loại đầm xuyên thấu, xuyên thấu… là xuyên thấu đó.
Khải Minh dường như có thể nhìn thấy ẩn hiện cơ thể trần trụi kia của Linh Chi, nhất là bộ ngực trắng căng tròn đang ẩn nấp kia, Linh Chi chỉ cần khẽ nhích một cái liền lộ ra thêm hai đầu ti hồng hào gợi cảm nữa.
Người đẹp vì lụa. Nhưng người đẹp lại có thêm ‘lụa’ nữa sẽ trở thành một ‘thứ gì đó’ vô cùng nguy hiểm, một vũ khí tối thượng hạ gục tất cả những ai nhìn vào.
“Ực… ”
Khải Minh tựa như muốn xịt máu mũi, chỉ tiếc rằng hắn éo phải nhân vật trong manga hay anime để làm được điều đó.
“Hồi Trí… ”
Linh Chi gọi làm Khải Minh giật mình, ánh mắt chuyển đến gương mặt yêu kiều đang trông chờ gì đó ở hắn.
Sắc mặt Linh Chi có gì đó không ổn, hình như nó hơi đỏ hơn bình thường thì phải. Đôi mắt nàng vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng trong đó thể hiện rất rõ một tia… ham muốn. Môi nàng mấp máy mãi như đang định nói một chuyện rất khó nói, lưỡi đôi chút lại liếm lên môi hồng vô cùng quyến rũ.
Rồi…
Thân thể nàng bỗng rung lên làm bộ ngực kia lắc lư khiêu khích.
Eo cong uốn éo qua lại.
Cặp đùi trắng nõn đang liên tục chà sát nhau như cố ngăn thứ gì đó chảy ra.
Nhìn nàng như một nữ nhân khát dục đang cố che giấu bản chất của mình vậy.
“Linh Chi? Nàng sao vậy? ”
Khải Minh tỏ ra rất khó hiểu. Linh Chi trong sáng, ngây thơ, thánh thiện của hắn đâu rồi? Sao giờ lại trông dâm đãng thế kia chứ? Chuyện này có vẻ không ổn… cơ mà hắn thích.
“… Hồi Trí… ta… ta cảm thấy không ổn… ” Linh Chi đưa ánh mắt say mê nhìn Khải Minh.
“Không ổn? Nàng thấy thế nào? ” Khải Minh hỏi dồn.
“Uh… cơ thể ta… nóng lắm… và… đang rất muốn… Uh… ” Linh Chi không thể kiềm nỗi rên lên vài tiếng.
“Muốn… nàng muốn gì—Uh! ”
Không cho Khải Minh nói trọn lời, Linh Chi bất ngờ lao đến, dùng môi khóa chặt môi Khải Minh.
Chuyện gì thế này?
Nàng tự dâng hiến môi thơm cho hắn sao?
“Uh… ” Không chỉ có môi, lưỡi nàng cũng tự động tách môi, nộp mình cho chiếc lưỡi Khải Minh.
Khải Minh hơi bất ngờ, nhưng với cảm giác phê tận óc mà nụ hôn kia mang đến, hắn ta mặc mọi chuyện cho bản năng, phối hợp cùng Linh Chi tạo nên nụ hôn nồng cháy mà bất cứ thằng F. A nào cũng thèm khát. Lưỡi cả hai quấn lấy nhau trong miệng Khải Minh như không muốn xa rời, được một lúc, Khải Minh đẩy dần lưỡi sang bên Linh Chi, lẽ nào cứ để nàng ấy ép sân, phải phản công một cái cho đáng mặt nam nhi.
“Uh… ”
Linh Chi vốn không có kỹ năng trong mấy chuyện này, còn Khải Minh thì… một bụng, hắn đã làm việc này với hơn chục lần, thành thục, điêu luyện đến nỗi làm Linh Chi phải say mê.
Lưỡi hắn mạnh bạo khuấy động khắp nơi, hết bên má phải rồi lại đến má trái, sau đó lại liếm lên lưỡi Linh Chi, rút ra và rút vào đầy khiêu khích.
“Uh… ”
Trước sự kích thích mãnh liệt của việc hôn, Linh Chi tự động rũ bỏ một bên chiếc đầm, để lộ ra bộ ngực trắng phau. Khải Minh hiện đang nhắm mắt nên không thấy, chứ để chúng lọt vào tầm mắt của hắn thì xác định…:)
“Ngươi… ” Khải Minh trợn mắt nhìn.
“Hahaha… cuối cùng… cuối cùng… ”
“—Ta cũng chẳng thể giết ngươi… Hộc! ”
Tài “dê” phun ra một ngụm máu rồi chết. Trên người hắn lúc này đang bị hàng loạt những mũi gai tạo từ tử khí xiên qua, giữ hắn không thể tiến bước. Lưỡi kiếm mà hắn cầm chỉ còn cách Khải Minh vài centimet mà thôi, ước nguyện cuối cùng của hắn đã không thành.
“Hừ… Đừng trách thế gian hay gì cả… hãy trách ngươi đã chọn con đường sai lầm! ”
Khải Minh nói rồi bỏ đi. Tử khí lúc này hóa thành Tử Hỏa, thiêu cháy xác Tài “dê” cùng đồng bọn.
Băng cướp Nanh Sói đã bị diệt sạch?
Có lẽ là vậy.
“Giờ thì… đi đón Linh Chi thôi! ”
…
“Uh… ”
Khải Minh bước những bước nặng nề về phía dãy nhà nọ. Dù chiến thắng trong trận chiến với Tài “dê” nhưng cơ thể hắn chịu không ít tổn hại. Đặc biệt là linh hồn, do dùng nhiều thuốc cường lực nên bây giờ nó đã teo nhỏ lại hết mức khiến hắn không thể sử dụng hồn lực được. Nếu bây giờ có kẻ nào tấn công thì hắn thua chắc.
“Hộc… may là có thuốc trị thương với hồi hồn lực chứ không bây giờ đi cũng chẳng nổi… ”
Khải Minh cười khổ, chân vẫn tiếp tục bước. Con đường ngắn kia đối với hắn lại dài vô tận. Nhưng cuối cùng hắn cũng đi hết.
Vượt qua hai ba cái cầu thang, Khải Minh đã đến được tầng mà Linh Chi đang ở. Đôi mắt hắn mừng rỡ khi nhìn thấy thân hình quyến rũ của Linh Chi đang ngồi tựa vào tường, dáng điệu trông vô cùng khó chịu, quằn quại.
“Linh Chi! ”
Mệt mỏi dường như tan biến, Khải Minh lao đến bên Linh Chi.
“Hồi Trí! ”
Nghe tiếng gọi, Linh Chi hai mắt tròn xoe, bắt đầu rưng rưng, nàng òa khóc thật lớn, những giọt nước mắt đó chính là biểu hiện của sự vui mừng. Hắn vẫn còn sống, thật sự là vậy.
Thấy vậy, Khải Minh dang tay ôm nàng vào lòng vỗ về.
“Ta đây… đừng khóc! ”
Bàn tay hắn sau khi tháo trói cho nàng liền vuốt lên mái tóc mượt mà như suối kia.
“Oa… Hồi Trí… Ngươi đây rồi! Ngươi không sao… thật tốt quá! ”
Hai tay Linh Chi nhanh nhẹn vòng qua sau lưng Khải Minh và siết chặt hắn, tựa như muốn giữ lại, sợ hắn chạy đâu mất. Và cũng chính hành động này khiến hai bầu vú mềm mại của nàng ép chặt vào ngực Khải Minh khiến hắn “bối rối”.
“Xin lỗi Linh Chi… Tại ta mà nàng bị như vậy… Đều là tại ta không tốt! ”
Khải Minh được thế ôm chặt Linh Chi, vuốt ve trên lưng nàng. Hắn hiện tại đang trách mắng bản thân rất nhiều. Nếu như hắn lấy lại trí nhớ sớm hơn thì Linh Chi đâu phải gặp những chuyện vừa qua.
“Không… ta không trách Hồi Trí đâu… may mà Hồi Trí không bỏ rơi ta, nếu không… nếu không… ” Linh Chi lại khóc to hơn nữa.
“Ừ… hắn có làm hại gì nàng không? ”
Khải Minh đẩy nhẹ Linh Chi ra, ánh mắt dò xét khắp cơ thể nàng xem có bị gì hay không. Tuy nhiên, Linh Chi trông rất ổn, còn Khải Minh sau khi dò xét lại gặp một vấn đề lớn…
“Ắc… nàng ấy… đẹp quá! ”
Khải Minh ngẩn người ra, đến giờ hắn mới để ý đến bộ y phục mà Linh Chi mặc. Đó là một chiếc đầm màu trắng vô cùng gợi dục. Không biết thằng cha nào thiết kế ra chiếc đầm này, nếu mà để Khải Minh biết được, hắn sẽ… lao vào ôm hun thắm thiết, bày tỏ lòng biết ơn vô bờ bến, to lớn như đại dương bao la xanh ngát ngoài kia.
Chiếc đầm này thật quá tuyệt vời, chất liệu không biết làm từ đâu nhưng vô cùng mềm mại, ôm sát vào cơ thể Linh Chi, tôn lên những đường cong tuyệt mỹ mà nàng sở hữu, phía dưới lại còn xẻ một đường dọc theo đùi, để lộ phần da trắng nõn của nàng. Chưa dừng lại ở đó, đây lại là loại đầm xuyên thấu, xuyên thấu… là xuyên thấu đó.
Khải Minh dường như có thể nhìn thấy ẩn hiện cơ thể trần trụi kia của Linh Chi, nhất là bộ ngực trắng căng tròn đang ẩn nấp kia, Linh Chi chỉ cần khẽ nhích một cái liền lộ ra thêm hai đầu ti hồng hào gợi cảm nữa.
Người đẹp vì lụa. Nhưng người đẹp lại có thêm ‘lụa’ nữa sẽ trở thành một ‘thứ gì đó’ vô cùng nguy hiểm, một vũ khí tối thượng hạ gục tất cả những ai nhìn vào.
“Ực… ”
Khải Minh tựa như muốn xịt máu mũi, chỉ tiếc rằng hắn éo phải nhân vật trong manga hay anime để làm được điều đó.
“Hồi Trí… ”
Linh Chi gọi làm Khải Minh giật mình, ánh mắt chuyển đến gương mặt yêu kiều đang trông chờ gì đó ở hắn.
Sắc mặt Linh Chi có gì đó không ổn, hình như nó hơi đỏ hơn bình thường thì phải. Đôi mắt nàng vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng trong đó thể hiện rất rõ một tia… ham muốn. Môi nàng mấp máy mãi như đang định nói một chuyện rất khó nói, lưỡi đôi chút lại liếm lên môi hồng vô cùng quyến rũ.
Rồi…
Thân thể nàng bỗng rung lên làm bộ ngực kia lắc lư khiêu khích.
Eo cong uốn éo qua lại.
Cặp đùi trắng nõn đang liên tục chà sát nhau như cố ngăn thứ gì đó chảy ra.
Nhìn nàng như một nữ nhân khát dục đang cố che giấu bản chất của mình vậy.
“Linh Chi? Nàng sao vậy? ”
Khải Minh tỏ ra rất khó hiểu. Linh Chi trong sáng, ngây thơ, thánh thiện của hắn đâu rồi? Sao giờ lại trông dâm đãng thế kia chứ? Chuyện này có vẻ không ổn… cơ mà hắn thích.
“… Hồi Trí… ta… ta cảm thấy không ổn… ” Linh Chi đưa ánh mắt say mê nhìn Khải Minh.
“Không ổn? Nàng thấy thế nào? ” Khải Minh hỏi dồn.
“Uh… cơ thể ta… nóng lắm… và… đang rất muốn… Uh… ” Linh Chi không thể kiềm nỗi rên lên vài tiếng.
“Muốn… nàng muốn gì—Uh! ”
Không cho Khải Minh nói trọn lời, Linh Chi bất ngờ lao đến, dùng môi khóa chặt môi Khải Minh.
Chuyện gì thế này?
Nàng tự dâng hiến môi thơm cho hắn sao?
“Uh… ” Không chỉ có môi, lưỡi nàng cũng tự động tách môi, nộp mình cho chiếc lưỡi Khải Minh.
Khải Minh hơi bất ngờ, nhưng với cảm giác phê tận óc mà nụ hôn kia mang đến, hắn ta mặc mọi chuyện cho bản năng, phối hợp cùng Linh Chi tạo nên nụ hôn nồng cháy mà bất cứ thằng F. A nào cũng thèm khát. Lưỡi cả hai quấn lấy nhau trong miệng Khải Minh như không muốn xa rời, được một lúc, Khải Minh đẩy dần lưỡi sang bên Linh Chi, lẽ nào cứ để nàng ấy ép sân, phải phản công một cái cho đáng mặt nam nhi.
“Uh… ”
Linh Chi vốn không có kỹ năng trong mấy chuyện này, còn Khải Minh thì… một bụng, hắn đã làm việc này với hơn chục lần, thành thục, điêu luyện đến nỗi làm Linh Chi phải say mê.
Lưỡi hắn mạnh bạo khuấy động khắp nơi, hết bên má phải rồi lại đến má trái, sau đó lại liếm lên lưỡi Linh Chi, rút ra và rút vào đầy khiêu khích.
“Uh… ”
Trước sự kích thích mãnh liệt của việc hôn, Linh Chi tự động rũ bỏ một bên chiếc đầm, để lộ ra bộ ngực trắng phau. Khải Minh hiện đang nhắm mắt nên không thấy, chứ để chúng lọt vào tầm mắt của hắn thì xác định…:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.