Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
Chương 99: Quyển 8 - Chương 24
Phong Lưu Thư Ngốc
10/07/2020
Sau khi thống nhất quyết định, mấy người lập tức tập hợp các thí sinh để tuyên bố quyết định vừa rồi.
“Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, chúng tôi quyết định cắt giảm số lượng ảnh chụp trong mỗi phần thi của Romeo. Nói cách khác, các bạn vẫn được hưởng ba mươi lượt chụp, còn cậu ấy chỉ còn lại năm lượt. Nếu trong năm lượt này, cậu ấy không thể chụp được bức ảnh xuất sắc, bị tụt xuống hạng chót, cậu ấy sẽ bị loại.”
Bonnie vừa dứt lời, các thí sinh lập tức hoan hô. Emily còn giơ tay hỏi – “Ban giám khảo đưa ra quyết định như vậy có phải bởi vì Romeo sử dụng thủ đoạn không chính đáng trong quá trình thi đấu hay không? Nếu là vậy thì đáng lẽ phải đào thải cậu ta ngay lập tức chứ không phải là cho cậu ấy năm cơ hội chụp. Quyết định này vốn không công bằng.”
Gustav hung ác nhìn cô ta một cái với ánh mắt lạnh như băng. Bonnie cũng nghiêm khắc nhìn về phía cô ta, gằn từng câu từng chữ – “Bonnie tôi có thể lấy chính nhân cách và tính mạng của mình để bảo đảm, Romeo không hề dùng bất cứ thủ đoạn không chính đáng nào trong quá trình thi đấu. Tổ làm chương trình và ban giám khảo lại càng chưa từng giúp cậu ấy gian lận. Có thể đi đến hiện tại, cậu ấy đều dựa vào chính thực lực của mình. Một số người cho rằng chúng tôi đưa ra quyết định như vậy mới là công bằng. Nhưng trong mắt tôi, việc dùng thủ đoạn đê hèn để dập tắt một ngôi sao sáng trong tương lai, một con người tài năng vượt trội như vậy quả thực chính là tội ác. Xã hội này đã sa đoạ đến độ không thể dung nạp người tài, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng đau lòng!”
Cô chuyển ánh mắt khỏi Emily, chậm rãi nhìn các thí sinh khác, nói tiếp – “Nếu các bạn chiến thắng trong cuộc thi này, các bạn đừng vội tự hào, mà các bạn nên thấy xấu hổ. Bởi vì các bạn không thắng nhờ thực thực của mình, mà là nhờ cướp lấy lợi thế của người khác. Cũng như một người bình thường thi chạy với một người què vậy, cho dù bạn chạy đến đích trước, điều bạn nhận được không phải là tiếng hoan hô, mà là cười nhạo! Điều này vi phạm nguyên tắc cạnh tranh công bằng một cách nghiêm trọng.”
Nói xong, cô ôm chặt thiếu niên vào lòng mà vỗ về, nói một cách chắc chắn – “Romeo, tôi vốn không muốn đưa ra quyết định này, nhưng tôi tin em nhất định có thể kiên trì đến cùng. Tôi yêu em!”
“Cám ơn.” – Chu Doãn Thịnh ôm lại cô, trong mắt toát ra nụ cười chân thành.
Gustav không thể tiếp xúc nhiều với thiếu niên, thậm chí ngay cả một cái ôm cũng không thể. Hiện giờ hắn chỉ có thể cách xa cậu ấy hết mức có thể, không để cho người ta có cớ mà công kích. Hắn đút hai tay vào túi quần, trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra tay đã nắm chặt đến nỗi khớp xương vang răng rắc.
Evan cũng bước lên ôm chầm lấy thiếu niên, ngay sau đó là một thí sinh nam có mối quan hệ đang dần dần khá lên với Romeo. Các thí sinh khác đều đỏ mặt tía tai, đứng yên tại chỗ.
Bọn họ bị Bonnie nói cho không ngẩng đầu lên được. Người khác có thể không biết chứ những người tham gia như họ đều hiểu, Romeo quả thực không sử dụng bất kỳ thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng nào. Hắn có thể đi đến hiện tại đều là dựa vào thực lực mạnh mẽ của hắn. Khi hắn nhập tâm vào quay chụp, sức hấp dẫn toàn diện ấy thực sự khiến người ta không thể nào chống cự.
Cho dù chỉ còn lại năm lượt chụp, hắn cũng có thể chụp ra những bức ảnh xuất sắc nhất. Cho nên nếu thua hắn, họ sẽ phải hứng chịu tiếng cười nhạo của tất cả người xem, tình cảnh ấy sẽ càng làm người ta quẫn bách.
Những người mới vừa rồi còn vui vẻ trên nỗi đau của người khác đã hoàn toàn cười không nổi.
Sau khi Bonnie rời khỏi, đoạn video này được đăng tải trên trang chủ chương trình. Đoạn cô ủng hộ Romeo kia nhận được sự đồng tình của rất nhiều người. Romeo vô cùng xuất sắc, nếu cho cậu ấy cơ hội, cậu ấy có thể bước lên đỉnh vinh quang. Chỉ vì tâm lý ghen tị của một số người mà muốn huỷ hoại một thiếu niên tài hoa hơn người như vậy, thế mà là công bằng? Đúng là vớ vẩn!
Chiều hướng dư luận bắt đầu nhanh chóng nghiêng về phía Romeo, số lượng fans vốn không hề giảm sút của hắn còn tăng lên gấp đôi. Quần chúng thường thông cảm cho kẻ yếu. Tuy Romeo cũng không phải là kẻ yếu, nhưng ai cũng thấy hắn phải chịu sự đãi ngộ không công bằng.
Những lời mắng nhiếc người đã đưa ra quyết định này rải rác khắp nơi trên Internet, có người còn gửi hẳn một hộp phân đến trụ sở chính của ABC qua đường bưu điện.
Cuối cùng Gustav đưa ra câu trả lời cho chuyện này trên trang cá nhân của mình. Hắn cũng không viết một bài tràng giang đại hải để giải thích an ủi fans, chỉ viết một câu đơn giản: Bóng tối trong lòng người khiến tôi vô cùng thất vọng.
Tất cả mọi người đều nhận ra rằng hắn đang trách fans đã chèn ép Romeo. Người sống trên đời, ai mà chả có vài người bạn thân hay người mà mình đặc biệt quý mến, có gì lạ đâu? Vì sao phải dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để làm tổn thương người khác?
Nỗi căm giận của fans Romeo đối với hắn rốt cuộc cũng bớt đi một chút, fans của hắn thì bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, cũng nhận ra có lẽ hành vi của mình đã hơi quá đáng. Lực dẫn dắt của thần tượng luôn rất mạnh, sóng gió vốn đang ầm ĩ lập tức lắng xuống, tổ làm chương trình nhận được rất nhiều thư xin lỗi của người xem.
Nhưng quyết định đã đưa ra thì không thể thu hồi lại được, Romeo vẫn chỉ có năm cơ hội chụp, mà toàn bộ quá trình chụp đều được trực tiếp, không cho bất kỳ ai có cơ hội nghi ngờ. Bởi vì thời gian phát sóng chỉ có năm mươi phút, Bonnie cắt giảm phần thi thử thách, thay vào đó gia tăng mức độ khó của phần thi ảnh.
Đây chính là chương trình trực tiếp! Nói cách khác, mọi hành vi cử chỉ của bạn đều sẽ lập tức bị khán giả thấy. Nếu bạn phạm lỗi, tổ làm chương trình cũng sẽ không có cách che giấu cho bạn thông qua giai đoạn cắt nối biên tập. Điều này khiến các thí sinh căng thẳng đến toát mồ hôi hột.
Gustav không tiếp tục đảm nhiệm vị trí nhiếp ảnh gia, thậm chí không còn xuất hiện ở studio nữa. Bonnie đứng một mình trên đất trống, đối diện với các thí sinh mang vẻ mặt cứng ngắc.
“Vốn buổi chụp hôm nay sẽ do hai thí sinh hợp tác quay chụp, tự lựa chọn trang phục, style và background cho nhau. Nhưng các bạn biết đấy, Romeo chỉ có năm cơ hội chụp, điều này sẽ rất bất lợi cho người hợp tác với cậu ấy, vì thế tôi thay đổi chủ đề chụp…”
“Không, cứ chụp theo cách hợp tác hai người đi. Em sẽ hợp tác với Romeo.” – Evan đột nhiên giơ tay nói.
Cameras lập tức đồng loạt quay ống kính về phía cô, những người xem trước TV lập tức bị khơi dậy cảm xúc.
Bonnie biết khi đổi chương trình thành trực tiếp, cô sẽ gặp phải rất nhiều thử thách bất ngờ, nhưng không ngờ người đầu tiên đưa ra thử thách cho mình chính là Evan. Nhưng cô có dự cảm tình huống sắp diễn ra là điều cô mong đợi.
Evan khoác vai bạn thân, vẻ mặt lạnh nhạt – “Năm kiểu là đủ. Romeo có thể đi xa đến đâu, tôi cũng có thể đi xa đến đó. Nếu cậu ấy bị loại chỉ vì những nguyên nhân cứt chó ấy, tôi cũng không muốn ở lại một chương trình như vậy.”
Cô bạn, phong cách nói chuyện của cô bạn đúng là toạc móng heo! Bonnie – người đưa ra quyết định cứt chó – cảm thấy mặt mình bỏng rát, tuy rằng mục đích của cô là để bảo vệ Romeo.
Người xem sôi nổi khen ngợi sự thẳng thắn và nghĩa khí của Evan, sau đó càng thêm trào phúng ban lãnh đạo ABC và người hâm mộ của Gustav. Hiện giờ, hai nhóm người này đặc biệt bị cộng đồng mạng căm giận, ngay cả danh tiếng của Gustav cũng giảm đi không ít.
Không ai biết, Gustav không hề cảm thấy buồn phiền, trái lại hắn còn vui như mở cờ. Hắn chỉ muốn tất cả mọi người ủng hộ Romeo. Còn về fans của mình, xin lỗi, giờ hắn hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của họ. Hắn muốn sống vì mình.
Bonnie ho khan một tiếng, xác nhận lại – “Em nghĩ kỹ rồi chứ? Năm lượt chụp, không thể nhiều hơn.”
“Có gì mà phải nghĩ, em chỉ muốn hợp tác với Romeo.” – Evan bĩu môi.
Chu Doãn Thịnh cười khẽ, ôm chầm lấy Evan.
“Vậy thì ok, chụp theo đúng kế hoạch ban đầu đi. Có thấy bức tường graffiti kia không? Ở đó có ba kiểu phong cách graffiti, các bạn chia đội xong thì đến chỗ tôi bốc thăm, căn cứ theo phong cách phông nền mà lựa họn trang phục và tạo hình, sau đó đến bức tường graffiti đó để chụp ảnh. Ai có thể hoà vào bức tường graffiti một cách hoàn mỹ nhất, người đó chính là Top 1 tuần này.”
Các thí sinh đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy trong studio quả nhiên đã được dựng một bức tường graffiti rất lớn. Tường được chia làm ba mảng, một mảng theo phong cách cổ tích, trên đó vẽ những cây nấm rực rỡ sắc màu và các loài động vật đáng yêu, tựa như bước vào xứ sở thần tiên của Alice.
Một mảng khác theo phong cách trừu tượng, nhiều màu sắc rực rỡ giao nhau tạo cho người ta cảm giác nổi loạn, điên cuồng, nhiệt huyết.
Mảng tường cuối cùng đơn giản nhất, gần như không theo phong cách gì, chỉ chia làm hai phần đen trắng, bên trái màu đen bên phải màu trắng, ở giữa là chữ “freedom” thật lớn được viết bằng hai màu đen trắng đan xen.
Các thí sinh bình tĩnh nhìn một lúc, trong lòng đã có ý tưởng.
Bonnie lấy một chiếc túi nhỏ ra, cho từng cặp thí sinh cử người lên bốc thăm. Nhóm Emily bốc trúng mảng tường phong cách cổ tích, cô ta cười sung sướng, xem ra đã chọn đúng mảng tường hợp ý mình.
Chu Doãn Thịnh đẩy Evan lên bốc thăm. Đối với hắn, bốc trúng cái nào cũng không thành vấn đề. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy năm lượt chụp ít đến đáng thương, nhưng với hắn thì như vậy cũng đã đủ. Khả năng tính toán của bộ não hắn không kém 007 một chút nào, chỉ cần nhìn lướt qua background là đã có thể cho ra kế hoạch chụp tốt nhất rồi, thậm chí có thể chi tiết đến vị trí từng sợi tóc. Năm kiểu ảnh nên chụp thế nào, chụp ra rồi sẽ có hiệu quả ra sao, điều này hắn còn biết rõ hơn cả nhiếp ảnh gia.
Evan bốc trúng mảng tường đen trắng. Cô cảm thấy quá đơn điệu, khó phát huy, vì thế khi trở về cô nhún vai với bạn mình.
“Không sao, có thể chụp tốt mà.” – Chu Doãn Thịnh khoác vai cô, vò mạnh mái tóc đỏ rực của cô.
Hai người đến phòng thay đồ. Chu Doãn Thịnh cũng không nhìn nhiều, trực tiếp chọn hai bộ comple có kiểu dáng đơn giản, một bộ đen, một bộ trắng. Bộ comple trắng kết hợp với áo sơ mi đen, bộ comple đen kết hợp với áo sơ mi trắng, màu caravat giống màu comple, tương phản với màu áo sơ mi.
Lòng dạ Evan còn rộng lớn hơn cả Thái Bình Dương, trong khi bạn mình chọn quần áo, cô trực tiếp lấy PSP ra chơi game, thỉnh thoảng hỏi một câu đã xong chưa. Mà hai nhóm thí sinh khác đã bắt đầu khắc khẩu vì bất đồng ý kiến. Cá tính Emily vô cùng mạnh mẽ, nhất định muốn người hợp tác phải tuân theo mình vô điều kiện, điều này dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người cứ tăng dần.
Bonnie vội vàng dẫn theo nhân viên công tác chạy đến khuyên giải, màn đặc sắc này khiến khán giảxem đến mê mẩn, chờ đến khi họ hoàn hồn, hoặc nên nói chờ đến khi hai nhóm khác hoàn hồn, Evan và Chu Doãn Thịnh đã tạo kiểu xong, đang đứng trước tường graffiti chuẩn bị chụp.
Chu Doãn Thịnh yêu cầu nhà tạo mẫu nhuộm mái tóc đỏ rực của Evan thành màu đen, còn tóc hắn vốn là màu trắng, cũng không cần chỉnh sửa gì nhiều.
Đường nét khuôn mặt Evan lại được đánh cứng, lông mày được kẻ đậm và hơi nhếch lên, trông vô cùng tà ác. Tính cô vốn cũng rất thoải mái, có thể nói là phóng khoáng ngỗ ngược cũng không quá đáng, lại thêm bộ comple đen thắt caravat rồi đứng trước mảng tường trắng kia, quả thức là đẹp trai đến loá mắt.
Mà nét đẹp của Romeo thì không hề có tính xâm lược, cũng như bộ comple mà hắn mặc vậy, sạch sẽ nhẹ nhàng trong sáng. Hắn dựa lưng vào mảng tường màu đen, hai tay đút túi quần, đôi chân bắt chéo, dáng đứng biếng nhác, chiếc cằm hơi hếch và bờ mi nửa khép nửa mở toát lên vẻ bất cần.
Evan cũng hai tay đút túi dựa lưng vào tường, nhưng trái ngược với vẻ biếng nhác bất cần, biểu cảm trên gương mặt cô là sắc bén và lạnh lùng, dáng đứng tương tự nhưng lại toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Hai người đứng tách biệt trong hai thế giới đen và trắng, nhưng hơi thở của họ lại quyện vào nhau một cách kỳ diệu. Hình ảnh đó thực sự vô cùng tinh tế, thuần tuý và trang nhã.
“Một phát trúng đích!” – Nhiếp ảnh gia nhanh chóng nhấn shutter, kích động kêu to. Tối giản, đây mới là chủ đề vĩnh hằng của thời trang.
Người xem trước TV đã bị hai người hớp hồn. Lần đầu tiên họ được chứng kiến trực tiếp quá trình quay chụp của Romeo. Hắn gần như không cần suy nghĩ, chỉ cần nhiếp ảnh gia vừa nhấn shutter, hắn đã lập tức tạo tư thế tiếp theo, vô cùng tự nhiên.
Hai người chậm rãi lại gần nhau, một người 183 cm, một người 180 cm, đứng cạnh nhau gần như không nhận ra chênh lệch về chiều cao. Đầu họ kề rất gần, dường như đang thì thầm gì đó. Evan khoác tay lên vai Romeo, nở một nụ cười rực rỡ. Còn Romeo thì chỉ hơi híp đôi mắt màu xanh biển, nhưng ánh sáng rực rỡ trong con ngươi ấy cũng cướp mất trái tim người xem.
Hai người, một nhiệt tình, một trầm lặng, một như mặt trời, một như trăng sáng, như hai nửa vòng tròn âm dương, là sự tồn tại không thể thiếu của nhau.
“Hoàn mỹ! Hai người là partner hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp! Yêu hai người chết mất!” – Nhiếp ảnh gia vừa nhấn shutter vừa điên cuồng la to.
Hai người bình tĩnh thay đổi tư thế, nhiếp ảnh gia nhấn shutter tanh tách, năm kiểu ảnh hoàn thành chỉ trong chưa đầy một phút.
“Rốt cuộc thì tôi cũng biết vì sao thằng nhãi Gustav kia lại thích Romeo như vậy. Anh biết không, cậu ấy là con cưng của ống kính, dù chụp từ góc độ nào cũng đều hoàn mỹ đến bất ngờ. Lúc chụp cậu ấy, tôi cảm thấy máu mình cũng sôi trào, hoàn toàn không muốn dừng lại. Tôi muốn mời cậu ấy làm người mẫu độc quyền của tôi, tuyệt đối không thể để cậu ấy bị Gustav cướp đi!”
Nhiếp ảnh gia quay đầu lại tán thưởng với người phụ trách ghi hình mình. Anh ta bật máy tính, mở năm bức ảnh vừa chụp được cho khán giả xem. Cảm giác giao hoà dữ dội giữa đen và trắng, giữa cứng và mềm, giữa băng và lửa này lập tức đập vào mắt người xem.
Mà trong giới nhiếp ảnh, danh tiếng của vị nhiếp ảnh gia này hơn xa Gustav. Anh ta diễn giải sự si mê của Gustav đối với Romeo thành sự si mê của một người sáng tác dành cho nguồn cảm hứng của mình. Anh ta khéo léo dẫn dắt chiều hướng dư luận, khiến fans Gustav – những người đã yêu cầu Romeo rời khỏi cuộc thi – càng cảm thấy bối rối.
Chúa ơi, chúng tôi đã phạm phải một sai lầm lớn, chúng tôi khiến thần tượng mất đi nguồn cảm hứng. Có lẽ từ nay về sau anh ấy sẽ không bao giờ chụp ảnh nữa! Giờ đây tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi! Một fan hâm mộ ôm mặt oà khóc trước TV.
Còn có rất nhiều người còn lo lắng hơn cô gái nọ. Romeo dùng hành động thực tế tát vào mặt tất cả những người cho rằng hắn gian lận. Ba mươi kiểu ảnh? Thôi đi, hắn chỉ cần năm kiểu, không, thực ra chỉ cần một kiểu thôi là hắn đã có thể vượt xa các thí sinh khác.
Lúc này khán giả mới nhớ, dường như bức ảnh Top 1 nào của Romeo cũng là bức ảnh đầu tiên được chụp. Lần nào cũng là một phát trúng đích, đoạt vị trí quán quân. Thực lực của hắn quá mạnh mẽ!
Biểu hiện cực kỳ ngoạn mục của hai người khiến hai nhóm thí sinh còn lại cảm thấy vô cùng áp lực. Họ bắt đầu nghi ngờ lựa chọn của mình, nghĩ xem có phải mình nên thay bộ khác, đổi tạo hình khác hay không. Tay chân họ cứng ngắc, biểu cảm gượng gạo, khiến nhiếp ảnh gia liên tục tức giận đến xì khói, mấy lần không thể không đến gần sửa lại tư thế cho họ, đồng thời nhắc nhở họ đèn đặt ở vị trí nào.
“Chúa ơi, cảm giác khi chụp họ thực sự là quá khác so với khi chụp Romeo. Gustav, Gustav đáng thương, chả trách lúc chụp người khác cậu ta cứ luôn nghiêm mặt.” – Nhiếp ảnh gia lải nhải than phiền, mà khán giả trước TV lại lần nữa cảm nhận được tâm trạng của Gustav, cũng hiểu ra mức độ chênh lệch giữa Romeo và các thí sinh khác lớn đến thế nào.
Romeo dựa vào gian lận mới đi được đến ngày hôm nay? Trò cười lớn nhất trần đời!
Phần chụp hình rốt cuộc kết thúc, tổ làm chương trình lập tức đăng ảnh của các thí sinh lên mạng cho mọi người bình chọn. Trước kia họ sẽ chọn bức ảnh xuất sắc nhất, nhưng lần này, để thể hiện tính công bằng và trong sạch của cuộc thi, họ đăng toàn bộ số ảnh đã chụp lên mạng.
Romeo và Evan chỉ có vỏn vẹn năm bức, còn hai nhóm khác mỗi nhóm đều có ba mươi bức. Nhưng lúc này số lượng cũng không phải là người ta để tâm, mà là chất lượng. Khán giả thi nhau hôn hít Romeo và Evan, còn với hai nhóm khác thì không ngừng chê bai.
Không thể nghi ngờ, Top 1 lại thuộc về Romeo và Evan. Hai nhóm thí sinh khác thua tâm phục khẩu phục, thua vô cùng lúng túng. Lúc trước họ cảm thấy quyết định cắt giảm lượt chụp của Romeo của tổ làm chương trình quá mức tuyệt vời, nhưng giờ lại đang suy xét xem có nên xin xỏ cho Romeo hay không. Ít nhất nếu số lượt chụp của Romeo bình thường trở lại, họ sẽ thua không quá khó coi.
“Tôi không quan tâm có công bằng hay không, tôi chỉ biết bất cứ ai cũng phải có lúc sai lầm. Năm lượt, biết đâu có ngày tâm trạng của cậu ta không ổn định, không thể chụp tốt lấy một kiểu thì sao? Tôi thấy như vậy cũng rất tốt mà.” – Một câu của Emily đã gạt phăng ý định của mọi người, cũng làm cho khán giả ghét cay ghét đắng.
Con đĩ, sao mày còn chưa bị loại? Đừng ai bình chọn cho nó nữa, để nó mau chóng cút đi đi!
Bình luận của người này được rất nhiều người like. Họ đã chịu sự hèn hạ của Emily quá đủ rồi. Đương nhiên vẫn có một bộ phận người theo chủ nghĩa vị kỷ cảm thấy cô ta rất cá tính, cho cô ta mười điểm.
Lần này, người bị loại là một thí sinh nam. Anh ta là partner của Emily, bị Emily đẩy ra hứng chịu miệng lưỡi của ban giám khảo. Lúc xuống đài, anh ta ôm chầm lấy tất cả mọi người, chỉ từ chối một mình Emily, khiến cho cô ta xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Bởi vì sửa thành trực tiếp, tình hình sinh hoạt của các thí sinh trong biệt thự sẽ không xuất hiện trong chương trình được phát sóng, mà sẽ được cắt nối biên tập thành tập bên lề phát sóng trước trận chung kết một tuần. Nói cách khác, ba tập cuối kéo dài thành bốn tập, các thí sinh có thêm một tuần để nghỉ ngơi.
“Các bạn trẻ, xem tôi mang ai đến này.” – Bonnie vỗ tay, một nhóm người lục tục bước vào cửa. Evan vừa hét vừa chạy về phía một người phụ nữ trung niên, đó là mẹ cô. Hai thí sinh còn lại cũng trông thấy người thân của mình, ngoại trừ Romeo và Emily.
Emily thở phào nhẹ nhõm. Cô ta cũng không muốn gặp mẹ mình, cô ta sợ mình sẽ vơ lấy bình hoa mà đập vỡ đầu bà ta. Mà Chu Doãn Thịnh cũng biết trước bác mình sẽ không đến được. Hắn tìm ra chứng cứ bà ta câu kết với luật sư ngầm chiếm di sản của Romeo, đồng thời nặc danh đệ trình cho cảnh sát, hiện giờ bà ta còn đang ở trong tù.
Một mình hắn đi đến góc khuất, bật trí não trên cổ tay lên. Hắn đã tra ra được người kích động cư dân mạng bắt mình rời khỏi cuộc thi là ai, hơn nữa còn chuẩn bị một “món quà” hoành tráng. Những chứng cứ lừa đảo tài chính đủ để gã ta táng gia bại sản, thậm chí bóc lịch suốt đời. Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, đối phương hiện nay đang nằm trong phòng ICU (*) vì hút thuốc phiện quá liều. Theo tin tức được đăng, bác sĩ còn đo lường ra trong máu gã ta có virus AIDS.
(*) Viết tắt của “Intensive Care Unit” – phòng điều trị tăng cường.
Sao lại trùng hợp thế? Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua khuôn mặt dịu dàng khiêm tốn của Gustav. Người nọ quả nhiên là người mặt nóng tim lạnh. Nhẹ giọng cười cười, hắn nhấn gửi, không hề để tâm mà đẩy người này xuống vực sâu tuyệt vọng.
“Romeo, em ổn chứ?” – Bonnie nói chuyện với mấy phụ huynh xong thì trông thấy thiếu niên trốn trong góc nghịch đồng hồ, bóng lưng trông có vẻ vô cùng cô đơn.
“Em ổn.” – Chu Doãn Thịnh ngẩng đầu mỉm cười.
“Em yêu, bác em bận công việc nên không thể đến thăm em. Bà ấy nhắn cho em hãy giữ sức khoẻ, còn nói rất nhớ em.” – Bonnie không nói sự thực cho thiếu niên, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy trong cuộc thi.
“Vâng, em biết rồi.” – Chu Doãn Thịnh gật đầu, trong lòng rất cảm ơn sự quan tâm của Bonnie đối với hắn.
Các thí sinh lần lượt rời khỏi với người nhà. Họ muốn tìm một nhà hàng sang trọng ăn một bữa no nê, chi phí sẽ do tổ làm chương trình bỏ ra, điều kiện là họ cho phép tổ làm chương trình ghi lại hình ảnh đoàn tụ của họ để phát sóng. Giao dịch này rất có lời.
Evan vốn muốn mời Romeo, lại thấy Bonnie đã hẹn với hắn trước, vì thế mới yên tâm rời khỏi.
Là người dẫn chương trình, Bonnie có nghĩa vụ lo cho hai thí sinh cô đơn. Cô đặt chỗ ở một nhà hàng Pháp, vừa ăn một bữa xa xỉ vừa thảo luận những điều mà họ tâm đắc trong cuộc thi.
Chu Doãn Thịnh và Emily đã trở mặt với nhau từ lâu, lúc này cũng chẳng buồn ra vẻ thân thiết. Người quay phim ghi lại hình ảnh hai người ganh đua đối mặt (Emily ganh đua, Romeo lặng lẽ đối mặt) rồi lập tức rời khỏi.
“Romeo, chuyện lúc trước làm em phải chịu thiệt rồi. Em vẫn giận à?” – Bonnie dò hỏi.
Chút chuyện nhỏ ấy Chu Doãn Thịnh căn bản không để trong lòng. Hắn biết Gustav có ôm tình cảm thế nào với hắn. Hắn sẽ không đón nhận người kia, cũng sẽ không bởi vậy mà giận anh ta. Yêu là thứ quý giá nhất trên đời, cho dù tình yêu này không phải là điều mà bạn muốn, bạn có thể từ chối dứt khoát, nhưng không thể dùng thái độ hắt hủi dập nát nó.
“Không, em không giận. Trái lại, em rất cảm ơn sự yêu thích mà ngài Acheson dành cho em.” – Hắn chậm rãi lắc đầu.
Ánh mắt Emily hơi loé lên, thầm nghĩ quả nhiên chuyện giảm bớt lượt chụp có liên quan đến ngài Acheson. Nhưng cụ thể là vì sao? Cô ta rất muốn mua một tờ báo giải trí về xem, nhưng Bonnie còn ở bên cạnh, cô ta hoàn toàn không có cơ hội. Có lẽ khi về có thể hỏi thăm các thí sinh khác xem thế nào, người nhà họ nhất định sẽ biết.
Cô ta lơ đãng cắt thịt bò, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt tràn đầy căm thù về phía thiếu niên ngồi đối diện.
Chu Doãn Thịnh xin phục vụ một ly rượu vang, nháy mắt giả nai với Bonnie – “Bonnie, em có thể uống một chút rượu vang không? Một chút xíu thôi mà, người quay phim đã đi rồi, sẽ không ai biết đâu.”
Bonnie hơi khó xử. Thiếu niên còn ba tháng nữa mới thành niên, không thể uống rượu. Nhưng mình từ mười lăm tuổi đã bắt đầu uống trộm, chắc là không sao đâu nhỉ?
Cô chậm rãi chạm vào chai rượu vang. Nhưng có bàn tay đột nhiên vòng qua đầu Romeo lấy ly đi, nghiêm túc bác bỏ – “Không được, chỉ có thể uống sữa.”
Emily lập tức hưng phấn bừng bừng. Rốt cuộc cô ta cũng được gặp lại ngài Acheson, người đàn ông có thể quyết định cuộc đời cô ta.
“Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, chúng tôi quyết định cắt giảm số lượng ảnh chụp trong mỗi phần thi của Romeo. Nói cách khác, các bạn vẫn được hưởng ba mươi lượt chụp, còn cậu ấy chỉ còn lại năm lượt. Nếu trong năm lượt này, cậu ấy không thể chụp được bức ảnh xuất sắc, bị tụt xuống hạng chót, cậu ấy sẽ bị loại.”
Bonnie vừa dứt lời, các thí sinh lập tức hoan hô. Emily còn giơ tay hỏi – “Ban giám khảo đưa ra quyết định như vậy có phải bởi vì Romeo sử dụng thủ đoạn không chính đáng trong quá trình thi đấu hay không? Nếu là vậy thì đáng lẽ phải đào thải cậu ta ngay lập tức chứ không phải là cho cậu ấy năm cơ hội chụp. Quyết định này vốn không công bằng.”
Gustav hung ác nhìn cô ta một cái với ánh mắt lạnh như băng. Bonnie cũng nghiêm khắc nhìn về phía cô ta, gằn từng câu từng chữ – “Bonnie tôi có thể lấy chính nhân cách và tính mạng của mình để bảo đảm, Romeo không hề dùng bất cứ thủ đoạn không chính đáng nào trong quá trình thi đấu. Tổ làm chương trình và ban giám khảo lại càng chưa từng giúp cậu ấy gian lận. Có thể đi đến hiện tại, cậu ấy đều dựa vào chính thực lực của mình. Một số người cho rằng chúng tôi đưa ra quyết định như vậy mới là công bằng. Nhưng trong mắt tôi, việc dùng thủ đoạn đê hèn để dập tắt một ngôi sao sáng trong tương lai, một con người tài năng vượt trội như vậy quả thực chính là tội ác. Xã hội này đã sa đoạ đến độ không thể dung nạp người tài, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng đau lòng!”
Cô chuyển ánh mắt khỏi Emily, chậm rãi nhìn các thí sinh khác, nói tiếp – “Nếu các bạn chiến thắng trong cuộc thi này, các bạn đừng vội tự hào, mà các bạn nên thấy xấu hổ. Bởi vì các bạn không thắng nhờ thực thực của mình, mà là nhờ cướp lấy lợi thế của người khác. Cũng như một người bình thường thi chạy với một người què vậy, cho dù bạn chạy đến đích trước, điều bạn nhận được không phải là tiếng hoan hô, mà là cười nhạo! Điều này vi phạm nguyên tắc cạnh tranh công bằng một cách nghiêm trọng.”
Nói xong, cô ôm chặt thiếu niên vào lòng mà vỗ về, nói một cách chắc chắn – “Romeo, tôi vốn không muốn đưa ra quyết định này, nhưng tôi tin em nhất định có thể kiên trì đến cùng. Tôi yêu em!”
“Cám ơn.” – Chu Doãn Thịnh ôm lại cô, trong mắt toát ra nụ cười chân thành.
Gustav không thể tiếp xúc nhiều với thiếu niên, thậm chí ngay cả một cái ôm cũng không thể. Hiện giờ hắn chỉ có thể cách xa cậu ấy hết mức có thể, không để cho người ta có cớ mà công kích. Hắn đút hai tay vào túi quần, trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra tay đã nắm chặt đến nỗi khớp xương vang răng rắc.
Evan cũng bước lên ôm chầm lấy thiếu niên, ngay sau đó là một thí sinh nam có mối quan hệ đang dần dần khá lên với Romeo. Các thí sinh khác đều đỏ mặt tía tai, đứng yên tại chỗ.
Bọn họ bị Bonnie nói cho không ngẩng đầu lên được. Người khác có thể không biết chứ những người tham gia như họ đều hiểu, Romeo quả thực không sử dụng bất kỳ thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng nào. Hắn có thể đi đến hiện tại đều là dựa vào thực lực mạnh mẽ của hắn. Khi hắn nhập tâm vào quay chụp, sức hấp dẫn toàn diện ấy thực sự khiến người ta không thể nào chống cự.
Cho dù chỉ còn lại năm lượt chụp, hắn cũng có thể chụp ra những bức ảnh xuất sắc nhất. Cho nên nếu thua hắn, họ sẽ phải hứng chịu tiếng cười nhạo của tất cả người xem, tình cảnh ấy sẽ càng làm người ta quẫn bách.
Những người mới vừa rồi còn vui vẻ trên nỗi đau của người khác đã hoàn toàn cười không nổi.
Sau khi Bonnie rời khỏi, đoạn video này được đăng tải trên trang chủ chương trình. Đoạn cô ủng hộ Romeo kia nhận được sự đồng tình của rất nhiều người. Romeo vô cùng xuất sắc, nếu cho cậu ấy cơ hội, cậu ấy có thể bước lên đỉnh vinh quang. Chỉ vì tâm lý ghen tị của một số người mà muốn huỷ hoại một thiếu niên tài hoa hơn người như vậy, thế mà là công bằng? Đúng là vớ vẩn!
Chiều hướng dư luận bắt đầu nhanh chóng nghiêng về phía Romeo, số lượng fans vốn không hề giảm sút của hắn còn tăng lên gấp đôi. Quần chúng thường thông cảm cho kẻ yếu. Tuy Romeo cũng không phải là kẻ yếu, nhưng ai cũng thấy hắn phải chịu sự đãi ngộ không công bằng.
Những lời mắng nhiếc người đã đưa ra quyết định này rải rác khắp nơi trên Internet, có người còn gửi hẳn một hộp phân đến trụ sở chính của ABC qua đường bưu điện.
Cuối cùng Gustav đưa ra câu trả lời cho chuyện này trên trang cá nhân của mình. Hắn cũng không viết một bài tràng giang đại hải để giải thích an ủi fans, chỉ viết một câu đơn giản: Bóng tối trong lòng người khiến tôi vô cùng thất vọng.
Tất cả mọi người đều nhận ra rằng hắn đang trách fans đã chèn ép Romeo. Người sống trên đời, ai mà chả có vài người bạn thân hay người mà mình đặc biệt quý mến, có gì lạ đâu? Vì sao phải dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để làm tổn thương người khác?
Nỗi căm giận của fans Romeo đối với hắn rốt cuộc cũng bớt đi một chút, fans của hắn thì bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, cũng nhận ra có lẽ hành vi của mình đã hơi quá đáng. Lực dẫn dắt của thần tượng luôn rất mạnh, sóng gió vốn đang ầm ĩ lập tức lắng xuống, tổ làm chương trình nhận được rất nhiều thư xin lỗi của người xem.
Nhưng quyết định đã đưa ra thì không thể thu hồi lại được, Romeo vẫn chỉ có năm cơ hội chụp, mà toàn bộ quá trình chụp đều được trực tiếp, không cho bất kỳ ai có cơ hội nghi ngờ. Bởi vì thời gian phát sóng chỉ có năm mươi phút, Bonnie cắt giảm phần thi thử thách, thay vào đó gia tăng mức độ khó của phần thi ảnh.
Đây chính là chương trình trực tiếp! Nói cách khác, mọi hành vi cử chỉ của bạn đều sẽ lập tức bị khán giả thấy. Nếu bạn phạm lỗi, tổ làm chương trình cũng sẽ không có cách che giấu cho bạn thông qua giai đoạn cắt nối biên tập. Điều này khiến các thí sinh căng thẳng đến toát mồ hôi hột.
Gustav không tiếp tục đảm nhiệm vị trí nhiếp ảnh gia, thậm chí không còn xuất hiện ở studio nữa. Bonnie đứng một mình trên đất trống, đối diện với các thí sinh mang vẻ mặt cứng ngắc.
“Vốn buổi chụp hôm nay sẽ do hai thí sinh hợp tác quay chụp, tự lựa chọn trang phục, style và background cho nhau. Nhưng các bạn biết đấy, Romeo chỉ có năm cơ hội chụp, điều này sẽ rất bất lợi cho người hợp tác với cậu ấy, vì thế tôi thay đổi chủ đề chụp…”
“Không, cứ chụp theo cách hợp tác hai người đi. Em sẽ hợp tác với Romeo.” – Evan đột nhiên giơ tay nói.
Cameras lập tức đồng loạt quay ống kính về phía cô, những người xem trước TV lập tức bị khơi dậy cảm xúc.
Bonnie biết khi đổi chương trình thành trực tiếp, cô sẽ gặp phải rất nhiều thử thách bất ngờ, nhưng không ngờ người đầu tiên đưa ra thử thách cho mình chính là Evan. Nhưng cô có dự cảm tình huống sắp diễn ra là điều cô mong đợi.
Evan khoác vai bạn thân, vẻ mặt lạnh nhạt – “Năm kiểu là đủ. Romeo có thể đi xa đến đâu, tôi cũng có thể đi xa đến đó. Nếu cậu ấy bị loại chỉ vì những nguyên nhân cứt chó ấy, tôi cũng không muốn ở lại một chương trình như vậy.”
Cô bạn, phong cách nói chuyện của cô bạn đúng là toạc móng heo! Bonnie – người đưa ra quyết định cứt chó – cảm thấy mặt mình bỏng rát, tuy rằng mục đích của cô là để bảo vệ Romeo.
Người xem sôi nổi khen ngợi sự thẳng thắn và nghĩa khí của Evan, sau đó càng thêm trào phúng ban lãnh đạo ABC và người hâm mộ của Gustav. Hiện giờ, hai nhóm người này đặc biệt bị cộng đồng mạng căm giận, ngay cả danh tiếng của Gustav cũng giảm đi không ít.
Không ai biết, Gustav không hề cảm thấy buồn phiền, trái lại hắn còn vui như mở cờ. Hắn chỉ muốn tất cả mọi người ủng hộ Romeo. Còn về fans của mình, xin lỗi, giờ hắn hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của họ. Hắn muốn sống vì mình.
Bonnie ho khan một tiếng, xác nhận lại – “Em nghĩ kỹ rồi chứ? Năm lượt chụp, không thể nhiều hơn.”
“Có gì mà phải nghĩ, em chỉ muốn hợp tác với Romeo.” – Evan bĩu môi.
Chu Doãn Thịnh cười khẽ, ôm chầm lấy Evan.
“Vậy thì ok, chụp theo đúng kế hoạch ban đầu đi. Có thấy bức tường graffiti kia không? Ở đó có ba kiểu phong cách graffiti, các bạn chia đội xong thì đến chỗ tôi bốc thăm, căn cứ theo phong cách phông nền mà lựa họn trang phục và tạo hình, sau đó đến bức tường graffiti đó để chụp ảnh. Ai có thể hoà vào bức tường graffiti một cách hoàn mỹ nhất, người đó chính là Top 1 tuần này.”
Các thí sinh đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy trong studio quả nhiên đã được dựng một bức tường graffiti rất lớn. Tường được chia làm ba mảng, một mảng theo phong cách cổ tích, trên đó vẽ những cây nấm rực rỡ sắc màu và các loài động vật đáng yêu, tựa như bước vào xứ sở thần tiên của Alice.
Một mảng khác theo phong cách trừu tượng, nhiều màu sắc rực rỡ giao nhau tạo cho người ta cảm giác nổi loạn, điên cuồng, nhiệt huyết.
Mảng tường cuối cùng đơn giản nhất, gần như không theo phong cách gì, chỉ chia làm hai phần đen trắng, bên trái màu đen bên phải màu trắng, ở giữa là chữ “freedom” thật lớn được viết bằng hai màu đen trắng đan xen.
Các thí sinh bình tĩnh nhìn một lúc, trong lòng đã có ý tưởng.
Bonnie lấy một chiếc túi nhỏ ra, cho từng cặp thí sinh cử người lên bốc thăm. Nhóm Emily bốc trúng mảng tường phong cách cổ tích, cô ta cười sung sướng, xem ra đã chọn đúng mảng tường hợp ý mình.
Chu Doãn Thịnh đẩy Evan lên bốc thăm. Đối với hắn, bốc trúng cái nào cũng không thành vấn đề. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy năm lượt chụp ít đến đáng thương, nhưng với hắn thì như vậy cũng đã đủ. Khả năng tính toán của bộ não hắn không kém 007 một chút nào, chỉ cần nhìn lướt qua background là đã có thể cho ra kế hoạch chụp tốt nhất rồi, thậm chí có thể chi tiết đến vị trí từng sợi tóc. Năm kiểu ảnh nên chụp thế nào, chụp ra rồi sẽ có hiệu quả ra sao, điều này hắn còn biết rõ hơn cả nhiếp ảnh gia.
Evan bốc trúng mảng tường đen trắng. Cô cảm thấy quá đơn điệu, khó phát huy, vì thế khi trở về cô nhún vai với bạn mình.
“Không sao, có thể chụp tốt mà.” – Chu Doãn Thịnh khoác vai cô, vò mạnh mái tóc đỏ rực của cô.
Hai người đến phòng thay đồ. Chu Doãn Thịnh cũng không nhìn nhiều, trực tiếp chọn hai bộ comple có kiểu dáng đơn giản, một bộ đen, một bộ trắng. Bộ comple trắng kết hợp với áo sơ mi đen, bộ comple đen kết hợp với áo sơ mi trắng, màu caravat giống màu comple, tương phản với màu áo sơ mi.
Lòng dạ Evan còn rộng lớn hơn cả Thái Bình Dương, trong khi bạn mình chọn quần áo, cô trực tiếp lấy PSP ra chơi game, thỉnh thoảng hỏi một câu đã xong chưa. Mà hai nhóm thí sinh khác đã bắt đầu khắc khẩu vì bất đồng ý kiến. Cá tính Emily vô cùng mạnh mẽ, nhất định muốn người hợp tác phải tuân theo mình vô điều kiện, điều này dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người cứ tăng dần.
Bonnie vội vàng dẫn theo nhân viên công tác chạy đến khuyên giải, màn đặc sắc này khiến khán giảxem đến mê mẩn, chờ đến khi họ hoàn hồn, hoặc nên nói chờ đến khi hai nhóm khác hoàn hồn, Evan và Chu Doãn Thịnh đã tạo kiểu xong, đang đứng trước tường graffiti chuẩn bị chụp.
Chu Doãn Thịnh yêu cầu nhà tạo mẫu nhuộm mái tóc đỏ rực của Evan thành màu đen, còn tóc hắn vốn là màu trắng, cũng không cần chỉnh sửa gì nhiều.
Đường nét khuôn mặt Evan lại được đánh cứng, lông mày được kẻ đậm và hơi nhếch lên, trông vô cùng tà ác. Tính cô vốn cũng rất thoải mái, có thể nói là phóng khoáng ngỗ ngược cũng không quá đáng, lại thêm bộ comple đen thắt caravat rồi đứng trước mảng tường trắng kia, quả thức là đẹp trai đến loá mắt.
Mà nét đẹp của Romeo thì không hề có tính xâm lược, cũng như bộ comple mà hắn mặc vậy, sạch sẽ nhẹ nhàng trong sáng. Hắn dựa lưng vào mảng tường màu đen, hai tay đút túi quần, đôi chân bắt chéo, dáng đứng biếng nhác, chiếc cằm hơi hếch và bờ mi nửa khép nửa mở toát lên vẻ bất cần.
Evan cũng hai tay đút túi dựa lưng vào tường, nhưng trái ngược với vẻ biếng nhác bất cần, biểu cảm trên gương mặt cô là sắc bén và lạnh lùng, dáng đứng tương tự nhưng lại toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Hai người đứng tách biệt trong hai thế giới đen và trắng, nhưng hơi thở của họ lại quyện vào nhau một cách kỳ diệu. Hình ảnh đó thực sự vô cùng tinh tế, thuần tuý và trang nhã.
“Một phát trúng đích!” – Nhiếp ảnh gia nhanh chóng nhấn shutter, kích động kêu to. Tối giản, đây mới là chủ đề vĩnh hằng của thời trang.
Người xem trước TV đã bị hai người hớp hồn. Lần đầu tiên họ được chứng kiến trực tiếp quá trình quay chụp của Romeo. Hắn gần như không cần suy nghĩ, chỉ cần nhiếp ảnh gia vừa nhấn shutter, hắn đã lập tức tạo tư thế tiếp theo, vô cùng tự nhiên.
Hai người chậm rãi lại gần nhau, một người 183 cm, một người 180 cm, đứng cạnh nhau gần như không nhận ra chênh lệch về chiều cao. Đầu họ kề rất gần, dường như đang thì thầm gì đó. Evan khoác tay lên vai Romeo, nở một nụ cười rực rỡ. Còn Romeo thì chỉ hơi híp đôi mắt màu xanh biển, nhưng ánh sáng rực rỡ trong con ngươi ấy cũng cướp mất trái tim người xem.
Hai người, một nhiệt tình, một trầm lặng, một như mặt trời, một như trăng sáng, như hai nửa vòng tròn âm dương, là sự tồn tại không thể thiếu của nhau.
“Hoàn mỹ! Hai người là partner hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp! Yêu hai người chết mất!” – Nhiếp ảnh gia vừa nhấn shutter vừa điên cuồng la to.
Hai người bình tĩnh thay đổi tư thế, nhiếp ảnh gia nhấn shutter tanh tách, năm kiểu ảnh hoàn thành chỉ trong chưa đầy một phút.
“Rốt cuộc thì tôi cũng biết vì sao thằng nhãi Gustav kia lại thích Romeo như vậy. Anh biết không, cậu ấy là con cưng của ống kính, dù chụp từ góc độ nào cũng đều hoàn mỹ đến bất ngờ. Lúc chụp cậu ấy, tôi cảm thấy máu mình cũng sôi trào, hoàn toàn không muốn dừng lại. Tôi muốn mời cậu ấy làm người mẫu độc quyền của tôi, tuyệt đối không thể để cậu ấy bị Gustav cướp đi!”
Nhiếp ảnh gia quay đầu lại tán thưởng với người phụ trách ghi hình mình. Anh ta bật máy tính, mở năm bức ảnh vừa chụp được cho khán giả xem. Cảm giác giao hoà dữ dội giữa đen và trắng, giữa cứng và mềm, giữa băng và lửa này lập tức đập vào mắt người xem.
Mà trong giới nhiếp ảnh, danh tiếng của vị nhiếp ảnh gia này hơn xa Gustav. Anh ta diễn giải sự si mê của Gustav đối với Romeo thành sự si mê của một người sáng tác dành cho nguồn cảm hứng của mình. Anh ta khéo léo dẫn dắt chiều hướng dư luận, khiến fans Gustav – những người đã yêu cầu Romeo rời khỏi cuộc thi – càng cảm thấy bối rối.
Chúa ơi, chúng tôi đã phạm phải một sai lầm lớn, chúng tôi khiến thần tượng mất đi nguồn cảm hứng. Có lẽ từ nay về sau anh ấy sẽ không bao giờ chụp ảnh nữa! Giờ đây tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi! Một fan hâm mộ ôm mặt oà khóc trước TV.
Còn có rất nhiều người còn lo lắng hơn cô gái nọ. Romeo dùng hành động thực tế tát vào mặt tất cả những người cho rằng hắn gian lận. Ba mươi kiểu ảnh? Thôi đi, hắn chỉ cần năm kiểu, không, thực ra chỉ cần một kiểu thôi là hắn đã có thể vượt xa các thí sinh khác.
Lúc này khán giả mới nhớ, dường như bức ảnh Top 1 nào của Romeo cũng là bức ảnh đầu tiên được chụp. Lần nào cũng là một phát trúng đích, đoạt vị trí quán quân. Thực lực của hắn quá mạnh mẽ!
Biểu hiện cực kỳ ngoạn mục của hai người khiến hai nhóm thí sinh còn lại cảm thấy vô cùng áp lực. Họ bắt đầu nghi ngờ lựa chọn của mình, nghĩ xem có phải mình nên thay bộ khác, đổi tạo hình khác hay không. Tay chân họ cứng ngắc, biểu cảm gượng gạo, khiến nhiếp ảnh gia liên tục tức giận đến xì khói, mấy lần không thể không đến gần sửa lại tư thế cho họ, đồng thời nhắc nhở họ đèn đặt ở vị trí nào.
“Chúa ơi, cảm giác khi chụp họ thực sự là quá khác so với khi chụp Romeo. Gustav, Gustav đáng thương, chả trách lúc chụp người khác cậu ta cứ luôn nghiêm mặt.” – Nhiếp ảnh gia lải nhải than phiền, mà khán giả trước TV lại lần nữa cảm nhận được tâm trạng của Gustav, cũng hiểu ra mức độ chênh lệch giữa Romeo và các thí sinh khác lớn đến thế nào.
Romeo dựa vào gian lận mới đi được đến ngày hôm nay? Trò cười lớn nhất trần đời!
Phần chụp hình rốt cuộc kết thúc, tổ làm chương trình lập tức đăng ảnh của các thí sinh lên mạng cho mọi người bình chọn. Trước kia họ sẽ chọn bức ảnh xuất sắc nhất, nhưng lần này, để thể hiện tính công bằng và trong sạch của cuộc thi, họ đăng toàn bộ số ảnh đã chụp lên mạng.
Romeo và Evan chỉ có vỏn vẹn năm bức, còn hai nhóm khác mỗi nhóm đều có ba mươi bức. Nhưng lúc này số lượng cũng không phải là người ta để tâm, mà là chất lượng. Khán giả thi nhau hôn hít Romeo và Evan, còn với hai nhóm khác thì không ngừng chê bai.
Không thể nghi ngờ, Top 1 lại thuộc về Romeo và Evan. Hai nhóm thí sinh khác thua tâm phục khẩu phục, thua vô cùng lúng túng. Lúc trước họ cảm thấy quyết định cắt giảm lượt chụp của Romeo của tổ làm chương trình quá mức tuyệt vời, nhưng giờ lại đang suy xét xem có nên xin xỏ cho Romeo hay không. Ít nhất nếu số lượt chụp của Romeo bình thường trở lại, họ sẽ thua không quá khó coi.
“Tôi không quan tâm có công bằng hay không, tôi chỉ biết bất cứ ai cũng phải có lúc sai lầm. Năm lượt, biết đâu có ngày tâm trạng của cậu ta không ổn định, không thể chụp tốt lấy một kiểu thì sao? Tôi thấy như vậy cũng rất tốt mà.” – Một câu của Emily đã gạt phăng ý định của mọi người, cũng làm cho khán giả ghét cay ghét đắng.
Con đĩ, sao mày còn chưa bị loại? Đừng ai bình chọn cho nó nữa, để nó mau chóng cút đi đi!
Bình luận của người này được rất nhiều người like. Họ đã chịu sự hèn hạ của Emily quá đủ rồi. Đương nhiên vẫn có một bộ phận người theo chủ nghĩa vị kỷ cảm thấy cô ta rất cá tính, cho cô ta mười điểm.
Lần này, người bị loại là một thí sinh nam. Anh ta là partner của Emily, bị Emily đẩy ra hứng chịu miệng lưỡi của ban giám khảo. Lúc xuống đài, anh ta ôm chầm lấy tất cả mọi người, chỉ từ chối một mình Emily, khiến cho cô ta xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Bởi vì sửa thành trực tiếp, tình hình sinh hoạt của các thí sinh trong biệt thự sẽ không xuất hiện trong chương trình được phát sóng, mà sẽ được cắt nối biên tập thành tập bên lề phát sóng trước trận chung kết một tuần. Nói cách khác, ba tập cuối kéo dài thành bốn tập, các thí sinh có thêm một tuần để nghỉ ngơi.
“Các bạn trẻ, xem tôi mang ai đến này.” – Bonnie vỗ tay, một nhóm người lục tục bước vào cửa. Evan vừa hét vừa chạy về phía một người phụ nữ trung niên, đó là mẹ cô. Hai thí sinh còn lại cũng trông thấy người thân của mình, ngoại trừ Romeo và Emily.
Emily thở phào nhẹ nhõm. Cô ta cũng không muốn gặp mẹ mình, cô ta sợ mình sẽ vơ lấy bình hoa mà đập vỡ đầu bà ta. Mà Chu Doãn Thịnh cũng biết trước bác mình sẽ không đến được. Hắn tìm ra chứng cứ bà ta câu kết với luật sư ngầm chiếm di sản của Romeo, đồng thời nặc danh đệ trình cho cảnh sát, hiện giờ bà ta còn đang ở trong tù.
Một mình hắn đi đến góc khuất, bật trí não trên cổ tay lên. Hắn đã tra ra được người kích động cư dân mạng bắt mình rời khỏi cuộc thi là ai, hơn nữa còn chuẩn bị một “món quà” hoành tráng. Những chứng cứ lừa đảo tài chính đủ để gã ta táng gia bại sản, thậm chí bóc lịch suốt đời. Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, đối phương hiện nay đang nằm trong phòng ICU (*) vì hút thuốc phiện quá liều. Theo tin tức được đăng, bác sĩ còn đo lường ra trong máu gã ta có virus AIDS.
(*) Viết tắt của “Intensive Care Unit” – phòng điều trị tăng cường.
Sao lại trùng hợp thế? Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua khuôn mặt dịu dàng khiêm tốn của Gustav. Người nọ quả nhiên là người mặt nóng tim lạnh. Nhẹ giọng cười cười, hắn nhấn gửi, không hề để tâm mà đẩy người này xuống vực sâu tuyệt vọng.
“Romeo, em ổn chứ?” – Bonnie nói chuyện với mấy phụ huynh xong thì trông thấy thiếu niên trốn trong góc nghịch đồng hồ, bóng lưng trông có vẻ vô cùng cô đơn.
“Em ổn.” – Chu Doãn Thịnh ngẩng đầu mỉm cười.
“Em yêu, bác em bận công việc nên không thể đến thăm em. Bà ấy nhắn cho em hãy giữ sức khoẻ, còn nói rất nhớ em.” – Bonnie không nói sự thực cho thiếu niên, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy trong cuộc thi.
“Vâng, em biết rồi.” – Chu Doãn Thịnh gật đầu, trong lòng rất cảm ơn sự quan tâm của Bonnie đối với hắn.
Các thí sinh lần lượt rời khỏi với người nhà. Họ muốn tìm một nhà hàng sang trọng ăn một bữa no nê, chi phí sẽ do tổ làm chương trình bỏ ra, điều kiện là họ cho phép tổ làm chương trình ghi lại hình ảnh đoàn tụ của họ để phát sóng. Giao dịch này rất có lời.
Evan vốn muốn mời Romeo, lại thấy Bonnie đã hẹn với hắn trước, vì thế mới yên tâm rời khỏi.
Là người dẫn chương trình, Bonnie có nghĩa vụ lo cho hai thí sinh cô đơn. Cô đặt chỗ ở một nhà hàng Pháp, vừa ăn một bữa xa xỉ vừa thảo luận những điều mà họ tâm đắc trong cuộc thi.
Chu Doãn Thịnh và Emily đã trở mặt với nhau từ lâu, lúc này cũng chẳng buồn ra vẻ thân thiết. Người quay phim ghi lại hình ảnh hai người ganh đua đối mặt (Emily ganh đua, Romeo lặng lẽ đối mặt) rồi lập tức rời khỏi.
“Romeo, chuyện lúc trước làm em phải chịu thiệt rồi. Em vẫn giận à?” – Bonnie dò hỏi.
Chút chuyện nhỏ ấy Chu Doãn Thịnh căn bản không để trong lòng. Hắn biết Gustav có ôm tình cảm thế nào với hắn. Hắn sẽ không đón nhận người kia, cũng sẽ không bởi vậy mà giận anh ta. Yêu là thứ quý giá nhất trên đời, cho dù tình yêu này không phải là điều mà bạn muốn, bạn có thể từ chối dứt khoát, nhưng không thể dùng thái độ hắt hủi dập nát nó.
“Không, em không giận. Trái lại, em rất cảm ơn sự yêu thích mà ngài Acheson dành cho em.” – Hắn chậm rãi lắc đầu.
Ánh mắt Emily hơi loé lên, thầm nghĩ quả nhiên chuyện giảm bớt lượt chụp có liên quan đến ngài Acheson. Nhưng cụ thể là vì sao? Cô ta rất muốn mua một tờ báo giải trí về xem, nhưng Bonnie còn ở bên cạnh, cô ta hoàn toàn không có cơ hội. Có lẽ khi về có thể hỏi thăm các thí sinh khác xem thế nào, người nhà họ nhất định sẽ biết.
Cô ta lơ đãng cắt thịt bò, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt tràn đầy căm thù về phía thiếu niên ngồi đối diện.
Chu Doãn Thịnh xin phục vụ một ly rượu vang, nháy mắt giả nai với Bonnie – “Bonnie, em có thể uống một chút rượu vang không? Một chút xíu thôi mà, người quay phim đã đi rồi, sẽ không ai biết đâu.”
Bonnie hơi khó xử. Thiếu niên còn ba tháng nữa mới thành niên, không thể uống rượu. Nhưng mình từ mười lăm tuổi đã bắt đầu uống trộm, chắc là không sao đâu nhỉ?
Cô chậm rãi chạm vào chai rượu vang. Nhưng có bàn tay đột nhiên vòng qua đầu Romeo lấy ly đi, nghiêm túc bác bỏ – “Không được, chỉ có thể uống sữa.”
Emily lập tức hưng phấn bừng bừng. Rốt cuộc cô ta cũng được gặp lại ngài Acheson, người đàn ông có thể quyết định cuộc đời cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.